Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 221
Không khí giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ, sự xuất hiện quỷ dị của Lý Xuân Thu đã dọa sợ Côn Cách Tang lùi lại ba bốn bước, tăng nhân trẻ tuổi kia cũng khẩn trương đến thân thể cứng đờ, từng bước một lùi về đằng sau, thật sự giống như chuột thấy mèo, có một cảm giác vô lực bị thiên địch để mắt đến.
Lý Thanh Vân bị hắn túm lấy, có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa trên thân thể của hắn, dưới sợ hãi cực độ, thậm chí còn có một chút thất thần. Nếu như phản kháng vào thời điểm này, Lý Thanh Vân có đến một trăm cách để khống chế ngược tăng nhân trẻ tuổi này trong tay.
Nhưng mà đã từng giết bốn người của đối phương, bây giờ là lúc cần yếu thế và rửa sạch tình nghi. Kẻ yếu mà, luôn bị người ta bỏ qua và khinh thường, không ai sẽ đặt quá nhiều lực chú ý lên trên thân một kẻ yếu.
“Ngươi, ngươi… đi ra như thế nào… ta chỉ muốn tìm về bốn sư đệ…” Côn Cách Tang bị thân pháp quỷ dị của Lý Xuân Thu dọa sợ, tiếng Hán vốn không tốt lắm, vào lúc này nói càng lắp bắp.
“Lý Xuân Thu ta không cần giải thích với bất cứ kẻ nào cả, không gặp chính là không gặp. Hiện giờ ta đếm đến ba, trong vòng ba tiếng, nếu như các ngươi còn không buông cháu nội ta ra, đừng trách ta phế bỏ các ngươi. Ba…” Lý Xuân Thu cực kỳ bá đạo, biểu đạt xong ý tứ của mình, trực tiếp đếm số.
“Cháu nội ngươi ở trong tay bọn ta, bọn ta dựa vào đâu nghe theo ngươi, ngươi đừng không nói đạo lý, truyền đi ở trên giang hồ, thanh danh của ngươi cũng…”
“Hai!” Lý Xuân Thu vô cảm nói.
“Ngươi đừng ép ta, còn ép, bọn ta sẽ cá chết lưới rách…”
“Một!” Vẻ mặt của Lý Xuân Thu lập tức biến thành đằng đằng sát khí, nhuệ khí như dao, quần áo vải thô không gió bay lên phất phới.
Người thường sẽ cho là gió, hoặc tưởng là ảo giác, nhưng hai hòa thượng thì sợ hãi, đồng thời hô lớn: “Bọn ta thả người, bọn ta thả người… Trong này chắc chắn có hiểu lầm, bọn ta lập tức quay trở về núi, giải thích rõ ràng với sư phụ.”
Khi nói chuyện, hòa thượng trẻ tuổi đồng thời đã thả Lý Thanh Vân ra.
Lý Thanh Vân khoa trương kêu lên, cũng không phủi đất ở trên người, ngược lại vôi vã đi kiểm tra vết thương cho con ngựa. Trên cổ nó có một dấu quyền, có vài vết tụ máu, tản ra màu xanh tím.
“Các ngươi không được đi, mau đền ngựa cho ta, mọi người nhìn xem, râu rậm này không đạo lý, lại đánh ngựa của ta bị thương, không bồi thường cho ta không được đi!” Lý Thanh Vân lớn tiếng ồn ào, giống như đứa trẻ con không hiểu chuyện.
Hai hòa thượng đã rời khỏi hơn mười bước, nghe thấy tiếng kêu la của Lý Thanh Vân, một chút khinh bỉ lóe lên trong mắt, nhưng dưới chân lại bước đi nhanh hơn.
“Chậm đã!” Lý Xuân Thu giống như cực kỳ cưng chiều cháu nội của mình, chỉ vào con ngựa trắng nói: “Đánh bị thương ngựa, lại lấy tính mạng của cháu nội ta ra uy hiếp ta, không nói năng gì, cứ rời đi như vậy, cũng quá không coi trọng Lý mỗ. Tự chặt một ngón tay, ta cho các ngươi rời đi, bằng không, các ngươi biết hậu quả đấy.”
Một chút giận dữ lóe lên trong mắt hai hòa thượng, nhưng không nói gì nhiều, ngoài dự kiến của mọi người, lại cắn răng, mỗi người tự bẻ gãy một ngón út của mình, rắc, đầu ngón tay đều gãy đến vặn vẹo.
Sau khi bẻ gãy, hai hòa thượng cực kỳ kiên cường, không hừ một tiếng, so ra, Lý Thanh Vân có vẻ rất không có cốt khí.
“Được chưa? Lý Xuân Thu Lý tiền bối?” Hòa thượng râu rậm oán hận hỏi.
“Cút! Đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa! Trở về truyền lại một câu cho phiên tăng lỗ tai lớn, chuyện của Ngộ Đạo quan năm đó, sẽ có người thanh toán với hắn, không còn sống được mấy năm nữa đâu, ít đi xuống núi trêu chọc thị phi, chọc giận lão tử, sẽ tự thân xông vào Lạn Đà tự các ngươi một phen!” Lý Xuân Thu cực kỳ khách khí mắng.
Một chút hoảng sợ hiện lên trên mặt hai hòa thượng, quay đầu bước đi, đi hơi gấp gáp và chật vạt.
Trưởng thôn Lý Thiên Lai hơi chột dạ lau mồ hôi lạnh trên trán, định khen ngợi ông cụ vài câu dũng mãnh phi thường gì đó, đáng tiếc cổ họng khô khốc, mở miệng ra lại không thốt được lời gì.
Lý Xuân Dịch từ nhỏ đã sợ người anh hai này, kiểu vừa kính vừa sợ kia, thở dài, không nói gì. Hắn biết rõ vòng tròn của anh hai rất phức tạp, trước ia cũng từng tò mò điều tra, nhưng không ra kết quả gì, dứt khoát không khỏi những chuyện đó nữa.
Lúc này người nhà bệnh nhân ở xung quanh mới phát hiện, hóa ra Lý thần ý khí phách như thế, lại dọa chạy hai hòa thượng cao lớn vạm vỡ? Ờm… chính là cháu nội của Lý thần y hơi yếu kém, không đánh lại hòa thượng người ta thì thôi, lại còn rảnh hơi đi đau lòng ngựa.
“Ông nội, sao ông lại thả hai hòa thượng kia đi chứ, như thế nào cũng phải để cháu đánh hai quyền, hả giận chứ?” Lý Thanh Vân dứt khoát giả bộ đến cùng, ngu xuẩn thế nào giả bộ thế ấy.
“Cháu vào đây với ông, ông có lời muốn nói với cháu.” Lý Xuân Thu trừng mắt liếc nhìn cháu nội, quay lưng đi, nghiêm mặt, không thốt một lời trở về y quán.
Lý Thanh Vân ủ rũ buộc ngựa lại, giống như biết rõ bị ăn mắng, cực kỳ không tình nguyện bước vào y quán.
Rất nhiều người nhà bệnh nhân tò mò dán lỗ tai lên cửa y quán, muốn nghe xem Lý thần y dạy dỗ cháu nội như thế nào. Chẳng qua khiến cho mọi người thất vọng rồi, bên tỏng im ắng, cơn giận lôi đình như trong tưởng tượng không hề đánh xuống.
Trong tiểu viện, hai ông cháu ngồi trên ghế phơi nắng, ở giữa hai cái ghế còn có một ấm trà, pha một ấm trà thơm, hương thơm lượn lờ. Lý Thanh Vân rót cho ông nội một chén trước, cũng rót cho mình một chén, nếm thử hương vị.
“Như thế nào, biết khiêm tốn rồi hả? Hay biết sợ? Giả sợ cũng không thể giả dạng thành như vậy chứ? Quá mức sẽ khiến cho người ta hoài nghi.” Lý Xuân Thu nhấp một ngụm trà, tâm tình giống như tốt lên nhiều.
Lý Thanh Vân cười he he: “Ha ha, cháu giả bộ gì chứ, cháu lại sợ hãi gì hcws? Chính là do ông không nói cho cháu biết tình hình của Lạn Đà tự, cháu lại không biết phiên tăng lỗ tai lớn kia có bao nhiêu lợi hại, hắn có bao nhiêu đệ tử, nếu như mỗi ngày đều đến gây phiền toái cho người nhà mình, vậy phải làm như thế nào? Bản thân cháu không sợ, chỉ sợ người nhà bị uy hiếp.”
“Sao ông không nhìn thấy cháu sợ hãi gì chứ? Nếu như sợ hãi, sao lại làm biến mất bốn đệ tử của người ta? Ông đứng cạnh hồ nước hồi lâu, cũng không nghĩ ra cháu dìm bọn họ ở đó. Hồ nước của chúng ta là nơi tốt, cháu đừng làm ra vài thi thể, làm thối nước, sẽ khiến cho người ta ghê tởm cả đời. Cá nuôi trong hồ nước kia còn có thể ăn sao? Củ sen trồng trong đó còn có thể ăn sao? Để cho người ta không yên tâm là thi thể ngâm trương phình lên sẽ trồi lên, cho dù cháu dùng tảng đá lớn cỡ nào hoặc là buộc chặt bao nhiêu. Kinh nghiệm xử lý thi thể, cháu không bằng ông.”
Một đống lời nói của Lý Xuân Thu dọa ngốc Lý Thanh Vân.
“Ông nội, ông nói cái gì thế, cháu dìm thi thể xuống hồ nước khi nào chứ? Nơi đó có thể dìm thi thể sao? Quá nông mà! Muốn thả thi thể, cháu cũng sẽ chọn… Á đù má… Ông nội, mặc dù cháu là ngời trong nhà, ông cũng không thể vu hãm cháu giết người chứ? Cháu không biết bốn người hay là tám người gì cả.”
Nói dối suýt nữa bị người vạch trần, phản ứng đầu tiên của người chính là che giấu cực độ!
Lý Xuân Thu vỗ tay vịn ghế, tức giận quát: “Hừ, cháu còn định lừa gạt ông đến khi nào nữa hả? Bốn người kia lén lút lượn lờ trong thôn mấy ngày, ông vẫn luôn đi theo đằng sau. Mấy ngày hôm trước dù làm sao đều không mất dấu, sao mới vừa vào tiểu nông trường của cháu đã biến mất không còn bóng dáng chứ? Ông chỉ đi vệ sinh một lúc, đã không còn gì cả, chỉ thấy cháu ở trong sân lau chùi… Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lau nền cái gì? Đổi gạch nền cái gì? Nền gạch mới và gạch cũ không ăn khớp, cháu chưa nhìn ra sao?”
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, Lý Thanh Vân tuyệt đối sẽ không thừa nhận: “A ha ha, ông là vì thế nên hoài nghi, hoài nghi không có chứng cứ. Con mẹ nó là bởi vì… Mao Mao tè ở đó, ban đêm cháu không ngủ yên, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, càng nghĩ càng không ngủ được, nên dậy lau chùi, sau khi lau chùi sạch sẽ lại ngủ thiếp đi. Cháu đã search mạng, đây có thể là chứng OCD, không giống như ông nghĩ.”
Lý Xuân Thu không kiên nhẫn khoát tay, nói: “Được, cháu không thừa nhận cũng được, vậy cháu có thể bảo đảm, dấu vết bốn người kia để lại sẽ vĩnh viễn không bị người phát hiện ra không?”
Lý Thanh Vân liếc nhìn trời, nhàn nhạt nói một câu: “Nếu như lại đổ thêm trận mưa nữa, thần tiên cũng không phát hiện ra dấu vết bọn họ đã từng tiến vào tiểu nông trường. Ừm… tóm lại, ông nội phải tin tưởng cháu.”
“Má nó chứ, ông tin tưởng cháu con khỉ ấy! Lăn lăn lăn, đã không nói gì với ông, xảy ra chuyện đừng gây phiền phức cho ông. Chỉ cần bên chỗ cháu không có vấn đề gì, người của Lạn Đà tự dám đến đây gây chuyện, ông sẽ tự mình vào núi một chuyến, tìm phiên tăng lỗ tai lớn hoạt động gân cốt một chút.”
Nói xong, ông cụ Lý nâng chén trà lên, đi lên lầu luyện công. Mỗi ngày hắn đều có thời gian luyện công cố định, thời gian luyện công không tiếp nhận khám bệnh.
Đều sắp đóng cửa, ông cụ Lý lại thò đầu ra, nói với hắn: “Nước gì kia chuẩn bị thêm cho ông một chút, ông uống hết rồi.”
“Đã biết, cháu có tính toán thời gian.” Lý Thanh Vân cũng không ngẩng đầu lên uống hết trà trong chén. Vào trong phòng bếp nhìn xem hai ông bà thiếu cái gì, ngày mai khi đưa nước sẽ cùng đưa đến.
Đồ ăn hắn cho người nhà ăn đều là rau dưa trong không gian, có thứ tốt không cho người mình ăn sẽ gặp ác mộng. Giống như em họ Dương Ngọc Nô, sở dĩ thích đến nhà hắn đòi hoa quả ăn là bởi vì sau khi ăn hoa quả mọc trong không gian, lại ăn hoa quả ở hiện thực, luôn cảm thấy không đúng lắm.
Rời khỏi nhà ông nội, Lý Thanh Vân giả bộ ủ rũ, dẩu môi, giống như vừa bị mắng một trận, trong lòng vẫn tức giận bất bình, không quan tâm đến tiếng hỏi thăm của người nhà bệnh nhân, dắt con ngựa trắng, đi về biệt thự.
Những người này cười trộm sau lưng, nói tiểu thần y còn là con nít, bị hai hòa thượng kia đánh cho một trận, chắc chắn còn đang hờn dỗi. Còn nói lão thần y thật mạnh, y võ cùng tu, thảo nào có thể chữa khỏi cho nhiều người như vậy.
Lý Vân Thông và La Bằng đang ở trong góc tán gẫu, chỉ vào bóng lưng cô đơn của Lý Thanh Vân nói: “Đừng thấy thằng cha này đáng thương như vậy, nhất định là giả vờ, em lớn lên cạnh anh ấy từ nhỏ, đâu thấy anh ấy bị thua thiệt khi nào đâu. Haizz, hai hòa thượng này xui xẻo chắc, em đoán chừng anh ấy sẽ đuổi theo hai hòa thượng kia, nện tàn phế bọn họ đều là nhẹ.”
La Bằng lắc đầu nói: “Không có khả năng! Lý Thanh Vân học chung đại học với anh bốn năm, cùng ở một gian phòng ngủ, sao anh có thể không biết cậu ấy chứ? Trong trường học, cậu ấy chưa từng đánh lộn với ai cả… Ừm, không đánh lộn mấy lần. Cho dù có đánh nhau, cũng không đánh tàn nhẫn, sao có thể tàn nhẫn như em nói?”
“He he, anh không tin thì thôi, em đi theo sau, nhìn xem anh ấy báo thù như thế nào.” Lý Vân Thông nói xong đã chạy vội theo, đuổi theo Lý Thanh Vân.
“Em tới làm gì? Nhìn xem người anh em này xui xẻo? Bị người đánh?” Lý Thanh Vân không ngẩng đầu lên hỏi.
“Đừng giả bộ! Nói cho em tính toán của anh đi, là dùng cục gạch hay đá? Chẳng lẽ anh định dùng súng săn của anh sao? Không phải chứ? Anh sẽ không phải thật sự định dùng xe đâm chết bọn họ đấy chứ?” Lý Vân Thông ngạc nhiên hỏi.
“Đừng phiền anh, anh về ngủ, lấy đâu ra nhiều thù hận như vậy, tâm lý của em quá đen tối đấy.” Lý Thanh Vân vẫn đang suy nghĩ, đã giết chết bốn người của đối phương rồi, hai người này là ông nội cố ý thả về truyền lời, phen này tạm tha cho bọn họ. Hơn nữa, nghe ý tứ trong lời ông nội, giống như người điều tra không chỉ có hai hòa thượng này, có lẽ còn có kẻ địch đang ẩn mình ở trong bóng tối, tạm thời quan sát một phen rồi tính.
Ừm, Lý Thanh Vân quyết định, ngày mai chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi bạn bè, kêu các bạn bè đến nếm thử trứng gà vỏ xanh mới đẻ, ngó sen tươi giữa sông… Mấy ngày sống cuộc sống nông dân bình thường, bỏ ân oán giang hồ sang bên, đùa giỡn đám người theo dõi một phen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook