Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 216
Lý Thanh Vân nghĩ, ông đây cầm đồ của người khác khi nào chứ, nếu như muốn lấy cũng là người khác lấy đồ của ta, khó khăn lắm mới rơi xuống hang động đá vôi dưới lòng đất, cũng chỉ nhận được một thanh kiếm mẻ, qua tay đã đưa cho ông nội, ông nội lại đưa cho Huyền Ấn đạo trưởng.
Trong kịch thần thoại, kỳ ngộ của người khác không phải là tiên khí thì chính là thần khí, một phen kỳ ngộ của mình, cái rắm đều không có, trong nhà còn có trộm tới. Đúng rồi, nhân sâm trăm năm của mình…
Nghĩ đến đây, đầu tiên Lý Thanh Vân lắc đầu, vừa nói vừa chạy đến phòng ngủ chính có giấu nhân sâm: “Tôi cầm đồ của người khác khi nào chứ, đù má, vừa ăn cướp vừa la làng thế này, làm thoải mái gớm. Nhân sâm trăm năm của tôi được giấu ở trong phòng này, tôi nhìn xem có còn không?”
Nhân sâm trăm năm để ở đầu giường, chuẩn bị dùng biện pháp phơi khô trong bóng râm, cộng thêm khi ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống cũng sẽ có một ít ánh mặt trời, sẽ không bị mốc. Đây là kỹ xảo phơi sâm hắn đang thí nghiệm, nếu như thuần túy muốn phơi khô, còn không bằng cột vào trên tiểu thái dương trong tiểu không gian, quay cùng với con rắn đầu sắt Mangshan xui xẻo kia, tuyệt đối khô rất nhanh.
Chạy vào trong phòng nhìn xem, quả nhiên chẳng còn gì, kể cả hộp gỗ để nhân sâm ở đầu giường đều không thấy đâu nữa. Trong tủ đầu giường, kể cả quần lót đều bị ném ra, ném khắp đầy đất.
“Nhân sâm trăm năm của tôi không thấy đâu nữa, giá trị vài triệu!” Lý Thanh Vân kêu lên thê thảm, đau lòng đến định lăn lộn, đây không phải giả vờ, trước mắt đang nghèo túng, trên thẻ chỉ có hơn một triệu, lại là thời kỳ giáp hạt, hơn phân nửa cây nhân sâm này chính là như một phương pháp để hắn hành nghề y kiếm tiền.
“Nhân sâm trăm năm gì? Nghe ba mẹ cậu nói, không bị mất cái gì mà? Chính là bị lục lọi kịch liệt.” Trưởng ban Trương cũng không hung dữ, giọng điệu bình thản, chỉ đầy bụng nghi ngờ.
Lý Thanh Vân kêu ầm lên: “Nhân sâm trăm năm là do tôi đào từ trong núi về, cũng không nói với ba mẹ, bọn họ đâu biết chứ. Một cây nhân sâm trăm năm lớn như vậy… đúng rồi, tôi có một bệnh nhân tên là Cao Cường, anh ta và nữ thư ký của anh ta đã tận mắt nhìn thấy, bởi vì tôi đã từng bán cho anh ta một cái nhánh nhỏ, bán một triệu.”
Trưởng ban Trương vừa nghe, lập tức nghiêm túc lên, kêu một trợ lý ghi nhớ tin tức quan trọng này, tại chỗ tỏ vẻ, sẽ tìm Cao Cường điều tra, nếu như lời nói là thật, mất đi tài sản giá vài triệu đã là án lớn, cho dù không có mấy dấu tay ở trên cửa, cảnh sát cũng sẽ điều tra trọng điểm.
Có cảnh sát kỹ thuật tìm được một chút dấu vết ở chỗ Lý Thanh Vân chỉ, gật đầu với trưởng ban Trương, nói: “Giống như có dấu vết phơi nhân sâm, có vết nước đọng màu vàng rất nhỏ của hơi nước bốc lên!”
Tầng hai và tầng cao nhất không có người ở, kể cả giường đều không có, thật sự không có chỗ có thể lục tìm. Tầng một có hơn mười phòng, toàn bộ điều tra xong, cảnh sát lại hỏi Lý Thanh Vân một vài vấn đề theo lệ thường, rất nhanh đã rời đi, nói là vào trong thôn điều tra một chút tình huống, lại dặn Lý Thanh Vân, trước khi phá án, tốt nhất đừng ở lại đây, để tránh xảy ra bất trắc.
Tiễn cảnh sát đi, người một nhà Lý Thanh Vân được công nhân cùng thôn vây quanh, ào ào an ủi. Người thính tai đã nghe nói, Lý Thanh Vân bị mất một cây nhân sâm trăm năm, giá trị vài triệu, cảnh sát đã coi đây thành vụ án quan trọng, đang điều tra kẻ tình nghi. Lúc một vài công nhân an ủi còn ào ào tỏ vẻ, tuyệt đối không phải là do mình làm, sau đó còn thề độc để tỏ rõ trong sạch.
Lý Thanh Vân nói tin tưởng bọn họ, bởi vì trộm biết công phu, mọi người không có việc gì thì giải tán đi, nên làm gì thì làm cái đó, chỉ là một cây nhân sâm thôi, không mất tiền, không chậm trễ phát tiền lương và tiền thưởng cho mọi người.
Đuổi công nhân đi, Lý Thanh Vân mới hỏi ba mẹ: “Ngày hôm qua Kim Tệ và Đồng Tệ ngủ ở đâu? Nếu như những người này có thể dễ dàng tiến vào nông trường của chúng ta, ba ba già và cá ở trong sông thì phiền toái. Nếu như trong lòng có ác độc, đổ mấy lọ thuốc vào trong sông, vất vả mấy ngày qua của chúng ta thành uổng phí.
“Hai con chó ngủ ở nhà cũ, Mao Mao cứ muốn chơi với chúng nó, ba mẹ cảm thấy có công nhân trực đêm trông coi, có lẽ không có việc gì, ai nào ngờ có trộm vào biệt thự, còn trộm nhân sâm trăm năm, thật sự tổn thất nặng nề. Nhưng con thằng bé này đúng là, đào được nhân sâm trăm năm, sao lại không nói một tiếng với ba mẹ chứ, nếu như để ở trong nhà cũ cũng sẽ không xảy ra chuyện như này đúng không?” Trần Tú Chi oán giận nói.
Lý Thừa Văn ở bên cạnh thở dài nói: “Bây giờ tạm thời không nói những chuyện này nữa, nhanh đi về thu dọn đồ đạc, đêm nay chúng ta ở lại chỗ ông cụ. Phúc Oa, con cũng thu dọn chút đồ đi, nhìn xem bên trong biệt thự còn có cái gì đáng giá nữa, tạm mang đến chỗ ông nội con.”
Lý Thanh Vân vô cùng căm tức, vung tay lên nói: “Ba mẹ, hai người về nhà thu dọn đồ đạc đi, chuyển đến ở chỗ ông nội cũng yên tâm. Con thu dọn nơi này một chút, không đi qua đó, đêm nay con kêu Kim Tệ và Đồng Tệ ở cùng con, cầm súng săn, gặp bọn trộm này một lần!”
Hai người lại khuyên một lúc, thấy Lý Thanh Vân quyết tâm đấu một trận với bọn trộm, vừa tức lại lo lắng, nói kêu ông nội đến xử lý hắn, người lớn như vậy còn không biết nặng nhẹ, kẻ trộm chỉ một chưởng là có thể in dấu lên cửa sắt, ngươi đánh người ta như thế nào?
Nhìn thấy ba mẹ tức giận rời đi, Lý Thanh Vân nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cho dù bọn họ có mời ông nội đến khuyên bảo, mình cũng sẽ không thể rời đi. Con mẹ nó, lũ trộm này không đến thì thôi, nếu như lại đến, tuyệt đối không thả cho hắn rời đi.
Kim Tệ và Đồng Tệ xám xịt chui vào, nằm ở dưới chân Lý Thanh Vân, ư ử hai tiếng, phờ phạc ỉu xìu, giống như biết trong nhà bị mất đồ, chúng nó cảm thấy rất mất mặt, không có thần thái phấn khởi như ngày xưa.
Em họ Dương Ngọc Nô gọi điện thoại tới, giống như mới vừa nghe tin trong nhà bị trộm, đặc biệt gọi điện thoại tới an ủi hắn, cũng hỏi hắn nếu như buổi tối sợ hãi, có thể gọi ba nàng đến gác đêm, nói công phu của ba nàng rất mạnh, không hề kém hơn ông ngoại Lý Thanh Vân bao nhiêu.
Lý Thanh Vân cười nói, người khác thì thôi, nếu như ngươi có thể đi theo ta, chắc chắn không sợ vài tên trộm vặt. Dương Ngọc Nô hừ lạnh, nói hắn còn không phải mất đồ đáng giá sao, vẫn có tâm tình ở đó đùa cợt
Sau khi tan tầm, Dương Ngọc Nô đến cùng Lý Thanh Vân, cơm chiều ăn ở Thanh Hà cư. Cao Cường và nữ thư ký của hắn đặc biệt qua giải thích, nói cảnh sát đã tìm hắn hỏi chuyện, trừ bỏ chứng minh cây nhân sâm trăm năm kia thật sự tồn tại, cũng rửa sạch tình nghi cho mình, nói mình tài sản mấy trăm triệu, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không có phẩm chất như vậy.
Lý Thanh Vân nói tin tưởng hắn, kêu hắn đừng có áp lực tâm lý, giúp bản thân chứng minh giá trị của nhân sâm trăm năm đã là chiếu cố rất lớn, kêu hắn yên tâm khôi phục thân thể, chuyện khác không cần quan tâm.
Ở trên bàn cơm, ba mẹ Lý Thanh Vân vẫn cứ khuyên bảo, kêu hắn đừng cậy mạnh, ở lại trong nhà ông nội, đừng một mình ở biệt thự, không an toàn. Nhưng ông nội hắn Lý Xuân Thu lại kêu mọi người yên tâm, nói cứ việc ở, không có gì đáng ghê gớm, nói tin tưởng thân thủ của Lý Thanh Vân, hơn nữa có hai con chó săn tinh ranh làm bạn, chắc sẽ không có nguy hiểm gì.
Ông cụ đã nói như vậy, ba mẹ Lý Thanh Vân nhất thời không có chủ ý gì nữa, nghi ngờ nhìn con trai mình, nhìn ra sao đều không thấy hắn có thân thủ gì cả.
Sau khi ăn xong, Lý Thanh Vân đưa em họ về nhà, từ chối bảo vệ của ba nàng.
Khi từ biệt rời đi, ông ngoại Trần Tam Tư lại đặc biệt ở cổng chờ hắn: “Phúc Oa, gây chuyện hả? Ông thật tò mò, cháu đã lấy thứ gì vậy, lại chọc đến truyền nhân của Đại Thủ Ấn đi ra từ trong núi sâu, tìm kiếm đến cháu?”
Lý Thanh Vân buồn bực nói: “Truyền nhân của Đại Thủ Ấn gì chứ? Nghe không hiểu! Nhưng mà cháu thật sự không lấy bừa thứ gì cả. Nếu như thật sự định tính toán, cũng chỉ nhặt một thanh kiếm mẻ từ trong hang động đá vôi trong lòng đất bên dưới Ngộ Đạo quan thôi, là của Linh Hư đạo nhân, nhưng thanh kiếm kia đã được Huyền Ấn đạo trưởng cầm đi. Hiện giờ có lẽ Huyền Ấn đạo trưởng đã sắp vào hang động đá vôi dưới lòng đất rồi chứ?”
Trần Tam Tư giật mình, nói: “Quả nhiên có liên quan đến lão đạo sĩ kia. Hắn mất tích nhiều năm như vậy, thi thể đã sớm nát chứ? Nhặt được kiếm mẻ của hắn, có nhìn thấy thi thể của hắn không? Lão đạo sĩ kia có vài đặc điểm, mọi người đều biết, ví dụ như kiếm bất ly thân, thích tùy tay ghi chép một ít cảm ngộ và chiêu thức, thích giảng một ít diệu pháp huyền lý thần thần đạo đạo. Nơi hắn đặt chân có văn tự gì lưu lại không?”
Lý Thanh Vân ngạc nhiên kêu lên: “Mọi người đều biết đến những thói quen này của Linh Hư đạo trưởng sao? Đúng là viết một ít chữ, nhưng nội dung viết ra là đoạn đầu đại đạo luận của Trương Tam Phong, không có gì khác mà?”
Chuyện thẻ tre đã sớm đặt ở trong không gian, hiện giờ lấy ra cũng không tiện giải thích, dứt khoát phủ nhận toàn bộ, coi như không có chuyện này.
“Hả? Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ lão đạo sĩ kia tuổi già đổi tính hay sao? Thôi bỏ đi, ông cũng chẳng có hứng thú gì với võ công của lão đạo sĩ, không phải cùng một chiêu số. Cho dù là cái gì, cháu tốt nhất hỏi thăm Huyền Ấn đạo trưởng xem, nhìn xem có phát hiện ra cái gì không, lại chĩa mũi dùi về cháu người đầu tiên phát hiện ra này.” Trần Tam Tư nghi ngờ nói.
“Được rồi, cháu lập tức gọi điện thoại cho người quen trong quân đội, hỏi thử xem Huyền Ấn đạo trưởng đã đi đến đâu, có gặp được hài cốt của Linh Hư đạo trưởng không.” Lý Thanh Vân nói.
“Những lạt ma này ở bên trong núi sâu nhiều năm không ra ngoài, không quá chú ý đến pháp luật bên ngoài, nếu như đã theo dõi cháu, dù sao thật nguy hiểm. Vài ngày này, ông kêu cậu cả cháu đến đó ở vài ngày nhé?” Trần Tam Tư hỏi.
“Lạt ma ở trong núi sâu chính là truyền nhân của Đại Thủ Ấn sao? Người của Lạn Đà tự?” Một tia sáng lóe lên trong đầu Lý Thanh Vân, giống như đã xâu chuỗi được một vài manh mối rải rác.
“Hả? Cháu cũng biết Lạn Đà tự? Có phải ông nội lão già kia nói cho cháu không? Ông ta và Linh Hư đạo trưởng là người cùng mạch, pha trộn tương đối sâu, cũng từng kết oán với Lạn Đà tự, cháu tốt nhất để ý một chút.”
“…” Lý Thanh Vân không còn lời nào để nói nữa, cuối cùng biết rõ người giang hồ kết oán như thế nào rồi, lấy một tội danh không có căn cứ đã dám ấn thư uy hiếp vào trong nhà, nhưng mình thật sự có cầm một ít thẻ tre, những lạt ma này làm như thế nào xác định được mình cầm đồ chứ? Kể cả Michelle ngủ cùng mình mười ngày đều không biết mình đã lấy thứ gì.
Ở bên trong hang động kia, chỗ duy nhất mình không lục tìm chính là dụng cụ phòng bếp trong nhà cỏ. Chẳng lẽ bên trong đó có cất giấu thứ gì khiến cho người ta biết được Linh Hư đạo nhân có lưu lại thẻ tre sao?
Thật con mẹ nó chứ, ngẫm nghĩ lại một chút, thứ gì đều có đầy đủ, chỉ không có đao khắc, cũng không có bộ phận còn thừa sau khi chế tạo thẻ tre, chẳng lẽ những thẻ tre trống được để ở trong góc xó nhà cỏ sao? Bị lạt ma mới vừa đi vào phát hiện ra?
Nhưng bản thân người viết thư uy hiếp cũng không xác định là cái gì, ngôn ngữ viết ra vô cùng mơ hồ.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, trong lòng Lý Thanh Vân hơi yên tĩnh, nói với ông ngoại mình không có việc gì, một khoảng thời gian gần nhất tạm thời ở trong nhà ông nội, không cần cậu cả đi qua mạo hiểm.
Trần Tam Tư thấy Lý Thanh Vân kiên trì, cũng không khuyên nữa, dù sao nhà họ Lý bọn họ cũng có một cao thủ chân chính, cho dù hắn quan tâm đến cháu ngoại, cảm giác cũng không tới lượt hắn ra tay trước, chờ sự việc có manh mối sẽ đi qua hỗ trợ cũng không muộn.
Vào lúc ban đêm quay trở lại biệt thự, Lý Thanh Vân lập tức thả hai con trăn ra, kêu chúng nó hoạt động tự do ở trong sân. Đồng thời kêu hai con chó săn cảnh giới toàn bộ nông trường, nếu như thật sự có tình huống gì thì lập tức phát ra cảnh báo.
Lý Thanh Vân nổi giận, không quan tâm cao thủ đến đây là người phương nào, chỉ cần dám lộ diện, tất cả ăn luôn, không chút lưu tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook