Dương Ngọc Nô là cô gái thẹn thùng nhất hắn từng gặp, trắng mịn non mềm, dịu dàng như nước, cũng là thanh mai trúc mã hắn càng nhìn càng thích.

Đương nhiên, đời này đến trước mắt hắn mới từng trải qua ba người phụ nữ. Người thứ nhất là bạn gái mối tình đầu Tần Dao, ban đầu là Tần Dao chủ động theo đuổi hắn, tất cả đều ở trong quá trình bị động, làm quen với màn lột xác từ một cậu trai đến đàn ông. Nhưng mà sau khi tốt nghiệp, giống như đãi ngộ xã hội không đạt đến yêu cầu của Tần Dao và người nhà nàng, lại bị đá bị động.

Một đoạn nhân duyên với cô gái lai nước Pháp Michelle là chuyện hắn không ngờ đến. Vốn tư tưởng và địa vị xã hội của hai người có chênh lệch rất lớn, hai người cũng không có ý tứ ở phương diện kia. Nhưng mà qua qua lại lại, quan hệ càng ngày càng quen thuộc, sau khi rơi xuống hang động đá vôi dưới lòng đất, cho rằng đời này đều không cách nào ra ngoài nữa.

Vì thế sau khi trải qua mấy lần dằn vặt, hai người cuối cùng bùng nổ tình cảm đè nén đã lâu, thiêu đốt, điên cuồng ở trong hang động nhỏ, quên đi hỗn loạn ồn ào của bên ngoài kia, sống một quãng thời gian cực kỳ hạnh phúc.

Đáng tiếc, sau khi ra khỏi hang động đá vôi, hai người ngược lại trầm mặc xuống, đều đã nghĩ đến vấn đề thực tế, có lẽ quá nặng nề, thế cho nên khi Michelle rời đi đều không nói gì khác với hắn cả.

Hiện giờ người phụ nữ ở dưới thân mình này giống như mới là đối tượng kết hôn, âm thầm thích mình nhiều năm như vậy, chỉ có gần đây, mình mới đột nhiên giống như lương tâm phát hiện ra vẻ đẹp ở trên thân nàng, phát hiện lực hấp dẫn ở trên thân nàng.

Hai người lăn lộn ở trên ghế sofa, thân thể này kia nhanh chóng ấm lên, tuy rằng Dương Ngọc Nô khẩn trương thẹn thùng, tuy rằng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng không thể từ chối nổi đòi hỏi của Lý Thanh Vân, chỉ cảm thấy thân trên bị hắn sờ soạng một lần, áo ngực đều bị hắn cởi ra, hai bầu ngực cao ngất thay đổi hình dạng ở trong tay hắn.

Đúng lúc này, một trận tiếng chuông cửa gấp gáp quấy rầy hứng thú của hai người. Lý Thanh Vân lần đầu tiên hận chuông cửa này, hắn đã hạ quyết định, tách chuông cửa trên cổng sắt và chuông cửa trên cửa biệt thự ra, nếu như là người quen thì có thể gọi điện thoại cho hắn, nếu như là người lạ không biết, vậy cứ để cho người ta đứng ở cửa chờ.

Về phần công nhân đi làm mỗi ngày, tự nhiên có Lý Thiết Trụ và Lý Thanh Mộc mở cửa giúp họ, vừa vào chính là một ngày, sẽ không rời đi giữa chừng, cơm trưa đều giải quyết ở trong này.

Bất đắc dĩ, Lý Thanh Vân dừng lại thế công, thở phì phò hỏi người đẹp bên dưới thân mình: “Nếu không, chúng ta giả bộ như không ở nhà, không đi mở cửa nhé?”

“Không được, nếu như hai bác về, nhìn thấy chúng ta ở trong này… Về sau em đi ra ngoài gặp người như thế nào được. Anh mau dậy đi, đi nhìn xem là ai.” Dương Ngọc Nô nói xong, giống như đã khôi phục chút khí lực, đỏ mặt, đẩy Lý Thanh Vân rời đi.

Lý Thanh Vân hết cách, chỉnh lại quần áo, đi đến mở camera giám sát ra, nhìn xem tình huống ngoài cổng. Lại là ba đạo sĩ đến đây, nếu như là đến để đòi hóa duyên còn dễ đuổi, nhưng ba người này đều là người quen, không mở miệng được.

Đạo sĩ trung niên dẫn đầu là Huyền Ấn đạo trưởng, là tiểu đồ đệ của Linh Hư đạo nhân, đoán chừng đến đây vì thanh kiếm mẻ, dù sao là di vật sư phụ hắn lưu lại, coi như là vật truyền thừa của Ngộ Đạo quan bọn họ lưu lại.

Hai người đằng sau là đồ đệ của hắn, một người là tiểu đạo sĩ Thanh Phong tuấn tú, một người khác là tiểu đạo sĩ Thanh Thuần cao to đen hôi.

Trước khi mở cổng, Lý Thanh Vân quay đầu nói với em họ đang chỉnh lại áo ngực: “Là ba vị đạo sĩ ở trên đỉnh Nhật Chiếu, chúng ta từng ở trên đạo quan Vô Danh của bọn họ mấy ngày, cũng coi như người quen, có cần mở cửa không?”

“Đương nhiên phải mở cửa! Chúng ta coi như là thế giao, đâu thể từ chối người ta ở ngoài cửa được, nếu như truyền lên trên giang hồ, chưa biết bị người cười nhạo như thế nào nữa. Tuy rằng anh không phải người trên giang hồ, nhưng ông nội anh thì phải.” Dương Ngọc Nô vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy vào nhà vệ sinh chỉnh lại.

“Người giang hồ? Hừ hừ, anh còn không biết người giang hồ hiện giờ có ý nghĩa gì. Thôi bỏ đi, nể mặt em, mời bọn họ vào.” Nói xong, Lý Thanh Vân mở cửa, cũng đi ra sân biệt thự, đi nghênh đón mấy người.

Dương Ngọc Nô còn đang ở trong nhà vệ sinh nhẫn nại giải thích cho hắn: “Gặp phải vấn đề quan trên không giải quyết được, tìm người giang hồ truyền lời là có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái, nơi càng lớn, người giang hồ lăn lộn trong thế gian càng nhiều. Em cũng nghe ba em nói…”

Lý Thanh Vân nghe được, nhưng không coi là quan trọng, hắn cảm thấy người bên cạnh đều là người giang hồ, nhưng không khác gì người thường cả, cũng không thấy được tác dụng thực tế, do đó không có cung kính gì cả.

Vừa thấy mặt Huyền Ấn đạo trưởng đã cao giọng kêu: “Lý Thanh Vân, ngươi để cho bọn ta dễ tìm đấy! Hỏi thăm một vòng mới biết ngươi ở đây. Sao y quán Xuân Thu không mở cửa vậy, ta thấy có rất nhiều bệnh nhân đang vây quanh ở đó, ông cụ Lý đâu?”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ông nội đang ở trong thôn, nào, vào trong nhà ngồi trước, uống chén trà, có chuyện gì quan trọng cũng không vội nói ở bên ngoài.”

“Sao không vội chứ, ta nghe ông nội kêu người mang thư hộ, nói là tìm được Linh Hư bảo kiếm do dư phụ ta lưu lại, vừa vui mừng lại khổ sở, nếu như không phải quân đội phong núi, ta đã sớm xuống núi. Cuối cùng lấy một vòng quan hệ mới vượt qua được tuyến phong tỏa của quân đội. Nào nào nào, mau dẫn ta đi gặp ông cụ Lý.” Huyền Ấn đạo trưởng nói xong, kéo tay Lý Thanh Vân, định kéo hắn ra ngoài.

Nhưng mà hai chân của Lý Thanh Vân trầm xuống, giống như cọc gỗ, Huyền Ấn đạo trưởng lại không kéo được hắn đi.

“Hả? Thằng nhãi ngươi có gì đó nhỉ?” Huyền Ấn đạo trưởng kinh ngạc kêu lên.

Lý Thanh Vân không quan tâm nói: “Có gì đó chứ, ông nội ta không dạy công phu, học mấy chiêu khoa chân múa tay với ông cụ Tôn thôi, không phải đang khoe khoang ở trước mặt cao thủ như ngươi đâu, chính là vào lúc này ông nội ta đang khám bệnh cho bệnh nhân, ngươi đi cũng phải chờ. Cho dù kêu ta đi chờ cùng ngươi, cũng phải để ta đóng cổng đã chứ.”

“Ha ha, là ta nóng lòng.” Huyền Ấn đạo trưởng cười, đã không coi khinh Lý Thanh Vân như lúc ban đầu nữa. Người giang hồ nói đến giao tình, cũng là thực lực vi tôn, Lý Thanh Vân lộ ra một chiêu này trong lơ đãng lập tức khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, trong lòng lại sốt ruột nữa cũng phải nhìn xem ý tứ của đối phương.

Vừa khéo Dương Ngọc Nô xấu hổ thò đầu ngó ra từ cửa biệt thự, Lý Thanh Vân kêu nàng khóa cửa lại, cùng đi đến chỗ ông nội. Dương Ngọc Nô đáp lời, khóa cửa sau đó mới ra chào hỏi Huyền Ấn đạo trưởng.

Huyền Ấn đạo trưởng biết nàng là truyền nhân dòng chính của một nhánh Dương thức thái cực, cũng khách khí đáp lại một tiếng. Tiểu đạo sĩ Thanh Phong và Thanh Thuần vội vàng chào hỏi theo, xem ra người đẹp đi đến đâu đều được hoan nghênh, hai tiểu đạo sĩ này cũng không ngoại lệ, vừa rồi khi Lý Thanh Vân xuất hiện, không hề thấy bọn họ chào hỏi.

Trên đường đi, Lý Thanh Vân thuật lại một lần chuyện hang động đá vôi ở dưới lòng đất, nói phát hiện ra một bộ xương khô ở dưới đó, bên cạnh còn có một thanh trường kiếm bị tàn phá, thân kiếm có khắc hai chữ Linh Hư. Liên tưởng đến đạo quan đổ nát ở trên đỉnh núi cùng với sự kiện Linh Hư đạo nhân mất tích, cảm thấy có lẽ có liên quan đến Linh Hư đạo trưởng.

Bởi vì em họ Dương Ngọc Nô đang ở đây, Lý Thanh Vân cũng không dám nói tỉ mỉ chuyện về Michelle với nàng, chỉ nói phát hiện ngoài ý muốn, rơi vào hang động đá vôi dưới lòng đất, đồng thời còn có một chuyên gia nước ngoài ngã xuống, cũng có người của quân đội.

Ánh mắt Huyền Ấn đạo trưởng rưng rưng, vui mừng nói: “Chân thân của sư phụ ta bảo tồn hoàn hảo, ta yên tâm. Chờ ta tìm bảo kiếm, xác định là trường kiếm tùy thân của sư phụ, phải đi nhờ quan hệ, kêu người của quân đội đi cùng, tiến vào hang động đá vôi dưới lòng đất, thỉnh chân thân của sư phụ về.”

Đây là chuyện của đạo quan bọn họ, Lý Thanh Vân không tiện xen mồm, chỉ nói theo sắp xếp của bọn họ. Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến trước y quán lâm thời của Lý Xuân Thu. Ngoài cửa vẫn có không ít người đang vây quanh, có ngồi có chồm hổm, tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói chuyện, không dám cao giọng ồn ào.

Doanh nhân giàu có Cao Cường cầm chén trà, mang theo nữ thư ký, mặt mày hồng hào tán gẫu ở trong đám người, giống như đang khoe khoang gì đó. Trong trà có ngâm mảnh nhân sâm trăm năm và thiết bì thạch hộc, bỏ thêm một quả táo đỏ. Cứ nói được vài câu lại nhấp một ngụm trà.

Lý Thanh Vân thính tai mơ hồ nghe thấy hắn đang khoác lác, nói gì mà chờ ở đây non nửa tháng, không bằng mấy thang thuốc của tiểu thần y, sớm biết tiểu thần y lợi hại như vậy, đừng nói hai triệu, kể cả hai chục triệu cũng sẵn lòng tiêu. Bên cạnh có người nhà bệnh nhân cũng có tiền hỏi hắn phương thức liên lạc của tiểu thần y, hắn lại cười ha ha, nói sang chuyện khác, nói tiểu thần y không thích bị người quấy rầy, nếu như có duyên, tự nhiên sẽ nhìn thấy.

Một đống con mẹ nó hiện lên trong lòng Lý Thanh Vân, thằng cha này chỉ đáng đánh đòn, không cho ngươi nói lung tung thì ngươi chớ nói lung tung. Nếu như muốn nói lung tung, giúp đỡ tuyên truyền, ngươi cứ nói thẳng cho bọn họ biết phương thức liên lạc của mình, nói một nửa, không phải khiến cho người ta thầm chửi má nó sao?

Người nhà bệnh nhân vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân mang theo ba đạo sĩ và một cô gái xinh đẹp đi đến cửa y quán, đẩy thẳng cửa đi vào, lập tức có người nói bọn họ chen ngang, không đợi thần y kêu tên, ai đi vào người đó làm hỏng quy củ, sẽ liên lụy mọi người. Có người quen biết Lý Thanh Vân, nói hắn là cháu nội của thần y, ngươi không có ánh mắt đừng ầm ĩ bừa bãi.

Ông cụ Khổng đã sớm không chịu nổi khoe khoang của Cao Cường, nên chỉ vào Lý Thanh Vân nói: “Thấy không, vị kia chính là tiểu thần y. Nếu như không phải vợ tôi đã uống thuốc lão thần y kê, bệnh tình đã giảm bớt, tôi cũng tìm cậu ấy khám bệnh. Ha ha, chắc mọi người không biết rõ, trung tâm thả câu này là do tiểu thần y mở, chí hướng ở cậu ấy không phải ở thuật của Tề Hoàng này, nếu như để tâm, không hề kém hơn lão thần y, đây là lời lão thần y tự mình nói với tôi, sẽ không sai.”

(*) Tề chỉ thừa tướng Tề Bá, Hoàng chỉ hoàng đế Hiên Viên Hoàng, được cho là tổ tiên của các gia đình y học

Phen này, người nhà bệnh nhân đang chờ đến lo lắng lập tức hai mắt tỏa sáng, trong lòng có cân nhắc.

Lý Thanh Vân thuận tay đóng cửa lại, thấy ông nội đang bắt mạch cho một bà cụ gầy đến không thành hình, người nhà bệnh nhân mặt ủ mày chau đứng ở bên cạnh đỡ bà cụ kể cả ngồi đều cố hết sức.

Lý Xuân Thu thấy cháu nội dẫn ba đạo sĩ đến cửa, trong lòng rõ ràng có chuyện gì, hơn nữa thấy Huyền Ấn đạo trưởng hơi quen mắt, thoáng ngẫm nghĩ là nhớ ra tên của đạo sĩ trung niên.

Lập tức dừng bắt mạch, cười nói: “Hóa ra thật sự là Tiểu Ấn Tử, ngươi ngồi trước đi, ta kê đơn thuốc cho bệnh nhân trước đã, chúng ta lại nói chuyện. Phúc Oa, cháu đi lên trên phòng ngủ của ông, đưa trường kiếm cháu mang về cho Tiểu Ấn Tử.”

Huyền Ấn đạo trưởng lại đỏ vành mắt, phịch quỳ gối ở trước mặt Lý Xuân Thu, khóc không thành tiếng nói: “Sư thúc, Huyền Ấn thỉnh an người, nhiều năm như vậy không xuống núi thắm người, là lỗi của Huyền Ấn. Chỉ trách năm đó sư phụ biến mất quá ly kỳ, đạo quan lại tan tác quá nhanh, con không dám liên hệ gần gũi với người.”

Hai tiểu đạo sĩ không rõ chân tướng, cũng quỳ ở trên đất theo.

“Haizzz!” Lý Xuân Thu thở dài, đi qua nâng Huyền Ấn đạo trưởng lên, cười khổ nói: “Ngươi không định để ta kê đơn thuốc hả! Phúc Oa, bệnh nhân này giao cho cháu! Ấn theo phương thuốc điển hình chữa bệnh ung thư đầu tiên trên ghi chú của ông, lượng thuốc giảm phân nửa, sau đó cháu tự mình sắc thuốc, đút cho bà cụ này uống.”

Lý Thanh Vân cũng thầm thở dài, biết rõ bà cụ này vốn hết thuốc chữa, không chừng lời đó dẫn đến lòng đồng tình của ông nội, mới để cho mình sắc thuốc đi. Vì chính là để mình tăng thêm nước suối không gian cho bà cụ, đương nhiên, ở trong lòng ông cụ là để cho mình tăng thêm một ít ngọc tủy dịch cho bà cụ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương