Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 205
Bữa cơm này vẫn không dễ ăn, sau khi ăn xong không quá ba ngày, cả nhà Lý Thanh Vân mang theo bà mối chính thức tới thăm nhà Dương Ngọc Nô, trừ bỏ một đống quà tặng ra, lại còn đặt tiền lễ tám mươi tám ngàn.
Tiền lễ cũng gọi là tiền thế chấp, ở thành phố lớn bên ngoài gọi là đính hôn, ở quê nhà không có nhiều trò gì, chỉ cần nộp tiền thế chấp, nhà gái người ta mới cho rằng nhà trai là thật tình.
Ở nơi đây, bình thường cho tám ngàn đều là cao, Lý Thanh Vân cho nhà Dương Ngọc Nô tám mươi tám ngàn, còn nhiều hơn cả xử lý trọn bộ quá trình của người nhà bình thường. Dù sao có tiền mà, cho em họ thể diện, ở mười dặm tám thôn, truyền đi cũng dễ nghe.
Ở trên bàn rượu ăn cơm, trước mặt các thím các bác, Trần Tú Chi đeo vòng tay ngọc bích mình đang mang cho Dương Ngọc Nô, nói đây là đồ tổ truyền, là bà nội của Lý Thanh Vân đeo cho nàng. Hiện giờ Lý Thanh Vân đính hôn, vòng tay này tự nhiên phải giao vào trong tay Dương Ngọc Nô.
Phen này không thể chối từ, Dương Ngọc Nô đỏ mặt, để mẹ chồng tương lai đeo lên trên tay cho mình. Màu sắc vòng tay phỉ thúy này rất đẹp, màu xanh biếc, độ trong suốt rất cao, giống như thủy tinh. Đeo lên trên cổ tay trắng hơn cả tuyết của Dương Ngọc Nô, có vẻ mặt nói không nên lời, hài hòa tự nhiên.
Hai người mợ ruột của Lý Thanh Vân cũng đi theo tới, nghe nói thằng cháu có tiền, tiền thế chấp cho nhà Dương Ngọc Nô đều có tám mươi tám ngàn, ai nấy thân thiết vô cùng, cứ hỏi hắn kiếm được như thế nào, khi nào thì chỉ một chút biện pháp phát tài cho các anh em họ.
Lý Thanh Vân cười nói trồng rau kiếm được, nói nếu như vài anh em họ muốn trồng thì có thể đến nông trường nhà hắn học tập, chỉ cần chịu khó, không có không trồng được.
Hai người mợ chỉ cho rằng hắn đang nói giỡn, nếu như có thể trồng trọt ra nhiều tiền như vậy, bọn họ đã sớm phát tài, đâu cần đến Lý Thanh Vân chỉ dạy đâu.
Thấy các nàng không tin, Lý Thanh Vân cũng không có cách nào. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tự những người anh em họ này sốt ruột, cầu tới cửa hỏi con đường phát tài, lại chỉ điểm cho bọn họ một con đường sáng cũng không muộn.
Khi trở về, cả nhà Dương Ngọc Nô tiễn bọn họ, lại nghe thấy trong thôn có người cãi nhau. Lý Thanh Vân vốn không định nhìn xem náo nhiệt, lại thấy cả nhà Đường Nguyệt Liên dẫn theo con gái đang khóc đỏ mắt, hùng hổ đi ra ngoài, vừa khéo chạm mặt với nhóm người Lý Thanh Vân.
Người cả nhà Trần Nhị Cẩu thì có người khuyên bảo,có người giúp đỡ ầm ĩ, còn Trần Nhị Cẩu thị xanh mặt, không thốt ra một lời. Nhìn thấy Lý Thanh Vân chỉ oán hận hừ lạnh, xoay người rời đi.
Người một nhà Đường Nguyệt Liên cũng nhận ra Lý Thanh Vân và bà mối thím hai, sắc mặt hơi xấu hổ, cũng có phẫn nộ khó hiểu, xụ mặt, không thốt một lời cứ thế rời đi.
Bọn họ đi con đường nhỏ, chuẩn bị theo đường núi quay trở về Đường gia trang, chỉ đi cùng một đoạn với đoàn người Lý Thanh Vân rồi chia đường.
Ba mẹ Lý Thanh Vân không rõ những người này là ai, vì sao lại căm tức người nhà mình, chờ đi được nửa đường mới nghe bà mối nói rõ nguyên nhân.
Trần Tú Chi giật mình nói: “Hóa ra đó là Đường Nguyệt Liên, người nhà này thật hung dữ, còn không phân rõ phải trái, chúng ta lại không đắc tội cô ta, lại trừng chúng ta. May mà không kết làm thông gia với nhà cô ta. Mới xuất giá được có mấy ngày, người nhà mẹ đẻ đã ầm ĩ đến cửa, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ồn ào ầm ĩ, người cả thôn đều biết, về sau còn sống như thế nào nữa?”
Bà mối thím hai nói: “Quản bọn họ làm gì chứ, lại không trải qua giới thiệu của thím, bọn họ cãi nhau sau ngày cưới cũng không cần thím khuyên bảo. Ha ha, nói lời không xuôi tai chứ, nếu như sau khi cưới Phúc Oa và Bạch Ny cãi nhau, thím làm bà mối cho dù chạy gãy chân cũng sẽ giúp đỡ hòa giải.”
Cả nhà Lý Thanh Vân cười to, nói hai người bọn họ tình cảm tốt, sao có thể cãi nhau được, nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của thím hai.
Trong lúc nói giỡn đã qua sông, trở lại địa bàn của Lý gia trại.
Trưởng thôn Lý Thiên Lai vừa khéo đi từ trung tâm thả câu tới, nhìn thấy Lý Thanh Vân, vội vàng gọi hắn lại: “Phúc Oa, chú có chuyện tìm cháu!”
Lý Thanh Vân kêu người nhà đi về trước, hắn chạy đến trước mặt trưởng thôn, đầu tiên mời thuốc, hỏi: “Có chuyện gì gấp vậy?”
Lý Thiên Lai nhận thuốc, hút một hơi mới nói: “Biết rõ hôm nay cháu đính hôn, vốn không nên phiền cháu, nhưng chuyện này, nếu như không nói với cháu thì trong lòng chú cứ chột dạ.”
Lý Thanh Vân không nói gì, để cho hắn từ từ nói.
“Hôm nay có một người từ trong thành tới muốn bao đất của thôn chúng ta, đất tốt không trồng trọt, muốn nhận thầu một ngọn núi hoang tự mình khai phá, giá đề ra cũng không thấp, chú vốn không đồng ý, nhưng người này rất có bối cảnh, gọi cả phó trưởng trấn Hồng tới. Cháu biết đấy, thằng cha phó trưởng trấn Hồng này khôn khéo bao nhiêu, gã nói ra một đống chính sách, lại khuyên bảo trong thị trấn cũng sẽ ủng hộ, chú không tiện từ chối.” Lý Thiên Lai nói.
Lý Thanh Vân không hiểu hỏi: “Hả? Chuyện này có vấn đề gì sao? Trước kia cũng nghe nói có người trong thành phố đến bao đất, nhưng mà giao thông quá kém, cuối cùng đề bù một khoản nhận thầu một năm, hợp đồng còn chưa tới kỳ hạn đã bỏ chạy. Hiện giờ có người đến nhận thầu núi hoang, giá lại đủ tư cách, ủy ban thôn các chú đồng ý là được, nói với cháu làm gì?”
Lý Thiên Lai hơi chần chừ, tiếp tục nói: “Cậu ta nhìn trúng một ngọn núi hoang ở phía Nam chỗ cháu, gần chợ thị trấn hơn, là một ngọn núi hoang còn chưa khai phá, vốn có một phần đất thuộc về thị trấn, nhưng mà phó trưởng trấn Hồng đã nói, chỉ cần chú đồng ý cho nhận thầu, những ranh giới tranh cãi này có thể để cho Lý gia trại chúng ta sử dụng.”
Lý Thanh Vân nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Ở phía Nam nông trường của cháu? Gần chợ trên trấn Thanh Long hơn? À… cháu nhớ rồi, hơi lệch, khá xa đường chính, cùng độ cao với triền núi chỗ cháu. Đã rất nhiều năm không có ai canh tác, chính là bởi vì xa đường chính, sao hiện giờ lại có người nhận thầu vậy?”
Lý Thiên Lai nhức đầu, càng thêm ngượng ngùng nói: “Chú cũng cảm thấy rất kỳ quái, nên thừa dịp lúc bọn họ đi vệ sinh, đã nghe trộm bọn họ nói chuyện ở trong đó, hình như còn đề cập đến cháu, không phải nói lời hay gì cả. Dựa theo ý tứ bọn họ miêu tả, hình như mở một nông trường tương tự, chuyên môn cạnh tranh với cháu. Chú không rõ giữa đôi bên có thù hằn gì, do đó không nắm rõ chủ ý, cố ý đến hỏi cháu. Nếu như thật sự là kẻ thù, cố ý tới phá hoại, vậy thà chú đắc tội với phó trưởng trấn Hồng cũng sẽ không để cho thằng ranh kia đạt được.”
Lý Thanh Vân cuối cùng đã rõ ràng nguyên nhân vì sao trưởng thôn vòng vo dài ra đến như vậy, cười nói: “Hóa ra có người muốn cạnh tranh với cháu, mở một nông trường tương tự? Người kia tên là gì vậy ạ?”
“Tên là Hứa Tĩnh Thủ gì đó, nghe giọng điệu nịnh bợ cậu ta của phó trưởng trấn Hồng, hình như trong nhà có người làm quan, chức vị của ba cậu ta còn cao hơn phó trưởng trấn Hồng.” Lý Thiên Lai nói.
Lý Thanh Vân nở nụ cười, vẻ mặt thoải mái nói: “Hứa Tĩnh Thủ? Ha ha, thật sự là người quen cũ! Chú nói như vậy là cháu đã biết nguyên nhân. Cha cậu ta là chủ nhiệm văn phòng chính phủ huyện, lai lịch thật sự không nhỏ. Nhưng chú không cần lo lắng cho cháu, chỉ cần cho giá thích hợp, chú cứ việc cho nhận thầu, nhưng mà thời gian nhận thầu đừng để quá lâu, ba năm năm là được. Dù sao, về sau mỗi một cọng cỏ ngọn cây ở chỗ chúng ta đều sẽ vô cùng đáng giá.”
Lý Thiên Lai thấy Lý Thanh Vân không tức giận, lúc này mới trầm tĩnh lại: “Bọn chú còn chưa nói đến thời gian nhận thầu, chỉ có một cái giá mơ hồ, đại khái trăm ngàn tệ một năm, ngọn núi hoang và một mảnh hồ nước bên dưới chân núi kia đều thuộc về sử dụng của bọn họ. Phó trưởng trấn Hồng chê đắt, nói kêu bọn chú bớt thêm, chú thoái thác cần thương lượng với người trong thôn, còn chưa cho bọn họ câu trả lời chính thức đâu.”
Lý Thanh Vân cười nói: “Trăm ngàn tệ một năm nhận thầu ngọn núi hoang nhỏ kia, giá tạm được. Chính là về thời gian nhất định phải kẹp chặt, ký hợp đồng tối đa ba năm, nếu như bọn họ muốn nhận thầu từ mười năm trở lên, chú tăng giá, nói nơi đây đã khai thác làm nông gia nhạc, tương lai không gian tăng giá trị rất lớn, nếu như nhận thầu mười năm, hàng năm ít nhất hai trăm ngàn tệ.”
“Hai trăm ngàn tệ một năm? Như vậy cũng quá nhiều! Sở dĩ chú dám ra cái giá một trăm ngàn tệ chính là vì không định đồng ý với bọn họ, sợ bọn họ làm hỏng mối làm ăn của nông trường cháu. Vậy… vậy nghe cháu… ngày mai khi bọn họ đến, chú sẽ trả lời như vậy.” Lý Thiên Lai nói xong chuyện này, lại tán gẫu chút chuyện nhà với Lý Thanh Vân, kêu hắn đi đến ao cá của con trai mình, giúp đỡ chỉ điểm vài câu. Nói hắn biết kỹ thuật, phát tài, thế nào cũng phải chiếu cố Tráng Tráng nhà mình.
Lý Thanh Vân vừa đồng ý vừa nói con trai hắn không nghe lời, lần trước kêu người này hạ thấp mật độ nuôi cá, không chịu nghe, cuối cùng cá chết không ít, mới dẫn đến mật độ hạ xuống. Nhưng còn chưa được mấy ngày, hắn đã lại thả bổ sung.
Điều này khiến cho Lý Thanh Vân triệt để chặt đứt ý tưởng chỉ điểm cho Lý Tráng Tráng, trong óc thằng cha này đã sớm hiểu sai, cho rằng nuôi nhiều thêm một con là kiếm thêm tiền của một con, vốn không hề lo lắng đến vấn đề chất lượng, nuôi dưỡng khoa học.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Vân ngồi xổm bên cạnh ao nuôi lươn tăng thêm nước suối không gian, lươn lớn rất nhanh, bởi vì thường xuyên dùng nước suối không gian, tràn đầy hoang dã, ngoại hình vô cùng tốt. Con to nhất bên trong có thể vớt bán một phần ra thị trường vào trước mười lăm tháng tám. Nhưng sợ ảnh hưởng đến lươn khác nên Lý Thanh Vân mới không vội vã bán đi.
Một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở ngoài cửa song sắt, hai người đàn ông xuống xe, lại là Hứa Tĩnh Thủ và phó trưởng trấn Hồng mới vừa nhắc đến ngày hôm qua. Hai người tỏ vẻ đắc ý, Hứa Tĩnh Thủ đứng bên cạnh song sắt kêu: “Lý Thanh Vân, cậu ở đây làm ăn không tệ lắm! Lần trước ở trên hội đồng học của các cậu, nghe nói cậu dựa vào gieo trồng nuôi dưỡng phát tài, nên cố ý đến học tập cậu! Ha ha, mở cửa đi, đều là giao tình cũ, sẽ không đến mức không cho tôi vào cổng đấy chứ?”
Có giao tình con mẹ mày ấy! Nhìn cái mặt đểu giả của ngươi, chỉ muốn đánh đòn. Muốn để ta mở cửa? Hừ hừ… thôi bỏ đi, nể tình thằng cha này không quản ngại xa xôi mấy chục dặm, chạy đến đây khai khẩn núi hoang giúp mình, cứ để cho bọn họ đi vào.
Núi hoang không phải ngươi muốn khai khẩn là khai khẩn được đâu, cho dù khai khẩn thành công, cũng không phải ngươi muốn trồng cái gì là được cái đó. Thời gian ba năm, chỉ riêng cỏ dại thôi đã khiến cho ngươi đau đầu chết được. Lại nói, ngươi cho rằng rau dưa ai trồng ra đều có thể bán được với giá trên trời sao?
Cũng không nghĩ xem, năm nay rau dưa của bao nhiêu hộ nông dân trồng ra nát ở trong đất, nếu như không nhờ Lý Thanh Vân mua một phần cải trắng cho gà ăn, không biết hộ nông dân thôn này sẽ thua lỗ thành như thế nào nữa.
Chờ khi ngươi lỗ vốn đến bán cả quần đi, hiện thực tàn khốc sẽ dạy cho ngươi biết rõ, làm hàng xóm với nhà giàu có bao nhiêu bi kịch. Đối lập mãnh liệt sẽ khiến cho chênh lệch tâm lý của ngươi tăng mạnh mấy chục lần.
“Ha ha, hóa ra là cậu Hứa, sao không ở trong thành phố hưởng phúc, chạy đến nông thôn bọn tôi làm cái gì?” Lý Thanh Vân nói xong, đi đến trước cánh cổng sắt, mở cửa ra, cho bọn họ vào.
Hứa Tĩnh Thủ lúc này xuân phong đắc ý, giống như giữa hai người thật sự là bạn bè vậy: “Tôi đang nghiêm túc, thật sự đến học tập kinh nghiệm gieo trồng với cậu. Gần đây tôi và Tần Dao đã thương lượng, chuẩn bị dùng tiền mở cửa hàng đầu tư một nông trường nhỏ. Này, ở ngay phía Nam nhà cậu, gần chợ, tương lai lên trên thị trấn bán rau cũng tiện.”
Lý Thanh Vân nghe nhàm chán, bán rau ở trên thị trấn? Giá rẻ tiền chỉ có ở vùng này sẽ khiến cho ngươi khóc đều không khóc được. Thật sự không biết đầu thằng cha này đụng vào đâu bị hỏng, lại chạy đến diễu võ giương oai ở trên địa bàn của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook