Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 203
Nghe thấy câu hỏi của anh họ, hắn lập tức ngây ngẩn cả người, nếu như nhận thầu ruộng đất của cả thôn, lợi nhuận ít nhất gấp trên mười lần hiện giờ… nhưng mà hắn luôn cảm thấy không ổn, bước chân quá dài, dễ bị rách trứng. Đầu tiên yên phận quản lý một nông trường nhỏ trước, sau khi quen thuộc chiêu số này lại cân nhắc cái khác.
Đương nhiên, trong lòng hắn còn ấp ủ một ít ý tưởng, không lấy phương thức nhận thầu, lấy phương thức hợp tác xã để dân chúng toàn thị trấn đều làm công cho mình, rau dưa trồng ra, hợp tác xã lấy giá hợp lý thu mua, lại lấy giá cao bán cho công ty thương mại rau dưa.
Nhưng đó đều là những ý tưởng giấu ở trong lòng, sự nghiệp của hắn mới vừa bắt đầu, còn chưa có tinh lực trải sạp quá lớn, để tránh phát sinh biến cố gì ngoài ý muốn, ngược lại chặt đứt cơ hội khai thác.
Vào lúc này, Lý Thanh Vân nhận được điện thoại của chị gái, nói trong nhà hàng có một khách quen cũ, muốn mua một ít ngũ lương thiêu tồn lâu mười năm, hỏi hắn còn không, bởi vì rượu lâu năm ở trong nhà hàng không nhiều.
Lý Thanh Vân hỏi người kia muốn bao nhiêu, dù sao mình cũng không muốn bán rượu ngon lâu năm, chỉ bởi vì mượn sức một vài khách hàng cao cấp nên mới ngoại lệ cung cấp có giới hạn một ít. Một bàn đồ ăn chỉ cung cấp một lọ ngũ lương thiêu tồn lâu mười năm, giá cũng đặt cao, 588 tệ/1 lọ, không hề rẻ hơn rượu ngũ lương cấp thấp.
Lý Thanh Hà vốn tưởng rằng đẩy giá lên cao như vậy thì sẽ không có người hỏi thăm, dù sao ngũ lương thiêu tồn lâu năm năm mới tiêu tốn 188 tệ, kẻ đần độn nào mới sẽ tiêu nhiều tiền như vậy để mua nửa ký rượu quê tự ủ không có tên tuổi chứ?
Nhưng sự việc chính là kỳ quái như vậy, kể từ sau khi có một nhóm cụ già đến du lịch gọi loại rượu này xong, lại thích mùi hương đặc thù này, sau khi uống xong còn muốn mang về một ít. Hôm kia khi đến, Lý Thanh Hà nói trong tiệm không còn hàng, em trai lại không ở nhà, kêu bọn họ chờ chút.
Đây chỉ là lời thoái thác, không nghĩ tới hôm nay người ta lại đến nữa, gọi càng nhiều đồ ăn, gọi một lọ tồn lâu mười năm, ăn xong uống xong lại đưa ra yêu cầu mua số lượng lớn tồn lâu mười năm.
Phen này, Lý Thanh Hà hết cách từ chối, đành phải gọi điện thoại cho Lý Thanh Vân, hỏi ý kiến của hắn.
“Khách quen cũ kia nói, nhóm người bọn họ chạy hai chiếc xe tới đây, có thể đựng được bao nhiêu thì đựng bấy nhiêu, nói đựng 50-100kg không thành vấn đề.” Lý Thanh Hà đáp.
“Không nhiều như vậy… tối đa bán cho bọn họ 50kg, em lập tức chuyển một vò từ trong hầm ngầm ra, coi như là một khoản làm ăn không nhỏ.” Lý Thanh Vân nói xong, chỉ xuống dưới chân núi ra hiệu cho anh họ, ý nói mình có việc, đi về trước.
Lý Thanh Mộc kêu hắn làm gì thì làm đi, ở đây có mình trông, không có chuyện gì.
Lý Thanh Vân gật đầu, rất nhanh trở lại tầng hầm ngầm trong biệt thự nhà mình, nơi đây để mười mấy vò rượu lớn, thật ra phần lớn đều đựng rượu mới, rượu ngon chân chính đều cất giấu ở trong tiểu không gian.
Sở dĩ những ngũ lương thiêu lâu năm này có thể bán được giá cao chủ yếu là vì hấp thu linh khí của tiểu không gian, hình thành vị và mùi độc đáo, khiến cho người yêu rượu dư vị vô cùng, muốn ngừng mà không được. Chỉ cần là người có tiền, móc ra bao nhiêu đều sẵn lòng cất chứa một phần.
Lý Thanh Vân không định bán nhiều, cũng không có ý định ra giá quá cao, chỉ cần để cho một vài khách hàng đỉnh cao nhớ được Lý gia trại có rượu ngon như vậy là được. Muốn uống rượu ngon này thì đến Lý gia trại, khách quen có thể mang ra ngoài một ít rượu ngon lâu năm, khách hàng bình thường thì mỗi bàn chỉ cung cấp một lọ, muốn trộm mang ra ngoài đều khó có khả năng.
Đây là phương pháp marketing đói khát thường thấy ở trong thành phố lớn, chỉ cần sản phẩm độc nhất vô nhị, chất lượng thượng thừa, sẽ có một nhóm fan trung thành, đau khổ chờ đợi, khốn khổ mong ngóng, chỉ vì cầu được một món đồ yêu thích.
Vò rượu 50kg, một mình Lý Thanh Vân ôm dễ dàng, đặt vào trong thùng hàng đằng sau xe bán tải, ngẫm nghĩ, lại lấy 10 cái bình không dung tích 5kg ở trong tiểu không gian ra, để tiện cho khách mang theo.
5kg nghe thật nhiều, thật ra chính là 5l, đựng trong cái vò, thật tầm thường.
Khi lái xe ra cổng sắt lại nhìn thấy doanh nhân giàu có trung niên Cao Cường mang theo quà tặng bao lớn bao nhỏ, còn mang theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đang chuẩn bị ấn chuông cửa trên cửa sắt. Chuông cửa ngoài cổng và chuông ở trên cửa chính biệt thự thông nhau, để tạo điều kiện cho bạn bè kinh doanh sử dụng.
Lý Thanh Vân giẫm phanh, đứng ở bên cạnh Cao Cường, kéo cửa sổ xuống kêu: “Tổng giám đốc Cao, anh đang làm gì vậy? Mới uống thuốc có sáu ngày đã vội vã tặng lễ cho tôi? Trước khi dùng thuốc tôi đã dặn anh rồi đấy, đừng vội vã thử súng, đừng mới vừa xây cho anh một cái đập, anh đã móc ra một lỗ hổng, thật sự hủy gốc rễ, tôi không chữa trị cho anh nữa đâu.”
Mặt Cao Cường đỏ lên, ậm ờ nói: “Không có không có, thật sự không làm chuyện đó, chỉ lơ đãng lau súng mấy lần thôi, nhưng tuyệt đối không cướp cò. Bằng không, sao tôi biết có tác dụng hay không chứ…”
“Anh đây là tự mình hại mình, tôi không quản anh…” Lý Thanh Vân nói xong, lại một chân đạp chân ga, bỏ mặc Cao Cường ở đó không quan tâm, vốn không định nhận lễ vật của hắn.
“Này này, tiểu thần y, cậu đừng nóng giận, tôi thật sự không phá giới mà…” Cao Cường vội vàng đuổi theo, đuổi theo vài bước, phát hiện không đuổi kịp, nhưng nhìn thấy xe của Lý Thanh Vân rẽ ra kia, vội vàng gọi cô gái xinh đẹp đang sững sờ đứng đằng sau: “Thất thần làm gì, nhanh đuổi theo với anh! Tiểu thần y lợi hại lắm, lời cậu ấy nói chuẩn không sai được! Chỉ dùng sáu thang thuốc thôi, thân thể dùng viên thuốc nhỏ màu lam của anh không có tác dụng gì lại cứng rắn thành gậy gộc vào sáng sớm! Đã bao nhiêu năm rồi không có phản ứng như vậy, bản thân anh đều đã quên mất.”
“Được rồi, tổng giám đốc Cao, anh chậm một chút đi mà, người ta đeo giày cao gót đây này… Nhưng mà tiểu thần y thật hung dữ nha, lại không hề cho tổng giám đốc Cao thể diện gì cả, cũng không nghe lời giải thích của anh. Đêm ngày hôm qua, anh đã đi vào, lại chịu đựng không làm, khiến cho người ta khó chịu hỏng rồi đấy! Còn tưởng tổng giám đốc Cao không thương người ta nữa chứ, hóa ra đều do tiểu thần y này…” Cô gái này nũng nịu nói, chạy tới, ngực lắc mông lắc, cũng là một vưu vật trên giường.
Lý Thanh Vân thật sự không muốn quan tâm đến Cao Cường, uống hết sáu thang thuốc, mới vừa có một chút hiệu quả đã vội vã chơi gái, phương thuốc thật sự tốt nữa cũng không chữa khỏi bệnh cho người như vậy. Thảo nào ông nội không muốn khám chữa cho chứng bệnh tương tự, một là đơn giản, hai là có vài người không biết tiết chế, hắn không muốn dính dáng đến.
Đỗ xe ở cửa Thanh Hà cư, ngó nhìn vào bên trong, chị gái nghe thấy tiếng xe đã ra khỏi quầy. Lúc này vừa qua thời điểm bận rộn nhất lúc giữa trưa, trong cửa hàng không có mấy bàn ngồi khách, người phục vụ tạm thời thuê tới là cô bé trong thôn, đang ngồi trên ghế cạnh quầy ngủ gà ngủ gật.
Lý Thanh Hà không quá trách móc nặng nề người trong thôn, đây là vấn đề khó của quản lý, chỉ cần làm xong việc là được, khi không có người, tùy tiện nàng ngủ gà ngủ gật.
“Phúc Oa, mang rượu tới chưa? Được được, chính là các vị khách quen cũ ở bàn này gọi rượu.” Lý Thanh Hà thò đầu ra cửa, rồi chỉ vào một cái bàn ngồi trong sảnh chính, một bàn đều là cụ già.
Lý Thanh Vân thầm cười, hóa ra thật sự là khách hàng ‘cũ’, tuổi thật sự đủ già.
“Nhóc, có mang rượu ngon lâu năm đến không? Nhanh mang qua đây đi, để cho ông nếm thử, xem có phải là rượu lâu năm mười năm chân chính không. Ông phải nói trước, nếu như không đủ năm, ông không mua đâu.” Một ông cụ tóc hoa râm rất có khí chất, cười hề hề nói.
“Ha ha, ông cứ yên tâm đi ạ, đã quyết định bán rượu cho ông thì chắc chắn không giả được. Hạng mục nông gia nhạc của Lý gia trại bọn cháu mới vừa bắt đầu, nếu như mua phải hàng giả từ chỗ cháu, cháu còn không bị nước miếng của các bà con phun chết sao.” Lý Thanh Vân nói xong, lấy một lọ gốm sứ đựng rượu ở sau quầy ra, mở giấy dán trên vò rượu lớn, vén vải tơ lên, một luồng mùi rượu lâu năm nồng đậm lập tức tràn ra ở trong Thanh Hà cư.
“Ừm… rượu ngon!” Cụ ông cụ bà một bàn này lập tức cùng kêu lên khen ngợi, địa vị của bọn họ không thấp, cả đời này từng uống rất nhiều rượu ngon, nhưng ngửi thấy rượu cất giữ trong không gian của Lý Thanh Vân vẫn tán thưởng không thôi.
“Không cần nếm, chỉ bằng mùi này thôi, tôi nhắm mắt là có thể xác định, đây là rượu ngon mười năm trở lên. Lão Mã, rượu ngũ lương chính tông do ông mang đến có thể đổ bỏ rồi, trừ bỏ vị tinh dầu ra, tôi còn không uống đến mùi rượu chân chính nữa.”
“Ha ha, các ông đừng nói lão Mã như vậy, ông ấy mất mặt, trở về nhất định sẽ mắng con rể mình đấy, đây là rượu con rể tặng tết Đoan Ngọ cho ông ấy.”
Mọi người nói giỡn một trận, khi Lý Thanh Vân bưng một chén rượu màu vàng óng đến trước mặt bọn họ, một vài lão tửu quỷ lập tức vang lên tiếng chảy nước miếng, kêu Lý Thanh Vân rót đầy cho bọn họ.
Lý Thanh Vân cũng không phải người hẹp hòi, thấy được thân phận và lực ảnh hưởng của các cụ ông cụ bà này, chỉ cần là người muốn uống rượu, tất cả đều rót một chén cho họ. Trên bàn có hai người trẻ tuổi, hẳn là lái xe, trước mặt không có chén rượu, cũng không có tư cách nói xen vào, chỉ cười theo, miệng mím chặt, cũng không dám nói muốn nếm thử.
Xác định là rượu ngon lâu năm bọn họ muốn, cụ ông cụ bà trả tiền rất lưu loát, tiền rượu 1.176 tệ/1kg, năm mươi ký là 58.880 tệ, cộng thêm rượu và thức ăn bàn này, hơn 60.000 tệ, thu bọn họ một số tròn, vẻn vẹn 60.000 tệ tiền mặt chất đống trên quầy, còn hai người lái xe đã chuyển rượu được chia ra bình rượu nhỏ vào trong cốp xe.
Còn may là hai xe du lịch, không gian thật lớn, có thế này mới chứa nổi. Xem ra các cụ già này đều sớm có chuẩn bị, chẳng những chuẩn bị đầy đủ tiền mặt, còn chuẩn bị đầy đủ không gian.
Khi Lý Thanh Vân đưa bọn họ lên xe, còn nhìn thấy một ít nấm khô rau dại khô được đặt ở trong cốp xe, xem ra bà con bày quầy ven đường cũng được không ít tiền lời.
Khi Lý Thanh Vân quay trở về nhà hàng, Lý Thanh Hà và nữ nhân viên kia đang nhìn đống tiền ngẩn người. Theo bối phận cô bé kia nên gọi Lý Thanh Vân là chú, lúc này đang nhỏ giọng nói: “… Một vò rượu đổi được một đống tiền lớn như vậy? Thế chẳng phải nhà bác Thanh Hổ phát tài rồi sao? Cháu từng đi đến nhà bọn họ, đầy sân đều là rượu… Trời ạ, đã như vậy, bác Thanh Hổ còn nói nhà bọn họ nghèo, thật đúng là đồ lừa đảo! Thảo nào lão tổ tông Xuân Thái coi rượu như bảo bối, hóa ra thật sự là bảo bối.”
“Nhóc thúi này, cháu thì biết gì, rượu nhà bác Thanh Hổ cháu bán ra là rượu mới, không đáng giá tiền gì cả. Nhưng rượu ngon cất giữ mười năm trở lên sẽ tăng giá trị lên mấy lần. Đương nhiên, cháu còn cần phải gặp được một vị khách sộp yêu rượu như mạng, như vậy mới có thể bán ra giá tốt.” Lý Thanh Vân nói xong, cầm tiền ở trên quầy, ngẫm nghĩ, lại ném cho chị gái một xấp.
“10.000 tệ này cho chị, xem như tiền rượu và thức ăn. Các cụ ông cụ bà này quá biết mặc cả, kêu em không tính số lẻ cho họ, bớt cả tiền rượu và thức ăn đi. 50.000 tệ còn lại em đưa cho ông năm một ít, dù sao nhưng rượu này do ông nấu ra, được tiền lời lớn thì phải chia cho bọn họ một ít.” Thật ra đây là vì giải thích vấn đề nguồn gốc rượu lâu năm, bởi vì lúc trước ông năm vì kiếm tiền đã bán trao tay chỗ rượu lâu năm cất giữ trong nhà thông qua hắn, Lý Thanh Vân nói hắn gửi một ít cũng có thể giải thích được.
“Xí, khinh thường chị hả? Chị lấy rau dưa từ chỗ em, em còn chưa từng đề cập đến tiền, hiện giờ bán rượu của em, sao chị có thể nhận chia tiền của em được? Đừng làm thế, lại làm khiến chị tức giận!”
Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại chạy ra khỏi Thanh Hà cư, giọng nói truyền đến từ xa: “Em trai chị đây bây giờ là nhà giàu có, cho chị tiền chị cứ cầm, nhường tới nhường lui xa lạ bao nhiêu. Đi đây, không tiễn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook