Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 200
Lý Thanh Vân cũng thương xót thay cho những bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân này, bởi vì danh tiếng thần y là do hắn giúp đỡ lan truyền ra, lúc đó chỉ định kéo một ít du khách đến cho trấn Thanh Long, không nghĩ tới lên bản tin của đài truyền hình, ảnh hưởng đột nhiên mở rộng, người đến khám bệnh chặn đầy cửa y quán.
“A… Anh zai này, đưa tiền ngại lắm, cái kia anh nói bệnh tình của anh trước, tôi tiện có chút chuẩn bị. Thần y cũng không phải vạn năng, nếu như là chứng bệnh ông nội tôi không am hiểu, tôi cũng không dám thu tiền của anh.” Lý Thanh Vân nói xong định trả tiền lại, nhưng doanh nhân giàu có trung niên này cực kỳ nghiêm túc, tỏ vẻ ngươi không thu tiền là không làm việc giúp ta.
Người doanh nhân giàu có trung niên kia hơi chần chừ, kéo Lý Thanh Vân ra góc, hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra… cũng không phải bệnh nặng gì, cậu nhìn tôi hoạt bát khỏe mạnh, chính là có một chút tật xấu thông thường của đàn ông trung niên. Cái kia… cậu biết đấy, đúng không?”
Ta hiểu cái khỉ ấy! Lý Thanh Vân xem như phục ông anh này, đã xếp hàng mấy ngày, muốn khám bệnh, thật sự hỏi bệnh của hắn là gì thì hắn lại xấu hổ nói không rõ ràng.
Thấy Lý Thanh Vân đang nhìn mình như nhìn kẻ ngốc, doanh nhân giàu có trung niên kia cuối cùng nói thật: “Chuyện phòng the không mạnh, cậu hiểu không? Khi tôi còn trẻ tuổi, một đêm cưỡi ba em, ngày hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ. Nhưng vài năm nay càng ngày càng không được, mềm oặt luôn, muốn làm một lần đều phải uống Viagra. Nhưng khó khăn lắm mới dựng thẳng, không được vài cái lại ỉu xìu. Mỗi đêm đều phải rời giường tiểu tiện sáu bảy lần, bụng còn thường xuyên trướng đau…”
Phen này Lý Thanh Vân đã nghe rõ, doanh nhân giàu có này nhất định là tửu sắc quá độ, vét sạch thân thể. Rối loạn dương cương, viêm tuyến tiền liệt, cùng với thể hư thể nhược, cả đống bệnh đều ra. Thảo nào ông nội không khám cho người ta, đây đều là bệnh nhà giàu, chỉ cần tu thân dưỡng tính một hai năm, ăn chút thuốc bổ bình thường, tùy tiện ở bệnh viện nào đều có thể chữa khỏi.
“Bệnh này của anh… ông nội tôi chắc chắn không trị được! Do đó anh thu tiền lại đi, bản thân sớm quay về thành phố lớn, tùy tiện tìm một bệnh viện là có thể chữa khỏi. Bệnh này rất đơn giản, bệnh nhân hiện giờ của ông nội tôi lại quá nặng quá nguy hiểm.” Lý Thanh Vân nói xong định trả tiền lại cho hắn, kêu hắn rời đi.
“Đừng mà người anh em, cậu cầu Lý thần y giúp tôi đi, tiền không thành vấn đề, chỉ cần cậu giúp đỡ anh, cậu muốn bao nhiêu tiền đều đưa cho cậu, tiền trăm tiền triệu đều không thành vấn đề. Lại nói, lời cậu nói không đúng, tôi đã đi đến bệnh viện lớn bao nhiêu lần, chịu không ít tội, không có một bệnh viện nào có hiệu quả cả.” Doanh nhân giàu có trung niên này nóng nảy lên, ra điều kiện cực kỳ ưu đãi.
“Ờm…” Lý Thanh Vân cẩn thận quan sát doanh nhân giàu có trung niên này, thấy hắn mới nói có mấy câu như vậy đã đổ một tầng mồ hôi trên mặt, chỉ biết hắn hư quá ác, chần chừ một lát mới nói: “Thật ra tôi cũng có thể trị được bệnh này, chính là thuốc sử dụng quá đắt, không rõ anh có thể thừa nhận được không? Ví dụ như các loại thuốc quý báu như linh chi, nhân sâm, thiết bì thạch hộc, hoàng tinh, nhục thung dung gì đó.”
“Có thể thừa nhận, Cao Cường tôi cái gì đều thiếu, chỉ riêng không thiếu tiền. Thuốc quý gì, cậu cho tôi dùng thuốc gì, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, bao nhiêu tiền đều có thể tiêu xài. Tài sản của tôi mấy trăm triệu, nếu như không chữa khỏi bệnh này, còn sống có ý nghĩa gì nữa?” Doanh nhân giàu có trung niên vỗ ngực, thề son sắt bảo đảm.
Lý Thanh Vân xem như đã nhìn ra, thằng cha này thật sự thiếu rất nhiều thứ, tương đối thiếu tâm nhãn. Hắn ngẫm nghĩ lại hỏi: “Anh không lo lắng tôi không chữa khỏi bệnh được cho anh sao?”
Cao Cường thần bí cười nói: “Ha ha, cậu là cháu nội của Lý thần y, ít nhiều gì cũng biết y thuật. Tôi không cầu cậu có y thuật cao bao nhiêu, chỉ cần hỏi Lý thần y lấy một phương thuốc trị liệu bệnh rối loạn dương cương, không phải là xong sao? Nếu như thật sự không chữa khỏi, cậu có thể xin Lý thần y chỉ bảo mà.”
Lý Thanh Vân thật sự không còn cách nào với người này, lại một người bệnh thần thoại trung y, có lẽ lúc trước mình không nên dùng nước suối không gian sáng tạo thần thoại.
“Được, nếu như anh đã tín nhiệm tôi, tôi cũng bảo đảm cho anh, tôi có thể chữa khỏi bệnh của anh, không chữa khỏi không lấy một xu.” Lý Thanh Vân nói.
“Vậy nếu như chữa khỏi thì lại thu bao nhiêu tiền?” Cao Cường tha thiết chờ mong hỏi.
“Anh nhìn để trả đi… đủ tiền thuốc là được.” Lý Thanh Vân nói xong định rời đi, dù sao còn phải vào trong thành phố đặt lẵng hoa và mua pháo, chuẩn bị cho công việc khai trương của Lý Thanh Hà.
Cao Cường sửng sốt, một chút đau khổ lóe lên trong mắt, lại rất nhanh phản ứng kịp, đuổi theo gọi: “Chờ chút, tiểu thần y ngài ở đâu? Liên hệ như thế nào? Ngài xưng hô ra làm sao?”
Càng nói nhìn mà đưa thì càng không thể đưa ít, Cao Cường hiểu đạo lý này, trước kia khi làm công trình, không ít lần tiếp xúc với đại lão như vậy. Lần đó đưa ít, công trình lần đó xảy ra vấn đề, bị kiểm tra đến đình công mỗi ngày.
“Đừng gọi tôi là tiểu thần y, tôi không đảm đương nổi danh hiệu này đâu, nếu như ông nội tôi nghe được, kiểu gì cũng đánh tôi. Tôi ở trong tiểu nông trường đằng trước kia, chỗ lưới sắt vây quanh ấy, thôi bỏ đi, để tôi nói số điện thoại cho anh.” Lý Thanh Vân nói xong, nói số điện thoại di động và tên họ cho Cao Cường.
Cao Cường ghi nhớ số điện thoại và tên của hắn, lúc này mới tán thưởng: “Hóa ra cậu chính là chủ nhân của căn biệt thự kia hả, căn nhà kia xây thật đẹp, nếu như không phải ở quê không có đất, tôi đều muốn dựng một căn.”
Lý Thanh Vân cười, xua tay rời đi. Sau khi vào thành phố mua đủ thứ thì chất đống ở đằng sau vườn Thanh Hà cư, buổi tối thử kinh doanh, chủ yếu là Lý Thanh Hà muốn thử xem tốc độ nấu nướng của mình.
Vừa thử không còn lo lắng, nàng ngạc nhiên phát hiện đồ ăn mình làm ở nhà còn được, nhưng nếu như thật sự làm ở trong nhà hàng thì tốc độ nấu ăn của nàng vốn không thể cung cấp cho khách ăn được.
Phen này làm nàng buồn lắm, cũng nhận rõ năng lực của mình, bằng vào một mình mình, vốn không chống đỡ nổi nhà hàng nhỏ này.
“Chị ấy, chính là mệnh làm bà chủ, còn định tự mình làm, chẳng phải mệt chết chị sao.” Lý Thanh Vân ăn vài món nhà nông chị gái làm, hương vị cũng không tệ, nguyên liệu sử dụng đến đều lấy từ trong tiểu nông trường.
Trần Tú Chi gõ lên đầu hắn một cái, vội la lên: “Đừng nói kháy nữa, nhanh nghĩ cách giúp chị con đi. Ngày mai khai trương rồi, thuê người đã không kịp.”
“Mời Lý Tiểu Trù đến cứu gấp thôi, dù sao hiện giờ thuộc về kinh doanh ít khách, nhà hàng lưu động của cậu ấy, một mình ba cậu ấy làm là đủ. Lý Tiểu Trù làm đầu bếp, chị cứ thu tiền thôi, khi bận rộn quá cũng có thể rửa chén bát gì đó. Việc rửa chén bát tạm thời để cho mẹ giúp đỡ làm, chờ buôn bán làm lên lại thuê người trong thôn.”
“Bia vận chuyển từ trên trấn, ông chủ kia đã nói, gọi một cú điện thoại là có thể đưa hàng. Rượu đế thì tạm thời lấy từ chỗ nhà ông năm, vài loại cấp bậc đều chuẩn bị một ít, nhưng hiện giờ trong nhà ông năm chỉ làm tiểu ngũ lương thiêu, không làm rượu cao lương và rượu bắp nữa. Vậy đơn giản chút, tiểu ngũ lương mới ủ chia làm ba cấp, cộng thêm loại năm năm và mười năm, tổng cộng năm loại giá, chị nhìn xem đặt giá.”
“Nhưng rượu loại mười năm quá ít, chị có thể làm rượu chiêu bài, cung cấp có giới hạn. Rượu tồn trong nhà ông năm cũng không có vài hũ, chưa chắc ông đã chịu lấy ra đâu. May mà em có tồn một ít, trước đưa cho chị vài hũ để đánh ra danh tiếng.”
Lý Thanh Vân nói mấy câu đã khiến cho Lý Thanh Hà sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Chị chỉ định bán rượu đế có nhãn hiệu, sao lại quên mất rượu tự nấu của ông năm chứ? Du khách trong thành đến đây chẳng phải vì đặc sắc trong thôn chúng ta sao? Đúng, cứ làm như thế, chị lập tức đến nhà ông năm nói chuyện này với ông.”
“Xí, chuyện gì cũng chờ chị làm, rau cúc vàng đều nguội.” Lý Thanh Vân đắc ý nói, chợt nghe thấy giọng của Lý Thanh Hổ lớn tiếng quát to bên ngoài.
“Phúc Oa, Thanh Hà, anh mang rượu đến đây.” Lý Thanh Hổ đánh xe lừa, đằng sau xe đặt ba bình rượu lớn đựng 50kg, chỗ để trống có mấy vò nhỏ cùng với công cụ rót rượu, lấy rượu. Bình sứ nhỏ tinh xảo đựng nửa ký cũng có hơn mười cái, tiện cầm lên bàn cho khách.
Đương nhiên, những thứ này là vật thí nghiệm giai đoạn đầu, nếu như làm ăn tốt, Lý Thanh Vân sẽ đặt một đống bình rượu tinh xảo cho chị gái, ví dụ như bình gốm sứ có in mấy chữ Thanh Hà cư.
Lý Thanh Vân vội vàng chạy ra, cùng với Lý Thanh Hổ chuyển bình rượu trên xe vào đằng sau nhà hàng, nơi đó có lều chuyên môn để đồ.
Mấy vò rượu nhỏ và bình sứ nhỏ thì để ở trên giá gỗ chỗ quầy, vừa xếp lên lại tăng thêm vài phần khí tức cổ điển.
Vào lúc này Lý Thanh Hà phát hiện có em trai ở bên cạnh chăm sóc là chuyện may mắn cỡ nào. Chuyện nàng chưa nghĩ đến, toàn bộ do em trai giúp đỡ xử lý, còn ba mẹ thì không oán giận trách móc ủng hộ nàng, tiền tài dùng để trang hoàng gần như đều do mẹ vụng trộm cho nàng.
Còn ba nàng Lý Thừa Văn thì càng tỏ rõ quan điểm, rau dưa hoa quả trong ruộng có thể tùy tiện dùng, đây cũng là ý của Lý Thanh Vân. Người một nhà mà, có khó khăn ai sẽ khoanh tay đứng nhìn chứ, cho dù có tiền hay không đều sẽ toàn lực ủng hộ. Nếu như người một nhà còn không giúp đỡ, vậy còn có ý tứ gì nữa?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tiểu Trù còn cuống hơn cả Lý Thanh Vân, đến Thanh Hà cư từ sớm, rửa rau dưa mới vừa hái từ trong ruộng, sau đó căn cứ vào thực đơn, làm đồ ăn.
Ba mẹ của Lý Thanh Vân cũng giúp đỡ nhặt rau, mổ gà giết cá, việc lớn việc nhỏ đều làm.
Lý Thanh Vân vừa bày xong hai lẵng hoa ra trước cửa, Miêu Đản và Đại Đầu đã đi qua, bảo hôm nay trong ruộng không có việc gì làm, trại nuôi gà có Lý Thanh Mộc chăm sóc, hai người bọn họ xem như lao động rảnh rỗi, nên đi qua đây hỗ trợ, hy vọng ông chủ đừng trừ tiền lương.
Lý Thanh Vân cười mắng, kêu bọn họ nhanh chóng lau bàn, nhà hàng mới mà, luôn cần cho nhóm khách đầu tiên đãi ngộ tốt nhất.
Vừa bận rộn đã đến buổi trưa, Dương Ngọc Nô cưỡi ngựa trắng xuất hiện ở cửa nhà hàng, nói là công ty có Tưởng Cần Cần chú ý, không cần nàng canh giữ ở đó, không bằng về nhà hàng của chị hỗ trợ.
Lý Thanh Vân cười, để cho nàng buộc Bạch Gia Hắc xa chút, lát nữa còn đốt pháo hoa, đừng kinh động ngựa. Miêu Đản và Đại Đầu đã gỡ giấy đóng gói pháo hoa, đốt một điếu thuốc, chuẩn bị bắn pháo hoa.
Cao Cường nhân cơ hội chui ra từ trong nhóm người vây xem, cười chạy đến trước mặt Lý Thanh Vân, hỏi: “Tiểu thần y, chuyện của tôi như thế nào rồi? Khi nào bắt đầu chữa bệnh cho tôi vậy? Hôm nay Thanh Hà cư khai trương, tôi nhất định sẽ ủng hộ, bao lì xì cũng không thể thiếu được.”
“Đừng nóng vội, nếu như anh chuẩn bị ăn cơm ở đây, tôi kêu đầu bếp đặc biệt thêm món cho anh, anh cảm nhận phản ứng của thân thể trước đã rồi tính. Chờ hôm nay hết bận, tôi phối thuốc cho anh.” Lý Thanh Vân nói xong giơ tay ra hiệu cho Miêu Đản, kêu hắn bắn pháo hoa.
Cao Cường còn định tỏ vẻ gì đó, nhưng pháo hoa vang lên, dưới ánh sáng mạnh của ban ngày, chỉ có thể nhìn thấy một ít sương khói màu sắc rực rỡ, mọi người lại hoan hô lên, bọn nhỏ vây quanh trước cửa, tranh đoạt kẹo khai trương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook