Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 198
Chỗ nhà hàng chị gái Lý Thanh Hà lựa chọn ở ngay bên cạnh chỗ thu phí của trung tâm thả câu, cho dù vị trí hay là diện tích nhà đều có thể làm cho nàng vừa lòng.
Nếu như chị gái đã vừa lòng, Lý Thanh Vân không nói hai lời, làm ra bàn trúc cho nàng, cũng có thợ mộc đứng ra dựng quầy thu ngân.
Lý Thanh Vân không có hứng thú gì với mấy chuyện này, ngồi xổm ở trên bậc thềm ngoài cửa nhìn người khác câu cá. Ngoài cửa nhà trúc chỗ ông nội ở vẫn có một đám người vây quanh, nhưng những người nhà bệnh nhân này học thông minh, biết không nên quấy rầy bác sĩ lớn tuổi, chỉ ngồi ở bên cạnh yên tĩnh chờ.
Y quán Xuân Thu vẫn ở trên phố, mỗi ngày Lý Xuân Thu đều đi đến y quán, nhận khám cho mười bệnh nhân, sau khi khám chữa xong thì lập tức quay trở về nơi này. Về phần những bệnh nhân tin tức linh thông đó tìm được chỗ ở mới của hắn, hắn cũng không có cách nào cả, nhìn xem tâm tình và tình hình bệnh nhân, mỗi ngày khám và chữa năm ba người, coi như cho bệnh nhân một lời giải thích, cũng cho bản thân hắn một lời giải thích.
Lý Thất Thốn lại cũng ở trong chỗ ở của ông nội, sau khi ra cửa hìn thấy Lý Thanh Vân đang ngồi ở góc xó bên cạnh ngẩn người, lập tức gọi: “Phúc Oa, vào đây với chú, có chuyện quan trọng cần nói với cháu.”
Lý Thanh Vân đáp lời, xuyên qua đám người, đi theo Lý Thất Thốn vào trong nhà trúc của ông nội. Bệnh nhân ngoài cửa thảo luận ồn ào, cũng thảo luận về thân phận của Lý Thanh Vân, giống như muốn nói phương thức gì có thể thông qua đi cửa sau, kêu Lý thần y xem bệnh cho người nhà mình.
Nhưng bọn họ chỉ thử, sợ lại ép nữa, Lý thần y một lần nữa đổi sang nơi không ai tìm thấy, bọn họ thành thê thảm.
Bà nội đang ở sau nhà phơi ớt khô, thấy Lý Thanh Vân tiến vào, nên hỏi: “Nghe nói Thanh Hà đã về, nếu như con bé không có việc gì, kêu con bé tới nói chuyện với bà. Ở không xa, nhưng cả năm không thấy được vài lần, nếu như mới vừa rồi không phải Mao Mao và Đồng Đồng tới chơi, bà còn không biết Thanh Hà đã về đâu.”
“Vâng vâng, được ạ, chị cháu đang bận rộn xem nhà trúc, định chọn một chỗ làm nhà hàng, ngay ở bên cạnh. Lần này gần bà rồi, có thời gian nói chuyện với bà.” Lý Thanh Vân vội vàng đáp.
“Tốt quá, thời gian này chẳng có ai nói chuyện với bà cả… Không đúng, không phải Thanh Hà làm nhà hàng ở trong thành phố sao, thế nào lại đột nhiên định mở nhà hàng ở Lý gia trại vậy?” Bà nội nghi ngờ hỏi.
“Ha ha, không có gì, chẳng phải nhiều khách đến du lịch sao, chị cháu định phát triển một biện pháp làm ăn mới. Bà nội, bà bận rộn trước đi, ông nội gọi cháu.” Lý Thanh Vân nói xong, chỉ vào ông nội và Lý Thất Thốn đang chọn thuốc bắc trong sân, chạy tới.
Ông nội của Lý Thanh Vân vẫn đang bận rộn chọn thuốc bắc, giống như phối thuốc gì đó.
Còn Lý Thất Thốn thì đáp vài lời, gật đầu, sau đó lại xoay người nói với Lý Thanh Vân: “Phúc Oa, chú và ông nội cháu đã thương lượng xong, quyết định truyền toàn bộ công thức tổ truyền trị liệu độc rắn cho cháu, bao gồm thuốc rắn trị liệu hai loại độc tố và một thuốc mỡ giảm đau bôi lên miệng vết thương. Đây là bí phương, đã sớm viết xong, chẳng qua muốn thương lượng một chút với ông nội cháu mới có thể chính thức giao cho cháu. Sau khi xem xong ghi nhớ lại, nhớ thiêu hủy bí phương.”
Nói xong hắn lấy một tờ giấy ở trong túi bên người ra, trên đó có một vài chữ cực nhỏ dùng bút máy viết ra, thể chữ không quá dễ nhìn, lại ngay ngắn nắn nót, viết cực kỳ nghiêm túc.
Lý Thanh Vân nhận lấy trong tay, nhìn lướt qua, bên trên viết “Thuốc rắn loại trị hỏa độc”, “Thuốc rắn loại trị phong độc” cùng với “Thuốc mỡ giảm đau dùng ngoài cho rắn cắn”.
Phương thuốc này đã rất hoàn thiện, có hơn phân nửa là công lao của ông nội cháu, do đó truyền cho cháu, chú cũng yên tâm. Nếu như tương lai chú già đi, Đại Đầu lại không có năng lực truyền tài nghệ này xuống, phương thuốc này sẽ giao cho cháu làm rạng rỡ.” Lý Thất Thốn trịnh trọng nói.
“Cảm ơn chú Thất Thốn. Nhưng xin chú yên tâm, cháu sẽ không cướp mối làm ăn của chú, cho dù biết những phương thuốc này, cũng chỉ sử dụng vào lúc nguy cấp, có lẽ cứu chữa cho một ít người cần cứu, sẽ không công khai làm nghề y.” Lý Thanh Vân cam đoan với hắn.
Lý Thất Thốn cười nói: “Ha ha, cháu không cần cam đoan, chú cũng tin tưởng cháu. Chú đã sớm nghe Đại Đầu nói rồi, lấy tài sản của cháu hiện giờ cũng chướng mắt nghề xà y. Nhưng chuyên gia quân đội có nói đến chuyện đẩy thuốc rắn của chúng ta ra cả nước, cháu cũng giúp đỡ cân nhắc thử xem, nhìn xem làm như thế nào mới được. Dù người ngoài lại tốt nữa, chú vẫn không yên tâm, muốn làm chuyện gì, người trong nhà vẫn bảo đảm chút.”
“Chú cứ yên tâm, cháu sẽ hỏi bạn bè kinh doanh.” Lý Thanh Vân nói.
Lý Xuân Thu cuối cùng buông thuốc trong tay xuống, nói với hai người: “Được rồi được rồi, chẳng qua là một phương thuốc trị liệu rắn độc thôi, cũng chỉ có hai đứa coi như bảo bối. Nếu như không phải lúc trước thương xót cháu, muốn lưu lại cho cháu một nghề kiếm cơm, chú mới lười giúp cháu giữ bí mật. Đều đi đi, đừng chậm trễ ta phối thuốc.”
Lý Thanh Vân và Lý Thất Thốn lập tức cười khổ, xám xịt rời đi. Lý Thất Thốn giao bí phương cho Lý Thanh Vân ở trước mặt Lý Xuân Thu là có ý coi hắn thành nhân chứng, ai nào ngờ ông cụ chẳng coi trọng gì, chê bọn họ phiền, đuổi bọn họ đi.
Nhưng Lý Thanh Vân mới vừa đi đến cửa lại nghe Lý Xuân Thu gọi hắn lại: “Phúc Oa, cháu quay lại chút, hôm trước nghe cháu nói nhặt được mấy khối vỏ cây thông đỏ, cho ông một ít phối thuốc, gần đây nhận khám cho nhiều bệnh nhân ung thư, dược liệu bình thường dễ tìm, nhưng vật hiếm có như vậy thì không dễ dàng đụng phải.”
“Cháu không mang theo trên người, chờ đến chiều cháu mang đến cho ông. Nhưng vỏ thông đỏ rất quý, ông thật sự định thêm vào trong thảo dược cho bệnh nhân sao?” Lý Thanh Vân đứng ở ngoài cửa, nói với vào trong sân.
“Vỏ thông đỏ có đắt nữa cũng đáng mấy đồng chứ? Bệnh nhân này một thang thuốc một ngàn tệ đều chê rẻ, vừa khéo dùng ít thuốc tốt cho người ta, điều trị tâm bệnh luôn.”
“…” Lý Thanh Vân nghe thấy là nhà giàu cực phẩm kia muốn dùng, lập tức yên tâm, sợ ông nội phát bừa lòng tốt, kể cả chi phí dược liệu đều không thu về được.
Ra khỏi cổng nhà trúc chỗ ông nội ở, lại phát hiện ánh mắt của người nhà bệnh nhân đang vây quanh cửa đối với mình đã thay đổi, trở nên cực kỳ nhiệt tình lại mong chờ, còn Lý Thất Thốn đã sớm rời đi.
Vào lúc này hình như Lý Thanh Vân mới nghĩ ra, vừa rồi hắn đứng ở ngoài cổng nói chuyện với ông nội ở trong sân, người ngoài cổng chắc chắn nghe thấy nội dung nói chuyện.
Người nhà bệnh nhân biết hắn là cháu nội của Lý thần y, trong tay lại có vỏ cây thông đỏ là thần dược trị liệu ung thư, đâu sẽ bỏ qua cho hắn, thấy hắn đi ra, đột ngột bao vây lại.
“Người trẻ tuổi, nghe nói trong tay cậu có vỏ cây thông đỏ, cậu ra giá đi, cho dù bao nhiêu tiền, ông đều mua một ít, xem bệnh cho bạn già. Chắc cháu đã từng thấy ông, trong nhà ông không thiếu tiền, tiền triệu chẳng là gì đối với ông cả.” Ông cụ họ Khổng để trần cánh tay, đã sớm dung nhập vào phong cách nông thôn của Lý gia trại.
“Chú em này, em là cháu nội của Lý thần y hả? Ha ha, em nói với ông nội của em một tiếng đi, kêu thần y khám bệnh cho ba anh trước, bọn anh đã tới đây hơn mười ngày, tuy rằng thuộc về ung thư giai đoạn đầu, không quá nghiêm trọng, nhưng không thể kéo dài được. Em yên tâm, anh sẽ không để cho em bận rộn uổng công, phí vất vả tuyệt đối sẽ không thiếu.” Một người đàn ông trung niên phúc hậu tươi cười nhưng cung kính vọt tới trước mặt Lý Thanh Vân, năn nỉ.
Lý Thanh Vân còn chưa kịp trả lời, người ở bên cạnh nghe vậy không hài lòng, một người phụ nữ trung niên bất mãn nói: “Anh không nhìn thấy thông báo được Lý thần y dán ra sao? Người bệnh cấp tính không thu, có bệnh cấp tính nên đi đến bệnh viện lớn gần nhất để cấp cứu, đừng ở đây chờ đợi trung y. Người thứ hai là bệnh nhân nhẹ không thu, người nhà của anh chỉ là ung thư giai đoạn đầu, bệnh viện bình thường đều có thể chữa trị, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của Lý thần y. Chẳng lẽ anh không biết sao, người bệnh đến đây phần lớn là người bệnh mắc các chứng khó chữa bệnh viện lớn chữa không hết được.”
Cũng có người bất mãn với cách khoe của của ông già họ Khổng, không đổi sắc mặt lầu bầu: “Đã đến tìm Lý thần y chữa bệnh, nhà ai có thể thiếu tiền chứ? Tiền triệu còn không biết xấu hổ nói ra, một hạng mục công trình của tôi đã kiếm được vài chục triệu, cũng không thấy tôi khoe ra.”
Lý Thanh Vân lập tức đau cả đầu, thảo nào ông nội chuyển về Lý gia trại, nếu như còn ở lại y quán Xuân Thu, còn chẳng phải sẽ bị những người nhà bệnh nhân này làm phiền chết sao. Những người nhà bệnh nhân này có con đường nghe ngóng được chỗ ở mới của ông nộ, cũng không phải nhân vật đơn giản, còn bệnh nhân bên ngoài bình thường vẫn đang chờ đợi ở y quán Xuân Thu đấy.
“Cái kia, các vị người nhà bệnh nhân, xin nghe một lời của cháu, chắc mọi người đều rõ ràng tính khí của ông nội cháu. Nếu như cháu có thể gây ảnh hưởng đến ông nội, các vị cảm thấy có khả năng sao? Nhưng mà vẫn câu nói kia, ông nội cháu sẽ không thấy chết không cứu, bệnh nhân nào tình huống nguy cấp, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu như không nguy cấp, vậy chỉ có thể yên phận xếp hàng chờ.”
“Về phần vỏ cây thông đỏ, đây là nguyên liệu ông nội cháu định dùng phối thuốc, có lẽ là người nhà của ai đó đang gấp rút cần đến để cứu mạng, cháu cũng không dám bán bừa. Lại nói, số lượng trong tay cháu cũng cực ít, là may mắn nhặt được một ít ở trong núi, trong tay không có cây thông đỏ, trộm lấy thông đỏ là hành vi trái pháp luật, cháu không làm chuyện trái pháp luật.”
Mọi người nghe thấy hắn nói như vậy, ngược lại cũng không có cách nào khác, cũng không ai dám nói lời khó nghe, chỉ định đến tìm một cơ hội, lại đi lôi kéo tình cảm, người ở đây nhiều lắm, lễ vật tỏ vẻ tâm ý gì đó cũng không tiện lấy ra.
Lý Thanh Hà chỉ tập trung vào việc mở nhà hàng của mình, đến trưa khi về ăn cơm đã nói với em trai, tên của nhà hàng đều đặt xong, gọi là Thanh Hà cư, hỏi hắn có phải rất có ý thơ không.
Lý Thanh Vân luôn cảm thấy văn vở là bệnh, phải trị… Một nhà hàng nông gia nhạc, gọi Thanh Hà cư gì, du khách người ta có biết làm gì không?
Kể cả mẹ của Lý Thanh Vân cnxg cảm thấy tên nhà hàng này không xuôi tai, quá hàm súc, đề nghị đặt tên là quán cơm nhỏ Thanh Hà, như vậy người ta vừa nhìn thấy biển hiệu sẽ tới dùng cơm, rất tốt.
Lý Thanh Hà lại nói quán cơm nhỏ quá tục, không xứng với nội hàm tinh tế của nàng, nói gọi quán cơm nhỏ có khác nào tiệm bánh bao, tiệm mì sợi, tiệm phở trên đường chứ? Bán mấy thứ này mệt sống mệt chết cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Lý Thừa Văn tương đối ủng hộ con gái, nói nhà hàng của chính con gái, muốn đặt tên là gì thì đặt thế đó, cho dù đặt là tiệm tạp hóa, hắn cũng không có ý kiến.
Được rồi, đây là bệnh chung của ba cưng chiều con gái, Lý Thanh Vân hết chỗ nói, cũng không định khuyên bảo chị gái sửa tên nhà hàng nữa, chỉ cần nàng vui vẻ, tùy tiện.
Buổi chiều đọc ghi nhớ vài bí phương thuốc rắn, đốt giấy ghi lại bí phương thành tro tàn, chuẩn bị tranh thủ thời gian, tự mình làm ra một ít viên thuốc, chuẩn bị lúc cần đến.
Làm xong việc, Lý Thanh Vân khởi động Longhorn ra ngoài một chuyến, khi trở về, thùng sau của Longhorn nhiều thêm một con ngựa trắng thần tuấn. Con ngựa này vừa xuất hiện ở trang viên đã rơi vào vây xem của các công nhân, liến thoắng hỏi Lý Thanh Vân kiếm được ngựa ở đâu ra, nhìn tuổi không lớn, sao có dáng dấp to cao khỏe mạnh đến vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook