Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 196
Bởi vì con ba ba già này rất lớn, bị người xung quanh nhìn thấy, dẫn tới vây xem. Có một ông già đến đây khám bệnh lại ra giá 50.000 tệ, nói muốn mua con ba ba già này hầm canh cho vợ uống.
Ông cụ họ Khổng, nghe nói con đều là doanh nhân giàu có, hắn tới đây đã hơn mười ngày, ra tay rộng rãi, không ít lần mua cá hoang dại được câu lên. Bản thân hắn nhàn rỗi cũng sẽ thả câu, chính là thời gian không nhiều, số lần dùng tiền mua còn nhiều hơn số lần mình tự câu.
Chính là bởi vì có bệnh nhân giống vậy, dùng giá cao thu mua cá của người thả câu, lúc này mới khiến trung tâm thả câu nhanh chóng nổi danh. Một vài người thích câu cá chuyên môn từ trong thành phố đến đây, cầu chính là kỳ ngộ. Bằng không nếu như địa điểm câu cá bình thường, toàn bộ thành phố Vân Hoang không có một ngàn cũng có tám trăm, vì sao người ta cố tình đến thôn trang nhỏ của ngươi câu cá chứ?
“Wow, một con ba ba già lại giá trị 50.000 tệ, một chiếc ô tô con đều có. Người trẻ tuổi, nhanh chóng bán cho ông chủ này đi, cơ hội này không phải ai đều có thể gặp được.”
“Đúng thế, tuy rằng con ba ba già nặng 3,5-4kg này hiếm lạ, nhưng cũng không phải không có, giá bác đây đưa ra thật cao, một ký là 10.000-12.000 tệ, còn đắt hơn bạc.”
Một số người thảo luận ồn ào, tâm tư hâm mộ ghen ghét, đều có một ít. Nhưng lại nhớ kỹ, câu cá ở đây không thiệt, một ngày mới 50 tệ, nếu như câu được một con cá lớn thì còn cao hơn cả tiền lương một tháng của thành phần tri thức trong thành thị.
Lý Thanh Vân hơi khó xử, cũng không phải thiếu tiền này, nhưng con ba ba già là do Sở Dương câu được, bán hay không phải nhìn ý hắn.
Sở Dương vừa nghe, lập tức vui vẻ nói: “Bọn tôi đến để chuẩn bị đồ nhắm cho buồi trưa, lại không phải làm buôn bán, cho nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không bán. Buổi trưa, mấy anh em tôi còn đang thiếu một món chính.”
Được, Lý Thanh Vân cũng đã hiểu, anh chàng này không phải kẻ thiếu tiền, 30.000-50.000 tệ vốn không bận tâm. Vì thế xin lỗi ông cụ họ Khổng, nói là lần sau lại câu được thì nhất định bán rẻ cho hắn.
Ông cụ kia chỉ tiếc nuối, ngược lại không nói gì nữa.
Lý Thanh Vân câu đủ cá cho bữa trưa là thu dọn dụng cụ đi câu, rời khỏi trung tâm thả câu. Khi về đến nhà, ba mẹ hắn đã gói không ít sủi cảo rau hẹ. Nếu như Tôn Quốc Trung người bạn hợp tác làm ăn lớn nhất này muốn ăn, vậy để cho hắn ăn đủ.
Đồ ăn giữa trưa là món dân quê làm thành từ cá câu lên và rau dưa trong vườn, Lý Thanh Vân lại lấy một vò tiểu ngũ lương thiêu đựng 2,5kg từ trong tiểu không gian, sau khi mở nắp, bay hương khắp phòng.
Sở Dương nói lảm nhảm, rượu trong hầm rượu của đạo quan đổ nát trên đỉnh Vọng Tiên đã cất giữ mười năm, cũng hẳn là rượu ngon cực phẩm, nhưng mà nơi đó quá nhiều rắn độc, chiến sĩ ngã xuống cũng quá nhiều, không ai muốn lây dính xúi quẩy cả, do đó cho dù là sâu rượu cũng chỉ có thể ở bên cạnh ngửi mùi chứ không ai dám xuống lấy rượu uống.
Tuy rằng Tôn Quốc Trung cũng thích rượu, nhưng hắn thích rau hẹ hơn. Có một phần trứng gà rau hẹ xào, gần như đều bị hắn ăn hết, kể cả tôm cay trụng dầu đều không động đến. Nhưng khi canh ba ba già lên mâm, hắn lập tức thay đổi, cười kêu lên: “Đây chính là bữa tiệc lớn 50.000 tệ, không nên bỏ lỡ mất, nào, mọi người cùng nhau động thìa, nếm thử hương vị của canh ba ba.”
Ba của Lý Thanh Vân cũng là người tiếp khách trên bàn, nghe nói con ba ba già này trị giá 50.000 tệ, vẻ mặt không hiểu, trong miệng nói: “Làm sao có thể, cho dù là ba ba già lớn hoang dại, ở trong thành có thể bán được 1000-2000 tệ đã không tệ, đâu thể bán được đến 50.000 tệ chứ.”
Lý Thanh Vân kể lại chuyện mới vừa xảy ra một lần, nghe nói là người nhà bệnh nhân từ bên ngoài đến, lập tức thoải mái, Lý Thừa Văn còn cười nói: “Nhắc đến người nhà bệnh nhân, cũng thật có tiền, bọn họ tìm ba tôi khám bệnh, ai nấy đều nói thuốc tốt tùy tiện kê đơn, chỉ cần có thể chữa khỏi, tiền không thành vấn đề. Kê cho bọn họ một thang thuốc bắc 100 tệ/1 thang, bọn họ còn chê rẻ, cuối cùng ba tôi tức giận, thuốc giống nhau, trực tiếp tăng giá lên gấp mười lần, bọn họ lại mặt mày hớn hở nói, Lý thần y cuối cùng chịu sử dụng thuốc tốt, nhưng một thang thuốc mới hơn 1000 tệ, có thuốc càng tốt càng đắt hơn không?”
Đây đều đã thành chuyện cười lưu truyền trong thôn, Lý Thanh Vân cũng có nghe nói, nhưng không khoa trương như vậy, chính là nhà giàu cực kỳ cá biệt, đầu óc có bệnh mới có thể làm như vậy. Đương nhiên, đứng ở trên góc độ của bệnh nhân cũng có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, chủ yếu là muốn đưa tiền, muốn cho Lý Xuân Thu dụng tâm chữa bệnh giúp bọn họ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, bọn họ thật sự không quan tâm đến chút tiền ấy.
Tiền kiếm được nhiều, Lý Xuân Thu lại trợ cấp cho bệnh nhân nghèo khó địa phương, nếu như không phải sợ không thu tiền truyền đi không tốt lắm, hoàn toàn có thể miễn phí, thu mười mấy tệ của những bệnh nhân nghèo khó này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa cơm ăn đến hơn hai giờ chiều mới thỏa chí. Phần canh ba ba già này, Lý Thanh Vân ăn hết hơn nửa bồn, hương vị thật tươi ngon, không hề kém canh kỳ nhông ăn ở trong hang động đá vôi.
Bên ngoài đổ một trận mưa to, lúc này đã tạnh, Trần Quốc Trung mang theo hai hộp giấy rau hẹ, cảm thấy mỹ mãn quay về công ty họp. Sở Dương cũng phải về trong núi làm việc, nghe nói chuyện trong hang động đá vôi dưới lòng đất nhận được sự coi trọng của chuyên gia địa chất, sắp tới sẽ phái đội ngũ chuyên gia đến khảo sát tận nơi.
Lý Thanh Vân tiễn bọn họ đi, mới nghỉ ngơi một lát đã nhận được điện thoại chị gái gọi tới. Trong điện thoại, chị gái vừa nức nở vừa nói cãi nhau với chồng, muốn mang con yêu về ở nhà vài ngày, hỏi hắn có thời gian không, vào trong thành phố đón nàng. Nhưng không cho Lý Thanh Vân nói cho ba mẹ, sợ ba mẹ biết được sẽ khổ sở trong lòng.
Mặc dù biết giữa vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở suy sụp yếu đuối của chị gái, Lý Thanh Vân vẫn tức giận. Người một nhà anh rể tự nhận mình là người trong thành phố, đối đãi với người nhà mình không ra gì cả, nhưng tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ coi như không tệ, những năm qua đến nhà bọn họ không nhiều, sợ chị gái ở giữa khó xử, sợ bọn họ vì chút chuyện này cãi nhau.
“Đừng hoảng hốt, em lập tức đến ngay.” Lý Thanh Vân đứng lên từ trên ghế sofa, uống một cốc tinh hoa nước suối không gian, cảm thấy sự sôi trào của năng lượng ở trong cơ thể, mồ hôi túa ra, mang theo mùi rượu nồng đậm.
Cấp tốc đi tắm, mùi rượu trên thân gần như biến mát. Ba mẹ lại xuống ruộng bận rộn, Lý Thanh Vân cũng không cần thông báo đi đâu, mở Longhorn, chạy thẳng đến nhà chị gái.
Nhà chị gái ở trong thành phố, đối diện với viện của người nhà chính phủ huyện này, nơi đó có một cụm kiến trúc hai ba tầng, thuộc về kiến trúc cổ thập niên 90, hoặc hai tầng hoặc ba tầng, đều kèm tiểu viện độc lập. Trước kia không đáng giá tiền, căn cứ vào chức vụ lớn nhỏ, tùy tiện giao chút tiền là có thể nhận được chìa khóa. Hiện giờ giá nhà tăng cao, nghe nói tiểu viện như vậy đã đẩy lên giá trên trời cả 1 triệu tệ.
Còn mấy tiểu khu mới xây bên cạnh huyện thì giá cũng phù hợp với tình hình kinh tế của địa phương, hơn 2.000 tệ/1m2, nhà nhỏ chút chừng 200.000 một căn, không khoa trương như ở trong thành, hở ra là trên triệu.
Nhưng giá này cũng không phải ai đều có thể mua được, trừ bỏ người có công việc ở trong thành phố ra, dân quê bình thường vẫn cứ thích xây nhà trên nền đất của gia đình mình.
Lý Thanh Vân vừa dừng xe ở cổng, chợt nghe thấy một trận tiếng mắng ầm ĩ truyền ra từ trong sân. Giọng một bà già, âm lượng cực lớn, đang hét lên: “… Mày nói mày không giúp nhà mẹ đẻ, lừa ai chứ? Tao không phải không nghe nói, em trai nhà mẹ đẻ mày vừa xây xong một tòa nhà hai tầng, vật liệu xây dựng hiện giờ đắt như vậy, không tới 20.000-30.000 sao? Chỉ bằng nó vừa mới tốt nghiệp hai năm, ba mẹ mày lại làm nông, sao có thể xây nhà tốt được? Hừ, làm vợ người ta, nếu như đến nhà chồng còn không biết nơi nào là nhà mình, vậy là thiếu kiến thức thiếu ánh mắt! Mày không nghĩ thử xem, bình thường mày ăn mặc dùng là tiền của ai? Mày lại không có công việc, nếu như không phải Kiến Đông mở một nhà hàng, bình thường bọn mày ăn không khí à?”
Giọng bà già này vừa sắc lại nhanh, liến thoắng, giống như pháo đốt, vốn không cho người ta có cơ hội nói xen vào.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, bình thường Thanh Hà cũng rất tiết kiệm, dạo này làm ăn không tốt chứ không phải do cô ấy tiêu tiền bậy bạ gây ra. Lại nói, bình thường Mao Mao tiêu tiền rất lợi hại, đồ chơi đều đòi đồ nhập khẩu, hôm kia vừa mới mua ô tô trẻ con chạy bằng điện, đã tiêu hơn 2000 tệ…” Giọng của La Kiến Đông yếu ớt truyền từ trong sân kia ra, nhưng mới nói hai câu đã bị bà già kia cắt ngang.
“Hừ, buôn bán lại kém nữa, tháng này cũng không thể chỉ đưa cho tao hơn 5000 tệ chứ? Lúc trước khi tao giao nhà hàng này cho mày quản lý, tao đã nói trước, tiền kiếm được mỗi tháng chúng ta chia 5:5, tao và ba mày còn cần tích cóp tiền dưỡng lão. Tiểu viện này cho bọn mày ở, nhà hàng mở ra cho bọn mày, bọn mày không thể ăn bớt cả tiền dưỡng lão của bọn tao chứ? Tao uổng công nuôi bọn mày lớn chừng vậy, lương tâm của mày đều bị chó ăn…”
“Đủ!” Tuy rằng giọng của Lý Thanh Hà không lớn, nhưng lửa giận ẩn chứa không hề ít, nàng tức giận nói: “Kể từ sau khi tôi đến nhà các người là chưa từng quản tiền, bình thường ăn dùng đều lấy từ chỗ Kiến Đông. Khi em trai tôi lên đại học, thiếu một ít học phí, là mượn của Kiến Đông, khi mẹ tôi đến trả tiền, cũng tự tay giao vào trong tay Kiến Đông. Hiện giờ mấy người ầm ĩ ồn ào, chẳng phải chê tôi tiêu tiền của nhà mấy người sao? Vậy được, tôi đi, tôi mang theo con yêu đi, mấy người lại đi tìm một con dâu không tốn tiền đi.”
Nói xong, chợt nghe giọng nói của nàng càng lúc càng gần cửa, Lý Thanh Vân còn chưa đẩy cửa ra, đã bị chị gái kéo ra từ bên trong.
“Chị, em tới đón chị.” Lý Thanh Vân nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hai người đứng không động cựa trong sân, có lòng định nói lời khó nghe, nhưng lại nhịn xuống. Về phần ra tay thì càng không lý trí, khi đánh thoải mái, hai vợ chồng người ta phải sống sao?
Lý Thanh Hà thấy em trai xuất hiện, vành mắt lại đỏ, tí tách rơi nước mắt, tiếp theo nói với con trai Mao Mao: “Nào, chúng ta về nhà, nơi đây không coi mẹ là người, vậy mẹ cũng không thèm cái nhà này nữa, uất ức những năm qua vì kiếm gì chứ? Bình thường kể cả về nhà mẹ đẻ nhiều thêm một lần đều không dám, cuộc sống như vậy đã quá đủ.”
“Mẹ đừng khóc, con không bao giờ tiêu tiền bậy bạ nữa… Con không cần ô tô nhỏ kia nữa, chúng ta trả lại cho trung tâm thương mại đi…” Mao Mao cũng rơi nước mắt, tranh cãi ầm ĩ của người trong nhà đã dọa sợ hắn.
Lý Thanh Vân thấy chị gái chỉ mang theo Mao Mao, không mang cái gì khác nữa, kể cả quần áo đều không lấy một bộ, đã lên xe của hắn.
Vào lúc này, bà già đứng ở trong sân lại chống nạnh, nhảy dựng lên mắng: “Đi vừa vặn, được nuôi dạy kiểu gì chứ, mẹ chồng mới nói vài câu đã không chịu được, nặn ra vài ba giọt nước mắt, giả vờ đáng thương với tao hả, còn cổ động con trai ầm ĩ với tao, mới từ nông thôn đến mấy ngày đã quên mất phân lượng của mình?”
“Câm miệng! Con mẹ nó lại mắng thêm một câu nữa, ông đây sẽ dỡ nhà hàng rách của mấy người xuống!” Lý Thanh Vân vốn thầm nghĩ đón chị gái đi là được, để cho bọn họ bình tĩnh một khoảng thời gian, dần dần trôi qua. Nhưng mà nghe bà già này mắng đến khó nghe, lập tức không nhịn được, đá một cước lên trên cánh cửa, cánh cửa sắt sơn hồng kia lập tức móp một khối lớn, cũng dọa sợ người phụ nữ kia tới khẽ run rẩy, ngậm miệng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook