Chẳng qua Lý Thanh Vân thật sự không ngờ đến Michelle lại đi gấp gáp như vậy, nhanh như vậy, vội vàng như vậy. Không có từ biệt, cũng không hề có bất cứ điềm báo trước nào, đã cùng rời đi với các chuyên gia nước ngoài.

Khi Lý Thanh Vân trở lại thôn vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự kiện này, vì thế khi nhìn thấy biệt thự nhà mình mới xây kết thúc công việc hoàn mỹ cũng không có tinh thần gì.

Phần lớn đàn ông đều lăng nhăng, đàn ông lăng nhăng gần như đều tham lam. Khi này Lý Thanh Vân cũng không thể không thừa nhận, hắn hơi tham, hắn không từ bỏ được em họ, đồng thời cũng không từ bỏ được Michelle, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nàng ra đi không từ giã, thậm chí còn âm thầm phẫn nộ.

Biệt thự xây dựng thật sự xinh đẹp, phong cách trang hoàng cũng tiến hành theo bản quy hoạch trong suy nghĩ của hắn, mỗi một chi tiết đều trong khống chế của hắn. Trước mắt sau khi xây xong, đang hong gió, hắn tạm thời không định trồng hoa cỏ trong sân, cũng không có hoa cỏ hoặc cây ăn quả mình muốn trồng.

Nhưng sân rất lớn, xây vài cột đèn tiết kiệm năng lượng, đều là nguồn năng lượng được cung cấp từ hệ thống phát điện năng lượng mặt trời. Dù sao không thiếu tiền, chẳng những xây vài cột phát điện sức gió ở trên đường nhỏ trước cổng, còn có vài cột phát điện sức gió được dựng sừng sững ở trên đỉnh núi đằng sau biệt thự.

Như vậy không cần hắn quan tâm đến cung cấp điện cho toàn bộ nông trường, vô cùng đầy đủ, đủ cho sử dụng trong sinh hoạt hàng ngày. Trong vài hồ nước xung quanh cũng không cần máy sục oxy, bởi vì mật độ nuôi cá bột và ba ba giống tương đối ít, xem như mô phỏng nuôi dưỡng hoang dại.

Việc làm ăn của trung tâm thả câu rất tốt, cả ngày du khách không ngừng. Giám đốc Công ty Đầu tư Du lịch La Bằng không khiến Lý Thanh Vân thất vọng, nhìn chuẩn cơ hội, dựng vài nhà trúc lên, tầng một có thể làm nhà hàng, tầng hai có thể làm nhà trọ, một khách sạn nhà trúc đặc sắc khác lớn hơn nữa cũng đang trong chuẩn bị.

Lý Thanh Vân giao kiếm mẻ của Linh Hư đạo nhân cho ông nội, kêu ông liên lạc với các đồ đệ của Linh Hư đạo nhân, ai có duyên thì giao cho người đó. Hang động dưới lòng đất kia đã được quân đội báo cáo lên, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có chuyên gia địa chất đến khảo sát nơi đó.

Người đến tìm ông nội khám bệnh lại nhiều hơn nữa, hình như có người đã biết chỗ ở mới của ông, nên chờ ở cửa nhà trúc, nếu như thấy ông nội đi ra thì đi theo sau, không nói gì cả, chỉ tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn ông.

Phen này ông nội không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải ngoại lệ, nhìn xem bệnh nhân theo tới. Như vậy lại để lộ tin tức ra, người nhà bệnh nhân gần như đều ở lại đây, dù sao nơi đây có trung tâm thả câu, lại có nhà trọ, có cả nhà hàng, non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp, dưỡng bệnh ở đây còn tốt hơn ở bệnh viện.

Mối làm ăn của trung tâm thả câu có hơn phân nửa do những người nhà của bệnh nhân này mang đến. Khách lẻ ở trong thành không biết, cho rằng việc làm ăn ở đây rất tốt, cũng tràn ngập phấn khởi gia nhập vào, tranh đoạt tài nguyên thả câu.

Ông cụ Lý nhận thanh trường kiếm do Lý Thanh Vân mang đến, sau khi nghe được tung tích của Linh Hư đạo trưởng, chỉ thở dài một tiếng, nói đời người vô thường, lão đạo sĩ cả đời võ trí song tuyệt, sống làm người hùng, chết cũng hy sinh oanh liệt, chính là không nghĩ tới sẽ ở trong hang động dưới lòng đất, đi đến một đoạn đường cô độc nhất đau khổ nhất trong đời người.

Trước kia Lý Thanh Vân đã từng kể cho ông nội nghe chuyện về tiểu đồ đệ của Linh Hư đạo nhân, lần này lại nói chuyện về ông nội Michelle ra, nghe được tin tức này, ông cụ Lý hơi cảm khái, chỉ nói có truyền nhân lưu lại thì tốt, đều là người xưa, về sau nếu như có thể gặp lại nhau, lại nói giao tình khi xưa.

Em họ Dương Ngọc Nô nghe được tin tức hắn trở về, rất nhanh đã xuất hiện ở Lý gia trại, xuất hiện ở trong nhà hắn. Khi nhìn thấy Lý Thanh Vân thì nhào vào trong lòng hắn, gắt giọng, không nói tiếng nào đã biến mất hơn hai mươi ngày, sắp khiến nàng lo lắng chết mất, nếu như lần sau còn như vậy nữa thì sẽ không dễ dàng tha cho hắn.

Được rồi, đây đã là oán giận lớn nhất Dương Ngọc Nô tỏ vẻ ra, nhưng khi nói những lời này, hai tay lại ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đâu hề có ý định tách ra.

Lý Thanh Vân cũng ôm chặt em họ, ngửi mùi thơm ngát trên tóc nàng, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh được. Khi này hắn mới thấy chột dạ, giấu em họ xằng bậy với Michelle ở trong núi, cho dù lúc đó là tình huống như thế nào, suy cho cùng rất có lỗi với em họ, ở trước mặt nàng, luôn cảm thấy thua thiệt nhiều lắm.

“Bị quân đội gọi vào núi làm việc, sau khi vào núi đã xảy ra ngoài ý muốn, cũng không thể liên lạc được với bên ngoài, di động của anh vừa sạc pin, không rõ có bao nhiêu người tìm anh nữa, anh không có ý nhắm vào em đâu.” Lý Thanh Vân giải thích một câu đơn giản, chuyện phức tạp hơn thì hắn không biết nên giải thích như thế nào.

Còn may, Dương Ngọc Nô vô cùng thấu hiểu, cũng không ai oán gì nhiều, ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, hai gò má đỏ bừng nói: “Thời gian anh biến mất này đã khiến em cuống cả lên, ban đêm nằm mơ, mơ thấy anh không cần em, khi rời giường, phát hiện gối đầu ướt đẫm, còn bị mẹ em giễu cợt, nói em muốn đàn ông, ban đêm cứ gọi tên anh thôi.”

“Ha ha, em nhớ anh, anh chính là đàn ông, mẹ vợ tương lai của anh nói em muốn đàn ông có gì không đúng chứ?” Lý Thanh Vân kéo tay nàng, kéo nàng vào trong nhà.

“Mẹ vợ gì chứ, tương lai kết hôn cũng là mợ anh.” Dương Ngọc Nô thẹn thùng ngượng ngùng nghe Lý Thanh Vân nói lung tung, nhéo vài cái trên lưng hắn, thấy Lý Thanh Vân bị đau, lúc này mới buông tay.

“Ôi… em học được chiêu này từ khi nào vậy, bình thường anh chỉ thấy mẹ vợ anh sử dụng chiêu này, thu thập ba vợ anh đàng hoàng tử tế, phen này anh thê thảm rồi, nhất định là ngày đó em mới học được.”

“Mới không có đâu…” Dương Ngọc Nô xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ầm ĩ với Lý Thanh Vân, hai người đang dùng phương thức vui đùa để chúc mừng gặp lại, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lý Thanh Vân không hiểu phong tình vang lên.

Lý Thanh Vân bất đắc dĩ lấy điện thoại, tiếp nhận, là Lục Tiểu Quang gọi tới, giọng điệu rất không tốt, mới vừa mở miệng đã hùng hổ.

“Ôi má ơi, trước kia tôi còn cho anh là nhân vật, nhưng anh con mẹ nó thật mất thể diện, đã nói làm một phen đấu chó, tôi đã liên hệ xong sân bãi và bạn bè, lại không tìm thấy anh, điện thoại cũng tắt máy. Sao hôm nay lại nghe điện thoại vậy? Có lá gan rồi sao? Hừ hừ, coi như anh thức thời, nếu như anh còn không nghe điện thoại, tôi sẽ phái người đến đập phá tiểu nông trường của anh.” Lục Tiểu Quang lớn tiếng mắng ở trong điện thoại.

Lý Thanh Vân nhíu mày, trong lòng rất căm tức, cũng không khách khí gì nói: “Lục Tiểu Quang, cậu mở mồm sạch sẽ chút đi, tôi vì tình huống đặc biệt, điện thoại mới không thể gọi được, tuy rằng tôi không sợ bất cứ uy hiếp gì của cậu nhưng tôi cũng quyết định đánh cuộc với cậu, tiền đặt cược tăng thêm gấp đôi, tôi cũng bằng lòng! Thời gian địa điểm, cậu nói đi!”

Lục Tiểu Quang điên cuồng cười to vài tiếng, nói: “Ha ha, cầu còn không được, không đánh cuộc là cháu. Vậy tôi phải nói trước, chín giờ sáng ngày mai, chúng ta gặp mặt ở cửa nhà máy dệt thành Tây, nơi đó hoang vắng, bọn tôi thường xuyên đấu chó ở đấy, không ai đến quấy rầy cả.”

“Được, chín giờ sáng mai, tôi sẽ đến đúng giờ.” Lý Thanh Vân cau mày, đồng ý đánh cuộc của Lục Tiểu Quang. Đây là một ngưỡng không thể vượt qua giữa bọn họ, cho dù Lục Tiểu Quang có bối cảnh gì, Lý Thanh Vân hiện giờ thật sự không sợ hắn.

Dương Ngọc Nô thấy vẻ mặt của anh họ không đúng, thân thiết hỏi: “Sao vậy anh, là có người kiếm chuyện sao?”

“Ha ha, là Lục Tiểu Quang, kêu anh đấu chó với cậu ta. Vốn anh cũng đồng ý, nhưng đột nhiên vào núi, điện thoại tắt máy, cậu ta không liên lạc được với anh nên nổi giận. Tâm cơ của cậu ta quá sâu, anh thật sự không muốn trêu chọc cậu ta, nhưng cậu ta khí thế bức người, không thể không chấm dứt với cậu ta.” Lý Thanh Vân cười, vẻ ngoan độc lại lộ ra trong mắt, nếu như không thể hòa giải, vậy triệt để so đấu một trận, đau sợ một trận kia mới có thể thành thật.

“Bạn bè trong thành phố của Lục Tiểu Quang rất nhiều, cậu ta hẹn anh qua, chắc chắn không có ý tốt, đến lúc đó mang cả em theo, nếu như bọn họ thật sự không phân rõ trái phải, em sẽ đánh bọn họ giúp anh. Hừ, gần đây em lợi hại đấy, ba em đều sắp không đánh lại em nữa.” Dương Ngọc Nô vung nắm tay trắng nõn lên, tràn đầy tự tin kêu.

“Bọn anh một đám đàn ông đấu chó, em một phụ nữ xen vào làm gì? Ngày mai em thành thật đến công ty làm việc, không cần em đi qua, anh kêu Miêu Đản đi cùng là được.” Lý Thanh Vân nói xong ném điện thoại lên trên bàn tiếp tục sạc.

Dương Ngọc Nô dẩu môi, cũng không phản bác, nếu như anh họ không muốn để cho mình đi, chắc chắn có nguyên nhân của anh, đàn ông mà, luôn sĩ diện, nàng rất hiểu tâm tư của đàn ông ở phương diện này.

Ba mẹ của Lý Thanh Vân nhanh chóng từ ngoài ruộng về, nhìn thấy con trai đã về cũng tràn ngập phấn khởi. Nhưng bọn họ còn không biết chuyện Lý Thanh Vân rơi vào trong hang động đá vôi ở dưới lòng đất, chỉ cho rằng hắn được quân đội triệu tập, làm việc cho quốc gia, cảm thấy rất quang vinh.

Nếu như ba mẹ không biết rõ, Lý Thanh Vân cũng không muốn nhắc đến chuyện đó, sợ bọn họ lo lắng. Nên nói với bọn họ, nói mình lập công, giúp đỡ quân đội không ít việc, hai ngày nữa quân đội sẽ đưa tiền tới, đến lúc đó cứ nhận lấy bình thường là được, đừng khách khí, dù sao đều là mạng đổi lấy.

Ba mẹ Lý Thanh Vân nói, Lý Thất Thốn cũng có tiền đồ, không ngờ bí phương tổ truyền hắn nắm giữ lại được người của quân đội chú ý đến, về sau chắc chắn phát đạt, nếu như hắn bằng lòng truyền thụ bí phương tổ truyền thì cứ học, nhất định đừng khách khí.

Tâm tư của ba mẹ gần như đều giống nhau, giống như ba mẹ của Lý Vân Thông kêu hắn đến trồng rau vậy, một điểm này, Lý Thanh Vân từ chối cho ý kiến, nếu như Lý Thất Thốn bằng lòng dạy, hắn cứ tiếp tục học, nếu như không đồng ý, đến lúc đó lại nói sau.

Ngày hôm sau Lý Thanh Vân mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ, chạy Longhorn đi thẳng lên trên huyện, không mang theo bất cứ ai. Ngày hôm qua nói mang theo Miêu Đản chỉ vì an ủi Dương Ngọc Nô, sợ nàng lo lắng quá mức.

Khi đi ngang qua trạm hạt giống bên thành phố lại đi xuống mua mười mấy gói hạt giống rau, bỏ vào trong tiểu không gian, dùng nước suối không gian ngâm, mấy ngày nữa sẽ trồng trong nông trại. Hơn nữa, tiểu không gian của hắn đã đủ lớn, có thể trồng rất nhiều thứ.

Tám giờ năm mươi mốt phút, Lý Thanh Vân đến cửa nhà máy dệt, đã có một đống người vây quanh ở đó, có hai con chó đang cắn xé, nhưng không quá kịch liệt, giống như đang khởi động.

Lục Tiểu Quang và một nam thanh niên đứng chung một chỗ, nam thanh niên dắt một con chó lớn trong tay, là chó chăn cừu Caucasian, cao hơn nửa người, cực kỳ to béo. Ngồi chồm hổm ở trên tảng đá, trông tự nhiên thoải mái, khinh thường liếc nhìn hai con chó lai sói đang vờn nhau trong vòng tròn, giống như không hề có hứng thú đánh nhau vậy.

Lý Thanh Vân thấy nam thanh niên này hơi quen mặt, giống như đã từng gặp một lần ở đâu đó, nhưng lại tạm thời không nghĩ ra. Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn đã mang theo hai con chó xuống xe.

Sự xuất hiện của Kim Tệ và Đồng Tệ lập tức khiến cho mấy con chó gần đó rối loạn bất an, hoặc khẩn trương hoặc sợ hãi, đều kẹp chặt đuôi, không dám lộ vẻ khiêu khích.

Nhưng con chó chăn cừu Caucasian ở bên người Lục Tiểu Quang thì lại đột nhiên sủa loạn lên, ánh mắt trừng to, nhìn chằm chằm vào Kim Tệ và Đồng Tệ, nóng lòng muốn thử, chỉ mong lập tức bổ nhào qua chém giết một phen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương