“Vân thân ái, để cho tôi xem ba lô của anh, lời tôi mới vừa nói chưa hẳn là vui đùa đâu.” Michelle cho hắn một ánh mắt quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn nói.

“Vô vị! Thật sự muốn nhìn sao? Sau khi nhìn, nếu như không có đồ ngon để ăn, cô tự phụ trách.” Giọng Lý Thanh Vân nghiêm túc nói: “Phụ nữ ấy, vẫn đừng quá thông minh thì tốt hơn.”

Michelle nghe thấy hắn uy hiếp mình, lập tức giận dữ hừ lạnh, xoay người, không để ý đến hắn.

Lý Thanh Vân thở phào, trong lòng tự nhủ người phụ nữ này còn xằng bậy nữa, mình chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, trước sau gì luôn có thể trị nàng phục tùng. Hơn nữa, hắn cũng có phần không dám xác định, mình rốt cuộc có thể đi ra ngoài không, nếu như thật sự không đi ra ngoài được, làm một đôi vợ chồng người rừng với cô gái vừa xinh xắn lại thông minh vậy, còn sinh một ổ đứa bé người rừng, ngược lại không tồi.

Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng âm u, hang động đá vôi dưới lòng đất vốn u ám, ánh sáng càng thêm gay go. Giọt mưa tí tách rơi xuống theo giữa khe hở ở trên bầu trời, có khi theo vách núi nện lên trên nhà nhỏ bằng gỗ, phát ra tiếng vang bốp bốp nặng nề.

Mới làm một cánh cửa gỗ để ngăn cản nguy hiểm chưa biết. Về phần cửa vào hang động thì dùng tảng đá làm cửa, là do Linh Hư đạo nhân lưu lại. Dưới chiếu xuống của đèn pha, mấy con ếch đá trên nền phẳng hoảng sợ kêu gào lên quái dị, nhảy vào trong đống dây mây.

Không khí rất ẩm ướt, hít thở một hơi, giống như đều có thể hít vào trong phổi nửa ngụm nước miếng.

Ngọn lửa ở góc xa giống như có di chuyển, nhưng mà ngọn lửa hôm nay rõ ràng yếu bớt đi nhiều, chắc bị hơi ẩm ảnh hưởng đến, củi khô cũng không dễ đốt.

Đến giữa trưa, mặt trời lại lộ ra bóng dáng, mặc dù ánh sáng không bằng lúc trời quang, nhưng có thể làm cho cả hang động đá vôi dưới lòng đất tươi sáng lên.

Lý Thanh Vân nói với Michelle, nói cho nàng biết mình định đi xuống dưới tìm kiếm củi khô, tiện thể tìm ít hoa quả và rau dại, dù sao cứ chỉ ăn thịt sẽ sinh bệnh, mặn chay cần phải phối hợp.

Michelle tức giận, vốn không định quan tâm đến Lý Thanh Vân. Nhưng vừa nghĩ tới hắn rời đi thì chỉ còn lại một mình mình, lập tức không giận nổi nữa, dặn dò hắn cẩn thận chút, đừng vào sâu trong rừng rậm, miễn cho bị chó rừng ngậm đi.

Đúng lúc này nghe thấy gần ánh lửa chỗ nơi xa kia truyền đến một loạt tiếng súng, là âm thanh của súng bán tự động. Lý Thanh Vân và Michelle liếc mắt nhìn nhau, nhận thấy một chút nghi ngờ và sầu lo từ trong mắt đối phương, mặc kệ đối phương là ai, nếu như thật sự có súng, ở trong hang động dưới lòng đất khép kín này, dục vọng trong lòng sẽ bành trướng đến khiến cho không ai ở chung được, thậm chí sẽ mang đến nguy hiểm cực độ cho đồng loại.

Mang theo sầu lo như vậy, Lý Thanh Vân xuống núi, tiến vào gần rừng rậm tìm kiếm củi khô. Sau khi tìm được thì lấy búa trong tiểu không gian ra, chém đứt sau đó ném vào tiểu không gian. Dữ trữ nhiều thêm chút củi gỗ, sợ mùa mưa của mùa hè tiến đến, mưa to liên tục sẽ làm cho bọn họ không có củi đốt.

Lại phát hiện ra mấy cây nấm đầu khỉ ở trên gốc cây khô, Lý Thanh Vân cẩn thận dời chúng nó vào trong tiểu không gian, trồng ở chỗ mặt trời nhỏ không chiếu tới, thử để cho nấm đầu khỉ tiếp tục sinh trưởng.

Ở trên phần lớn cây khô đều có mộc nhĩ đen, đây là thứ tốt, chẳng những dinh dưỡng phong phú, cũng có thể giảm ngấy và đầy hơi do ăn thịt rất nhiều ngày mang đến.

Về phần rau dại ở trên đất, chỉ cần không có độc, cho dù hương vị hơi kém, Lý Thanh Vân cũng sẽ không bỏ qua.

Mấy khối thạch nhũ không rõ bị lợn rừng đụng gẫy hay bị cây to đổ xuống nện gẫy, Lý Thanh Vân thuận tay thu vào tiểu không gian, nhìn xem phản ứng của tiểu không gian đối với loại đá này.

Hiệu quả không tệ, sau khi thu vài khối thạch nhũ vào, ngọn núi nhỏ trong tiểu không gian của hắn lại cao thêm hơn 1m. Nhưng mà sau đó Lý Thanh Vân lại thu vài thạch nhũ tương tự như vậy vào thì không có hiệu quả.

Thông qua nhiều lần thí nghiệm, Lý Thanh Vân đã có suy đoán cơ bản, từ bỏ ngọc thạch, khoáng thạch bình thường chỉ có thể hấp thu một ít, không thể hấp thu lặp lại, ằng không thì không thể khiến cho ngọn núi trong không gian lớn lên được.

Hải đông thanh xoay người ở giữa không trung, tuy rằng tầm mắt không tốt, nhưng nó lại có thể nhận thấy động tĩnh rất nhỏ gần đó, rít to lên, không biết dọa chạy cái gì, khiến cả cánh rừng hỗn loạn.

Con tuấn mã màu trắng kia thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt Lý Thanh Vân, nhìn hắn, nhe răng trợn mắt với hắn, giống như đang cười, vẻ mặt này hơi quái dị.

Thấy Lý Thanh Vân không để ý đến nó thì lập tức nóng nảy, giơ móng trước lên, đá mạnh vài cái vào cây khô kia. Một tiếng ầm vang, cây khô to cỡ bắp đùi lại gãy tận gốc, hóa ra sớm mục không chịu nổi.

Cây kia ngã xuống đất, Lý Thanh Vân mới phát hiện hóa ra trên cây mọc ra một cụm nấm đầu khỉ, nấm trưởng thành có ba bốn cây, giống như mấy con khỉ tụm vào nói nhỏ.

Lý Thanh Vân hơi sửng sốt, không nghĩ tới con ngựa này còn rất thông minh, chẳng những mang thù, còn có thể báo ơn. Đoán chừng mới vừa rồi nhìn thấy mình hái vài cây nấm đầu hỉ, nó cũng ghét mấy thứ có diện mạo giống khỉ này, lập tức đá ngã cây khô tìm được, hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Lý Thanh Vân cười khen con ngựa trắng vài câu, thu xong cây gỗ khô này, thuận tay ném một củ sen trong tiểu không gian cho con ngựa hoang ăn.

Con ngựa hoang kia chưa từng thấy củ sen, nhưng lại thích mùi thơm ngát toát ra từ đó, nó ngửi thử, cuối cùng không nhịn được hấp dẫn của mùi hương, há miệng cắn, nhấm nháp dần hương vị.

Chỉ sau khi nhai hai miếng, nó hưng phấn hí vang, hai chân trước nâng lên, ôm củ sen, giống như con thỏ ôm cà rốt, nhai vào miệng từng chút một, cho đến khi ăn xong, lại không rơi xuống một mảnh vụn.

Từ phản ứng của nó có thể thấy được, nó vô cùng thích món ngon này.

Sau khi ăn xong còn định đòi Lý Thanh Vân. Lý Thanh Vân giả bộ như không nhìn thấy, cố ý treo ngược khẩu vị của nó. Con ngựa hoang này vô cùng thông minh, vẻ ngoài vô cùng thần tuấn, Lý Thanh Vân định bắt nó vào tiểu không gian, nhưng lại lo lắng nó xằng bậy trong đó, gây họa cho nhân sâm và cây thuốc bắc khác.

Con ngựa hoang thấy Lý Thanh Vân không để ý đến nó, tức giận vô cùng, thỉnh thoảng lướt qua bên cạnh hắn, thậm chí cố ý khi sắp va chạm vào mới đột ngột thay đổi hướng, khi chạy nhanh còn bắn lên cả lá cây hư thối bắn vào trên mặt hắn.

“Mày con ngựa này, không có việc gì thì đừng trêu chọc ông đây, đang phiền đấy. Mày làm làm phiền tao, tao sẽ thu mày lại…” Lý Thanh Vân chỉ vào con ngựa hoang bướng bỉnh, trịnh trọng cảnh cáo.

Đáng tiếc con ngựa hoang xinh đẹp này không nghe hiểu uy hiếp và cảnh cáo của Lý Thanh Vân, tiếp tục khiêu khích hắn, định đòi củ sen.

Khi lại một lần nữa lướt qua trước mặt Lý Thanh Vân, không gian trước mặt vặn vẹo một trận, một luồng sức mạnh kỳ dị hút nó vào tiểu không gian. Khi con ngựa một lần nữa đặt chân ở trên mặt đất, tất cả trước mắt đã thay đổi.

Con ngựa hí dài, vô cùng bất an, còn chưa phát tiết xong bất mãn và phẫn nộ, đã nhìn thấy hai con trăn lớn bò ra từ trong hầm rượu, một đen một vàng, thè lưỡi, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm nó.

Con ngựa trắng sợ đến mức hí vang lên, liều mạng chạy dọc theo đường nhỏ bên bờ hồ. Tốc độ của nó rất nhanh, khi phi đi giống như một đám mây, chỉ hơn mười phút đã chạy vòng quanh tinh cầu nhỏ một vòng, vừa định nghỉ tạm thì lại phát hiện quay trở về bên cạnh hầm rượu, hai con trăn lớn nhìn nó giống như nhìn đồ ngốc.

Ngựa trắng xấu hổ và giận dữ điên lên, xông thẳng vảo rừng cây ăn quả, vừa định đạp đá loạn, hủy hoại nhân sâm trong cánh rừng. Linh thể của Lý Thanh Vân đột ngột xuất hiện, cầm một sợi dây thừng to trong tay, trói cổ nó lại, cũng không quan tâm đến giãy giụa của nó, cột nó vào một gốc cây táo, sau đó lại ném cho nó một củ sen.

Con ngựa trắng tức giận vô cùng, lớn tiếng hí vang, giống như đang chất vấn Lý Thanh Vân nguyên nhân, vì sao mình lại sẽ đi đến nơi đây, vì sao lại trói mình lại.

Nó trừng mắt nhìn củ sen bên miệng, tức giận đến quay đầu đi, vốn không muốn ăn thứ khiến cho mình mất đi tự do này.

Lý Thanh Vân cho nó một cái tát, tiện thể cưỡi ở trên lưng nó, túm chặt lấy lông bờm của nó nói: “Vốn không định bắt mày, là mày nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của tao, tao đành phải cố bắt mày về làm vật cưỡi vậy. Mày cứ ra sức giãy giụa đi, giãy giụa xong thì ngoan ngoãn nghe lời cho tao là được.”

Sinh vật vào tiểu không gian này, đâu phải là đối thủ của Lý Thanh Vân, mặc cho con ngựa hoang giãy giụa như thế nào, mệt đến kiệt sức cũng không thể khiến Lý Thanh Vân xuống. Cuối cùng phịch, nằm ở trên đất, thở hổn hển.

Đã không giãy giụa được, con ngựa trắng như thể đã nhận mệnh, ngậm lấy củ sen đã bị nó đạp nát ở trên đất kia, nuốt ăn từng miếng, giống như tất cả phẫn nộ và bất hạnh đều biến mất ở trên củ sen.

Lý Thanh Vân để nó ở lại trong này hờn dỗi, ra khỏi tiểu không gian, chuẩn bị quay về nhà gỗ nhỏ. Nghe tiếng súng nơi xa thỉnh thoảng vang lên, càng ngày càng gần, có lẽ người kia đã nhìn thấy ánh lửa ở trên nền phẳng trên cao của mình, định đi qua.

Sau khi trở lại nhà gỗ nhỏ, Michelle cũng tỏ vẻ lo lắng về người đang tới gần kia, sợ hắn dùng súng làm ra chút chuyện không tốt. Nàng kêu Lý Thanh Vân gần đây đừng lãng phí viên đạn của súng ngắn bảy viên, đề phòng người trong rừng rậm kia.

Người trong rừng rậm tới gần từng chút một, con đường đi của hắn thật kỳ lạ, giống như không có đường cố định, giống như không đi theo con đường nhỏ tự nhiên được hình thành ở trong cánh rừng, cứ từ góc đối diện lập tức lao thẳng đến, hai ngày sau chỉ còn cách nhà gỗ nhỏ chỗ ngọn núi có hơn 1000m.

Lý Thanh Vân đứng ở trên nền phẳng đỉnh núi, có thể nhìn thấy người trong rừng rậm kia, một tay cầm súng, một tay cầm đuốc, cực kỳ hung hãn xuyên qua rừng rậm tăm tối.

Khi người kia đến gần hơn, Lý Thanh Vân thậm chí có thể nhận ra, đây là một người nước ngoài, một người trong đoàn chuyên gia, hình như là chuyên gia sinh tồn dã ngoại gì đó, là người da đen, thân thể khỏe mạnh vô cùng, chẳng phải là một người dễ gần, mấy ngày hôm trước ở trong nơi đóng quân, vì một lon bia đã đánh nhau một trận với đồng đội.

Khi Lý Thanh Vân miêu tả dáng vẻ của người này cho Michelle nghe, nàng lập tức khẩn trương, kêu lên: “Trời ạ, lại là Thor, thằng cha này có tính tình nóng nảy, vô cùng khó ở chung, dọc theo đường đi đã xảy ra xung đột tứ chi với vài đội viên của bọn tôi, còn từng quấy rầy tôi nữa… Nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, nhưng người trách cứ gã đã có bốn năm người. Nếu như là gã, tôi thà rằng trong hang động đá vôi này chỉ có hai chúng ta.”

“Như vậy thật xui xẻo!” Lý Thanh Vân đứng ở bên rìa nền phẳng, khẽ thở dài: “Nếu như cô không thích người này, vậy để cho gã biến mất… Hơn nữa, nguồn gốc khẩu súng bán tự động kiểu quân đội chế tạo ở trong tay gã cũng rất thành vấn đề.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương