Nông Gia Tiên Điền (Dịch)
-
Chương 182
Sở Dương là quan chỉ huy của hành động lần này, cảm thấy áp lực thật lớn, bởi vì chẳng những chuyên gia nước ngoài mất mạng ba người, mất tích hai người, chiến sĩ tham gia hành động cũng bị thương vong không nhẹ, cũng có nhân viên mất tích.
Thương vong của chuyên gia nước ngoài là do bọn họ tự tìm, cho dù ảnh hưởng mang đến rất không tốt, nhưng đó là vấn đề của thủ trưởng, sẽ có chuyên gia phụ trách tranh luận với nước ngoài. Chiến sĩ tham gia hành động xem như là hy sinh vì nước, có thể được truy tặng liệt sĩ, cũng sẽ có trợ cấp hậu đãi.
Nhưng mà Lý Thanh Vân xà y mượn tạm này thuộc về người ngoài biên chế, là tráng đinh quân đội cố tình kéo tới. Nếu như là người khác còn có thể giải thích, cũng có thể bồi thường theo chế độ bình thường, nhưng hắn là ân nhân cứu mạng của ba mình, ông cụ còn chưa chính thức cảm ơn người ta đâu, lại vì đi theo mình tham gia nhiệm vụ, sống chết không rõ.
Tuy rằng hành động lần này có thương vong nặng nề, nhưng thu hoạch được thiên thạch lớn bằng miệng bát kia. Có điều, làm quan chỉ huy, hắn cần phải viết một bản báo cáo lên trên công khai nguyên nhân thương vong lớn như vậy trong hành động lần này.
Hắn thở dài, vốn tưởng rằng chuẩn bị đầy đủ, cũng biết được chỗ nguy hiểm từ trong miệng người sống sót lần trước. Ai nào ngờ đến, hầm rượu lại lớn đến như vậy, bên trong còn có một con trăn lớn. Tuy rằng đến sau cùng ném lựu đạn vào trong miệng nó, giết chết nó, nhưng thương vong tạo thành không thoát khỏi có liên quan đến nó.
Thi thể trong hầm rượu đã kéo lên cả, nhưng bên trong vẫn có mấy trăm con rắn độc, tạm thời không thể rời đi, không ai dám đi vào bên trong đó kiểm tra xem có gì khác ngoài bình rượu không.
“Báo cáo trưởng quan, bọn tôi phát hiện một hang động giống như một cái giếng sâu ở trên đường nhỏ chỗ cửa hông đạo quan, nhìn từ dấu vết, giống như mới hình thành gần đây, dây mây bao trùm bên trên có dấu vết bị gãy, không chừng có người sơ ý ngã xuống.” Một quân nhân chạy tới, báo cáo kết quả tìm kiếm cho Sở Dương.
“Dẫn tôi qua xem.” Sở Dương nói xong, đi cùng với binh lính dưới quyền đến trên đường nhỏ chỗ cửa hông, thấy được một hang động hạ xuống không theo quy tắc nào ở chính giữa đường nhỏ, giống như giếng nước vĩ đại, cửa hang động khoét ra có chừng 1-2m2.
Dùng đèn pha chiếu xuống dưới, sâu không thấy đáy. Bởi vì không rõ bên dưới lớn cỡ nào, cũng không dám ném tảng đá xuống để thí nghiệm tiếng vang.
“Lưu lại hai người canh giữ ở đây, tôi đi xin dụng cụ chuyên nghiệp, chuẩn bị đi xuống tìm kiếm.” Sở Dương dặn một tiếng rồi dẫn người quay trở về nơi đóng quân.
Chuyên gia nước ngoài đang gây sự trong không khí buồn thương, nói là đồng nghiệp của mình bị mất tích hai người, nếu như không phải bị con trăn nuốt mất thì chính là đang ẩn mình ở trong góc nào đó, kêu quân đội Trung Quốc mở rộng phạm vi tìm kiếm, sống thì gặp người, chết phải thấy xác.
Sở Dương bó tay với những chuyên gia nước ngoài này, an ủi một phen, nói đã gửi báo cáo xin lên cấp trên. Ngoài mặt giống như thật bất đắc dĩ, nhưng vừa hợp ý hắn, cho dù như thế nào, hắn đều tìm được tung tích của Lý Thanh Vân, có đường ăn nói với ông cụ nhà mình, cũng cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Lý Thanh Vân không biết người bên ngoài đang chuẩn bị tìm kiếm tung tích của mình, nhưng cho dù biết rõ thì hắn cũng không vui vẻ nổi, bởi vì hoàn cảnh sinh tồn nơi đây thật sự hỏng bét.
Khi Michelle nghỉ ngơi ở trong hang đá, hắn đã thăm dò xong vách đá. Dấu vết do Linh Hư đạo trưởng mở ra còn cách cái khe ở trên đỉnh động chừng trăm mét là không thể kéo dài lên tiếp được nữa, bởi vi vách đá rất dốc, vuông góc với mặt đất, thậm chí lại lên thêm sẽ lại hiện ra hiện tượng góc âm.
Lấy thể lực và năng lực của hắn, đi đến nơi đây đã rất cố hết sức, lại lên nữa, hắn cũng không thể mở ra đường mới leo lên. Thật ra cẩn thận ngẫm lại, lấy năng lực dị thường của hắn, cho dù có thể mở ra, Michelle cũng không thể leo lên vách núi đá đen có góc âm.
Trừ bỏ hai ba tiếng giữa trưa ra, nền phẳng chỗ nhà gỗ đều hoàn toàn tối đen. Những nơi khác của hang động đá vôi đôi khi có một ít ánh mặt trời chiếu vào, nhưng phần lớn các nơi đều giống như trên nền phẳng, đều chìm trong bóng tối.
Giữa trưa ngày hôm sau, thân thể của Michelle đã khôi phục bình thường, trừ bỏ sức hơi yếu ra cũng có thể làm một chút việc trong khả năng, dọn dẹp hang núi nhỏ, trừ bỏ bộ xương khô của Linh Hư đạo nhân không đụng đến ra, các nơi khác đều rực rỡ hẳn lên.
Lý Thanh Vân không thể miệng ăn núi lở, thừa dịp có ánh mặt trời, mang theo hải đông thanh, nói là xuống núi săn thú.
Michelle cực kỳ lo lắng, nhưng nàng không tìm ra lý do ngăn không cho hắn xuống núi, bởi vì nàng biết rõ, muốn sinh tồn được thật sự phải dựa vào kỹ thuật săn thú của Lý Thanh Vân. Nhưng mà vừa nghĩ tới bên dưới núi chính là một đám chó rừng đang chờ đợi bọn họ, nàng lại sợ hãi, thân thiết dặn dò Lý Thanh Vân vài câu, nhìn theo hắn xuống núi.
Triều núi này rất dốc, xuống núi còn khó hơn lên núi, may mà lực cánh tay của Lý Thanh Vân kinh người, năng lực phối hợp toàn thân cũng rất mạnh, lùi xuống, di chuyển xuống từng bậc một.
Cho dù bình thường hải đông thanh nhàn hạ, lúc này cũng không thể không dọn dẹp chướng ngại trên đường cho chủ nhân, tất cả mấy con rắn độc tới gần rãnh lõm đều bị nó bắt lấy, ném đầy đất.
Sau khi Lý Thanh Vân đi xuống, dùng nhánh cây gom các con rắn chết vào một chỗ, chuẩn bị khi đi về sẽ đóng gói mang chúng nó theo. Dù sao đây cũng là một đống đồ ăn.
Hắn cầm khẩu súng ngắn bảy viên đeo sau lưng trong tay, ngẫm nghĩ, lấy một thanh đao chặt củi từ trong tiểu không gian, nếu như gặp phải nguy hiểm bình thường, trực tiếp dùng đao chặt, coi như rèn luyện thân thể.
Hai con sói đánh chết ngày hôm qua đã sớm không thấy tăm hơi, không biết bị chó rừng đầu đàn mang đi hay là bị động vật khác ăn mất.
Vào lúc này đáng nhẽ là lúc náo nhiệt nhất trong rừng rậm hang động đá vôi, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là khoảng thời gian săn thú tốt nhất.
Hôm nay khá may mắn, đi một đoạn đường, vòng đến bên cạnh sông ngầm, cũng không thấy chó rừng hung tàn. Trong sông có bọt nước nổi lên, là cá chui lên mặt nước phơi nắng.
Có ba bốn con kỳ nhông lại leo lên tảng đá lớn trên bờ sông, đang kêu oa oa, có một con rõ lớn, lại dài 1m, nằm sấp ở trên tảng đá, giống như thằn lằn, vẻ ngoài hơi dọa người, lưng là vằn hình dáng nham thạch, có tứ chi và đuôi, đầu mập mạp, có cảm giác múp míp.
Đây là con kỳ nhông, cũng có nơi gọi là cá chó, chó cá, tuy rằng mang chữ cá, nhưng thật ra là động vật lưỡng thê. Trước mắt rất hiếm, được quốc gia xếp vào động vật bảo vệ cấp hai, bởi vì chất thịt của nó cực kỳ ngon, giá trị dinh dưỡng cực cao, được khen là nhân sâm trong nước, một số người mạo hiểm đủ loại nguy hiểm cũng khó nhịn nổi đam mê ăn uống.
Lý Thanh Vân chính là người như vậy, nếu như không có người trông coi, nhìn thấy thứ như kỳ nhông, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ. Hôm nay xuống núi có một nửa nguyên nhân là vì bắt mấy con kỳ nhông.
Động vật này đã cực kỳ hiếm thấy ở xung quanh thôn trấn bọn họ, cho dù vào trong núi cũng phải nhìn xem may mắn. Nhưng trong hang động đá vôi dưới lòng đất này lại thường xuyên nghe thấy tiếng kêu của kỳ nhông, có thể thấy được số lượng nhiều bao nhiêu, hắn không chỉ muốn ăn, còn muốn bắt một ít nuôi trong tiểu không gian.
Nếu như nơi đây không có người ngoài, Lý Thanh Vân cũng không cần lưới hay xiên cá, trực tiếp vận dụng sức mạnh của tiểu không gian đột ngột thu bốn con kỳ nhông này vào, ném vào ao nhỏ không gian.
Hải đông thanh đột nhiên rít lên, đánh lên nhánh cây trên đỉnh đầu hắn, một con báo gấm khỏe mạnh gào lên, nhảy xuống từ cành cây đằng sau, phẫn nộ tránh một đòn của hải đông thanh.
Lý Thanh Vân hoảng hốt, không nghĩ tới bên cạnh còn có một tên ăn thịt đang ẩn náu, tuy rằng chỉ có 15-20kg, nhưng nếu như thật sự bị nó bắt đến, trên thân tuyệt đối không tốt.
Hắn giơ súng lên nhưng không bắn. Hắn nhận ra báo gấm, hình thể nhỏ, vẻ ngoài xinh đẹp, giống như con mèo lớn, không hề có bao nhiêu lực công kích đối với hắn.
Báo gấm không dám tiếp tục công kích nữa, không cam lòng gầm rú lên, trốn vào rừng rậm. Bởi vì đôi cánh của hải đông thanh giang ra dài hơn 1m, còn dài hơn thân thể của nó, khí thế hung ác kia đập xuống từ bên trên bầu trời, thật sự không phải nó có thể chống cự được.
Hải đông thanh đắc ý xoay tròn một vòng ở trên bầu trời, kêu to vài tiếng, cũng không đuổi theo.
Lý Thanh Vân đi dọc theo sông ngầm dưới lòng đất, tiếp tục tìm kiếm kỳ nhông trong kẽ đá, màu da của loài cá này gần giống với màu nham thạch, nếu như ánh mắt không tốt, thật sự rất khó phát hiện ra chúng nó.
Có khi cho dù Lý Thanh Vân có nhìn thấy hay không đều sẽ dùng sức mạnh của tiểu không gian để bao phủ nham thạch bên bờ sông, thu toàn bộ vật nhỏ xung quanh nham thạch vào trong không gian. Thu hoạch không ít, chẳng những thu không ít kỳ nhông, còn thu vào cả không ít con cua có mai màu tối.
Những con cua này không lớn lắm, khô khan, toàn thân đen tuyền, cảm giác không có thịt gì cả, trên chân cẳng là lông. Bắt được không ít, cũng không quan tâm đến chúng nó, ném tất cả vào ao nhỏ trong không gian, chờ về sau nuôi các vật cưng khác.
Đi dọc theo sông một đoạn, bờ sông đằng trước tương đối thấp, lại nhìn thấy hai con lợn rừng to mang theo một đàn lợn con đến bờ sông uống nước. Đây là hai con rất to, nếu như xử lý thì có thể đủ thịt cho hai người ăn mấy tháng.
Nhưng Lý Thanh Vân không định ra tay, cho dù hắn cuồng, cũng không định trêu chọc con cỡ lớn đạt đến 400-450kg này.
Cách chúng nó còn có mấy trăm mét, chỉ thấy con lơn đực kia cảnh giác quay đầu lại, híp mắt, khẽ hừ vài tiếng, giống như đang cảnh cáo Lý Thanh Vân.
Lợn rừng còn tốt, nếu như không trêu chọc chúng nó, chúng nó cũng sẽ không thể chủ động công kích. Nếu như để cho chúng nó cảm nhận được ngươi có uy hiếp, vậy sức mạnh khi nổi điên kia tuyệt đối khiến cho ngươi sợ hãi, kể cả gấu chó trong cánh rừng đều không dám trêu chọc chúng nó.
Lý Thanh Vân đánh giá trọng lượng của những con lợn này, phát hiện vẫn không nên dùng sức mạnh của tiểu không gian, miễn cho mệt đến thoát lực, bị dã thú khác chiếm lợi. Hơn nữa tiểu không gian của hắn hiện giờ còn quá nhỏ, bên trong đều trồng thuốc bắc quý giá và cây ăn quả hắn thích với cây trà, nếu như hút lợn rừng vào, nhất định sẽ gây tai họa cho toàn bộ tiểu không gian đến không thể nhìn vào mắt nổi.
Đang chuẩn bị đi đường vòng, hai con lợn rừng to lại mang theo lợn con rời đi, hộc hộc hộc hộc, lưu lại một đống khói bụi.
Một đám dê đen Xuyên Thục, ước chừng có 60-70 con đạp trên tọa độ lợn rừng rời đi, xuất hiện ở mép nước, cảnh giác quan sát bốn phía. Mỗi con đều có màu đen nhánh, kể cả sừng giống như đều màu đen, giống như tinh linh ở trong bóng đêm, thần bí lại âm trầm.
Đàn dê đen này còn lớn hơn dê nhìn thấy bên ngoài, lông cũng càng dài, có màu đen bóng, dưới ánh mặt trời bắn thẳng xuống, bóng loáng lại sáng lên giống như sa tanh.
Dê đen trưởng thành bên ngoài cao chừng 50-60cm, nhưng dê rừng trong này không rõ là giống từ thời kỳ nào, lại đều 80-90cm, cực kỳ to khỏe, sừng trên đỉnh đầu bén nhọn lại dài, hướng tới trước, rất thích hợp tấn công.
Ghê gớm, một đám to con này còn đáng sợ hơn cả đàn lợn rừng vừa nãy, không dễ trêu. Nhưng mà cũng có đồ ngốc động thổ trên đầu thái tuế, hai con sói hoang đói khát màu xám lặng lẽ xuất hiện ở đằng sau đàn dê, đánh về phía một con dê đen hơi nhỏ.
Con dê đen kia lại không sợ hãi, đột nhiên xoay người, cúi đầu đánh vào sói hoang. Toàn bộ dê rừng đều xoay người lại, kêu mị, cực kỳ nóng nảy đánh lại sói.
Hai con sói hoang cao cỡ nửa người lập tức bị vây quanh, còn không săn được đồ ăn, lại bị mấy con dê rừng đi đầu móc bụng, ruột và nội tạng chảy đầy đất, rất nhanh không còn động tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook