Hai ngày sau, Lý Thanh Vân mới phát hiện Sở Dương người này thật lợi hại, không nói gì cả, không bảo đảm gì cả, nhưng lại âm thầm ra lực, làm ổn thỏa việc mình nhờ vả.

Cơ mật quân sự có thể không nói, Lý Thanh Vân cũng không định hỏi dò, nhưng Lưu Siêu con trai của đồn trưởng Lưu nhờ hắn để ý hộ một chút, ngoài miệng hắn nói không được, nhưng khi rời đi lại hỏi tên đối phương, nói tìm người thử xem, có được hay không thì không dám bảo đảm.

Mới vừa ăn bữa sáng xong không bao lâu, đồn trưởng Lưu đang mang theo hai hộp rượu ngon đến nhà Lý Thanh Vân tỏ vẻ cảm tạ. Lý Thanh Vân cẩn thận nhìn xem, ôi mẹ ơi, ghê ta, lại là Lại Mao năm 86, rượu lâu năm hàng hiệu đã được cất giữ hơn 20 năm, hiện giờ không dễ tìm, giá cực đắt.

“Đều được người ta đưa, bản thân anh giữ lại uống không hết, cảm thấy chơi rất thân với chú em, có rượu ngon đương nhiên phải tìm chú em uống. Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, chuyện về Lưu Siêu cháu trai của chú em đã làm phiền chú em phải lo lắng.” Có thể lên làm đồn trưởng đồn công an cơ sở, da mặt này quả nhiên không bình thường, còn lớn hơn Lý Thanh Vân một vai, lại bắt đầu xưng anh gọi em.

Lý Thanh Vân nhận rượu, cũng không nói ra, lại cười hỏi: “Sao anh biết là em tìm người làm? Cũng không sợ cảm ơn nhầm người sao?”

“Hì, với năng lượng của vài chiến hữu kia của anh, anh còn có thể không biết sao? Trước đó chúng nó nói có thể thành, vẫn bị người gạt xuống. Sau đó lại đi tìm chúng nó, chúng nó đều nói năm nay không có hy vọng, kêu con trai anh tẩy sạch hình xăm, chờ sang năm. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chú em năng lượng lớn nhất, trong im hơi lặng tiếng đã làm thỏa đáng việc này.” Đồn trưởng Lưu cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà Lý Thanh Vân, tự quen thuộc, tự chạy vào nhà rót trà, lại rót cho Lý Thanh Vân một chén.

Lý Thanh Vân đặt rượu xuống dưới gầm bàn, vội vàng cướp lấy phích nước, nói là đến nhà mình, đâu thể khiến đồn trưởng Lưu mệt nhọc. Hôm nay Lưu Hướng Tiền triệt để không nói tuổi lớn nhỏ gì đó, nói thẳng về sau xưng anh gọi em, sao còn gọi đồn trưởng Lưu, về sau gọi anh Lưu là được.

Được, đây là người ta chủ động lại gần, coi như là chuyện tốt, về sau làm xí nghiệp ở trấn Thanh Long có khá nhiều chuyện, không thể thiếu giúp đỡ của đồn công an.

Hai người nói một ít việc vặt lung tung, chợt nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Đồng Đồng truyền đến từ ngoài cổng: “Chú nhỏ, chú nhỏ, đêm hôm qua cháu mò được rất nhiều khỉ chặn đường, đều thay da rồi, biến thành rất đáng yêu, trắng nõn mềm nhẹ. Bà nội nói muốn rang cho cháu ăn, cháu không muốn, nên vụng trộm lấy ra hết, đặt ở trong nhà chú được không?”

Giữa trưa ngày hôm qua có đổ một trận mưa to, khiến cho rất nhiều con khỉ chặn đường bò ra trước, trẻ con trong thôn cầm chậu hoặc thùng nước nhỏ tìm kiếm ấu trùng ve sâu bò ra khỏi hang.

Lúc đó Dương Ngọc Nô ở đây, giúp đỡ Đồng Đồng tìm một ít, đều đựng ở trong thùng nước nhỏ, ước chừng có gần một trăm con, được ngâm nước, rất khó lột xác toàn bộ.

Quả nhiên, khi Đồng Đồng xách thùng nước nhỏ đến, Lý Thanh Vân cẩn thận nhìn xem, quả nhiên còn có một nửa chưa lột xác, đều ở dưới đáy thùng nước, không hề động đậy, vô cùng có khả năng sắp chết.

Còn một tầng ở bên trên thì đã lột da, biến thành hình dạng ve sầu, bên ngoài thân trắng nõn, cánh còn chưa mở ra. Có cá biệt cánh đã mở, đầu và ngực biến thành màu đen, ve sầu non mềm như vậy trụng dầu, hương vị vừa vặn, tươi mới còn giòn. Nhưng trẻ con thích ăn ve sầu non màu trắng vừa lột da hơn.

“Chú nhỏ, chú sẽ không định ăn khỉ chặn đường của cháu đấy chứ? Chúng nó thật đáng yêu, cháu muốn luôn nuôi chúng nó.” Đồng Đồng ôm cái thùng nhỏ, hơi lo lắng hỏi.

Lý Thanh Vân áp chế ý niệm vứt toàn bộ vào trong nồi trụng dầu, nhẫn nại giải thích: “Ờm… một tầng dưới cùng sắp chết, lại không ăn thì không thể ăn nữa. Cháu muốn nuôi chúng nó thì phải dưỡng sống. Này, để chú tìm chậu nhựa nhỏ cho cháu, tìm thêm một cái sàng nữa, thả con sống vào trong chậu, dùng cái sàng đậy lại, chúng nó sẽ không trốn thoát, còn có thể tiếp xúc nhiều không khí, sống rất tốt. Cháu nhìn những con trong thùng xem, cánh đều chen chúc bị hỏng, thả ra không thể bay.”

“A? Hóa ra chú nhỏ cũng là trứng thúi, cũng muốn ăn khỉ chặn đường của cháu! Nhưng mà… chúng nó thật sự ăn ngon sao? Sao cháu thấy hai chú người lớn rồi còn luôn chảy nước miếng vậy?” Đồng Đồng nghi ngờ hỏi.

Đồn trưởng Lưu nghe vậy cười to, nói: “Người bạn nhỏ, thứ này dùng để ăn, không ăn bắt chúng nó làm gì? Chơi chúng nó sao? Muốn chơi thì phải bắt ve lười to từ trên cây, còn chỗ ở trong thùng của cháu, lột xác đến nửa chết nửa sống, lưu chúng nó lại có ích lợi gì chứ?”

“Chính là có ích… chính là có ích… cái kia… chú nhỏ à, chú nói nên làm như thế nào mới ăn ngon đây? Dù sao cháu không thích ăn rang, bà nội cháu rang vài con, đắng, rất khó ăn.” Đồng Đồng dẩu môi, mặt ủ mày ê nói.

“Ha ha ha ha, hóa ra cháu con mèo nhỏ tham ăn này đã ăn rồi hả. Chúng ta không rang, chúng ta chiên. Thơm ngào ngạt nhé, toàn thân vàng óng ánh, tuyệt đối ăn ngon.” Lý Thanh Vân cười lớn, bẹo hai gò má của Đồng Đồng.

“Được rồi, cho chú một nửa trước, nếu như ăn ngon, cháu sẽ cho chú một nửa kia.” Đồng Đồng tỏ vẻ cẩn thận, bởi vì con cá đầu tiên nàng câu lên bị bà nội làm khó ăn, nàng đều tức khóc. Chạy đến chỗ Lý Thanh Vân tố khổ, để hắn chiên mấy con lươn cho nàng ăn, lúc này mới vui vẻ.

Trước mắt, nàng tương đối tín nhiệm tay nghề của Lý Thanh Vân, thứ hai cảm thấy tay nghề của Lý Tiểu Trù không tệ, nhưng Lý Tiểu Trù quá bận, không quá quan tâm đến nàng, chỉ có chú nhỏ này thân nhất, còn cưng chiều nàng hơn cả ba nàng nữa.

Giữa trưa ba mẹ Lý Thanh Vân ăn cơm ở công trường xây nhà, trong nhà chỉ có ba người bọn họ, hai lớn một nhỏ. Lý Thanh Vân là đầu bếp, Đồng Đồng trông lửa, đồn trưởng Lưu nhặt rau rửa rau, dáng vẻ thân dân hình tượng tốt.

Bốn mặn một canh, ngoài ra còn thêm một phần khỉ chặn đường chiên, lượng rất lớn, bốn người ăn, vỡ bụng cũng không ăn hết. Nhưng mà Thất Thốn và Lý Vân Thông canh đúng giờ cơm, cười tủm tỉm chuồn vào.

“Phúc Oa, hôm nay làm món gì vậy, bọn chú ở nhà đều ngửi thấy mùi. Thím cháu vốn đã làm hai món, nhưng vừa ngửi thấy mùi đồ ăn nhà cháu, chú và Đại Đầu lập tức chuồn đi, đồ ăn và đồ ăn không thể so.” Thất Thốn không thấy rõ người ở trong phòng, cười hề hề nói, nói nhiều hơn bình thường.

Lý Vân Thông xách theo một chai rượu rắn, đi theo đằng sau, bất mãn lầu bầu nói: “Ba, người khác gọi biệt danh của con thì thôi, sao ba cũng gọi con là Đại Đầu chứ? Mọi người càng gọi con là đầu lại càng lớn, về sau còn tìm vợ như thế nào nữa?”

“A, chú Thất Thốn, khách ít đến, mau vào trong ngồi. Cũng không có người ngoài, hôm nay đồn trưởng Lưu tới làm việc, nên cùng ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm. Đại Đầu, cậu còn xách rượu gì thế, rượu nhà cậu không ngâm rắn này thì chính là ngâm rắn kia hoặc là rượu ngũ độc thập cẩm, anh uống mùi quá lớn, không dám vào miệng.” Lý Thanh Vân đứng lên, khách khí mời bọn họ vào, lại chê rượu nhà hắn không hợp khẩu vị của mình.

Lý Vân Thông nhếch miệng cười nói: “Anh cho rằng em muốn lấy à, còn không phải ba em kêu em lấy sao. Công nhân đến nhà ông chủ cọ cơm là chuyện đương nhiên, cần gì phải mang rượu, đúng không?”

“Đúng con mẹ mày! Khụ khụ… quên mất ba em đang ở đây. Rượu tự để sang bên, anh không nhận. Hôm nay uống rượu Lại Mao cực phẩm do đồn trưởng Lưu mang đến, anh người không hề uống rượu trắng mùi tương đều không nhịn được uống hai chén rồi.”

Đồ ăn còn chưa đụng, rượu uống hai chén, chỉ có thể nói lên rượu ngon.

Hai người Thất Thốn và Đại Đầu không hề khách khí gì với Lý Thanh Vân, nhưng không ngờ khách nhà hắn lại là đồn trưởng Lưu, lập tức hơi khẩn trương, không biết có nên tiếp tục cọ cơm hay vụng trộm trốn đi.

Hôm nay đồn trưởng Lưu đến đây để tạo mối quan hệ, đâu thể tự cao tự đại, Lý Thanh Vân khách khí với ai thì hắn khách khí với người đó, dứt khoát giữ Thất Thốn, mời người ta ngồi chủ vị, nói đối phương lớn hơn hai tuổi, lại là cao thủ bắt rắn nổi tiếng nhất trên thị trấn, điều để cho người ta kính trọng là hắn còn có thể chữa trị rắn độc.

Khen ngợi tâng bốc nhau vài câu, không khí lại trở nên hòa hợp. Vài chén rượu xuống bụng, càng xưng anh gọi em, mọi người thân thiết ghê gớm. Bình thường Lý Vân Thông không hề uống rượu, tửu lượng cũng không lớn, nhưng nghe nói đây là Lại Mao đã cất giữ hai mươi mấy năm, còn đắt hơn Mao Đài mới ra ở trên thành phố, lập tức cướp trút vào miệng.

Đồng Đồng nhìn bốn người đàn ông cướp uống rượu, nàng chỉ lo rắc rắc ăn khỉ chặn đường, vỏ màu vàng óng, xốp giòn, chỉ rắc một tầng muối mỏng, hương vị lại cực thơm, ăn mãi không ngán.

Quả nhiên, chú không lừa mình, những vật nhỏ này đúng là dùng để ăn. Nhưng mà, đồ giống nhau, sao bà nội làm khó ăn vậy, còn không thừa nhận? Mình oán trách hai câu lại muốn đánh mình? Hừ hừ, đáng ghét chết đi được, may mà có chút nhỏ giúp mình làm ăn ngon.

Thất Thốn đã uống say mới nhớ tới chuyện chính, líu lưỡi nói: “Phúc, Phúc Oa, chú nói cho cháu biết một chuyện… Ngọn núi bên kia chặn lối vào… rất nhiều quân nhân, không để cho dân chúng bình thường như chúng ta đi vào, chú định vào núi bắt vài con rắn độc để dạy Đại Đầu ngâm rượu mới, nhưng không vào núi được, chú đi đâu bắt đây? Rắn độc ở gần thôn trang của chúng ta quá ít, vài ngày không thấy một con.”

Khi Lý Thanh Vân nhìn thấy Sở Dương dẫn quân nhân tuần tra là đoán được có khả năng phong núi, hôm nay nghe chú Thất Thốn nói vậy, mới chứng thực tin tức phong núi là thật.

“Có nói nguyên nhân phong núi không? Con đường lên miếu Tiên Nữ kia phong tỏa sao?” Lý Thanh Vân hỏi.

“Hai, hai con đường vào núi đều phong tỏa, không nói nguyên nhân.” Thất Thốn đã say ngà ngà, Lại Mao 53 độ rất mạnh, giỏi rượu nữa cũng sẽ uống say.

“Không nói nguyên nhân có thể là cơ mật quân sự, dân chúng bình thường không phải bắt buộc vào núi. Gần đây Đại Đầu rất chăm chỉ học chỗ cháu, chú đừng vội dạy cậu ấy bản lĩnh xuất chúng.” Lý Thanh Vân cười nói.

Lý Vân Thông cướp lời nói: “Đúng thế, con còn định mở một nông trường của riêng mình nữa đấy, trước khi lý tưởng chưa thực hiện, con tuyệt đối không muốn học tài nghệ tổ truyền của ba. Ha ha, ba muốn truyền thì cứ truyền cho anh Phúc Oa đi, con học trộm bí tịch trồng rau nuôi dưỡng nhà anh ấy, ba dạy cho anh ấy bí tịch nhà mình.”

“Con thằng bé chết tiệt này, cố ý chọc giận chết ba hả. Haizzz, sớm biết vậy đã sinh thêm vài đứa con trai, tiền thưởng con một mấy tệ một tháng, có ích lợi gì?” Thất Thốn bất đắc dĩ thở dài, nằm sấp trên bàn định ngủ.

Đồn trưởng Lưu nghe vậy cũng có đồng cảm: “Lúc trước nhà tôi cũng như vậy… lúc đó còn chưa làm đồn trưởng đâu, cũng không quản nghiêm, nếu như không phải ham mấy đồng trợ cấp phúc lợi này, đã sớm con cái đầy nhà. Thằng bé nghịch ngợm không có tiền đồ nhà tôi, năm nay vào quân đội, nó vừa đi, trong nhà chỉ còn lại có hai vợ chồng già, tịch mịch lắm.”

Lý Thanh Vân thấy hai người bọn họ tìm được đề tài chung, trò chuyện vui vẻ, nên vụng trộm đóng hai hộp Lại Mao lại, uống nữa sẽ say, hắn không muốn để cho hai con ma men ầm ĩ cả buổi trưa trong nhà đâu.

Nghe nói ông nội không chịu được nữa, cuối cùng định trốn về nông thôn, phải chấp hành chỉ tiêu một ngày điều trị cho mười bệnh nhân, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc luyện công của hắn. Ngày hôm qua ông nội gọi điện thoại về, nói họa do Lý Thanh Vân gây ra, phải tìm chỗ giúp bọn họ.

Biệt thự có phòng đấy, đáng tiếc còn chưa trang hoàng xong, nhanh nữa cũng phải chừng một tháng mới vào ở được. Nhưng lúc này đang mùa hè, nóng vô cùng, nhà trúc ở trung tâm thả câu dựng nhanh, kêu bọn họ ở đó nghỉ hè câu cá, tu tâm dưỡng tính, chắc có thể khiến các cụ hài lòng đấy nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương