Nông Gia Kiều Phúc Thê
-
Chương 47: Tính Kế 1
Trong phòng khách, Tiêu Giản lấy cái sa bàn nhỏ của cậu bé, khoe với Trường Minh thúc thúc thưởng thức chữ mà chính mình học được.
“Trường Minh thúc thúc, tên của thúc viết như thế nào vậy?” Tiêu Giản tò mò mà nhìn Tôn Trường Minh.
Tôn Trường Minh tiếp nhận nhánh cây trong tay cậu bé, bắt đầu viết cho cậu bé xem.
Nhìn đứa trẻ nhỏ nghiêm túc học chữ, ánh mắt Tôn Trường Minh không nhịn được mà nhìn xa xăm, tựa như đang nhìn Tiêu Giản, lại dường như xuyên thấu qua cậu bé nhìn về những người khác…
Cùng chơi với Tiêu Giản một lát, Tôn Trường Minh cùng Tiêu Giản đi vào phòng bếp.
Tôn Trường Minh lặng lẽ đi đến sau bệ bếp ngồi xuống: “Để ta nhóm lửa cho.”
Phó Yên vội vàng khuyên can: “Sư phụ, một mình ta làm là được rồi, ngài chơi cùng A Giản đi.”
Tiêu Giản ở bên cạnh tích cực mở miệng: “Đệ không chơi, đệ tới giúp tẩu tử làm sủi cảo.”
Sao cậu bé có thể làm được sủi cảo chứ…
Nhìn thấy sư phụ ngồi xuống xem lửa, hơn nữa sắc trời không còn sớm, có lẽ Tiêu Liệt cũng sắp trở lại, Phó Yên gật đầu đồng ý cho ông hỗ trợ, có người giúp đỡ nhóm lửa, nàng có thể xào rau nhanh hơn.
Phó Yên đưa cho Tiêu Giản một cục bột nhỏ để mặc cho hắn chơi.
Chờ nồi nóng lên, cho dầu và đường vào, nắm chắc nhiệt độ lửa để làm nước hàng, làm sườn heo chua ngọt có vị ngọt vừa miệng.
Tiếp đó, Phó Yên làm nấm xào thịt thái lát, đậu hũ xào rau hẹ.
Cuối cùng vớt sủi cảo đã chín khỏi cái nồi và để ráo nước.
Sủi cảo được vớt khỏi nồi, Tiêu Liệt cũng mang theo đồ vật trở lại, rửa sạch tay đi vào phòng bếp đang vô cùng náo nhiệt.
“Ca ca, xem đệ nặn sủi cảo nè.” Tiêu Giản giơ sủi cảo mà cậu nặn lên trước mắt ca ca, Tiêu Liệt nhìn thấy cục hột hình dạng quái dị này mà không thốt lên lời…
“Đệ cứ chơi đi...” Thật sự là không khen nổi.
Tiêu Giản chu miệng lên.
“Sư phụ.” Tiêu Liệt chào hỏi Tôn Trường Minh đang ngồi đối diện ở sau bệ bếp, Tôn Trường Minh gật gật đầu, nhìn hai huynh đệ nhà này trò chuyện.
Phó Yên đặt từng chiếc sủi cảo vào cái khay trúc sạch sẽ hình tròn, tổng cộng có hơn ba mươi cái sủi cảo.
“Chàng đem đám sủi cảo này đến nhà Thế Xuân ca đi, nhà người ta hôm nay ra sức, có ơn lớn giúp đỡ chúng ta. Chàng đừng quên cảm tạ nhé.”
“Ta hiểu rồi.” Tức phụ của hắn không chỉ có tài, mà còn thấu hiểu nhân tình qua lại, hiền thê cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi!
Trong phòng bếp có nhiều người, Tiêu Liệt tiếp nhận cái khay trúc, lặng lẽ ngoéo vào lòng bàn tay Phó Yên một cái.
Lòng bàn tay bị chạm vào khiến nàng thấy nhột, gương mặt Phó Yên ửng đỏ, nhưng không thể nói gì trước mặt người khác, không nhịn được giận dữ mà trừng mắt lườm hắn một cái, đẩy cánh tay Tiêu Liệt ra:
“Chàng mau đi đi! Còn chờ chàng trở về ăn cơm nữa đó.”
Tiêu Liệt bưng sủi cảo, bước nhanh đi tới nhà Tôn Thế Xuân, Thôi Phúc tẩu tử ra mở cửa.
“Tẩu tử, đây là sủi cảo mà hôm nay tức phụ ta làm, cố ý bảo ta đưa lại đây. Hôm nay nhà tẩu vất vả rồi.” Tiêu Liệt đưa cái khay trúc cho nàng.
Thôi Phúc sao có thể nhận cái này chứ. Bột mì vốn đắt ít khi ăn, huống chi đây là sủi cảo được làm bằng bột mì trắng.
Thấy nàng chối từ, Tiêu Liệt dứt khoát trực tiếp đi vào, đặt cái khay trúc ở trên bàn lớn của phòng khách nhà họ Tôn.
Tôn Thế Xuân cũng từ chối bảo hắn mang về: “Đều là huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể dùng đồ mà đệ qđưa chứ! Mau mang về, hôm nay ăn cơm ở nhà ta đi.”
Hai người đẩy qua đẩy lại, ngươi đẩy ta kéo.
“Ca, hôm nay nhà ca vất vả. Tức phụ ta còn đang chờ ta trở về ăn cơm.” Tiêu Liệt đè lại bàn tay nhiệt tình của Tôn Thế Xuân, sau đó cảm tạ một lần nữa rồi lập tức rời đi, không ai ngăn cản được.
“Chuyện này làm sao bây giờ?” Thôi Phúc nhìn chồng mình.
“Còn có thể làm gì, tấm lòng của nhà người ta, cứ nhận lấy đi. Tức phụ của A Liệt mới gả đến thôn chúng ta, về sau nàng gặp có thể giúp được gì thì giúp một phen.”
“Trường Minh thúc thúc, tên của thúc viết như thế nào vậy?” Tiêu Giản tò mò mà nhìn Tôn Trường Minh.
Tôn Trường Minh tiếp nhận nhánh cây trong tay cậu bé, bắt đầu viết cho cậu bé xem.
Nhìn đứa trẻ nhỏ nghiêm túc học chữ, ánh mắt Tôn Trường Minh không nhịn được mà nhìn xa xăm, tựa như đang nhìn Tiêu Giản, lại dường như xuyên thấu qua cậu bé nhìn về những người khác…
Cùng chơi với Tiêu Giản một lát, Tôn Trường Minh cùng Tiêu Giản đi vào phòng bếp.
Tôn Trường Minh lặng lẽ đi đến sau bệ bếp ngồi xuống: “Để ta nhóm lửa cho.”
Phó Yên vội vàng khuyên can: “Sư phụ, một mình ta làm là được rồi, ngài chơi cùng A Giản đi.”
Tiêu Giản ở bên cạnh tích cực mở miệng: “Đệ không chơi, đệ tới giúp tẩu tử làm sủi cảo.”
Sao cậu bé có thể làm được sủi cảo chứ…
Nhìn thấy sư phụ ngồi xuống xem lửa, hơn nữa sắc trời không còn sớm, có lẽ Tiêu Liệt cũng sắp trở lại, Phó Yên gật đầu đồng ý cho ông hỗ trợ, có người giúp đỡ nhóm lửa, nàng có thể xào rau nhanh hơn.
Phó Yên đưa cho Tiêu Giản một cục bột nhỏ để mặc cho hắn chơi.
Chờ nồi nóng lên, cho dầu và đường vào, nắm chắc nhiệt độ lửa để làm nước hàng, làm sườn heo chua ngọt có vị ngọt vừa miệng.
Tiếp đó, Phó Yên làm nấm xào thịt thái lát, đậu hũ xào rau hẹ.
Cuối cùng vớt sủi cảo đã chín khỏi cái nồi và để ráo nước.
Sủi cảo được vớt khỏi nồi, Tiêu Liệt cũng mang theo đồ vật trở lại, rửa sạch tay đi vào phòng bếp đang vô cùng náo nhiệt.
“Ca ca, xem đệ nặn sủi cảo nè.” Tiêu Giản giơ sủi cảo mà cậu nặn lên trước mắt ca ca, Tiêu Liệt nhìn thấy cục hột hình dạng quái dị này mà không thốt lên lời…
“Đệ cứ chơi đi...” Thật sự là không khen nổi.
Tiêu Giản chu miệng lên.
“Sư phụ.” Tiêu Liệt chào hỏi Tôn Trường Minh đang ngồi đối diện ở sau bệ bếp, Tôn Trường Minh gật gật đầu, nhìn hai huynh đệ nhà này trò chuyện.
Phó Yên đặt từng chiếc sủi cảo vào cái khay trúc sạch sẽ hình tròn, tổng cộng có hơn ba mươi cái sủi cảo.
“Chàng đem đám sủi cảo này đến nhà Thế Xuân ca đi, nhà người ta hôm nay ra sức, có ơn lớn giúp đỡ chúng ta. Chàng đừng quên cảm tạ nhé.”
“Ta hiểu rồi.” Tức phụ của hắn không chỉ có tài, mà còn thấu hiểu nhân tình qua lại, hiền thê cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi!
Trong phòng bếp có nhiều người, Tiêu Liệt tiếp nhận cái khay trúc, lặng lẽ ngoéo vào lòng bàn tay Phó Yên một cái.
Lòng bàn tay bị chạm vào khiến nàng thấy nhột, gương mặt Phó Yên ửng đỏ, nhưng không thể nói gì trước mặt người khác, không nhịn được giận dữ mà trừng mắt lườm hắn một cái, đẩy cánh tay Tiêu Liệt ra:
“Chàng mau đi đi! Còn chờ chàng trở về ăn cơm nữa đó.”
Tiêu Liệt bưng sủi cảo, bước nhanh đi tới nhà Tôn Thế Xuân, Thôi Phúc tẩu tử ra mở cửa.
“Tẩu tử, đây là sủi cảo mà hôm nay tức phụ ta làm, cố ý bảo ta đưa lại đây. Hôm nay nhà tẩu vất vả rồi.” Tiêu Liệt đưa cái khay trúc cho nàng.
Thôi Phúc sao có thể nhận cái này chứ. Bột mì vốn đắt ít khi ăn, huống chi đây là sủi cảo được làm bằng bột mì trắng.
Thấy nàng chối từ, Tiêu Liệt dứt khoát trực tiếp đi vào, đặt cái khay trúc ở trên bàn lớn của phòng khách nhà họ Tôn.
Tôn Thế Xuân cũng từ chối bảo hắn mang về: “Đều là huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể dùng đồ mà đệ qđưa chứ! Mau mang về, hôm nay ăn cơm ở nhà ta đi.”
Hai người đẩy qua đẩy lại, ngươi đẩy ta kéo.
“Ca, hôm nay nhà ca vất vả. Tức phụ ta còn đang chờ ta trở về ăn cơm.” Tiêu Liệt đè lại bàn tay nhiệt tình của Tôn Thế Xuân, sau đó cảm tạ một lần nữa rồi lập tức rời đi, không ai ngăn cản được.
“Chuyện này làm sao bây giờ?” Thôi Phúc nhìn chồng mình.
“Còn có thể làm gì, tấm lòng của nhà người ta, cứ nhận lấy đi. Tức phụ của A Liệt mới gả đến thôn chúng ta, về sau nàng gặp có thể giúp được gì thì giúp một phen.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook