Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê
-
1: Đào Lâm Thôn
Dưới chân núi Kỳ Sơn có một ngôi làng nhỏ, tên là Đào Lâm Thôn, ước chừng khoảng trăm hộ gia đình, đều là người cùng một tộc, rất ít người ngoài.
Đào Lâm thôn từ trước đến nay có tồn tại một truyền thuyết rằng tại đây hàng trăm năm trước là một sơn cốc lớn phong cảnh tú lệ, chim ca líu lo, hoa thơm cỏ lại, một vùng trù phú, nước trong suối nhỏ có vị ngọt riêng.
Từ địa thế mà nói, đây chính là một nơi đất lành, phúc trạch che chở, chưa kể còn có núi non tự nhiên làm rào chắn, rời xa hồng trần thế tục, hưởng thụ bình an.
Vừa vặn có một ngày một vị cao thủ giang hồ mang theo thê tử nhi nữ của mình đi du sơn ngoạn thủy, ngẫu nhiên đi ngang qua đại sơn cốc này, thấy thế rất thích, liền quyết định ở nơi này ẩn cư.
Sau khi hạ quyết tâm, vị cao thủ giang hồ này trước tiên đem thê tử và nhi nữ của mình đưa đến trấn gần nhất, tạm thời thuê một đình viện nhỏ cho 2 người ở, sau đó hắn lại một mình trở về sơn cốc, mất hơn một tháng trời, xây dựng ba gian phòng gỗ, khoanh tròn một cái sân có hàng rào lớn, chờ chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cần thiết mới đón thê tử nữ nhi về, từ nay về sau trải qua ngày nhàn nhã tự đắc như dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh, hái cúc đông li, thản nhiên gặp Nam Sơn.
Thê tử của vị cao thủ giang hồ này xưa nay chỉ yêu thích nhất chính là hoa đào, nên liền đặt cho nữ nhi một cái tên là Đào Hoa, Tiểu Đào Hoa cũng giống như thê tử của ông, đối với hoa đào mười phần thiên vị, liền năn nỉ phụ thân muốn đem toàn bộ sơn cốc đều trồng lên cây hoa đào.
Để thỏa lòng mong ước của nhi nữ, vị này đã tìm rất nhiều giống cây đào, mỗi ngày đều mang theo nữ nhi đi theo trồng đào, bắt đầu từ cửa nhà, mất chừng khoảng nửa năm cuối cùng cũng biến điều ước của Đào Hoa thành sự thật, chỉ đợi sang năm hoa đào nở khắp sơn cốc.
Một năm rồi lại hai năm trôi qua, cây con phát triển thành cây lớn, cây đào trồng đầu tiên mơ hồ mọc ra nụ hoa, Tiểu Đào Hoa đặc biệt vui vẻ, chăm sóc rừng đào cũng càng thêm dụng tâm.
Chớp mắt, sáu bảy năm trôi qua, Tiểu Đào Hoa đã lớn thành thiếu nữ, so với cô nương xinh đẹp nhất trong thôn phụ cận còn đẹp hơn ba phần, người ngoài gọi cô là Đào Hoa tiên tử.
Đều nói, nhà có nữ nhi trăm nhà ngó, không quản nơi Đào Hoa sống có hơi hẻo lánh và đường ra vào với bên ngoài có chút gập ghềnh, bà mối tới của chỉ thiếu điều mang ngưỡng cửa đạp hỏng, nhưng lại vẫn không có người nào có thể lọt vào mắt xanh Đào Hoa.
Ai ngờ có một ngày, Đào Hoa mặc một thân áo trắng như thường lệ xách giỏ hái cánh hoa đào trong rừng đào, đột nhiên một đám người xa lạ xông vào rừng, nam nữ già trẻ đều có, ước chừng hai mươi người, nhất thời làm kinh động đến vị cô nương xinh đẹp này.
Có lẽ liếc mắt một cái chính là vạn năm, một thanh niên trong nhóm người lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê hoặc, khuôn mặt của Đào Hoa ửng hồng, gió thổi mang những cánh hoa đào rơi xuống đất, cũng tựa hồ thổi một điều gì đó vào trái tim thiếu niên, và cứ thế hạt giống tình yêu lặng lẽ gieo xuống, thẳng đến khi bén rễ điên cuồng trưởng thành chính là không thể vãn hồi, từ đó chàng trai ngày nào cũng quấn quýt bên Đào Hoa.
Có lẽ đây chính là duyên số, ta coi trọng ngươi vừa lúc ngươi cũng coi trọng ta, bọn họ dùng thời gian để chứng kiến tình nghĩa keo sơn của bọn họ, cuối cùng thiếu niên công tử như nguyện ôm mỹ nhân trở về.
Nói đến vị thiếu niên công tử này, lai lịch cũng rất lớn, hắn là tộc trưởng của gia tộc Đào Lâm Thôn - Khương thị, Khương Tuân, trước khi chưa tới Đào Lâm thôn chính là đích công tử Khương gia nổi tiếng phong quang.
Khương gia là gia tộc như thế nào, ai không biết? Khương gia lão thái gia là thầy của hoàng đế, cũng chính là đế sư, ngay cả hoàng đế cũng có ba phần kính trọng, Khương Lão gia lại là Thái phó, học trò khắp thiên hạ, làm trưởng tử của Khương gia, làm thư đồng cùng Thái tử đọc sách, có thể tưởng tượng được thân phận cùng địa vị của hắn có bao nhiêu tôn quý.
Khương Tuân từ khi làm thư đồng của Thái tử, Khương gia liền cùng Thái tử đứng cùng một chỗ.
Thái tử nhân từ, chính trực, lại thiếu đi vài phần quyết đoán cùng tài cán của bậc đế vương phải có, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến kỳ vọng của hoàng đế cùng các đại thần dành cho Thái tử.
Nhưng cũng chính loại kỳ vọng này, mới khiến người có tâm sinh lòng ghen tỵ, Thái tử vừa sở hở không chú ý, trên đường hồi kinh liền bị ám sát.
Sự việc này bẩm báo lên hoàng đế, hoàng đế nghe tin vốn đang bị bệnh lại càng trầm trọng hơn, Thái tử qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, hoàng đế đau lòng khó nhịn, bệnh tình trở nên nguy kịch.
Đúng lúc này, kẻ chủ mưu đằng sau đang hoạt động trong bóng tối xuất hiện, cùng với từng lời lẽ đâm thằng vào tim gan, Hoàng đế trên giường bệnh tức giận đến nỗi không dậy được, cuối cùng qua đời.
Đợi đến khi quốc tang vừa kết thúc, kẻ chủ mưu kia liền dùng thủ đoạn sầm rền chớp giật lên ngôi hoàng đế.
Các đại thần cũng không phải kẻ ngốc, dưới bề ngoài được che dấu hoàn mỹ vẫn ngửi ra một ít dấu vết, tân hoàng này quả thật tài giỏi xuất chúng, nhưng cách làm người lại không như vậy, không chỉ đa nghi, lòng dạ hẹp hòi, mà còn vì để loại bỏ những người bất đồng chính kiến với mình tại chỗ giết người, cực kỳ tàn bạo.
Đối với các vị huynh đệ, nếu không phải là tìm lí do biến tướng như giam lỏng tại nhà, cũng chính là tùy tiện tìm vùng đất hoang vắng để phong vương.
Đối với những người từng thuộc phe thái tử, càng là bị các loại vô cớ cách chức hỏi tội, rõ ràng không hạ lệnh giết, nhưng trên đường sung quân đều bị thổ phỉ loạn giết, không ai may mắn thoát khỏi.
Còn lại những đại thần theo phe Thái tử bao gồm cả Khương gia nghe tin liền lập tức hành động, vì để bảo mệnh cùng nhau trình lên cáo chức từ quan, lui về quê ở ẩn.
Nhưng mà tân hoàng cũng không vì vậy mà buông tha đại kế tàn sát của hắn, kết cục những nhà khác rốt cuộc như thế nào thì không biết, về phần Khương gia vừa trình đơn lên, liền đem một đám nha hoàn hầu tớ trong phủ đuổi ra, nên bán thì toàn bộ bán đi, liên tục thu dọn đồ đạc, trước khi trời tối lên đường rời khỏi kinh thành.
Vốn tưởng rằng rời xa nơi kinh thành thị phi, tân hoàng sẽ lưu lại một đường sống, ai ngờ người ta sớm đã để mắt tới con cừu đang chờ làm thịt này, chỉ chờ tìm một thời cơ thích hợp để xuống tay.
Cũng không biết có phải do vận khí tốt hay không, trước khi đám sát thủ kịp động thủ thì người Khương gia chiếm được tiên cơ, sử dụng kế hoạch hoàn hảo tránh được một kiếp, quê hương nhất định là không về được, vậy nơi nào mới là nhà? Không kịp để họ suy nghĩ, nhóm truy sát tiếp theo đã đuổi tới, lúc này đây Khương gia mặc dù là chạy thoát, nhưng tổn thất nặng nề, những đồ vật trân quý, sách vở phần lớn đều bị thất lạc trên đường trốn chạy, cứ như vậy trốn đông trốn tây, tránh thoát hết lần này đến lần khác đuổi giết, cuối cùng đi tới cánh rừng đào này.
Ông trời có mắt, xóa đi dấu vết bọn họ lưu lại, dưới sự che dấu tận lực của phụ thân Đào Hoa, rốt cục người Khương gia có thể an toàn ở lại nơi này.
Lần này, người nhà họ Khương trải qua sinh tử giằng co, nương tựa lẫn nhau, trước kia đối với họ tài phú quyền lực tựa như mây bay, hiện tại cuộc sống nông canh của người bình thường càng làm cho bọn họ khao khát, mặc kệ bên ngoài thế cuộc đuổi giết có còn tiếp tục hay không, bọn họ cũng không có ý định đi ra ngoài nữa, một lần ở ẩn này chính là mấy chục năm.
Lúc này, nam nhân Khương gia xây nhà làm ruộng, vì không muốn phá hỏng khu rừng đào xinh đẹp này, bọn họ đem phòng ốc xây ở bãi đất trống xa phía đông nhà Đào Hoa, về phần khai khẩn đất hoang thành ruộng vườn một công trình lớn, trước tiên phải đào đồi nhỏ thành đất bằng phẳng, chậm rãi chuyển hóa thành ruộng, sau đó khai thông với thôn phụ cận, thuận tiện qua lại cưới xin làm thân, sinh con đẻ cái, nhân khẩu dần dần tăng lên theo đó đồng ruộng cũng ngày một nhiều lên.
Từ đó về sau Khương gia liền ở chỗ này bén rễ, một lần nữa mở từ đường, lập lại gia phả mới, Khương lão thái gia đã qua đời là tổ tông của Khương thị nhất tộc, Khương Tuân cũng trở thành tộc trưởng Khương thị.
Khi Đào Lâm Thôn xuất thế, triều đại cũng đã thay đổi, gia tộc Khương thị đã hoàn toàn trở thành một gia đình nông dân, thiếu niên năm nào cũng đã thành lão gia tử tóc bạc, cô gái Đào Hoa cũng không còn ở nhân thế.
Là tộc trưởng đầu tiên của tộc Khương thị khi đến đây, không biết là vì chính rừng đào này hay vì hoài niệm người vợ đã khuất là Đào Hoa, cho nên đặt tên nơi đây là Đào Lâm Thôn.
Thời gian trôi đi, cùng với sự thay đổi của thời gian, nó đã phát triển biến thành Đào Lâm Thôn hiện tại, Rừng đào bên bờ đông của dòng suối đã mất đi cảnh sắc xưa, trở thành một vùng đất rộng lớn, là nơi có Gia đình Khương thị sinh sống, trồng không ít cây đào, nhà nào cũng đều có, dọc đường cứ mười bước lại có một cây đào, cứ hễ vào mùa hoa nở tháng ba, tháng tư, cả thôn như lạc vào chốn bồng lai, lạc trong biển hoa, đẹp không sao tải xiết.
Đây là do Lâm Uyển Uyển từ vị tướng công kia của mình nghe được, tướng công nàng cũng ngẫu nhiên nghe được các thế hệ cũ trong thôn nhắc tới.
Nghe xong câu chuyện này, Lâm Uyển Uyển yên lặng thầm cảm thán một câu, đúng là cẩu huyết!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook