Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 2: Nam thần kiêu ngạo ở nhà của tôi (2)

Lúc Tôn tẩu bưng cà phê bước vào phòng ngủ, Tô Chi Niệm đã tắm xong, thay bộ quần áo đơn giản ở nhà, đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

Lúc này trên người Tô Chi Niệm vẫn còn là tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, thế nhưng gương mặt lại cực kì bình tĩnh, dường như những thô bạo, vô tình vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Tô tiên sinh, cà phê." Tôn tẩu đặt cà phê đặt lên cái bàn tròn ở trên ban công.

Tô Chi Niệm giống như không nghe thấy giọng Tôn tẩu, không có chút phản ứng nào.

Tôn tẩu đứng bên cạnh một hồi, mở miệng nói: "Lúc gần tối Tống tiểu thư đã qua đây, đợi ngài gần bảy tiếng."

Tô Chi Niệm cũng không lên tiếng.

Bên trong phòng ngủ cực kì yên tĩnh.

Tôn tẩu do dự một chút, lại mở miệng: "Tô tiên sinh, ngài cùng Tống tiểu thư có chuyện gì cãi nhau sao?"

Tô Chi Niệm nhắm mắt làm ngơ.

"Tô tiên sinh, trước đây ngài cùng với Tống tiểu thư đã từng ở chung với nhau, gần đây quan hệ của hai người cũng không tệ, thế nhưng tại sao hôm nay lại thấy hai người giống như là kẻ thù. . ." Lời của Tôn tẩu còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm vốn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh rất lạnh nhạt, giống như là đang nói đến việc sáng mai bản thân ăn cái gì, nhưng giữa những từ ngữ vẫn xen lẫn khí thế bức người: "Có phải dì cũng muốn giống như cô ta, bị tôi đuổi ra khỏi nhà giữa mùa đông giá lạnh?"

Tôn tẩu sợ đến lập tức ngậm miệng lại, vội vàng cúi đầu nói một câu "Xin lỗi" rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.

Lại lần nữa cả ngôi biệt thự khôi phục vẻ yên tĩnh, Tô Chi Niệm đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường cách ngã tư không xa.

Dưới đèn đường, Tống Thanh Xuân bởi vì lạnh, không ngừng dậm chân, thỉnh thoảng còn giơ hai tay lên miệng thở ra một hơi.

Có taxi đi qua, Tống Thanh Xuân đón xe, rời đi.

Mãi đến khi không thấy bóng dáng của chiếc xe nữa, Tô Chi Niệm không di chuyển mà vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm ngọn đèn đường nhưng trong mắt ánh lại có chút hoảng hốt.

Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cà phê đặt trên chiếc bàn tròn cũng đã trở nên nguội đi, Tô Chi Niệm mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái, bên tai hiện ra câu nói của Tôn tẩu: "Tô tiên sinh, trước đây ngài cùng với Tống tiểu thư đã từng ở chung với nhau, gần đây quan hệ của hai người cũng không tệ, thế nhưng tại sao hôm nay lại thấy hai người giống như là kẻ thù?"

Đúng vậy. . . Anh đã từng ở nhờ nhà của cô, hơn nữa trong thời gian ở nhờ còn không cẩn thận mượn cơ thể cô một đêm nữa chứ? Nhưng mà từ khi nào anh và cô lại biến thành kẻ thù?

Tống Thanh Xuân xuất hiện, giống như một nốt nhạc đệm, không cần chú ý, cũng không có đem lại bất kì ảnh hưởng gì cho Tô Chi Niệm. Ngày hôm sau, anh giống như thường ngày, đúng giờ rời giường, ăn điểm tâm xong, lái xe đi đến công ty, công việc lộn xộn làm đến trưa mới xong, buổi trưa cùng với mấy người trong công ty đến nhà hàng đối diện ăn cơm.

Lúc Tô Chi Niệm đi ra từ thang máy dành riêng cho mình thì bị tổng thanh tra tài vụ khẩn cấp lấy ra một tờ văn kiện nhờ anh ký.

Tô Chi Niệm bị một đám người trong công ty vây quanh, dáng vẻ lạnh nhạt đứng trước thang máy, không nhanh không chậm lật xem văn kiện một lần, xác định không có gì vấn đề gì, cầm bút nhanh chóng ký xuống, sau đó mới cất bước đi đến cửa chính của công ty, mấy người ăn mặc giày da cao cấp cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chỗ nào Tô Chi Niệm đi qua thì cũng không ngừng có người cung kính hô lên "Tổng giám đốc Tô".

Lúc Tô Chi Niệm sắp đi tới cửa thì anh nhìn thấy một một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt mình.

Là cô, Tống Thanh Xuân là người tối hôm qua bị anh ném ra khỏi nhà...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương