Sân bay, tấp nập hối hả.

NetEase băng qua dòng người trùng trùng điệp điệp, hướng thẳng đến người nào đó đang đứng ngay cổng kiểm soát lên máy bay.

Rõ ràng đã đến sau lưng người ấy, nhưng vì sao lại có cảm giác xa xôi đến nhường vậy.

“Sina.”

“…”

“Nhất định phải đi sao?”

“… Đây dường như không phải chuyện cần anh lo nhỉ?”

“Xin lỗi.”

Sina khẽ nhếch miệng, “Đã xin lỗi rồi thì không cần nói lại nữa. Tạm biệt.” Nói xong, cậu đi qua cổng kiểm soát… Vậy… tạm biệt nhé, NetEase.

Không ngờ NetEase vẫn nhắm mắt theo đuôi, cùng đi qua cổng kiểm soát, mang dáng vẻ như tuỳ tùng phía sau Sina.

“Anh làm gì vậy?”

“Lên máy bay đó mà… Anh cũng đi Hồng Kông nữa.”

Sina lúc này mới giật mình nhìn nụ cười lưu manh trên mặt NetEase. Tên khốn này…

“Anh… sao anh có được vé máy bay?”

“Cái này ấy à…” NetEase gãi gãi đầu, “Anh mua hết vé máy bay đi Hồng Kông trong ngày hôm nay rồi, cho nên không thể nào sót tấm vé có chuyến bay của em được đâu.” Tiếp theo liền cười tí tởn đuổi theo Sina, “Thế nào, hình như số ghế ngồi của chúng ta cạnh nhau đó… Đúng là có duyên ghê luôn, nhỉ?”

Sina chán nản, gã chết tiệt này, rốt cuộc có tự giác biết là bản thân gã đã sai hay không vậy? ! Còn len lén thò tay định nắm tay mình nữa, Sina hết cách. Nhưng vào lúc này NetEase thu hết lại vẻ mặt cà chớn, thật tâm cầu xin Sina tha thứ. “Anh xin lỗi em nhiều lắm… Em cũng đừng giống như oán phụ mà bỏ anh chạy qua Hồng Kông nữa… Để anh giúp em giải quyết lỗ hổng tài chính cho…”

“Khốn kiếp!” Hiếm thấy Sina lên tiếng mắng người, “Anh hoàn không biết xấu hổ bảo tôi là oán…” Phát hiện mình nói chuyện sai hướng, cậu vội vã nói sang chuyện khác, “Chưa thấy người nào da mặt dày như anh! Ngày nào cũng hợp đồng với Sohu đạo tin tức từ website của tôi, còn dẫn thẳng link qua trang của tôi… Chưa thấy ai vô sỉ bằng mấy người đó…”

“Vậy mới tốt chứ… Dẫn link trực tiếp qua trang web của em, quảng bá vô cùng tốt, đã vậy còn miễn phí…” Hai người vừa đi vừa nhao nhao, thu hút vô số ánh mắt của bao nhiêu người qua đường A, B, C, D…. Gian nan leo lên máy bay ngồi vào chỗ của mình, cả hai lại đồng thời chìm vào im lặng.

Qua một lúc, NetEase hắc hắc cười ra tiếng: “Anh nói này, độ ăn ý hai ta thật là miễn chê nhỉ, lúc nào nói lúc nào im cũng đồng nhất y chang như đã hẹn nhau từ trước vậy.”

Sina cười lạnh một tiếng, thấp giọng hỏi: “NetEase, anh biết Mop ở đâu không?”

“Chắc là đến Hồng Kông tìm Baidu đi. Em định làm gì thế?”

“Tôi muốn đập cho nó một trận.” Sina nghiến răng nghiến lợi.

“Được á, đến lúc đó anh giúp em chặn Tianya lại, rồi hai mình cùng đập nó luôn.”

“Liên quan gì đến Tianya?”

“Em không biết sao? Lúc trước anh đã kể cho em một lần rồi…”

.

.

“Này này… Đây là phần của tôi mà… Sohu, anh mà giành của tôi là coi chừng ăn đạp đấy…”

“Yahoo, cậu là thằng vô lại… Ai bảo cậu nhảy vô giúp vui chi vậy! Vô giúp vui thì vô giúp vui, tại sao lại muốn tôi dâng đồ ăn của tôi cho cậu?!”

Mấy con người vây quanh chiếc bàn tròn thật to, vô cùng náo nhiệt thưởng thức bữa cơm tất niên, chỉ là tự nhiên lòi ra một thằng Yahoo. Cả đám mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hắn gọi bồi bàn kiếm thêm chiếc ghế, ung dung trắng trợn ngồi ăn chực giữa Sohu và MSN.

“Đừng có bon chen bên tôi nữa, bên kia kìa bên kia kìa… Bánh bao MSN cho Tencent ăn đâu rồi, nhanh nhanh nhân cơ hội giật đồ ăn…” Sohu vẻ mặt chính nghĩa với đôi mắt viền vàng tuy trông qua giống như một thư sinh, nhưng sự thật lại là một tên nhiều chuyện điển hình. Bên cạnh sự bất đối xứng giữa ngoại hình và nhân cách, gã còn sở hữu thêm một sức ăn kinh người nữa.

“Khổ cực cả năm trời chứ bộ… Tôi không muốn ngay cả bữa cơm của mình cũng không đủ no.” Sohu quyết định bỏ qua nồi hải sâm vừa bị Yahoo cướp đi, vui vẻ rạo rực gắp miếng thịt bò hầm cách thuỷ yêu thích nhất của mình ——

Yahoo giơ đũa kẹp lấy, món thịt bò sắp đến tay Sohu lại rơi tỏm vào miệng Yahoo trong vòng một nốt nhạc. Sohu tức giận đến mức cầm đôi đũa run run, tiếp theo ném đũa đuổi theo Yahoo ra ngoài. Thằng cờ-hó!

MSN ngồi cạnh đấy vươn tay cọ cọ khóe miệng trơn bóng của Tencent, như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng yên bình rồi, tên Yahoo này thật là rắc rối.”

Myfreshnet cầm đũa mà mỉm cười âm hiểm: Oa ha ha ha… lẽ nào hai đứa kia cũng có gian tình? Đúng rồi đúng rồi, cuối cùng thì đám kia cũng tìm được bến đỗ cho mình… Thân là hủ nữ ta vui mừng hết sức a… Bật ngón cái.

“Myfreshnet, lau nước bọt kìa.” Tianya nhìn không được, thấp giọng nhắc nhở.

“Ơ? Ấy ấy…” Myfreshnet cầm lấy khăn tay, nhìn hai chỗ trống bên cạnh, “Lại nói, hai người kia vẫn chưa trở về nữa…”

“Nghe bảo đêm nay có tiệc bắn pháo hoa trên cảng Victoria, chắc Baidu bị ai đó kéo đi đến đấy rồi.”

“Nhưng thế này thì quạnh quẽ quá!” Myfreshnet bất khả tư nghị nhìn mấy mống loe hoe còn sót lại trên bàn tiệc. “Tôi còn tính thừa dịp mấy chú ăn uống để chụp hình lén, ai dè giờ chỉ còn hình của mỗi một cặp MSN và Tencent… Tianya, ôm Mop đi, chụp một tấm nào ~ ”

“Cô… cô… đừng có xằng bậy…” Tianya dịch chuyển cái ghế, nỗ lực rời xa bán kính khủng bố của hủ nữ, “Coi chừng bọn tôi chạy hết chỉ còn mình cô ở đây thôi đó nha…”

“Myfreshnet…” Mop chợt nhìn cô một cách vô tội mà hỏi, “Chị Myfreshnet không có người yêu sao?”

Thằng quỷ thối lúc hỏi câu này còn lấp lánh cả trời sao trong mắt… Myfreshnet cầm đũa cười đến xán lạn: “Ê hê hê… thấy mấy người có đôi có cặp là tôi đã thỏa mãn lắm rồi! Mấy người không cần để ý đến tôi đâu… A ha ha ha ha…”

“Nhưng mà… ” Khó bắt gặp được khuôn mặt nhỏ nhắn của Tencent hiện lên vẻ ngây thơ thuần khiết, “Có chữ kí trên QQ nói là, ‘Trẻ mà không lo yêu đương thì về già sẽ biến thái’ đó.”

MSN gật đầu tán thành vô điều kiện: “Đúng vậy Myfreshnet, mọi người không muốn cô biến… Nhầm rồi, cô đã biến thái sẵn rồi. Thôi bỏ đi Tencent, không cần phải xen vào nữa, chúng ta tiếp tục thôi nào.” Sau đó gắp cải dầu cho vào trong miệng Tencent.

Myfreshnet khinh bỉ: Hừ, biến thái cái đầu ấy… Cũng không ngẫm lại bây giờ còn được mấy người bình thường à? Chắc bị bắt vô viện tâm thần cmn rồi chứ gì!

.

.

Vậy là câu chuyện kết thúc trong tiếng pháo hoa vang khắp bầu trời. Đứng cách hàng rào bảo vệ ven biển một khoảng vừa đủ, Google và Baidu ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời. Vô số chùm pháo khổng lồ nổ vang trên bức màn trời đen tuyền, khiến cả hai người chỉ có thể đứng lặng im tại chỗ, không thốt nên lời.

Ánh mắt thường xuyên nhìn Baidu của người nào đó dần dần dừng lại trên gương mặt cậu. Baidu cố gắng không quan tâm, nhưng lại làm không được. Cậu nhà không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đáp lại: “Sao… nhìn hoài vậy?”

“Anh đang nghĩ, ” Google cười tà ác vô cùng. “Đứng đây hôn em chắc không ai thấy đâu ha.”

“Anh… !” Baidu nghe vậy liền phóng ra xa ba thước, đồng thời vô ý kéo cao khăn quàng cổ, “Đừng có làm xằng, xung quanh toàn là người…”

“Tất cả mọi người đang nhìn bầu trời mà…” Google chậm rãi tiến đến chỗ Baidu, “Với lại em cũng đáp ứng rồi mà.”

“Dẹp!” Một tiếng trước cậu bất quá chỉ khẽ hừ nhẹ một từ “Ừ”, vậy mà đám người cứ nghĩ là cậu đã đồng ý hẹn hò, thế là hô to gọi nhỏ đòi ăn mừng … Nếu cuối cùng Google không kéo cậu lao ra khỏi vòng vây mà chạy thẳng ra đường, thì sợ rằng lúc này cậu đã bị đám hồ bằng cẩu hữu đó ăn tươi nuốt sống rồi! Cơ mà giờ nhìn lại, tên Google trước mặt đang tính [beep——] cậu trước công chúng còn nguy hiểm hơn bọn kia nữa, cho nên… rốt cuộc ở đâu mới an toàn a a a a!

“Thôi, anh đùa đấy.” Google thấy cậu căng thẳng đến không thể tưởng tượng nổi, bất giác mỉm cười, đưa tay kéo cậu về bên cạnh mình.

Baidu vẫn cẩn thận từng chút như cũ. Qua một lúc thấy không có gì nguy hiểm, cậu bèn thả lỏng cảnh giác, thậm chí còn tự động chui vào lòng Google —— chắc là do trời lạnh ấy mà.

Google cười thầm, cái này còn không phải là biệt nữu sao? Ngốc quá, dẫn sói vào nhà mà còn không nhận ra nữa kìa. Hắn lặng lẽ ôm lấy cậu, đang định thừa dịp cậu nhà ngẩng đầu ngắm pháo hoa mà hôn thì ——

Điện thoại di động reo vang.

Google bứt rứt thu lại bàn tay đang đặt trên lưng Baidu, lấy di động ra khỏi áo măng tô: “Ờ… NetEase hả?”

Baidu cũng quay đầu lại, hai người đều không nghĩ rằng con người này sẽ gọi điện thoại tới.

“Bây giờ bọn tôi…” Google nghĩ thầm, NetEase anh quan tâm đến tôi quá nhỉ, đến tột cùng là nhờ đâu mà đoán được tôi với Baidu đã không sao cả rồi? “Bây giờ bọn tôi đang ngắm pháo hoa… Mop à? Cậu ta đang ăn ở khách sạn đấy. Cần địa chỉ hả?”

Tắt điện thoại, Google nhìn vẻ mặt tức giận không thôi của Baidu, cảm thấy mình nên giải thích giùm cái gã gọi điện quấy phá kia một chút: “Đừng hiểu lầm, lần này NetEase hỏi thăm thay Sina đó mà. Dự là Sina sẽ cho Mop một trận sau khi tìm được thằng bé.”

Baidu chớp mắt mấy cái mới kịp phản ứng: “Hai người bọn họ cũng đến đây sao?”

Google gật đầu. “Đã ra khỏi sân bay rồi, có lẽ đang tiến thẳng tới khách sạn đấy.”

Trên mặt Baidu lập tức hiện ra biểu cảm chỉ có thể gọi là ham hố xem kịch vui: “Vậy giờ mình quay lại đó có được không?” Có khi lại kịp xem đại chiến báo thù cũng không chừng.

Google câm nín. Bé quỷ này… Cơ mà thấy được dáng vẻ này của em nó cũng mát lòng mát dạ quá ấy chứ. “Được.”

Nắm tay Baidu cho vào trong túi áo khoác của mình, xác định con đường quay trở về, nhìn qua người cạnh bên mình.

“Đi thôi em.”

“Ừm.”

~ Hết ~

Tổng kết cảm nghĩ của tác giả.

Cuối cùng cũng kết thúc a ( cười ). Đây là đam mỹ hoàn thành đầu tiên của ta. Cảm thấy một chút ngất ngây nho nhỏ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, nên cảm giác viết xong cứ rối tinh rối mù cả lên. Nhất là do kì thi cuối kỳ nên phong cách viết sau năm mươi chương cũng không lên tay nữa, chỉ có thể nói là qua loa kết thúc công việc. Hơn nữa cũng còn rất nhiều thứ chưa được triển khai hết, bởi vì ta nghĩ nếu mà viết ra hết thì sẽ mất thời gian khá lâu, rồi cũng chẳng nghĩ ra được gì… Cuối cùng sẽ trở thành tạp nham, không bằng kết thúc công việc như vậy luôn…

Bơ Lạc đại nhân đã từng nói, khoảng thời gian sau cùng quả nhiên không còn nhiệt tình nữa. Đúng vậy, một điều bất hạnh là ta cũng nằm trong số đó… Lúc vừa mới bắt đầu viết truyện thì rất tuyệt vời, nhưng bắt đầu từ cuối năm trước, xuất hiện nhiều lời gièm pha tuôn ra từ Baidu, khiến ấn tượng của Baidu trong lòng ta không ngừng giảm xuống… Tiểu tử này thật quá quắc, thật muốn nện nó một trận nhừ tử ghê ( lầm bầm nguyền rủa ). Trên trang Baidu cũng bị xoá bài, bởi vì năm nay là năm then chốt… Việc này có liên quan đến hứng viết truyện của ta, cho nên ta càng thêm khó chịu. Nói chung thằng ranh này cứ khiến ta chực chờ bạo phát… Baidu, cầu Google ngược chết chú em đi.

Ban đầu ta định viết theo phong cách khoa học viễn tưởng đấy. Đó là mỗi chương đều tràn ngập dòng số liệu giao nhau, tỏa ra…., thêm một chút thuật ngữ chuyên nghiệp v.v… Cơ mà tuy đã xem qua kha khá văn chương thuộc thể loại viễn tưởng, nhưng đáng tiếc là quả đầu vẫn không nghĩ ra được gì nhiều, thế là đành phải thôi.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của ta, nhất là Linh Môi Mộng Vũ đại nhân, khiến ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Ở thế giới thực thì không gặp được người, nhưng lại có thể quen biết ở thế giới mạng, hẳn đây là mị lực của internet đi nhỉ?

Như vậy, quyển sách này là vậy đấy… Tác phẩm kế tiếp là “Hôi sắc đích bối ảnh dữ nhĩ”, thật ngại quá, là phụ tử văn. Cơ mà, cái này không phải phụ tử chân chính đâu, là ngụy phụ tử, bố dượng a bố dượng. Ta phải suy nghĩ về vấn đề tuổi tác thật lâu, bởi vì không muốn tuổi bọn họ chênh lệch quá lớn, nhưng kết quả là… Ôi, tóm lại mỗi lần đều bị vướn mấy cái nhỏ nhặt này, cảm thấy thất bại hết sức.

“Hôi sắc đích bối ảnh dữ nhĩ” là câu chuyện ta viết cho chính mình… Hôm nay đúng lúc sinh nhật 20 tuổi của ta, kỉ niệm 20 năm đáng nhớ. Nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng, lại khiến ta không đủ can đảm để nhìn lại. Đương nhiên, cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ lầm bầm lầu bầu mà thôi. Dùng quyển truyện này để bày tỏ tâm ý, kỷ niệm 20 năm của ta, kỷ niệm 20 năm của rất nhiều người.

( Này, người nào đó viết đam mỹ, cô cho rằng bao nhiêu người có thể đọc và hiểu đến tột cùng cô muốn nói cái gì hả? )

Cái này cũng chẳng liên quan gì, chỉ cần ta nói ra là tốt rồi.

Một cái hố nữa của ta là “Quốc vương hữu cá lư nhĩ đóa”, cẩn thận từng li từng tí mà gieo mầm vào hố, chờ mong cây cối trưởng thành trong gió, tiêu sái mà đong đưa lá cây, đem bí mật không thể nói theo tiếng gió mà truyền đến nơi xa hơn.

Hết cách rồi, ai bảo ta thích làm chuyện nguy hiểm này đây ( cười ).

Vậy nhé, ngày mai là có chương mới của truyện mới. Xin mời đón xem.

Vài lời của Cá:

Ừm, như tác giả đã nói ấy, kết thúc truyện như này thật qua loa và gấp gáp quá. Mà theo Cá thấy thì cặp NetEase với Sina còn nhiều đất diễn và hướng giải quyết câu chuyện của họ còn kĩ hơn cặp đôi chính Google x Baidu của chúng ta nữa. Với cả theo cảm nhận của Cá thì thuộc tính phúc hắc công của Google chưa được rõ và cường như NetEase. Chắc tác giả thiên vị hàng trong nước hơn hàng ngoại rồi.

Thiệt bất công quá đi mà! TT______________TT

Nhưng mà dù sao thì câu chuyện cũng đã kết thúc rồi. (Yêêê !!) Đến đây thì Cá xin cảm ơn hai người bạn đã giúp Cá rất nhiều, đó là cố vấn Tịch Vu tỷ, và đặc biệt là beta reader Sukute. Nhờ hai người mà Cá đã phát hiện và cải thiện không ít lỗi sai trong quá biên tập, nhờ đó mà có được bản biên tập như ngày hôm nay. Thật sự là Cá không biết nói lời cảm ơn như nào để bày tỏ được sự chân thành mà trông không giống như đang nịnh hai người nữa ♥

Bên cạnh đó Cá xin tặng bản word của truyện đến các bạn đọc đã ủng hộ và theo dõi truyện trong suốt thời gian vừa qua.

Một lần nữa, cảm ơn các bạn đã theo dõi “Nói với tên Google hỗn đản… Lão tử rất thích hắn a!” !!

Rất mong nhận được phản hồi và góp ý từ mọi người. Hy vọng sẽ được gặp lại mọi người ở những bản biên tập khác. Ngày lành nhé !! ♥

Hà Ngư – Cá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương