Có lẽ khi NetEase tức giận rời khỏi quán thì song song gửi tin cho Google. Vì thế, sau khi Yahoo bắt máy, câu nói đầu tiên của Google là: “Sao vậy, giao dịch thất bại à?”

Yahoo sửng sốt, lập tức phản ứng: “Cái tên Google anh vẫn bệnh cũ không chịu đổi, suốt ngày cứ thích chơi trò thám tử, lần sau có bản lĩnh thì đừng có lén lút như thế nữa, đi làm cảnh sát nằm vùng đi!”

Vì trước đây đã từng hợp tác với nhau nên Yahoo có phần sợ hãi Google, dù sao năng lực tình báo và thu thập tin tức của Google đã đạt tới trình đỉnh của đỉnh, không thể dùng hai từ “kinh khủng” là hình dung được.

“Tôi chỉ muốn hỏi là vì sao cậu hack trang web của tôi, chuyện gì đó của Tom đâu có liên quan gì đến tôi đâu. Chẳng lẽ ngọn lửa báo thù của cậu hung hãn đến nỗi làm cháy não rồi à?” Lời nói Google lan tràn sát ý, tuy ngữ khí của hắn chỉ nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay.

“Í…” Yahoo suy nghĩ một chút, tìm cách nguỵ biện: “Trang web của anh… là hoàn toàn ngoài ý muốn thôi…”

“Cậu nghĩ cậu gạt được tôi à?” Google  nở nụ cười, tuỳ tiện tay rê chuột đến một tập tin trên màn hình máy tính. “Có muốn nghe tôi đọc về bài này không, hiện tại cấp dưới của tôi đang tiến hành một bài ‘Phân tích động cơ của Yahoo sau việc hack web Google’ đấy? Mà thôi quên đi, không dài dòng nữa, tôi nói thẳng động cơ luôn…”

“Khoan đã…” Yahoo chen vào, “Chuyện của hai ta…  và ân oán của tôi với NetEase là hai chuyện khác nhau. Tôi thừa nhận lần này là mình đã quá kích động, cho nên chuyện này tạm thời cho qua đi…”

“Ý của cậu là chuyện trang web của tôi bị hack cứ cho qua như thế á? Yahoo, từ khi nào tôi lại là người dễ dãi như vậy nhỉ?”

“Ý của tôi không phải như thế, chỉ là hiện giờ tôi đang đối phó với NetEase, vì vậy tạm gác việc hai ta qua một bên…” Yahoo cảm thấy đầu dây bên kia im lặng thật lâu, chột dạ nói thêm: “Chờ thêm một chút nữa rồi chỉnh tôi được không?”

Thật ra Yahoo đã hối hận rồi, tự nhiên lại đắc tội cùng lúc hai kẻ Google và NetEase. Việc trả thù Google mà nói, chỉ là một trò đùa nho nhỏ để thoả mãn tâm lý thôi, nhưng… Thật lâu sau đó, Yahoo vô cùng, vô cùng hối hận vì quyết định thiếu suy nghĩ đó. Cơ mà trên đời này làm gì có thuốc giải hối hận bao giờ ── cho nên nói, Yahoo, cuộc đời khốn khổ của chú chỉ mới bắt đầu thôi đấy.

Lặng yên một lúc, Yahoo nghĩ Google lúc này chắc là đang cân nhắc. Cuối cùng Google trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng, tâm tình thả lỏng: “Được rồi, vậy trước tiên tôi sẽ không tính chuyện này. Thế nhưng, tôi chỉ là tạm, là chưa tính đến nó thôi đấy…”

Yahoo thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh. Tôi đã nói hai chúng ta là anh em tốt mà.”

Cúp điện thoại, Yahoo bắt đầu chuyên tâm suy nghĩ kế sách đối phó NetEase, còn Google “anh em tốt” của Yahoo thì đang ngồi cười quắn quéo ở phòng làm việc. Yahoo ơi là Yahoo, từ lúc nào chú lại xem anh đây dễ thương lượng đến như vậy thế?

Vậy nên, nếu lần này không chỉnh chú một trận thì không phải phong cách của anh…

.

“Thì ra là thế, anh với NetEase thân nhau quá nhỉ…?” Tại quán cà phê, Yahoo và Sohu  trò chuyện khí thế ngất trời, không giống như mới vừa quen mà giống như bạn bè cả mấy thế kỉ.

“Đúng vậy đúng vậy… Cái gã NetEase tính xấu không thay đổi, cũng đáng bị dạy dỗ vài lần cho nên người… Tuy tôi rất muốn nói với gã chuyện lần này là do gã mà ra, nhưng xem ra gã cũng tự biết nên tôi vẫn là không nói!” Sohu mang vẻ mặt “cuối cùng cũng tìm được người để trút bầu tâm sự”, ác độc nói xấu NetEase một hồi, khiến Yahoo nghe mà lòng thấy phơi phới.

“Vậy nếu anh với gã đã thân thiết đến thế, thì có thể nói cho tôi một chút chuyện cá nhân của gã không?” Yahoo chợt lảng sang chuyện khác, gương mặt trở nên cực kỳ nhu hòa, nhìn thẳng vào Sohu, thiếu điều dìm chết anh nhà trong ánh mắt khẩn cầu.

“…” Sohu tỉ mỉ nghiên cứu biểu cảm của Yahoo, tim nhảy lên tới cổ: Chết chửa! Biểu cảm của cậu em sao thật là… quyến rũ quá đi! Ho nhẹ hai tiếng sau khi ép mình quay lại hiện thực: “À, cậu muốn hỏi điều chi?” Hỏi điều chi cũng đâu cần dùng đến loại vẻ mặt này! Kiểu như muốn ép người ta thành tiểu công đây mà… Chờ đã, tin thám thính của mình không phải nói Yahoo muốn làm tiểu công sao? Hay… nó là thụ nhưng muốn nằm trên?

Phát hiện ra ánh nhìn nghi hoặc của Sohu, Yahoo trả lời: “Thật ra tôi muốn hỏi người yêu của NetEase là ai?”

“A?” Sohu sửng sốt.

Yahoo quan sát vẻ mặt Sohu. Tên kia không muốn nói à? Tuy hình dạng có vẻ rất ghét NetEase, nhưng thực ra vẫn muốn bảo vệ gã à…? Thôi rồi rồi, chắc phải tìm tình báo khác mới được…

“Ấy… đừng hiểu lầm, không phải tôi không muốn nói…” Sohu đã đoán ra Yahoo định làm gì, chỉ là vấn đề này hơi bất ngờ nên chưa phản ứng kịp thôi. Vậy thì… chuyên mục bố láo chính thức bắt đầu ~ “Ban nãy tôi mới nói gã kia không có người nào cố định… nên vấn đề cậu hỏi làm tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa…”

“À…” Là thế này sao…?

“Cơ mà, mặc dù bình thường gã luôn cà lơ phất phơ, thay người tình như thay áo, nhưng thật ra gã cực kì thích một người, chỉ khi ở trước mặt người đó gã mới thu lại hết vẻ trác táng kia lại. Giống phim bộ ghê ha? Đúng là ai cũng có ngoại lệ cả ~~” Sohu theo thói quen chém gió như thần.

“A a… Vậy tóm lại là sao? Tên của người vẫn luôn trong lòng gã là gì?” Yahoo gấp gáp.

“Tên của người đó… Đẹp lắm, nói một lần là có thể nhớ ngay và luôn ~~” Sohu nhịn cười nhìn Yahoo, từ tốn nói ra hai chữ.

“Thì ra là thế, là người đó à…” Yahoo mỉm cười. NetEase à, anh chớ có trách tôi nhé, đây là tử huyệt của anh, tôi chỉ là điểm vào đó một chút mà thôi nhé ~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương