Editor: Chè Sầu
Beta: Cún
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy một giọng nữ dịu dàng mang vài phần thuyết phục vang lên: “Khương thiếu gia, hay là cậu trở về trước đi, tiểu thư đang bị ốm.”
Sau đó một giọng nam lạnh lùng mang theo sự tức giận không thể che giấu cất lên: “Cô ta bắt nạt Lâm Lâm, tôi nhất định phải lấy được câu trả lời thỏa đáng.”
Vừa dứt lời, cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra bên ngoài, kèm theo tiếng bước chân truyền đến từ xa.
Thương Lộc cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau hơn, cũng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay mình.
Đối phương lại dùng sức hơn. Cũng chẳng biết có chuyện gì lớn xảy ra mà lại muốn kéo một người ốm đang nằm bẹp trên giường như cô ngồi dậy.
Thương Lộc bất đắc dĩ mở mắt nhìn người trước mặt.
Người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt tuấn tú của anh đang phủ một lớp băng. Tuy vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu được sự tức giận và chán ghét.
Cảm thấy cổ tay bị nắm đau đau, Thương Lộc còn chưa hiểu chuyện gì nên cô né tránh theo bản năng.
Nhưng vì cô đang bị sốt, cả người không có chút sức lực nào nên cô không tránh được.
Vì vậy cô chỉ có thể nhịn sự đau rát của cổ họng mình, hỏi: “Khương Diệc, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Người đàn ông trước mắt cô là Khương Diệc, là con trai độc nhất của nhà họ Khương giàu có. So với bạn bè đồng trang lứa, anh cũng coi như là một người tuấn tú tài giỏi. Anh là vị hôn phu, cũng là thanh mai trúc mã hơn mười năm của cô.
Lúc này, Khương Diệc nhìn cô từ trên cao xuống, sau đó hỏi: “Tại sao Lâm Lâm lại bị thương ở đùi? Cô ấy không chịu nói cho tôi.”
Lâm Lâm là nữ diễn viên Ninh Lâm cùng tổ với Thương Lộc.
Khương Diệc vừa nhắc đến cái tên này, Thương Lộc đã cảm thấy khó chịu. Cô không thích người này.
Bởi lẽ Khương Diệc là vị hôn phu của cô nhưng lại thích Ninh Lâm. Anh còn thường xuyên đến phim trường thăm Ninh Lâm rồi hai người ngọt ngọt ngào ngào với nhau, hoàn toàn coi cô là người vô hình.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng việc bị cắm sừng một cách công khai như vậy, vì thế đương nhiên Thương Lộc không thích Ninh Lâm.
Nhưng Thương Lộc đã đóng máy mấy ngày rồi, cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Thương Lộc không chút suy nghĩ nói: “Cô ta không nói với anh, chẳng lẽ lại tâm sự với tôi sao?”
Khương Diệc hơi sửng sốt, anh ta không thể ngờ rằng Thương Lộc – người luôn ngưỡng mộ anh ta lại có thể nói chuyện với anh ta bằng thái độ này.
Anh lạnh lùng nói: “Thương Lộc, đây không phải lần đầu, đừng tưởng tôi không biết những việc cô làm.”
Câu “Liên quan gì tới tôi” đến bên miệng, nhưng vì cơ thể quá khó chịu nên Thương Lộc không chịu nổi, ho dữ dội trước khi nói ra câu nói ấy.
Sức khỏe của cô vốn không tốt, nói gì đến giờ phút này cô còn đang bị bệnh.
Gương mặt Thương Lộc ửng hồng không bình thường, mãi tóc dài xõa trên vai rối tung dính vào khuôn mặt, chỉ ho vài cái mà giống như lấy hết toàn bộ sức lực của cô. Bả vai không khống chế được mà run lên. Cô vốn được nuông chiều từ nhỏ, giờ phút này gương mặt lại mang theo vài phần yếu đuối khiến người khác không khỏi thương tiếc.
Sau nhận ra mình đang có cảm xúc không nên có là thương hại cho Thương Lộc, Khương Diệc đã nhanh chóng buông tay cô.
Anh chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy cô, vì vậy anh chỉ nói: “Nếu cô còn bắt nạt Lâm Lâm một lần nữa, tôi sẽ hủy hôn ước giữa chúng ta.”
Nói xong Khương Diệc trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông vừa mới rời đi, Thương Lộc vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh đối xử với cô như vậy, nhưng lần này cô khó chịu về thể xác chứ không phải tâm lý.
Lúc này, người giúp việc vội chạy vào, rốt một cốc nước ấm đặt vào tay Thương Lộc, an ủi: “Tiểu thư đừng quá đau lòng, có lẽ tâm trạng của Khương thiếu hôm nay không được vui. Tiểu thư đừng lo lắng, hôn sự của hai người dễ dàng hủy được đâu, dù gì đây cũng là hôn ước do người lớn của hai nhà quyết định, không dễ hủy bỏ.”
Thương Lộc uống một ngụm nước, cảm thấy cổ họng đang nứt ra của mình cuối cùng cũng được cứu.
Nhưng mà…… Đau lòng sao? Cô không cảm thấy mình có cảm xúc ấy, thậm chí cô còn cảm thấy kỳ quái với những việc vừa xảy ra.
Nhưng đầu cô càng ngày càng đau. Lúc này cô không muốn nghe người khác cằn nhằn, cô chỉ nói: “…..Tôi hiểu rồi, cô ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ một lát.”
Người giúp việc bưng cốc nước, đỡ Thương Lộc nằm xuống, giúp cô đắp chăn rồi đi ra bên ngoài.
Cuối cùng cánh cửa cũng đóng lại, thế giới lại chìm vào yên tĩnh, Thương Lộc cũng có thể nghỉ ngơi.
Cô nhanh chóng chìm và giấc ngủ, cô mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ, Thương Lộc xem cuộc đời của mình như một người ngoài cuộc.
Thương Lộc phát hiện ra rằng thế giới mình đang sống chi là một cuốn sách, còn cô chính là nữ phụ độc ác.
Mà vị hôn phu của cô – Khương Diệc chính là nam chính của cuốn sách này. Anh sẽ gặp được định mệnh của đời mình – cũng chính là nữ chính của cuốn sách, Ninh Lâm.
Khương Diệc và Ninh Lâm là hình mẫu tiêu chuẩn của một tổng tài bá đạo và bông hoa trắng tinh khiết của giới giải trí. Quá trình hai người rơi vào lưới tình cũng rất đơn giản, cả hai đều vịt chết cứng mỏ không chịu thừa nhận mối quan hệ này, nhưng lại luôn làm nhưng hành động mập mờ, cũng không chọc thủng tầng quan hệ với đối phương, còn nữ phụ ác độc là cô thì hết lần này đến lần khác bị xúi giục làm ra nhưng điều ngu ngốc.
Làm nữ phụ ác độc thì đương nhiên kết cục của Thương Lộc chẳng có gì đẹp đẽ cả. Cô bị bạn bè xa lánh, không chấp nhận nổi sự thật đau đớn ấy nên điên cuồng lao ra đường, cuối cùng bị xe đâm chết.
Nghĩ cũng lạ, lần này cô ngủ không quá lâu, nhưng khi tỉnh dậy lại vô cùng tỉnh táo, không cảm thấy mệt mỏi vì bị bệnh một chút nào.
Thương Lộc rửa mặt, sau đó bưng cốc nước ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu ngồi suy nghĩ về cuộc đời.
Hóa ra là như vậy, cô chỉ là một hòn đá kê chân.
Vậy thì tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý rồi!
[…]
[Rốt cuộc là hợp lý chỗ nào? Tôi còn chưa lên sân khấu đâu! Ký chủ, có phải cô tiếp nhận mọi chuyện quá dễ dàng rồi không?]
Thương Lộc vẫn bình tĩnh như cũ, nói ra suy nghĩ của mình: “Âm thanh vang lên trong đầu tôi? Vậy cậu là hệ thống của tôi sao?”
[….Vâng, đúng vậy.]
Hệ thống trả lời như vậy.
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Thương Lộc cuối cùng cũng có thay đổi. Tiếp đó cô hưng phấn, hỏi: “Vì thế thế giới tôi đang sống thực sự là một quyển sách sao? Sau đó mọi chuyện sẽ tiếp tục xảy ra theo cốt truyện ư?”
[Trên lý thuyết là vậy, nhưng sau khi ký chủ thức tỉnh, tất cả hiệu ứng bươm bướm xảy ra đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.]
Hệ thống đã trả lời câu hỏi của Thương Lộc, nó cũng muốn nói ra thắc mắc của mình.
[Nhưng mà ký chủ, sao cô lại dễ dàng chấp nhận mọi chuyện vậy?]
Nó đã đi theo vô số ký chủ, có người tự tin có người nhát gan, nhưng chắc chắn mọi người đều rất sốc khi lần đầu biết đến sự hiện diện của nó, mà Thương Lộc lại không như vậy.
Thương Lộc cũng rất hào phóng trả lời câu hỏi này: “Thật ra, tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi. Lúc ấy tôi còn tưởng đầu óc mình có vấn đề.”
Cụ thể khoảng một tháng trở lại đây, Thương Lộc cảm giác như mình đang bị ai đó điều khiển, ép buộc mình làm những việc mà mình không muốn. Cảm giác đó cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
[?]
Thương Lộc vừa nói, vừa lấy một cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo, tỉ mỉ nói với hệ thống: “Theo như cốt truyện, tôi rất thích Khương Diệc đúng không? Mỗi lần tỏ tình đều bị anh ta từ chối, tôi sẽ cảm thấy buồn bực đến mất ăn mất ngủ, nhưng thật ra, những đêm mất ngủ đó, tôi đều suy nghĩ về một vấn đề.”
Thương Lộc mở cuốn nhật ký cho hệ thống xem, trong đó có mười chữ ——
Tôi thích đàn ông có đôi mắt nhỏ.
Rõ ràng mắt của Khương Diệc là một đôi mắt đào hoa đa cảm, không hợp gu cô cho lắm.
Vì vậy, sau mỗi lần tỏ tình, Thương Lộc về nhà và nghi ngờ não hoặc mắt mình có vấn đề gì đó. Bây giờ thì tất cả đều đã có câu trả lời.
Cô không có vấn đề, mà thế giới này có vấn đề.
[…]
Sốc toàn tập. (゜Д゜*))
Nhưng có lẽ bởi vì Thương Lộc tiếp thu mọi thứ quá dễ dàng, hệ thống cũng tạm thời chấp nhận chuyện này.
Lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang.
Thương Lộc nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào, sắc mặt so với Khương Diệc vừa rời khỏi cũng chả tốt đẹp hơn bao nhiêu, đôi mắt cũng không nhỏ hơn Khương Diệc là bao.
Anh ta là anh trai cùng cha cùng mẹ của Thương Lộc, đã kế thừa một phần gia sản, đại thiếu gia của Thương gia, Thương Mộ.
Đương nhiên, quan hệ giữa hai anh em cũng chẳng tốt đẹp gì, dùng từ ác liệt để hình dung cũng không quá.
Mà ở cốt truyện gốc, Khương Diệc và Ninh Lâm là nam nữ chính, còn anh trai của cô chính là nam phụ thâm tình.
Âm thầm hi sinh, âm thầm bảo vệ, không cần nhận lại bất cứ thứ gì, là một “anh trai” tốt của nữ chính.
Thương Lộc không kiên nhẫn hỏi: “Anh có việc gì?”
Thương Mộ nói thẳng: “Bố không hài lòng với biểu hiện gần đây của cô, vì vậy ông ấy yêu cầu cô chấm dứt hợp đồng với công ty hiện tại ngay lập tức, gia đình có thể giúp cô giải quyết tất cả những vấn đề sau đó.”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thông vang lên.
[Tôi xin tự giới thiệu, tôi là hệ thống cứu vớt nữ phụ, muốn thay đổi số phận bi thảm của mình, ký chủ có thể bắt đầu xây dựng các mối quan hệ tốt với nhũng nhân vật trong sách, thu được sự yêu thích của họ, nhiệm vụ thành công sẽ tránh được kết cục bi thảm.]
Mà nhân vật chính chủ yếu trong cuốn sách này chính là nữ chính Ninh Lâm, nam chính Khương Diệc, nam hai Thương Mộ, cùng nam ba là đạo diễn Tống Trạch Khiêm.
Thương Lộc không định nịnh hót nam hai. Cô trực tiếp trả lời: “Không làm.”
Cô đồng thời từ chối Thương Mộ và hệ thống.
[(゚Д゚?))]
Thương Lộc vừa skincare, vừa trả lời trong lòng: “Nhận nhiệm vụ này, không phải tự biến mình thành người đi nịnh hót người khác sao? Nếu vậy thì cậu đừng đặt tên mình là hệ thống cứu vớt nữ phụ nữa, đặt là hệ thống nịnh hót luôn đi.”
Logic của Thương Lộc kỳ diệu đến mức hệ thống cũng sa mạc lời, nhưng vẫn tận tâm với nghề thuyết phục cô.
[Nhưng ký chủ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ phải chịu kết cục giống nguyên tác, vô cùng bi thảm, có khi còn bị bay màu nữa ấy.]
“Thì sao?” Thương Lộc thản nhiên đáp, “Tôi sống hai mươi năm nay, chẳng thiếu cái gì cả.”
Làm con gái Thương gia, ngoại trừ tình thương thì cái gì cô muốn đều có thể dễ dàng có được.
Vì thế câu nói “Hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống sót” này chẳng có chút sức hấp dẫn nào với Thương Lộc.
Theo lời hệ thống, chết thì chết thôi, chẳng có gì to tát cả.
Mà Thương Lộc cũng cảm thấy mình sẽ không phát điên, nên cô cũng chưa chắc đã chết giống như nguyên tác.
Vì vậy cô càng không thể đi nịnh hót mấy người cô ghét để nhận được “phần thưởng” xàm xí ấy.
Với tư cách làm “anh trai”, Thương Mộ cũng khá hiểu tính Thương Lộc. Anh biết nếu cô đã lựa chọn dấn thân vào giới giải trí thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thật ra, ba Thương của bọn họ cũng không định can thiệp vào sự nghiệp diễn xuất của Thương Lộc. Anh nói như vậy cũng chỉ là muốn kiếm cớ để thuyết phục Thương Lộc. Đến lúc này, anh mới nói ra mục đích thật sự của mình: “Tôi có thể giúp cô thuyết phục bên chỗ ba, nhưng cô không được tham gia chương trình tạp kỹ kia.”
Thương Lộc cau mày hỏi lại: “Chương trình tạp kỹ gì?”
“Những người tôi ghét nhất.” Biểu cảm của Thương Mộ càng khó coi hơn khi nhắc đến cái tên này.
Bởi vì đây là một chương trình do hàng trăm người trong nghề cùng các cư dân mạng bình chọn để chọn ra khách mời. Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng thì sẽ chọn ra ba nam ba nữ là những nghệ sĩ trong giới giải trí có lượng bình chọn cao nhất rồi gửi lời mời tham gia chương trình.
“Những người tôi ghét nhất”, đúng như tên gọi, những vị khách này chính là những người nhận được nhiều gạch đá từ cư dân mạng cùng người trong nghề nhất.
Thương Lộc tham gia, tuy rằng những người bên ngoài không biết đến thân phận thật của cô, nhưng điều đó cũng khiến Thương Mộ cảm thấy danh dự của gia đình đang bị bôi nhọ.
Nhưng Thương Lộc đã chú ý đến cuộc bình chọn này, bởi vì cô cảm thấy nó rất thú vị, mỗi ngày đều dùng cả tám phiếu của mình để tự bình chọn giữ vững vị trí đứng đầu, kiên trì suốt một tuần.
Với sự nỗ lực của bản thân Thương Lộc và những antifan của cô, Thương Lộc đã giành vị trí số một của bảng xếp hạng với số phiếu áp đảo, trở thành sao nữ bị ghét nhất trên mạng xã hội.
Làm gì có chuyện không được top 1 chứ? Không thì công sức cày phiếu của cô chẳng phải là công cốc sao?
Hình như trước kia Thương Mộ có nói anh ta có một hạng mục ở nước ngoài cần xử lý, phải rời đi ít nhất một tháng mới có thể trở về
Tranh luận vào giờ phút này với anh ta đều chẳng có ích gì cả, vì vậy Thương Lộc ngoan ngoan cúi đầu, giả vờ đồng ý: “Vâng ạ.”
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Thương Mộ rời đi.
Tiếp đó, Thương Lộc không chờ nổi mà gọi diện thoại cho người đại diện của mình, gấp gáp nói: “ “Bé đáng ghét” đã gửi hợp đồng cho em rồi đúng không? Em nhận, tốt nhất là ký trong đêm nay luôn đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Người đại diện vốn đang không biết an ủi Thương Lộc như thế nào: “?”
Nếu không phải biết Thương Lộc bị bình chọn là nghệ sĩ bị cư dân mạng cùng người trong giới ghét nhất, nghe giọng điệu hưng phấn này của cô nàng còn tưởng là cô nàng nhận được giải Oscar đấy!
Mà “bé đáng ghét” là cái quỷ gì? Cô đừng tùy tiện đặt biệt danh cho chương trình người ta như vậy chứ!
Thương Lộc đời này chưa cái gì là chưa từng làm ——
Tham gia chương trình cùng với những người bị ghét giống mình, quào, đúng là trước giờ chưa từng làm.
Như vậy thì mọi người có thể sống chung mà không lừa gạt, giấu diếm, tranh đấu ngầm với nhau như mấy vị phi tần tranh sủng rồi! Vì trong lòng bọn họ đều biết đối phương cũng chẳng phải là người tốt gì nên cũng lười diễn!
Lại chẳng vậy nữa, nếu mà bọn họ là người tốt, được người khác yêu quý thì làm sao có thể nhận được nhiều lượt bình chọn như vậy được?
Lấy độc trị độc? Xuất sắc.
(Có lẽ đoạn này nữ chính mấy pà già cũng tham gia kia là đang giả vờ đóa:3)
Thương Lộc tràn đầy hứng thú tham gia chương trình tạp kỹ này. Còn về nữ chính và mấy con chó theo chân cô ta, muốn lôi cô vào diễn chung mấy bộ phim Quỳnh Dao này sao? Nằm mơ đi pé!
Bởi vì bị bệnh, nên Thương Lộc là người ký hợp đồng cuối cùng, và ngày hôm sau, chương trình cũng chính thức công bố danh sách khách mời.
—— Những người mà tôi ghét nhất V: Trong mắt mỗi độc giả đều có một Hemlet, trong mỗi bạn fan đều có một minh tinh đặc biệt hơn tất cả những minh tinh khác. Trong cuộc sống luôn tồn tại những hiểu lầm, có lẽ mỗi chúng ta đều không phải là sự tồn tại hoàn hảo nhất, nhưng tin đồn và những gì người khác nghĩ về chúng ta chưa chắc là con người thật của bạn và tôi. Bạn thực sự muốn tìm hiểu về một minh tinh? Giờ phút này, chúng ta hãy cùng kiểm chứng cho những suy nghĩ của bạn!
Chào mừng các bạn đến với ——
“Những người tôi ghét nhất”.
Sau đó, official weibo của chương trình dựa theo số lượng phiếu bầu lần lượt tag sáu vị khách mời.
Tuy khu bình luận có fan ra sức kiểm soát tình hình, nhưng chương trình đã trở nên quá nổi tiếng trước khi phát sóng. Số lượng người qua đường muốn gặm dưa đúng là quá lớn.
Bình luận đứng top 1 chính là câu này.
[Người qua đường chính cống thật sự muốn hỏi, đây là chương trình dành cho những nhân vật phản diện trong truyền thuyết hay sao?]
Beta: Cún
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy một giọng nữ dịu dàng mang vài phần thuyết phục vang lên: “Khương thiếu gia, hay là cậu trở về trước đi, tiểu thư đang bị ốm.”
Sau đó một giọng nam lạnh lùng mang theo sự tức giận không thể che giấu cất lên: “Cô ta bắt nạt Lâm Lâm, tôi nhất định phải lấy được câu trả lời thỏa đáng.”
Vừa dứt lời, cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra bên ngoài, kèm theo tiếng bước chân truyền đến từ xa.
Thương Lộc cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau hơn, cũng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay mình.
Đối phương lại dùng sức hơn. Cũng chẳng biết có chuyện gì lớn xảy ra mà lại muốn kéo một người ốm đang nằm bẹp trên giường như cô ngồi dậy.
Thương Lộc bất đắc dĩ mở mắt nhìn người trước mặt.
Người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt tuấn tú của anh đang phủ một lớp băng. Tuy vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu được sự tức giận và chán ghét.
Cảm thấy cổ tay bị nắm đau đau, Thương Lộc còn chưa hiểu chuyện gì nên cô né tránh theo bản năng.
Nhưng vì cô đang bị sốt, cả người không có chút sức lực nào nên cô không tránh được.
Vì vậy cô chỉ có thể nhịn sự đau rát của cổ họng mình, hỏi: “Khương Diệc, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Người đàn ông trước mắt cô là Khương Diệc, là con trai độc nhất của nhà họ Khương giàu có. So với bạn bè đồng trang lứa, anh cũng coi như là một người tuấn tú tài giỏi. Anh là vị hôn phu, cũng là thanh mai trúc mã hơn mười năm của cô.
Lúc này, Khương Diệc nhìn cô từ trên cao xuống, sau đó hỏi: “Tại sao Lâm Lâm lại bị thương ở đùi? Cô ấy không chịu nói cho tôi.”
Lâm Lâm là nữ diễn viên Ninh Lâm cùng tổ với Thương Lộc.
Khương Diệc vừa nhắc đến cái tên này, Thương Lộc đã cảm thấy khó chịu. Cô không thích người này.
Bởi lẽ Khương Diệc là vị hôn phu của cô nhưng lại thích Ninh Lâm. Anh còn thường xuyên đến phim trường thăm Ninh Lâm rồi hai người ngọt ngọt ngào ngào với nhau, hoàn toàn coi cô là người vô hình.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng việc bị cắm sừng một cách công khai như vậy, vì thế đương nhiên Thương Lộc không thích Ninh Lâm.
Nhưng Thương Lộc đã đóng máy mấy ngày rồi, cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Thương Lộc không chút suy nghĩ nói: “Cô ta không nói với anh, chẳng lẽ lại tâm sự với tôi sao?”
Khương Diệc hơi sửng sốt, anh ta không thể ngờ rằng Thương Lộc – người luôn ngưỡng mộ anh ta lại có thể nói chuyện với anh ta bằng thái độ này.
Anh lạnh lùng nói: “Thương Lộc, đây không phải lần đầu, đừng tưởng tôi không biết những việc cô làm.”
Câu “Liên quan gì tới tôi” đến bên miệng, nhưng vì cơ thể quá khó chịu nên Thương Lộc không chịu nổi, ho dữ dội trước khi nói ra câu nói ấy.
Sức khỏe của cô vốn không tốt, nói gì đến giờ phút này cô còn đang bị bệnh.
Gương mặt Thương Lộc ửng hồng không bình thường, mãi tóc dài xõa trên vai rối tung dính vào khuôn mặt, chỉ ho vài cái mà giống như lấy hết toàn bộ sức lực của cô. Bả vai không khống chế được mà run lên. Cô vốn được nuông chiều từ nhỏ, giờ phút này gương mặt lại mang theo vài phần yếu đuối khiến người khác không khỏi thương tiếc.
Sau nhận ra mình đang có cảm xúc không nên có là thương hại cho Thương Lộc, Khương Diệc đã nhanh chóng buông tay cô.
Anh chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy cô, vì vậy anh chỉ nói: “Nếu cô còn bắt nạt Lâm Lâm một lần nữa, tôi sẽ hủy hôn ước giữa chúng ta.”
Nói xong Khương Diệc trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông vừa mới rời đi, Thương Lộc vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh đối xử với cô như vậy, nhưng lần này cô khó chịu về thể xác chứ không phải tâm lý.
Lúc này, người giúp việc vội chạy vào, rốt một cốc nước ấm đặt vào tay Thương Lộc, an ủi: “Tiểu thư đừng quá đau lòng, có lẽ tâm trạng của Khương thiếu hôm nay không được vui. Tiểu thư đừng lo lắng, hôn sự của hai người dễ dàng hủy được đâu, dù gì đây cũng là hôn ước do người lớn của hai nhà quyết định, không dễ hủy bỏ.”
Thương Lộc uống một ngụm nước, cảm thấy cổ họng đang nứt ra của mình cuối cùng cũng được cứu.
Nhưng mà…… Đau lòng sao? Cô không cảm thấy mình có cảm xúc ấy, thậm chí cô còn cảm thấy kỳ quái với những việc vừa xảy ra.
Nhưng đầu cô càng ngày càng đau. Lúc này cô không muốn nghe người khác cằn nhằn, cô chỉ nói: “…..Tôi hiểu rồi, cô ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ một lát.”
Người giúp việc bưng cốc nước, đỡ Thương Lộc nằm xuống, giúp cô đắp chăn rồi đi ra bên ngoài.
Cuối cùng cánh cửa cũng đóng lại, thế giới lại chìm vào yên tĩnh, Thương Lộc cũng có thể nghỉ ngơi.
Cô nhanh chóng chìm và giấc ngủ, cô mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ, Thương Lộc xem cuộc đời của mình như một người ngoài cuộc.
Thương Lộc phát hiện ra rằng thế giới mình đang sống chi là một cuốn sách, còn cô chính là nữ phụ độc ác.
Mà vị hôn phu của cô – Khương Diệc chính là nam chính của cuốn sách này. Anh sẽ gặp được định mệnh của đời mình – cũng chính là nữ chính của cuốn sách, Ninh Lâm.
Khương Diệc và Ninh Lâm là hình mẫu tiêu chuẩn của một tổng tài bá đạo và bông hoa trắng tinh khiết của giới giải trí. Quá trình hai người rơi vào lưới tình cũng rất đơn giản, cả hai đều vịt chết cứng mỏ không chịu thừa nhận mối quan hệ này, nhưng lại luôn làm nhưng hành động mập mờ, cũng không chọc thủng tầng quan hệ với đối phương, còn nữ phụ ác độc là cô thì hết lần này đến lần khác bị xúi giục làm ra nhưng điều ngu ngốc.
Làm nữ phụ ác độc thì đương nhiên kết cục của Thương Lộc chẳng có gì đẹp đẽ cả. Cô bị bạn bè xa lánh, không chấp nhận nổi sự thật đau đớn ấy nên điên cuồng lao ra đường, cuối cùng bị xe đâm chết.
Nghĩ cũng lạ, lần này cô ngủ không quá lâu, nhưng khi tỉnh dậy lại vô cùng tỉnh táo, không cảm thấy mệt mỏi vì bị bệnh một chút nào.
Thương Lộc rửa mặt, sau đó bưng cốc nước ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu ngồi suy nghĩ về cuộc đời.
Hóa ra là như vậy, cô chỉ là một hòn đá kê chân.
Vậy thì tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý rồi!
[…]
[Rốt cuộc là hợp lý chỗ nào? Tôi còn chưa lên sân khấu đâu! Ký chủ, có phải cô tiếp nhận mọi chuyện quá dễ dàng rồi không?]
Thương Lộc vẫn bình tĩnh như cũ, nói ra suy nghĩ của mình: “Âm thanh vang lên trong đầu tôi? Vậy cậu là hệ thống của tôi sao?”
[….Vâng, đúng vậy.]
Hệ thống trả lời như vậy.
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Thương Lộc cuối cùng cũng có thay đổi. Tiếp đó cô hưng phấn, hỏi: “Vì thế thế giới tôi đang sống thực sự là một quyển sách sao? Sau đó mọi chuyện sẽ tiếp tục xảy ra theo cốt truyện ư?”
[Trên lý thuyết là vậy, nhưng sau khi ký chủ thức tỉnh, tất cả hiệu ứng bươm bướm xảy ra đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.]
Hệ thống đã trả lời câu hỏi của Thương Lộc, nó cũng muốn nói ra thắc mắc của mình.
[Nhưng mà ký chủ, sao cô lại dễ dàng chấp nhận mọi chuyện vậy?]
Nó đã đi theo vô số ký chủ, có người tự tin có người nhát gan, nhưng chắc chắn mọi người đều rất sốc khi lần đầu biết đến sự hiện diện của nó, mà Thương Lộc lại không như vậy.
Thương Lộc cũng rất hào phóng trả lời câu hỏi này: “Thật ra, tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi. Lúc ấy tôi còn tưởng đầu óc mình có vấn đề.”
Cụ thể khoảng một tháng trở lại đây, Thương Lộc cảm giác như mình đang bị ai đó điều khiển, ép buộc mình làm những việc mà mình không muốn. Cảm giác đó cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
[?]
Thương Lộc vừa nói, vừa lấy một cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo, tỉ mỉ nói với hệ thống: “Theo như cốt truyện, tôi rất thích Khương Diệc đúng không? Mỗi lần tỏ tình đều bị anh ta từ chối, tôi sẽ cảm thấy buồn bực đến mất ăn mất ngủ, nhưng thật ra, những đêm mất ngủ đó, tôi đều suy nghĩ về một vấn đề.”
Thương Lộc mở cuốn nhật ký cho hệ thống xem, trong đó có mười chữ ——
Tôi thích đàn ông có đôi mắt nhỏ.
Rõ ràng mắt của Khương Diệc là một đôi mắt đào hoa đa cảm, không hợp gu cô cho lắm.
Vì vậy, sau mỗi lần tỏ tình, Thương Lộc về nhà và nghi ngờ não hoặc mắt mình có vấn đề gì đó. Bây giờ thì tất cả đều đã có câu trả lời.
Cô không có vấn đề, mà thế giới này có vấn đề.
[…]
Sốc toàn tập. (゜Д゜*))
Nhưng có lẽ bởi vì Thương Lộc tiếp thu mọi thứ quá dễ dàng, hệ thống cũng tạm thời chấp nhận chuyện này.
Lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang.
Thương Lộc nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào, sắc mặt so với Khương Diệc vừa rời khỏi cũng chả tốt đẹp hơn bao nhiêu, đôi mắt cũng không nhỏ hơn Khương Diệc là bao.
Anh ta là anh trai cùng cha cùng mẹ của Thương Lộc, đã kế thừa một phần gia sản, đại thiếu gia của Thương gia, Thương Mộ.
Đương nhiên, quan hệ giữa hai anh em cũng chẳng tốt đẹp gì, dùng từ ác liệt để hình dung cũng không quá.
Mà ở cốt truyện gốc, Khương Diệc và Ninh Lâm là nam nữ chính, còn anh trai của cô chính là nam phụ thâm tình.
Âm thầm hi sinh, âm thầm bảo vệ, không cần nhận lại bất cứ thứ gì, là một “anh trai” tốt của nữ chính.
Thương Lộc không kiên nhẫn hỏi: “Anh có việc gì?”
Thương Mộ nói thẳng: “Bố không hài lòng với biểu hiện gần đây của cô, vì vậy ông ấy yêu cầu cô chấm dứt hợp đồng với công ty hiện tại ngay lập tức, gia đình có thể giúp cô giải quyết tất cả những vấn đề sau đó.”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thông vang lên.
[Tôi xin tự giới thiệu, tôi là hệ thống cứu vớt nữ phụ, muốn thay đổi số phận bi thảm của mình, ký chủ có thể bắt đầu xây dựng các mối quan hệ tốt với nhũng nhân vật trong sách, thu được sự yêu thích của họ, nhiệm vụ thành công sẽ tránh được kết cục bi thảm.]
Mà nhân vật chính chủ yếu trong cuốn sách này chính là nữ chính Ninh Lâm, nam chính Khương Diệc, nam hai Thương Mộ, cùng nam ba là đạo diễn Tống Trạch Khiêm.
Thương Lộc không định nịnh hót nam hai. Cô trực tiếp trả lời: “Không làm.”
Cô đồng thời từ chối Thương Mộ và hệ thống.
[(゚Д゚?))]
Thương Lộc vừa skincare, vừa trả lời trong lòng: “Nhận nhiệm vụ này, không phải tự biến mình thành người đi nịnh hót người khác sao? Nếu vậy thì cậu đừng đặt tên mình là hệ thống cứu vớt nữ phụ nữa, đặt là hệ thống nịnh hót luôn đi.”
Logic của Thương Lộc kỳ diệu đến mức hệ thống cũng sa mạc lời, nhưng vẫn tận tâm với nghề thuyết phục cô.
[Nhưng ký chủ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ phải chịu kết cục giống nguyên tác, vô cùng bi thảm, có khi còn bị bay màu nữa ấy.]
“Thì sao?” Thương Lộc thản nhiên đáp, “Tôi sống hai mươi năm nay, chẳng thiếu cái gì cả.”
Làm con gái Thương gia, ngoại trừ tình thương thì cái gì cô muốn đều có thể dễ dàng có được.
Vì thế câu nói “Hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống sót” này chẳng có chút sức hấp dẫn nào với Thương Lộc.
Theo lời hệ thống, chết thì chết thôi, chẳng có gì to tát cả.
Mà Thương Lộc cũng cảm thấy mình sẽ không phát điên, nên cô cũng chưa chắc đã chết giống như nguyên tác.
Vì vậy cô càng không thể đi nịnh hót mấy người cô ghét để nhận được “phần thưởng” xàm xí ấy.
Với tư cách làm “anh trai”, Thương Mộ cũng khá hiểu tính Thương Lộc. Anh biết nếu cô đã lựa chọn dấn thân vào giới giải trí thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thật ra, ba Thương của bọn họ cũng không định can thiệp vào sự nghiệp diễn xuất của Thương Lộc. Anh nói như vậy cũng chỉ là muốn kiếm cớ để thuyết phục Thương Lộc. Đến lúc này, anh mới nói ra mục đích thật sự của mình: “Tôi có thể giúp cô thuyết phục bên chỗ ba, nhưng cô không được tham gia chương trình tạp kỹ kia.”
Thương Lộc cau mày hỏi lại: “Chương trình tạp kỹ gì?”
“Những người tôi ghét nhất.” Biểu cảm của Thương Mộ càng khó coi hơn khi nhắc đến cái tên này.
Bởi vì đây là một chương trình do hàng trăm người trong nghề cùng các cư dân mạng bình chọn để chọn ra khách mời. Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng thì sẽ chọn ra ba nam ba nữ là những nghệ sĩ trong giới giải trí có lượng bình chọn cao nhất rồi gửi lời mời tham gia chương trình.
“Những người tôi ghét nhất”, đúng như tên gọi, những vị khách này chính là những người nhận được nhiều gạch đá từ cư dân mạng cùng người trong nghề nhất.
Thương Lộc tham gia, tuy rằng những người bên ngoài không biết đến thân phận thật của cô, nhưng điều đó cũng khiến Thương Mộ cảm thấy danh dự của gia đình đang bị bôi nhọ.
Nhưng Thương Lộc đã chú ý đến cuộc bình chọn này, bởi vì cô cảm thấy nó rất thú vị, mỗi ngày đều dùng cả tám phiếu của mình để tự bình chọn giữ vững vị trí đứng đầu, kiên trì suốt một tuần.
Với sự nỗ lực của bản thân Thương Lộc và những antifan của cô, Thương Lộc đã giành vị trí số một của bảng xếp hạng với số phiếu áp đảo, trở thành sao nữ bị ghét nhất trên mạng xã hội.
Làm gì có chuyện không được top 1 chứ? Không thì công sức cày phiếu của cô chẳng phải là công cốc sao?
Hình như trước kia Thương Mộ có nói anh ta có một hạng mục ở nước ngoài cần xử lý, phải rời đi ít nhất một tháng mới có thể trở về
Tranh luận vào giờ phút này với anh ta đều chẳng có ích gì cả, vì vậy Thương Lộc ngoan ngoan cúi đầu, giả vờ đồng ý: “Vâng ạ.”
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Thương Mộ rời đi.
Tiếp đó, Thương Lộc không chờ nổi mà gọi diện thoại cho người đại diện của mình, gấp gáp nói: “ “Bé đáng ghét” đã gửi hợp đồng cho em rồi đúng không? Em nhận, tốt nhất là ký trong đêm nay luôn đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Người đại diện vốn đang không biết an ủi Thương Lộc như thế nào: “?”
Nếu không phải biết Thương Lộc bị bình chọn là nghệ sĩ bị cư dân mạng cùng người trong giới ghét nhất, nghe giọng điệu hưng phấn này của cô nàng còn tưởng là cô nàng nhận được giải Oscar đấy!
Mà “bé đáng ghét” là cái quỷ gì? Cô đừng tùy tiện đặt biệt danh cho chương trình người ta như vậy chứ!
Thương Lộc đời này chưa cái gì là chưa từng làm ——
Tham gia chương trình cùng với những người bị ghét giống mình, quào, đúng là trước giờ chưa từng làm.
Như vậy thì mọi người có thể sống chung mà không lừa gạt, giấu diếm, tranh đấu ngầm với nhau như mấy vị phi tần tranh sủng rồi! Vì trong lòng bọn họ đều biết đối phương cũng chẳng phải là người tốt gì nên cũng lười diễn!
Lại chẳng vậy nữa, nếu mà bọn họ là người tốt, được người khác yêu quý thì làm sao có thể nhận được nhiều lượt bình chọn như vậy được?
Lấy độc trị độc? Xuất sắc.
(Có lẽ đoạn này nữ chính mấy pà già cũng tham gia kia là đang giả vờ đóa:3)
Thương Lộc tràn đầy hứng thú tham gia chương trình tạp kỹ này. Còn về nữ chính và mấy con chó theo chân cô ta, muốn lôi cô vào diễn chung mấy bộ phim Quỳnh Dao này sao? Nằm mơ đi pé!
Bởi vì bị bệnh, nên Thương Lộc là người ký hợp đồng cuối cùng, và ngày hôm sau, chương trình cũng chính thức công bố danh sách khách mời.
—— Những người mà tôi ghét nhất V: Trong mắt mỗi độc giả đều có một Hemlet, trong mỗi bạn fan đều có một minh tinh đặc biệt hơn tất cả những minh tinh khác. Trong cuộc sống luôn tồn tại những hiểu lầm, có lẽ mỗi chúng ta đều không phải là sự tồn tại hoàn hảo nhất, nhưng tin đồn và những gì người khác nghĩ về chúng ta chưa chắc là con người thật của bạn và tôi. Bạn thực sự muốn tìm hiểu về một minh tinh? Giờ phút này, chúng ta hãy cùng kiểm chứng cho những suy nghĩ của bạn!
Chào mừng các bạn đến với ——
“Những người tôi ghét nhất”.
Sau đó, official weibo của chương trình dựa theo số lượng phiếu bầu lần lượt tag sáu vị khách mời.
Tuy khu bình luận có fan ra sức kiểm soát tình hình, nhưng chương trình đã trở nên quá nổi tiếng trước khi phát sóng. Số lượng người qua đường muốn gặm dưa đúng là quá lớn.
Bình luận đứng top 1 chính là câu này.
[Người qua đường chính cống thật sự muốn hỏi, đây là chương trình dành cho những nhân vật phản diện trong truyền thuyết hay sao?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook