Nơi Ta chờ Em.....
-
Chương 2: Tân sinh viên
Nay nó nhập học buổi đầu. Tiếng chuông báo thức réo bên tai nó 2 chục phút nó mới choàng tỉnh. Xíu thì trễ giờ. Buổi đầu tiên mà đến muộn thì chắc ê mặt với mọi người lắm. Nó soi gương vuốt lại tóc, bẻ lại cổ áo rồi khoác balo lên vai đến trường. Xóm trọ gần trường nó nên dăm ba phút là tới nơi. Đây đâu phải lần đầu nó đi học nhưng mà sao nó vẫn thấy cảm giác lao xao khó tả trong lòng. Sau một hồi thì giờ nó cũng đã yên vị ở chiếc ghế chỗ ngồi của nó trong lớp gần 70 chục con người xa lạ đủ thể loại xinh có xấu có nghèo có giàu có, thập cẩm mỹ vị. Nhưng rồi nó bị thu hút ngay vào những câu chuyện của mấy đứa ngồi xung quanh nó. Hôm đầu đi học nó thấy khá thú vị. Nó quen được mấy đứa ngồi cạnh có Linh, Vân và Quang. Linh và vân khá xinh gái dễ thương còn Quang thì lém lỉnh đặc biệt là có chung nhiều sở thích với nó.
Mới là buổi đầu nên nó cảm thấy khá thoải mái. Tối đến cơm nước xong nó nằm dài trên giường cầm chiếc điện thoại lướt facebook. Chợt đứa bạn hồi sáng mới quen gọi nó:
- Hoàng korea à:) Linh đây. Đang làm gì thế?
- Linh... Linh à. À mình đang nằm chơi thôi. Cậu đang làm gì thế.- nó lắp bắp trả lời.
- Gớm cái ông này nói chuyện sến súa quá đi. Có rảnh không đi chơi với tụi này?
Tính ham vui lại đang rảnh rỗi nên k cần suy nghĩ nó đồng ý. Sau một hồi ăn mặc chỉn chu nó đã nhập bọn với lũ bạn mới quen tại một quán cafe nhỏ yên tĩnh. Cả 4 đều là dân f.a không ma nào ngó ngàng. Chính vì thế mà chuyện trò như pháo rang, cười đùa đến tận đêm muộn.
12h đêm, trước mặt nó là là cánh của phòng trọ đã đóng chặt. Nó thở dài ngao ngán. Nó quên là phải về trước 10h không cô Lan khoá cổng. Hít một hơi thật sâu nó quyết định trèo cổng vào. Tiếng chó sủa inh ỏi rồi đèn mấy phòng bật sáng. Nó giật mình không do dự nhảy uỳnh xuống rồi rón rén chui tọt vào phòng khoá trái cửa lại. Trong đầu nó lo lắng nghĩ thầm:" mai thể nào cũng nghe một bài ca dài bất hủ của cô Lan" nhưng mệt cũng khiến nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cùng lúc đó cặp mắt cô Lan hình viên đạn hướng về phía phòng nó. Mặt cô lộ rõ vẻ tức giận nhưng cô cố kìm nén cảm xúc để xóm trọ chìm dần vào sự yên tĩnh.
Sáng hôm sau, đúng như nó dự đoán, cô Lan chửi nó té tát mặc dù cô không có ý bắt nó chuyển đi, chỉ là nhắc nhở nó lần đầu. Nhưng tính sĩ diện, nó quyết dứt áo ra đi không ở xóm trọ đó nữa. Tối ấy mẹ nó ở nhà biết tin mà lòng đầy lo lắng. Nhưng nó nhất quyết k muốn mẹ lên kiếm phòng trọ cho nó nữa vì nó mất lòng tin vào sự quyết định của mẹ nó.
- Con đang ở phòng thằng Quang ngồi cùng bàn rồi. Mẹ không phải lo. Việc mẹ bận nên không phải lên đâu. Con sẽ tự đi kiếm chỗ khác để trọ. Mẹ yên tâm đi.
- Đành vậy thôi con ạ. Ngủ sớm đi con nhé. Có thiếu thốn gì cứ gọi cho mẹ. Giữ gìn sức khoẻ nha con.
- Vâng. Con chào mẹ.
Nói rồi nó cúp máy. Tối đó nó với Quang cày rank liên minh đến muộn rồi hai đứa mới chịu đi ngủ.
Hai ngày sau, cuối cùng thì nó cũng tìm được dãy trọ mới. Nó nhờ Quang chuyển đồ đến chỗ ở mới. Quang càu nhàu:
- Tao bảo ở với tao thì đéo ở, giờ lại lặn lội ra đây xa trường bỏ mẹ. Đéo hiểu mày nghĩ cái đéo gì nữa.
- Tao ở một mình quen hơn. Mấy hôm trước mày ngủ ngáy bỏ mẹ. Đéo ai mà ngủ chung được với mày. Bảo sao giờ mày vẫn f.a
- Đm. Mày thì hơn tao chắc. Ngoài tý mẹ ra đã được sờ tý đứa nào đâu mà mạnh mồm.
Ngừng một chút Quang lại tiếp:
- Mà tao nghe nói chỗ này trọ lôm côm lắm. Đéo đùa đâu. Mày phải cẩn thận vào. Một thân một mình mặt mũi thì ngu nga ngu ngơ. Cẩn thận chúng nó dắt mũi đấy.
- Tao lo đéo gì. Bố mẹ tao muốn tao tự lập thì tao cũng muốn trải nghiệm xem nó như nào. Chứ ở cùng mày tao lại ngựa quen đường cũ mày lại phải cung phụng, làm lụng thay phần tao thì còn nói năng gì.
- Thôi bố xin. Nhanh chuyển hết đồ vào còn đi ăn. Đói vl ra đây này.
- Ok. T mời mày ăn cả ngày nay luôn.
Nói rồi Hoàng khoá phòng cùng Quang đi ăn.
Thế nhưng cũng chỉ yên ổn được một tuần. Hôm ấy đi chơi cùng đám Linh, Vân, Quang về thì Hoàng mới phát hiện đồ đạc trong phòng nó bị khoắng sạch. Mẹ nó ở nhà lại được thêm một phen lo lắng thương con. Nó đành phải ở tạm cùng Quang một thời gian trước khi tìm được chỗ trọ mới. Đêm rồi nó vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Nó thở dài ngẫm nghĩ mông lung, thấy cuộc sống xa nhà bắt đầu trở nên ngột ngạt. Đêm nào cũng vậy và đêm nay vẫn không phải là ngoại lệ nó lại phải ra ngoài phì phèo điếu thuốc rồi mới quay trở lại vào phòng sẵn sàng cho việc lỗ tai bị tra tấn bởi tiếng ngáy vang như sấm của thằng bạn....
Mới là buổi đầu nên nó cảm thấy khá thoải mái. Tối đến cơm nước xong nó nằm dài trên giường cầm chiếc điện thoại lướt facebook. Chợt đứa bạn hồi sáng mới quen gọi nó:
- Hoàng korea à:) Linh đây. Đang làm gì thế?
- Linh... Linh à. À mình đang nằm chơi thôi. Cậu đang làm gì thế.- nó lắp bắp trả lời.
- Gớm cái ông này nói chuyện sến súa quá đi. Có rảnh không đi chơi với tụi này?
Tính ham vui lại đang rảnh rỗi nên k cần suy nghĩ nó đồng ý. Sau một hồi ăn mặc chỉn chu nó đã nhập bọn với lũ bạn mới quen tại một quán cafe nhỏ yên tĩnh. Cả 4 đều là dân f.a không ma nào ngó ngàng. Chính vì thế mà chuyện trò như pháo rang, cười đùa đến tận đêm muộn.
12h đêm, trước mặt nó là là cánh của phòng trọ đã đóng chặt. Nó thở dài ngao ngán. Nó quên là phải về trước 10h không cô Lan khoá cổng. Hít một hơi thật sâu nó quyết định trèo cổng vào. Tiếng chó sủa inh ỏi rồi đèn mấy phòng bật sáng. Nó giật mình không do dự nhảy uỳnh xuống rồi rón rén chui tọt vào phòng khoá trái cửa lại. Trong đầu nó lo lắng nghĩ thầm:" mai thể nào cũng nghe một bài ca dài bất hủ của cô Lan" nhưng mệt cũng khiến nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cùng lúc đó cặp mắt cô Lan hình viên đạn hướng về phía phòng nó. Mặt cô lộ rõ vẻ tức giận nhưng cô cố kìm nén cảm xúc để xóm trọ chìm dần vào sự yên tĩnh.
Sáng hôm sau, đúng như nó dự đoán, cô Lan chửi nó té tát mặc dù cô không có ý bắt nó chuyển đi, chỉ là nhắc nhở nó lần đầu. Nhưng tính sĩ diện, nó quyết dứt áo ra đi không ở xóm trọ đó nữa. Tối ấy mẹ nó ở nhà biết tin mà lòng đầy lo lắng. Nhưng nó nhất quyết k muốn mẹ lên kiếm phòng trọ cho nó nữa vì nó mất lòng tin vào sự quyết định của mẹ nó.
- Con đang ở phòng thằng Quang ngồi cùng bàn rồi. Mẹ không phải lo. Việc mẹ bận nên không phải lên đâu. Con sẽ tự đi kiếm chỗ khác để trọ. Mẹ yên tâm đi.
- Đành vậy thôi con ạ. Ngủ sớm đi con nhé. Có thiếu thốn gì cứ gọi cho mẹ. Giữ gìn sức khoẻ nha con.
- Vâng. Con chào mẹ.
Nói rồi nó cúp máy. Tối đó nó với Quang cày rank liên minh đến muộn rồi hai đứa mới chịu đi ngủ.
Hai ngày sau, cuối cùng thì nó cũng tìm được dãy trọ mới. Nó nhờ Quang chuyển đồ đến chỗ ở mới. Quang càu nhàu:
- Tao bảo ở với tao thì đéo ở, giờ lại lặn lội ra đây xa trường bỏ mẹ. Đéo hiểu mày nghĩ cái đéo gì nữa.
- Tao ở một mình quen hơn. Mấy hôm trước mày ngủ ngáy bỏ mẹ. Đéo ai mà ngủ chung được với mày. Bảo sao giờ mày vẫn f.a
- Đm. Mày thì hơn tao chắc. Ngoài tý mẹ ra đã được sờ tý đứa nào đâu mà mạnh mồm.
Ngừng một chút Quang lại tiếp:
- Mà tao nghe nói chỗ này trọ lôm côm lắm. Đéo đùa đâu. Mày phải cẩn thận vào. Một thân một mình mặt mũi thì ngu nga ngu ngơ. Cẩn thận chúng nó dắt mũi đấy.
- Tao lo đéo gì. Bố mẹ tao muốn tao tự lập thì tao cũng muốn trải nghiệm xem nó như nào. Chứ ở cùng mày tao lại ngựa quen đường cũ mày lại phải cung phụng, làm lụng thay phần tao thì còn nói năng gì.
- Thôi bố xin. Nhanh chuyển hết đồ vào còn đi ăn. Đói vl ra đây này.
- Ok. T mời mày ăn cả ngày nay luôn.
Nói rồi Hoàng khoá phòng cùng Quang đi ăn.
Thế nhưng cũng chỉ yên ổn được một tuần. Hôm ấy đi chơi cùng đám Linh, Vân, Quang về thì Hoàng mới phát hiện đồ đạc trong phòng nó bị khoắng sạch. Mẹ nó ở nhà lại được thêm một phen lo lắng thương con. Nó đành phải ở tạm cùng Quang một thời gian trước khi tìm được chỗ trọ mới. Đêm rồi nó vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Nó thở dài ngẫm nghĩ mông lung, thấy cuộc sống xa nhà bắt đầu trở nên ngột ngạt. Đêm nào cũng vậy và đêm nay vẫn không phải là ngoại lệ nó lại phải ra ngoài phì phèo điếu thuốc rồi mới quay trở lại vào phòng sẵn sàng cho việc lỗ tai bị tra tấn bởi tiếng ngáy vang như sấm của thằng bạn....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook