Nơi Ta chờ Em.....
-
Chương 14: Người yêu?
Tối nay nó cùng đám bạn đi chơi đến muộn mới về. Nó cảm thấy vui vẻ vì lâu lắm rồi chúng nó mới có dịp gặp gỡ nhau truyện trò ngoài giờ trên lớp. Về đến nhà vẫn như mọi khi nó lại thấy Khang trầm tư suy nghĩ bên ngoài ban công, gợi nó nhắc đến chuyện Hoa dạo gần đây hay hỏi han nó. Nó tiến sát lại đứng cùng Khang. Khang ngạc nhiên quay ra nhìn rít hơi thuốc, cười hỏi nó:
- Sao vậy nhóc? Đi chơi khuya không đi nghỉ đi.
- Cô Hoa với chú là người tình của nhau?
- Sao nhóc lại hỏi vậy?
- Cháu xin lỗi.
- Xin lỗi?
- Đúng. Đáng nhẽ ra cháu phải cho chú biết sớm hơn. Nhưng giờ cháu nghĩ là cũng chưa muộn.
- Biết sớm hơn?
Khang quay ra nhìn nó với ánh mắt đầy mong đợi câu trả lời của nó. Chẳng hiểu vì sao mà bỗng dưng Khang lại cảm thấy hồi hộp đến như vậy....
- Vâng. Cháu...cháu....
Tim Khang đập nhanh hơn khi mà nó cứ ấp a ấp úng hoài như vậy. Nhưng Khang vẫn kiên nhẫn đợi nó:
- Cháu đã trót nói với cô ấy là thích màu tím yêu sự thuỷ chung và ghét giả dối,.... nhưng cũng chỉ vì cô ấy nhắn tin cho cháu hỏi về chú nhiều quá mà cháu thì lại không hiểu gì về chú cả. Trót lỡ đóng kịch rồi thì cháu nghĩ đóng cho trót. Nào ngờ càng ngày cô ấy lại càng hỏi nhiêu hơn nên cháu không biết giải quyết tiếp thế nào. Có lẽ nói cho chú biết thì tốt hơn. Không thì tình cảm hai người sẽ vì cháu mà rạn nứt mất.
Nghe nó nói hết câu Khang thấy lòng nhẹ nhõm, buồn cười vì việc nó lo lắng và cũng cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Chả hiểu sao nữa nhưng chắc Khang mong chờ điều gì đó hơn là chuyện nó vừa kể:
- Không sao đâu. Cô ta lại làm phiền đến nhóc rồi.
- Chuyện như thế mà chú còn kêu không sao. Biết đâu cô ấy hiểu sai về chú thì mối quan hệ hai người sẽ bị ảnh hưởng. Và cháu sẽ rất ân hận. Cảm thấy có lỗi khi tự ý nói về chú cho cô ấy nghe như vậy.
- Bình thường thôi mà. Nhóc không việc gì phải lo lắng đâu.
- Chú không sợ bị người yêu hiểu lầm sao?
- Người yêu? Nhóc nghĩ gì thế?
- Vậy là?
- Ta và cô ấy không hề có mối quan hệ tình cảm nào hết.
- Không đúng. Cô ta có vẻ thích chú lắm. Không thể nào mà không có gì được.
- Chuyện kể dài.....
Rít hơi thuốc rồi Khang tiếp tục:
- Hoa là con gái nhà người quen chỗ bố mẹ ta. Kể từ khi ta li dị thì gia đình hai bên cũng nhắm hai đứa cho nhau. Nhưng ta chỉ coi Hoa như em gái không hơn không kém. Cô ấy còn trẻ và còn nhiều người sẽ giúp cô ấy hạnh phúc hơn là ta. Và cái quan trọng là ta không có tình cảm với cô ấy.
Nó cũng lờ mờ hiểu phần nào câu chuyện và chỉ im lặng lắng nghe lời tâm sự của Khang:
- Hoá ra chuyện là như vậy.
Nó định hỏi thêm nhưng có lẽ nó biết như vậy là đủ rồi. Hỏi thêm chỉ sợ những câu hỏi vô duyên của nó lại làm Khang phật ý:
- Muộn rồi nhóc vào ngủ đi. Ta cần yên tĩnh một chút. À còn nữa. Nhóc nên có khoảng cách với cái Linh thì tốt hơn.
Nó lẳng lặng về phòng. Khoá trái cửa, nó nhớ lại cái nụ cười hiền dịu của Khang khi biết nó dựng chuyện để nhắn tin trả lời thắc mắc của Hoa khiến nó cảm thấy ấm áp. Quả thực Khang hiền lành điềm đạm quá. Nhưng sao ông ta lại muốn nó có khoảng cách với Linh? Hay Khang thấy nó và Linh không hợp? Không muốn nó quá thân thiện với Linh? Cũng phải thôi. Linh là con nhà danh giá đất Hà thành thì một thằng công tử bột tỉnh lẻ như nó sao sánh nổi. Nó cảm thấy hơn buồn đôi chút vì lời nói ấy. Nhưng lại cảm thấy tò mò vì lý do sao Khang lại nói với nó như vậy hơn. Nó lờ mờ hiểu rằng chuyện chắc chắn không đơn giản chỉ dừng lại ở việc hai đứa không xứng không hợp. Rốt cuộc là chú ta có ý gì nhỉ?
- Sao vậy nhóc? Đi chơi khuya không đi nghỉ đi.
- Cô Hoa với chú là người tình của nhau?
- Sao nhóc lại hỏi vậy?
- Cháu xin lỗi.
- Xin lỗi?
- Đúng. Đáng nhẽ ra cháu phải cho chú biết sớm hơn. Nhưng giờ cháu nghĩ là cũng chưa muộn.
- Biết sớm hơn?
Khang quay ra nhìn nó với ánh mắt đầy mong đợi câu trả lời của nó. Chẳng hiểu vì sao mà bỗng dưng Khang lại cảm thấy hồi hộp đến như vậy....
- Vâng. Cháu...cháu....
Tim Khang đập nhanh hơn khi mà nó cứ ấp a ấp úng hoài như vậy. Nhưng Khang vẫn kiên nhẫn đợi nó:
- Cháu đã trót nói với cô ấy là thích màu tím yêu sự thuỷ chung và ghét giả dối,.... nhưng cũng chỉ vì cô ấy nhắn tin cho cháu hỏi về chú nhiều quá mà cháu thì lại không hiểu gì về chú cả. Trót lỡ đóng kịch rồi thì cháu nghĩ đóng cho trót. Nào ngờ càng ngày cô ấy lại càng hỏi nhiêu hơn nên cháu không biết giải quyết tiếp thế nào. Có lẽ nói cho chú biết thì tốt hơn. Không thì tình cảm hai người sẽ vì cháu mà rạn nứt mất.
Nghe nó nói hết câu Khang thấy lòng nhẹ nhõm, buồn cười vì việc nó lo lắng và cũng cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Chả hiểu sao nữa nhưng chắc Khang mong chờ điều gì đó hơn là chuyện nó vừa kể:
- Không sao đâu. Cô ta lại làm phiền đến nhóc rồi.
- Chuyện như thế mà chú còn kêu không sao. Biết đâu cô ấy hiểu sai về chú thì mối quan hệ hai người sẽ bị ảnh hưởng. Và cháu sẽ rất ân hận. Cảm thấy có lỗi khi tự ý nói về chú cho cô ấy nghe như vậy.
- Bình thường thôi mà. Nhóc không việc gì phải lo lắng đâu.
- Chú không sợ bị người yêu hiểu lầm sao?
- Người yêu? Nhóc nghĩ gì thế?
- Vậy là?
- Ta và cô ấy không hề có mối quan hệ tình cảm nào hết.
- Không đúng. Cô ta có vẻ thích chú lắm. Không thể nào mà không có gì được.
- Chuyện kể dài.....
Rít hơi thuốc rồi Khang tiếp tục:
- Hoa là con gái nhà người quen chỗ bố mẹ ta. Kể từ khi ta li dị thì gia đình hai bên cũng nhắm hai đứa cho nhau. Nhưng ta chỉ coi Hoa như em gái không hơn không kém. Cô ấy còn trẻ và còn nhiều người sẽ giúp cô ấy hạnh phúc hơn là ta. Và cái quan trọng là ta không có tình cảm với cô ấy.
Nó cũng lờ mờ hiểu phần nào câu chuyện và chỉ im lặng lắng nghe lời tâm sự của Khang:
- Hoá ra chuyện là như vậy.
Nó định hỏi thêm nhưng có lẽ nó biết như vậy là đủ rồi. Hỏi thêm chỉ sợ những câu hỏi vô duyên của nó lại làm Khang phật ý:
- Muộn rồi nhóc vào ngủ đi. Ta cần yên tĩnh một chút. À còn nữa. Nhóc nên có khoảng cách với cái Linh thì tốt hơn.
Nó lẳng lặng về phòng. Khoá trái cửa, nó nhớ lại cái nụ cười hiền dịu của Khang khi biết nó dựng chuyện để nhắn tin trả lời thắc mắc của Hoa khiến nó cảm thấy ấm áp. Quả thực Khang hiền lành điềm đạm quá. Nhưng sao ông ta lại muốn nó có khoảng cách với Linh? Hay Khang thấy nó và Linh không hợp? Không muốn nó quá thân thiện với Linh? Cũng phải thôi. Linh là con nhà danh giá đất Hà thành thì một thằng công tử bột tỉnh lẻ như nó sao sánh nổi. Nó cảm thấy hơn buồn đôi chút vì lời nói ấy. Nhưng lại cảm thấy tò mò vì lý do sao Khang lại nói với nó như vậy hơn. Nó lờ mờ hiểu rằng chuyện chắc chắn không đơn giản chỉ dừng lại ở việc hai đứa không xứng không hợp. Rốt cuộc là chú ta có ý gì nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook