Nỗi Niềm UKE Xấu
-
Chương 3: Trouble
Sáng hôm sau tỉnh dậy từ… 5giờ sáng, thực ra không phải vì tôi khó ngủ vì hồi hộp mà vì phải chuẩn bị tắm rửa cho sạch sẽ, cho bớt xấu, thiệt ra tôi chỉ mong cho bớt xấu thôi, chứ đẹp thì tôi không dám mơ tới rồi. Ngắm mình trước gương lúc 6h sáng, tôi suýt đứng tim mấy lần vì mái tóc xấu xí cháy nhẻm, làn da sần sùi, khuyến mãi thêm 2 cái mụn bọc to đùng, cái miệng như hai cái xúc xích ghép lại. Mặc dù tay tôi đeo 2 cái hột xoàn, mặc áo sơ mi cụt tay của Marc Jacobs, quần jeans ngắn của CalvinKlein hàng limited nhưng vẫn không thể nào cứu vãn cho ngoại hình « ma chê quỷ hờn » của tôi…
7h, Quỳnh lên phòng tôi và gọi tôi dậy lần nữa vì sau khi make up và diện đồ xong tôi nằm trên giường mơ mộng mà ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Lần này phải cảm ơn nó vì đã kêu tôi dậy. Cảm giác giống như chuẩn bị ra mắt bạn trai vậy? Mà biết chắc chắn trai mà thấy tôi kiểu gì trai cũng chạy té đái. Nhưng kệ, cho tôi mơ mộng chút đi…
8h, tại cafe Louisiane, tôi với con Quỳnh chọn một địa điểm nơi góc phòng, đề phòng khách khác tới ăn sáng thấy tôi rồi họ lại ói ra nữa. ^^! (nóigiỡn thôi chứ tôi ko xấu tới mức đó). 2 đứa gọi hai li cafe ra uống, vừa uống vừa buôn dưa lê, nói xấu mương 14.
- Công nhận cái mương đó lá cải dễ sợ!
- Uh, mà không có cái mương đó ko có tin gì hài để coi.
Say sưa kể chuyện cho nhau nghe, cười ha hả như hai đứa trốn trại. Hai đứa mới nhận ra một điều đau đớn, một sựthật phũphàng, là để quêntiền ở nhà… Từ khoảnh khắc đó, tôi và nó chuyển đề tài từ nói xấu mương 14 bằng đề tài mắng nhiếc trách móc nhau vụ không đem tiền…
- Excuse me! (xin lỗi)
Đang cãi nhau chí chóe, nghe thấygiọng trai nào thânthương là 2 đứa giả nai liền.
- What? (gì zậy?) – tôi.
- Oh my god (trời ơi) here you are… - giọng con Quỳnh đang rặn tiếng Anh.
Tôi cũng quay lại nhìn thử, đó chính là 3 anh chàng đã cứu tôi hôm qua. Bao nhiêu cái hung dữ, đánh đá về vụ để quên tiền chợt biến mắt, thay vào đó là hương vị của tình yêu đang tràn ngập xunh quanh tôi, ủa nhưng có phải là tình yêu ko? Bộ ko lẽ tôi yêu nhanh như vậy, bởi tình yêu là từ không có trong từ điển cuộc sống của một gay xấu như tôi…
Tôi bắt đầu trở nên lúng túng và ngại ngùng, con Quỳnh thì ngược lại, nó nói tiếng anh của nó không giỏi nên đây là dịp để nó trau dồi tiếng anh. Vậy là nó ríu rít như một con điên, còn tôi thì ngại ngùng cúi mặt xuống hoài. Nhưng tôi bị một cái tật, gọi là mê trai, nên thỉnh thoảng tôi vẫn liếc lên thử. Phải nói là số hưởng khi được gặp 3 người đẹp trai như vậy. Nói ra sợ trai việt kêu tôi hay so sánh, chớ tôi thấy trai tây nhiều người đẹp trai dễ sợ. Ai cũng cao to, còn menly nữa, râu ria nhìn phát mê.
Ba anh chàng này, có một anh chàng học về văn hóa VN nên cũng biết tiếng việt sơ sơ, đây là anh chàng mà tôi thấy đẹp trai nhất. (thật ra là đẹp trai nhì) sau khi nghe 2 anh kia nói là đã có bạn gái rồi. Hic, vừa là straight vừa có bạn gái thì đối với tôi không có ý nghĩa gì hết. Saygoodbye, nhưng còn một anh chưa có bạn gái. Há há, không biết phải gay không? Tôi muốn hỏi thẳng lắm nhưng mà thấy sao kỳ cục… Ảnh tóc nâu, mắt nâu, dễ thương cực kỳ, thỉnh thoảng ảnh cười một cái là 2 hàng nước miếngcủa tôi cứ chảy ra ròng ròng. Ta nói xấu mà nhục chỉ có thể là từ duy nhất mô tả được tôi lúc này.
Mặc cho con Quỳnh đang luyên thuyên truyện trên trời dưới biển với 2 anh kia, tôi mới lấy hết can đảm nhìn sang anh chàng tóc nâu dễ thương, miệng mỉm cười thật tươi, sao cho đừng xấu quá người ta sợ:
- What’s your name? (tên gì zậy)
- Me? Tom… and you? (anh? Tom… còn e?)
Công nhận run quá cái quên hết trơn tiếng anh, tôi phải ráng lắm mới rặn ra được vài chữ, mà chủ yếu là đoán là chính chứ run quá nghe chả hiểu họ nói gì.
- Phuong… hic.. sorry my english is very bad (xin lỗi tiếng anh của tôi dở lắm)
- Oh, không sao, Tom cũng nói được tiếng việt mà.
- Ặc, sao anh nói được tiếng việt?
- Tom nói được nhưng không giỏi lắm, có gì em giúp anh với nha. Vì anh đang học về văn hóa Việt Nam.
Tôi thấy mắc cười vì cách phát âm và lối xưng hô của ảnh hài dễ sợ, mà cũng nghĩ học văn hóa không biết ra trường làm nghề gì. (thật ra ảnh đã giới thiệu từ trước rồi mà tôi không để ý).
- Rồi anh ở đây du lịch hả, bao giờ về lại UK?
- Anh ở đây một tháng thôi, làm thực tế, đi chung với lại hai thằng bạn kia, mà hai đứa kia không biết tiếng việt nhiều.
- Oh…
- …
Thiệt tình nha, ở nhà tôi nghĩ ra nhiều chuyện để nói lắm mà sao lúc gặp rồi tôi quên hết trơn chẳng biết nói gì, một câu hỏi muốn hỏi nhất luôn là sao anh vẫn single, anh là gay hả nhưng không dám hỏi.. huhu… Một sự im lặng đè nặng lên đôi vai gầy của tôi, đối diện với sự im lặng đó là cái mồm oang oang bắt tuyệt của con mụ Quỳnh. Thời gian trôi đi mà tôi vẫn chưa biết nói gì với ảnh, thôi đành ngồi ngắm chay vậy. Hai mắt nâu, lông mi cong vút, y chang như hoàng tử trong mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng, nhìn yêu kinh, miệng cười 1 cái chắc tôi xỉu vì quá đẹp trai, lâu lâu ảnh còn chau mày lại ra vẻ lắng nghe con Quỳnh nói nữa, dễ thương tàn nhẫn luôn. Mà hình như tôi nhìn ảnh chăm chăm rồi thì phải… chết cha…
- What’s up? Mặt anh dính gì hả? – Tom chau mày.
- Á ko có, có con muỗi kìa, để e bắt xuống dùm cho. – Tôi giật mình
- Chátttttt
Một cú tát sét đánh từ bàn tay cá sấu của tôi vô khuôn mặt hoàng tử của ảnh. Ảnh sững sờ, 2 ông bạn của ảnh cũng sững sờ, con Quỳnh cũng sững sờ, mấy vị khách trong quán cũng sững sờ và tôi cũng sững sờ… Lý do vì tôi quá quíu khi bị bắt quả tang đang nhìn trộm ảnh, nên tôi phải giả vờ nói trên mặt ảnh có con muỗi và hành động một cách sỗ sàng như vậy cho hợp lý. Hic… Chắc chắn ảnh sẽ giận và nghĩ tôi là đứa thần kinh…
- Thằng kia, bị gì zậy mày, ảnh hôm qua là người cứu mày đó, sao mày đánh ảnh. – Con Quỳnh rị tôi xuống mắng nhiết.
- Tao… tao… bắt con muỗi chứ bộ… - Tôi chống chế
Còn Ảnh và 2 người còn lại vẫn 1 tư thế mắt chữ o mồm chữ a. Hình như đứng hình rồi. Tiếp theo là cảnh con Quỳnh chửi tôi như một con súc vật, hình như bao nhiêu từ cặn bã nó đã xả hết vô tôi. Mặt tôi tái mét “ Đúng rồi, mình – đã xấu còn thích đóng vai ác, nhưng đâu có ai hiểu cho tôi, tôi đã bao giờ có kinh nghiệm gặp trai đâu, tôi đâu biét phải làm gì, đó chỉ là tai nạn thôi mà”. Nghĩ như vậy thôi mà tôi ngậm ngùi ghê gớm, nén cục tức xuống, tôi nói với giọng nghẹn ngào với ảnh:
- I’m so sorry, but thank you for helped me yesterday…
Vừa nói xong tôi chạy một mạch về, hình như tôi đã hết bức xúc mà có một chút niềm vui len lỏi trong tôi, đó là tôi đã trốnđược trách nhiệm quên mang ví tiền. Phần còn lại để con Quỳnh lo…
Về nhà, vào phòng, tôi lại lấy gương ra soi, khóc ấm ức như một con bánh bèo có thai rồi bị bắt phá, tiếc nữa. Tiếc vì tự nhiên có cơ hội được gần một người đẹp trai như vậy mà ko biết trân trọng, rồi ức vì tự nhiên mình hành động như một đứa thần kinh, và tôi bàng hoàng phát hiện ra, ngoài cái xấu lạ trời ban cho, tôi còn có thêm một cái đặc biệt nữa đó là mỗi lần cuống quẫn tôi hay làm những chuyện không ai hiểu… chẳng hạn như đánh người vì con muỗi …
7h, Quỳnh lên phòng tôi và gọi tôi dậy lần nữa vì sau khi make up và diện đồ xong tôi nằm trên giường mơ mộng mà ngủ thiếp đi lúc nào ko hay. Lần này phải cảm ơn nó vì đã kêu tôi dậy. Cảm giác giống như chuẩn bị ra mắt bạn trai vậy? Mà biết chắc chắn trai mà thấy tôi kiểu gì trai cũng chạy té đái. Nhưng kệ, cho tôi mơ mộng chút đi…
8h, tại cafe Louisiane, tôi với con Quỳnh chọn một địa điểm nơi góc phòng, đề phòng khách khác tới ăn sáng thấy tôi rồi họ lại ói ra nữa. ^^! (nóigiỡn thôi chứ tôi ko xấu tới mức đó). 2 đứa gọi hai li cafe ra uống, vừa uống vừa buôn dưa lê, nói xấu mương 14.
- Công nhận cái mương đó lá cải dễ sợ!
- Uh, mà không có cái mương đó ko có tin gì hài để coi.
Say sưa kể chuyện cho nhau nghe, cười ha hả như hai đứa trốn trại. Hai đứa mới nhận ra một điều đau đớn, một sựthật phũphàng, là để quêntiền ở nhà… Từ khoảnh khắc đó, tôi và nó chuyển đề tài từ nói xấu mương 14 bằng đề tài mắng nhiếc trách móc nhau vụ không đem tiền…
- Excuse me! (xin lỗi)
Đang cãi nhau chí chóe, nghe thấygiọng trai nào thânthương là 2 đứa giả nai liền.
- What? (gì zậy?) – tôi.
- Oh my god (trời ơi) here you are… - giọng con Quỳnh đang rặn tiếng Anh.
Tôi cũng quay lại nhìn thử, đó chính là 3 anh chàng đã cứu tôi hôm qua. Bao nhiêu cái hung dữ, đánh đá về vụ để quên tiền chợt biến mắt, thay vào đó là hương vị của tình yêu đang tràn ngập xunh quanh tôi, ủa nhưng có phải là tình yêu ko? Bộ ko lẽ tôi yêu nhanh như vậy, bởi tình yêu là từ không có trong từ điển cuộc sống của một gay xấu như tôi…
Tôi bắt đầu trở nên lúng túng và ngại ngùng, con Quỳnh thì ngược lại, nó nói tiếng anh của nó không giỏi nên đây là dịp để nó trau dồi tiếng anh. Vậy là nó ríu rít như một con điên, còn tôi thì ngại ngùng cúi mặt xuống hoài. Nhưng tôi bị một cái tật, gọi là mê trai, nên thỉnh thoảng tôi vẫn liếc lên thử. Phải nói là số hưởng khi được gặp 3 người đẹp trai như vậy. Nói ra sợ trai việt kêu tôi hay so sánh, chớ tôi thấy trai tây nhiều người đẹp trai dễ sợ. Ai cũng cao to, còn menly nữa, râu ria nhìn phát mê.
Ba anh chàng này, có một anh chàng học về văn hóa VN nên cũng biết tiếng việt sơ sơ, đây là anh chàng mà tôi thấy đẹp trai nhất. (thật ra là đẹp trai nhì) sau khi nghe 2 anh kia nói là đã có bạn gái rồi. Hic, vừa là straight vừa có bạn gái thì đối với tôi không có ý nghĩa gì hết. Saygoodbye, nhưng còn một anh chưa có bạn gái. Há há, không biết phải gay không? Tôi muốn hỏi thẳng lắm nhưng mà thấy sao kỳ cục… Ảnh tóc nâu, mắt nâu, dễ thương cực kỳ, thỉnh thoảng ảnh cười một cái là 2 hàng nước miếngcủa tôi cứ chảy ra ròng ròng. Ta nói xấu mà nhục chỉ có thể là từ duy nhất mô tả được tôi lúc này.
Mặc cho con Quỳnh đang luyên thuyên truyện trên trời dưới biển với 2 anh kia, tôi mới lấy hết can đảm nhìn sang anh chàng tóc nâu dễ thương, miệng mỉm cười thật tươi, sao cho đừng xấu quá người ta sợ:
- What’s your name? (tên gì zậy)
- Me? Tom… and you? (anh? Tom… còn e?)
Công nhận run quá cái quên hết trơn tiếng anh, tôi phải ráng lắm mới rặn ra được vài chữ, mà chủ yếu là đoán là chính chứ run quá nghe chả hiểu họ nói gì.
- Phuong… hic.. sorry my english is very bad (xin lỗi tiếng anh của tôi dở lắm)
- Oh, không sao, Tom cũng nói được tiếng việt mà.
- Ặc, sao anh nói được tiếng việt?
- Tom nói được nhưng không giỏi lắm, có gì em giúp anh với nha. Vì anh đang học về văn hóa Việt Nam.
Tôi thấy mắc cười vì cách phát âm và lối xưng hô của ảnh hài dễ sợ, mà cũng nghĩ học văn hóa không biết ra trường làm nghề gì. (thật ra ảnh đã giới thiệu từ trước rồi mà tôi không để ý).
- Rồi anh ở đây du lịch hả, bao giờ về lại UK?
- Anh ở đây một tháng thôi, làm thực tế, đi chung với lại hai thằng bạn kia, mà hai đứa kia không biết tiếng việt nhiều.
- Oh…
- …
Thiệt tình nha, ở nhà tôi nghĩ ra nhiều chuyện để nói lắm mà sao lúc gặp rồi tôi quên hết trơn chẳng biết nói gì, một câu hỏi muốn hỏi nhất luôn là sao anh vẫn single, anh là gay hả nhưng không dám hỏi.. huhu… Một sự im lặng đè nặng lên đôi vai gầy của tôi, đối diện với sự im lặng đó là cái mồm oang oang bắt tuyệt của con mụ Quỳnh. Thời gian trôi đi mà tôi vẫn chưa biết nói gì với ảnh, thôi đành ngồi ngắm chay vậy. Hai mắt nâu, lông mi cong vút, y chang như hoàng tử trong mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng, nhìn yêu kinh, miệng cười 1 cái chắc tôi xỉu vì quá đẹp trai, lâu lâu ảnh còn chau mày lại ra vẻ lắng nghe con Quỳnh nói nữa, dễ thương tàn nhẫn luôn. Mà hình như tôi nhìn ảnh chăm chăm rồi thì phải… chết cha…
- What’s up? Mặt anh dính gì hả? – Tom chau mày.
- Á ko có, có con muỗi kìa, để e bắt xuống dùm cho. – Tôi giật mình
- Chátttttt
Một cú tát sét đánh từ bàn tay cá sấu của tôi vô khuôn mặt hoàng tử của ảnh. Ảnh sững sờ, 2 ông bạn của ảnh cũng sững sờ, con Quỳnh cũng sững sờ, mấy vị khách trong quán cũng sững sờ và tôi cũng sững sờ… Lý do vì tôi quá quíu khi bị bắt quả tang đang nhìn trộm ảnh, nên tôi phải giả vờ nói trên mặt ảnh có con muỗi và hành động một cách sỗ sàng như vậy cho hợp lý. Hic… Chắc chắn ảnh sẽ giận và nghĩ tôi là đứa thần kinh…
- Thằng kia, bị gì zậy mày, ảnh hôm qua là người cứu mày đó, sao mày đánh ảnh. – Con Quỳnh rị tôi xuống mắng nhiết.
- Tao… tao… bắt con muỗi chứ bộ… - Tôi chống chế
Còn Ảnh và 2 người còn lại vẫn 1 tư thế mắt chữ o mồm chữ a. Hình như đứng hình rồi. Tiếp theo là cảnh con Quỳnh chửi tôi như một con súc vật, hình như bao nhiêu từ cặn bã nó đã xả hết vô tôi. Mặt tôi tái mét “ Đúng rồi, mình – đã xấu còn thích đóng vai ác, nhưng đâu có ai hiểu cho tôi, tôi đã bao giờ có kinh nghiệm gặp trai đâu, tôi đâu biét phải làm gì, đó chỉ là tai nạn thôi mà”. Nghĩ như vậy thôi mà tôi ngậm ngùi ghê gớm, nén cục tức xuống, tôi nói với giọng nghẹn ngào với ảnh:
- I’m so sorry, but thank you for helped me yesterday…
Vừa nói xong tôi chạy một mạch về, hình như tôi đã hết bức xúc mà có một chút niềm vui len lỏi trong tôi, đó là tôi đã trốnđược trách nhiệm quên mang ví tiền. Phần còn lại để con Quỳnh lo…
Về nhà, vào phòng, tôi lại lấy gương ra soi, khóc ấm ức như một con bánh bèo có thai rồi bị bắt phá, tiếc nữa. Tiếc vì tự nhiên có cơ hội được gần một người đẹp trai như vậy mà ko biết trân trọng, rồi ức vì tự nhiên mình hành động như một đứa thần kinh, và tôi bàng hoàng phát hiện ra, ngoài cái xấu lạ trời ban cho, tôi còn có thêm một cái đặc biệt nữa đó là mỗi lần cuống quẫn tôi hay làm những chuyện không ai hiểu… chẳng hạn như đánh người vì con muỗi …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook