Nỗi Niềm UKE Xấu
-
Chương 20: Horizon
Tiếng chim hải âu ríu rít, gió biển thổi chỗ tóc mái của tôi, tôi với ảnh vẫn không biết nói chuyện gì tiếp, không lẽ tôi nói là tối nay tụi mình làm chuyện đó nha, em không thể chờ được. Thật là mất nết, tôi cố nghĩ ra một chủ đề gì đó để nói chuyện với ảnh. Tôi vuốt phần tóc mái của mình cho gọn rồi cất tiếng:
- Cuộc sống của anh ra sao?
- Hmmm… Anh sống ở ký túc xá tại trường… - Ảnh trả lời một cách lúng túng trước câu hỏi đột ngột của tôi. Mắt ảnh vẫn nhìn về phía biển.
- Anh không ở với bố mẹ hả?
- Không…
- Tại sao vậy? – Tôi hỏi theo quán tính.
- Hmm... Bố anh mất năm trước. Ông ấy bị bệnh.
- I’m so sorry… - Tôi cảm thấy hối hận khi đã làm anh ấy nhớ lại kỉ niệm buồn.
- Mẹ và hai em trai anh rất buồn, họ suy sụp một thời gian dài. Lúc đó anh phải chuyển đến ký túc xá vì anh rất sợ không khí buồn bã…
- Lẽ ra anh nên ở bên cạnh gia đình mình lúc đó! – Tôi nói và hai mắt vẫn nhìn ảnh chăm chú.
- Anh không biết… Anh thật sự không sẵn sàng để đối mặt với nỗi mất mát đó. – Tom vẫn nhìn thẳng về phía trước.
- … - Tôi vẫn đang lắng nghe.
- Anh sợ…
- …
- Anh sợ, rất sợ mình sẽ mất đi mọi thứ… - Giọng ảnh có vẻ lạc đi. Mặt Tom đỏ hoe, có lẽ ảnh đã kìm nén trong lòng nhiều điều…
Tôi vòng tay ôm Tom lại, lúc này tôi mới nhận ra một điều thật đơn giản. Ai cũng có một nỗi buồn riêng, không ai có thể khẳng định được nỗi buồn của mình nhiều hơn của người khác. Đằng sau hình dáng to lớn của Tom kia vẫn là trái tim của một cậu bé, đúng như ai đó từng nói với tôi: “Ai cũng có một điểm yếu, cái quan trọng là họ giấu rất kỹ”. Nỗi sợ phải mất đi những người mà mình thương yêu thật sự rất khó khăn mới có thể vượt qua được. Tôi ôm Tom, vuốt tóc Tom, lúc này Tom giống như một đứa trẻ…
- Life is just a series of moments, just let them go... – Tôi thì thào.
(Cuộc sống là một chuỗi khoảnh khắc, hãy để nó trôi qua…)
Tom vẫn ở trong vòng tay tôi, ảnh vẫn gật gật đầu giống như những lần trước…
Tôi tháo chiếc nhẫn đang đeo ở tay, tôi nâng tay ảnh lên và đeo chiếc nhẫn của tôi vào. Ảnh quay mặt lên nhìn tôi.
- Bùa hộ mệnh của em... Em hi vọng anh sẽ vượt qua mọi khó khăn mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn này... – Tôi vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn vào tay của Tom.
- Anh không thể lấy được, nếu như đó là bùa hộ mệnh của em. – Tom ngồi thẳng dậy và lúng túng tháo ra.
Tôi chộp tay ảnh lại, lắc lắc đầu.
- Bây giờ em không cần nó nữa, nó thuộc về anh rồi. – Tôi cười một cách ngượng ngùng.
Tom không nói nên lời mà vẫn nhìn tôi, tay ảnh vẫn đang xoay xoay chiếc nhẫn, tôi quay mặt qua chỗ khác, tôi rất ngại khi người ta nhìn mình chằm chằm như vậy.
- Em chỉ muốn cảm ơn anh...
- ... – Tom không nói gì nữa. Ảnh chồm tới, nhìn tôi và chuẩn bị trao cho tôi một nụ hôn từ đôi môi ngọt ngào kia. Nhưng tôi lại quay mặt qua hướng khác, khiến cho ảnh hơi đơ.
- ...để khi khác nhé! – Tôi nói.
Tom gật gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên khi tôi từ chối nụ hôn của ảnh. Đúng vậy, tôi đã từ chối nụ hôn mà tôi hằng mong chờ, vì tôi lờ mờ nhận ra một điều, một điều mà lẽ ra tôi phải biết từ khi tôi mới gặp Tom.
Nếu Tom yêu tôi, đó chính là một gánh nặng cho Tom...
Một gánh nặng mà tôi sẽ không bao giờ có thể nghĩ tới được. Bạn bè của Tom sẽ nghĩ gì nếu như họ biết một người như Tom lại “vụng trộm” với một đứa gay xấu xí như tôi, gia đình ảnh sẽ nghĩ gì, nhiều vấn đề khác nữa sẽ nảy sinh. Đau hơn nữa, ảnh sẽ phải trở về Anh, về một nơi cách nơi tôi đang ở nửa vòng trái đất. Có nghĩa là buổi sáng của tôi chính là buổi tối của ảnh. Tình yêu này, sẽ trở thành một thứ gì đó đầy khó khăn, nhưng tôi...thật sự tận trong lòng tôi vẫn không thể buông tay được... Tôi không muốn mất những giây phút bên cạnh Tom, nếu những khoảnh khắc này qua đi rồi tôi sẽ không có cơ hội có lại lần nữa...
- Biển đẹp quá! – Tom nói làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Ừ... nhưng gió mạnh quá.
Tom lật đật chạy ra ngoài xe lấy áo khoác rồi choàng lên tôi. Phải công nhận một điều là ảnh rất tâm lý và ga lăng.
- Hết lạnh chưa?
- Chưa
Tom vòng tay qua kéo tôi vô lòng. Tôi nghĩ miên man điều này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ giữ Tom ở lại đây. Lúc đó cho dù ảnh có là ai, hình dáng thế nào, tôi cũng sẽ không buông ảnh ra nữa đâu. Còn bây giờ, Tom và tôi hãy vì nhau mà sống cho thật tốt, thật trọn vẹn với cuộc đời và với những con người đang hiện hữu ở xung quanh mình… Bởi thật sự, tôi không đủ dũng cảm…
- Cuộc sống của anh ra sao?
- Hmmm… Anh sống ở ký túc xá tại trường… - Ảnh trả lời một cách lúng túng trước câu hỏi đột ngột của tôi. Mắt ảnh vẫn nhìn về phía biển.
- Anh không ở với bố mẹ hả?
- Không…
- Tại sao vậy? – Tôi hỏi theo quán tính.
- Hmm... Bố anh mất năm trước. Ông ấy bị bệnh.
- I’m so sorry… - Tôi cảm thấy hối hận khi đã làm anh ấy nhớ lại kỉ niệm buồn.
- Mẹ và hai em trai anh rất buồn, họ suy sụp một thời gian dài. Lúc đó anh phải chuyển đến ký túc xá vì anh rất sợ không khí buồn bã…
- Lẽ ra anh nên ở bên cạnh gia đình mình lúc đó! – Tôi nói và hai mắt vẫn nhìn ảnh chăm chú.
- Anh không biết… Anh thật sự không sẵn sàng để đối mặt với nỗi mất mát đó. – Tom vẫn nhìn thẳng về phía trước.
- … - Tôi vẫn đang lắng nghe.
- Anh sợ…
- …
- Anh sợ, rất sợ mình sẽ mất đi mọi thứ… - Giọng ảnh có vẻ lạc đi. Mặt Tom đỏ hoe, có lẽ ảnh đã kìm nén trong lòng nhiều điều…
Tôi vòng tay ôm Tom lại, lúc này tôi mới nhận ra một điều thật đơn giản. Ai cũng có một nỗi buồn riêng, không ai có thể khẳng định được nỗi buồn của mình nhiều hơn của người khác. Đằng sau hình dáng to lớn của Tom kia vẫn là trái tim của một cậu bé, đúng như ai đó từng nói với tôi: “Ai cũng có một điểm yếu, cái quan trọng là họ giấu rất kỹ”. Nỗi sợ phải mất đi những người mà mình thương yêu thật sự rất khó khăn mới có thể vượt qua được. Tôi ôm Tom, vuốt tóc Tom, lúc này Tom giống như một đứa trẻ…
- Life is just a series of moments, just let them go... – Tôi thì thào.
(Cuộc sống là một chuỗi khoảnh khắc, hãy để nó trôi qua…)
Tom vẫn ở trong vòng tay tôi, ảnh vẫn gật gật đầu giống như những lần trước…
Tôi tháo chiếc nhẫn đang đeo ở tay, tôi nâng tay ảnh lên và đeo chiếc nhẫn của tôi vào. Ảnh quay mặt lên nhìn tôi.
- Bùa hộ mệnh của em... Em hi vọng anh sẽ vượt qua mọi khó khăn mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn này... – Tôi vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn vào tay của Tom.
- Anh không thể lấy được, nếu như đó là bùa hộ mệnh của em. – Tom ngồi thẳng dậy và lúng túng tháo ra.
Tôi chộp tay ảnh lại, lắc lắc đầu.
- Bây giờ em không cần nó nữa, nó thuộc về anh rồi. – Tôi cười một cách ngượng ngùng.
Tom không nói nên lời mà vẫn nhìn tôi, tay ảnh vẫn đang xoay xoay chiếc nhẫn, tôi quay mặt qua chỗ khác, tôi rất ngại khi người ta nhìn mình chằm chằm như vậy.
- Em chỉ muốn cảm ơn anh...
- ... – Tom không nói gì nữa. Ảnh chồm tới, nhìn tôi và chuẩn bị trao cho tôi một nụ hôn từ đôi môi ngọt ngào kia. Nhưng tôi lại quay mặt qua hướng khác, khiến cho ảnh hơi đơ.
- ...để khi khác nhé! – Tôi nói.
Tom gật gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên khi tôi từ chối nụ hôn của ảnh. Đúng vậy, tôi đã từ chối nụ hôn mà tôi hằng mong chờ, vì tôi lờ mờ nhận ra một điều, một điều mà lẽ ra tôi phải biết từ khi tôi mới gặp Tom.
Nếu Tom yêu tôi, đó chính là một gánh nặng cho Tom...
Một gánh nặng mà tôi sẽ không bao giờ có thể nghĩ tới được. Bạn bè của Tom sẽ nghĩ gì nếu như họ biết một người như Tom lại “vụng trộm” với một đứa gay xấu xí như tôi, gia đình ảnh sẽ nghĩ gì, nhiều vấn đề khác nữa sẽ nảy sinh. Đau hơn nữa, ảnh sẽ phải trở về Anh, về một nơi cách nơi tôi đang ở nửa vòng trái đất. Có nghĩa là buổi sáng của tôi chính là buổi tối của ảnh. Tình yêu này, sẽ trở thành một thứ gì đó đầy khó khăn, nhưng tôi...thật sự tận trong lòng tôi vẫn không thể buông tay được... Tôi không muốn mất những giây phút bên cạnh Tom, nếu những khoảnh khắc này qua đi rồi tôi sẽ không có cơ hội có lại lần nữa...
- Biển đẹp quá! – Tom nói làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- Ừ... nhưng gió mạnh quá.
Tom lật đật chạy ra ngoài xe lấy áo khoác rồi choàng lên tôi. Phải công nhận một điều là ảnh rất tâm lý và ga lăng.
- Hết lạnh chưa?
- Chưa
Tom vòng tay qua kéo tôi vô lòng. Tôi nghĩ miên man điều này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ giữ Tom ở lại đây. Lúc đó cho dù ảnh có là ai, hình dáng thế nào, tôi cũng sẽ không buông ảnh ra nữa đâu. Còn bây giờ, Tom và tôi hãy vì nhau mà sống cho thật tốt, thật trọn vẹn với cuộc đời và với những con người đang hiện hữu ở xung quanh mình… Bởi thật sự, tôi không đủ dũng cảm…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook