Nỗi Niềm UKE Xấu
-
Chương 17: Innocent days
Tôi muốn đi qua khách sạn để gặp ảnh mà khổ nỗi Con Quỳnh bị cảm rượu rồi. Không lẽ tôi qua khách sạn một mình lấy xe, mà tôi cũng đâu biết lái xe ô tô đâu. Tôi về phòng mình, lấy điện thoại nhắn tin cho Tom qua imessage.
- Maybe we can’t come there. (Chắc là tụi em không qua chỗ anh được rồi).
Công nhận ảnh reply chậm dễ sợ. Đợi lâu lét không thấy Tom nhắn tin trả lời trả vốn gì hết. Tôi mở máy tính lên để đọc tin tức. Như thường lệ, tôi lại vô mương14 đọc tin. “Những sao nam đẹp trai nhất thế giới” ư? Sao thấy không có ai đẹp trai bằng Tom hết trơn hết trọi. Ta nói đúng là yêu có khác. Yêu cái là nhìn ai cũng thấy như con số không vậy, chỉ có người yêu mình là số một thôi…
“I I I í í Anything could happennnn I I I í í “ – Nhạc chuông điện thoại.
Video call của Tom qua FaceTime. Tôi vội vàng mở lên liền.
“Tạch”
- “Honey, good morning!” – Cái mặt Tom tươi như giỏ trái cây mới được tưới nước vậy, còn đá lông nheo nữa, ta nói người gì đâu đẹp trai dễ sợ.
- What’s up? (gì vậy má). – Tôi bĩu môi.
- Anh vừa đọc tin nhắn xong, tụi em không tới a?
- Uhm… Quỳnh bị ốm rồi. – Tôi thở dài.
- Sao vậy, Quỳnh có sao không?
- Không sao, mới cho nó uống thuốc xong.
- Ok.
- Vậy hôm nay không được gặp anh rồi, buồn ghê gớm.
- Uhm, không sao đâu, còn nhiều ngày nữa mà. - Ảnh vừa nói vừa cười.
- Hôm nay anh có kế hoạch đi đâu không?
- Tụi anh định đi lặn, em muốn đi không?
- Chắc không, em ở nhà với Quỳnh.
- Uhm.
- Em end call nhé! – Tôi nói.
- Ok, nice day!
Vậy là ngày hôm nay không có dịp gặp ảnh rồi, trong lòng tôi buồn thiu. Nói rồi tôi vào phòng Quỳnh ngồi chơi. Nó đã tỉnh và đang nằm trên giường bấm điện thoại nhắn tin cho ai chả biết. Tôi mở tivi phòng nó lên cho có chút âm thanh náo nhiệt rồi hỏi nó:
- Nhắn tin cho ai vậy bà nội?
- Thì ba anh kia rủ đi lặn mà giờ mệt quá đi không nổi nên nhắn tin từ chối chứ sao. – Nó vừa nhắn vừa liếc tôi.
- Rầu dễ sợ - Tôi bắt đầu than thở.
- Sao rầu? – Nó lấy remote bấm volume tivi nhỏ xuống.
Con Quỳnh này là một đứa con gái rất dễ thương, nó rất nhiệt tình, thường hay lắng nghe chuyện than thở của tôi, mà tôi lại ít khi quan tâm tới chuyện của nó. Tự nhiên tôi cũng muốn nó cởi mở lòng nó cho tôi biết.
- Kể chuyện của mày đi? – Tôi nói với nó
- Chuyện gì – nó ngạc nhiên hỏi lại.
- Chuyện bồ bịch của mày á – Tôi vặn lại nó.
- Á, nhắc mới nhớ. Hồi lớp 12 tao cũng có một tình yêu. – Quỳnh hí hửng.
- Sao nữa?
- Chu cha, ảnh đẹp trai vô cùng, trí thức vô cùng, nhưng mà quen được có 3 tháng rồi bỏ àh.
- Ủa sao vậy? – Tôi hỏi.
- Thì bị đánh ghen, bị bạn gái của thằng cha đó rượt chạy thấy mụ nội. Coi như là đời tao gặp Thúc Sinh rồi.
- Bộ mày tưởng mày Thúy Kiều hả? – Tôi bĩu môi.
- Hông, tao là Kiều nhi – Nó vừa nói vừa nhu mỏ ra hôn gió tôi.
- Mày có môn Kiều nội, kiều má chứ kiều nhi gì?
- Thằng quỷ - Quỳnh với tay lấy cái gối quăng vô tôi.
Chọc nhỏ này vui. Đang nói chuyện vui vẻ với Quỳnh thì lại thấy Tom nhắn tin rủ đi chơi. Tôi ngạc nhiên hỏi ảnh thì mới biết là ảnh giả bộ đau bụng nên không đi lặn nữa mà ở khách sạn nghỉ ngơi, còn hai ông bạn ảnh thì lặn rồi. Thật sự thương ảnh ghê, dạo này vì tôi mà bỏ bê bạn bè. Tôi nói ảnh lái xe qua nhà tôi rồi hai đứa tôi đi ăn trưa luôn… Tôi tạm biệt con Quỳnh và đồng thời xin phép mượn xe nó đi quậy với trai. Nó làm cái mặt ganh tỵ thấy mà ghét. Tôi hứa khi về sẽ đem mua đồ ăn hàng về cho nó ăn…
Tôi về phòng lựa đồ đạc để đi chơi với Tom, ráng nhớ lại thử tên thật của ảnh là gì Thomas Robert, nghe mắc cười. Nhưng tôi cũng đang bâng khuâng không biết sẽ đi chơi ở đâu ngày hôm nay. Tôi với ảnh sẽ đi chơi ở đâu đây nhỉ? … Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ cho “túi đồ nghề”, tôi bỗng nghe thấy xe dừng dưới nhà, tôi vén màn cửa sổ ra thì thấy đó chính là xe của Quỳnh, vậy là Tom đã tới rồi. Tôi hí hửng xuống mở cổng, Tom vẫn chưa để ý tới tôi, ảnh vẫn đang mò mẫm bấm điện thoại để gọi tôi. Tôi giả bộ đi tới rồi gõ gõ vô cửa kính xe “Cộc cộc”. Ảnh giật mình kéo cửa kính xuống nhìn tôi rồi hất cái cái cổ qua kêu tôi lên xe. Tôi mở cửa xe rồi ngồi ở ghế đầu bên cạnh ảnh.
- Thomas Rô bớt, định rủ đi đâu vậy? – Tôi hạ gọng kính râm xuống rồi đá lông nheo với ảnh.
- Em muốn đi đâu? - Ảnh quay qua hỏi ngược lại tôi.
- Đi đâu đừng có police, anh đâu có bằng lái ở Việt Nam đâu. – Tôi đá đểu ảnh.
- Police nào đuổi kịp được anh… - Nói rồi ảnh đạp ga một cái, cái xe vụt lên làm tôi đập đầu vô cái thành xe ở trước mặt, (tại tôi chưa thắt dây an toàn). Ảnh quay qua nhìn với ánh mắt sợ hãi, sợ bị tôi chửi… Mà đúng là tôi chửi thật.
- Thomas Robert, đồ khốn nạn, tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ… - Tôi vừa chửi vừa xoa xoa cái trán vừa đay nghiến…
- Anh xin lỗi… - Ảnh vừa nói ảnh vừa chấp hai bàn tay lại, mặt ảnh thì tỏ ra rất hoảng hốt…
- Thôi không sao… Đi ăn trưa trước đi. – Tôi nói mà trong lòng vẫn chưa muốn bỏ qua chuyện vừa này.
- Em chỉ đường đi, anh không biết đường ở đây…
- Maybe we can’t come there. (Chắc là tụi em không qua chỗ anh được rồi).
Công nhận ảnh reply chậm dễ sợ. Đợi lâu lét không thấy Tom nhắn tin trả lời trả vốn gì hết. Tôi mở máy tính lên để đọc tin tức. Như thường lệ, tôi lại vô mương14 đọc tin. “Những sao nam đẹp trai nhất thế giới” ư? Sao thấy không có ai đẹp trai bằng Tom hết trơn hết trọi. Ta nói đúng là yêu có khác. Yêu cái là nhìn ai cũng thấy như con số không vậy, chỉ có người yêu mình là số một thôi…
“I I I í í Anything could happennnn I I I í í “ – Nhạc chuông điện thoại.
Video call của Tom qua FaceTime. Tôi vội vàng mở lên liền.
“Tạch”
- “Honey, good morning!” – Cái mặt Tom tươi như giỏ trái cây mới được tưới nước vậy, còn đá lông nheo nữa, ta nói người gì đâu đẹp trai dễ sợ.
- What’s up? (gì vậy má). – Tôi bĩu môi.
- Anh vừa đọc tin nhắn xong, tụi em không tới a?
- Uhm… Quỳnh bị ốm rồi. – Tôi thở dài.
- Sao vậy, Quỳnh có sao không?
- Không sao, mới cho nó uống thuốc xong.
- Ok.
- Vậy hôm nay không được gặp anh rồi, buồn ghê gớm.
- Uhm, không sao đâu, còn nhiều ngày nữa mà. - Ảnh vừa nói vừa cười.
- Hôm nay anh có kế hoạch đi đâu không?
- Tụi anh định đi lặn, em muốn đi không?
- Chắc không, em ở nhà với Quỳnh.
- Uhm.
- Em end call nhé! – Tôi nói.
- Ok, nice day!
Vậy là ngày hôm nay không có dịp gặp ảnh rồi, trong lòng tôi buồn thiu. Nói rồi tôi vào phòng Quỳnh ngồi chơi. Nó đã tỉnh và đang nằm trên giường bấm điện thoại nhắn tin cho ai chả biết. Tôi mở tivi phòng nó lên cho có chút âm thanh náo nhiệt rồi hỏi nó:
- Nhắn tin cho ai vậy bà nội?
- Thì ba anh kia rủ đi lặn mà giờ mệt quá đi không nổi nên nhắn tin từ chối chứ sao. – Nó vừa nhắn vừa liếc tôi.
- Rầu dễ sợ - Tôi bắt đầu than thở.
- Sao rầu? – Nó lấy remote bấm volume tivi nhỏ xuống.
Con Quỳnh này là một đứa con gái rất dễ thương, nó rất nhiệt tình, thường hay lắng nghe chuyện than thở của tôi, mà tôi lại ít khi quan tâm tới chuyện của nó. Tự nhiên tôi cũng muốn nó cởi mở lòng nó cho tôi biết.
- Kể chuyện của mày đi? – Tôi nói với nó
- Chuyện gì – nó ngạc nhiên hỏi lại.
- Chuyện bồ bịch của mày á – Tôi vặn lại nó.
- Á, nhắc mới nhớ. Hồi lớp 12 tao cũng có một tình yêu. – Quỳnh hí hửng.
- Sao nữa?
- Chu cha, ảnh đẹp trai vô cùng, trí thức vô cùng, nhưng mà quen được có 3 tháng rồi bỏ àh.
- Ủa sao vậy? – Tôi hỏi.
- Thì bị đánh ghen, bị bạn gái của thằng cha đó rượt chạy thấy mụ nội. Coi như là đời tao gặp Thúc Sinh rồi.
- Bộ mày tưởng mày Thúy Kiều hả? – Tôi bĩu môi.
- Hông, tao là Kiều nhi – Nó vừa nói vừa nhu mỏ ra hôn gió tôi.
- Mày có môn Kiều nội, kiều má chứ kiều nhi gì?
- Thằng quỷ - Quỳnh với tay lấy cái gối quăng vô tôi.
Chọc nhỏ này vui. Đang nói chuyện vui vẻ với Quỳnh thì lại thấy Tom nhắn tin rủ đi chơi. Tôi ngạc nhiên hỏi ảnh thì mới biết là ảnh giả bộ đau bụng nên không đi lặn nữa mà ở khách sạn nghỉ ngơi, còn hai ông bạn ảnh thì lặn rồi. Thật sự thương ảnh ghê, dạo này vì tôi mà bỏ bê bạn bè. Tôi nói ảnh lái xe qua nhà tôi rồi hai đứa tôi đi ăn trưa luôn… Tôi tạm biệt con Quỳnh và đồng thời xin phép mượn xe nó đi quậy với trai. Nó làm cái mặt ganh tỵ thấy mà ghét. Tôi hứa khi về sẽ đem mua đồ ăn hàng về cho nó ăn…
Tôi về phòng lựa đồ đạc để đi chơi với Tom, ráng nhớ lại thử tên thật của ảnh là gì Thomas Robert, nghe mắc cười. Nhưng tôi cũng đang bâng khuâng không biết sẽ đi chơi ở đâu ngày hôm nay. Tôi với ảnh sẽ đi chơi ở đâu đây nhỉ? … Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ cho “túi đồ nghề”, tôi bỗng nghe thấy xe dừng dưới nhà, tôi vén màn cửa sổ ra thì thấy đó chính là xe của Quỳnh, vậy là Tom đã tới rồi. Tôi hí hửng xuống mở cổng, Tom vẫn chưa để ý tới tôi, ảnh vẫn đang mò mẫm bấm điện thoại để gọi tôi. Tôi giả bộ đi tới rồi gõ gõ vô cửa kính xe “Cộc cộc”. Ảnh giật mình kéo cửa kính xuống nhìn tôi rồi hất cái cái cổ qua kêu tôi lên xe. Tôi mở cửa xe rồi ngồi ở ghế đầu bên cạnh ảnh.
- Thomas Rô bớt, định rủ đi đâu vậy? – Tôi hạ gọng kính râm xuống rồi đá lông nheo với ảnh.
- Em muốn đi đâu? - Ảnh quay qua hỏi ngược lại tôi.
- Đi đâu đừng có police, anh đâu có bằng lái ở Việt Nam đâu. – Tôi đá đểu ảnh.
- Police nào đuổi kịp được anh… - Nói rồi ảnh đạp ga một cái, cái xe vụt lên làm tôi đập đầu vô cái thành xe ở trước mặt, (tại tôi chưa thắt dây an toàn). Ảnh quay qua nhìn với ánh mắt sợ hãi, sợ bị tôi chửi… Mà đúng là tôi chửi thật.
- Thomas Robert, đồ khốn nạn, tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ… - Tôi vừa chửi vừa xoa xoa cái trán vừa đay nghiến…
- Anh xin lỗi… - Ảnh vừa nói ảnh vừa chấp hai bàn tay lại, mặt ảnh thì tỏ ra rất hoảng hốt…
- Thôi không sao… Đi ăn trưa trước đi. – Tôi nói mà trong lòng vẫn chưa muốn bỏ qua chuyện vừa này.
- Em chỉ đường đi, anh không biết đường ở đây…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook