Nỗi Niềm Khó Nói
-
Chương 59
Sau khi ăn cơm chiều, Bạch Tiềm ở lại dọn dẹp rửa chén. Vừa rửa vừa nhớ tới thái độ của thằng bé cậu liền thấy nóng mũi. Hòa Lam lại còn ra sức che chở cho nó nữa chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui cậu thấy bực, suýt tý là đập tiêu cái chén trong tay.
Lúc Bạch Tiềm đi vào phòng em bé, hai đứa nhỏ đang nằm trong hai chiếc nôi còn Mục Lăng đang chăm chúng. Bạch Tiềm bảo cô ta ra ngoài để cậu chơi với con một chút. Cậu ngồi giữa hai chiếc nôi ngắm nhìn con đến ngây người.
Một lúc sau Bach Tiềm nảy ra một ý tưởng... Cậu bưng một chén cháo, cho vào một ít nước hầm gà rồi khuấy lên đi lòng vòng quanh hai chiếc nôi. Mùi thơm nhàn nhạt nhanh chóng tỏa ra khắp phòng... Hai đứa bé đang mơ mơ màng màng ngửi thấy được mùi thơm liền động đậy bò dậy, mở đôi mắt to lúng liếng kiếm tìm.
Nhất Ngạn mút ngón tay chẹp chẹp, chớp chớp mắt nhìn ba.
Bạch Tiềm chậm rãi đi tới bên cạnh nôi cậu bé. Đáp lại ánh mắt chờ mong của Nhất Ngạn, Bạch Tiềm xoay qua nôi của Nhất Hàm. Cậu cẩn thận đút cho cô bé trước, hết muỗng này tới muỗng khác, miệng không ngừng chép chép dụ dỗ: “Thơm quá hà!”
Tiếng Nhất Hàm ăn chóp chép vang lên...
Khi cô bé ăn xong, Bạch Tiềm mới đứng thẳng người lên xoay xoay thả lỏng tứ chi, sẵn tiện cậu nháy mắt với Nhất Ngạn mấy cái. Cậu bé nhìn cậu chằm chằm một đỗi rồi chợt khóc ré lên "A..oa.. oa.." tay chân giãy giãy không ngừng, còn văng cả cái chăn đang đắp.
Bạch Tiềm làm như không nhìn thấy, cậu cầm cái chén không ngồi ở bên cạnh nôi cậu bé ngáp, chống cằm thưởng thức cậu bé khóc mỗi lúc càng to.
Khóc một lát thì cậu bé cũng dần nguôi, hai bàn tay nhỏ xíu dụi dụi mắt nhưng vẫn mở ti hí ra nhìn. Cậu bé dường như ý thức được dùng chiêu này với ông bố Bạch Tiềm cũng vô dụng nên chu mỏ, phùng má, trợn mắt với cậu.
Bạch Tiềm cười rũ rượi, rốt cuộc cũng trút được cơn giận.
Hai cha con cứ thế giằng co cho đến khi bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân và giọng nói của Hòa Lam: “Tiềm! Em tới đây xem con...” Bạch Tiềm đột nhiên có cảm giác không ổn. Lúc cậu quay đầu lại thì Nhất Ngạn đã nằm lại rất ngoan, cậu bé liếc cậu một cái rồi chợt khóc ré lên.
Bạch Tiềm có linh cảm không ổn nhưng chỉ đứng đấy luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Hòa Lam nhanh chóng chạy vào đứng cạnh cậu, thấy con trai bảo bối dang khóc tức tưởi thì đau lòng không thôi. Cô xông lên gạt cậu ra và ẵm bé con lên, vừa dỗ con vừa trừng mắt nhìn cậu.
Nhất Ngạn đáng thương nhìn cô đầy vẻ uất ức, đồng thời chỉ ngón tay nhỏ bé về hướng Bạch Tiềm rồi bổ nhào vào ngực cô tiếp tục khóc tức tưởi.
Hòa Lam đau lòng bao nhiêu thì oán giận Bạch Tiềm bấy nhiêu, cô nhéo cánh tay cậu nói: “Em mới làm gì con hả?”
“Em có làm gì đâu!” Chuyện như vậy đương nhiên cậu không thể thừa nhận được.
“Chị tin em mới lạ.” Hòa Lam ôm con trai bảo bối đứng cách xa cậu một mét.
Nhìn bộ mặt và ánh mắt của cô, Bạch Tiềm tức muốn hộc máu.
“Thực tình em không có làm gì hết. Thằng nhóc này láo cá lắm, chị đừng tin nó!”
“Cái gì mà thằng nhóc? Cái gì mà láo cá? Nó con trai của em cơ mà! Con vẫn còn nhỏ thì làm gì biết gian dối? Nhất định là em đã chọc con khóc.” Hòa Lam đã sớm định tội cậu trong lòng rồi.
Bạch Tiềm khóc không ra nước mắt.
Phương án đầu tiên dạy dỗ thằng bé coi như đã thất bại hoàn toàn.
Lúc rời đi, cậu còn nhìn thấy Nhất Ngạn nhìn đểu cậu trong tích tắc rồi vùi đầu vào ngực mẹ cọ cọ làm cậu giận đến sôi gan mà không làm gì được.
Đến lúc đi ngủ, Hòa Lam nhất quyết không cho cậu vào phòng. Cô bước vào trong rồi đóng sầm cửa lại, cậu lém lĩnh leo cửa sổ vào. Nhưng phòng ngủ biệt thự ở trên cao Bạch Tiềm phải leo từ dưới tầng trệt, đu bám mấy chiếc điều hòa mà lần lên. Dù thể lực cậu tốt nhưng khoảng cách chỗ đeo bám quá xa nên cậu đành bỏ cuộc mà tìm cách khác. Cậu tuột xuống quyết định quăng dây thừng để leo lên. Rốt cuộc khi leo được nữa đường cậu mừng quá ngước lên xem còn bao xa thì bỗng đâu... một xô nước lạnh từ trên dội thẳng xuống người khiến cậu ướt như chuột lột.
Hòa Lam cầm chiếc xô trống trơn liếc cậu nói vọng xuống: “Cho chừa cái tội chọc con trai. Ngủ ở phòng khách đi!”
Nói xong, cô quăng một bọc đồ xuống bãi cỏ. Nhờ ánh trăng đêm mà Bạch Tiềm nhìn ra đó chính là gối mền cho cậu, quả là đau lòng không nói nên lời!!!
Quăng xong, Hòa Lam dứt khoát đóng cửa sổ rồi khóa luôn chốt lại.
Bạch Tiềm đành nhảy xuống. Dựa vào khả năng của cậu, chỉ cần một cước cậu có thể đá tung cửa sổ ra nhưng cậu nghĩ sao lại đi phá nhà mình chứ? Đến lúc đó e rằng thái độ của Hòa Lam đối với cậu còn khó chịu hơn.
Bạch Tiềm ôm gối ôm mền buồn bực trở về phòng khách. Sau khi đi lau mình xong cậu quay lại sô pha nằm.
Trong phòng ánh sáng khá nhá nhem, chỉ có vài tia sáng từ ánh đèn ngoài ban công len qua khe cửa. Màn cửa sổ lay phất phới theo từng cơn gió khiến ánh sáng càng thêm chập chờn. Bạch Tiềm ôm chặt chăn mền trên người, trở tới trở lui khó chìm vào giấc ngủ...
Chăn không mỏng nhưng Hòa Lam không còn quan tâm cậu nữa làm cho cậu thấy lòng mình lạnh lẽo vô cùng.
Một lúc sau, Bạch Tiềm thở dài nói: “Đi ra đi! Núp ló làm gì?”
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, rõ ràng không có người. Nhưng bỗng đâu màn cửa sổ phất mạnh một cái, Mục Lăng phóng xuống ban công đạp ánh trăng bước vào. Cô ta đi thẳng đến trước mặt cậu, cách cậu một đỗi thì dừng lại, trên tay cô ta ôm một cái mền thật dầy. Cô ta ngập ngừng nói: “Ngoài này buổi tối lạnh lắm, anh ngủ ở đây dễ bị cóng lắm.”
“Cóng thì sao chứ?” Bạch Tiềm thờ ơ nói.
Mục Lăng vội đáp: “Sẽ bị bệnh!”
“Bị bệnh?” Bạch Tiềm như chợt hiểu ra điều gì, cậu cười khì. Mục Lăng vô cùng ngạc nhiên hỏi cậu: “Anh cười cái gì?”
Bạch Tiềm liền vén chăn lên đứng lên, tự vỗ vỗ đầu nói: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mục Lăng, Bạch Tiềm chạy vọt vào nhà tắm hồ hởi xối nước lạnh lên mình. Lúc cô ta chạy theo cậu tới cửa thì mình mẩy cậu đã ướt nhẹp từ đầu đến chân. Mục Lăng nhìn vậy cũng khiếp sợ không thôi, cô ta còn chưa kịp nói gì thì cậu đã chạy tới phòng khách bật máy quạt lên.
Ngày hôm sau.
Sau khi Hòa Lam thức dậy cô đi ngnag qua phòng khách xem Bạch Tiềm thế nào. Dù cậu chọc bé con nhưng cô vẫn quan tâm cậu, huống gì tối qua cô đã có phần quá đáng khi hất cả xô nước lên người cậu. Trời đêm lạnh như vậy cậu bị bệnh thì làm sao?!
Lúc cô thấy Bạch Tiềm thì cậu đang nằm co ro trên sô pha, mặt mày đỏ lựng, ngồi dậy không nổi. Hòa Lam sờ tay vào trán cậu mới thấy nóng như hòn than.
Cô bối rối hỏi, “Em không sao chớ? Sao thành ra thế này rồi?”
Tay chân cô luống cuống, mặt nhăn nhó, chân giẫm tới giẫm lui lui, bỗng chợt nhớ phải đi lấy thuốc cô xoay người chạy đi. Bạch Tiềm liền giơ tay kéo cô lại, mấp máy môi. Hòa Lam cúi xuống kề tai sát vào miệng nghe cậu thều thào: “Khó chịu!”
“Xin lỗi em! Là chị không tốt.” Khóe mi cô ửng đỏ long lanh nước mắt. Cô nắm chặt tay cậu nói: “Để chị dìu em về phòng trước. Em đi nổi không?”
Bạch Tiềm chật vật miễn cưỡng gật đầu.
Hòa Lam để một cánh tay cậu gác lên vai mình, dùng hết sức dìu cậu về phòng. Bạch Tiềm nặng nề ngã lên giường sẵn tiện kéo cô ngã theo mình.
Lúc mê sảng, cậu còn nắm tay cô thật chặt. Hòa Lam chịu khó chìu cậu, cởi quần áo sưởi ấm cho cậu đang run cầm cập vì bị tuột thân nhiệt.
Hòa Lam muốn với tay gọi điện cho Mục Lăng nhưng Bạch Tiềm đã như con bạch tuộc quấn lấy cô khiến cô không động đậy được. Hòa Lam đành bất lực xoay người lại ôm cậu, để cậu vùi đầu vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể truyền cho cậu bớt lạnh.
“Chị...” Hơi thở Bạch Tiềm như có lửa, cậu ôm cô thật chặt như thể thân mình là dây leo bó quanh người Hòa Lam, miệng lại không ngừng rên rỉ: “Khó chịu qusa...”
“Khó chịu hơn khi nãy nữa sao?” Hòa Lam không biết phải làm sao, chỉ biết cởi sạch sành sanh bên dưới để tiếp tục ôm sát da thịt cậu sưởi ấm cho cậu.
Hành động này vô tình đã kích thích dục vọng của Bạch Tiềm. Kết quả là nhiệt độ trên người cậu không giảm mà vật nào đó cương cứng lên chõi vào bụng của Hòa Lam. Cậu rên rỉ: “Chị ơi, em muốn...”
Hòa Lam bị cậu chọc tức mắng lại: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn này muốn nọ. Bệnh rồi lo nghỉ ngơi đi!”
Bạch Tiềm lắc đầu, dụi cái đầu nóng hổi vào hõm vai của cô hôn "chụt chụt". Hòa Lam sợ cậu làm tới nên đẩy cậu nằm xuống: “Nghỉ ngơi đi!”
Bạch Tiềm giả vờ nghe lời cô nhưng lại nhân lúc cô không để ý mà sờ soạng cô, xoa xoa hai cái "bánh bao", chỉ bóp bóp mấy cái cũng đủ sướng tay. Hòa Lam quả thật hết cách chỉ đành chui vào trong chăn dùng miệng ngậm cái vật thể nổi loạn của cậu.
Thần kinh Bạch Tiềm bị kích động cao độ. Đôi môi ướt át của cô cũng mềm mại không khác gì đôi môi bên dưới, lúc cô dùng đầu lưỡi lướt qua lỗ "trung tâm của vũ trụ" thì cậu quíu người, hai hòn ngọc bên dưới săn quéo co giật như muốn bắn vọt ra ngoài.
Hòa Lam nhiệt tình gục gặc, mỗi lần cúi xuống cô cố tình dùng lực mút mạnh vào với suy nghĩ sẽ làm cho cậu nhanh bắn ra, sớm kết thúc chuyện này.
Tuy nhiên Bạch Tiềm lại không nghĩ vậy. Mặc cho cô cố gắng bú mút cậu chỉ nằm đấy kiềm nén và hưởng thụ... Cho đến khi Hòa Lam mỏi cổ, nước mắt cũng tuôn ra khóe mi cậu mới mở lòng nhân từ nắm tóc cô ghì chặt vào bên dưới của mình rồi gầm gừ bắn xối xả vào cổ họng cô.
Hòa Lam cố liếm sạch những gì còn sót lại xong cũng là lúc cơ thể mệt mỏi rã rệu. Cô dùng hết hơi sức còn lại bò lên trên, úp mặt vào ngực cậu ngủ ngon lành.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hai người kết hôn càng ngày càng gần.
Mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo bình thường cho đến một ngày... Việc làm ăn của nhà họ Bạch xảy ra biến cố. Trong quá trình vận chuyển hàng về kho, công an kinh tế đã chặn lại kiểm tra lô hàng và đưa đi niêm phong, nghe nói là bên trong có chứa hàng cấm. Người trong gia tộc phải triển khai họp khẩn mấy lần, áp lực đặt lên vai Bạch Tiềm rất lớn, tuy nhiên cậu không nói chuyện này với Hòa Lam.
Cậu không cần nghĩ cũng biết chuyện này do Diệp Hoa Nồng giở trò. Nhưng cậu muốn chờ xem đến cùng bà ta muốn làm gì.
Hậu viện của biệt thự nhà họ Bạch.
Diệp Hoa Nồng kéo tay Kỷ Thanh Sương nói: “Coi thằng nhóc Tiềm nhà tôi thường ngày im im vậy chứ năng lực có thừa, cháu thấy sẽ biết!”
Vẻ mặt Kỷ Thanh Sương không biến sắc, cô ta rút tay nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết: “Thấy mới biết được!” Nhưng trong lòng cô ta không khỏi khinh thường: "Đàn ông nào lại không như nhau chứ?!"
Diệp Hoa Nồng nói: “Cũng phải. Cháu gặp nó rồi nhất định sẽ hài lòng. À còn cái chuyện chúng ta đã giao kết hôm trước, cháu đừng quên nhé!”
Kỷ Thanh Sương không nói gì mà chỉ nói lời tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Một ông lão trong tộc đi ra từ sau cánh cửa, bước đến bên cạnh bà ta với vẻ nghi ngờ hỏi nhỏ: “Tại sao bà muốn làm như vậy? Nếu để cho Bạch Tiềm cưới cái con nhà họ Kỷ đó thì chẳng khác nào giúp cho nó như hổ thêm cánh, không phải sao?”
Diệp Hoa Nồng liếc nhìn lão ta bằng ánh mắt xem thường nói: “Cái con Kỷ Thanh Sương đó từ nhỏ đã theo ông bà ngoại sống ở nước ngoài, tính tình bốc đồng, người nhà họ Kỷ cũng không ưa gì nó. Nếu để Bạch Tiềm cưới nó thì chỉ thêm người ghét bỏ chứ chẳng ai trợ giúp cho chúng nó đâu. Huống chi...”
Diệp Hoa Nồng không nói tiếp.
Bà ta hận Chung Uyển. Hận Chung Uyển cái gì cũng hơn bà ta, từ tướng mạo đến học thức. Bạch Tiềm lại là con trai của Chung Uyển nên bà ta luôn nguyền rủa cho cậu vĩnh viễn sống không yên thân.
Thật ra thì bà ta chưa từng thích Bạch Khải.
Chỉ vì Chung Uyển có thứ gì thì bà ta đều muốn đoạt lấy thứ ấy cho bằng được.
Nghĩ tới nghĩ lui cậu thấy bực, suýt tý là đập tiêu cái chén trong tay.
Lúc Bạch Tiềm đi vào phòng em bé, hai đứa nhỏ đang nằm trong hai chiếc nôi còn Mục Lăng đang chăm chúng. Bạch Tiềm bảo cô ta ra ngoài để cậu chơi với con một chút. Cậu ngồi giữa hai chiếc nôi ngắm nhìn con đến ngây người.
Một lúc sau Bach Tiềm nảy ra một ý tưởng... Cậu bưng một chén cháo, cho vào một ít nước hầm gà rồi khuấy lên đi lòng vòng quanh hai chiếc nôi. Mùi thơm nhàn nhạt nhanh chóng tỏa ra khắp phòng... Hai đứa bé đang mơ mơ màng màng ngửi thấy được mùi thơm liền động đậy bò dậy, mở đôi mắt to lúng liếng kiếm tìm.
Nhất Ngạn mút ngón tay chẹp chẹp, chớp chớp mắt nhìn ba.
Bạch Tiềm chậm rãi đi tới bên cạnh nôi cậu bé. Đáp lại ánh mắt chờ mong của Nhất Ngạn, Bạch Tiềm xoay qua nôi của Nhất Hàm. Cậu cẩn thận đút cho cô bé trước, hết muỗng này tới muỗng khác, miệng không ngừng chép chép dụ dỗ: “Thơm quá hà!”
Tiếng Nhất Hàm ăn chóp chép vang lên...
Khi cô bé ăn xong, Bạch Tiềm mới đứng thẳng người lên xoay xoay thả lỏng tứ chi, sẵn tiện cậu nháy mắt với Nhất Ngạn mấy cái. Cậu bé nhìn cậu chằm chằm một đỗi rồi chợt khóc ré lên "A..oa.. oa.." tay chân giãy giãy không ngừng, còn văng cả cái chăn đang đắp.
Bạch Tiềm làm như không nhìn thấy, cậu cầm cái chén không ngồi ở bên cạnh nôi cậu bé ngáp, chống cằm thưởng thức cậu bé khóc mỗi lúc càng to.
Khóc một lát thì cậu bé cũng dần nguôi, hai bàn tay nhỏ xíu dụi dụi mắt nhưng vẫn mở ti hí ra nhìn. Cậu bé dường như ý thức được dùng chiêu này với ông bố Bạch Tiềm cũng vô dụng nên chu mỏ, phùng má, trợn mắt với cậu.
Bạch Tiềm cười rũ rượi, rốt cuộc cũng trút được cơn giận.
Hai cha con cứ thế giằng co cho đến khi bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân và giọng nói của Hòa Lam: “Tiềm! Em tới đây xem con...” Bạch Tiềm đột nhiên có cảm giác không ổn. Lúc cậu quay đầu lại thì Nhất Ngạn đã nằm lại rất ngoan, cậu bé liếc cậu một cái rồi chợt khóc ré lên.
Bạch Tiềm có linh cảm không ổn nhưng chỉ đứng đấy luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Hòa Lam nhanh chóng chạy vào đứng cạnh cậu, thấy con trai bảo bối dang khóc tức tưởi thì đau lòng không thôi. Cô xông lên gạt cậu ra và ẵm bé con lên, vừa dỗ con vừa trừng mắt nhìn cậu.
Nhất Ngạn đáng thương nhìn cô đầy vẻ uất ức, đồng thời chỉ ngón tay nhỏ bé về hướng Bạch Tiềm rồi bổ nhào vào ngực cô tiếp tục khóc tức tưởi.
Hòa Lam đau lòng bao nhiêu thì oán giận Bạch Tiềm bấy nhiêu, cô nhéo cánh tay cậu nói: “Em mới làm gì con hả?”
“Em có làm gì đâu!” Chuyện như vậy đương nhiên cậu không thể thừa nhận được.
“Chị tin em mới lạ.” Hòa Lam ôm con trai bảo bối đứng cách xa cậu một mét.
Nhìn bộ mặt và ánh mắt của cô, Bạch Tiềm tức muốn hộc máu.
“Thực tình em không có làm gì hết. Thằng nhóc này láo cá lắm, chị đừng tin nó!”
“Cái gì mà thằng nhóc? Cái gì mà láo cá? Nó con trai của em cơ mà! Con vẫn còn nhỏ thì làm gì biết gian dối? Nhất định là em đã chọc con khóc.” Hòa Lam đã sớm định tội cậu trong lòng rồi.
Bạch Tiềm khóc không ra nước mắt.
Phương án đầu tiên dạy dỗ thằng bé coi như đã thất bại hoàn toàn.
Lúc rời đi, cậu còn nhìn thấy Nhất Ngạn nhìn đểu cậu trong tích tắc rồi vùi đầu vào ngực mẹ cọ cọ làm cậu giận đến sôi gan mà không làm gì được.
Đến lúc đi ngủ, Hòa Lam nhất quyết không cho cậu vào phòng. Cô bước vào trong rồi đóng sầm cửa lại, cậu lém lĩnh leo cửa sổ vào. Nhưng phòng ngủ biệt thự ở trên cao Bạch Tiềm phải leo từ dưới tầng trệt, đu bám mấy chiếc điều hòa mà lần lên. Dù thể lực cậu tốt nhưng khoảng cách chỗ đeo bám quá xa nên cậu đành bỏ cuộc mà tìm cách khác. Cậu tuột xuống quyết định quăng dây thừng để leo lên. Rốt cuộc khi leo được nữa đường cậu mừng quá ngước lên xem còn bao xa thì bỗng đâu... một xô nước lạnh từ trên dội thẳng xuống người khiến cậu ướt như chuột lột.
Hòa Lam cầm chiếc xô trống trơn liếc cậu nói vọng xuống: “Cho chừa cái tội chọc con trai. Ngủ ở phòng khách đi!”
Nói xong, cô quăng một bọc đồ xuống bãi cỏ. Nhờ ánh trăng đêm mà Bạch Tiềm nhìn ra đó chính là gối mền cho cậu, quả là đau lòng không nói nên lời!!!
Quăng xong, Hòa Lam dứt khoát đóng cửa sổ rồi khóa luôn chốt lại.
Bạch Tiềm đành nhảy xuống. Dựa vào khả năng của cậu, chỉ cần một cước cậu có thể đá tung cửa sổ ra nhưng cậu nghĩ sao lại đi phá nhà mình chứ? Đến lúc đó e rằng thái độ của Hòa Lam đối với cậu còn khó chịu hơn.
Bạch Tiềm ôm gối ôm mền buồn bực trở về phòng khách. Sau khi đi lau mình xong cậu quay lại sô pha nằm.
Trong phòng ánh sáng khá nhá nhem, chỉ có vài tia sáng từ ánh đèn ngoài ban công len qua khe cửa. Màn cửa sổ lay phất phới theo từng cơn gió khiến ánh sáng càng thêm chập chờn. Bạch Tiềm ôm chặt chăn mền trên người, trở tới trở lui khó chìm vào giấc ngủ...
Chăn không mỏng nhưng Hòa Lam không còn quan tâm cậu nữa làm cho cậu thấy lòng mình lạnh lẽo vô cùng.
Một lúc sau, Bạch Tiềm thở dài nói: “Đi ra đi! Núp ló làm gì?”
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, rõ ràng không có người. Nhưng bỗng đâu màn cửa sổ phất mạnh một cái, Mục Lăng phóng xuống ban công đạp ánh trăng bước vào. Cô ta đi thẳng đến trước mặt cậu, cách cậu một đỗi thì dừng lại, trên tay cô ta ôm một cái mền thật dầy. Cô ta ngập ngừng nói: “Ngoài này buổi tối lạnh lắm, anh ngủ ở đây dễ bị cóng lắm.”
“Cóng thì sao chứ?” Bạch Tiềm thờ ơ nói.
Mục Lăng vội đáp: “Sẽ bị bệnh!”
“Bị bệnh?” Bạch Tiềm như chợt hiểu ra điều gì, cậu cười khì. Mục Lăng vô cùng ngạc nhiên hỏi cậu: “Anh cười cái gì?”
Bạch Tiềm liền vén chăn lên đứng lên, tự vỗ vỗ đầu nói: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mục Lăng, Bạch Tiềm chạy vọt vào nhà tắm hồ hởi xối nước lạnh lên mình. Lúc cô ta chạy theo cậu tới cửa thì mình mẩy cậu đã ướt nhẹp từ đầu đến chân. Mục Lăng nhìn vậy cũng khiếp sợ không thôi, cô ta còn chưa kịp nói gì thì cậu đã chạy tới phòng khách bật máy quạt lên.
Ngày hôm sau.
Sau khi Hòa Lam thức dậy cô đi ngnag qua phòng khách xem Bạch Tiềm thế nào. Dù cậu chọc bé con nhưng cô vẫn quan tâm cậu, huống gì tối qua cô đã có phần quá đáng khi hất cả xô nước lên người cậu. Trời đêm lạnh như vậy cậu bị bệnh thì làm sao?!
Lúc cô thấy Bạch Tiềm thì cậu đang nằm co ro trên sô pha, mặt mày đỏ lựng, ngồi dậy không nổi. Hòa Lam sờ tay vào trán cậu mới thấy nóng như hòn than.
Cô bối rối hỏi, “Em không sao chớ? Sao thành ra thế này rồi?”
Tay chân cô luống cuống, mặt nhăn nhó, chân giẫm tới giẫm lui lui, bỗng chợt nhớ phải đi lấy thuốc cô xoay người chạy đi. Bạch Tiềm liền giơ tay kéo cô lại, mấp máy môi. Hòa Lam cúi xuống kề tai sát vào miệng nghe cậu thều thào: “Khó chịu!”
“Xin lỗi em! Là chị không tốt.” Khóe mi cô ửng đỏ long lanh nước mắt. Cô nắm chặt tay cậu nói: “Để chị dìu em về phòng trước. Em đi nổi không?”
Bạch Tiềm chật vật miễn cưỡng gật đầu.
Hòa Lam để một cánh tay cậu gác lên vai mình, dùng hết sức dìu cậu về phòng. Bạch Tiềm nặng nề ngã lên giường sẵn tiện kéo cô ngã theo mình.
Lúc mê sảng, cậu còn nắm tay cô thật chặt. Hòa Lam chịu khó chìu cậu, cởi quần áo sưởi ấm cho cậu đang run cầm cập vì bị tuột thân nhiệt.
Hòa Lam muốn với tay gọi điện cho Mục Lăng nhưng Bạch Tiềm đã như con bạch tuộc quấn lấy cô khiến cô không động đậy được. Hòa Lam đành bất lực xoay người lại ôm cậu, để cậu vùi đầu vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể truyền cho cậu bớt lạnh.
“Chị...” Hơi thở Bạch Tiềm như có lửa, cậu ôm cô thật chặt như thể thân mình là dây leo bó quanh người Hòa Lam, miệng lại không ngừng rên rỉ: “Khó chịu qusa...”
“Khó chịu hơn khi nãy nữa sao?” Hòa Lam không biết phải làm sao, chỉ biết cởi sạch sành sanh bên dưới để tiếp tục ôm sát da thịt cậu sưởi ấm cho cậu.
Hành động này vô tình đã kích thích dục vọng của Bạch Tiềm. Kết quả là nhiệt độ trên người cậu không giảm mà vật nào đó cương cứng lên chõi vào bụng của Hòa Lam. Cậu rên rỉ: “Chị ơi, em muốn...”
Hòa Lam bị cậu chọc tức mắng lại: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn này muốn nọ. Bệnh rồi lo nghỉ ngơi đi!”
Bạch Tiềm lắc đầu, dụi cái đầu nóng hổi vào hõm vai của cô hôn "chụt chụt". Hòa Lam sợ cậu làm tới nên đẩy cậu nằm xuống: “Nghỉ ngơi đi!”
Bạch Tiềm giả vờ nghe lời cô nhưng lại nhân lúc cô không để ý mà sờ soạng cô, xoa xoa hai cái "bánh bao", chỉ bóp bóp mấy cái cũng đủ sướng tay. Hòa Lam quả thật hết cách chỉ đành chui vào trong chăn dùng miệng ngậm cái vật thể nổi loạn của cậu.
Thần kinh Bạch Tiềm bị kích động cao độ. Đôi môi ướt át của cô cũng mềm mại không khác gì đôi môi bên dưới, lúc cô dùng đầu lưỡi lướt qua lỗ "trung tâm của vũ trụ" thì cậu quíu người, hai hòn ngọc bên dưới săn quéo co giật như muốn bắn vọt ra ngoài.
Hòa Lam nhiệt tình gục gặc, mỗi lần cúi xuống cô cố tình dùng lực mút mạnh vào với suy nghĩ sẽ làm cho cậu nhanh bắn ra, sớm kết thúc chuyện này.
Tuy nhiên Bạch Tiềm lại không nghĩ vậy. Mặc cho cô cố gắng bú mút cậu chỉ nằm đấy kiềm nén và hưởng thụ... Cho đến khi Hòa Lam mỏi cổ, nước mắt cũng tuôn ra khóe mi cậu mới mở lòng nhân từ nắm tóc cô ghì chặt vào bên dưới của mình rồi gầm gừ bắn xối xả vào cổ họng cô.
Hòa Lam cố liếm sạch những gì còn sót lại xong cũng là lúc cơ thể mệt mỏi rã rệu. Cô dùng hết hơi sức còn lại bò lên trên, úp mặt vào ngực cậu ngủ ngon lành.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hai người kết hôn càng ngày càng gần.
Mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo bình thường cho đến một ngày... Việc làm ăn của nhà họ Bạch xảy ra biến cố. Trong quá trình vận chuyển hàng về kho, công an kinh tế đã chặn lại kiểm tra lô hàng và đưa đi niêm phong, nghe nói là bên trong có chứa hàng cấm. Người trong gia tộc phải triển khai họp khẩn mấy lần, áp lực đặt lên vai Bạch Tiềm rất lớn, tuy nhiên cậu không nói chuyện này với Hòa Lam.
Cậu không cần nghĩ cũng biết chuyện này do Diệp Hoa Nồng giở trò. Nhưng cậu muốn chờ xem đến cùng bà ta muốn làm gì.
Hậu viện của biệt thự nhà họ Bạch.
Diệp Hoa Nồng kéo tay Kỷ Thanh Sương nói: “Coi thằng nhóc Tiềm nhà tôi thường ngày im im vậy chứ năng lực có thừa, cháu thấy sẽ biết!”
Vẻ mặt Kỷ Thanh Sương không biến sắc, cô ta rút tay nở nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết: “Thấy mới biết được!” Nhưng trong lòng cô ta không khỏi khinh thường: "Đàn ông nào lại không như nhau chứ?!"
Diệp Hoa Nồng nói: “Cũng phải. Cháu gặp nó rồi nhất định sẽ hài lòng. À còn cái chuyện chúng ta đã giao kết hôm trước, cháu đừng quên nhé!”
Kỷ Thanh Sương không nói gì mà chỉ nói lời tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Một ông lão trong tộc đi ra từ sau cánh cửa, bước đến bên cạnh bà ta với vẻ nghi ngờ hỏi nhỏ: “Tại sao bà muốn làm như vậy? Nếu để cho Bạch Tiềm cưới cái con nhà họ Kỷ đó thì chẳng khác nào giúp cho nó như hổ thêm cánh, không phải sao?”
Diệp Hoa Nồng liếc nhìn lão ta bằng ánh mắt xem thường nói: “Cái con Kỷ Thanh Sương đó từ nhỏ đã theo ông bà ngoại sống ở nước ngoài, tính tình bốc đồng, người nhà họ Kỷ cũng không ưa gì nó. Nếu để Bạch Tiềm cưới nó thì chỉ thêm người ghét bỏ chứ chẳng ai trợ giúp cho chúng nó đâu. Huống chi...”
Diệp Hoa Nồng không nói tiếp.
Bà ta hận Chung Uyển. Hận Chung Uyển cái gì cũng hơn bà ta, từ tướng mạo đến học thức. Bạch Tiềm lại là con trai của Chung Uyển nên bà ta luôn nguyền rủa cho cậu vĩnh viễn sống không yên thân.
Thật ra thì bà ta chưa từng thích Bạch Khải.
Chỉ vì Chung Uyển có thứ gì thì bà ta đều muốn đoạt lấy thứ ấy cho bằng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook