Nỗi Niềm Khó Nói
-
Chương 48
Trong nhà sàn.
Hòa Lam nằm trên giường ngủ thiếp đi. Vẻ mặt cô vẫn căng thẳng lo lắng không yên. Tay cô gắt gao chụp lấy cánh tay cậu, như người sắp chết đang cố níu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Bạch Tiềm đi nhún khăn nóng vắt khô rồi tỉ mỉ lau người cô. Cậu lau sạch mồ hôi trên trán rồi chuẩn bị thay đồ cho Hòa Lam thì cô bỗng chụp tay cậu lại: “Đừng! Đừng chạm vào người tôi!”
“Chị! Em là Tiềm...” Bạch Tiềm ngồi lên giường, một tay ôm cô vào lòng, một tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô. Hòa Lam chợt tỉnh ngủ, liều mạng giằng co đẩy cậu ra.
Bạch Tiềm dù chết cũng không buông tay, thỏ thẻ nói: “Chị, là em nè! Chị đừng sợ. Không ai dám ức hiếp chị nữa đâu.”
Một lúc sau, Hòa Lam mới nhận ra giọng nói của cậu, ngơ ngác mở mắt nhìn cậu đến sững sờ, “Là Tiềm sao?” Cô có cảm giác như đang ở trong mơ.
“Đúng vậy. Là em!” Bạch Tiềm cầm tay cô áp vào mặt mình, để cho cô cẩn thận sờ mặt mình: “Là em, không phải là ai khác hết, chị đừng sợ nữa.”
Bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu uất ức sợ hãi đè nén trong lòng Hòa Lam rốt cuộc cũng bộc phát ra toàn bộ. Cô nhào vào lòng Bạch Tiềm khóc òa lên. Giọng cô run run pha lẫn sự yếu đuối và đau khổ đến cùng cực. Thân người cô vốn mỏng mảnh, lại thêm bị dọa đến vậy trông càng giống như con vật nhỏ bị hoảng sợ bất lực. Hai tay cô vịn chặt bờ vai cậu như thể cậu là tất cả để cho cô dựa vào.
Bạch Tiềm càng thấy ray rứt, đau lòng vì cô. Cậu chỉ hận không thể đem cô nhét vào trong lòng mình mà nâng niu bảo vệ, để cho cô không phải chịu đựng thêm một chút tổn thương nào nữa.
Mí mắt đẫm nước của Hòa Lam tựa như đính một hàng viên trân châu tinh xảo. Bạch Tiềm luống cuống vội vàng giúp cô lau đi. Cậu nâng cằm cô lên nói: “Không cho khóc nữa. Có em ở đây rồi.”
Hòa Lam vùi đầu vào lồng ngực cậu, ôm thật chặt khiến nước mắt nước mũi đều trét đầy lên người cậu. Cô thổn thức: “Sao giờ em mới đến? Chị... mấy ngày nay chị rất sợ... rất sợ...”
“Tới bây giờ mà vẫn còn sợ sao?” Bạch Tiềm vuốt vuốt mái tóc xõa dài của cô rồi nói tiếp: “Em đã đến đây rồi thì sẽ không rời chị đi đâu nữa. Còn cái tên họ Đỗ kia em sẽ khiến cho hắn ta phải trả cái giá thật đắt.”
Nhắc tới cái tên này, Hòa Lam càng rõ ràng run sợ. Lông trên mu bàn tay và cả tóc gáy đều dựng lên. Cô bặm môi cắn răng thật mạnh.
“Đừng tự cắn mình.” Bạch Tiềm vuốt ve bờ môi cô rồi nâng cằm cô lên dịu dàng nói: “Lỡ cắn bị thương thì làm sao?”
Hòa Lam trợn tròn mắt nhìn cậu, cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác giống như những ngày còn ở Vân Thành, Bạch Tiềm cười hiền. Đôi mắt cô sáng như vậy, con người cô dịu dàng như vậy, ngoan hiền như vậy... Hòa Lam chính là Hòa Lam của cậu ngày nào, làm cái gì cũng thấy đáng yêu.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hòa Lam. Dù bàn tay của cậu thô ráp, cô cũng không hề né tránh.
Có cậu ở bên cạnh Hòa Lam thấy rất an tâm, nỗi sợ hãi bất lực trong giấc mơ cũng dần tiêu biến. Nhưng đã một ngày một đêm rồi cô chưa có ăn gì nên giọng nói có phần thều thào yếu ớt: “Tiềm, chị... chị không có...”
“Sao?” Bạch Tiềm nhấc bổng cô lên, dựa vào tường để cho cô ngồi lên đùi mình.
Hòa Lam mấp máy đôi môi tái nhợt, ấp úng nói: “Chị không có cho anh ta đụng vào... Em tin chị đi...”
“Nói cái gì vậy?” Vẻ mặt Bạch Tiềm trở nên sượng cứng, lạnh lùng.
Nước mắt Hòa Lam lặng lẽ chảy thành dòng trên đôi gò má nhợt nhạt. Cô thì thầm trong tức tưởi: “Chỉ cho một mình em...”
“Về sau không cho chị nhắc đến chuyện này nữa.” Bạch Tiềm cảm thấy lòng mình đau như muối xát kim châm, cậu càng ôm xiết lấy cô. Người ta vẫn thường nói nam nhi chi chí thà đổ máu chứ không đổ lệ nhưng khi nhớ tới biến cố vừa qua mắt Bạch Tiềm không khỏi ươn ướt. Cậu luôn cho rằng Hòa Lam quá đỗi nhạy cảm, hở ra là khóc hở ra là suy nghĩ lung tung thế nhưng cậu luôn tự nhủ lòng mặc kệ thế nào cậu cũng sẽ không buông tay, sẽ luôn bao bọc cô an toàn, sẽ bên cô đi cùng trời cuối đất đến hết cuộc đời. Thế nhưng lần này cậu đã để cho cô phải chịu tổn thương, uất ức.
Cùng cô kết hôn, sanh con đẻ cái là mơ ước của cậu từ thời niên thiếu. Từ khi cô còn mơ hồ mọi thứ thì cậu đã hoạch định cho tương lai. Một tương lai của chung hai người, ngày ngày sớm tối có nhau, cùng nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất, mãi mãi không chia lìa.
Một đời một kiếp bên nhau.
Sống mà không có Hòa Lam cậu không biết phải sống làm sao.
Cậu càng đau lòng thì càng hận Đỗ Biệt. Cậu chỉ hận không thể lập tức xé thịt, lột da, rút gân, băm vằm hắn ta cho chó ăn.
Nhưng nếu làm như vậy thì quá dễ dãi với hắn ta rồi.
Trong bóng tối Bạch Tiềm khẽ thở hắt ra.
Tinh thần Hòa Lam đã khá hơn rất nhiều. Sau khi ăn một ít cơm cô đã ngủ mê man trong lòng cậu.
Bạch Tiềm giúp cô kéo mền đắp kín, thấy cô đã ngủ say cậu mới dợm chân bước ra ngoài.
Đêm mưa, không gian bốn bề lạnh lẽo. Trong rùng trúc ánh sáng loang lỗ, trên mặt đất chập chờn bóng cây lá rung rinh.
Trong màn đêm yên tĩnh chợt đâu đó vang lên mấy tiếng "bằng bằng", âm thanh thanh thúy vang dội.
Đôi chân Mục Lăng mềm nhũn, khuỵ trên mặt đất. Hai bên gò má cô đỏ bầm lên, lòng bàn tay cũng đau đến tê dại. Dù là ai đi nữa, nếu tự mình dùng sức bạt tay liên tục thì cũng không khỏi đau rát nhức nhối.
“Sao lại ngừng rồi? Tiếp tục đi!” Bạch Tiềm đổi tư thế, ngồi dựa vào bụi trúc già, lơ đễnh khẩy khẩy móng tay cho sạch sẽ.
Mục Lăng run rẩy nhưng không do dự tiếp tục tự bạt tay vào má mình. Chỉ trong chốc lát khóe miệng cô đã rịn ra máu, hai bên má sưng mọng như hai quả đào.
Bạch Tiềm giơ chân nâng cằm hất mặt cô ta lên.
“Đã biết sai chưa?”
Đến lúc này Mục Lăng vẫn kiên quyết không thừa nhận, cô cắn răng nói: “Thuộc hạ không biết”
Bạch Tiềm rút chân, đứng dậy đi chậm rãi lòng vòng quanh cô. Cậu chỉ im lặng đi mấy vòng nhưng Mục Lăng cảm thấy tim mình như đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Thình lình cậu giơ chân đạp lên vết thương phía sau lưng cô ta, hung hăng đè cô ta xuống đất bùn. Mục Lăng cố gắng giãy giụa nhưng trong cơn chới với cô ta chỉ chộp được mấy nhánh cây khô vùi trong bùn đất. Cô ta gắng gượng để đầu mình không vùi vào bùn, cổ cô ta mỏi rã rời nhưng vẫn không thoát được bởi cậu đã dùng hết sức để đạp.
Mục Lăng cảm nhận được vết thương sau lưng lại bị rách ra, dòng máu ấm nóng từ từ chảy ròng ròng dọc theo vết chém.
Bạch Tiềm giống như đang đạp lên một bức tượng gỗ khiến cho cô đau đớn đến nỗi hai hàm răng cắn chặt mấy cũng run lên.
“Đau không?” Một tay cậu đỡ lồng ngực mình, một tay nắm tóc cô kéo ngược lên.
“Mới như vậy mà không chịu nỗi rồi. Còn tôi thì sao sao đây? Cô có biết tôi đau nhiều như thế nào không?”
“Anh... anh cũng bị thương sao?” Mục Lăng cắn chặt bờ môi, nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng thay vì oán hận.
“Vết thương của cô là vết thương ngoài da. Còn vết thương của tôi là vết thương ở trong lòng. Cô có biết tôi đã lo lắng nhiều đến mức nào không? Tôi lo đến nỗi muốn điên lên. Nếu như cô ấy mất một cọng tóc...” Cậu ngồi khuỵ xuống nâng cằm cô ta rồi nhìn thẳng vào mặt cô ta nói: “Đừng coi tôi như một thằng ngu. Với năng lực của cô thì vết thương này thấm thá gì. Cớ sao cô có thể bỏ lại cô ấy cho kẻ thù mà bỏ chạy? Nếu như không phải cố tình muốn bỏ rơi cô ấy thì tôi không nghĩ ra còn có lý do nào khác.”
Ý nghĩ hèn mọn trong lòng cô ta đã bị cậu nhìn thấu nên Mục Lăng sợ hãi gục đầu cúi mặt.
Bạch Tiềm cười hỏi: “Cô rất thích tôi có phải không?”
Mục Lăng không dám trả lời.
Bạch Tiềm nhếch mép nói dứt khoát: “Mà tôi thì vĩnh viễn không thể thích cô được.”
Mục Lăng ngồi ngây ngốc thẫn thờ, mặt trắng bệch.
Bạch Tiềm quan sát thấy nét mặt cô ta như vậy cậu thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Cậu muốn để cho cô ta thấu hiểu nỗi đau tinh thần vạn phần khó chịu hơn nỗi đau thể xác ra sao.
Bỗng cậu chợt nhớ tới giây phút gặp lại Hòa Lam. Nếu cậu đến trễ một chút nữa thì... Cơn giận dữ trong lòng cậu cứ thế mà dâng trào, bộc phát ra ngoài bất chấp việc duy trì hình tượng bấy lâu nay.
Bạch Tiềm buông cô ta ra nói: “Từ đây về sau cô có trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Nếu cô ấy mà mất một sợi tóc thì cô cũng đừng về gặp tôi nữa. Hoặc là... ngay lúc này đây cô hãy cút đi, đừng để cho tôi gặp lại cô. Chọn một trong hai! Cô chọn đi!”
Mục Lăng chọn phương án đầu.
Lúc Bạch Tiềm dợm chân rời đi, Mục Lăng chợt gọi cậu lại.
Cậu ngạc nhiên quay lại với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cậu không nghĩ là cô ta còn điều gì chưa kịp nói với cậu.
“Thật ra tôi cũng không ghét bỏ gì cô ta, mà lúc đó nhất thời u mê như bị ma xui quỷ xúi nên mới có hành động lỗ mảng như thế.” Cô ta cũng thấy chán ghét chính mình khi cố tình chơi xấu Hòa Lam như vậy. Nếu có thể cô ta tình nguyện so kiếm cao thấp với Hòa Lam. Nhưng chỉ một bước suy tính sai lầm đã dẫn đến hậu quả thê thảm như hôm nay. Đến lúc này cô ta mới nhận ra bản thân mình cũng là thân nhi nữ thường tình.
Bạch Tiềm vẫn chưa hiểu rõ ý của cô, nhưng cũng không muốn phí thời gian để tìm hiểu cặn kẽ thêm nữa.
Mục Lăng đứng dậy, thành tâm cúi đầu trước mặt cậu: “Xin lỗi anh!”
Cơn giận trong lòng Bạch Tiềm đã vơi đi không ít. Nhớ đến những ngày cô ta đi theo mình trừ khử kẻ thù, tiêu dịch quân địch Bạch Tiềm thấy không được tự nhiên mà quay đầu lại nhìn cô ta một cái. Một lúc sau cậu mới rời đi, giọng cậu bình tĩnh theo nhịp bước nói: “Tự xử lý cho tốt đi!”
Có lúc cậu cảm thấy mình rất kích động. Chỉ cần dính dáng đến Hòa Lam là cậu không có cách nào khống chế được. Trong lúc tra khảo vừa rồi cậu thật sự có thể bóp gãy cổ họng Mục Lăng.
Cô ta đã đi theo cậu nhiều năm rồi, là thuộc hạ trung thành nhất của cậu. Nhưng trên đời này thực sự không có gì có thể so với Hòa Lam. Hòa Lam là người thân duy nhất, là người cậu yêu thương nhất, là người quan trọng nhất trong lòng cậu mà không gì có thể thay thế được.
Cậu biết rõ tính tình Mục Lăng nên biết rõ cô ta không phải loại người như vậy. Cô ta chỉ nhất thời hồ đồ chứ không cố tình hãm hại Hòa Lam. Tuy nhiên cậu nhất định vì Hòa Lam mà xử lý tới nơi tới chốn. Có lẽ đây là suy nghĩ rất ích kỷ nhưng cậu lại không khống chế được.
Theo lý trí cậu nên trừng phạt Mục Lăng nhưng không đến mức tàn nhẫn như vậy vì sẽ khiến thuộc hạ của mình thất vọng, mất lòng tin vào thủ lĩnh. Theo tình riêng thì cậu đã đem Mục Lăng băm thành trăm mảnh vì cô ta đã không bảo vệ tốt cho Hòa Lam.
Về điểm này, lòng cậu thấy mâu thuẫn giữa áy náy và căm hận nhưng đến cuối cùng cậu vẫn dựa theo cảm tính mà hành xử.
Về phần Đỗ Biệt... Hắn ta mới chính là kẻ đầu sỏ gây ra việc đau lòng này.
Trong lòng Bạch Tiềm âm thầm tính toán.
Một đêm yên tĩnh cứ thế trôi qua, trong hẻm núi không có động tĩnh gì dù chỉ là một cơn gió.
Sáng sớm, lúc Hòa Lam thức dậy thì thấy Bạch Tiềm đã không ở bên cạnh cô, tim cô đập thình thịch vì lo lắng. Chân không kịp mang giày cô đã xuống giường, phóng ngay ra cửa. Vội vội vàng vàng khiến cô vấp ngã. May nhờ có một bàn tay chìa ra đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững.
Hòa Lam quay đầu nhìn lại, là Mục Lăng với gương mặt lạnh thường ngày.
“Cảm ơn.” Cô khẽ nói.
Mục Lăng quay đầu, trên vẻ mặt cô ta mang theo vài phần nghi hoặc. Trên đời có kẻ ngu ngốc đến vậy ư? Rõ ràng mình đã hại cô ta nhưng cô ta lại cư xử với mình đến mức cảm động rơi nước mắt. Chuyện hoang đường như vậy thật buồn cười... nhưng Mục Lăng muốn cười cũng cười không nổi.
Lần đầu tiên cô ta đưa mắt quan sát Hòa Lam một cách tỉ mỉ.
Mái tóc dài mềm mại đen nhánh phủ xuống bờ vai, khuôn mặt sáng bóng nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết không có tạp sắc. Dung mạo xinh đẹp cũng không có gì đặc biệt nhưng khiến người đối diện càng nhìn càng thoải mái. Đôi mắt cô ta trong veo khiến Mục Lăng có thể thấy bóng mình trong đó nên vẻ mặt cô càng thêm mất tự nhiên.
Có lẽ bởi vì vậy nên Bạch Tiềm mới yêu thích cô ta nhiều như thế.
Nhưng đàn ông đều yêu thích mẫu con gái như vậy sao?
Cô bĩu môi bướng bĩnh xem thường.
“Tiềm đi đâu rồi? Cô có biết không?” Hòa Lam do dự một lúc rồi hỏi cô ta.
Mục Lăng liếc xéo cô rồi hằn hộc xốc kiếm ra trước ngực, khoanh tay ôm kiếm lơ đễnh đáp: “Làm sao tôi biết được?”
“Không phải cô là cận vệ của cậu ấy sao?”
Mục Lăng thầm nghĩ trên đời sao có người ngu ngốc thế chứ. Cô ta không nhịn được cười xem thường Hòa Lam nói: “Sao phiền quá? Tôi đâu phải lúc nào cũng hầu cạnh anh ấy. Hiện nay nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô. Tôi chỉ muốn an phận, không muốn tự rước thêm rắc rối.”
Sau khi nói xong, Mục Lăng mới thấy hối hận. Lần đầu tiên cô ta có cảm giác mình nhiều lời khi trò chuyện cùng một cô gái khác.
Xem bộ dáng, cô ta thật sự biết võ công?
Mục Lăng nhớ lại lần trước cùng cô so kiếm, rõ mồn một như mới ngày hôm qua thôi. Chỉ đấu qua mấy đường kiếm nhưng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của cô ta mà phán đoán thì có thể thấy được trình độ kiếm pháp của Hòa Lam. Tuy chiêu thức của cô ta tinh thông nhưng lực chống đỡ chưa đủ mạnh, mà sự chịu đựng không lâu chính là nhược điểm trí mạng.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Hòa Lam buột miệng hỏi.
Tuy chuyện hôm trước Hòa Lam vẫn canh cánh bên lòng nhưng đến giờ cô vẫn không ghét bỏ Mục Lăng.
Có cô ta canh chừng ngoài cửa cô cũng bớt lo sợ. Mấy ngày nay thời tiết trong hẻm núi trở lạnh, Hòa Lan yên ổn nằm trong phòng trùm mền thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Tối đến, Bạch Tiềm trở lại thăm cô. Cậu cởi quần áo rồi chui vào chăn. Vừa sờ trúng tay cô, cậu giật mình hỏi: “Sao lạnh vậy?”
Hòa Lam nói: “Đâu có. Cũng ấm áp mà.”
“Thế này mà ấm áp à? Lạnh như cục đá ấy.” Bạch Tiềm đẩy cô vào góc giường, vừa ôm lấy cô, vừa giúp cô xoa tay nắn chân. “Làm như thế này có thấy ấm lên chút nào không?”
Hòa Lam hồng hồng đôi má đáp: “Ấm hơn một chút rồi.”
“Vậy thì tốt. Ban ngày không có xảy ra chuyện gì chứ?”
Hòa Lam lắc đầu: “Mọi thứ đều tốt.”
Bạch Tiềm cười cười nhéo mũi cô: “Vậy thì em an tâm rồi. Từ nay về sau chị phải ngoan một chút, đừng đi lung tung nữa nếu không em biết đâu mà tìm. Tìm không ra em sẽ điên mất.”
“Cũng phải... Tiềm, xin lỗi em.”
Nhìn bộ dạng cô nhận lỗi trông thật đáng yêu, Bạch Tiềm thấy lòng mình vui phơi phới. Thừa dịp cô không chú ý, cậu hôn lén vào má cô. Mặt Hòa Lam bỗng đỏ bừng, cô ngoan ngoãn để cho cậu đắp mền ôm ngủ.
Cả người cô bị cậu ôm sát vào lòng, dán chặt lên da thịt nhẵn nhụi của cậu, cô cảm thấy tim mình rung động như thiếu nữ mới biết yêu. Bạch Tiềm ghé sát vào tai cô thì thầm: “Ở đây có cái gì là lạ nè? Đập thình thịch luôn!”
“Không có.”
“Không có gì?”
“Không có gì cả!” Hòa Lam hờn dỗi.
Bạch Tiềm thấy lòng vui rộn ràng. Cậu dịu dàng ôm cô chặt vào lòng thủ thỉ: “Mấy hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây nên chị đừng chạy loạn, có biết không?
“Không đi sao?” Nơi này chính là địa bàn của Đỗ Biệt.
Trong bóng đêm, Bạch Tiềm cười bí hiểm: “Tên họ Đỗ đó nói muốn hợp tác cùng em đối phó Bành Vân Thanh. Em đồng ý rồi.”
Chuyện này thực sự ngoài dự tính của Hòa Lam. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Đỗ Biệt điên cuồng khiến cô không khỏi sợ hãi siết tay Bạch Tiềm. Cậu vuốt vuốt tóc cô trấn an: “Chỉ là tạm thời thôi. Chị yên tâm, đầu của hắn ta sớm muộn gì cũng là của chị.”
“Không, chị không phải nói chuyện này...” Bạch Tiềm xoay mặt cô qua, dùng nụ hôn bịt miệng khiến cô không có cơ hội nói tiếp.
Cậu nâng niu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hôn lên mí mắt, chân mày, hôn lên trán rồi hôn đều khắp mặt, cả hơi thở thơm tho của cô cậu cũng không bỏ qua.
Trong lòng Bạch Tiềm lúc này rõ hơn ai hết, chờ cậu ra tay rồi thì người đó sẽ sống không được bao lâu nữa đâu.
Hòa Lam bị cậu tấn công liên tục, mới một lúc đã cảm thấy toàn thân lâng lâng vô lực. Đến khi cô bị cậu lật người đè lên, hung hăng chủ động lột sạch thì cô mới lấy lại được ý thức hét toáng lên. Bạch Tiềm lém lĩnh bịt miệng cô để cho cô chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô kích thích... Cậu vừa dùng miệng cắn mút phần mềm mại bên trên vừa dứt khoát cắm sâu ngón tay thăm dò vào bên dưới khiến cho Hòa Lam trong phút chốc trở nên xụi lơ đờ đẫn.
Mồ hôi rịn ra trán làm mấy sợi tóc mai của Hòa Lam dính bệt lại. Cô lại nhìn cậu bằng ánh mắt yếu đuối ngây dại khiến cậu cảm thấy bản lĩnh đàn ông như được khích lệ, cậu không ngừng dùng sức giày xéo thân thể cô.
Đôi chân nhỏ nhắn mềm mại bị cậu tách ra hai bên để vật cứng rắn hùng dũng của cậu mạnh mẽ tiến vào... Cô chỉ biết cong người lên đón nhận, hai bàn chân đưa ra giữa khoảng không không ngừng lúc lắc theo nhịp động thân.
Khi sắp đạt cao trào Bạch Tiềm thô bạo dùng cả hai tay ôm trọn đầu cô, bên dưới hung mãnh tăng tốc khiến cho cô thở hổn hển ôm chặt lấy cậu, móng tay bén nhọn cấu lên da lưng cậu để lại vết xước sâu hằn một đường chỉ máu. Không bao lâu sau cậu không kiềm nén được nữa mà ôm xiết lấy cô run rẩy bắn vào sâu bên trong cô. Hòa Lam cũng cảm nhận được từng đợt từng đợt chất lỏng nóng ấm của mình vọt ra, sau đó cô mơ hồ ngất đi.
Bạch Tiềm nằm trên người cô thở dốc. Tận hưởng cảm giác sảng khoái mê người sau khi phát tiết, cậu ôm cô vào lòng và ngắm ánh trăng ghé vào khung cửa sổ, cậu thấy ánh trăng hôm nay dường như cũng vui tươi hơn. Cậu mỉm cười hài lòng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
=== ========
Tác giả có lời muốn nói: Chương này ôn lại chút tình sau những ngày xa cách nên cậu em có phần thô bạo một chút cho thõa lòng... Các bạn chờ đợi H lâu ngày rồi hé, giờ đã có thể xem đã mắt một chút...
Chương kế tiếp sẽ bắt đầu ngược những nhân vật phụ. Còn nữa, thịt kho hột vịt ăn lâu ngày cũng chán nên tui sẽ thêm chút mới mẻ bằng kẻ thứ ba. Chúc các tình yêu ăn canh thanh mát, bổ khỏe dạ dày nhé.
Lời của editor: Cảnh H vừa qua editor đã tự ý để cho nữ chính cũng đạt được cao trào. Tác giả à, bà có thể giận tui nhưng tui không thể để Hòa Lam thiệt thòi trong cuộc chiến gối chăn hoài được. Chính bà vốn hiểu rõ "tiểu biệt thắng tân hôn" mà lị. Khe khe khe...
Hòa Lam nằm trên giường ngủ thiếp đi. Vẻ mặt cô vẫn căng thẳng lo lắng không yên. Tay cô gắt gao chụp lấy cánh tay cậu, như người sắp chết đang cố níu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Bạch Tiềm đi nhún khăn nóng vắt khô rồi tỉ mỉ lau người cô. Cậu lau sạch mồ hôi trên trán rồi chuẩn bị thay đồ cho Hòa Lam thì cô bỗng chụp tay cậu lại: “Đừng! Đừng chạm vào người tôi!”
“Chị! Em là Tiềm...” Bạch Tiềm ngồi lên giường, một tay ôm cô vào lòng, một tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô. Hòa Lam chợt tỉnh ngủ, liều mạng giằng co đẩy cậu ra.
Bạch Tiềm dù chết cũng không buông tay, thỏ thẻ nói: “Chị, là em nè! Chị đừng sợ. Không ai dám ức hiếp chị nữa đâu.”
Một lúc sau, Hòa Lam mới nhận ra giọng nói của cậu, ngơ ngác mở mắt nhìn cậu đến sững sờ, “Là Tiềm sao?” Cô có cảm giác như đang ở trong mơ.
“Đúng vậy. Là em!” Bạch Tiềm cầm tay cô áp vào mặt mình, để cho cô cẩn thận sờ mặt mình: “Là em, không phải là ai khác hết, chị đừng sợ nữa.”
Bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu uất ức sợ hãi đè nén trong lòng Hòa Lam rốt cuộc cũng bộc phát ra toàn bộ. Cô nhào vào lòng Bạch Tiềm khóc òa lên. Giọng cô run run pha lẫn sự yếu đuối và đau khổ đến cùng cực. Thân người cô vốn mỏng mảnh, lại thêm bị dọa đến vậy trông càng giống như con vật nhỏ bị hoảng sợ bất lực. Hai tay cô vịn chặt bờ vai cậu như thể cậu là tất cả để cho cô dựa vào.
Bạch Tiềm càng thấy ray rứt, đau lòng vì cô. Cậu chỉ hận không thể đem cô nhét vào trong lòng mình mà nâng niu bảo vệ, để cho cô không phải chịu đựng thêm một chút tổn thương nào nữa.
Mí mắt đẫm nước của Hòa Lam tựa như đính một hàng viên trân châu tinh xảo. Bạch Tiềm luống cuống vội vàng giúp cô lau đi. Cậu nâng cằm cô lên nói: “Không cho khóc nữa. Có em ở đây rồi.”
Hòa Lam vùi đầu vào lồng ngực cậu, ôm thật chặt khiến nước mắt nước mũi đều trét đầy lên người cậu. Cô thổn thức: “Sao giờ em mới đến? Chị... mấy ngày nay chị rất sợ... rất sợ...”
“Tới bây giờ mà vẫn còn sợ sao?” Bạch Tiềm vuốt vuốt mái tóc xõa dài của cô rồi nói tiếp: “Em đã đến đây rồi thì sẽ không rời chị đi đâu nữa. Còn cái tên họ Đỗ kia em sẽ khiến cho hắn ta phải trả cái giá thật đắt.”
Nhắc tới cái tên này, Hòa Lam càng rõ ràng run sợ. Lông trên mu bàn tay và cả tóc gáy đều dựng lên. Cô bặm môi cắn răng thật mạnh.
“Đừng tự cắn mình.” Bạch Tiềm vuốt ve bờ môi cô rồi nâng cằm cô lên dịu dàng nói: “Lỡ cắn bị thương thì làm sao?”
Hòa Lam trợn tròn mắt nhìn cậu, cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác giống như những ngày còn ở Vân Thành, Bạch Tiềm cười hiền. Đôi mắt cô sáng như vậy, con người cô dịu dàng như vậy, ngoan hiền như vậy... Hòa Lam chính là Hòa Lam của cậu ngày nào, làm cái gì cũng thấy đáng yêu.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hòa Lam. Dù bàn tay của cậu thô ráp, cô cũng không hề né tránh.
Có cậu ở bên cạnh Hòa Lam thấy rất an tâm, nỗi sợ hãi bất lực trong giấc mơ cũng dần tiêu biến. Nhưng đã một ngày một đêm rồi cô chưa có ăn gì nên giọng nói có phần thều thào yếu ớt: “Tiềm, chị... chị không có...”
“Sao?” Bạch Tiềm nhấc bổng cô lên, dựa vào tường để cho cô ngồi lên đùi mình.
Hòa Lam mấp máy đôi môi tái nhợt, ấp úng nói: “Chị không có cho anh ta đụng vào... Em tin chị đi...”
“Nói cái gì vậy?” Vẻ mặt Bạch Tiềm trở nên sượng cứng, lạnh lùng.
Nước mắt Hòa Lam lặng lẽ chảy thành dòng trên đôi gò má nhợt nhạt. Cô thì thầm trong tức tưởi: “Chỉ cho một mình em...”
“Về sau không cho chị nhắc đến chuyện này nữa.” Bạch Tiềm cảm thấy lòng mình đau như muối xát kim châm, cậu càng ôm xiết lấy cô. Người ta vẫn thường nói nam nhi chi chí thà đổ máu chứ không đổ lệ nhưng khi nhớ tới biến cố vừa qua mắt Bạch Tiềm không khỏi ươn ướt. Cậu luôn cho rằng Hòa Lam quá đỗi nhạy cảm, hở ra là khóc hở ra là suy nghĩ lung tung thế nhưng cậu luôn tự nhủ lòng mặc kệ thế nào cậu cũng sẽ không buông tay, sẽ luôn bao bọc cô an toàn, sẽ bên cô đi cùng trời cuối đất đến hết cuộc đời. Thế nhưng lần này cậu đã để cho cô phải chịu tổn thương, uất ức.
Cùng cô kết hôn, sanh con đẻ cái là mơ ước của cậu từ thời niên thiếu. Từ khi cô còn mơ hồ mọi thứ thì cậu đã hoạch định cho tương lai. Một tương lai của chung hai người, ngày ngày sớm tối có nhau, cùng nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất, mãi mãi không chia lìa.
Một đời một kiếp bên nhau.
Sống mà không có Hòa Lam cậu không biết phải sống làm sao.
Cậu càng đau lòng thì càng hận Đỗ Biệt. Cậu chỉ hận không thể lập tức xé thịt, lột da, rút gân, băm vằm hắn ta cho chó ăn.
Nhưng nếu làm như vậy thì quá dễ dãi với hắn ta rồi.
Trong bóng tối Bạch Tiềm khẽ thở hắt ra.
Tinh thần Hòa Lam đã khá hơn rất nhiều. Sau khi ăn một ít cơm cô đã ngủ mê man trong lòng cậu.
Bạch Tiềm giúp cô kéo mền đắp kín, thấy cô đã ngủ say cậu mới dợm chân bước ra ngoài.
Đêm mưa, không gian bốn bề lạnh lẽo. Trong rùng trúc ánh sáng loang lỗ, trên mặt đất chập chờn bóng cây lá rung rinh.
Trong màn đêm yên tĩnh chợt đâu đó vang lên mấy tiếng "bằng bằng", âm thanh thanh thúy vang dội.
Đôi chân Mục Lăng mềm nhũn, khuỵ trên mặt đất. Hai bên gò má cô đỏ bầm lên, lòng bàn tay cũng đau đến tê dại. Dù là ai đi nữa, nếu tự mình dùng sức bạt tay liên tục thì cũng không khỏi đau rát nhức nhối.
“Sao lại ngừng rồi? Tiếp tục đi!” Bạch Tiềm đổi tư thế, ngồi dựa vào bụi trúc già, lơ đễnh khẩy khẩy móng tay cho sạch sẽ.
Mục Lăng run rẩy nhưng không do dự tiếp tục tự bạt tay vào má mình. Chỉ trong chốc lát khóe miệng cô đã rịn ra máu, hai bên má sưng mọng như hai quả đào.
Bạch Tiềm giơ chân nâng cằm hất mặt cô ta lên.
“Đã biết sai chưa?”
Đến lúc này Mục Lăng vẫn kiên quyết không thừa nhận, cô cắn răng nói: “Thuộc hạ không biết”
Bạch Tiềm rút chân, đứng dậy đi chậm rãi lòng vòng quanh cô. Cậu chỉ im lặng đi mấy vòng nhưng Mục Lăng cảm thấy tim mình như đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Thình lình cậu giơ chân đạp lên vết thương phía sau lưng cô ta, hung hăng đè cô ta xuống đất bùn. Mục Lăng cố gắng giãy giụa nhưng trong cơn chới với cô ta chỉ chộp được mấy nhánh cây khô vùi trong bùn đất. Cô ta gắng gượng để đầu mình không vùi vào bùn, cổ cô ta mỏi rã rời nhưng vẫn không thoát được bởi cậu đã dùng hết sức để đạp.
Mục Lăng cảm nhận được vết thương sau lưng lại bị rách ra, dòng máu ấm nóng từ từ chảy ròng ròng dọc theo vết chém.
Bạch Tiềm giống như đang đạp lên một bức tượng gỗ khiến cho cô đau đớn đến nỗi hai hàm răng cắn chặt mấy cũng run lên.
“Đau không?” Một tay cậu đỡ lồng ngực mình, một tay nắm tóc cô kéo ngược lên.
“Mới như vậy mà không chịu nỗi rồi. Còn tôi thì sao sao đây? Cô có biết tôi đau nhiều như thế nào không?”
“Anh... anh cũng bị thương sao?” Mục Lăng cắn chặt bờ môi, nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng thay vì oán hận.
“Vết thương của cô là vết thương ngoài da. Còn vết thương của tôi là vết thương ở trong lòng. Cô có biết tôi đã lo lắng nhiều đến mức nào không? Tôi lo đến nỗi muốn điên lên. Nếu như cô ấy mất một cọng tóc...” Cậu ngồi khuỵ xuống nâng cằm cô ta rồi nhìn thẳng vào mặt cô ta nói: “Đừng coi tôi như một thằng ngu. Với năng lực của cô thì vết thương này thấm thá gì. Cớ sao cô có thể bỏ lại cô ấy cho kẻ thù mà bỏ chạy? Nếu như không phải cố tình muốn bỏ rơi cô ấy thì tôi không nghĩ ra còn có lý do nào khác.”
Ý nghĩ hèn mọn trong lòng cô ta đã bị cậu nhìn thấu nên Mục Lăng sợ hãi gục đầu cúi mặt.
Bạch Tiềm cười hỏi: “Cô rất thích tôi có phải không?”
Mục Lăng không dám trả lời.
Bạch Tiềm nhếch mép nói dứt khoát: “Mà tôi thì vĩnh viễn không thể thích cô được.”
Mục Lăng ngồi ngây ngốc thẫn thờ, mặt trắng bệch.
Bạch Tiềm quan sát thấy nét mặt cô ta như vậy cậu thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Cậu muốn để cho cô ta thấu hiểu nỗi đau tinh thần vạn phần khó chịu hơn nỗi đau thể xác ra sao.
Bỗng cậu chợt nhớ tới giây phút gặp lại Hòa Lam. Nếu cậu đến trễ một chút nữa thì... Cơn giận dữ trong lòng cậu cứ thế mà dâng trào, bộc phát ra ngoài bất chấp việc duy trì hình tượng bấy lâu nay.
Bạch Tiềm buông cô ta ra nói: “Từ đây về sau cô có trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Nếu cô ấy mà mất một sợi tóc thì cô cũng đừng về gặp tôi nữa. Hoặc là... ngay lúc này đây cô hãy cút đi, đừng để cho tôi gặp lại cô. Chọn một trong hai! Cô chọn đi!”
Mục Lăng chọn phương án đầu.
Lúc Bạch Tiềm dợm chân rời đi, Mục Lăng chợt gọi cậu lại.
Cậu ngạc nhiên quay lại với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cậu không nghĩ là cô ta còn điều gì chưa kịp nói với cậu.
“Thật ra tôi cũng không ghét bỏ gì cô ta, mà lúc đó nhất thời u mê như bị ma xui quỷ xúi nên mới có hành động lỗ mảng như thế.” Cô ta cũng thấy chán ghét chính mình khi cố tình chơi xấu Hòa Lam như vậy. Nếu có thể cô ta tình nguyện so kiếm cao thấp với Hòa Lam. Nhưng chỉ một bước suy tính sai lầm đã dẫn đến hậu quả thê thảm như hôm nay. Đến lúc này cô ta mới nhận ra bản thân mình cũng là thân nhi nữ thường tình.
Bạch Tiềm vẫn chưa hiểu rõ ý của cô, nhưng cũng không muốn phí thời gian để tìm hiểu cặn kẽ thêm nữa.
Mục Lăng đứng dậy, thành tâm cúi đầu trước mặt cậu: “Xin lỗi anh!”
Cơn giận trong lòng Bạch Tiềm đã vơi đi không ít. Nhớ đến những ngày cô ta đi theo mình trừ khử kẻ thù, tiêu dịch quân địch Bạch Tiềm thấy không được tự nhiên mà quay đầu lại nhìn cô ta một cái. Một lúc sau cậu mới rời đi, giọng cậu bình tĩnh theo nhịp bước nói: “Tự xử lý cho tốt đi!”
Có lúc cậu cảm thấy mình rất kích động. Chỉ cần dính dáng đến Hòa Lam là cậu không có cách nào khống chế được. Trong lúc tra khảo vừa rồi cậu thật sự có thể bóp gãy cổ họng Mục Lăng.
Cô ta đã đi theo cậu nhiều năm rồi, là thuộc hạ trung thành nhất của cậu. Nhưng trên đời này thực sự không có gì có thể so với Hòa Lam. Hòa Lam là người thân duy nhất, là người cậu yêu thương nhất, là người quan trọng nhất trong lòng cậu mà không gì có thể thay thế được.
Cậu biết rõ tính tình Mục Lăng nên biết rõ cô ta không phải loại người như vậy. Cô ta chỉ nhất thời hồ đồ chứ không cố tình hãm hại Hòa Lam. Tuy nhiên cậu nhất định vì Hòa Lam mà xử lý tới nơi tới chốn. Có lẽ đây là suy nghĩ rất ích kỷ nhưng cậu lại không khống chế được.
Theo lý trí cậu nên trừng phạt Mục Lăng nhưng không đến mức tàn nhẫn như vậy vì sẽ khiến thuộc hạ của mình thất vọng, mất lòng tin vào thủ lĩnh. Theo tình riêng thì cậu đã đem Mục Lăng băm thành trăm mảnh vì cô ta đã không bảo vệ tốt cho Hòa Lam.
Về điểm này, lòng cậu thấy mâu thuẫn giữa áy náy và căm hận nhưng đến cuối cùng cậu vẫn dựa theo cảm tính mà hành xử.
Về phần Đỗ Biệt... Hắn ta mới chính là kẻ đầu sỏ gây ra việc đau lòng này.
Trong lòng Bạch Tiềm âm thầm tính toán.
Một đêm yên tĩnh cứ thế trôi qua, trong hẻm núi không có động tĩnh gì dù chỉ là một cơn gió.
Sáng sớm, lúc Hòa Lam thức dậy thì thấy Bạch Tiềm đã không ở bên cạnh cô, tim cô đập thình thịch vì lo lắng. Chân không kịp mang giày cô đã xuống giường, phóng ngay ra cửa. Vội vội vàng vàng khiến cô vấp ngã. May nhờ có một bàn tay chìa ra đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững.
Hòa Lam quay đầu nhìn lại, là Mục Lăng với gương mặt lạnh thường ngày.
“Cảm ơn.” Cô khẽ nói.
Mục Lăng quay đầu, trên vẻ mặt cô ta mang theo vài phần nghi hoặc. Trên đời có kẻ ngu ngốc đến vậy ư? Rõ ràng mình đã hại cô ta nhưng cô ta lại cư xử với mình đến mức cảm động rơi nước mắt. Chuyện hoang đường như vậy thật buồn cười... nhưng Mục Lăng muốn cười cũng cười không nổi.
Lần đầu tiên cô ta đưa mắt quan sát Hòa Lam một cách tỉ mỉ.
Mái tóc dài mềm mại đen nhánh phủ xuống bờ vai, khuôn mặt sáng bóng nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết không có tạp sắc. Dung mạo xinh đẹp cũng không có gì đặc biệt nhưng khiến người đối diện càng nhìn càng thoải mái. Đôi mắt cô ta trong veo khiến Mục Lăng có thể thấy bóng mình trong đó nên vẻ mặt cô càng thêm mất tự nhiên.
Có lẽ bởi vì vậy nên Bạch Tiềm mới yêu thích cô ta nhiều như thế.
Nhưng đàn ông đều yêu thích mẫu con gái như vậy sao?
Cô bĩu môi bướng bĩnh xem thường.
“Tiềm đi đâu rồi? Cô có biết không?” Hòa Lam do dự một lúc rồi hỏi cô ta.
Mục Lăng liếc xéo cô rồi hằn hộc xốc kiếm ra trước ngực, khoanh tay ôm kiếm lơ đễnh đáp: “Làm sao tôi biết được?”
“Không phải cô là cận vệ của cậu ấy sao?”
Mục Lăng thầm nghĩ trên đời sao có người ngu ngốc thế chứ. Cô ta không nhịn được cười xem thường Hòa Lam nói: “Sao phiền quá? Tôi đâu phải lúc nào cũng hầu cạnh anh ấy. Hiện nay nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô. Tôi chỉ muốn an phận, không muốn tự rước thêm rắc rối.”
Sau khi nói xong, Mục Lăng mới thấy hối hận. Lần đầu tiên cô ta có cảm giác mình nhiều lời khi trò chuyện cùng một cô gái khác.
Xem bộ dáng, cô ta thật sự biết võ công?
Mục Lăng nhớ lại lần trước cùng cô so kiếm, rõ mồn một như mới ngày hôm qua thôi. Chỉ đấu qua mấy đường kiếm nhưng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của cô ta mà phán đoán thì có thể thấy được trình độ kiếm pháp của Hòa Lam. Tuy chiêu thức của cô ta tinh thông nhưng lực chống đỡ chưa đủ mạnh, mà sự chịu đựng không lâu chính là nhược điểm trí mạng.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Hòa Lam buột miệng hỏi.
Tuy chuyện hôm trước Hòa Lam vẫn canh cánh bên lòng nhưng đến giờ cô vẫn không ghét bỏ Mục Lăng.
Có cô ta canh chừng ngoài cửa cô cũng bớt lo sợ. Mấy ngày nay thời tiết trong hẻm núi trở lạnh, Hòa Lan yên ổn nằm trong phòng trùm mền thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Tối đến, Bạch Tiềm trở lại thăm cô. Cậu cởi quần áo rồi chui vào chăn. Vừa sờ trúng tay cô, cậu giật mình hỏi: “Sao lạnh vậy?”
Hòa Lam nói: “Đâu có. Cũng ấm áp mà.”
“Thế này mà ấm áp à? Lạnh như cục đá ấy.” Bạch Tiềm đẩy cô vào góc giường, vừa ôm lấy cô, vừa giúp cô xoa tay nắn chân. “Làm như thế này có thấy ấm lên chút nào không?”
Hòa Lam hồng hồng đôi má đáp: “Ấm hơn một chút rồi.”
“Vậy thì tốt. Ban ngày không có xảy ra chuyện gì chứ?”
Hòa Lam lắc đầu: “Mọi thứ đều tốt.”
Bạch Tiềm cười cười nhéo mũi cô: “Vậy thì em an tâm rồi. Từ nay về sau chị phải ngoan một chút, đừng đi lung tung nữa nếu không em biết đâu mà tìm. Tìm không ra em sẽ điên mất.”
“Cũng phải... Tiềm, xin lỗi em.”
Nhìn bộ dạng cô nhận lỗi trông thật đáng yêu, Bạch Tiềm thấy lòng mình vui phơi phới. Thừa dịp cô không chú ý, cậu hôn lén vào má cô. Mặt Hòa Lam bỗng đỏ bừng, cô ngoan ngoãn để cho cậu đắp mền ôm ngủ.
Cả người cô bị cậu ôm sát vào lòng, dán chặt lên da thịt nhẵn nhụi của cậu, cô cảm thấy tim mình rung động như thiếu nữ mới biết yêu. Bạch Tiềm ghé sát vào tai cô thì thầm: “Ở đây có cái gì là lạ nè? Đập thình thịch luôn!”
“Không có.”
“Không có gì?”
“Không có gì cả!” Hòa Lam hờn dỗi.
Bạch Tiềm thấy lòng vui rộn ràng. Cậu dịu dàng ôm cô chặt vào lòng thủ thỉ: “Mấy hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây nên chị đừng chạy loạn, có biết không?
“Không đi sao?” Nơi này chính là địa bàn của Đỗ Biệt.
Trong bóng đêm, Bạch Tiềm cười bí hiểm: “Tên họ Đỗ đó nói muốn hợp tác cùng em đối phó Bành Vân Thanh. Em đồng ý rồi.”
Chuyện này thực sự ngoài dự tính của Hòa Lam. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Đỗ Biệt điên cuồng khiến cô không khỏi sợ hãi siết tay Bạch Tiềm. Cậu vuốt vuốt tóc cô trấn an: “Chỉ là tạm thời thôi. Chị yên tâm, đầu của hắn ta sớm muộn gì cũng là của chị.”
“Không, chị không phải nói chuyện này...” Bạch Tiềm xoay mặt cô qua, dùng nụ hôn bịt miệng khiến cô không có cơ hội nói tiếp.
Cậu nâng niu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hôn lên mí mắt, chân mày, hôn lên trán rồi hôn đều khắp mặt, cả hơi thở thơm tho của cô cậu cũng không bỏ qua.
Trong lòng Bạch Tiềm lúc này rõ hơn ai hết, chờ cậu ra tay rồi thì người đó sẽ sống không được bao lâu nữa đâu.
Hòa Lam bị cậu tấn công liên tục, mới một lúc đã cảm thấy toàn thân lâng lâng vô lực. Đến khi cô bị cậu lật người đè lên, hung hăng chủ động lột sạch thì cô mới lấy lại được ý thức hét toáng lên. Bạch Tiềm lém lĩnh bịt miệng cô để cho cô chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô kích thích... Cậu vừa dùng miệng cắn mút phần mềm mại bên trên vừa dứt khoát cắm sâu ngón tay thăm dò vào bên dưới khiến cho Hòa Lam trong phút chốc trở nên xụi lơ đờ đẫn.
Mồ hôi rịn ra trán làm mấy sợi tóc mai của Hòa Lam dính bệt lại. Cô lại nhìn cậu bằng ánh mắt yếu đuối ngây dại khiến cậu cảm thấy bản lĩnh đàn ông như được khích lệ, cậu không ngừng dùng sức giày xéo thân thể cô.
Đôi chân nhỏ nhắn mềm mại bị cậu tách ra hai bên để vật cứng rắn hùng dũng của cậu mạnh mẽ tiến vào... Cô chỉ biết cong người lên đón nhận, hai bàn chân đưa ra giữa khoảng không không ngừng lúc lắc theo nhịp động thân.
Khi sắp đạt cao trào Bạch Tiềm thô bạo dùng cả hai tay ôm trọn đầu cô, bên dưới hung mãnh tăng tốc khiến cho cô thở hổn hển ôm chặt lấy cậu, móng tay bén nhọn cấu lên da lưng cậu để lại vết xước sâu hằn một đường chỉ máu. Không bao lâu sau cậu không kiềm nén được nữa mà ôm xiết lấy cô run rẩy bắn vào sâu bên trong cô. Hòa Lam cũng cảm nhận được từng đợt từng đợt chất lỏng nóng ấm của mình vọt ra, sau đó cô mơ hồ ngất đi.
Bạch Tiềm nằm trên người cô thở dốc. Tận hưởng cảm giác sảng khoái mê người sau khi phát tiết, cậu ôm cô vào lòng và ngắm ánh trăng ghé vào khung cửa sổ, cậu thấy ánh trăng hôm nay dường như cũng vui tươi hơn. Cậu mỉm cười hài lòng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
=== ========
Tác giả có lời muốn nói: Chương này ôn lại chút tình sau những ngày xa cách nên cậu em có phần thô bạo một chút cho thõa lòng... Các bạn chờ đợi H lâu ngày rồi hé, giờ đã có thể xem đã mắt một chút...
Chương kế tiếp sẽ bắt đầu ngược những nhân vật phụ. Còn nữa, thịt kho hột vịt ăn lâu ngày cũng chán nên tui sẽ thêm chút mới mẻ bằng kẻ thứ ba. Chúc các tình yêu ăn canh thanh mát, bổ khỏe dạ dày nhé.
Lời của editor: Cảnh H vừa qua editor đã tự ý để cho nữ chính cũng đạt được cao trào. Tác giả à, bà có thể giận tui nhưng tui không thể để Hòa Lam thiệt thòi trong cuộc chiến gối chăn hoài được. Chính bà vốn hiểu rõ "tiểu biệt thắng tân hôn" mà lị. Khe khe khe...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook