Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!
-
Chương 52
Tại tôi không muốn ngồi cạnh cô ta,cũng chẳng muốn cô dây dưa với cô ta!-Tên Khánh Sơn này bỗng vô duyên vô cớ nói như cáu với nó làm cô nàng "mong manh,dễ vỡ" giật hốt cả hền,í lộn,hết cả hồn.
- T...Tại sao?-Giọng nó đã hết gay gắt và thay vào đó là có phần sợ hãi trước thái độ bất ngờ của hắn.
- Xin lỗi đã khiến cô giật mình!-Hắn bình tĩnh trở lại,thái độ dịu đi và còn xin lỗi nó nữa chứ!Mà khoan,xin lỗi?Hắn mà cũng biết xin lỗi nó á?Hôm nay có lũ lụt,động đất hay sóng thần gì không?Nó không nghe nhầm chứ?Cái tên "tảng đá" luôn luôn trêu tức nó cũng biết xin lỗi người ta cơ đấy!Chắc lát nữa phải đi khám tai mới được.Đúng là chuyện lạ Việt Nam,à không,thế giới!
- Kh...Không sao!-Nó vẫn còn hết sức bất ngờ trước cách hành xử của hắn lúc này.
Hắn dựa vào giá sách đằng sau,thở dài.Nó đứng bên cạnh hắn cũng dựa vào chiếc giá sách đó,lúc này 2 người rất gần gũi.
- Tôi đoán chắc giữa anh và Camellia đã xảy ra vấn đề gì đó rất quan trọng.Có lẽ cũng chính vì vấn đề đó mà 2 người chia tay,để đến bây giờ vẫn còn khúc mắc khó gỡ.-Nó đưa ra suy đoán của mình hỏi hắn.
- Đúng là có vấn đề!-Hắn lẩm bẩm như tự kỉ cho chỉ mình bản thân nghe.-Mà cô nói chia tay là có ý gì?-Chợt hắn giật mình nhận ra điểm bất thường lập tức hỏi nó.
- Ơ,chẳng phải 2 người từng có khoảng thời gian hẹn hò sao?Cô ấy là bạn gái cũ của anh!-Nó ngạc nhiên trước vẻ mặt bất ngờ như thể không hiểu gì của hắn.
- Gì?Tôi và cô ta từng hẹn hò?-Hắn nhíu mày hỏi lại 1 lần nữa.Nó đang nói quái gì vậy?
- Không đúng à?Bảo Nam nói!-Nó.
Hắn nhếch 1 mép lên tỏ ý cười,nhưng cười ở đây là cười gì?Cười khinh!Cái thằng bạn này muốn chết thật rồi!Chuyện Bảo Nam úng não xuyên tạc thật nực cười,hoang đường.Mà cũng không ngờ hắn ta còn lớn gan dám ghép hắn với cô gái muôn đời cũng không thể đó.
Nó nhìn nét mặt hắn mà hoang mang,có sát khí,điệu cười ấy cũng giống như đang thay lời phủ nhận bằng sự khinh bỉ.Ủa,vẻ mặt này giống đang thừa nhận lắm sao?Hắn là 1 người thật nói thật,giả nói giả.Vậy...
- Không phải sao?-Nó ngờ vực hỏi hắn.
- Cô tin thằng ba hoa đó à?-Câu nói này của hắn lại đi kèm theo nụ cười như lúc nãy.Hắn nói thế,không lẽ...
- Tên Bảo Nam...-Mặt nó đang bắt đầu đỏ lên vì bực.Chưa nói hết câu,hắn tiếp lời:
- Cô đã bị nó lừa!:))
- Axxx,tên Bảo Nam chét bầm này!!!!!-Nó tức giận nghiến răng ken két.Tên chết bầm nhà cậu ta,dám lừa nó,làm nó tưởng thật bận tâm suy nghĩ và...tâm trạng xuống dốc.
- Không rõ bản tính nói nhăng nói cuội của nó sao?-Hắn.
- Tại tụi tôi không biết Camellia là ai nên tin thôi!Với lại,Khôi Nguyên và Gia Huy ngồi đó cũng chẳng nói gì.-Nó bức xúc.-Vậy...Anh và cô ấy...-Đến đây,giọng nó nhỏ dần,có vẻ chưa chắc chắn và khẽ đưa mắt nhìn biểu hiện của hắn.
- Chả sao cả!-Hắn trả lời dửng dưng.
Thật sao?Lời hắn nói là thực sự chứ?Ôi,làm nó đau tim chết mà!May quá,hắn với Camellia không có gì hết!Vui ơi là vui!Vậy mà nó cứ lo hắn và...Ể,sao nó lại vui?Sao lại kể về chuyện có liên quan tới hắn?Sao lại quan tâm hắn?Nó điên thật rồi!
Nó lắc đầu nguầy nguậy cho mớ suy nghĩ hỗn độn đó biến mất.Cũng tự nhiên nghĩ lại thấy...
- Khoan,nếu anh và cô ấy chả sao cả thì sao anh lại dị ứng cô ấy?-Nó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
- Cô quan tâm lắm?-Hắn hỏi vặn.
- Không!-Vậy là nó im lặng quay mặt lại nhìn thẳng.Hắn không nói cũng được,bỗng dưng lại thấy sung sướng biết bao khi biết được mối quan hệ thực sự giữa hai người.Bất giác,đôi môi nó cong lên vẽ nên 1 nụ cười tuyệt mỹ.Ể,ấy ấy,mọi người đừng nghĩ linh tinh,nó thấy vui vì đỡ phải lo sẽ thấy cảnh hại mắt FA của 1 cặp đôi cũ thôi!Đừng nghĩ nó...hắn nhá!(Chị biết bọn em nghĩ gì sao?Mà người ta nói có tật mới giật linh tinh nha!:p)
Khi đi thì đi cùng nhau,khi về thì mỗi đôi mỗi ngả.Đó là câu nói ngắn gọn để nói về việc ra về của "Bộ ngũ siêu đẳng".Nó miễn cưỡng về chung với hắn,Vân Anh và Gia Huy thì...Ứ ừ,nói làm gì nữa nhỉ?Còn Khôi Nguyên và Camellia,cậu dẫu sao cũng rảnh,lại tiện đường nên cùng Camellia về.
- Lâu rồi không gặp,anh Khôi Nguyên vẫn là anh Khôi Nguyên như ngày nào nhỉ?-Camellia mở lời bắt chuyện trước.Trên con đường hanh khô của mùa đông buốt giá,2 con người cùng bước chầm chậm về phía trước.
- Thì anh vốn luôn là anh mà.-Cậu mỉm cười nhẹ.
- Khánh Sơn cũng không thay đổi.Vẫn lạnh lùng,vẫn kiêu ngạo,vẫn thờ ơ.Nhưng điều thay đổi duy nhất...anh ấy đã có đính ước với Linh Chi.-Camellia bỗng dưng trở nên bâng quơ.
Đến đây,chân Khôi Nguyên khựng lại,Camellia cũng vì thế mà ngừng đi.Đó là điều cậu không muốn nghe nhất.Gặp lại người mình luôn luôn mong nhớ,phát hiện người ta đã có hôn thê.Vui không?
- Em có ý gì?-Giọng Khôi Nguyên Bỗng chốc trở nên lạnh lẽo phát hóa đá.
- Em...sẽ giành lại anh Khánh Sơn.
_____________________________
- Hề hề,Linh Chi à,bình tĩnh để nói chuyện nào!-Bị gương mặt hằm hằm của nó dọa cho bị dồn vô góc tường,Bảo Nam cười qua quýt để nó hạ hỏa.
Nó không nói gì,vẫn tiến về phía trước.Đôi mắt xoáy sâu vô tâm can tên trước mặt,biểu cảm không cảm xúc.Từng bước đi,từng bước,từng bước...sặc mùi thuốc súng.
- Lin...Linh Chi à!-Giờ đây nụ cười như mếu của Bảo Nam thật đến thương.Anh chàng đang thắc mắc không biết mình đã gây ra tội lỗi gì mà nó nồng nặc ám khí bước tới.
- Cậu...-Nó ghé sát người Bảo Nam,giọng nói trầm thấp chầm chậm cất lời càng làm Bảo Nam toát mồ hôi hột.-Giải thích thế nào về chuyện Khánh Sơn và Camellia không phải 1 đôi?
- H...Hả?-Bảo Nam giật mình trước câu hỏi của nó.Chả nhẽ nó biết hết rồi à?
- Khánh Sơn kể cho cậu nghe chưa?-Bảo Nam thì thào cẩn trọng.
- Liên quan?
- Có chứ,nó đồng ý tôi mới dám kể.-Bảo Nam nói nhỏ.
- Rồi.-Nó đáp.
- Vậy thì...
Bảo Nam bắt đầu kể cho nó nghe.Thật ra thì giữa hắn và Camellia không phải 1 cặp đôi cũ.Vốn dĩ cả 2 chưa bao giờ là gì của nhau.2 người quen nhau từ hồi bé tí(đến tận hi nó sang Mỹ rồi cơ),bố mẹ 2 bên lại rất ưng ý.Nhưng đáng tiếc sự yêu mến chỉ đến từ phía 1 người.Cô bé kia luôn nỗ lực hết mình để theo đuổi cậu bé ấy,bất chấp da mặt trở nên dày hơn,luôn đánh dấu chủ quyền bằng cách kín đáo mà thâm sâu khiến kẻ địch vừa đau vừa tự cảm thấy nhục nhã,còn mình thì vẫn trang nhã,hiền thục bên ngoài.Tuy nhiên,cậu bé kia nào có đoái hoài.Cậu cảm thấy phiền phức khi bản thân luôn có 1 con nhỏ rắc rối bám đuôi,đã cố lạnh nhạt và phũ phàng hết mức nhưng con nhỏ vẫn không từ bỏ.Đối với người khác,sự kiên trì của cô gái đó thật đáng ngưỡng mộ.Tuy nhiên với cậu,đó là việc làm hết sức ngu ngốc và lãng phí thời gian.1 lần,vì hành động "điên rồ" đó của cô bé mà câu suýt mất đi người bà yêu quý.Sau khi cãi nhau với cô bé ấy,cậu bé bỏ đi với 1 tâm trạng không hề tốt chút nào,mặc cho cô ở phía sau luôn chạy đuổi theo xin lỗi.Chợt,1 chiếc xe hơi lao đến trong lúc cậu bé chạy qua đường.Hoàn cảnh lúc này đột ngột mà bất ngờ đến nỗi cậu bé chỉ biết đứng chăm chăm chứ không biết nên làm gì hơn.Giữa sự sống và cái chết,cậu bé may mắn sống sót nhờ...sự hi sinh thân mình của cô bé kia.Trong giây phút sinh tử,cô bé đã đẩy cậu bé ra xa và 1 mình mình gánh lấy hậu quả.Máu chảy ra rất nhiều,tiếng mẹ cô bé chạy đến gào khóc ôm lấy thân ảnh nhỏ bé,tiếng còi xe cấp cứu inh tai.Mọi thứ xung quanh cậu bé như 1 mớ hỗn tạp.Cậu vừa sợ vừa lo cho sự an nguy cho cô bé đã cứu mình.May mắn,tính mạng cô bé vẫn an toàn,tuy nhiên,2 chân lại bị liệt.Cô bé sau khi tỉnh dậy không chấp nhận sự thật,luôn khóc lóc,thậm chí là đập phá đồ đạc.Tâm trạng của mọi người đều nặng nề.Cả bố mẹ cô bé và cậu bé đều đau lòng.Cậu cảm giác bản thân đã mắc 1 lỗi rất lớn,sự dằn vặt giằng xé con tim.Giá như khi ấy cậu nhường nhịn,bỏ qua và không cãi nhau với cô bé dẫn tới chạy ra ngoài và xảy ra chuyện thương tâm kia.Thật may may mắn đã mỉm cười với cô gái cũng như tất cả mọi người,ánh dương giúp mọi người bừng tỉnh khỏi sự đau đớn tâm can là việc cô bé sang nước ngoài có thể điều trị và khôi phục lại được đôi chân đã bị liệt như người bình thường.Đó vừa là tin vui cũng là tin buồn của cô bé.Vui vì sẽ sớm có ngày mình được chạy nhảy như bao đứa trẻ bình thường.Buồn vì sang nước ngoài đồng nghĩa với việc sẽ xa cậu bé.Nhưng rồi cô bé vẫn quyết định ra đi,hồi phục lại đôi chân trước rồi sau này sẽ quay lại gặp cậu bé.Nhờ đó mà cậu bé và 2 bên gia đình như được thở phào nhẹ nhõm.Hắn bớt dằn vặt và gặp ác mộng mỗi đêm.Cũng từ đó mà 2 bên gia đình đã thôi ý định gán ghép cặp Sơn -Trà và ngày nay mới có cặp Sơn-Chi.Dù đã nhiều năm trôi quá,tảng đá nặng như được gỡ xuống nhưng nhắc về Camellia vẫn là đang nhắc về chuyện hắn dằn vặt nhất,muốn quên nhất.Đợt này cô gái ấy về,dù tỏ ra không quan tâm và không muốn dính dáng gì đến cô nhưng hắn vẫn rất để ý đến vấn đề sức khỏe của Camellia.Nhưng điều đó cũng là do cảm thấy có lỗi thôi.Chứ nếu nói hắn quan tâm Camellia vì chuyện tình cảm thì quá sai,hắn trước nay đều không hề thích cô.Lại càng không khi dường như hắn đã bắt đầu xác định được đối tượng trong lòng mình là ai.
Nó nghe xong câu chuyện khó tránh khỏi há hốc mồm.Ngày ấy Camellia kiên trì thật,hắn cũng phũ thật mà cũng tội nghiệp và may mắn cho Camellia thật.Bảo Nam kể xong thở dài 1 tiếng.Từ ngày đó 3 người:Hắn-Khôi Nguyên-Bảo Nam-Gia Huy đã tự đặt ra luật lệ là không bao giờ được nhắc chuyện này trước mặt ai hay với bất cứ ai.Vì nó là 1 phần tối trong tuổi thơ hắn.
Nó và Bảo Nam chẳng còn nói gì với nhau mà ngồi đó im lặng theo đuổi những suy nghĩ riêng tư.Mà cũng hài hước thật,hắn chỉ nói với nó giữa hắn và Camellia không gì của nhau thôi,tự dưng lại được nghe Bảo Nam kể bao chuyện thú vị như vậy,lời ghê á!Cũng chả biết,nếu hôm nay không có Camellia đến thư viện ngồi chung bàn thì bao giờ nó mới biết được những chuyện này.May thật!
Đang ngồi im ắng,chợt 1 âm thanh gọi tên Bảo Nam làm rúng động cả ngôi nhà.Giọng nói ấy là của Khôi Nguyên.Bất ngờ nhỉ?Rất hiểm khi cậu mới lớn tiếng và nổi điên như vậy.Mà nguyên nhân lại là vì...Bảo Nam trong lúc ở nhà ban chiều đã làm gãy 1 chậu cậy nhỏ quý hiểm của Khôi Nguyên.Cả đám đều hiểu,cây cảnh đối với Khôi Nguyên quan trọng cỡ nào,chưa nói loại cây này còn dùng vào việc rất đặc biệt hồi 2-3 tháng sau.Bảo Nam ơi,ai bảo ngồi yên không gây họa không được cơ chứ?Cả đám lắc đầu thở dài.
Tối hôm ấy,có 1 "nàng Lọ Lem" cật lực bắt sâu nhổ cỏ cho hàng loạt cây cảnh quý hiếm của 1 đại thiếu gia giàu có,quyền lực.Nàng ny bên cạnh của "nàng" lắc đầu ngán ngẩm.Suốt ngày toàn gây họa!Làm sai thì tự gánh lấy cho nhớ.Nhưng còn chưa xong đâu,bắt sâu nhổ cỏ xong,còn hàng tá công việc lau dọn,bếp núc đang chờ đón "Lọ Lem".Quả này bà tiên có hiện hình cũng không cứu giúp được rồi!
________________
Mọi người ăn Tết ngon không ạ?Còn ad thấy năm nay chán lắm ý!
- T...Tại sao?-Giọng nó đã hết gay gắt và thay vào đó là có phần sợ hãi trước thái độ bất ngờ của hắn.
- Xin lỗi đã khiến cô giật mình!-Hắn bình tĩnh trở lại,thái độ dịu đi và còn xin lỗi nó nữa chứ!Mà khoan,xin lỗi?Hắn mà cũng biết xin lỗi nó á?Hôm nay có lũ lụt,động đất hay sóng thần gì không?Nó không nghe nhầm chứ?Cái tên "tảng đá" luôn luôn trêu tức nó cũng biết xin lỗi người ta cơ đấy!Chắc lát nữa phải đi khám tai mới được.Đúng là chuyện lạ Việt Nam,à không,thế giới!
- Kh...Không sao!-Nó vẫn còn hết sức bất ngờ trước cách hành xử của hắn lúc này.
Hắn dựa vào giá sách đằng sau,thở dài.Nó đứng bên cạnh hắn cũng dựa vào chiếc giá sách đó,lúc này 2 người rất gần gũi.
- Tôi đoán chắc giữa anh và Camellia đã xảy ra vấn đề gì đó rất quan trọng.Có lẽ cũng chính vì vấn đề đó mà 2 người chia tay,để đến bây giờ vẫn còn khúc mắc khó gỡ.-Nó đưa ra suy đoán của mình hỏi hắn.
- Đúng là có vấn đề!-Hắn lẩm bẩm như tự kỉ cho chỉ mình bản thân nghe.-Mà cô nói chia tay là có ý gì?-Chợt hắn giật mình nhận ra điểm bất thường lập tức hỏi nó.
- Ơ,chẳng phải 2 người từng có khoảng thời gian hẹn hò sao?Cô ấy là bạn gái cũ của anh!-Nó ngạc nhiên trước vẻ mặt bất ngờ như thể không hiểu gì của hắn.
- Gì?Tôi và cô ta từng hẹn hò?-Hắn nhíu mày hỏi lại 1 lần nữa.Nó đang nói quái gì vậy?
- Không đúng à?Bảo Nam nói!-Nó.
Hắn nhếch 1 mép lên tỏ ý cười,nhưng cười ở đây là cười gì?Cười khinh!Cái thằng bạn này muốn chết thật rồi!Chuyện Bảo Nam úng não xuyên tạc thật nực cười,hoang đường.Mà cũng không ngờ hắn ta còn lớn gan dám ghép hắn với cô gái muôn đời cũng không thể đó.
Nó nhìn nét mặt hắn mà hoang mang,có sát khí,điệu cười ấy cũng giống như đang thay lời phủ nhận bằng sự khinh bỉ.Ủa,vẻ mặt này giống đang thừa nhận lắm sao?Hắn là 1 người thật nói thật,giả nói giả.Vậy...
- Không phải sao?-Nó ngờ vực hỏi hắn.
- Cô tin thằng ba hoa đó à?-Câu nói này của hắn lại đi kèm theo nụ cười như lúc nãy.Hắn nói thế,không lẽ...
- Tên Bảo Nam...-Mặt nó đang bắt đầu đỏ lên vì bực.Chưa nói hết câu,hắn tiếp lời:
- Cô đã bị nó lừa!:))
- Axxx,tên Bảo Nam chét bầm này!!!!!-Nó tức giận nghiến răng ken két.Tên chết bầm nhà cậu ta,dám lừa nó,làm nó tưởng thật bận tâm suy nghĩ và...tâm trạng xuống dốc.
- Không rõ bản tính nói nhăng nói cuội của nó sao?-Hắn.
- Tại tụi tôi không biết Camellia là ai nên tin thôi!Với lại,Khôi Nguyên và Gia Huy ngồi đó cũng chẳng nói gì.-Nó bức xúc.-Vậy...Anh và cô ấy...-Đến đây,giọng nó nhỏ dần,có vẻ chưa chắc chắn và khẽ đưa mắt nhìn biểu hiện của hắn.
- Chả sao cả!-Hắn trả lời dửng dưng.
Thật sao?Lời hắn nói là thực sự chứ?Ôi,làm nó đau tim chết mà!May quá,hắn với Camellia không có gì hết!Vui ơi là vui!Vậy mà nó cứ lo hắn và...Ể,sao nó lại vui?Sao lại kể về chuyện có liên quan tới hắn?Sao lại quan tâm hắn?Nó điên thật rồi!
Nó lắc đầu nguầy nguậy cho mớ suy nghĩ hỗn độn đó biến mất.Cũng tự nhiên nghĩ lại thấy...
- Khoan,nếu anh và cô ấy chả sao cả thì sao anh lại dị ứng cô ấy?-Nó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
- Cô quan tâm lắm?-Hắn hỏi vặn.
- Không!-Vậy là nó im lặng quay mặt lại nhìn thẳng.Hắn không nói cũng được,bỗng dưng lại thấy sung sướng biết bao khi biết được mối quan hệ thực sự giữa hai người.Bất giác,đôi môi nó cong lên vẽ nên 1 nụ cười tuyệt mỹ.Ể,ấy ấy,mọi người đừng nghĩ linh tinh,nó thấy vui vì đỡ phải lo sẽ thấy cảnh hại mắt FA của 1 cặp đôi cũ thôi!Đừng nghĩ nó...hắn nhá!(Chị biết bọn em nghĩ gì sao?Mà người ta nói có tật mới giật linh tinh nha!:p)
Khi đi thì đi cùng nhau,khi về thì mỗi đôi mỗi ngả.Đó là câu nói ngắn gọn để nói về việc ra về của "Bộ ngũ siêu đẳng".Nó miễn cưỡng về chung với hắn,Vân Anh và Gia Huy thì...Ứ ừ,nói làm gì nữa nhỉ?Còn Khôi Nguyên và Camellia,cậu dẫu sao cũng rảnh,lại tiện đường nên cùng Camellia về.
- Lâu rồi không gặp,anh Khôi Nguyên vẫn là anh Khôi Nguyên như ngày nào nhỉ?-Camellia mở lời bắt chuyện trước.Trên con đường hanh khô của mùa đông buốt giá,2 con người cùng bước chầm chậm về phía trước.
- Thì anh vốn luôn là anh mà.-Cậu mỉm cười nhẹ.
- Khánh Sơn cũng không thay đổi.Vẫn lạnh lùng,vẫn kiêu ngạo,vẫn thờ ơ.Nhưng điều thay đổi duy nhất...anh ấy đã có đính ước với Linh Chi.-Camellia bỗng dưng trở nên bâng quơ.
Đến đây,chân Khôi Nguyên khựng lại,Camellia cũng vì thế mà ngừng đi.Đó là điều cậu không muốn nghe nhất.Gặp lại người mình luôn luôn mong nhớ,phát hiện người ta đã có hôn thê.Vui không?
- Em có ý gì?-Giọng Khôi Nguyên Bỗng chốc trở nên lạnh lẽo phát hóa đá.
- Em...sẽ giành lại anh Khánh Sơn.
_____________________________
- Hề hề,Linh Chi à,bình tĩnh để nói chuyện nào!-Bị gương mặt hằm hằm của nó dọa cho bị dồn vô góc tường,Bảo Nam cười qua quýt để nó hạ hỏa.
Nó không nói gì,vẫn tiến về phía trước.Đôi mắt xoáy sâu vô tâm can tên trước mặt,biểu cảm không cảm xúc.Từng bước đi,từng bước,từng bước...sặc mùi thuốc súng.
- Lin...Linh Chi à!-Giờ đây nụ cười như mếu của Bảo Nam thật đến thương.Anh chàng đang thắc mắc không biết mình đã gây ra tội lỗi gì mà nó nồng nặc ám khí bước tới.
- Cậu...-Nó ghé sát người Bảo Nam,giọng nói trầm thấp chầm chậm cất lời càng làm Bảo Nam toát mồ hôi hột.-Giải thích thế nào về chuyện Khánh Sơn và Camellia không phải 1 đôi?
- H...Hả?-Bảo Nam giật mình trước câu hỏi của nó.Chả nhẽ nó biết hết rồi à?
- Khánh Sơn kể cho cậu nghe chưa?-Bảo Nam thì thào cẩn trọng.
- Liên quan?
- Có chứ,nó đồng ý tôi mới dám kể.-Bảo Nam nói nhỏ.
- Rồi.-Nó đáp.
- Vậy thì...
Bảo Nam bắt đầu kể cho nó nghe.Thật ra thì giữa hắn và Camellia không phải 1 cặp đôi cũ.Vốn dĩ cả 2 chưa bao giờ là gì của nhau.2 người quen nhau từ hồi bé tí(đến tận hi nó sang Mỹ rồi cơ),bố mẹ 2 bên lại rất ưng ý.Nhưng đáng tiếc sự yêu mến chỉ đến từ phía 1 người.Cô bé kia luôn nỗ lực hết mình để theo đuổi cậu bé ấy,bất chấp da mặt trở nên dày hơn,luôn đánh dấu chủ quyền bằng cách kín đáo mà thâm sâu khiến kẻ địch vừa đau vừa tự cảm thấy nhục nhã,còn mình thì vẫn trang nhã,hiền thục bên ngoài.Tuy nhiên,cậu bé kia nào có đoái hoài.Cậu cảm thấy phiền phức khi bản thân luôn có 1 con nhỏ rắc rối bám đuôi,đã cố lạnh nhạt và phũ phàng hết mức nhưng con nhỏ vẫn không từ bỏ.Đối với người khác,sự kiên trì của cô gái đó thật đáng ngưỡng mộ.Tuy nhiên với cậu,đó là việc làm hết sức ngu ngốc và lãng phí thời gian.1 lần,vì hành động "điên rồ" đó của cô bé mà câu suýt mất đi người bà yêu quý.Sau khi cãi nhau với cô bé ấy,cậu bé bỏ đi với 1 tâm trạng không hề tốt chút nào,mặc cho cô ở phía sau luôn chạy đuổi theo xin lỗi.Chợt,1 chiếc xe hơi lao đến trong lúc cậu bé chạy qua đường.Hoàn cảnh lúc này đột ngột mà bất ngờ đến nỗi cậu bé chỉ biết đứng chăm chăm chứ không biết nên làm gì hơn.Giữa sự sống và cái chết,cậu bé may mắn sống sót nhờ...sự hi sinh thân mình của cô bé kia.Trong giây phút sinh tử,cô bé đã đẩy cậu bé ra xa và 1 mình mình gánh lấy hậu quả.Máu chảy ra rất nhiều,tiếng mẹ cô bé chạy đến gào khóc ôm lấy thân ảnh nhỏ bé,tiếng còi xe cấp cứu inh tai.Mọi thứ xung quanh cậu bé như 1 mớ hỗn tạp.Cậu vừa sợ vừa lo cho sự an nguy cho cô bé đã cứu mình.May mắn,tính mạng cô bé vẫn an toàn,tuy nhiên,2 chân lại bị liệt.Cô bé sau khi tỉnh dậy không chấp nhận sự thật,luôn khóc lóc,thậm chí là đập phá đồ đạc.Tâm trạng của mọi người đều nặng nề.Cả bố mẹ cô bé và cậu bé đều đau lòng.Cậu cảm giác bản thân đã mắc 1 lỗi rất lớn,sự dằn vặt giằng xé con tim.Giá như khi ấy cậu nhường nhịn,bỏ qua và không cãi nhau với cô bé dẫn tới chạy ra ngoài và xảy ra chuyện thương tâm kia.Thật may may mắn đã mỉm cười với cô gái cũng như tất cả mọi người,ánh dương giúp mọi người bừng tỉnh khỏi sự đau đớn tâm can là việc cô bé sang nước ngoài có thể điều trị và khôi phục lại được đôi chân đã bị liệt như người bình thường.Đó vừa là tin vui cũng là tin buồn của cô bé.Vui vì sẽ sớm có ngày mình được chạy nhảy như bao đứa trẻ bình thường.Buồn vì sang nước ngoài đồng nghĩa với việc sẽ xa cậu bé.Nhưng rồi cô bé vẫn quyết định ra đi,hồi phục lại đôi chân trước rồi sau này sẽ quay lại gặp cậu bé.Nhờ đó mà cậu bé và 2 bên gia đình như được thở phào nhẹ nhõm.Hắn bớt dằn vặt và gặp ác mộng mỗi đêm.Cũng từ đó mà 2 bên gia đình đã thôi ý định gán ghép cặp Sơn -Trà và ngày nay mới có cặp Sơn-Chi.Dù đã nhiều năm trôi quá,tảng đá nặng như được gỡ xuống nhưng nhắc về Camellia vẫn là đang nhắc về chuyện hắn dằn vặt nhất,muốn quên nhất.Đợt này cô gái ấy về,dù tỏ ra không quan tâm và không muốn dính dáng gì đến cô nhưng hắn vẫn rất để ý đến vấn đề sức khỏe của Camellia.Nhưng điều đó cũng là do cảm thấy có lỗi thôi.Chứ nếu nói hắn quan tâm Camellia vì chuyện tình cảm thì quá sai,hắn trước nay đều không hề thích cô.Lại càng không khi dường như hắn đã bắt đầu xác định được đối tượng trong lòng mình là ai.
Nó nghe xong câu chuyện khó tránh khỏi há hốc mồm.Ngày ấy Camellia kiên trì thật,hắn cũng phũ thật mà cũng tội nghiệp và may mắn cho Camellia thật.Bảo Nam kể xong thở dài 1 tiếng.Từ ngày đó 3 người:Hắn-Khôi Nguyên-Bảo Nam-Gia Huy đã tự đặt ra luật lệ là không bao giờ được nhắc chuyện này trước mặt ai hay với bất cứ ai.Vì nó là 1 phần tối trong tuổi thơ hắn.
Nó và Bảo Nam chẳng còn nói gì với nhau mà ngồi đó im lặng theo đuổi những suy nghĩ riêng tư.Mà cũng hài hước thật,hắn chỉ nói với nó giữa hắn và Camellia không gì của nhau thôi,tự dưng lại được nghe Bảo Nam kể bao chuyện thú vị như vậy,lời ghê á!Cũng chả biết,nếu hôm nay không có Camellia đến thư viện ngồi chung bàn thì bao giờ nó mới biết được những chuyện này.May thật!
Đang ngồi im ắng,chợt 1 âm thanh gọi tên Bảo Nam làm rúng động cả ngôi nhà.Giọng nói ấy là của Khôi Nguyên.Bất ngờ nhỉ?Rất hiểm khi cậu mới lớn tiếng và nổi điên như vậy.Mà nguyên nhân lại là vì...Bảo Nam trong lúc ở nhà ban chiều đã làm gãy 1 chậu cậy nhỏ quý hiểm của Khôi Nguyên.Cả đám đều hiểu,cây cảnh đối với Khôi Nguyên quan trọng cỡ nào,chưa nói loại cây này còn dùng vào việc rất đặc biệt hồi 2-3 tháng sau.Bảo Nam ơi,ai bảo ngồi yên không gây họa không được cơ chứ?Cả đám lắc đầu thở dài.
Tối hôm ấy,có 1 "nàng Lọ Lem" cật lực bắt sâu nhổ cỏ cho hàng loạt cây cảnh quý hiếm của 1 đại thiếu gia giàu có,quyền lực.Nàng ny bên cạnh của "nàng" lắc đầu ngán ngẩm.Suốt ngày toàn gây họa!Làm sai thì tự gánh lấy cho nhớ.Nhưng còn chưa xong đâu,bắt sâu nhổ cỏ xong,còn hàng tá công việc lau dọn,bếp núc đang chờ đón "Lọ Lem".Quả này bà tiên có hiện hình cũng không cứu giúp được rồi!
________________
Mọi người ăn Tết ngon không ạ?Còn ad thấy năm nay chán lắm ý!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook