Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!
-
Chương 44
Tiết học thứ 5 của lớp 11A1 đang đi vào những phút cuối.Vì bài học đã kết thúc,cộng thêm chẳng bao lâu nữa sẽ tan trường nên ai nấy đều tự do đùa nghịch,kể cả giáo viên.Nó ngả người ra sau ghế,tai đeo headphone,mắt nhắm hờ lại.Cảnh tượng vô tình khiến người ta liên tưởng đến 1 nhân vật hầu như luôn làm hành động này trong tất cả các tiết học.Quen thuộc đến nỗi trở thành form dáng huyền thoại quyến rũ chết người mà hàng loạt fangirl tốn không ít tiền để đi truyền máu.Ối giời ơi,giờ đến lượt nó,đám boys biết sống sao đây?
Nhắc đến hắn mới nhớ,từ sáng tới giờ cứ sao sao í!Không biết có uống nhầm thuốc không mà mồm mép như dừng hoạt động cả buổi.Vẫn lạnh lùng,vẫn kiêu ngạo là thế nhưng sao hôm nay...hiền vậy?Thường ngày không trêu nó dù chỉ 1 câu là ăn không ngon,ngủ không yên mà!Đằng này nửa lời cũng chẳng buồn nói.Chẳng lẽ nó đắc tội gì với hắn chăng?Đâu có,lục lại trí nhớ rồi,nó dám thề là hôm nay chưa chọc giận hắn lần nào.Không tranh thủ lúc hắn đứng dậy kéo ghế ra hay đổ mực lên ghế,không vẽ bậy vào sách cũng như "tặng" cho hắn bánh mì kẹp 5 quả ớt cay(hạng khủng),không...,không...v...v...Nó đã và đang làm người tử tế với hắn.Mà nếu có gài thì thể nào hắn cũng biết và trả đũa đáng ghét hơn.Ví dụ như:Kéo ghế ra thì hắn làm cho gãy ghế luôn,đổ mực hắn đổ lại keo 5-0-2,vẽ bậy hắn vẽ lại nhặng xì ngầu lên mặt(Lúc chị Linh Chi ngủ gật),tặng bánh mì kẹp ớt hắn cho xơi Oreo nhân kem đánh răng,...bla...blap...Hay...do sáng nay nó đi học không rủ hắn?
"Cộp!"-Tiếng gõ bàn nhẹ lần 1.
-...-Không phản ứng.
"Cộp!!!-Tiếng gõ bàn ở mức trung trung lần 2.
-...-Vẫn chẳng í ử.
"Cộp!!!!!"-Tiếng gõ bàn chọc trời lần 3.
-Anh định khủng bố thính giác của người ta à?!!-Nó tức tối gắt lên.Suýt chút nữa phải đi khám tai rồi!
-Tôi biết bản thân mình đẹp trai,nhưng việc cô cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy là bất lịch sự đó!-Hắn lạnh giọng lên tiếng,thập phần trêu chọc.
-Ảo tưởng!-Nó nói như chửi vào mặt hắn rồi quay phắt về hướng khác.Dù không quay ra nhìn nhưng nó biết hắn đang cười,1 điệu cười thích thú.Mà khoan đã,hình như...Hắn bình thường lại rồi kìa!Xem ra bệnh chưa nặng lắm,mất công nó suy nghĩ nãy giờ!Coi như tạm yên tâm!Ax,cái tên này,...Hahaha!(Chị để ý anh ấy ghê nhỉ?)
________________
Tan học...
Sau 1 hồi trống giòn giã,học sinh từ các lớp phi như bay trở về nhà.Nhưng như 1 thường lệ,trước khi đi về thì phải làm gì ta?Đương nhiên là...ngắm hotboy và hotgirl rồi!
Nó,hắn,cậu,Vân Anh và Gia Huy bước xuống sân trường làm bầu không khí náo loạn hẳn lên.Ai nấy cũng hò hét ầm trời.Người thì:"Oppa à!Em yêu tất cả các anh!!!",người thì:"Hoàng Khánh Sơn,Thái Khôi Nguyên,Đường Gia Huy,sao các anh không thể ngừng làm trái tim em thổn thức vậy?!!",người thì:"Này Linh Chi,Vân Anh,nhất định các em sẽ thuộc về tôi!!!",người thì:"Để hôm nay tớ đưa 2 cậu về nhé các nữ thần của tớ!!!",...bla...blap...Vô số vô số lời cảm thán,tỏ tình,đề nghị từ những nam,nữ sinh cứ thế dành hết cho tụi nó.Có câu thì ngọt đến tan chảy,có câu thì làm hơi quá(Sến).Đôi khi tụi nó cảm thấy thật phiền phức.Vì vậy trước khung cảnh này,còn việc gì thích hợp hơn là cho qua và ung dung tiến về phía trước?Chính xác,tụi nó đã làm thế.Bao nhiêu câu nói này tụi nó đã quá quen rồi.Không nghe cũng biết nội dung là gì thì bỏ ngoài tai chắc cũng không quá đáng.Cùng lúc này,bỗng từ 1 chiếc siêu xe mui trần màu đỏ nổi bật bên ngoài cổng trường,2 nhân vật 1 nam 1 nữ bước xuống oanh tạc khắp Royal School.Trong khi chàng trai bảnh bao và cuốn hút thì cô gái lại sang chảnh và quyến rũ chết người.2 người này trông có gì đó rất ngổ ngáo nhưng không thể hiện ra ngoài.Cặp đôi nhan sắc không chỉ gây chú ý vì đẹp đến không thở nổi mà họ còn khiến mọi người ngạc nhiên bởi cứ ngang nhiên đi tới trước mặt tụi nó.Và rồi 1 cuộc hội thoại chính thức được bắt đầu:
-Hello,học vui không?-Bảo Nam và Vân Anh cùng lên tiếng.Thời điểm 2 người này gỡ kính xuống cũng là lúc hình ảnh 1 playboy chính hiệu,1 qúy cô quyến rũ tan tành mây khói.Không còn khí chất cao ngạo,quyền quý nữa mà thay vào đó cả 2 như biến thành vitamin vui vẻ làm người khác muốn cười.
-Cũng như mọi ngày thôi,cảm ơn 2 đứa mày đã quan tâm!-Gia Huy và Vân Anh đồng thanh trả lời.
-E hèm.-Chợt nó ho nhẹ làm mấy đứa bạn bên cạnh chú ý.Nhưng dường như sau hành động đó Bảo Nam vẫn không hiểu cái quái gì.Đang ngây thật hay ngây giả vậy không biết?
-Ớ cái tên osin này,gặp chủ và các bạn của chủ mà không biết chào tử tế à?Kính ngữ bỏ đi đâu?-Lúc này anh chàng mới thực sự ngớ người.Nó thật là...Nói nhẹ nhàng thôi không được hay sao mà cứ hét ầm lên 2 chữ "osin" thế?Đâu chỉ tụi nó nghe mà các học sinh khác cũng biết hết rồi kìa!Mất mặt chết mất!Ôi đời tôi!
-Nhỏ tiếng thôi má ơi!-Bảo Nam vừa ra hiệu,vừa nói nhỏ với nó và ngó ngàng hàng nghìn học sinh xung quanh.
-To nhỏ gì?Người ta nói không biết chỉnh đốn ngay mà còn ra điều kiện à?-Nó vẫn không chịu nhún xuống.Từ đầu tới chân đều toát lên 1 vẻ uy quyền làm Bảo Nam thoáng ngột.
-Được rồi được rồi,xin kính chào cô chủ và các bạn của cô chủ!Ok chưa?-Để chuyện này trôi qua lẹ,Bảo Nam miễn cưỡng chào hỏi tụi nó thật "kính cẩn".Chẹp chẹp,nhìn mà phát buồn...cười!
-Chưa,nghe có vẻ như bị ép buộc quá!-Dù cậu bạn đã cố gắng làm sao cho "very good",nhưng xem ra nó vẫn chưa hài lòng.
-Này,quá đáng vừa vừa phải phải thôi nhá!Mày chả đang ép buộc người ta là gì?Phải để cho anh ấy thở tí chứ!-Thấy người thương chịu nhiều "bất công",Kiều Linh ở bên cạnh vùng lên bảo vệ.Ngờ đâu những lời mình vừa nói lại là mục tiêu để đám bạn "qúy hóa" khơi trò.
-Hả?Mày bênh Bảo Nam à?Hôm qua còn khói tỏa ngút trời mà bữa nay đã vậy rồi!Nam,tôi rất phục cậu!-Vân Anh trêu chọc nhỏ bạn.Mới mấy câu thôi mà khuôn mặt ai kia đã đỏ bừng bừng.Haha,Kiều Linh thật "nhạy cảm".
-Nè Nam,có chiêu gì hay dạy tao với!-Gia Huy cũng không kém cô gái đứng cạnh anh,nhưng đối tượng công kích lại hướng về Bảo Nam.
-Thôi thôi,đừng trêu 2 người đó nữa.-Khôi Nguyên lên tiếng.Cậu đang bảo vệ Bảo Nam và Kiều Linh ư?Ôi,cảm ơn nhiều nhé Khôi Nguyên!*Cảm động,chấm chấm nước mắt.*-Kẻo...Họ phải nhập viện vì sướng quá thì chết!-Giữa lúc couple Linh-Nam đang thấy biết ơn mình thì cậu lại phán 1 một câu làm 2 người đó như muốn tá hỏa.Gì đây?Muốn người ta tức chết hả?
Cả đám cười ha hả,duy chỉ có 2 con người là sắc mặt thay đổi còn hơn thời tiết.Lúc đỏ lúc đen,rất đáng nguy cấp.Chợt,vị cứu tinh thực sự của đời họ xuất hiện cực đúng lúc.
-Về hay ở lại khôi hài cho thiên hạ?-Giọng nói lạnh lùng âm nghìn độ của hắn làm cho mọi thứ quay trở về đúng quỹ đạo.
-Ờ phải rồi,đi thôi!-Gia Huy nhìn lên đồng hồ rồi nói.
-Bảo Nam,cho cậu nợ lời chào lúc nãy.Nhất định tôi sẽ tính lãi nặng hơn!-Nó như đầu gấu giơ nắm đấm ra trước mặt Bảo Nam khiến anh toát mồ hôi hột.Sau đó,tất cả lên xe.Còn hắn đi cuối cùng,cặp Linh-Nam liền đứng trước mặt chân thành nói:
-Thanks vì đã cứu tụi tao/tôi 1 bàn trông
thấy!
-Chỉ là vô tình như giúp 2 người thôi.-Nói rồi hắn lên xe,cặp Linh-Nam kia cũng lên xe.Sau đó người ta thấy 4 chiếc siêu xe phóng nhanh trên đường quốc lộ với vận
tốc khủng khiếp.LC Restaurant rất vui lòng khi một lần nữa được tiếp đãi khách quen!
_______________
LC Restaurant...
Khi tụi nó bước xuống xe là lúc không khí bên ngoài như có động đất.Tất cả chỉ vì vẻ đẹp quá đỗi thần thánh của cả 7 đứa.Đặc biệt hơn,2 vị khách mới cũng chính là tâm điểm của sự bàn tán ra vào.Tuy nhiên,trong số đó có 1 cô nhóc chừng 10 tuổi lại không quan tâm đến nhan sắc của tụi nó,vấn đề chính là...
-Các huynh,các tỷ à!-Cô nhóc đó đang ngồi ở 1 chiếc bàn là trung tâm dễ nhìn thấy nhất,đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu với tụi nó.
-A Yên Nhiên,cô em họ đáng yêu của tôi đây mà!-Kiều Linh không kiềm chế nổi bản thân mà phi như bay tới ôm chầm lấy cô nhóc kia.
Tụi nó mỉm cười rồi cùng đi đến,riêng có Bảo Nam là đang nhíu mày để nhận dạng đó là ai.Chưa đến 1 giây sau,bộ não "siêu đẳng" IQ 50 của anh đã hoàn thành nhiệm vụ xất sắc,ra là "em vợ" tương lai đây mà!(Nói vậy chứ thực tế IQ của anh Nam cao hơn nhiều ạ!)
-Hi nhóc,lâu không gặp giờ đã lớn tướng thế này rồi à?-Bảo Nam cất lời chào thân mật sau khi cô nhóc nọ được Kiều Linh rời ra lưu luyến.
-À,ông anh đào hoa!Chào!-Cứ tưởng sẽ được nhóc con này đáp lại nồng nhiệt lắm,ai biết con nhỏ lại dám gọi Bảo Nam là "Ông anh đào hoa" cơ chứ?
-Nhóc đúng là con nhỏ đáng ghét anh không muốn gặp nhất khi trở về mà!Gì?Chào lại coi!-Bảo Nam cau có.
-Anh nói sao?Chị Linh!-Cô nhóc này không những không sợ mà còn uy quyền nhìn sang Kiều Linh.
-Được rồi tiểu bảo bối,chị sẽ phạt hắn sau cho em!-Kiều Linh ngọt ngào nựng má cô nhóc.
-Không,em muốn bây giờ!-Nhóc con khó tính này nhất định không chịu.
-Chị sẽ trừng phạt cậu ta cho em.Nào,em muốn hình phạt là gì?-Nó nói.
-Yeah,chị Linh Chi là nhất!Em muốn...-Cô nhóc reo hò sung sướng rồi hất cằm về phía chú chó lông xù ờ đằng sau chân Bảo Nam.
Tất cả cùng hướng về phía cô bé chỉ.Và ngay sau đó thì...
-Á,chó!!!!!Cứu với,cứu tôi với!!!!!-Tiếng la hét thất thanh này không ai khác là của...Bảo Nam.Sau khi phát hiện chú chó màu nâu xinh xắn đang ở ngay phía sau mình,anh chàng đã không khỏi hoảng sợ mà chạy vòng vòng như bị ma đuổi làm nó,Vân Anh,Kiều Linh và Khôi Nguyên hết sức ngạc nhiên.Riêng hắn và Gia Huy...mặt cắt không còn một giọt máu.Tình cảnh đang hỗn loạn,bỗng có tiếng cười trẻ khiến mọi người để ý-Cô nhóc kia đang ha hả như được mùa.
-Vậy là sao hả Yên Nhiên?-Vân Anh nhẹ nhàng hỏi,khuôn mặt tỏ rõ sự thắc mắc.
-Hihi,chẳng qua là...-Cô nhóc đang định nói thì 1 giọng nói lạnh âm nghìn độ,1 giọng lạnh 0 độ cùng vang lên:
-Yên Nhiên!-Là hắn và Gia Huy.Vì Bảo Nam đang lo chạy trốn chú chó nên 2 người này đại diện thay thế.
Cô nhóc Yên Nhiên này tự dưng không nói thêm gì nữa,tuy nhiên vẫn cười như điên như dại làm sự tò mò của mấy đứa nó tăng lên đến tột cùng.
-Em có chuyện gì hay mau nói cho bọn chị nghe đi tiểu bảo bối!-Kiều Linh.
-Nhưng...
-Em đừng lo mấy người đó,có Khôi Nguyên giải quyết rồi phải không nạ?-Nó nói rồi quay sang nhìn cậu.
-Ừ.-Cậu.
Nhận được lời động viên từ mấy đứa nó,Yên Nhiên quyết định phanh phui ra toàn bộ câu chuyện bất chấp 2 cặp mắt đằng đằng sát khí đang hướng về mình.Chuyện này vui mà!Không chia sẽ là 1 tội lớn đó!
-Chuyện là...
Câu chuyện bí mật cô nhóc quỷ quái Yên Nhiên muốn kể là gì.Liệu có thực sự thú vị như cô nhóc nói?Để biết đươch tường tận nội dung các bạn nhớ đón đọc chap sau nhé!Tạm biệt!
____________Hết chap____________
Nhắc đến hắn mới nhớ,từ sáng tới giờ cứ sao sao í!Không biết có uống nhầm thuốc không mà mồm mép như dừng hoạt động cả buổi.Vẫn lạnh lùng,vẫn kiêu ngạo là thế nhưng sao hôm nay...hiền vậy?Thường ngày không trêu nó dù chỉ 1 câu là ăn không ngon,ngủ không yên mà!Đằng này nửa lời cũng chẳng buồn nói.Chẳng lẽ nó đắc tội gì với hắn chăng?Đâu có,lục lại trí nhớ rồi,nó dám thề là hôm nay chưa chọc giận hắn lần nào.Không tranh thủ lúc hắn đứng dậy kéo ghế ra hay đổ mực lên ghế,không vẽ bậy vào sách cũng như "tặng" cho hắn bánh mì kẹp 5 quả ớt cay(hạng khủng),không...,không...v...v...Nó đã và đang làm người tử tế với hắn.Mà nếu có gài thì thể nào hắn cũng biết và trả đũa đáng ghét hơn.Ví dụ như:Kéo ghế ra thì hắn làm cho gãy ghế luôn,đổ mực hắn đổ lại keo 5-0-2,vẽ bậy hắn vẽ lại nhặng xì ngầu lên mặt(Lúc chị Linh Chi ngủ gật),tặng bánh mì kẹp ớt hắn cho xơi Oreo nhân kem đánh răng,...bla...blap...Hay...do sáng nay nó đi học không rủ hắn?
"Cộp!"-Tiếng gõ bàn nhẹ lần 1.
-...-Không phản ứng.
"Cộp!!!-Tiếng gõ bàn ở mức trung trung lần 2.
-...-Vẫn chẳng í ử.
"Cộp!!!!!"-Tiếng gõ bàn chọc trời lần 3.
-Anh định khủng bố thính giác của người ta à?!!-Nó tức tối gắt lên.Suýt chút nữa phải đi khám tai rồi!
-Tôi biết bản thân mình đẹp trai,nhưng việc cô cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy là bất lịch sự đó!-Hắn lạnh giọng lên tiếng,thập phần trêu chọc.
-Ảo tưởng!-Nó nói như chửi vào mặt hắn rồi quay phắt về hướng khác.Dù không quay ra nhìn nhưng nó biết hắn đang cười,1 điệu cười thích thú.Mà khoan đã,hình như...Hắn bình thường lại rồi kìa!Xem ra bệnh chưa nặng lắm,mất công nó suy nghĩ nãy giờ!Coi như tạm yên tâm!Ax,cái tên này,...Hahaha!(Chị để ý anh ấy ghê nhỉ?)
________________
Tan học...
Sau 1 hồi trống giòn giã,học sinh từ các lớp phi như bay trở về nhà.Nhưng như 1 thường lệ,trước khi đi về thì phải làm gì ta?Đương nhiên là...ngắm hotboy và hotgirl rồi!
Nó,hắn,cậu,Vân Anh và Gia Huy bước xuống sân trường làm bầu không khí náo loạn hẳn lên.Ai nấy cũng hò hét ầm trời.Người thì:"Oppa à!Em yêu tất cả các anh!!!",người thì:"Hoàng Khánh Sơn,Thái Khôi Nguyên,Đường Gia Huy,sao các anh không thể ngừng làm trái tim em thổn thức vậy?!!",người thì:"Này Linh Chi,Vân Anh,nhất định các em sẽ thuộc về tôi!!!",người thì:"Để hôm nay tớ đưa 2 cậu về nhé các nữ thần của tớ!!!",...bla...blap...Vô số vô số lời cảm thán,tỏ tình,đề nghị từ những nam,nữ sinh cứ thế dành hết cho tụi nó.Có câu thì ngọt đến tan chảy,có câu thì làm hơi quá(Sến).Đôi khi tụi nó cảm thấy thật phiền phức.Vì vậy trước khung cảnh này,còn việc gì thích hợp hơn là cho qua và ung dung tiến về phía trước?Chính xác,tụi nó đã làm thế.Bao nhiêu câu nói này tụi nó đã quá quen rồi.Không nghe cũng biết nội dung là gì thì bỏ ngoài tai chắc cũng không quá đáng.Cùng lúc này,bỗng từ 1 chiếc siêu xe mui trần màu đỏ nổi bật bên ngoài cổng trường,2 nhân vật 1 nam 1 nữ bước xuống oanh tạc khắp Royal School.Trong khi chàng trai bảnh bao và cuốn hút thì cô gái lại sang chảnh và quyến rũ chết người.2 người này trông có gì đó rất ngổ ngáo nhưng không thể hiện ra ngoài.Cặp đôi nhan sắc không chỉ gây chú ý vì đẹp đến không thở nổi mà họ còn khiến mọi người ngạc nhiên bởi cứ ngang nhiên đi tới trước mặt tụi nó.Và rồi 1 cuộc hội thoại chính thức được bắt đầu:
-Hello,học vui không?-Bảo Nam và Vân Anh cùng lên tiếng.Thời điểm 2 người này gỡ kính xuống cũng là lúc hình ảnh 1 playboy chính hiệu,1 qúy cô quyến rũ tan tành mây khói.Không còn khí chất cao ngạo,quyền quý nữa mà thay vào đó cả 2 như biến thành vitamin vui vẻ làm người khác muốn cười.
-Cũng như mọi ngày thôi,cảm ơn 2 đứa mày đã quan tâm!-Gia Huy và Vân Anh đồng thanh trả lời.
-E hèm.-Chợt nó ho nhẹ làm mấy đứa bạn bên cạnh chú ý.Nhưng dường như sau hành động đó Bảo Nam vẫn không hiểu cái quái gì.Đang ngây thật hay ngây giả vậy không biết?
-Ớ cái tên osin này,gặp chủ và các bạn của chủ mà không biết chào tử tế à?Kính ngữ bỏ đi đâu?-Lúc này anh chàng mới thực sự ngớ người.Nó thật là...Nói nhẹ nhàng thôi không được hay sao mà cứ hét ầm lên 2 chữ "osin" thế?Đâu chỉ tụi nó nghe mà các học sinh khác cũng biết hết rồi kìa!Mất mặt chết mất!Ôi đời tôi!
-Nhỏ tiếng thôi má ơi!-Bảo Nam vừa ra hiệu,vừa nói nhỏ với nó và ngó ngàng hàng nghìn học sinh xung quanh.
-To nhỏ gì?Người ta nói không biết chỉnh đốn ngay mà còn ra điều kiện à?-Nó vẫn không chịu nhún xuống.Từ đầu tới chân đều toát lên 1 vẻ uy quyền làm Bảo Nam thoáng ngột.
-Được rồi được rồi,xin kính chào cô chủ và các bạn của cô chủ!Ok chưa?-Để chuyện này trôi qua lẹ,Bảo Nam miễn cưỡng chào hỏi tụi nó thật "kính cẩn".Chẹp chẹp,nhìn mà phát buồn...cười!
-Chưa,nghe có vẻ như bị ép buộc quá!-Dù cậu bạn đã cố gắng làm sao cho "very good",nhưng xem ra nó vẫn chưa hài lòng.
-Này,quá đáng vừa vừa phải phải thôi nhá!Mày chả đang ép buộc người ta là gì?Phải để cho anh ấy thở tí chứ!-Thấy người thương chịu nhiều "bất công",Kiều Linh ở bên cạnh vùng lên bảo vệ.Ngờ đâu những lời mình vừa nói lại là mục tiêu để đám bạn "qúy hóa" khơi trò.
-Hả?Mày bênh Bảo Nam à?Hôm qua còn khói tỏa ngút trời mà bữa nay đã vậy rồi!Nam,tôi rất phục cậu!-Vân Anh trêu chọc nhỏ bạn.Mới mấy câu thôi mà khuôn mặt ai kia đã đỏ bừng bừng.Haha,Kiều Linh thật "nhạy cảm".
-Nè Nam,có chiêu gì hay dạy tao với!-Gia Huy cũng không kém cô gái đứng cạnh anh,nhưng đối tượng công kích lại hướng về Bảo Nam.
-Thôi thôi,đừng trêu 2 người đó nữa.-Khôi Nguyên lên tiếng.Cậu đang bảo vệ Bảo Nam và Kiều Linh ư?Ôi,cảm ơn nhiều nhé Khôi Nguyên!*Cảm động,chấm chấm nước mắt.*-Kẻo...Họ phải nhập viện vì sướng quá thì chết!-Giữa lúc couple Linh-Nam đang thấy biết ơn mình thì cậu lại phán 1 một câu làm 2 người đó như muốn tá hỏa.Gì đây?Muốn người ta tức chết hả?
Cả đám cười ha hả,duy chỉ có 2 con người là sắc mặt thay đổi còn hơn thời tiết.Lúc đỏ lúc đen,rất đáng nguy cấp.Chợt,vị cứu tinh thực sự của đời họ xuất hiện cực đúng lúc.
-Về hay ở lại khôi hài cho thiên hạ?-Giọng nói lạnh lùng âm nghìn độ của hắn làm cho mọi thứ quay trở về đúng quỹ đạo.
-Ờ phải rồi,đi thôi!-Gia Huy nhìn lên đồng hồ rồi nói.
-Bảo Nam,cho cậu nợ lời chào lúc nãy.Nhất định tôi sẽ tính lãi nặng hơn!-Nó như đầu gấu giơ nắm đấm ra trước mặt Bảo Nam khiến anh toát mồ hôi hột.Sau đó,tất cả lên xe.Còn hắn đi cuối cùng,cặp Linh-Nam liền đứng trước mặt chân thành nói:
-Thanks vì đã cứu tụi tao/tôi 1 bàn trông
thấy!
-Chỉ là vô tình như giúp 2 người thôi.-Nói rồi hắn lên xe,cặp Linh-Nam kia cũng lên xe.Sau đó người ta thấy 4 chiếc siêu xe phóng nhanh trên đường quốc lộ với vận
tốc khủng khiếp.LC Restaurant rất vui lòng khi một lần nữa được tiếp đãi khách quen!
_______________
LC Restaurant...
Khi tụi nó bước xuống xe là lúc không khí bên ngoài như có động đất.Tất cả chỉ vì vẻ đẹp quá đỗi thần thánh của cả 7 đứa.Đặc biệt hơn,2 vị khách mới cũng chính là tâm điểm của sự bàn tán ra vào.Tuy nhiên,trong số đó có 1 cô nhóc chừng 10 tuổi lại không quan tâm đến nhan sắc của tụi nó,vấn đề chính là...
-Các huynh,các tỷ à!-Cô nhóc đó đang ngồi ở 1 chiếc bàn là trung tâm dễ nhìn thấy nhất,đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu với tụi nó.
-A Yên Nhiên,cô em họ đáng yêu của tôi đây mà!-Kiều Linh không kiềm chế nổi bản thân mà phi như bay tới ôm chầm lấy cô nhóc kia.
Tụi nó mỉm cười rồi cùng đi đến,riêng có Bảo Nam là đang nhíu mày để nhận dạng đó là ai.Chưa đến 1 giây sau,bộ não "siêu đẳng" IQ 50 của anh đã hoàn thành nhiệm vụ xất sắc,ra là "em vợ" tương lai đây mà!(Nói vậy chứ thực tế IQ của anh Nam cao hơn nhiều ạ!)
-Hi nhóc,lâu không gặp giờ đã lớn tướng thế này rồi à?-Bảo Nam cất lời chào thân mật sau khi cô nhóc nọ được Kiều Linh rời ra lưu luyến.
-À,ông anh đào hoa!Chào!-Cứ tưởng sẽ được nhóc con này đáp lại nồng nhiệt lắm,ai biết con nhỏ lại dám gọi Bảo Nam là "Ông anh đào hoa" cơ chứ?
-Nhóc đúng là con nhỏ đáng ghét anh không muốn gặp nhất khi trở về mà!Gì?Chào lại coi!-Bảo Nam cau có.
-Anh nói sao?Chị Linh!-Cô nhóc này không những không sợ mà còn uy quyền nhìn sang Kiều Linh.
-Được rồi tiểu bảo bối,chị sẽ phạt hắn sau cho em!-Kiều Linh ngọt ngào nựng má cô nhóc.
-Không,em muốn bây giờ!-Nhóc con khó tính này nhất định không chịu.
-Chị sẽ trừng phạt cậu ta cho em.Nào,em muốn hình phạt là gì?-Nó nói.
-Yeah,chị Linh Chi là nhất!Em muốn...-Cô nhóc reo hò sung sướng rồi hất cằm về phía chú chó lông xù ờ đằng sau chân Bảo Nam.
Tất cả cùng hướng về phía cô bé chỉ.Và ngay sau đó thì...
-Á,chó!!!!!Cứu với,cứu tôi với!!!!!-Tiếng la hét thất thanh này không ai khác là của...Bảo Nam.Sau khi phát hiện chú chó màu nâu xinh xắn đang ở ngay phía sau mình,anh chàng đã không khỏi hoảng sợ mà chạy vòng vòng như bị ma đuổi làm nó,Vân Anh,Kiều Linh và Khôi Nguyên hết sức ngạc nhiên.Riêng hắn và Gia Huy...mặt cắt không còn một giọt máu.Tình cảnh đang hỗn loạn,bỗng có tiếng cười trẻ khiến mọi người để ý-Cô nhóc kia đang ha hả như được mùa.
-Vậy là sao hả Yên Nhiên?-Vân Anh nhẹ nhàng hỏi,khuôn mặt tỏ rõ sự thắc mắc.
-Hihi,chẳng qua là...-Cô nhóc đang định nói thì 1 giọng nói lạnh âm nghìn độ,1 giọng lạnh 0 độ cùng vang lên:
-Yên Nhiên!-Là hắn và Gia Huy.Vì Bảo Nam đang lo chạy trốn chú chó nên 2 người này đại diện thay thế.
Cô nhóc Yên Nhiên này tự dưng không nói thêm gì nữa,tuy nhiên vẫn cười như điên như dại làm sự tò mò của mấy đứa nó tăng lên đến tột cùng.
-Em có chuyện gì hay mau nói cho bọn chị nghe đi tiểu bảo bối!-Kiều Linh.
-Nhưng...
-Em đừng lo mấy người đó,có Khôi Nguyên giải quyết rồi phải không nạ?-Nó nói rồi quay sang nhìn cậu.
-Ừ.-Cậu.
Nhận được lời động viên từ mấy đứa nó,Yên Nhiên quyết định phanh phui ra toàn bộ câu chuyện bất chấp 2 cặp mắt đằng đằng sát khí đang hướng về mình.Chuyện này vui mà!Không chia sẽ là 1 tội lớn đó!
-Chuyện là...
Câu chuyện bí mật cô nhóc quỷ quái Yên Nhiên muốn kể là gì.Liệu có thực sự thú vị như cô nhóc nói?Để biết đươch tường tận nội dung các bạn nhớ đón đọc chap sau nhé!Tạm biệt!
____________Hết chap____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook