Suốt đêm và suốt cả ngày hôm sau, Caroline bị đẩy, thúc và lôi đi để theo kịp bước chân dường như không biết mỏi của những kẻ bắt cóc. Họ chỉ dừng lại trong thoáng chốc để ăn uống, và không ngủ chút nào, thi thoảng lại trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà Caroline không tài nào hiểu nổi. Khi nàng vấp ngã đến lần thứ mười hai và họ dường như nhận ra rằng chiếc váy dài chính là thủ phạm, họ liền cắt ngắn nó tới tận đầu gối. Nỗi khiếp đảm bủa vây Caroline khi lưỡi dao xẹt qua chiếc váy cotton màu xám và lớp váy lót màu trắng bên trong. Cảnh tượng bị cưỡng hiếp và sát hại nhảy múa một cách gớm ghiếc trong

đầu óc nàng. Nhưng con dao không hề chạm đến da thịt nàng, và, mặc dù là những kẻ mọi rợ, nhưng họ có vẻ chẳng hề quan tâm tới nàng như một người phụ nữ. Rồi họ rút cái giẻ ra khỏi miệng nàng, dúi một cái bánh mỳ có mùi vị dị thường vào mặt nàng và cầm nó một cách sốt ruột trong lúc nàng ăn. Sau đó họ cho nàng uống nước từ một cái túi nhỏ bằng da hươu trơn láng, nhét lại giẻ vào miệng nàng và thúc nàng đi tiếp theo dòng chảy của con sông Connecticut từ chỗ nó tách khỏi biển.

Mặc dù đã quá mệt mỏi nhưng vì sợ rằng nếu bây giờ ngã xuống, họ sẽ giết nàng và bỏ mặc thi thể lạnh giá của nàng làm mồi cho chó sói, nên Caroline bèn nghiến chặt răng, cố không suy nghĩ gì cả, và gắng hết sức theo kịp những bước chân khẽ khàng đến mức lạ lùng của họ. Khi cuối cùng tốp người này cũng dừng lại vào chiều tối ngày hôm sau, Caroline khụy xuống nhẹ nhõm. Nếu tối nay nàng lại không được ngủ, sáng mai nàng sẽ không thể đi tiếp được mất. Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra với nàng? Nàng rùng mình khi nghĩ tới điều đó.

Có tiếng chim hót lanh lảnh vọng qua vọng lại những rặng cây. Vài phút sau Caroline mới nhận ra rằng “tiếng hót” gần nhất phát ra từ cổ họng của gã thủ lĩnh. Nghe tiếng trả lời từ một nơi nào đó không xa lắm, một trong những gã chiến binh Da Đỏ bèn kéo nàng dậy và đẩy nàng dúi dụi về phía phát ra âm thanh ấy.

Họ quây chặt nàng như một đoàn quân áp giải một tù binh, và cứ như thế đi xuyên qua rặng cây tới một ngôi làng của người Da Đỏ. Nó nằm trong một thung lũng trù phú được che chắn cẩn thận bên cạnh một hồ nước nhỏ màu xanh thẫm. Có khoảng hai tá túp lều nhếch nhác được làm từ những cành cây và rơm, xộc xệch như đống cỏ khô, hình thành nên phần chính của ngôi làng. Rải rác xung quanh là vô số những ngọn lửa trại nho nhỏ, chính giữa có một đống lửa lớn cháy sáng rực rỡ. Những người đàn bà áo xống tả tơi ngoảnh lại từ chỗ nấu nướng, thờ ơ nhìn tốp người đang tiến đến. Lũ trẻ và bầy chó thì quan sát chăm chú hơn, vài đứa trẻ ngừng chơi để túm tụm lại một chỗ nhìn ngó còn mấy con chó thì chuẩn bị sủa mừng.

Caroline bị lôi tới đống lửa trung tâm. Ở đó có bốn ông già đang ngồi chuyền tay nhau một cái ống tẩu. Họ ngẩng lên nhìn, đôi mắt họ cũng đen láy như mái tóc xơ xác của họ. Người thủ lĩnh có khuôn mặt lưỡi cày tiến về phía trước, ra hiệu cho một gã chiến binh Da Đỏ đẩy nàng tới trước mặt ông già quấn chăn quanh người.

Da ông ta có màu gỗ gụ, đôi mắt đen vẫn còn tinh anh và lanh lợi nằm giữa những nếp da nhăn nheo. Có lẽ ông ta chỉ cao đến vai gã chiến binh, mũi ông ta to, cái miệng chẳng hơn gì một đường rạch trên khuôn mặt rỗ hoa vuông vắn và dữ tợn. Caroline lại cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng khi nàng nhận ra đây chính là tù trưởng và số phận của nàng chắc chắn nằm trong tay ông ta.

Ông ta ra hiệu. Miếng giẻ được bỏ ra khỏi miệng nàng và tay nàng được cởi trói. Caroline xoa xoa cổ tay liếm bờ môi khô khốc và chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ông già nhìn nàng từ đầu đến chân.

“Cô là người phụ nữ thông thái đó phải không?” Ông ta nói tiếng Anh bằng âm yết hầu, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Caroline chớp chớp mắt. Nàng không ngờ ông ta lại nói được ngôn ngữ của mình. Nàng mở miệng định phủ nhận, nhưng rồi suy nghĩ lại và gật đầu. Nàng gần như nín thở khi đợi xem câu trả lời của mình có phải là câu trả lời mà ông ta muốn nghe hay không.

“Tốt. Đúng như những gì chúng tôi nghe được từ mấy người anh em đã tới làng của người da trắng để trao đổi hàng hóa. Họ kể với chúng tôi rằng cô đã cứu người đàn ông của cô khỏi tay Thần Chết bằng những loại thuốc mà cô có. Chúng tôi có người bệnh ở đây. Cô vào đi.”

Ông ta xoay người và đi về phía một cái lều. Một cú đẩy vào thắt lưng thúc Caroline đi theo.

Vừa mới cúi đầu chui vào lều, mùi bệnh tật bên trong đã suýt đẩy nàng ra. Một đống lửa nhỏ được thắp ở giữa lều, khói tỏa lên trời thông qua một cái lỗ nhỏ xíu trên mái, nhưng nó vẫn vương lại đủ làm cay sè mắt. Rác rưởi ngổn ngang trên nền đất. Khi họ tới gần, một cô gái đang khom người bên cạnh ổ rơm quay ra nhìn họ chằm chằm. Trên ổ rơm là một cô gái khác nằm bất động, chăn đắp tới tận cằm. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy cô ta đang ốm rất nặng.

“Cơn sốt này đã giết chết sáu người trong bộ lạc chúng tôi. Thuốc của chúng tôi không có tác dụng gì. Cuối cùng chúng tôi nghĩ rằng đây là bệnh của người da trắng, cần phải dùng thuốc của người da trắng. Cô sẽ giúp con gái tôi.”

Lý do Caroline có mặt ở đây bất chợt trở nênrõ ràng. Nhận ra họ không có ý hại mình, nàng thấy người nhẹ bẫng. Nhưng khi nhìn xuống cô gái đang mê man bất tỉnh, nàng chợt nảy ra ýnghĩ rằng có thể mình không làm được gì để giúp con gái của tù trưởng. Vậy nếu cô gái này chết, liệu nàng có bị giết không?

“Tôi sẽ cố gắng,” Caroline thận trọng đáp và quỳ xuống bên cạnh cô gái bị bệnh. Cô gái còn lại tránh sang một bên để nhường chỗ cho nàng. Nàng nhẹ nhàng chạm vào bệnh nhân. Da cô ta nóng rực và khô ráp. Cô ta dường như không còný thức được gì.

“Cô ấy ở trong tình trạng này bao lâu rồi?” Caroline ngoảnh lại hỏi ông già.

“Hai ngày. Những người khác đã chết trong vòng ba ngày.”

Cô gái đang quỳ nói gì đó với ông già, ông ta dịch lại cho Caroline nghe.

“Con bé đã nôn mửa ra thứ nhìn giống như nước gạo vậy. Ninaran - nó cũng là con gái tôi - nói rằng em nó, Pinochet, bị ốm rất nặng.”

“Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể,” Caroline hứa.

Trong vài tiếng đồng hồ tiếp theo, với sự giúp đỡ của Ninaran, nàng cố gắng đổ thuốc nước vào miệng cô gái đang bị bệnh. Nàng chỉ nhận ra vài loại trong số thuốc của những người Da Đỏ, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức. Cuối cùng, khi cơn sốt lên quá cao đến nỗi Caroline sợ rằng nó có thể giết chết Pinochet, nàng đã cùng với Ninaran và hai người phụ nữ khác quấn cô gái trong những tấm chăn ướt như đã làm với Matt. Và may thay, khi bình minh ló dạng, tình trạng cô gái đã khá hơn rõ rệt.

Cuối cùng, khi Caroline mệt mỏi đến nỗi gần như không thể tập trung vào thứ gì được nữa, nàng được dẫn đến một cái ổ rơm để ngủ. Khi nàng thức dậy thì ngày đã gần tàn. Có một người phụ nữ ở trong lều với Caroline, đờ mắt nhìn nàng, nhưng cô ta không ngăn nàng chui ra khỏi đống chăn và bước ra cửa lều.

Đó là một ngày xám xịt, lạnh không ngờ so với cái nóng của ngày hôm qua và rất lặng gió. Caroline đi thẳng tới cái lều mà Pinochet đang ở trong đó. Sau vài phút kiểm tra và nói chuyện bằng cách ra hiệu với Ninaran, nàng rời khỏi lều để đi tìm đồ ăn.

Giống như lúc trước, ba ông già quấn chăn quanh người ngồi xổm trước đống lửa trung tâm, chuyền tay nhau cái ống tẩu. Một người phụ nữ đẫy đà đang khuấy cái nồi tỏa mùi thơm nghi ngút đặt trên kiềng ba chân. Nỗi sợ hãi người Da Đỏ hầu như đã biến mất, Caroline đi về phía bốn người họ và thứ mùi thơm hấp dẫn kia. Nàng vừa tới nơi thì một người cưỡi ngựa xông vào trại.

Người đó mặc một cái áo choàng làm bằng lông hải ly che kín tận tai, và đội một cái mũ đen lớn kéo sụp xuống tận lông mày che kín gần hết khuôn mặt. Nhưng Caroline vẫn dễ dàng nhận ra anh ta.

“Matt!” nàng hét lên vui sướng, quên bẵng vụ cãi cọ và tất cả những thứ khác trước niềm vui và sự nhẹ nhõm vì được nhìn thấy anh.

“A,” ông tù trưởng thốt lên với vẻ hiểu biết, và đứng dậy ngay khi những chiến binh vây quanh con ngựa của Matt, “người đàn ông của cô đây hả?”

Caroline gật đầu, và với sự hộ tống của tù trưởng, nàng vội vã đi tới chỗ những người thanh niên đang tụ lại, chặn đường vào trại của Matt. Hình như Matt không mang vũ khí, và Caroline thấy rằng các chiến binh của bộ lạc cũng không rút vũ khí ra, nhưng nếu có bất kỳ điều gì đó không ổn, tình huống này có thể xấu đi nhanh chóng.

Các chiến binh rẽ ra nhường đường cho tù trưởng, và Matt xuống ngựa khi họ tới gần. Anh đứng thẳng, đôi mắt cảnh giác, cái miệng nghiêm nghị. Ánh mắt anh vội liếc Caroline từ đầu đến chân, có lẽ để yên tâm rằng nàng không hề hấn gì. Nụ cười ấm áp của nàng hẳn đã trấn an anh bởi vì hàm anh đã bớt nghiến chặt, tuy nhiên, anh vẫn giơ tay nắm chặt cánh tay nàng và kéo nàng vào sát bên cạnh mình.

“Tôi là Habocum, tù trưởng của bộ lạc Corchaugs,” tù trưởng nói với Matt. “Anh đến đây vì người phụ nữ của mình.”

Đó là một lời khẳng định chứ không phải một câu hỏi, nhưng Matt gật đầu. “Vâng.”

“Cô ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Lúc cô ấy tới đây, con gái út của tôi đang nằm chờ chết, và người phụ nữ của anh đã cứu mạng nó. Chúng tôi xin gửi tới anh, và cô ấy, lời cảm ơn của chúng tôi.”

“Không có gì,” Caroline nói, mỉm cười với viên tù trưởng già. Nàng định nói thêm nữa nhưng đành im lặng khi thấy Matt lừ mắt.

“Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà ngay bây giờ,” anh nói với Habocum, và ông ta gật đầu.

“Anh sẽ cần thức ăn và chăn ấm để đi đường. Trời sắp đổ tuyết rồi.”

Ngay lập tức những món đồ đó được mang ra cho họ và buộc vào yên ngựa, chỉ có chiếc chăn sặc sỡ là được Matt quấn quanh người Carolinengay lập tức. Nàng dặn dò Habocum lần cuối về cách chăm sóc Pinochet, ông ta gật đầu nghiêm nghị. Nàng còn chưa kịp dứt lời, Matt đã nhấc nàng lên yên ngựa và nhảy lên ngồi đằng sau. Anh đáp lại bàn tay tạm biệt của Habocum chỉ bằng một cái gật đầu, rồi quay ngựa và rời khỏi trại. Khi họ ngang qua con chó cuối cùng đang sủa váng, những người phụ nữ đã dỡ lều. Đồ đạc được đóng gói và lửa bị dập tắt. Rõ ràng họ đang nhổ trại và chuẩn bị rời đi.

“Anh thật bất lịch sự,” Caroline buộc tội khi họ đã ở dưới sự che chắn của những rặng cây.

“Bất lịch sự ư?” Matt nói một tràng. “Đó là Habocum đấy, cưng ạ. Mới năm, sáu năm trước ông ta đã dẫn một toán quân đến tàn sát cả một khu mới định cư cách Wethersfield không xa lắm. Ông ta đã bị đánh bại, và bộ lạc của ông ta hầu như bị xóa sổ, nhưng ông ta chưa bao giờ bị bắt và từ đó cứ trốn chui trốn lủi. Ông ta nổi tiếng khát máu và ghét người da trắng. Anh thấy chúng ta thật may mắn vì đã không bị lột da, nhưng nếu càng lần lữa thì biết đâu ông ta sẽ đổi ý.”

“Anh đến một mình ư?” Lúc này nàng mới bắt đầu nhận ra sự dũng cảm của Matt.

“Anh không muốn phí thời gian kêu gọi những người tình nguyện trong thị trấn. James và Dan hiện đang đi vắng. Rob với Thorn thì khá nóng nảy nên không phù hợp với những chuyến đi như thế này, và dù sao đi nữa chúng cũng cần có mặt ở nhà. Qua những lần tiếp xúc với dân Da Đỏ, anh đã nhận ra rằng họ cư xử khá tốt với một người đàn ông biết điều. Hơn nữa, nếu muốn cứu em thì anh phải hành động thật nhanh. Anh sợ nếu mình lần lữa quá lâu thì không biết sẽ phải nhìn thấy những gì.”

Nhận ra Matt lo lắng cho mình, Caroline khẽ mỉm cười và ngả đầu vào lớp áo lông mềm che phủ ngực anh. Để chống chọi với cái lạnh, anh đã mặc áo choàng dài đến mắt cá chân, đi đôi giày ống cao đến đầu gối, đội mũ rộng vành và đeo găng tay da. Quanh mắt anh in hằn những dấu vết mệt mỏi, và hàm anh lởm chởm râu đen sau hơn một ngày chưa cạo. Tuy nhiên, anh vẫn điển trai và nam tính đến nỗi Caroline cảm thấy râm ran mọi đầu mút thần kinh.

Ngồi đằng trước anh trên yên ngựa, với đôi tay anh ôm vòng quanh eo để giữ nàng khỏi ngã,Caroline mệt mỏi nhưng mãn nguyện. Ngay cả qua lớp chăn đang quấn quanh người, nàng vẫn cảm nhận được sức mạnh của đôi cánh tay và cả bắp đùi đang kẹp gọn mông nàng. Nép sát vào người anh hơn, nàng nhìn thẳng vào sự thật: nàng yêu gã đàn ông quá quắt luôn chọc tức nàng đến phát điên này. Nàng chỉ muốn có anh chứ không màng đến một người nào khác, cho dù thế nào chăng nữa.

“Gặp anh em mừng lắm,” nàng thú nhận.

“Anh cũng vậy, đặc biệt là khi em vẫn còn sống và lành lặn,” Matt bông đùa.

“Em không hề gặp nguy hiểm gì cả.”

“Giá mà anh biết điều đó. Anh đã tổn thọ đến mười năm trong một ngày rưỡi qua đấy.”

“Anh sẽ làm gì nếu họ không để em đi?” Nàng rùng mình khi hình dung ra một cuộc chiến đẫm máu. Cho dù Matt cừ khôi đến thế nào, chắc chắn anh cũng sẽ thua. Anh là nông dân chứ đâu phải chiến binh, đã thế lại chỉ có một mình. Anh làm sao chống nổi cả một bộ lạc chứ?

“Anh sẽ chuộc em về.” Từ khóe mắt, nàng thấy anh khẽ mỉm cười. “Bằng ngựa, áo choàng, súng, hay bất cứ thứ gì. Anh còn mang theo một ít da, một tảng thịt muối và hai bình rượu rum nữa. Anh chắc chắn mình có thể thuyết phục họ đồng ý trao đổi, nếu em vẫn còn bình an vô sự khi anh đuổi kịp em.” Matt chợt ngừng lại, giọng anh nhuốm chút căng thẳng. “Em không sao chứ? Họ không đụng vào em chứ?”

Caroline lắc lắc đầu. “Em chỉ mệt và sắp chết đói đến nơi thôi. Anh có sợ khi phát hiện ra em mất tích không, Matt?”

“Một chút.”

Nàng thúc cùi chỏ vào anh để trả đũa. Matt rên rỉ.

“Khoảnh khắc anh phát hiện ra em biến mất và nhìn thấy cái giỏ cùng với khẩu súng rơi ven đường là khoảnh khắc mà anh hy vọng sẽ không bao giờ phải trải qua lần nữa.”

Lời thú nhận cộc lốc đó khiến trái tim Caroline như ngừng đập. Nàng có quá nhiều điều muốn nói - và cũng muốn nghe anh nói nhiều hơn nữa - nhưng nàng đã mệt rã rời, và nhịp chuyển động của con ngựa như đang ru ngủ, nên thay vì thế nàng hỏi: “Chúng ta dừng lại để ăn được không?”

“Họ không cho em ăn à?” Không dừng ngựa, anh xoay người trên yên cương, lục lọi cái túi buộc ở đằng sau và lấy ra một quả táo, đưa cho nàng.

“Anh muốn đi càng xa càng tốt trước khi tuyết rơi. Mong là thứ này có thể giúp em đỡ đói cho tới lúc chúng ta dừng lại.”

Caroline nhận quả táo với một tiếng rên nho nhỏ và một ánh mắt đau khổ, rồi cắn vào lớp vỏ đỏ. Quả táo mọng nước có vị như rượu tiên. Nàng tóp tép ăn sạch, trong khi Matt nhíu mày ngước nhìn lên bầu trời qua những tán cây trên đầu họ.

“Có gì không ổn à?” Caroline hỏi, lo lắng trước vẻ mặt anh.

“Nếu anh không lầm, tuyết sẽ rơi trước khi trời tối.”

“Nhưng lúc đó chúng ta còn chưa về tới nhà mà!”

“Đúng vậy.”

“Chúng ta sẽ làm gì?”

Matt lắc đầu. “Nếu tình hình xấu quá, chúng ta sẽ trú tạm đâu đó cho đến khi tuyết ngừng rơi. Nếu không, cứ việc đội tuyết mà đi thôi. Anh từng làm vậy rồi.”

“Thế à?”

“Nhiều lần là khác. Hồi bọn anh mới tới đây, thị trấn này còn chưa được thành lập và bọn anh cũng chưa xây nhà. Em sẽ ngạc nhiên khi biết vùng này từng là một nơi cực kỳ hoang dã.”

Vì trong mắt nàng nó vẫn là một nơi hoang dã, nên Caroline chẳng thấy sửng sốt chút nào trước ý nghĩ nó đã từng hoang dã hơn nữa. Nhưng bây giờ khi cơn đói đã dịu đi, nàng lại thấy buồn ngủ. Nàng quấn cái chăn vào sát mình hơn, ngả đầu vào ngực anh và mỉm cười khi anh liếc nhìn nàng.

“Trông em mệt mỏi quá cưng ạ,” Matt nói, dịu dàng. “Sao em không ngủ đi? Anh sẽ đưa em về nhà an toàn.”

“Em biết. Nhưng em không mệt đến mức đó.”

“Thật không?”

“Thật.”

Matt không nói gì nữa, chỉ siết chặt eo nàng hơn và điều khiển con ngựa đi về phía nhà mình, lấy con sông làm bản đồ. Được ru ngủ bằng nhịp lắc lư nhẹ nhàng, sự ấm áp của cơ thể anh ở sau lưng và sự yên tâm khi biết mình an toàn trong vòng tay anh, Caroline cho phép mình nhắm mắt lại. Chỉ một phút thôi, để đôi mí nặng trĩu của nàng được nghỉ ngơi.

Một thoáng sau Caroline đã thiếp đi. Và trong lúc nàng ngủ, tuyết bắt đầu rơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương