Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh
-
Chương 3
Thời gian dường như kéo dài vô tận khi Caroline nằm yên bất động, những tiếng kêu an ủi của Millicent vang vang bên tai nàng. Cú ngã làm nàng đau đến tức thở; mặt đất cằn cỗi chà xước khiến khuôn mặt và hai tay nàng đau nhói. Khắp người nhức nhối vì cú ngã, tim nàng vẫn còn đập thình thịch. Tệ hơn nữa, chắc chắn rằng khi nàng mở mắt ra, một cái mõm to tướng đầy răng nhọn hoắt sẽ chực sẵn để xơi tái nàng dưới sự chứng kiến của những người chủ chỉ biết cười nhe nhởn, không một ai trong số họ sẵn sàng nhấc dù chỉ một ngón tay để bảo vệ nàng.
Nhưng Caroline chẳng thể trì hoãn điều bất khả kháng ấy lâu hơn nữa. Nàng đưa tay nhấc Millicent lên, ôm con mèo vào lồng ngực bầm tím rồi miễn cưỡng mở mắt, từ từ lăn người lại và nhìn quanh. Không thấy con chó đâu cả. Nàng trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có thằng bé cho gà ăn lúc nãy đang nhíu mày chăm chú nhìn nàng. Nàng rón rén ngồi dậy.
“Cô ấy còn sống, cha ơi.”
Thằng bé ngoảnh ra sau để nói, rồi lại hướng đôi mắt xanh tròn xoe về phía Caroline. Mái tóc đen mềm như lụa của nó lòa xòa rủ xuống mắt; và ở chỗ đầu gối trên quần nó có một vết rách cần được vá lại. Nó vẻ không được chăm sóc chu đáo, và cách cư xử vẫn cần phải uốn nắn. Nhưng đó không phải việc của nàng, và nàng lấy làm biết ơn về điều đó.
Nheo mắt trước ánh mặt trời chói chang, Caroline nhìn qua đứa trẻ về phía năm người đàn ông trưởng thành và thằng bé khuấy cái nồi lúc nãy. Họ đang đưa người vào hàng rào mà nàng vừa trèo qua. Xa xa là con bò tót đang thở phì phì và giậm giậm chân, dùng sừng hất những gì còn lại của cái áo choàng lên trời. Cả năm người đàn ông đều chăm chú quan sát con vật hung dữ với sự lo lắng ắt hẳn sẽ làm nàng ấm lòng nếu được đón nhận. Nhưng mối quan tâm ấy lại được dồn vào con bò. Điều đó thật khiến nàng tức điên lên.
Trước lời thông báo của đứa trẻ, tất thảy bọn họ đều quay đầu lại. Sáu cặp mắt dồn cả vào Caroline với những mức độ trách móc khác nhau. Nàng tập trung chú ý vào người lớn tuổi nhất trong số ba người đàn ông lạ mặt. Nếu nàng không nhầm, anh ta chính là người mà Daniel đã gọi là Matt. Đôi mắt nàng gườm gườm nhìn Ephraim Mathieson. Anh ta cũng tiến lại phía nàng.
Anh ta thậm chí còn cao hơn cả Daniel với đôi bờ vai rộng lớn, bộ ngực nở nang, phần hông hẹp và đôi chân dài khỏe khoắn. Giống như hai thằng bé, anh ta không mặc áo khoác hay gi-lê. Trên người anh ta lúc này là một chiếc áo dài tay màu trắng không cổ và cái quần màu đen rộng thùng thình dài quá đầu gối một chút. Chân anh ta đi đôi tất len màu xám cùng với đôi giày da mũi vuông đơn giản. Người đàn ông này không đội mũ, và tóc anh ta đen tới mức ánh lên xanh thẫm trong ánh mặt trời chói chang, một gam màu đen hiếm hoi và tuyệt đẹp hệt như màu tóc nàng vậy. Giống như Daniel, nó cũng được cắt ngắn kiểu những người theo phe Cộng Hòa, nhưng những lọn tóc quăn dợn sóng của anh ta lại có vẻ quyết tâm thách thức kiểu đầu đơn giản ấy.
Ngay cả khi chưa nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Caroline đã quả quyết rằng chồng của chị gái nàng là một người đàn ông rất hấp dẫn.
Chỉ đến khi anh ta tiến lại gần hơn, nàng mới nhận ra anh rể mình có tật đi khập khiễng. Đầu gối bên trái của anh ta dường như không thể co gập lại, nó cứ cà nhắc vụng về khi anh ta di chuyển. Vẻ thù địch trong mắt nàng nhạt đi đôi chút. Một người đàn ông có vẻ cường tráng như thế chắc là cay đắng lắm khi phải gánh chịu tai ương này.
Còn cách nàng vài bước chân, Matt liền dừng lại, hai tay chống nạnh, chăm chú quan sát nàng và cau mày. Caroline ngập ngừng nhìn theo ánh mắt anh ta. Khi nhận ra những khiếm khuyết của mình, nàng phải hết sức để không nhăn nhó. Tuy cao ráo và mảnh dẻ, nhưng ngày xưa nàng vẫn nở nang ở những chỗ cần nở nang. Nhưng chuyến đi vất vả cùng với những tháng ngày chán chường, mệt mỏi trước đó đã cướp mất sự đầy đặn nữ tính, khiến giờ đây nàng trở nên gầy gò thảm hại. Thật không may, chiếc váy bằng lụa màu ngọc lục bảo có diềm xếp nếp vô cùng đáng yêu mà nàng đang mặc lại được may hồi thân hình nàng vẫn còn đầy nữ tính. Giờ nó như được treo lòng thòng trên người nàng, cổ áo bị trễ hơn nhiều so với trước kia, phần tay áo dài đến khuỷu và phần eo lưng thì thõng xuống, chân váy cũng bị xệ xuống mất vài phân. Nó còn bị rách toạc và bẩn lem nhem sau cú ngã của nàng mới rồi nữa chứ. Với mái tóc bị xổ tung và lớp váy lót tốc lên đến tận đầu gối phô ra gần hết đôi chân, Caroline xấu hổ nhận ra rằng trông mình thật kinh khủng.
Anh ta đang nhìn đôi chân trần của nàng với vẻ chê trách. Toàn bộ vẻ thù địch lúc nãy trong mắt nàng lập tức quay trở lại.
“Ephraim Mathieson?”
Giọng nàng lạnh băng. Anh ta gật đầu xác nhận. Nàng lồm cồm bò dậy cho dù các bắp cơ đau nhức không muốn nhúc nhích, cố gắng vừa ôm Millicent thật chặt vừa phải phủi bụi bám trên chiếc váy. Con mèo trừng trừng nhìn anh ta; Caroline kiềm chế để không bắt chước nó khi cố gắng chỉnh trang lại ngoại hình của mình.
Cái cổ áo vuông vắn của nàng đã bị tuột xuống một bên vai, để lộ phần trên của áo lót và một phần làn da trắng mịn. Nàng giận dữ xốc lại vạt thân trên xộc xệch đầy khiếm nhã ấy cho đến khi nó chỉnh tề đôi chút. Nhưng nàng chẳng thể làm được gì với vết rách nơi chân váy để lộ lớp váy lót màu trắng có diềm đăng ten ở bên trong. Còn về mái tóc, vì đang phải ôm Millicent trên tay nên nàng buộc phải để mặc nó. Cố gắng không nghĩ đến chuyện khuôn mặt mình chắc chắn cũng bẩn như cái váy, Caroline hếch cao cằm và nhìn thẳng vào mắt ông anh rể. Nàng chưa bao giờ rơi vào một tình thế bất lợi như vậy trong đời, nhưng nàng sẽ chẳng đời nào để cho ai biết được điều này!
“May cho cô đấy,” anh ta nói bằng giọng trầm, lỗ mãng, “vì cô chưa làm con bò của tôi bị thương.”
Sau tất cả những gì vừa mới trải qua, câu nói đó quả thực khiến nàng chịu hết nổi. Caroline hít vào một hơi dài khó nhọc, cố gắng trong vô vọng níu lại sự tự chủ đang tuột mất.
“Tôi làm cho con bò của anh bị thương ư!” nàng thốt lên, đôi mắt long sòng sọc vì phẫn nộ. “Con quái vật của anh suýt tí nữa đã giết chết tôi thì có! Quỷ tha ma bắt con bò khát máu chết tiệt ấy đi!”
“Ngậm ngay cái miệng thô tục của cô lại!” Một tiếng gầm vang lên từ đằng sau khiến Caroline giật nảy mình và suýt nữa buông rơi Millicent. Tóm gọn con mèo đang giãy giụa chực nhảy vọt đi, Caroline quay ngoắt lại và phát hiện ra vị linh mục đang đứng cách mình không quá chục bước chân, ông ta đã đứng đó tự lúc nào và chỉ lên tiếng khi nghe thấy những lời nói thiếu suy nghĩ của nàng. Sự bất bình hiển hiện rõ mồn một trên gương mặt góc cạnh của ông ta. Bên dưới những lọn tóc xoăn giả màu trắng, khuôn mặt ông ta đỏ gay gắt.
“Trời đất ơi,” Caroline lẩm bẩm, lúng túng trước sự xuất hiện bất thình lình của viên linh mục. Nàng cũng cảm thấy xấu hổ với những gì mình vừa mới thốt ra như ông ta cảm thấy kinh hãi với chúng vậy. Nàng cứ tưởng những khó khăn mà nàng từng chịu đựng đã chấm dứt vĩnh viễn tính nóng nảy và thói quen bạ đâu nói đấy của nàng. Thế mà tại sao cả viên linh mục trời đánh này và những người sắp sửa là gia đình mới của nàng lại được chứng kiến thói xấu đó hồi sinh chứ?
“Vậy ra cô vừa là một kẻ ăn nói báng bổ, vừa là một tên trộm, vừa làm điếm, lại vừa dối trá!” Viên linh mục nhìn bao quát Caroline và nói với giọng điệu đầy công kích trước khi hướng ánh mắt sang người đàn ông đằng sau nàng. “Ephraim Mathieson, nếu anh chưa phủ nhận mối quan hệ với người phụ nữ trơ tráo này, tôi khuyên anh nên làm thế ngay lập tức, và hãy làm một cách công khai! Khi một con chiên của tôi kể lại những tội lỗi của cô ta lúc còn ở trên tàu, tôi đã rùng mình và vội vàng tới đây ngay để báo cho anh biết! Nhưng có vẻ như không cần phải cảnh báo điều gì nữa: chính những lời vừa thốt ra từ miệng cô ta đã đủ chứng minh cho những tội lỗi ấy rồi!”
Lời tố cáo của viên linh mục cất lên vang rền trong không trung. Đôi mắt Caroline lóe lên, và nàng mở miệng định bào chữa cho mình bằng những lý lẽ đanh thép. Nhưng nàng chưa kịp thốt lên lời thì một bàn tay khỏe khoắn, ấm áp đã đặt lên vai nàng và siết nhẹ để ngăn nàng lại.
“Tôi cũng chúc ông một ngày tốt lành, ông Miller.” Lời chào của Matt mỉa mai và lạnh lùng, nhưng Caroline chẳng hề để ý vì nàng còn đang rùng mình trước sự đụng chạm của anh ta. Biết đến bao giờ mình mới thôi ghê tởm cảm giác bàn tay đàn ông đặt trên người mình đây, nàng tự hỏi khi hất nó ra. Sau khi đã loại bỏ được sự tiếp xúc đáng ghét ấy, đầu óc nàng lại trở nên rõ ràng, và nàng lại có thể chú tâm vào cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Ánh mắt nàng di chuyển từ viên linh mục đang phẫn nộ sang Matt, và nàng thấy rằng vẻ mặt anh rể mình thậm chí còn khó chịu hơn cả giọng nói. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn sát khuôn mặt anh ta, và đôi mắt nàng bất giác mở to kinh ngạc khi nhận ra một điều đặc biệt. Anh ta đang gườm gườm nhìn viên linh mục với sự căm ghét lạnh lùng, nhưng điều ấy không hề làm mất đi vẻ đẹp trai. Những đường nét trên khuôn mặt anh ta còn đẹp hơn cả một bức tượng Hy Lạp; quai hàm và gò má hẳn đã được tạc nên từ bàn tay của một người nghệ sỹ bậc thầy. Mũi dọc dừa, khuôn miệng hoàn hảo với bờ môi dưới hơi đầy đặn hơn môi trên một chút. Đôi mắt sâu ẩn dưới hàng lông mày thẳng và đen rậm. Chúng mang màu thiên thanh sáng rực, nổi bật hẳn lên trên là da ngăm ngăm dãi dầu nắng gió. Khiếm khuyết duy nhất của anh ta là vết sẹo sần sùi màu trắng trên má trái, chạy dài từ khóe mắt đến bên trên miệng. Nếu không có vết sẹo đó, Caroline sẽ kết luận ngay Matt là người đàn ông điển trai nhất mà nàng từng thấy trên đời này.
May mắn là anh ta không nhận thấy phản ứng của nàng mà đang dồn cả sự chú ý vào viên linh mục.
“Tôi yêu cầu anh chấn chỉnh gia đình mình, Ephraim Mathieson, và vạch mặt người đàn bà tội lỗi này!” viên mục sư gầm lên chói tai.
Matt mím chặt môi, và mắt anh ta nheo lại. “Ông không cần phải chỉ bảo tôi cách xử lý chuyện gia đình tôi, Joachim Miller. Ông cũng không có quyền kết án một người lạ khi không có bằng chứng.”
“Bằng chứng ư?” Ông ta cười gằn. “Bằng chứng về sự ăn nói báng bổ của cô ta thì chính tai tôi vừa mới nghe thấy rất rõ. Còn bằng chứng về việc ăn cắp và nói dối, tôi đã nghe những hành khách đi cùng cô ta trên tàu Dove kể lại! Cứ thử hỏi Tobias thì biết; tôi chắc chắn ông ấy sẽ xác nhận chuyện này! Còn bằng chứng về việc làm gái điếm, hãy nhìn vào cách cô ta đang khoe thân lộ liễu trong cái váy chướng mắt kia! Nó là một sự lăng mạ với lễ nghi phép tắc! Phải đem cô ta ra giữa quảng trường cho mọi người phỉ nhổ, rồi sau đó gửi trả về cái chốn trụy lạc mà cô ta đã sinh ra!”
“Tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình mà không cần ông can thiệp vào.”
“Anh dám chống lại lời của Chúa ư?”
“Lời của Chúa thì tôi sẵn lòng lắng nghe, nhưng những lời bậy bạ của ông thì không! Hãy biến đi cho khuất mắt tôi, ông Miller, trong lúc ông còn có thể!”
“Giờ anh còn quá quắt tới mức dám đe dọa một giáo sĩ ư! Anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình đấy, Ephraim Mathieson!” Cằm viên linh mục run lên giận dữ, rồi ông ta lập tức quay gót. “Anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay!” Ông ta hất áo choàng và băng ngang sân nuôi gà vịt, đùng đùng đi thẳng về phía con đường mòn đâm xuyên qua rừng.
“Không khôn ngoan gì khi gây thù chuốc oán với một linh mục đâu, Matt.” Cả Matt và Caroline đều quay lại nhìn Daniel khi nghe thấy câu nói đầy bực bội này của anh. Giờ nàng mới để ý rằng tất cả bọn họ, bao gồm Daniel, một người đàn ông trẻ hơn chắc cũng là anh em vì trông anh ta rất giống Daniel, một người đàn ông nữa có mái tóc hung và nụ cười nửa miệng, và hai thằng bé, đã đứng thành hình bán nguyệt đằng sau Matt. Tobias Rowse thì đứng hơi chếch về một bên, lắc đầu và cau mày.
“Daniel nói đúng đấy, Matt,” người đàn ông tóc hung nói.
Matt nhún vai, rõ ràng chẳng bận tâm tới lời cảnh báo. Anh ta hướng sự chú ý sang Caroline. Đôi mắt xanh của anh ta bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của nàng và chúng cứ thế nhìn nhau một lúc lâu.
“Lúc nào cô cũng gây phiền phức thế này à?” một lát sau anh ta hỏi. Caroline hất cằm lên. Ephraim Mathieson rõ ràng cũng kém văn minh như vùng đất anh ta đang sống vậy!
“Tôi hiếm khi gây phiền phức cho ai, nếu như tôi không bị quấy rầy bởi những con chó khổng lồ, những con bò hung hãn và những gã đàn ông thô lỗ,” Caroline chua ngoa đáp. Sau khi đã đánh mất vẻ lạnh nhạt mà nàng cứ ngỡ sắp sửa trở thành bản chất thật của mình, dường như nàng không thể lấy lại nó được nữa.
Matt làu bàu. Đằng sau anh ta, Daniel định lên tiếng, vẻ mặt hết sức lo lắng. Nhưng Matt phẩy tay ra hiệu cho em trai im lặng. “Qua những gì mà em trai tôi và Tobias đã nói với tôi, tôi đoán rằng cô mới từ Anh đến đây sáng nay, và tuyên bố là có họ hàng gần gũi với gia đình tôi. Bây giờ, sau khi đã làm tất cả chúng tôi mất công mất việc với một vụ náo loạn có một không hai, có lẽ cô cũng nên giải thích chuyện là thế nào chứ nhỉ?”
Đôi mắt Caroline lóe lên, và nàng những muốn rủa xả anh ta một trận. Nhưng thay vào đó, nàng chỉ hít một hơi sâu, vì nàng chợt nhận ra sẽ thật dại dột nếu gây xích mích với người đàn ông mà mình cần nhờ cậy nhất. Nàng biết làm gì đây nếu anh ta, với tư cách là chồng của chị gái, xua đuổi nàng? Ý nghĩ đó thực khó lòng chịu đựng nổi.
“Tôi là em gái của chị Elizabeth,” giọng nàng điềm tĩnh. “Tôi là Caroline Wetherby.”
Anh chàng trông giống Daniel thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc, còn hai thằng bé thì trợn tròn mắt. Đôi mắt Matt lấp lánh, rồi nó từ từ lướt khắp người nàng trước khi quay trở lại khuôn mặt. “Tôi chẳng thấy giống mấy.”
“Tin tôi đi, tôi là em gái của chị ấy thật mà. Tôi có giấy tờ để chứng minh cho thân phận của mình, và chị Elizabeth chắc chắn sẽ nhận ra tôi.”
“À, cô mới gặp cô ấy à?”
“Anh hẳn phải biết rằng tôi không gặp chị ấy đã mười lăm năm rồi chứ!” Giọng nàng nhuốm vẻ bực tức. “Chính xác là từ ngày chị ấy bỏ trốn đi với anh.”
Miệng Matt khẽ giật giật, rồi anh ta kìm chế lại. Vẻ mặt anh ta lạnh băng. “Cô ấy đã từng kể về cô.”
Việc anh ta công nhận nàng thực sự là em gái của Elizabeth khiến Caroline cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cho đến khi nàng chợt nhớ lại chính xác những gì anh ta vừa nói.
“Chị ấy đã từng kể về tôi?” nàng hỏi lại cho rõ, cảm thấy sống lưng lạnh buốt vì một mối linh cảm chẳng lành. “Chị ấy không còn nhắc đến tôi nữa sao?”
“Chắc là cô chưa nhận được thư của tôi.”
“C...chưa. Tôi chẳng nhận được lá thư nào của anh cả.”
“Tôi đã viết năm ngoái. Cho cô và cha cô. Ông ấy không ở cùng cô à?”
“Cha tôi đã mất hơn hai tháng trước.”
“À. Thành thật chia buồn với cô.”
“Cảm ơn.”
Đôi mắt xanh của Matt chứa đầy vẻ thận trọng và anh ta có vẻ do dự như thể đang cân nhắc những lời tiếp theo. Cùng với sự im lặng nặng nề của những người xung quanh, sự ngập ngừng ấy đã khẳng định điều xấu nhất mà Caroline đang nghi ngờ.
“Elizabeth mất rồi, đúng không?” Mặc dù nàng có cảm giác như một bàn tay khổng lồ đang bóp nghẹt tâm can, những lời nàng nói ra vẫn khá điềm tĩnh.
Matt mím chặt môi, và rồi anh gật đầu. “Đúng vậy.”
“Ôi, không.” Caroline nhắm nghiền mắt, hít liền mấy hơi thật sâu để kìm nén cơn nôn nao lại bất chợt dâng lên. “Ôi, không!” Mấy người đàn ông chỉ biết im lặng đứng nhìn. Sau một thoáng, đôi mắt nàng lại mở ra. Lần này chúng đầy kinh hoảng. “Sao... sao chị ấy lại mất.”
“Cô ấy bị chết đuối,” Matt đáp nhanh. “Vào tháng Năm năm kia.”
“Ôi, không!” Dường như nàng chỉ thốt lên được hai từ đó. Khuôn mặt của lũ trẻ và mấy người đàn ông bỗng chốc nhòa đi. Nàng như mê sảng khi nghĩ đến việc mình đã phải lặn lội bao xa và chịu mạo hiểm thế nào để thực hiện được chuyến đi này. Tất cả đã thành công cốc, thành công cốc... những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Bụng nàng quặn lên; nàng nghiến răng, quyết không nhượng bộ cơn nôn nao trong dạ. Nhưng lần này nàng không thể kiềm chế được nữa. Nàng giúi bừa Millicent vào tay Ephraim Mathieson, rồi bụm một bàn tay lên miệng, nàng vội quay gót, loạng choạng chạy tới chỗ khuất gần nhất.
Vừa mới vòng được ra đằng sau chuồng gia súc gần đó thì nàng đã quỵ gối và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Khi đã nôn hết, nàng lết sang một bên, co mình ngồi trong bóng râm của cái chuồng, đầu ngả vào vách gỗ xù xì. Nàng chưa bao giờ có cảm giác khủng khiếp thế này, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Elizabeth đã chết. Caroline thậm chí chẳng còn đủ sức để khóc thương chị gái. Vào lúc này nàng chỉ còn nghĩ được cho bản thân mình: nàng đã trở nên túng quẫn, trôi giạt đến một vùng đất xa lạ không người thân quen. Nàng đã chẳng còn đường nào để quay lại nước Anh, mà cho dù có chăng nữa, nàng cũng không có đủ tiền để trở về. Nàng biết làm gì đây, ngoại trừ việc trông mong vào lòng thương hại của ông anh rể chẳng mấy thân thiện?
Caroline co rúm người lại trước ý nghĩ nhục nhã đó.
Nhân vật chính trong những suy nghĩ của nàng đang đi vòng ra sau chuồng gia súc. Caroline nhìn anh ta tiến lại gần, mơ hồ nhận ra dáng điệu khập khiễng mà hẳn là anh ta rất căm ghét. Matt vẫn tiếp tục bước tới cho đến khi đứng ngay bên cạnh nàng. Nàng không nói gì một lúc, chỉ ngẩng lên nhìn anh ta với đôi mắt thất thần. Phải cố gắng lắm nàng mới quay lại được với hiện tại.
“Anh đã làm gì con mèo của tôi?” Millicent là tất cả những gì thân thương nhất của Caroline còn lại trên cõi đời này, và tình trạng của nó là điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí nàng.
“Daniel đang giữ nó. Nó an toàn rồi.”
Anh ta thoáng nhìn nàng, rồi rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lanh vuông vắn.
“Lau mặt đi.”
Sau một thoáng do dự, Caroline nhận lấy chiếc khăn và làm theo lời anh ta. Lau xong, nàng máy móc đưa trả chiếc khăn đã bị vo viên nhàu nhĩ. Anh ta chỉ nhăn mặt rất khẽ khi nhận lại nó và nhét vào thắt lưng.
“Như thế tốt hơn rồi đấy.” Đôi mắt anh ta nheo lại lướt khắp người nàng. “Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ông bố màu mè theo phe Bảo hoàng của cô. Cô rất giống bố. Tôi có đôi chút hy vọng rằng sự giống nhau ấy chỉ nằm ở vẻ bề ngoài thôi, nhưng dường như tôi đã lầm. Tobias nói với tôi rằng cô đến đây để sống cùng chúng tôi. Ông ấy còn bảo tôi nợ ông ấy tiền vé tàu của cô, và kể cho tôi nghe một câu chuyện khó tin. Tôi không có lòng kiên nhẫn với những tên trộm, nhưng để cho công bằng, tôi sẽ không kết tội cô khi chưa cho cô cơ hội giải thích. Vậy nên, cô Caroline Wetherby, đây là cơ hội của cô: hãy kể với tôi những gì mà cô muốn, và tôi sẽ lắng nghe. Ngoài ra, tôi không thể hứa trước điều gì cả.”
Nhưng Caroline chẳng thể trì hoãn điều bất khả kháng ấy lâu hơn nữa. Nàng đưa tay nhấc Millicent lên, ôm con mèo vào lồng ngực bầm tím rồi miễn cưỡng mở mắt, từ từ lăn người lại và nhìn quanh. Không thấy con chó đâu cả. Nàng trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có thằng bé cho gà ăn lúc nãy đang nhíu mày chăm chú nhìn nàng. Nàng rón rén ngồi dậy.
“Cô ấy còn sống, cha ơi.”
Thằng bé ngoảnh ra sau để nói, rồi lại hướng đôi mắt xanh tròn xoe về phía Caroline. Mái tóc đen mềm như lụa của nó lòa xòa rủ xuống mắt; và ở chỗ đầu gối trên quần nó có một vết rách cần được vá lại. Nó vẻ không được chăm sóc chu đáo, và cách cư xử vẫn cần phải uốn nắn. Nhưng đó không phải việc của nàng, và nàng lấy làm biết ơn về điều đó.
Nheo mắt trước ánh mặt trời chói chang, Caroline nhìn qua đứa trẻ về phía năm người đàn ông trưởng thành và thằng bé khuấy cái nồi lúc nãy. Họ đang đưa người vào hàng rào mà nàng vừa trèo qua. Xa xa là con bò tót đang thở phì phì và giậm giậm chân, dùng sừng hất những gì còn lại của cái áo choàng lên trời. Cả năm người đàn ông đều chăm chú quan sát con vật hung dữ với sự lo lắng ắt hẳn sẽ làm nàng ấm lòng nếu được đón nhận. Nhưng mối quan tâm ấy lại được dồn vào con bò. Điều đó thật khiến nàng tức điên lên.
Trước lời thông báo của đứa trẻ, tất thảy bọn họ đều quay đầu lại. Sáu cặp mắt dồn cả vào Caroline với những mức độ trách móc khác nhau. Nàng tập trung chú ý vào người lớn tuổi nhất trong số ba người đàn ông lạ mặt. Nếu nàng không nhầm, anh ta chính là người mà Daniel đã gọi là Matt. Đôi mắt nàng gườm gườm nhìn Ephraim Mathieson. Anh ta cũng tiến lại phía nàng.
Anh ta thậm chí còn cao hơn cả Daniel với đôi bờ vai rộng lớn, bộ ngực nở nang, phần hông hẹp và đôi chân dài khỏe khoắn. Giống như hai thằng bé, anh ta không mặc áo khoác hay gi-lê. Trên người anh ta lúc này là một chiếc áo dài tay màu trắng không cổ và cái quần màu đen rộng thùng thình dài quá đầu gối một chút. Chân anh ta đi đôi tất len màu xám cùng với đôi giày da mũi vuông đơn giản. Người đàn ông này không đội mũ, và tóc anh ta đen tới mức ánh lên xanh thẫm trong ánh mặt trời chói chang, một gam màu đen hiếm hoi và tuyệt đẹp hệt như màu tóc nàng vậy. Giống như Daniel, nó cũng được cắt ngắn kiểu những người theo phe Cộng Hòa, nhưng những lọn tóc quăn dợn sóng của anh ta lại có vẻ quyết tâm thách thức kiểu đầu đơn giản ấy.
Ngay cả khi chưa nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Caroline đã quả quyết rằng chồng của chị gái nàng là một người đàn ông rất hấp dẫn.
Chỉ đến khi anh ta tiến lại gần hơn, nàng mới nhận ra anh rể mình có tật đi khập khiễng. Đầu gối bên trái của anh ta dường như không thể co gập lại, nó cứ cà nhắc vụng về khi anh ta di chuyển. Vẻ thù địch trong mắt nàng nhạt đi đôi chút. Một người đàn ông có vẻ cường tráng như thế chắc là cay đắng lắm khi phải gánh chịu tai ương này.
Còn cách nàng vài bước chân, Matt liền dừng lại, hai tay chống nạnh, chăm chú quan sát nàng và cau mày. Caroline ngập ngừng nhìn theo ánh mắt anh ta. Khi nhận ra những khiếm khuyết của mình, nàng phải hết sức để không nhăn nhó. Tuy cao ráo và mảnh dẻ, nhưng ngày xưa nàng vẫn nở nang ở những chỗ cần nở nang. Nhưng chuyến đi vất vả cùng với những tháng ngày chán chường, mệt mỏi trước đó đã cướp mất sự đầy đặn nữ tính, khiến giờ đây nàng trở nên gầy gò thảm hại. Thật không may, chiếc váy bằng lụa màu ngọc lục bảo có diềm xếp nếp vô cùng đáng yêu mà nàng đang mặc lại được may hồi thân hình nàng vẫn còn đầy nữ tính. Giờ nó như được treo lòng thòng trên người nàng, cổ áo bị trễ hơn nhiều so với trước kia, phần tay áo dài đến khuỷu và phần eo lưng thì thõng xuống, chân váy cũng bị xệ xuống mất vài phân. Nó còn bị rách toạc và bẩn lem nhem sau cú ngã của nàng mới rồi nữa chứ. Với mái tóc bị xổ tung và lớp váy lót tốc lên đến tận đầu gối phô ra gần hết đôi chân, Caroline xấu hổ nhận ra rằng trông mình thật kinh khủng.
Anh ta đang nhìn đôi chân trần của nàng với vẻ chê trách. Toàn bộ vẻ thù địch lúc nãy trong mắt nàng lập tức quay trở lại.
“Ephraim Mathieson?”
Giọng nàng lạnh băng. Anh ta gật đầu xác nhận. Nàng lồm cồm bò dậy cho dù các bắp cơ đau nhức không muốn nhúc nhích, cố gắng vừa ôm Millicent thật chặt vừa phải phủi bụi bám trên chiếc váy. Con mèo trừng trừng nhìn anh ta; Caroline kiềm chế để không bắt chước nó khi cố gắng chỉnh trang lại ngoại hình của mình.
Cái cổ áo vuông vắn của nàng đã bị tuột xuống một bên vai, để lộ phần trên của áo lót và một phần làn da trắng mịn. Nàng giận dữ xốc lại vạt thân trên xộc xệch đầy khiếm nhã ấy cho đến khi nó chỉnh tề đôi chút. Nhưng nàng chẳng thể làm được gì với vết rách nơi chân váy để lộ lớp váy lót màu trắng có diềm đăng ten ở bên trong. Còn về mái tóc, vì đang phải ôm Millicent trên tay nên nàng buộc phải để mặc nó. Cố gắng không nghĩ đến chuyện khuôn mặt mình chắc chắn cũng bẩn như cái váy, Caroline hếch cao cằm và nhìn thẳng vào mắt ông anh rể. Nàng chưa bao giờ rơi vào một tình thế bất lợi như vậy trong đời, nhưng nàng sẽ chẳng đời nào để cho ai biết được điều này!
“May cho cô đấy,” anh ta nói bằng giọng trầm, lỗ mãng, “vì cô chưa làm con bò của tôi bị thương.”
Sau tất cả những gì vừa mới trải qua, câu nói đó quả thực khiến nàng chịu hết nổi. Caroline hít vào một hơi dài khó nhọc, cố gắng trong vô vọng níu lại sự tự chủ đang tuột mất.
“Tôi làm cho con bò của anh bị thương ư!” nàng thốt lên, đôi mắt long sòng sọc vì phẫn nộ. “Con quái vật của anh suýt tí nữa đã giết chết tôi thì có! Quỷ tha ma bắt con bò khát máu chết tiệt ấy đi!”
“Ngậm ngay cái miệng thô tục của cô lại!” Một tiếng gầm vang lên từ đằng sau khiến Caroline giật nảy mình và suýt nữa buông rơi Millicent. Tóm gọn con mèo đang giãy giụa chực nhảy vọt đi, Caroline quay ngoắt lại và phát hiện ra vị linh mục đang đứng cách mình không quá chục bước chân, ông ta đã đứng đó tự lúc nào và chỉ lên tiếng khi nghe thấy những lời nói thiếu suy nghĩ của nàng. Sự bất bình hiển hiện rõ mồn một trên gương mặt góc cạnh của ông ta. Bên dưới những lọn tóc xoăn giả màu trắng, khuôn mặt ông ta đỏ gay gắt.
“Trời đất ơi,” Caroline lẩm bẩm, lúng túng trước sự xuất hiện bất thình lình của viên linh mục. Nàng cũng cảm thấy xấu hổ với những gì mình vừa mới thốt ra như ông ta cảm thấy kinh hãi với chúng vậy. Nàng cứ tưởng những khó khăn mà nàng từng chịu đựng đã chấm dứt vĩnh viễn tính nóng nảy và thói quen bạ đâu nói đấy của nàng. Thế mà tại sao cả viên linh mục trời đánh này và những người sắp sửa là gia đình mới của nàng lại được chứng kiến thói xấu đó hồi sinh chứ?
“Vậy ra cô vừa là một kẻ ăn nói báng bổ, vừa là một tên trộm, vừa làm điếm, lại vừa dối trá!” Viên linh mục nhìn bao quát Caroline và nói với giọng điệu đầy công kích trước khi hướng ánh mắt sang người đàn ông đằng sau nàng. “Ephraim Mathieson, nếu anh chưa phủ nhận mối quan hệ với người phụ nữ trơ tráo này, tôi khuyên anh nên làm thế ngay lập tức, và hãy làm một cách công khai! Khi một con chiên của tôi kể lại những tội lỗi của cô ta lúc còn ở trên tàu, tôi đã rùng mình và vội vàng tới đây ngay để báo cho anh biết! Nhưng có vẻ như không cần phải cảnh báo điều gì nữa: chính những lời vừa thốt ra từ miệng cô ta đã đủ chứng minh cho những tội lỗi ấy rồi!”
Lời tố cáo của viên linh mục cất lên vang rền trong không trung. Đôi mắt Caroline lóe lên, và nàng mở miệng định bào chữa cho mình bằng những lý lẽ đanh thép. Nhưng nàng chưa kịp thốt lên lời thì một bàn tay khỏe khoắn, ấm áp đã đặt lên vai nàng và siết nhẹ để ngăn nàng lại.
“Tôi cũng chúc ông một ngày tốt lành, ông Miller.” Lời chào của Matt mỉa mai và lạnh lùng, nhưng Caroline chẳng hề để ý vì nàng còn đang rùng mình trước sự đụng chạm của anh ta. Biết đến bao giờ mình mới thôi ghê tởm cảm giác bàn tay đàn ông đặt trên người mình đây, nàng tự hỏi khi hất nó ra. Sau khi đã loại bỏ được sự tiếp xúc đáng ghét ấy, đầu óc nàng lại trở nên rõ ràng, và nàng lại có thể chú tâm vào cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Ánh mắt nàng di chuyển từ viên linh mục đang phẫn nộ sang Matt, và nàng thấy rằng vẻ mặt anh rể mình thậm chí còn khó chịu hơn cả giọng nói. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn sát khuôn mặt anh ta, và đôi mắt nàng bất giác mở to kinh ngạc khi nhận ra một điều đặc biệt. Anh ta đang gườm gườm nhìn viên linh mục với sự căm ghét lạnh lùng, nhưng điều ấy không hề làm mất đi vẻ đẹp trai. Những đường nét trên khuôn mặt anh ta còn đẹp hơn cả một bức tượng Hy Lạp; quai hàm và gò má hẳn đã được tạc nên từ bàn tay của một người nghệ sỹ bậc thầy. Mũi dọc dừa, khuôn miệng hoàn hảo với bờ môi dưới hơi đầy đặn hơn môi trên một chút. Đôi mắt sâu ẩn dưới hàng lông mày thẳng và đen rậm. Chúng mang màu thiên thanh sáng rực, nổi bật hẳn lên trên là da ngăm ngăm dãi dầu nắng gió. Khiếm khuyết duy nhất của anh ta là vết sẹo sần sùi màu trắng trên má trái, chạy dài từ khóe mắt đến bên trên miệng. Nếu không có vết sẹo đó, Caroline sẽ kết luận ngay Matt là người đàn ông điển trai nhất mà nàng từng thấy trên đời này.
May mắn là anh ta không nhận thấy phản ứng của nàng mà đang dồn cả sự chú ý vào viên linh mục.
“Tôi yêu cầu anh chấn chỉnh gia đình mình, Ephraim Mathieson, và vạch mặt người đàn bà tội lỗi này!” viên mục sư gầm lên chói tai.
Matt mím chặt môi, và mắt anh ta nheo lại. “Ông không cần phải chỉ bảo tôi cách xử lý chuyện gia đình tôi, Joachim Miller. Ông cũng không có quyền kết án một người lạ khi không có bằng chứng.”
“Bằng chứng ư?” Ông ta cười gằn. “Bằng chứng về sự ăn nói báng bổ của cô ta thì chính tai tôi vừa mới nghe thấy rất rõ. Còn bằng chứng về việc ăn cắp và nói dối, tôi đã nghe những hành khách đi cùng cô ta trên tàu Dove kể lại! Cứ thử hỏi Tobias thì biết; tôi chắc chắn ông ấy sẽ xác nhận chuyện này! Còn bằng chứng về việc làm gái điếm, hãy nhìn vào cách cô ta đang khoe thân lộ liễu trong cái váy chướng mắt kia! Nó là một sự lăng mạ với lễ nghi phép tắc! Phải đem cô ta ra giữa quảng trường cho mọi người phỉ nhổ, rồi sau đó gửi trả về cái chốn trụy lạc mà cô ta đã sinh ra!”
“Tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình mà không cần ông can thiệp vào.”
“Anh dám chống lại lời của Chúa ư?”
“Lời của Chúa thì tôi sẵn lòng lắng nghe, nhưng những lời bậy bạ của ông thì không! Hãy biến đi cho khuất mắt tôi, ông Miller, trong lúc ông còn có thể!”
“Giờ anh còn quá quắt tới mức dám đe dọa một giáo sĩ ư! Anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình đấy, Ephraim Mathieson!” Cằm viên linh mục run lên giận dữ, rồi ông ta lập tức quay gót. “Anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay!” Ông ta hất áo choàng và băng ngang sân nuôi gà vịt, đùng đùng đi thẳng về phía con đường mòn đâm xuyên qua rừng.
“Không khôn ngoan gì khi gây thù chuốc oán với một linh mục đâu, Matt.” Cả Matt và Caroline đều quay lại nhìn Daniel khi nghe thấy câu nói đầy bực bội này của anh. Giờ nàng mới để ý rằng tất cả bọn họ, bao gồm Daniel, một người đàn ông trẻ hơn chắc cũng là anh em vì trông anh ta rất giống Daniel, một người đàn ông nữa có mái tóc hung và nụ cười nửa miệng, và hai thằng bé, đã đứng thành hình bán nguyệt đằng sau Matt. Tobias Rowse thì đứng hơi chếch về một bên, lắc đầu và cau mày.
“Daniel nói đúng đấy, Matt,” người đàn ông tóc hung nói.
Matt nhún vai, rõ ràng chẳng bận tâm tới lời cảnh báo. Anh ta hướng sự chú ý sang Caroline. Đôi mắt xanh của anh ta bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của nàng và chúng cứ thế nhìn nhau một lúc lâu.
“Lúc nào cô cũng gây phiền phức thế này à?” một lát sau anh ta hỏi. Caroline hất cằm lên. Ephraim Mathieson rõ ràng cũng kém văn minh như vùng đất anh ta đang sống vậy!
“Tôi hiếm khi gây phiền phức cho ai, nếu như tôi không bị quấy rầy bởi những con chó khổng lồ, những con bò hung hãn và những gã đàn ông thô lỗ,” Caroline chua ngoa đáp. Sau khi đã đánh mất vẻ lạnh nhạt mà nàng cứ ngỡ sắp sửa trở thành bản chất thật của mình, dường như nàng không thể lấy lại nó được nữa.
Matt làu bàu. Đằng sau anh ta, Daniel định lên tiếng, vẻ mặt hết sức lo lắng. Nhưng Matt phẩy tay ra hiệu cho em trai im lặng. “Qua những gì mà em trai tôi và Tobias đã nói với tôi, tôi đoán rằng cô mới từ Anh đến đây sáng nay, và tuyên bố là có họ hàng gần gũi với gia đình tôi. Bây giờ, sau khi đã làm tất cả chúng tôi mất công mất việc với một vụ náo loạn có một không hai, có lẽ cô cũng nên giải thích chuyện là thế nào chứ nhỉ?”
Đôi mắt Caroline lóe lên, và nàng những muốn rủa xả anh ta một trận. Nhưng thay vào đó, nàng chỉ hít một hơi sâu, vì nàng chợt nhận ra sẽ thật dại dột nếu gây xích mích với người đàn ông mà mình cần nhờ cậy nhất. Nàng biết làm gì đây nếu anh ta, với tư cách là chồng của chị gái, xua đuổi nàng? Ý nghĩ đó thực khó lòng chịu đựng nổi.
“Tôi là em gái của chị Elizabeth,” giọng nàng điềm tĩnh. “Tôi là Caroline Wetherby.”
Anh chàng trông giống Daniel thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc, còn hai thằng bé thì trợn tròn mắt. Đôi mắt Matt lấp lánh, rồi nó từ từ lướt khắp người nàng trước khi quay trở lại khuôn mặt. “Tôi chẳng thấy giống mấy.”
“Tin tôi đi, tôi là em gái của chị ấy thật mà. Tôi có giấy tờ để chứng minh cho thân phận của mình, và chị Elizabeth chắc chắn sẽ nhận ra tôi.”
“À, cô mới gặp cô ấy à?”
“Anh hẳn phải biết rằng tôi không gặp chị ấy đã mười lăm năm rồi chứ!” Giọng nàng nhuốm vẻ bực tức. “Chính xác là từ ngày chị ấy bỏ trốn đi với anh.”
Miệng Matt khẽ giật giật, rồi anh ta kìm chế lại. Vẻ mặt anh ta lạnh băng. “Cô ấy đã từng kể về cô.”
Việc anh ta công nhận nàng thực sự là em gái của Elizabeth khiến Caroline cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Cho đến khi nàng chợt nhớ lại chính xác những gì anh ta vừa nói.
“Chị ấy đã từng kể về tôi?” nàng hỏi lại cho rõ, cảm thấy sống lưng lạnh buốt vì một mối linh cảm chẳng lành. “Chị ấy không còn nhắc đến tôi nữa sao?”
“Chắc là cô chưa nhận được thư của tôi.”
“C...chưa. Tôi chẳng nhận được lá thư nào của anh cả.”
“Tôi đã viết năm ngoái. Cho cô và cha cô. Ông ấy không ở cùng cô à?”
“Cha tôi đã mất hơn hai tháng trước.”
“À. Thành thật chia buồn với cô.”
“Cảm ơn.”
Đôi mắt xanh của Matt chứa đầy vẻ thận trọng và anh ta có vẻ do dự như thể đang cân nhắc những lời tiếp theo. Cùng với sự im lặng nặng nề của những người xung quanh, sự ngập ngừng ấy đã khẳng định điều xấu nhất mà Caroline đang nghi ngờ.
“Elizabeth mất rồi, đúng không?” Mặc dù nàng có cảm giác như một bàn tay khổng lồ đang bóp nghẹt tâm can, những lời nàng nói ra vẫn khá điềm tĩnh.
Matt mím chặt môi, và rồi anh gật đầu. “Đúng vậy.”
“Ôi, không.” Caroline nhắm nghiền mắt, hít liền mấy hơi thật sâu để kìm nén cơn nôn nao lại bất chợt dâng lên. “Ôi, không!” Mấy người đàn ông chỉ biết im lặng đứng nhìn. Sau một thoáng, đôi mắt nàng lại mở ra. Lần này chúng đầy kinh hoảng. “Sao... sao chị ấy lại mất.”
“Cô ấy bị chết đuối,” Matt đáp nhanh. “Vào tháng Năm năm kia.”
“Ôi, không!” Dường như nàng chỉ thốt lên được hai từ đó. Khuôn mặt của lũ trẻ và mấy người đàn ông bỗng chốc nhòa đi. Nàng như mê sảng khi nghĩ đến việc mình đã phải lặn lội bao xa và chịu mạo hiểm thế nào để thực hiện được chuyến đi này. Tất cả đã thành công cốc, thành công cốc... những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Bụng nàng quặn lên; nàng nghiến răng, quyết không nhượng bộ cơn nôn nao trong dạ. Nhưng lần này nàng không thể kiềm chế được nữa. Nàng giúi bừa Millicent vào tay Ephraim Mathieson, rồi bụm một bàn tay lên miệng, nàng vội quay gót, loạng choạng chạy tới chỗ khuất gần nhất.
Vừa mới vòng được ra đằng sau chuồng gia súc gần đó thì nàng đã quỵ gối và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Khi đã nôn hết, nàng lết sang một bên, co mình ngồi trong bóng râm của cái chuồng, đầu ngả vào vách gỗ xù xì. Nàng chưa bao giờ có cảm giác khủng khiếp thế này, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Elizabeth đã chết. Caroline thậm chí chẳng còn đủ sức để khóc thương chị gái. Vào lúc này nàng chỉ còn nghĩ được cho bản thân mình: nàng đã trở nên túng quẫn, trôi giạt đến một vùng đất xa lạ không người thân quen. Nàng đã chẳng còn đường nào để quay lại nước Anh, mà cho dù có chăng nữa, nàng cũng không có đủ tiền để trở về. Nàng biết làm gì đây, ngoại trừ việc trông mong vào lòng thương hại của ông anh rể chẳng mấy thân thiện?
Caroline co rúm người lại trước ý nghĩ nhục nhã đó.
Nhân vật chính trong những suy nghĩ của nàng đang đi vòng ra sau chuồng gia súc. Caroline nhìn anh ta tiến lại gần, mơ hồ nhận ra dáng điệu khập khiễng mà hẳn là anh ta rất căm ghét. Matt vẫn tiếp tục bước tới cho đến khi đứng ngay bên cạnh nàng. Nàng không nói gì một lúc, chỉ ngẩng lên nhìn anh ta với đôi mắt thất thần. Phải cố gắng lắm nàng mới quay lại được với hiện tại.
“Anh đã làm gì con mèo của tôi?” Millicent là tất cả những gì thân thương nhất của Caroline còn lại trên cõi đời này, và tình trạng của nó là điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí nàng.
“Daniel đang giữ nó. Nó an toàn rồi.”
Anh ta thoáng nhìn nàng, rồi rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lanh vuông vắn.
“Lau mặt đi.”
Sau một thoáng do dự, Caroline nhận lấy chiếc khăn và làm theo lời anh ta. Lau xong, nàng máy móc đưa trả chiếc khăn đã bị vo viên nhàu nhĩ. Anh ta chỉ nhăn mặt rất khẽ khi nhận lại nó và nhét vào thắt lưng.
“Như thế tốt hơn rồi đấy.” Đôi mắt anh ta nheo lại lướt khắp người nàng. “Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ông bố màu mè theo phe Bảo hoàng của cô. Cô rất giống bố. Tôi có đôi chút hy vọng rằng sự giống nhau ấy chỉ nằm ở vẻ bề ngoài thôi, nhưng dường như tôi đã lầm. Tobias nói với tôi rằng cô đến đây để sống cùng chúng tôi. Ông ấy còn bảo tôi nợ ông ấy tiền vé tàu của cô, và kể cho tôi nghe một câu chuyện khó tin. Tôi không có lòng kiên nhẫn với những tên trộm, nhưng để cho công bằng, tôi sẽ không kết tội cô khi chưa cho cô cơ hội giải thích. Vậy nên, cô Caroline Wetherby, đây là cơ hội của cô: hãy kể với tôi những gì mà cô muốn, và tôi sẽ lắng nghe. Ngoài ra, tôi không thể hứa trước điều gì cả.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook