Sau bữa tối hôm đó, họ quanh quẩn trong nhà và tỏ vẻ chú tâm vào công việc mình đang làm, ít nhất là ở bề ngoài. Caroline cọ rửa đống đĩa và lau chùi căn bếp, tự thấy mình kỳ cục khi hài lòng với một công việc nhàm chán như thế. Lũ trẻ thì ngồi làm bài tập bên ánh nến trên bàn. Daniel sửa yên cương còn Thomas thì mài dao. Robert ra chuồng gia súc để lấy về khúc gỗ to bằng thân cây vốn nằm chềnh ềnh ở phòng khách mà chính Caroline đã sai Daniel đem cất nó đi. Robert nói anh ta sẽ đẽo một cái ghế từ nó, mặc dù Caroline nghĩ hiện giờ trông nó chẳng giống một cái ghế chút nào. Matt đang làm mấy việc vặt bên ngoài. Anh đã ra ngoài ngay sau khi ăn xong, và từ bấy đến giờ Caroline vẫn chưa thấy mặt mũi anh đâu cả. Hai người chưa nói một lời với nhau từ sau cuộc trò chuyện cuối cùng ở trên đồi, và nàng vẫn mặc cái váy đã khiến anh chướng mắt. Trong lúc dọn bữa, nàng đã âm thầm trưng nó ra như thể nó là một cái huy hiệu độc lập. Nhưng dù Matt có để ý thì anh cũng chẳng nói gì. Sau khi cất công khiêu chiến, Caroline cảm thấy hơi thất vọng.

Bây giờ, nàng vừa rắc cát lên sàn để đánh bóng vừa quan sát Davey. Thằng bé đang mím môi mắm lợi tập viết, bên cạnh là một cái ca úp ngược nhốt con ếch nhỏ mà nó mới bắt được. Cứ chốc chốc nó lại đưa tay hất mớ tóc mái bờm xờm rủ xuống mắt. Caroline đã dành cả buổi chiều để giặt giũ, khâu vá, là phẳng quần áo cho Davey và John, mong ngóng được nhìn thấy ngoại hình sáng sủa hơn của chúng khi đi học vào sáng mai. Nàng quyết định rằng điều duy nhất còn thiếu chính là cắt tóc cho chúng. Nàng quyết tâm sẽ sửa chữa thiếu sót này.

“Phù!” Cuối cùng Davey cũng xô cái ghế ra sau với vẻ cực kỳ nhẹ nhõm.

“Xong hết rồi à?” Caroline vui vẻ hỏi, sau khi đã đi lấy đủ kéo, ghế và lược. Như đã đoán trước, Davey không buồn đáp lại nàng, nhưng cái cách nó nhảy ra khỏi bàn để tới chỗ Daniel bên lò sưởi đã cho nàng câu trả lời.

“Tốt lắm,” nàng tiếp tục, như thể đứa trẻ vừa trả lời vậy. “Bây giờ thì chúng ta đã có thời gian để cắt tóc cho cháu trước khi cháu đi ngủ. Và cho cả John nữa.”

Cả hai thằng bé đều quay lại nhìn nàng như thể bị kéo bằng những sợi dây vô hình.

“Cái gì?” John hỏi, miệng há hốc, trong khi Davey, nhìn chằm chằm cái kéo và cái ghế đang đợi, phản ứng dữ dội hơn.

“Không muốn cắt tóc đâu!” Nó quắc mắt nhìn nàng và nép vào đằng sau Daniel.

“Cắt tóc xong trông cháu sẽ rất đẹp trai, mà tóc sẽ không bị xòa xuống mắt nữa,” Caroline dỗ dành, rón rén nhích lại gần nó như một tay thợ săn đang lại gần một con thỏ.

“Không!”

“Nào, Davey…” Daniel khẽ nói.

“Có chuyện gì vậy?” Robert hỏi, thò đầu vào qua ngưỡng cửa phòng khách.

“Tốt hơn hết cô nên để bọn trẻ yên.” Thomas đã tới đứng cùng Robert ở ngưỡng cửa, tỏ vẻ thù địch thấy rõ. Đoán ra ông chú nào sẽ đứng về phía mình, Davey liền rời khỏi Daniel để men theo mép phòng tới chỗ Thomas.

“Thom, em làm thế không giúp ích được gì cho bọn trẻ đâu,” Daniel quở trách.

“Thằng bé chẳng việc gì phải cắt tóc nếu nó không muốn.” Thomas đáp.

Caroline nghiến răng, cố giữ vẻ mặt hòa nhã.

“Davey, cháu không sợ chuyện cắt tóc nhỏ nhặt này đấy chứ! Không đau tí nào đâu!” nàng nói.

Davey đã đến bên Thomas và bám chặt chân anh ta như một con sao sao.

“Đừng để cô ta chạm vào cháu, chú Thom! Cháu ghét cô ta!”

“David Mathieson!” Matt xuất hiện ở cửa phòng giữ đồ, cởi áo khoác và mang theo một chút khí đêm lạnh lẽo vào phòng. Đôi mắt anh ta trừng trừng nhìn cậu con út cảnh cáo. “Con phải lễ phép với dì Caroline, con có nghe cha không?”

“Nhưng cha à, cô ta muốn cắt tóc của con!” Davey rền rĩ, và buông tay khỏi chân của Thomas để chạy về phía cha mình. Nó ôm choàng lấy chân Matt giống như vừa mới ôm chân Thomas lúc nãy. Matt đặt tay lên đầu con trai, gạt mớ tóc lòa xòa trước trán nó khi nó ngẩng lên nhìn anh van vỉ.

“Cả con nữa!” John vội xen vào.

“Cha thấy cả hai đứa đều cần cắt tóc rồi đấy,” Matt nói.

“Cha!” Cà hai đứa trẻ đều đồng thanh la to như thể mình bị phản bội.

“Thật ra, tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều cần cắt tóc.” Matt nhìn Caroline đang đứng bên kia căn phòng. “Bao gồm cả tôi nữa. Liệu cô có thể đảm đương nổi không?”

“Ồ… dĩ nhiên là được.” Cho dù Caroline có sửng sốt chút nào khi nghĩ đến cảnh làm một việc thân mật như thế với Matt – và dĩ nhiên cả các em trai anh nữa – thì nàng cũng đủ tỉnh táo để không thể hiện ra mặt.

“Tốt lắm. Ai trước nào?”

“Bắt thăm đi cha!” John nói, đột nhiên có vẻ hào hứng.

“Ý hay đấy.” Matt đi vào phòng giữ đồ, bứt mấy cọng rơm từ cái chổi cất ở đó và quay trở lại với bàn tay nắm chặt thò ra sáu cọng rơm. “Ai bắt được cọng rơm ngắn sẽ cắt trước. John?”

John rút một cọng.

“Davey?”

“Nhưng con không muốn cắt tóc đâu!”

“Davey!”

Davey rút một cọng.

“Rob?”

Robert rút một cọng.

“Dan?”

Daniel rút một cọng.

“Thom?”

“Chờ đã! Em cũng không muốn cắt tóc!”

Matt gườm gườm nhìn anh ta. Thomas đành rút một cọng.

“Vậy ai rút được cọng ngắn?” John cau mày hỏi. Tất cả mọi người đều giơ cọng rơm của mình lên.

“Chính là cha!” Davey thích thú reo lên, và quả đúng là thế. Sợi rơm ngắn đang nằm lại trong tay Matt. Anh nhìn nó trong một thoáng, có vẻ hơi lúng túng, rồi liếc về phía Caroline. Nếu nàng cảm thấy căng thẳng dù chỉ một chút thôi, nàng cũng quyết tâm không để lộ ra mặt.

“Ngồi đi,” nàng nói với giọng thản nhiên nhất có thể, chỉ vào cái ghế mà nàng vừa bày ra. “Xong ngay thôi. Và cũng sẽ chẳng đau tí nào.”

“Cô làm tôi yên tâm đấy.” Nếu trong câu nói đó có chút giễu cợt nào, Caroline cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Anh cứ thử nói một điều không hay ho gì với nàng trong lúc tay nàng đang cầm kéo đi, đầu anh sẽ trọc lông lốc như quả trứng ngay tức khắc.

Hẳn là Matt đã đọc được suy nghĩ trong đầu nàng. Ngay khi anh ngồi xuống ghế và để mặc nàng buộc một cái khăn quanh cổ, anh liền hướng đôi mắt xanh sáng rực vào nàng.

“Chỉ cần cắt hỏng một lọn thôi, chưa tới sáng mai tóc cô cũng sẽ trụi thùi lụi đấy,” anh thì thầm đe dọa.

“Anh không tin tưởng tôi à?” Caroline hỏi lại cũng với giọng khẽ khàng như thế và bập bập cây kéo như để trêu chọc anh.

Rồi sau đó cả năm người nhà Mathieson còn lại đều tụ tập xung quanh họ, mở to mắt chăm chú chứng kiến con chiên đầu tiên, và cũng là người đáng sợ nhất, được cắt tóc. Cuộc trao đổi thì thầm giữa Caroline và Matt bất đắc dĩ phải ngưng lại.

Caroline nhấc cái lược lên và đi vòng ra đằng sau Matt. Nàng ngập ngừng trong một thoáng, chăm chú nhìn mái tóc đen dày của anh. Vai và lưng anh cao vượt hẳn lên so với cái lưng ghế nhỏ hẹp, đôi chân dài duỗi ra trước mặt, và hai cánh tay khoanh trước ngực với vẻ gần như hăm dọa. Hàm anh nghiến chặt lại, đôi mắt nhìn thẳng về đằng trước. Nhìn chằm chằm vào gáy anh, nơi vô số những lọn tóc đen ánh lên xanh thẫm đang cuộn lại mềm mại, Caroline bỗng thấy trong lòng xốn xang kỳ lạ. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, nàng bỗng thèm được lướt ngón tay lên cái cổ để trần, dễ bị tổn thương ấy. Hình ảnh đó khiến nàng cứng người lại. Nàng suýt chút nữa đánh rơi cái lược và quay mặt đi. Nhưng rồi, ý thức cao độ về các khán giả đang hiếu kỳ xung quanh, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kiềm chế những cảm xúc của mình, và chải lược lên tóc Matt.

Thật lạ là Caroline không hề cảm thấy ghê tởm. Không rõ do nàng biết anh không phải mối đe dọa với mình, hay vì nàng hoàn toàn kiểm soát được tình huống này. Nhưng dường như anh cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của nàng. Lúc nàng vòng ra trước mặt anh để cắt những lọn tóc rủ trước trán, anh ngẩng lên nhìn vào mắt nàng với vẻ suy đoán.

“Tiếp theo là con đấy, Davey,” Matt nói, phá vỡ cảm giác mê hoặc nảy sinh khi ánh mắt họ giao nhau bằng cách chuyển sang tìm kiếm cậu con trai – nó đang tròn xoe mắt theo dõi cùng với những người còn lại. Anh nhổm dậy khỏi ghế, cởi cái khăn khỏi vai và ấn Davey vào chỗ anh vừa ngồi. Mặc dù anh vẫn còn vài lọn tóc cần cắt, nhưng Caroline cũng không phản đối. Những gì đã diễn ra – và không diễn ra – trong lòng nàng khi nàng chạm vào anh cần có thời gian để lắng dịu lại.

Tâm trí vẫn còn hướng về Matt, Caroline vuốt vuốt mái tóc mềm của Davey trong vô thức khiến thằng nhóc lắc mạnh đầu để hất tay nàng ra. Caroline lập tức quay về thực tại. Nàng thoăn thoắt cắt tóc cho Davey, cố gắng không cảm thấy bị tổn thương khi nó cứ cố gồng mình lên trước sự chăm chút của nàng. Nàng vừa dừng tay, nó lập tức nhảy bật dậy với một tiếng thở phào nhẹ nhõm và lùi lại tận đầu kia căn phòng. Rõ ràng việc chiếm được cảm tình của thằng bé này sẽ không hề dễ dàng. Bây giờ nó còn có vẻ căm ghét nàng hơn cả hồi nàng mới đến đây nữa.

Robert là người tiếp theo, và Caroline mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mới với anh ta cũng như với những người còn lại. Chỉ trong vòng nửa tiếng đã xong xuôi hết cả, và Matt yêu cầu lũ trẻ đi ngủ. Dù đôi mắt đã díp lại nhưng vẫn còn hậm hực, nên ban đầu Davey có vẻ chống đối, cứ ngồi thu lu một góc không chịu nhúc nhích. Matt chống hai tay lên hông, nhìn chằm chằm cậu con trai ương bướng, rồi khuôn mặt anh chợt dịu đi. Anh cúi xuống xốc nách thằng bé, tung nó lên cao rồi lại đỡ lấy nó. Thế là Davey cười khúc khích, hai tay ôm choàng lấy cổ cha, hai chân quặp chặt quanh hông cha, chịu để cho cha bế về phía cầu thang. John vừa cười vừa chạy theo. Caroline cũng cười tủm tỉm. Sự ấm cúng trong cảnh tượng vừa rồi đã làm trái tim nàng xúc động. Trong lúc họ rời đi, nàng ngắm nhìn tác phẩm của mình trên ba mái đầu bắt mắt y hệt như nhau với vẻ hài lòng và ngạc nhiên khi thấy mình hãnh diện trước sự điển trai của người đàn ông này và các con anh. Nàng vội gán cảm giác đó cho sự thỏa mãn khi làm tốt công việc và rồi né tránh kiểm tra lại những cảm xúc của mình.

Dọn dẹp lại căn bếp lần cuối, Caroline nhào thêm bột rồi đi lên gác. Vì không có ai nói gì khác với nàng, nên nàng lại ngủ trên giường của Matt.

Nhưng trên giường không chỉ có một mình nàng. Khi chui vào giữa lớp chăn nệm trong bóng tối, ngón chân nàng chạm phải thứ gì đó – và nó chuyển động! Có một sinh vật đang ở dưới đó! Lành lạnh và hơi ẩm ướt và… không phải là một con rắn đấy chứ!

Chưa nghĩ xong Carolin đã nhảy ra khỏi giường. Bản năng của nàng – và có lẽ cả cái ký ức về việc bị chế nhạo lúc trưa – đã giúp nàng ngăn lại một tiếng hét. Nàng rùng mình, đánh đá lửa và thắp nến lên. Rồi nàng quay trở lại giường, sẵn sàng nhảy tránh lối cho con vật nhanh nhất nếu cần, và hất tung cái chăn lên.

Ở phía cuối giường, một con ếch nhảy ra giữa nệm.

Trong một thoáng, Caroline chỉ nhìn nó chằm chằm. Nàng không sợ ếch – nhưng làm thế quái nào mà một con ếch lại chui vào giường nàng được nhỉ? Rồi Caroline nhớ ra Davey và con vật cưng mà thằng nhóc mới bắt.

Ộp ộp! Con ếch cất tiếng kêu và lại nhảy lên, lần này nó nhảy ra tận mép nệm. Thêm một cú nhảy nữa là nó sẽ đáp xuống sàn.

Caroline liền tóm lấy cái bình đặt trên chiếc bàn cạnh giường để chụp con ếch. Cái bình sẽ nhốt yên nó suốt đêm, và sáng mai nàng sẽ biết mình phải làm gì với nó.

Dĩ nhiên là nàng sẽ trả nó về với chủ nhân thực sự của nó. Hẳn con ếch chính là một “món quà” mà Davey “dành tặng” cho nàng, với mục đích khiến nàng hét toáng lên và bỏ chạy ra khỏi nhà, không bao giờ trở lại nữa. Chắc hẳn lúc này cu cậu đang lắng nghe chăm chú lắm đây.

Caroline nhoẻn miệng cười. Thằng bé sẽ phải chờ đợi thật lâu và mệt mỏi, để rồi cuối cùng sẽ nhận được một sự ngạc nhiên.

Cảm giác khá hơn nhiều so với những gì nàng đã tưởng tượng hai mươi tư giờ trước, Caroline trở lại giường. Lần này nàng ngủ thiếp đi từ lúc đầu còn chưa chạm gối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương