Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh
-
Chương 10
Một cặp gà trống cất tiếng gáy khàn khàn báo hiệu bình minh đã lên. Caroline sẽ lờ nó đi mà tiếp tục ngủ vùi nếu không có những tiếng rống khủng khiếp vang lên khắp căn nhà. Sau một thoáng kinh ngạc, nàng hé đôi mắt lờ đờ nhìn vào bóng tối xam xám xung quanh, và nhận ra âm thanh đáng ghét ấy đích thị là giọng một người đàn ông đang hát to hết cỡ. Một giây nữa trôi qua. Vẫn còn ngái ngủ, Caroline tưởng như mình đang nằm trên chiếc giường ở quán rượu mà nàng và cha từng trú trong nhiều đêm. Rồi đầu óc nàng trở nên sáng rõ. Nàng nhớ ra mình đang ở đâu, và xác định được người đang hát chính là Matt. Tiếng hát của anh ta đã cực kỳ chói tai, lại còn được đệm thêm bằng tiếng loảng xoảng của một thứ đồ kim loại gõ vào tường và cửa của ngôi nhà, tạo ra thứ âm thanh vô cùng khủng khiếp. Millicent đang nằm cuộc tròn trên gối của Caroline cũng phải bật dậy, xù lông lên rồi chui tọt vào gầm giường. Caroline chỉ mong sao mình cũng có thể biến mất dễ dàng như thế.
“Mọi công dân cư ngụ trên trái đất!” Choang!
“Hãy cất lên tiếng hát dâng Chúa trời!” Choang!
“Phụng sự Người và Người sẽ ban ân!” Choang!
“Hãy đến bên Người với niềm vui hoan hỉ!” Choang!
Một tràng càu nhàu và la hét đồng thanh cất lên, nhưng bài thánh ca không có dấu hiệu lắng xuống. Caroline rên rỉ, lấy gối bịt tai lại. Sau khi làm hết mọi công việc của đêm hôm trước, nàng đã mỏi nhừ cả người. Vậy mà vừa tảng sáng nàng đã bị đánh thức! Thật không công bằng!
“Vì Chúa, Matt, anh có cần phải ồn ào thế không?” Tiếng càu nhàu đầu tiên là của Thomas hoặc Robert.
“Đến giờ dậy rồi, đồ lười biếng. Anh sẽ không chấp nhận sự lười nhác trong ngôi nhà này đâu.Mọi công dân cư ngụ trên Trái đất!” Choang!
“Ôi cha ơi, bọn con phải dậy ngay bây giờ ạ?” John kêu ca.
“Con biết rõ rồi còn hỏi. Davey, dậy đi. Đi học muộn là không xong đâu đấy. Hãy cất lên tiếng hát dâng Chúa trời!” Choang!
“Hôm nay bọn con nghỉ học không được sao cha? Bọn bạn con toàn ở nhà để giúp việc đồng áng mà? Hôm qua cha chẳng bảo chúng con rất được việc còn gì?”
“Hôm qua còn được nghỉ vì thầy giáo con lấy vợ thôi. Hôm nay thầy sẽ đi dạy trở lại, và các con cũng sẽ phải đến trường. Việc học rất quan trọng, John ạ. Cha và các chú vẫn có thể làm việc rất tốt khi không có các con. Cha muốn các con học đọc, viết và tính toán khi còn có cơ hội. Phụng sự Người và Người sẽ ban ân!” Choang!
“Được rồi, bọn em dậy rồi, bọn em dậy rồi! Anh gào thế thì đến cả người chết cũng phải dậy đấy!” Nàng nghĩ đó là giọng của Daniel.
“Tốt lắm. Hãy đến bên Người với niềm vui hoan hỉ!” Choang!
Lần này thì anh ta gõ rầm rầm vào cửa phòng Caroline. Nàng giật nảy mình, thò đầu ra khỏi gối và trừng trừng nhìn cánh cửa vẫn còn đang đóng chặt. Có thể, nếu nàng cứ lờ đi, con quái vật tàn bạo này sẽ bỏ cuộc và rút lui.
“Dậy đi, Quý cô Thích-ngủ-nướng!” Tiếng gọi dội vang qua cánh cửa. “Ở đây không chấp nhận cái thói nằm ì trên giường cả ngày của phe Bảo hoàng đâu! Đến giờ ăn sáng rồi!”
Caroline định gắt lên rằng anh ta nên cút xuống hỏa ngục thì hơn, nhưng rồi nàng nghĩ lại. Suy cho cùng Matt đã tốt bụng nhường giường cho nàng vào đêm qua (mặc dù anh ta đã giao hẹn rằng sẽ chỉ ngủ cùng Daniel cho đến khi nào họ sắp xếp được chỗ ngủ cho Caroline), và trước đó anh ta cũng đã rộng lượng cho nàng ở lại (mặc dù lời đề nghị ấy mang tính tư lợi). Hơn nữa, nếu nàng quát lại anh ta, chắc chắn Matt sẽ lập tức xông vào phòng để đích thân lôi nàng ra khỏi giường.
Vật thể kia lại đập rầm rầm vào cửa phòng nàng.
“Tôi dậy rồi đây! Dậy rồi đây!” Caroline hét lên.
“Đáng lẽ cô phải dậy từ trước rồi mới phải!”
Tiếng bước chân lùi dần cùng với những câu hát lạc điệu và những tiếng gõ chói tai. Caroline thở dài rồi rời khỏi giường.
Mười lăm phút sau nàng đã ăn mặc qua loa để vào bếp chuẩn bị cháo cho mọi người. Nàng đã búi tạm tóc lên, nhưng những sợi tóc ương bướng vẫn buông lòa xòa quanh tai và gáy. Trong lúc vội vã cài lưng váy, nàng đã cài nhầm hai cái móc, vậy nên phần vạt trước lúc này bị dúm dó lại trông rất khó coi. Phần đuôi váy quá dài khiến nàng cứ bị vấp liên tục, nhưng Caroline chẳng rảnh rang được một giây nào mà kẹp nó lên. Cả nhà đang cuống quýt tất bật, và Matt đã bảo rằng nàng chỉ có khoảng nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ còn tới trường.
Trong nhà vẫn tối om. Nàng phải nấu nướng dưới ánh sáng của một cặp nến bập bùng mờ tỏ. Daniel đã bị sai đi lấy bơ và sữa ở phòng lạnh gần bờ suối, còn lũ trẻ đang ở chỗ máy bơm nước bên ngoài nhà. Matt, Thomas và Robert thì tranh nhau cái gương nhỏ duy nhất để cạo râu ở phòng để đồ kế bên. Cái chậu sắt tây méo mó mà Matt đã dùng để đệm cho tiếng hát của anh ta sáng nay giờ đang đựng nước sôi. Không thấy cái ấm đâu, Caroline mới tìm quanh và phát hiện ra nó đang bị vứt chỏng chơ bên cạnh cái chậu. Khi nàng tới lấy nó và cố không nhìn hay chạm vào bất cứ người đàn ông đang cởi trần, nàng càm thấy một cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Ngước lên theo bản năng, nàng ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Matt. Trong một giây bất cẩn trước khi anh ta cụp mắt xuống, nàng có thể nhận ra trong đáy sâu đôi mắt màu xanh cô ban ấy sự ngưỡng mộ của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ hấp dẫn. Ánh mắt mê hoặc ấy khiến nàng sững lại, và rồi nàng ngoảnh đi. Người nàng run rẩy, tim đập thình thịch khi nàng rót đầy nước vào ấm và treo nó lên cái móc sắt bên trên bếp lửa. Phải mất vài phút nàng mới bình tĩnh lại được. Caroline còn chẳng dám thừa nhận với chính mình rằng ánh mắt thoáng qua đó đã tác động tới nàng mạnh đến mức nào. Với một sự cự tuyệt âm thầm, nàng đứng thẳng dậy, kiên quyết quay lưng lại với căn phòng liền kề. Tuy nhiên, nàng không thể làm ngơ khi có quá nhiều da thịt đàn ông phơi bày ngay bên cạnh. Cả ba người họ đều cởi trần và dường như hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của một người phụ nữ xa lạ ngay gần đó. “Cô hãy mang bữa trưa ra đồng cho chúng tôi. Chúng tôi có quá nhiều việc phải làm nên không quay về nhà được.” Matt bước vào bếp, mày râu nhẵn nhụi và có vẻ chẳng còn nhớ gì đến những cơn sóng ngầm cảm xúc vừa cuộn trào giữa họ trong một thoáng giây ngắn ngủi. Anh ta chùi xà phòng trên mặt bằng một cái khăn vải lanh. Caroline cố gắng không nhìn những vạt lông đen trải rộng trên mặt hay những bắp thịt rám nắng cuồn cuộn ở vai và cánh tay Matt khi anh ta giơ tay lấy cái áo đang treo ở lưng ghế rồi mặc nó vào. Mặc dù người đàn ông này có vô số khuyết điểm, nhưng nàng phải thừa nhận rằng anh ta có một cơ thể thật tuyệt vời. Nếu là trước đây trong một hoàn cảnh khác, hình ảnh Matt cởi trần có thể đã làm Caroline choáng váng. Nhưng vào lúc này, nàng chỉ có thể liếc nhìn anh ta khi nàng múc cháo cho mọi người, và cố gắng nén lại sự khó chịu mà hình ảnh ấy đã gây ra cho nàng bằng cách phớt lờ nó đi.
“Không biết món gì mà thơm thế.” Thomas thốt lên. Anh chàng này ăn rất khỏe. Caroline liếc nhìn anh ta mặc áo. Ngực anh ta gọn gàng, chắc nịch và khá nhẵn nhụi, nhưng nó không tác động mạnh đến nàng như thân hình nở nang của Matt. Bộ ngực lác đác những vạt lông màu nâu vàng của Robert cũng vậy. Nàng phải công nhận rằng mấy người đàn ông nhà Mathieson thật hấp dẫn, nhưng chỉ riêng vẻ ngoài của Matt mới có thể khiến phụ nữ nghẹt thở.
Nhưng dĩ nhiên nàng dứt khoát không phải là kiểu phụ nữ bị nghẹt thở bởi những thứ như thế rồi! Caroline vừa tự quả quyết với mình vừa khuấy cháo mạnh hơn mức cần thiết.
“Con đói quá.” Tiếng kêu này là của David, thằng bé đã vào nhà cùng với John. Chúng dừng lại ngay ngưỡng cửa để nhìn Caroline với vẻ do dự. Từ cách cư xử của chúng và của cả Thomas lẫn Robert trước mặt nàng, Caroline cảm thấy mình như một sinh vật kỳ lạ. Chẳng lẽ họ ít tiếp xúc với phụ nữ đến nỗi thực sự coi phụ nữ là nguy hiểm ư? Matt và Daniel, những người lớn hơn, thì bớt dè chừng với nàng, nhưng họ cũng chẳng mặn mà gì mấy.
“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay khi chú Daniel mang sữa về.” Nàng cố nở nụ cười ngập ngừng với lũ trẻ.
“Cháu muốn ăn ngay bây giờ!”
“Kiên nhẫn nào, Davey. Và hãy tỏ ra lễ phép,” Matt nói, cau mày với con trai.
“Hôm nay cô ta sẽ đi chứ ạ?” Nó rên rỉ mè nheo.
“Cha đã nói với con rồi, dì Caroline sẽ ở lại đây.”
“Con không muốn thế! Con muốn cô ta đi khỏi đây cơ!”
“Im miệng!” Matt gầm lên khi sự kiên nhẫn đã bị đẩy đến giới hạn. David nín lặng, mặc dù môi dưới nó trề ra phụng phịu.
Caroline thầm thở dài khi múc cháo vào trong những cái bát. Rõ ràng phải mất một thời gian nữa nàng mới có thể làm thân với David được.
“Con học bài chưa đấy?” Giọng Matt đã dịu dàng hơn. Davey gật đầu, vẫn còn tỏ vẻ chống đối.
“Đọc cho cha nghe nào.” Matt ngồi xuống bàn, nhìn con trai.
“Vì lỗi Adam, chúng ta mắc tội.” Bài thơ còn dài nữa, nhưng Caroline quá bận rộn nên không để ý nghe hết. Nhìn thẳng bé đọc thuộc bài cho cha nghe, nàng bỗng thấy tim mình nhói lên đau đớn. Cho dù chúng có muốn nàng ở đây hay không, thì lũ trẻ này vẫn là cháu của nàng, là chút máu mủ ruột già cuối cùng của nàng còn sót lại trên cõi đời này. Nàng sẽ cố gắng đối xử thật tốt với chúng. Việc đầu tiên trong ngày hôm nay của nàng sẽ là giặt giũ và vá lại đống quần áo nhàu nhĩ rách rưới cho chúng.
Daniel đã mang bơ và sữa về. Caroline đặt những bát cháo bốc hơi nghi ngút lên bàn,và cánh đàn ông lập tức mải miết ăn. Năm phút sau họ đã ăn xong và lũ trẻ bắt đầu đi ra cửa.
“Chúng tôi sẽ làm việc ở cánh đồng phía nam,” Matt nói với Caroline khi anh ta, Daniel và Thomas chuẩn bị rời đi. “Nó không xa lắm, cứ men theo bờ xuối là cô không thể nào lạc được. Nếu cô gặp vấn đề gì đó, chỉ cần hét to lên là chúng tôi sẽ nghe thấy. Thịt nguội, bánh mì, vài quả táo và ít rượu là đủ để chúng tôi cầm cự đến bữa tối rồi.”
“Vâng, thưa ông chủ,” Caroline chua ngoa đáp, hai tay nặng trĩu đống bát nhẵn như chùi mà nàng đang dọn khỏi bàn. Đầu óc nàng còn mải nghĩ đến việc sửa sang lại quần áo cho lũ trẻ, vậy nên nàng đã hoàn toàn quên bẵng những nhiệm vụ dường như bất tận khác đang chờ đợi mình. Thật tức điên khi Matt cho rằng nàng chẳng còn việc gì hay ho hơn để làm ngoài việc mang bữa trưa đến cho anh em nhà anh ta. Ngoài việc sửa sang quần áo cho lũ trẻ, nàng còn phải lau chùi cửa sổ, dọn dẹp các phòng ngủ, đánh bóng bàn ghế và sàn nhà, giặt, là và vá lại quần áo cho những người khác, cộng với vô số những việc vặt nữa. Vậy mà Matt làm như yêu cầu của anh ta hoàn toàn có lý vậy.
“Nếu cô muốn phản đối, thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi không có thời gian hay sự kiên nhẫn để lãng phí với thói đồng bóng của đàn bà đâu.”
“Thói đồng bóng ư!” Caroline thả đống bát loảng xoảng vào trong cái xô rồi quay phắt lại, hai tay chống nạnh. “Nói cho anh biết nhé, tôi không đồng bóng! Chính sự vô tâm của anh mới là điều khiến tôi phát cáu!”
“À, tôi hiểu rồi. Chúng tôi thật quá đáng khi đòi hỏi cô mang cho một bữa ăn nguội vào giữa ngày, đúng không? Vậy thì, chúng tôi sẽ về nhà để ăn một bữa nóng sốt vậy.”
Mắt họ giao nhau. Caroline buộc phải bực tức thừa nhận rằng anh ta đã thắng. Mang đồ ăn đến cho họ đúng là phiền phúc, nhưng lựa chọn còn lại sẽ khiến nàng càng vất vả hơn nữa. Nàng đã khao khát biết bao một mái nhà trong ít nhất là bốn năm qua. Bây giờ, khi đã toại nguyện, nàng nên biết ơn chứ không phải là giận dữ thế này. Nhưng thái độ của Matt khiến nàng muốn đổ ụp thứ gì đó lên đầu anh ta.
“Không, tôi sẽ đem đồ ăn đến cho các người,” nàng rít lên qua kẽ răng.
Matt nhún vai. “Tùy cô thôi.”
Rồi anh ta đi theo Robert và Thomas ra khỏi cửa. Không còn ai để trút giận thì ôm ấp sự bực tức mãi cũng chẳng ích gì. Caroline bèn hạ hỏa, vét nốt cháo ra bát, rót sữa cho Millicent, rồi ngồi xuống cái bàn đã được dọn sạch sẽ để ăn bữa sáng của mình. Chăm sóc cả một ngôi nhà toàn đàn ông con trai sẽ là một nhiệm vụ rất khó nhằn. Rõ ràng nàng sẽ phải làm việc suốt từ sáng sớm tới tận đêm khuya, ngày này qua ngày khác, cho đến lúc những ngón tay tê dại mà chẳng nhận được chút đền đáp nào. Tuy nhiên, có một mái nhà đã là quá tuyệt vời rồi. Khi biết chắc rằng mỗi bữa đều sẽ có thức ăn trên bàn, hàng đêm sẽ được ngả lưng trên cùng một chiếc giường, và sẽ không có ai hay thứ gì đe dọa, nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, đến mức chỉ muốn nhấm nháp mãi cảm giác ấy. Sẽ phải nỗ lực lắm nàng mới có thể làm quen với những hành động bất thường của quá nhiều đàn ông trong nhà, nhưng nàng có thể làm được. Nàng chỉ cần cho mình và những người thân mới đầy khiếm nhã này thời gian để thích nghi. Nàng phải kiềm chế sự nóng nảy trong khi chờ đợi.
Vài tiếng sau, Caroline gói bánh mì mới nướng vào trong một mảnh vải rồi xếp chúng vào xô, bên trên một khoanh thịt lợn muối đã được cắt lát sẵn mà nàng tìm thấy trong nhà hun khói. Bốn người đàn ông trưởng thành sẽ ăn hết một lượng đồ ăn đáng kể, và nàng đã có một trải nghiệm chẳng mấy vui vẻ gì với sự háu ăn của nhóm người này. Cau mày suy ngẫm, nàng bèn gói thêm một ổ bánh nữa, rồi cho thêm vào đó vài quả táo và một bó hành.
Tay cầm xô, tay ôm bình rượu, Caroline bước ra cửa. Tiết trời lạnh lẽo nhưng nắng vẫn rực rỡ y như hôm qua. Thường thường nàng sẽ đội một chiếc mũ bonnet để bảo vệ làn da khỏi ánh nắng mặt trời, nhưng nàng không muốn quay trở lên gác để moi nó ra từ trong va li. Nàng cũng đã có chút thời gian để chải lại tóc, búi nó lên sau gáy theo kiểu đơn giản như mọi khi. Váy nàng lấm bẩn vì lau chùi dọn dẹp, nhưng bây giờ móc áo đã được cài lại chính xác. Đây là cái váy giản dị nhất của Caroline, nhưng nó vẫn quá đẹp so với công việc tay chân vất vả mà nàng đang phải làm. Phần ngực váy ôm sát người được may bằng vải cotton màu hồng đậm, những dải muslin trắng viền quanh cái cổ rộng hình bầu dục, và phần tay của lớp áo lót bên trong cũng được may từ vải muslin. Lớp váy ngoài, được móc lên ở phía sau theo mốt bấy giờ, cũng bằng vải cotton mày hồng đậm như phần thân trên, trong khi lớp váy lót bằng lanh có màu nâu sẫm sọc trắng. Hết thảy váy của Caroline đều được thiết kế để thu hút sự chú ý cũng như làm tôn lên vẻ đẹp đặc biệt của nàng. Cha nàng thường thích dẫn con gái đi quanh bất cứ thành phố nào mà họ đang có mặt để nhử những đối thủ tới bàn cờ bạc của ông vào buổi tối. Nhưng vì nàng đã bị sút cân nên bây giờ chiếc váy trở nên quá rộng, và nó đã bắt đầu sờn mòn quanh các đường viền. Đôi giày cao gót đi kèm với nó đã bị nàng bỏ lại và thay thế bằng đôi giày da đế thấp màu nâu nhạt thiết thực hơn. Kết quả là cái váy trông lại càng xệ xuống và lùng thùng hơn nữa; cũng may là nàng đã kịp lấy mấy cái ghim và kẹp gọng phần váy lót bên trong lên cho khỏi vướng chân. Chắc chắn sẽ chẳng có ai lấy làm chướng mắt với việc cổ chân nàng bị lộ một ít vì biện pháp tạm thời này. Hơn nữa, làm gì có ai ở đây đâu mà nhìn thấy cơ chứ?
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cánh tay nàng nổi da gà. Vừa đi, Caroline vừa liếc nhìn về phía khu rừng. Bây giờ trông nó càng đáng sợ hơn bao giờ hết. Matt đã dặn phải men theo con suối. Chà, nàng sẽ làm vậy, với điều kiện con suối chỉ băng qua những khu đất đã được phát quanh. Nàng sẽ chẳng đời nào đi vào trong rừng một mình đâu. Mặc xác cho anh em nhà Mathieson chết đói ra đấy!
May thay, con suối không dẫn vào rừng, Caroline sải bước, cố gắng không giật mình hoảng hốt trước mỗi tiếng động lạ lùng. Vai nàng mỏi nhừ vì xô thức ăn và bình rượu. Vùng đồng quên thật bao la, những hàng cây cao sừng sững như núi. Hết thảy mọi thứ ở thế giới mới này đều có vẻ to lớn hơn bản sao của chúng ở nước Anh! Khi nghĩ về điều đó, Caroline chợt hình dung ra vẻ to cao của anh em nhà Mathieson và thầm nhủ thêm rằng, ngay cả đàn ông cũng vậy.
Bỗng dưng có thứ gì đó chuyển động ở phía cánh rừng. Một thứ gì đó to lớn, dường như đang di chuyển song song với nàng mà nàng chỉ thấy nó loáng thoáng qua khóe mắt. Nàng liên quay ngoắt sang bên trái, đôi mắt tìm kiếm dưới những bụi cây thấp rậm rạp. Nhưng lúc ấy lại chẳng có lấy một nhành cây nào rung động.
Tuy nhiên, nàng chắc chắn là nó ở đó. Chẳng còn để ý gì tới sức nặng của xô thức ăn và bình rượu nữa, Caroline vừa sải bước thật nhanh vừa liên tục liếc vội vào rừng.
Con suối vắt qua một sườn đồi thấp mọc đầy cỏ. Caroline thề với lòng rằng nếu lên đến đỉnh đồi mà vẫn không thấy anh em nhà Mathieson, nàng sẽ quay về nhà ngay lập tức. Nhưng ý nghĩ gớm ghiếc kia lại hiện lên, liệu nàng quay về thì có an toàn hơn không? Cho dù thứ đang theo dõi nàng là gì – nếu quả thực nàng đang bị theo dõi – thì nó chắc chắn cũng sẽ bám theo nàng.
Nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng cao khi Caroline vội vã leo lên đồi. Lòng bàn tay nàng mướt mồ hôi cho dù cổ họng đang khô khốc. Khi lên tới dỉnh đồi, nàng ngoảnh nhìn lại – và kinh hãi nhận ra quả thực có một thứ gì đó đang theo dõi mình. Hay đúng hơn là một người nào đó.
Một gã thổ dân không mặc gì ngoài một miếng vải quấn ngang phần thắt lưng, trên người vẽ đầy vệt xanh đỏ đang đứng bên dưới những tán cây. Da gã có màu đất sét đậm, mái tóc đen rũ xuống tận vai, và khuôn mặt sắt đanh như một con chim ưng đang săn mồi. Gã đang nhìn nàng chăm chú, và ngay khi Caroline nhận thấy sự có mặt của gã, gã bắt đầu thoăn thoắt di chuyển về phía nàng.
Caroline há hốc miệng, ước gì con quỷ hiện hình kia chỉ là một sự tưởng tượng do trí óc nàng thêu dệt nên. Nhưng khi gã không biến mất, mà thay vào đó vẫn tiếp tục tiến về phía nàng, nàng bắt đầu lùi lại. Cái xô tuột khỏi tay nàng và lăn lông lốc xuống đường, làm rớt hết thức ăn ra ngoài. Chiếc bình cũng rơi xuống, đổ nghiêng trong đám cỏ cao, nhưng do được nút chặt nên rượu không bị chảy ra.
“Unnhh!” Gã đàn ông nhìn nàng chằm chằm, chỉ trỏ loạn xạ, và thế là quá đủ với Caroline. Nàng giơ cả hai nắm tay lên miệng và hét toáng lên.
Nghe thấy say lưng có tiếng hét gọi, nàng nhẹ nhõm nhận ra anh em nhà Mathieson đang ở ngay gần đó. Gã thổ dân cũng nghe thấy, và dừng lại như thể do dự. Caroline lại thét lên, rồi quay người bỏ chạy. Đúng lúc đó, Raleigh từ đâu chạy tới sượt qua người nàng, sủa dữ dội và lao như bay về phía gã thổ dân. Nhìn thấy con chó khổng lồ, gã bèn quay gót chạy biến.
“Cái quái gì thế?” Cho dù chân khập khiễng, nhưng Matt là người chạy tới chỗ nàng đầu tiên. Caroline không biết là do anh ở gần nàng nhất hay sự hốt hoảng của nàng đã khiến anh có một nỗ lực phi thường. Tất cả những gì nàng biết khi lao mình vào ngực anh là anh thật rắn chắc, an toàn, quen thuộc và có thực, và trong lúc sợ hãi này, nàng rất cần anh. Áp mặt vào bộ ngực cứng rắn ấm áp của anh, những ngón tay níu lấy lớp vải áo lanh mềm mại, nàng có thể cảm nhận sức mạnh không gì lay chuyển của anh trên ngực nàng; đùi nàng ép vào những bắp chân cứng như sắt của anh, mũi nàng ngập đầy mùi hương đàn ông. Nhưng đôi tay đang ôm vòng quanh người nàng theo bản năng bỗng buông xuống. Anh nắm lấy khuỷu tay nàng và đẩy nàng ra. Cử chỉ này là không cần thiết. Khi Caroline nhận ra sự sợ hãi đã khiến mình làm gì, nàng liền lùi lại ngay. Má nàng đỏ bừng. Đúng lúc đó, ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt anh.
Chỉ trong một thoáng khi họ nhìn nhau, ký ức về buổi sáng nay lại trải ra giữa họ. Đôi mắt Caroline mở to trước thứ mà nàng đã một lần nhận thấy trong mắt anh. Đôi mắt xanh biếc của Matt sáng rực lên trên khuôn mặt sẫm màu, bồn chồn, ham muốn – và rồi, trước khi nàng có thể chắc chắn, hoặc thậm chí phản ứng bằng một sự rùng mình ác cảm, chúng lập tức biến đổi. Ngay khi Robert, Thomas và Daniel chạy huỳnh huỵch tới chỗ họ, sức nóng mãnh liệt trong đáy mắt xanh thăm thẳm ấy vụt tắt. Chúng trở nên vô cảm, lạnh lùng và xa cách, khiến Caroline tự hỏi liệu có phải nàng vừa nhìn nhầm không? Phải chăng vì sự nhạy cảm quá đỗi của nàng với những chuyện thế này mà nàng đã tưởng tượng ra niềm khao khát trong đôi mắt ấy?
“Có chuyện gì vậy?” Daniel vừa hỏi vừa thở hồng hộc. Bàn tay Matt đã buông khuỷu tay nàng. Vẫn còn run rẩy, Caroline rời mắt khỏi Matt để nhìn em trai anh.
“Có một gã thổ dân,” nàng trả lời bằng giọng run run, chỉ vào chỗ gã đàn ông đó vừa đứng lúc nãy. “Hắn xông ra từ khu rừng đằng kia.”
“Nhặng xị lên chỉ vì một gã Da Đỏ thôi ư?” Robert gay gắt nói. Ánh mắt nàng xoay sang anh ta, nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Thomas đã kêu lên.
“Thức ăn của chúng ta!” anh ta chỉ vào chỗ đồ ăn đã được nàng chuẩn bị cẩn thận nay chỉ còn mấy quả táo và bó hành. Raleigh, với vẻ mặt hớn hở, đang ngấu nghiến một ổ bánh mì. Ngay cả khi cánh đàn ông đồng thanh hét toáng lên, con chó nuốt vội ổ bánh mì đó và ngoạm lấy ổ thứ hai, lôi nó ra khỏi miếng vải bọc.
“Bỏ xuống! Bỏ xuống, đồ láo toét!”
Cả bốn người đàn ông đều chạy xuống sườn đồi theo phản xạ tự nhiên. Raleigh liền chạy biến vào rừng với ổ bánh mì ngoạm trong miệng, còn Robert và Thomas thì vừa la hét vừa đuổi theo sau nó. Matt và Daniel đã bỏ dở việc rượt đuổi khi mới chạy xuống được nửa chừng con dốc, vì thấy rõ việc đó là vô ích. Cảm thấy phần nào tội lỗi - mặc dù nàng không biết tại sao mình lại phải chịu trách nhiệm với những gì đã xảy ra – Caroline trông theo Matt. Anh đang nhặt mấy quả táo và mấy cọng hành nằm lăn lóc trên đường mà không buồn nhìn nàng lấy một lần. Chỗ thịt lợn muối xông khói rõ ràng cũng đã chịu chung số phận với ổ bánh mì.
“Đó là một gã thổ dân thật mà,” Caroline thanh minh khi Matt leo trở lên.
“Thường thường những người Da Đỏ ở quanh đây rất thân thiện. Thi thoảng chúng tôi còn giao dịch với họ. Chắc chắn là anh ta muốn gì đó, và những tiếng hét của cô đã làm anh ta sợ.” Vẻ mặt Matt hoàn toàn không biểu lộ điều gì, nhưng Caroline cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Nàng cũng thấy mình ngớ ngẩn nữa, khi hoảng hốt chỉ vì một người thổ dân (mặc dù lúc đó nàng chẳng thấy ngớ ngẩn chút nào) và cả chuyện nàng tưởng lầm rằng Matt đã bị mình thu hút.
“Ít ra rượu cũng không bị làm sao.” Daniel mừng rỡ nhặt cái bình và giơ nó lên khi tới chỗ họ.
“Tuyệt quá nhỉ. Chúng ta sẽ ‘được’ nhắm rượu với táo và hành,” Robert mỉa mai nói. Anh ta cũng đã đi lên đỉnh đồi cùng với Thomas, người xách cái xô rỗng không trong tay.
“Chỉ vì cô ta sợ một người Da Đỏ.” Giọng Thomas cũng đầy nhạo báng.
“Bởi vì con chó bất trị của các anh đã ăn mất thức ăn thì đúng hơn!” Caroline xoay sang Thomas, hai tay chống nạnh.
“Cô không thể đổ tội lên đầu Raleigh khi chính cô làm rơi cái xô trước!”
“Ồ, tôi không thể đổ tội cho nó sao? Coi chừng có ngày tôi cho nó vào nồi đấy!”
“Cô mà làm gì nó thì….”
“Đủ rồi!” Matt gầm lên, và Caroline nhăn mặt trước âm lượng khủng khiếp của tiếng quát ấy. Nhưng có như thế thì Thomas và những người còn lại mới im lặng được. “Táo và rượu cũng đủ giúp chúng ta ấm bụng cho đến bữa tối. Có những ngày chúng ta còn không có nhiều như thế mà ăn kìa. Nhưng lúc chuẩn bị bữa tối, cô cũng nhớ cho rằng hôm nay chúng tôi không có gì mấy bỏ bụng nhé.”
Câu nói cuối cùng dành cho Caroline là một lời nhắc nhở không mấy tế nhị về thiếu sót của nàng tối hôm qua.
“Ồ, anh cứ yên tâm, lần này tôi sẽ chuẩn bị đủ cho toàn bộ quân lính của nhà vua!”
“Quân của Cromwell thì đúng hơn.” Nói đến đó, Matt mỉm cười với Caroline. Môi anh chỉ khẽ nhếch lên nhưng cũng đủ khiến mắt nàng mở to trước vẻ điển trai đến sững sờ của anh. Cho dù anh là một kẻ theo phe Cộng hòa, cho dù anh luôn làm nàng tức điên lên, cho dù anh là một người đàn ông, nàng cũng không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp. Nếu trái tim nàng không vĩnh viễn bao bọc trong sắt thép để chống lại đàn ông, thì nó có thể đã chao đảo trước một người như anh.
“Thôi, tôi về để các anh ăn cho ngon miệng.” nàng lẩm bẩm, cố gắng hết sức rời mắt khỏi anh.
“Rõ là thế rồi,” Thomas xì giọng, ngay khi Caroline bắt đầu đi xuống đồi.
“Caroline!” Daniel ngăn nàng lại. Nàng ngoảnh lại, nhìn anh ta tò mò. “Nếu cô sợ về nhà một mình, tôi sẽ đi cùng cô.”
Từ vẻ mặt của mấy người đàn ông khi họ lần lượt nhìn anh ta chằm chằm, nàng biết rằng một lời đề nghị như thế sẽ khiến Daniel bị cười cho thối mũi. Nghĩ đến gã thổ dân là Caroline lại thấy rờn rợn, nhưng Matt đã nói gã vô hại và nàng tin tưởng Matt. Hơn nữa nàng cũng chẳng muốn thừa nhận là mình vẫn sợ trước mặt những gã đàn ông vô cảm này!
“Cám ơn vì lời đề nghị tốt bụng của anh, nhưng tôi không sợ đâu,” nàng nói nhanh và lại tiếp tục bước.
“Caroline!” Nàng mới đi chưa được dăm bước thị đã bị gọi giật lại, lần này là Matt.
“Gì nữa thế?” Nàng quay lại, nhíu mày ngạc nhiên khi thấy anh đang đi xuống đồi về phía nàng. Không phải là anh định hào hiệp đưa nàng về nhà đấy chứ? Kỳ lạ làm sao, tim nàng đập thình thịch trước ý nghĩ đó.
“Vì cô đang để lộ cho chúng tôi thấy cổ chân trần của cô…” Anh nói khẽ chỉ đủ để mình nàng nghe thấy, và giọng anh nhuốm một vẻ tức giận ngấm ngầm khiến nàng nổi nóng trước cả khi anh nói hết câu. “Chiều nay cô nên chọn chiếc váy khác đứng đắn hơn. Cái váy cô mặc hôm đến đây đã gần như để lộ ngực cô đấy.”
Khi nghe ra những lời anh nói, Caroline đứng thẳng người lên, đôi mắt nảy lửa. “Chiếc váy đó quá rộng, còn chiếc này tôi chỉ kẹp chân váy lên để đi lại cho đỡ vướng thôi!”
“Cứ cho là thế đi chăng nữa,” anh nghiêm nghị, “ở Connecticut này chúng tôi đã quen nhìn thấy phụ nữ ăn mặc kín đáo hơn rồi.”
Và rồi, trước khi Caroline có thể thốt ra bất cứ câu đáp trả giận dữ nào đang nảy ra trong đầu nàng, anh đã quay gót và bước về chỗ mấy cậu em trai. Họ đã đi xuống bên kia đồi.
“Mọi công dân cư ngụ trên trái đất!” Choang!
“Hãy cất lên tiếng hát dâng Chúa trời!” Choang!
“Phụng sự Người và Người sẽ ban ân!” Choang!
“Hãy đến bên Người với niềm vui hoan hỉ!” Choang!
Một tràng càu nhàu và la hét đồng thanh cất lên, nhưng bài thánh ca không có dấu hiệu lắng xuống. Caroline rên rỉ, lấy gối bịt tai lại. Sau khi làm hết mọi công việc của đêm hôm trước, nàng đã mỏi nhừ cả người. Vậy mà vừa tảng sáng nàng đã bị đánh thức! Thật không công bằng!
“Vì Chúa, Matt, anh có cần phải ồn ào thế không?” Tiếng càu nhàu đầu tiên là của Thomas hoặc Robert.
“Đến giờ dậy rồi, đồ lười biếng. Anh sẽ không chấp nhận sự lười nhác trong ngôi nhà này đâu.Mọi công dân cư ngụ trên Trái đất!” Choang!
“Ôi cha ơi, bọn con phải dậy ngay bây giờ ạ?” John kêu ca.
“Con biết rõ rồi còn hỏi. Davey, dậy đi. Đi học muộn là không xong đâu đấy. Hãy cất lên tiếng hát dâng Chúa trời!” Choang!
“Hôm nay bọn con nghỉ học không được sao cha? Bọn bạn con toàn ở nhà để giúp việc đồng áng mà? Hôm qua cha chẳng bảo chúng con rất được việc còn gì?”
“Hôm qua còn được nghỉ vì thầy giáo con lấy vợ thôi. Hôm nay thầy sẽ đi dạy trở lại, và các con cũng sẽ phải đến trường. Việc học rất quan trọng, John ạ. Cha và các chú vẫn có thể làm việc rất tốt khi không có các con. Cha muốn các con học đọc, viết và tính toán khi còn có cơ hội. Phụng sự Người và Người sẽ ban ân!” Choang!
“Được rồi, bọn em dậy rồi, bọn em dậy rồi! Anh gào thế thì đến cả người chết cũng phải dậy đấy!” Nàng nghĩ đó là giọng của Daniel.
“Tốt lắm. Hãy đến bên Người với niềm vui hoan hỉ!” Choang!
Lần này thì anh ta gõ rầm rầm vào cửa phòng Caroline. Nàng giật nảy mình, thò đầu ra khỏi gối và trừng trừng nhìn cánh cửa vẫn còn đang đóng chặt. Có thể, nếu nàng cứ lờ đi, con quái vật tàn bạo này sẽ bỏ cuộc và rút lui.
“Dậy đi, Quý cô Thích-ngủ-nướng!” Tiếng gọi dội vang qua cánh cửa. “Ở đây không chấp nhận cái thói nằm ì trên giường cả ngày của phe Bảo hoàng đâu! Đến giờ ăn sáng rồi!”
Caroline định gắt lên rằng anh ta nên cút xuống hỏa ngục thì hơn, nhưng rồi nàng nghĩ lại. Suy cho cùng Matt đã tốt bụng nhường giường cho nàng vào đêm qua (mặc dù anh ta đã giao hẹn rằng sẽ chỉ ngủ cùng Daniel cho đến khi nào họ sắp xếp được chỗ ngủ cho Caroline), và trước đó anh ta cũng đã rộng lượng cho nàng ở lại (mặc dù lời đề nghị ấy mang tính tư lợi). Hơn nữa, nếu nàng quát lại anh ta, chắc chắn Matt sẽ lập tức xông vào phòng để đích thân lôi nàng ra khỏi giường.
Vật thể kia lại đập rầm rầm vào cửa phòng nàng.
“Tôi dậy rồi đây! Dậy rồi đây!” Caroline hét lên.
“Đáng lẽ cô phải dậy từ trước rồi mới phải!”
Tiếng bước chân lùi dần cùng với những câu hát lạc điệu và những tiếng gõ chói tai. Caroline thở dài rồi rời khỏi giường.
Mười lăm phút sau nàng đã ăn mặc qua loa để vào bếp chuẩn bị cháo cho mọi người. Nàng đã búi tạm tóc lên, nhưng những sợi tóc ương bướng vẫn buông lòa xòa quanh tai và gáy. Trong lúc vội vã cài lưng váy, nàng đã cài nhầm hai cái móc, vậy nên phần vạt trước lúc này bị dúm dó lại trông rất khó coi. Phần đuôi váy quá dài khiến nàng cứ bị vấp liên tục, nhưng Caroline chẳng rảnh rang được một giây nào mà kẹp nó lên. Cả nhà đang cuống quýt tất bật, và Matt đã bảo rằng nàng chỉ có khoảng nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ còn tới trường.
Trong nhà vẫn tối om. Nàng phải nấu nướng dưới ánh sáng của một cặp nến bập bùng mờ tỏ. Daniel đã bị sai đi lấy bơ và sữa ở phòng lạnh gần bờ suối, còn lũ trẻ đang ở chỗ máy bơm nước bên ngoài nhà. Matt, Thomas và Robert thì tranh nhau cái gương nhỏ duy nhất để cạo râu ở phòng để đồ kế bên. Cái chậu sắt tây méo mó mà Matt đã dùng để đệm cho tiếng hát của anh ta sáng nay giờ đang đựng nước sôi. Không thấy cái ấm đâu, Caroline mới tìm quanh và phát hiện ra nó đang bị vứt chỏng chơ bên cạnh cái chậu. Khi nàng tới lấy nó và cố không nhìn hay chạm vào bất cứ người đàn ông đang cởi trần, nàng càm thấy một cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Ngước lên theo bản năng, nàng ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Matt. Trong một giây bất cẩn trước khi anh ta cụp mắt xuống, nàng có thể nhận ra trong đáy sâu đôi mắt màu xanh cô ban ấy sự ngưỡng mộ của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ hấp dẫn. Ánh mắt mê hoặc ấy khiến nàng sững lại, và rồi nàng ngoảnh đi. Người nàng run rẩy, tim đập thình thịch khi nàng rót đầy nước vào ấm và treo nó lên cái móc sắt bên trên bếp lửa. Phải mất vài phút nàng mới bình tĩnh lại được. Caroline còn chẳng dám thừa nhận với chính mình rằng ánh mắt thoáng qua đó đã tác động tới nàng mạnh đến mức nào. Với một sự cự tuyệt âm thầm, nàng đứng thẳng dậy, kiên quyết quay lưng lại với căn phòng liền kề. Tuy nhiên, nàng không thể làm ngơ khi có quá nhiều da thịt đàn ông phơi bày ngay bên cạnh. Cả ba người họ đều cởi trần và dường như hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của một người phụ nữ xa lạ ngay gần đó. “Cô hãy mang bữa trưa ra đồng cho chúng tôi. Chúng tôi có quá nhiều việc phải làm nên không quay về nhà được.” Matt bước vào bếp, mày râu nhẵn nhụi và có vẻ chẳng còn nhớ gì đến những cơn sóng ngầm cảm xúc vừa cuộn trào giữa họ trong một thoáng giây ngắn ngủi. Anh ta chùi xà phòng trên mặt bằng một cái khăn vải lanh. Caroline cố gắng không nhìn những vạt lông đen trải rộng trên mặt hay những bắp thịt rám nắng cuồn cuộn ở vai và cánh tay Matt khi anh ta giơ tay lấy cái áo đang treo ở lưng ghế rồi mặc nó vào. Mặc dù người đàn ông này có vô số khuyết điểm, nhưng nàng phải thừa nhận rằng anh ta có một cơ thể thật tuyệt vời. Nếu là trước đây trong một hoàn cảnh khác, hình ảnh Matt cởi trần có thể đã làm Caroline choáng váng. Nhưng vào lúc này, nàng chỉ có thể liếc nhìn anh ta khi nàng múc cháo cho mọi người, và cố gắng nén lại sự khó chịu mà hình ảnh ấy đã gây ra cho nàng bằng cách phớt lờ nó đi.
“Không biết món gì mà thơm thế.” Thomas thốt lên. Anh chàng này ăn rất khỏe. Caroline liếc nhìn anh ta mặc áo. Ngực anh ta gọn gàng, chắc nịch và khá nhẵn nhụi, nhưng nó không tác động mạnh đến nàng như thân hình nở nang của Matt. Bộ ngực lác đác những vạt lông màu nâu vàng của Robert cũng vậy. Nàng phải công nhận rằng mấy người đàn ông nhà Mathieson thật hấp dẫn, nhưng chỉ riêng vẻ ngoài của Matt mới có thể khiến phụ nữ nghẹt thở.
Nhưng dĩ nhiên nàng dứt khoát không phải là kiểu phụ nữ bị nghẹt thở bởi những thứ như thế rồi! Caroline vừa tự quả quyết với mình vừa khuấy cháo mạnh hơn mức cần thiết.
“Con đói quá.” Tiếng kêu này là của David, thằng bé đã vào nhà cùng với John. Chúng dừng lại ngay ngưỡng cửa để nhìn Caroline với vẻ do dự. Từ cách cư xử của chúng và của cả Thomas lẫn Robert trước mặt nàng, Caroline cảm thấy mình như một sinh vật kỳ lạ. Chẳng lẽ họ ít tiếp xúc với phụ nữ đến nỗi thực sự coi phụ nữ là nguy hiểm ư? Matt và Daniel, những người lớn hơn, thì bớt dè chừng với nàng, nhưng họ cũng chẳng mặn mà gì mấy.
“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay khi chú Daniel mang sữa về.” Nàng cố nở nụ cười ngập ngừng với lũ trẻ.
“Cháu muốn ăn ngay bây giờ!”
“Kiên nhẫn nào, Davey. Và hãy tỏ ra lễ phép,” Matt nói, cau mày với con trai.
“Hôm nay cô ta sẽ đi chứ ạ?” Nó rên rỉ mè nheo.
“Cha đã nói với con rồi, dì Caroline sẽ ở lại đây.”
“Con không muốn thế! Con muốn cô ta đi khỏi đây cơ!”
“Im miệng!” Matt gầm lên khi sự kiên nhẫn đã bị đẩy đến giới hạn. David nín lặng, mặc dù môi dưới nó trề ra phụng phịu.
Caroline thầm thở dài khi múc cháo vào trong những cái bát. Rõ ràng phải mất một thời gian nữa nàng mới có thể làm thân với David được.
“Con học bài chưa đấy?” Giọng Matt đã dịu dàng hơn. Davey gật đầu, vẫn còn tỏ vẻ chống đối.
“Đọc cho cha nghe nào.” Matt ngồi xuống bàn, nhìn con trai.
“Vì lỗi Adam, chúng ta mắc tội.” Bài thơ còn dài nữa, nhưng Caroline quá bận rộn nên không để ý nghe hết. Nhìn thẳng bé đọc thuộc bài cho cha nghe, nàng bỗng thấy tim mình nhói lên đau đớn. Cho dù chúng có muốn nàng ở đây hay không, thì lũ trẻ này vẫn là cháu của nàng, là chút máu mủ ruột già cuối cùng của nàng còn sót lại trên cõi đời này. Nàng sẽ cố gắng đối xử thật tốt với chúng. Việc đầu tiên trong ngày hôm nay của nàng sẽ là giặt giũ và vá lại đống quần áo nhàu nhĩ rách rưới cho chúng.
Daniel đã mang bơ và sữa về. Caroline đặt những bát cháo bốc hơi nghi ngút lên bàn,và cánh đàn ông lập tức mải miết ăn. Năm phút sau họ đã ăn xong và lũ trẻ bắt đầu đi ra cửa.
“Chúng tôi sẽ làm việc ở cánh đồng phía nam,” Matt nói với Caroline khi anh ta, Daniel và Thomas chuẩn bị rời đi. “Nó không xa lắm, cứ men theo bờ xuối là cô không thể nào lạc được. Nếu cô gặp vấn đề gì đó, chỉ cần hét to lên là chúng tôi sẽ nghe thấy. Thịt nguội, bánh mì, vài quả táo và ít rượu là đủ để chúng tôi cầm cự đến bữa tối rồi.”
“Vâng, thưa ông chủ,” Caroline chua ngoa đáp, hai tay nặng trĩu đống bát nhẵn như chùi mà nàng đang dọn khỏi bàn. Đầu óc nàng còn mải nghĩ đến việc sửa sang lại quần áo cho lũ trẻ, vậy nên nàng đã hoàn toàn quên bẵng những nhiệm vụ dường như bất tận khác đang chờ đợi mình. Thật tức điên khi Matt cho rằng nàng chẳng còn việc gì hay ho hơn để làm ngoài việc mang bữa trưa đến cho anh em nhà anh ta. Ngoài việc sửa sang quần áo cho lũ trẻ, nàng còn phải lau chùi cửa sổ, dọn dẹp các phòng ngủ, đánh bóng bàn ghế và sàn nhà, giặt, là và vá lại quần áo cho những người khác, cộng với vô số những việc vặt nữa. Vậy mà Matt làm như yêu cầu của anh ta hoàn toàn có lý vậy.
“Nếu cô muốn phản đối, thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi không có thời gian hay sự kiên nhẫn để lãng phí với thói đồng bóng của đàn bà đâu.”
“Thói đồng bóng ư!” Caroline thả đống bát loảng xoảng vào trong cái xô rồi quay phắt lại, hai tay chống nạnh. “Nói cho anh biết nhé, tôi không đồng bóng! Chính sự vô tâm của anh mới là điều khiến tôi phát cáu!”
“À, tôi hiểu rồi. Chúng tôi thật quá đáng khi đòi hỏi cô mang cho một bữa ăn nguội vào giữa ngày, đúng không? Vậy thì, chúng tôi sẽ về nhà để ăn một bữa nóng sốt vậy.”
Mắt họ giao nhau. Caroline buộc phải bực tức thừa nhận rằng anh ta đã thắng. Mang đồ ăn đến cho họ đúng là phiền phúc, nhưng lựa chọn còn lại sẽ khiến nàng càng vất vả hơn nữa. Nàng đã khao khát biết bao một mái nhà trong ít nhất là bốn năm qua. Bây giờ, khi đã toại nguyện, nàng nên biết ơn chứ không phải là giận dữ thế này. Nhưng thái độ của Matt khiến nàng muốn đổ ụp thứ gì đó lên đầu anh ta.
“Không, tôi sẽ đem đồ ăn đến cho các người,” nàng rít lên qua kẽ răng.
Matt nhún vai. “Tùy cô thôi.”
Rồi anh ta đi theo Robert và Thomas ra khỏi cửa. Không còn ai để trút giận thì ôm ấp sự bực tức mãi cũng chẳng ích gì. Caroline bèn hạ hỏa, vét nốt cháo ra bát, rót sữa cho Millicent, rồi ngồi xuống cái bàn đã được dọn sạch sẽ để ăn bữa sáng của mình. Chăm sóc cả một ngôi nhà toàn đàn ông con trai sẽ là một nhiệm vụ rất khó nhằn. Rõ ràng nàng sẽ phải làm việc suốt từ sáng sớm tới tận đêm khuya, ngày này qua ngày khác, cho đến lúc những ngón tay tê dại mà chẳng nhận được chút đền đáp nào. Tuy nhiên, có một mái nhà đã là quá tuyệt vời rồi. Khi biết chắc rằng mỗi bữa đều sẽ có thức ăn trên bàn, hàng đêm sẽ được ngả lưng trên cùng một chiếc giường, và sẽ không có ai hay thứ gì đe dọa, nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, đến mức chỉ muốn nhấm nháp mãi cảm giác ấy. Sẽ phải nỗ lực lắm nàng mới có thể làm quen với những hành động bất thường của quá nhiều đàn ông trong nhà, nhưng nàng có thể làm được. Nàng chỉ cần cho mình và những người thân mới đầy khiếm nhã này thời gian để thích nghi. Nàng phải kiềm chế sự nóng nảy trong khi chờ đợi.
Vài tiếng sau, Caroline gói bánh mì mới nướng vào trong một mảnh vải rồi xếp chúng vào xô, bên trên một khoanh thịt lợn muối đã được cắt lát sẵn mà nàng tìm thấy trong nhà hun khói. Bốn người đàn ông trưởng thành sẽ ăn hết một lượng đồ ăn đáng kể, và nàng đã có một trải nghiệm chẳng mấy vui vẻ gì với sự háu ăn của nhóm người này. Cau mày suy ngẫm, nàng bèn gói thêm một ổ bánh nữa, rồi cho thêm vào đó vài quả táo và một bó hành.
Tay cầm xô, tay ôm bình rượu, Caroline bước ra cửa. Tiết trời lạnh lẽo nhưng nắng vẫn rực rỡ y như hôm qua. Thường thường nàng sẽ đội một chiếc mũ bonnet để bảo vệ làn da khỏi ánh nắng mặt trời, nhưng nàng không muốn quay trở lên gác để moi nó ra từ trong va li. Nàng cũng đã có chút thời gian để chải lại tóc, búi nó lên sau gáy theo kiểu đơn giản như mọi khi. Váy nàng lấm bẩn vì lau chùi dọn dẹp, nhưng bây giờ móc áo đã được cài lại chính xác. Đây là cái váy giản dị nhất của Caroline, nhưng nó vẫn quá đẹp so với công việc tay chân vất vả mà nàng đang phải làm. Phần ngực váy ôm sát người được may bằng vải cotton màu hồng đậm, những dải muslin trắng viền quanh cái cổ rộng hình bầu dục, và phần tay của lớp áo lót bên trong cũng được may từ vải muslin. Lớp váy ngoài, được móc lên ở phía sau theo mốt bấy giờ, cũng bằng vải cotton mày hồng đậm như phần thân trên, trong khi lớp váy lót bằng lanh có màu nâu sẫm sọc trắng. Hết thảy váy của Caroline đều được thiết kế để thu hút sự chú ý cũng như làm tôn lên vẻ đẹp đặc biệt của nàng. Cha nàng thường thích dẫn con gái đi quanh bất cứ thành phố nào mà họ đang có mặt để nhử những đối thủ tới bàn cờ bạc của ông vào buổi tối. Nhưng vì nàng đã bị sút cân nên bây giờ chiếc váy trở nên quá rộng, và nó đã bắt đầu sờn mòn quanh các đường viền. Đôi giày cao gót đi kèm với nó đã bị nàng bỏ lại và thay thế bằng đôi giày da đế thấp màu nâu nhạt thiết thực hơn. Kết quả là cái váy trông lại càng xệ xuống và lùng thùng hơn nữa; cũng may là nàng đã kịp lấy mấy cái ghim và kẹp gọng phần váy lót bên trong lên cho khỏi vướng chân. Chắc chắn sẽ chẳng có ai lấy làm chướng mắt với việc cổ chân nàng bị lộ một ít vì biện pháp tạm thời này. Hơn nữa, làm gì có ai ở đây đâu mà nhìn thấy cơ chứ?
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cánh tay nàng nổi da gà. Vừa đi, Caroline vừa liếc nhìn về phía khu rừng. Bây giờ trông nó càng đáng sợ hơn bao giờ hết. Matt đã dặn phải men theo con suối. Chà, nàng sẽ làm vậy, với điều kiện con suối chỉ băng qua những khu đất đã được phát quanh. Nàng sẽ chẳng đời nào đi vào trong rừng một mình đâu. Mặc xác cho anh em nhà Mathieson chết đói ra đấy!
May thay, con suối không dẫn vào rừng, Caroline sải bước, cố gắng không giật mình hoảng hốt trước mỗi tiếng động lạ lùng. Vai nàng mỏi nhừ vì xô thức ăn và bình rượu. Vùng đồng quên thật bao la, những hàng cây cao sừng sững như núi. Hết thảy mọi thứ ở thế giới mới này đều có vẻ to lớn hơn bản sao của chúng ở nước Anh! Khi nghĩ về điều đó, Caroline chợt hình dung ra vẻ to cao của anh em nhà Mathieson và thầm nhủ thêm rằng, ngay cả đàn ông cũng vậy.
Bỗng dưng có thứ gì đó chuyển động ở phía cánh rừng. Một thứ gì đó to lớn, dường như đang di chuyển song song với nàng mà nàng chỉ thấy nó loáng thoáng qua khóe mắt. Nàng liên quay ngoắt sang bên trái, đôi mắt tìm kiếm dưới những bụi cây thấp rậm rạp. Nhưng lúc ấy lại chẳng có lấy một nhành cây nào rung động.
Tuy nhiên, nàng chắc chắn là nó ở đó. Chẳng còn để ý gì tới sức nặng của xô thức ăn và bình rượu nữa, Caroline vừa sải bước thật nhanh vừa liên tục liếc vội vào rừng.
Con suối vắt qua một sườn đồi thấp mọc đầy cỏ. Caroline thề với lòng rằng nếu lên đến đỉnh đồi mà vẫn không thấy anh em nhà Mathieson, nàng sẽ quay về nhà ngay lập tức. Nhưng ý nghĩ gớm ghiếc kia lại hiện lên, liệu nàng quay về thì có an toàn hơn không? Cho dù thứ đang theo dõi nàng là gì – nếu quả thực nàng đang bị theo dõi – thì nó chắc chắn cũng sẽ bám theo nàng.
Nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng cao khi Caroline vội vã leo lên đồi. Lòng bàn tay nàng mướt mồ hôi cho dù cổ họng đang khô khốc. Khi lên tới dỉnh đồi, nàng ngoảnh nhìn lại – và kinh hãi nhận ra quả thực có một thứ gì đó đang theo dõi mình. Hay đúng hơn là một người nào đó.
Một gã thổ dân không mặc gì ngoài một miếng vải quấn ngang phần thắt lưng, trên người vẽ đầy vệt xanh đỏ đang đứng bên dưới những tán cây. Da gã có màu đất sét đậm, mái tóc đen rũ xuống tận vai, và khuôn mặt sắt đanh như một con chim ưng đang săn mồi. Gã đang nhìn nàng chăm chú, và ngay khi Caroline nhận thấy sự có mặt của gã, gã bắt đầu thoăn thoắt di chuyển về phía nàng.
Caroline há hốc miệng, ước gì con quỷ hiện hình kia chỉ là một sự tưởng tượng do trí óc nàng thêu dệt nên. Nhưng khi gã không biến mất, mà thay vào đó vẫn tiếp tục tiến về phía nàng, nàng bắt đầu lùi lại. Cái xô tuột khỏi tay nàng và lăn lông lốc xuống đường, làm rớt hết thức ăn ra ngoài. Chiếc bình cũng rơi xuống, đổ nghiêng trong đám cỏ cao, nhưng do được nút chặt nên rượu không bị chảy ra.
“Unnhh!” Gã đàn ông nhìn nàng chằm chằm, chỉ trỏ loạn xạ, và thế là quá đủ với Caroline. Nàng giơ cả hai nắm tay lên miệng và hét toáng lên.
Nghe thấy say lưng có tiếng hét gọi, nàng nhẹ nhõm nhận ra anh em nhà Mathieson đang ở ngay gần đó. Gã thổ dân cũng nghe thấy, và dừng lại như thể do dự. Caroline lại thét lên, rồi quay người bỏ chạy. Đúng lúc đó, Raleigh từ đâu chạy tới sượt qua người nàng, sủa dữ dội và lao như bay về phía gã thổ dân. Nhìn thấy con chó khổng lồ, gã bèn quay gót chạy biến.
“Cái quái gì thế?” Cho dù chân khập khiễng, nhưng Matt là người chạy tới chỗ nàng đầu tiên. Caroline không biết là do anh ở gần nàng nhất hay sự hốt hoảng của nàng đã khiến anh có một nỗ lực phi thường. Tất cả những gì nàng biết khi lao mình vào ngực anh là anh thật rắn chắc, an toàn, quen thuộc và có thực, và trong lúc sợ hãi này, nàng rất cần anh. Áp mặt vào bộ ngực cứng rắn ấm áp của anh, những ngón tay níu lấy lớp vải áo lanh mềm mại, nàng có thể cảm nhận sức mạnh không gì lay chuyển của anh trên ngực nàng; đùi nàng ép vào những bắp chân cứng như sắt của anh, mũi nàng ngập đầy mùi hương đàn ông. Nhưng đôi tay đang ôm vòng quanh người nàng theo bản năng bỗng buông xuống. Anh nắm lấy khuỷu tay nàng và đẩy nàng ra. Cử chỉ này là không cần thiết. Khi Caroline nhận ra sự sợ hãi đã khiến mình làm gì, nàng liền lùi lại ngay. Má nàng đỏ bừng. Đúng lúc đó, ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt anh.
Chỉ trong một thoáng khi họ nhìn nhau, ký ức về buổi sáng nay lại trải ra giữa họ. Đôi mắt Caroline mở to trước thứ mà nàng đã một lần nhận thấy trong mắt anh. Đôi mắt xanh biếc của Matt sáng rực lên trên khuôn mặt sẫm màu, bồn chồn, ham muốn – và rồi, trước khi nàng có thể chắc chắn, hoặc thậm chí phản ứng bằng một sự rùng mình ác cảm, chúng lập tức biến đổi. Ngay khi Robert, Thomas và Daniel chạy huỳnh huỵch tới chỗ họ, sức nóng mãnh liệt trong đáy mắt xanh thăm thẳm ấy vụt tắt. Chúng trở nên vô cảm, lạnh lùng và xa cách, khiến Caroline tự hỏi liệu có phải nàng vừa nhìn nhầm không? Phải chăng vì sự nhạy cảm quá đỗi của nàng với những chuyện thế này mà nàng đã tưởng tượng ra niềm khao khát trong đôi mắt ấy?
“Có chuyện gì vậy?” Daniel vừa hỏi vừa thở hồng hộc. Bàn tay Matt đã buông khuỷu tay nàng. Vẫn còn run rẩy, Caroline rời mắt khỏi Matt để nhìn em trai anh.
“Có một gã thổ dân,” nàng trả lời bằng giọng run run, chỉ vào chỗ gã đàn ông đó vừa đứng lúc nãy. “Hắn xông ra từ khu rừng đằng kia.”
“Nhặng xị lên chỉ vì một gã Da Đỏ thôi ư?” Robert gay gắt nói. Ánh mắt nàng xoay sang anh ta, nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Thomas đã kêu lên.
“Thức ăn của chúng ta!” anh ta chỉ vào chỗ đồ ăn đã được nàng chuẩn bị cẩn thận nay chỉ còn mấy quả táo và bó hành. Raleigh, với vẻ mặt hớn hở, đang ngấu nghiến một ổ bánh mì. Ngay cả khi cánh đàn ông đồng thanh hét toáng lên, con chó nuốt vội ổ bánh mì đó và ngoạm lấy ổ thứ hai, lôi nó ra khỏi miếng vải bọc.
“Bỏ xuống! Bỏ xuống, đồ láo toét!”
Cả bốn người đàn ông đều chạy xuống sườn đồi theo phản xạ tự nhiên. Raleigh liền chạy biến vào rừng với ổ bánh mì ngoạm trong miệng, còn Robert và Thomas thì vừa la hét vừa đuổi theo sau nó. Matt và Daniel đã bỏ dở việc rượt đuổi khi mới chạy xuống được nửa chừng con dốc, vì thấy rõ việc đó là vô ích. Cảm thấy phần nào tội lỗi - mặc dù nàng không biết tại sao mình lại phải chịu trách nhiệm với những gì đã xảy ra – Caroline trông theo Matt. Anh đang nhặt mấy quả táo và mấy cọng hành nằm lăn lóc trên đường mà không buồn nhìn nàng lấy một lần. Chỗ thịt lợn muối xông khói rõ ràng cũng đã chịu chung số phận với ổ bánh mì.
“Đó là một gã thổ dân thật mà,” Caroline thanh minh khi Matt leo trở lên.
“Thường thường những người Da Đỏ ở quanh đây rất thân thiện. Thi thoảng chúng tôi còn giao dịch với họ. Chắc chắn là anh ta muốn gì đó, và những tiếng hét của cô đã làm anh ta sợ.” Vẻ mặt Matt hoàn toàn không biểu lộ điều gì, nhưng Caroline cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Nàng cũng thấy mình ngớ ngẩn nữa, khi hoảng hốt chỉ vì một người thổ dân (mặc dù lúc đó nàng chẳng thấy ngớ ngẩn chút nào) và cả chuyện nàng tưởng lầm rằng Matt đã bị mình thu hút.
“Ít ra rượu cũng không bị làm sao.” Daniel mừng rỡ nhặt cái bình và giơ nó lên khi tới chỗ họ.
“Tuyệt quá nhỉ. Chúng ta sẽ ‘được’ nhắm rượu với táo và hành,” Robert mỉa mai nói. Anh ta cũng đã đi lên đỉnh đồi cùng với Thomas, người xách cái xô rỗng không trong tay.
“Chỉ vì cô ta sợ một người Da Đỏ.” Giọng Thomas cũng đầy nhạo báng.
“Bởi vì con chó bất trị của các anh đã ăn mất thức ăn thì đúng hơn!” Caroline xoay sang Thomas, hai tay chống nạnh.
“Cô không thể đổ tội lên đầu Raleigh khi chính cô làm rơi cái xô trước!”
“Ồ, tôi không thể đổ tội cho nó sao? Coi chừng có ngày tôi cho nó vào nồi đấy!”
“Cô mà làm gì nó thì….”
“Đủ rồi!” Matt gầm lên, và Caroline nhăn mặt trước âm lượng khủng khiếp của tiếng quát ấy. Nhưng có như thế thì Thomas và những người còn lại mới im lặng được. “Táo và rượu cũng đủ giúp chúng ta ấm bụng cho đến bữa tối. Có những ngày chúng ta còn không có nhiều như thế mà ăn kìa. Nhưng lúc chuẩn bị bữa tối, cô cũng nhớ cho rằng hôm nay chúng tôi không có gì mấy bỏ bụng nhé.”
Câu nói cuối cùng dành cho Caroline là một lời nhắc nhở không mấy tế nhị về thiếu sót của nàng tối hôm qua.
“Ồ, anh cứ yên tâm, lần này tôi sẽ chuẩn bị đủ cho toàn bộ quân lính của nhà vua!”
“Quân của Cromwell thì đúng hơn.” Nói đến đó, Matt mỉm cười với Caroline. Môi anh chỉ khẽ nhếch lên nhưng cũng đủ khiến mắt nàng mở to trước vẻ điển trai đến sững sờ của anh. Cho dù anh là một kẻ theo phe Cộng hòa, cho dù anh luôn làm nàng tức điên lên, cho dù anh là một người đàn ông, nàng cũng không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp. Nếu trái tim nàng không vĩnh viễn bao bọc trong sắt thép để chống lại đàn ông, thì nó có thể đã chao đảo trước một người như anh.
“Thôi, tôi về để các anh ăn cho ngon miệng.” nàng lẩm bẩm, cố gắng hết sức rời mắt khỏi anh.
“Rõ là thế rồi,” Thomas xì giọng, ngay khi Caroline bắt đầu đi xuống đồi.
“Caroline!” Daniel ngăn nàng lại. Nàng ngoảnh lại, nhìn anh ta tò mò. “Nếu cô sợ về nhà một mình, tôi sẽ đi cùng cô.”
Từ vẻ mặt của mấy người đàn ông khi họ lần lượt nhìn anh ta chằm chằm, nàng biết rằng một lời đề nghị như thế sẽ khiến Daniel bị cười cho thối mũi. Nghĩ đến gã thổ dân là Caroline lại thấy rờn rợn, nhưng Matt đã nói gã vô hại và nàng tin tưởng Matt. Hơn nữa nàng cũng chẳng muốn thừa nhận là mình vẫn sợ trước mặt những gã đàn ông vô cảm này!
“Cám ơn vì lời đề nghị tốt bụng của anh, nhưng tôi không sợ đâu,” nàng nói nhanh và lại tiếp tục bước.
“Caroline!” Nàng mới đi chưa được dăm bước thị đã bị gọi giật lại, lần này là Matt.
“Gì nữa thế?” Nàng quay lại, nhíu mày ngạc nhiên khi thấy anh đang đi xuống đồi về phía nàng. Không phải là anh định hào hiệp đưa nàng về nhà đấy chứ? Kỳ lạ làm sao, tim nàng đập thình thịch trước ý nghĩ đó.
“Vì cô đang để lộ cho chúng tôi thấy cổ chân trần của cô…” Anh nói khẽ chỉ đủ để mình nàng nghe thấy, và giọng anh nhuốm một vẻ tức giận ngấm ngầm khiến nàng nổi nóng trước cả khi anh nói hết câu. “Chiều nay cô nên chọn chiếc váy khác đứng đắn hơn. Cái váy cô mặc hôm đến đây đã gần như để lộ ngực cô đấy.”
Khi nghe ra những lời anh nói, Caroline đứng thẳng người lên, đôi mắt nảy lửa. “Chiếc váy đó quá rộng, còn chiếc này tôi chỉ kẹp chân váy lên để đi lại cho đỡ vướng thôi!”
“Cứ cho là thế đi chăng nữa,” anh nghiêm nghị, “ở Connecticut này chúng tôi đã quen nhìn thấy phụ nữ ăn mặc kín đáo hơn rồi.”
Và rồi, trước khi Caroline có thể thốt ra bất cứ câu đáp trả giận dữ nào đang nảy ra trong đầu nàng, anh đã quay gót và bước về chỗ mấy cậu em trai. Họ đã đi xuống bên kia đồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook