Nơi Nào Xuân Sinh
-
Chương 27
Hôm đó lúc Tiêu Thệ trở về nhà, trời đã tối mịt, cậu ngây thơ mờ mịt nghĩ: Từ ba người cùng nhau về nhà biến thành hai người cùng nhau về nhà, đó là hẹn hò sao? Cậu thích tán gẫu với Trần Thiến, có rất nhiều chủ đề muốn nói, đó là hẹn hò sao? Hay là phải giống như trong quyển truyện tranh của Trần Thần mới gọi là hẹn hò?
Tiêu Thệ không minh bạch nổi, thế nhưng cậu cảm thấy mình tuyệt đối không, cũng không dám làm như vậy với con gái, vì vậy hẹn hò hẳn là câu trước rồi.
Gần đây mỗi sáng đều sẽ "chào cờ", cậu có xem vài quyển sách sinh lý, cũng không sao cả, vì là tuổi mới lớn nên đành chịu thôi. Sách viết tốt nhất là không thủ dâm, cậu cũng không biết thủ dâm là thế nào, chỉ có thể chờ đợi hiện tượng tự nhiên này tự mình biến mất.
Nhưng hẹn hò, nắm tay chắc cũng có thể. Có điều nắm tay có gì tốt nhỉ? Tiêu Thệ dùng tay trái nắm lấy tay phải, tâm trạng vẫn cứ thản nhiên, không khỏi nở nụ cười.
Cậu không tốn nhiều tâm tư vào vấn đề này, ngược lại lại luôn nghĩ làm thế nào đưa bộ quần áo trong cặp cho Hà Xuân Sinh —— Hà Xuân Sinh nhất định sẽ đến dự thi, Tiêu Thệ tin tưởng chuyện này, lúc đó đưa cho cậu ấy vậy.
Thế nhưng cậu ấy có sững sờ nữa không? Tiêu Thệ khẽ thở dài. Nghĩ đến vẻ mặt Hà Xuân Sinh, lòng cậu hơi bất an. Cảm giác bất an tràn lan trong lòng cậu, khiến cậu thậm chí còn có chút đau đớn.
Mấy hôm thi, quả nhiên Hà Xuân Sinh đúng hẹn tới trường học. Tiêu Thệ do dự, luôn cảm thấy không có dịp nào thích hợp, mãi đến tận hôm thi xong, Trần Thiến nói muốn cùng cậu đi dạo, Tiêu Thệ rốt cuộc mới hạ quyết tâm. Cậu nói với Trần Thiến: "Cậu đợi tớ một chút, tớ về phòng học đưa đồ cho bạn cùng lớp."
Vừa nãy lúc cậu đi ra, Hà Xuân Sinh cũng không rời khỏi chỗ, xem ra cũng sẽ không lập tức về nhà. Tiêu Thệ vội vội vàng vàng trở lại phòng học, quả nhiên trong phòng học chỉ còn một mình Hà Xuân Sinh.
Như vậy là tốt nhất, nếu bị người khác trông thấy, không chừng Hà Xuân Sinh sẽ thẹn quá hóa giận.
Nhưng Tiêu Thệ hoàn toàn không nghĩ tới, Hà Xuân Sinh lại phản ứng mạnh như vậy. Mãi đến tận lúc bị hắn đẩy xuống đất, Tiêu Thệ vẫn còn ngẩn ngơ. Nhưng lúc cảm thấy cánh tay đau đớn, rồi nhìn thấy vẻ mặt Hà Xuân Sinh muốn nói lại thôi, cậu bỗng nhiên hiểu ra, mình đã xúc phạm đến lòng tự trọng của Hà Xuân Sinh, thêm một lần nữa.
"Đây là của cô Lâm bảo tôi đưa cho cậu." Mặc dù tay đau, Tiêu Thệ vẫn nỗ lực nói dối.
Hà Xuân Sinh hiển nhiên nhìn thấu lời nói dối của cậu, hắn nói: "Tôi không cần, tôi sẽ kiếm tiền, tiền cậu cho tôi, tôi cũng sẽ trả —— cậu không cần phải thương hại tôi."
Vẻ mặt Hà Xuân Sinh rất lạnh nhạt, Tiêu Thệ nghĩ hắn sẽ quay đầu rời đi, nhưng hắn lại không.
Hà Xuân Sinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Tiêu Thệ, kéo cậu đứng dậy. Động tác hắn nhẹ nhàng như thế, thế nhưng Tiêu Thệ lại thấy tâm phiền ý loạn. Cậu cảm thấy nơi Hà Xuân Sinh chạm vào hệt như có điện, khiến cậu cực kỳ không thoải mái.
"Tôi không phải ý đó." Tiêu Thệ nói năng lộn xộn. Cậu không biết Hà Xuân Sinh có thể hiểu rõ ý mình không: Cậu không xem thường Hà Xuân Sinh, không có ý cười nhạo hắn, cậu chỉ muốn giúp đỡ hắn, trở thành bạn bè với hắn thôi.
"Đi phòng y tế sát trùng một chút đi." Hà Xuân Sinh nói.
Tiêu Thệ chưa bao giờ nghe được giọng điệu hắn dịu dàng đến thế, cứ như làm sai chuyện gì đó rồi cầu xin tha thứ vậy —— Nhưng Hà Xuân Sinh làm sai chuyện gì? Tiêu Thệ mơ màng không nghĩ ra được, à, đúng rồi, vết thương, Hà Xuân Sinh đẩy cậu.
"Không cần đâu. Bình thường trầy da, hôm sau là tốt rồi." Tiêu Thệ nói. Sau khi nói xong lại bắt đầu giải thích nguồn gốc bộ quần áo, dùng hết khả năng nói dối trong đời cậu nói cho Hà Xuân Sinh bộ quần áo này là cô Lâm cho hắn.
Hà Xuân Sinh có tin hay không, Tiêu Thệ cũng không biết. Cậu chỉ biết, Hà Xuân Sinh nắm lấy cánh tay mình không buông, cậu càng lúc càng thấy hoang mang, chỉ cảm thấy cánh tay dường như không còn là của mình nữa.
Tại sao lại như vậy? Tiêu Thệ cảm thấy trước mặt Hà Xuân Sinh, khả năng tự chủ, khả năng ngôn ngữ của cậu đều biến mất cả. Cậu bị đôi mắt dường như có thể nhìn thấu hết tất cả hút lấy, không chỉ cảm thấy không có chốn dung thân, lại còn hết sức xấu hổ.
Tiêu Thệ cực kỳ ủ rũ đi ra khỏi phòng học. Cho đến khi đã cùng Trần Thiến về nhà, trong đầu cậu cũng chỉ toàn là đôi mắt của Hà Xuân Sinh.
Có lẽ cậu không nên đến gần Hà Xuân Sinh nữa. Tiêu Thệ thầm hạ quyết tâm, hành vi của cậu đối với Hà Xuân Sinh có vẻ cao cao tại thượng như vậy, cậu thật sự không biết nên làm thế nào để tiếp xúc với hắn —— bạn bè có lẽ chỉ là hy vọng xa vời, không bằng cứ làm một người bạn học bình thường vậy.
Lại giống như trước đây, không để ý tới nhau, không quen biết nhau, không phải rất tốt sao?
Nếu trước nay cậu chưa từng nói câu nào với Hà Xuân Sinh, bọn họ đến tốt nghiệp cũng không quen biết, sau khi tốt nghiệp, Hà Xuân Sinh sẽ giống như những người bạn học thời tiểu học, ít lâu sau đã không nhớ nổi, như vậy là tốt nhất.
Nhưng, Tiêu Thệ thầm nghĩ, luôn có vài người khiến người khác ghi tạc trong lòng, rất khó quên.
Tiêu Thệ không nhớ rõ lúc nào thì biết tin sau khi nghỉ hè mình phải chuyển trường đến Hạ thành. Có lẽ là sau khi thi học kỳ không lâu. Không biết vì sao khi nghe được tin tức này, cậu có chút tiếc nuối, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm —— cậu sắp rời khỏi nơi này, bất đắc dĩ phải đi, vì vậy không ai có thể trách cứ bất kỳ quyết định nào của cậu.
Vì vậy, thứ bảy sau kỳ thi, lúc trở lại trường, cô Lâm giao bài tập hè của Hà Xuân Sinh cho Tiêu Thệ, bảo cậu đưa cho Hà Xuân Sinh, lòng Tiêu Thệ cũng không phiền muộn, chỉ còn bình tĩnh. Cậu đi nói với Hà Xuân Sinh một câu tạm biệt, sau đó sẽ không còn phiền não vì hắn nữa.
Hôm đó cậu gặp Trần Thiến, Trần Thiến có vẻ không vui, trên đường về nhà, cô bé cũng không ríu rít trò chuyện như thường ngày nữa. Tiêu Thệ hỏi cô bé: "Cậu không vui à?"
Trần Thiến tủi thân nhìn Tiêu Thệ một chút, nói: "Tất nhiên tớ không vui rồi, cậu không gọi cho tớ cuộc điện thoại nào."
"Không phải cậu sợ cha mẹ cậu nghe được sao?" Tiêu Thệ hỏi lại, quả thật cậu cũng không cảm thấy muốn gọi điện cho Trần Thiến, nhưng trước khi nghỉ hè Trần Thiến có nói câu này.
"Cậu có thể gọi vào khoảng hơn mười giờ sáng từ thứ hai tới thứ sáu, lúc đó bọn họ đi làm rồi." Trần Thiến nói.
"Được." Tiêu Thệ suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nói cho Trần Thiến, "Học kỳ sau tớ phải chuyển trường đi Hạ thành."
Trần Thiến nhìn cậu, bỗng nhiên rơi nước mắt. Tiêu Thệ nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể lấy khăn giấy trong cặp đưa cho cô bạn, cô bé khóc một lúc rồi nói: "Sao cậu không nói cho tớ biết?"
"Tớ cũng vừa mới biết thôi."
"Vậy cậu đi Hạ thành rồi, có thể gọi điện thoại cho tớ không?"
"Tớ sẽ." Có thể là vậy nhỉ?
Có lẽ nhận được cam kết đó, cô bé không khóc lóc nữa. Tiêu Thệ bỗng nhiên mềm lòng, cậu nghĩ: Trần Thiến thật sự thích mình rồi.
Được con gái thích cũng không phiền não gì mấy, ngay cả lúc sắp chia tay, Tiêu Thệ cũng không cảm thấy buồn. Cậu cảm thấy "thích" đại khái là một chuyện rất vui vẻ, chỉ là cậu không nghĩ tới, "tình cảm" của bọn họ có lẽ sẽ xa mặt cách lòng.
Tiêu Thệ không nhớ rõ mối tình đầu của cậu và Trần Thiến, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được lần cuối cùng gặp mặt Hà Xuân Sinh. Một màn bất ngờ kia giống như một nét bút vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt trong ký ức cậu. Đến nỗi, nhiều năm sau đó, lúc cậu và Trần Thiến gặp lại nhau trong sân trường đại học, thứ hiện lên trong đầu cậu chỉ là ngọn lửa cất giấu trong đôi mắt của Hà Xuân Sinh.
***
Sau đó, Tiêu Thệ dần dần trưởng thành, tiếp thu tri thức về giới tính, muốn tìm hiểu vì sao mình hay mơ thấy cảnh mình và một người cùng giới tính tiếp xúc thân mật. Y từng làm trắc nghiệm xu hướng tính dục, y là thẳng, cũng từng xem video về nam và nữ, rồi nam và nam, y có phản ứng với video trước, đối với video sau chỉ có bài xích. Trước khi y và Trần Thiến qua lại, y cũng từng có hai người bạn gái, tất nhiên cũng không ngây thơ gì, đều đã xảy ra quan hệ xác thịt cả. Y cảm thấy mình cũng không có gì khác người —— y chỉ có phản ứng với nữ giới. Không nghi ngờ gì nữa, y không phải đồng tính.
Thậm chí lúc học đại học, có người bạn nam từng theo đuổi y, y chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, hoàn toàn không thể sinh ra bất kỳ cảm giác gì.
Nhưng mỗi khi giấc mộng kéo đến, Hà Xuân Sinh cũng giống như ngày hôm đó, xâm lược môi miệng y, mà y lại luôn dễ dàng ở trong giấc mộng này di tinh.
Hà Xuân Sinh cứ như một lời nguyền, Tiêu Thệ muốn quên, lại càng không thể quên được. Cuối cùng, y bỏ cuộc, nghĩ: Dù sao cũng chỉ là người trong mơ, cả đời này cũng không gặp lại, mơ giấc mơ như vậy vài lần, có lẽ cũng chẳng sao.
Lúc học đại học, Tiêu Thệ gia cảnh vẫn tốt, y ăn mặc tươm tất, dung mạo đẹp đẽ, vóc dáng cao ráo. Sau sự kiện lúc học trung học, y hâm mộ những cậu trai có vóc người cường tráng, rồi bắt đầu rèn luyện thân thể, cho nên vóc người y cũng cực kỳ đẹp. Y vô cùng hấp dẫn người khác, cũng yêu đương với vài cô, hoàn thành con đường tu hành mà sinh viên đại học nào cũng phải trải qua.
Trần Thiến tình cờ gặp lại Tiêu Thệ vào năm thứ ba đại học, bọn họ nhận ra nhau giữa xứ người, nhờ cảm giác nhớ nhà mà xích lại gần nhau, rồi nhanh chóng trở thành một đôi tình nhân khiến người người hâm mộ.
Tiêu Thệ không minh bạch nổi, thế nhưng cậu cảm thấy mình tuyệt đối không, cũng không dám làm như vậy với con gái, vì vậy hẹn hò hẳn là câu trước rồi.
Gần đây mỗi sáng đều sẽ "chào cờ", cậu có xem vài quyển sách sinh lý, cũng không sao cả, vì là tuổi mới lớn nên đành chịu thôi. Sách viết tốt nhất là không thủ dâm, cậu cũng không biết thủ dâm là thế nào, chỉ có thể chờ đợi hiện tượng tự nhiên này tự mình biến mất.
Nhưng hẹn hò, nắm tay chắc cũng có thể. Có điều nắm tay có gì tốt nhỉ? Tiêu Thệ dùng tay trái nắm lấy tay phải, tâm trạng vẫn cứ thản nhiên, không khỏi nở nụ cười.
Cậu không tốn nhiều tâm tư vào vấn đề này, ngược lại lại luôn nghĩ làm thế nào đưa bộ quần áo trong cặp cho Hà Xuân Sinh —— Hà Xuân Sinh nhất định sẽ đến dự thi, Tiêu Thệ tin tưởng chuyện này, lúc đó đưa cho cậu ấy vậy.
Thế nhưng cậu ấy có sững sờ nữa không? Tiêu Thệ khẽ thở dài. Nghĩ đến vẻ mặt Hà Xuân Sinh, lòng cậu hơi bất an. Cảm giác bất an tràn lan trong lòng cậu, khiến cậu thậm chí còn có chút đau đớn.
Mấy hôm thi, quả nhiên Hà Xuân Sinh đúng hẹn tới trường học. Tiêu Thệ do dự, luôn cảm thấy không có dịp nào thích hợp, mãi đến tận hôm thi xong, Trần Thiến nói muốn cùng cậu đi dạo, Tiêu Thệ rốt cuộc mới hạ quyết tâm. Cậu nói với Trần Thiến: "Cậu đợi tớ một chút, tớ về phòng học đưa đồ cho bạn cùng lớp."
Vừa nãy lúc cậu đi ra, Hà Xuân Sinh cũng không rời khỏi chỗ, xem ra cũng sẽ không lập tức về nhà. Tiêu Thệ vội vội vàng vàng trở lại phòng học, quả nhiên trong phòng học chỉ còn một mình Hà Xuân Sinh.
Như vậy là tốt nhất, nếu bị người khác trông thấy, không chừng Hà Xuân Sinh sẽ thẹn quá hóa giận.
Nhưng Tiêu Thệ hoàn toàn không nghĩ tới, Hà Xuân Sinh lại phản ứng mạnh như vậy. Mãi đến tận lúc bị hắn đẩy xuống đất, Tiêu Thệ vẫn còn ngẩn ngơ. Nhưng lúc cảm thấy cánh tay đau đớn, rồi nhìn thấy vẻ mặt Hà Xuân Sinh muốn nói lại thôi, cậu bỗng nhiên hiểu ra, mình đã xúc phạm đến lòng tự trọng của Hà Xuân Sinh, thêm một lần nữa.
"Đây là của cô Lâm bảo tôi đưa cho cậu." Mặc dù tay đau, Tiêu Thệ vẫn nỗ lực nói dối.
Hà Xuân Sinh hiển nhiên nhìn thấu lời nói dối của cậu, hắn nói: "Tôi không cần, tôi sẽ kiếm tiền, tiền cậu cho tôi, tôi cũng sẽ trả —— cậu không cần phải thương hại tôi."
Vẻ mặt Hà Xuân Sinh rất lạnh nhạt, Tiêu Thệ nghĩ hắn sẽ quay đầu rời đi, nhưng hắn lại không.
Hà Xuân Sinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Tiêu Thệ, kéo cậu đứng dậy. Động tác hắn nhẹ nhàng như thế, thế nhưng Tiêu Thệ lại thấy tâm phiền ý loạn. Cậu cảm thấy nơi Hà Xuân Sinh chạm vào hệt như có điện, khiến cậu cực kỳ không thoải mái.
"Tôi không phải ý đó." Tiêu Thệ nói năng lộn xộn. Cậu không biết Hà Xuân Sinh có thể hiểu rõ ý mình không: Cậu không xem thường Hà Xuân Sinh, không có ý cười nhạo hắn, cậu chỉ muốn giúp đỡ hắn, trở thành bạn bè với hắn thôi.
"Đi phòng y tế sát trùng một chút đi." Hà Xuân Sinh nói.
Tiêu Thệ chưa bao giờ nghe được giọng điệu hắn dịu dàng đến thế, cứ như làm sai chuyện gì đó rồi cầu xin tha thứ vậy —— Nhưng Hà Xuân Sinh làm sai chuyện gì? Tiêu Thệ mơ màng không nghĩ ra được, à, đúng rồi, vết thương, Hà Xuân Sinh đẩy cậu.
"Không cần đâu. Bình thường trầy da, hôm sau là tốt rồi." Tiêu Thệ nói. Sau khi nói xong lại bắt đầu giải thích nguồn gốc bộ quần áo, dùng hết khả năng nói dối trong đời cậu nói cho Hà Xuân Sinh bộ quần áo này là cô Lâm cho hắn.
Hà Xuân Sinh có tin hay không, Tiêu Thệ cũng không biết. Cậu chỉ biết, Hà Xuân Sinh nắm lấy cánh tay mình không buông, cậu càng lúc càng thấy hoang mang, chỉ cảm thấy cánh tay dường như không còn là của mình nữa.
Tại sao lại như vậy? Tiêu Thệ cảm thấy trước mặt Hà Xuân Sinh, khả năng tự chủ, khả năng ngôn ngữ của cậu đều biến mất cả. Cậu bị đôi mắt dường như có thể nhìn thấu hết tất cả hút lấy, không chỉ cảm thấy không có chốn dung thân, lại còn hết sức xấu hổ.
Tiêu Thệ cực kỳ ủ rũ đi ra khỏi phòng học. Cho đến khi đã cùng Trần Thiến về nhà, trong đầu cậu cũng chỉ toàn là đôi mắt của Hà Xuân Sinh.
Có lẽ cậu không nên đến gần Hà Xuân Sinh nữa. Tiêu Thệ thầm hạ quyết tâm, hành vi của cậu đối với Hà Xuân Sinh có vẻ cao cao tại thượng như vậy, cậu thật sự không biết nên làm thế nào để tiếp xúc với hắn —— bạn bè có lẽ chỉ là hy vọng xa vời, không bằng cứ làm một người bạn học bình thường vậy.
Lại giống như trước đây, không để ý tới nhau, không quen biết nhau, không phải rất tốt sao?
Nếu trước nay cậu chưa từng nói câu nào với Hà Xuân Sinh, bọn họ đến tốt nghiệp cũng không quen biết, sau khi tốt nghiệp, Hà Xuân Sinh sẽ giống như những người bạn học thời tiểu học, ít lâu sau đã không nhớ nổi, như vậy là tốt nhất.
Nhưng, Tiêu Thệ thầm nghĩ, luôn có vài người khiến người khác ghi tạc trong lòng, rất khó quên.
Tiêu Thệ không nhớ rõ lúc nào thì biết tin sau khi nghỉ hè mình phải chuyển trường đến Hạ thành. Có lẽ là sau khi thi học kỳ không lâu. Không biết vì sao khi nghe được tin tức này, cậu có chút tiếc nuối, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm —— cậu sắp rời khỏi nơi này, bất đắc dĩ phải đi, vì vậy không ai có thể trách cứ bất kỳ quyết định nào của cậu.
Vì vậy, thứ bảy sau kỳ thi, lúc trở lại trường, cô Lâm giao bài tập hè của Hà Xuân Sinh cho Tiêu Thệ, bảo cậu đưa cho Hà Xuân Sinh, lòng Tiêu Thệ cũng không phiền muộn, chỉ còn bình tĩnh. Cậu đi nói với Hà Xuân Sinh một câu tạm biệt, sau đó sẽ không còn phiền não vì hắn nữa.
Hôm đó cậu gặp Trần Thiến, Trần Thiến có vẻ không vui, trên đường về nhà, cô bé cũng không ríu rít trò chuyện như thường ngày nữa. Tiêu Thệ hỏi cô bé: "Cậu không vui à?"
Trần Thiến tủi thân nhìn Tiêu Thệ một chút, nói: "Tất nhiên tớ không vui rồi, cậu không gọi cho tớ cuộc điện thoại nào."
"Không phải cậu sợ cha mẹ cậu nghe được sao?" Tiêu Thệ hỏi lại, quả thật cậu cũng không cảm thấy muốn gọi điện cho Trần Thiến, nhưng trước khi nghỉ hè Trần Thiến có nói câu này.
"Cậu có thể gọi vào khoảng hơn mười giờ sáng từ thứ hai tới thứ sáu, lúc đó bọn họ đi làm rồi." Trần Thiến nói.
"Được." Tiêu Thệ suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nói cho Trần Thiến, "Học kỳ sau tớ phải chuyển trường đi Hạ thành."
Trần Thiến nhìn cậu, bỗng nhiên rơi nước mắt. Tiêu Thệ nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể lấy khăn giấy trong cặp đưa cho cô bạn, cô bé khóc một lúc rồi nói: "Sao cậu không nói cho tớ biết?"
"Tớ cũng vừa mới biết thôi."
"Vậy cậu đi Hạ thành rồi, có thể gọi điện thoại cho tớ không?"
"Tớ sẽ." Có thể là vậy nhỉ?
Có lẽ nhận được cam kết đó, cô bé không khóc lóc nữa. Tiêu Thệ bỗng nhiên mềm lòng, cậu nghĩ: Trần Thiến thật sự thích mình rồi.
Được con gái thích cũng không phiền não gì mấy, ngay cả lúc sắp chia tay, Tiêu Thệ cũng không cảm thấy buồn. Cậu cảm thấy "thích" đại khái là một chuyện rất vui vẻ, chỉ là cậu không nghĩ tới, "tình cảm" của bọn họ có lẽ sẽ xa mặt cách lòng.
Tiêu Thệ không nhớ rõ mối tình đầu của cậu và Trần Thiến, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được lần cuối cùng gặp mặt Hà Xuân Sinh. Một màn bất ngờ kia giống như một nét bút vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt trong ký ức cậu. Đến nỗi, nhiều năm sau đó, lúc cậu và Trần Thiến gặp lại nhau trong sân trường đại học, thứ hiện lên trong đầu cậu chỉ là ngọn lửa cất giấu trong đôi mắt của Hà Xuân Sinh.
***
Sau đó, Tiêu Thệ dần dần trưởng thành, tiếp thu tri thức về giới tính, muốn tìm hiểu vì sao mình hay mơ thấy cảnh mình và một người cùng giới tính tiếp xúc thân mật. Y từng làm trắc nghiệm xu hướng tính dục, y là thẳng, cũng từng xem video về nam và nữ, rồi nam và nam, y có phản ứng với video trước, đối với video sau chỉ có bài xích. Trước khi y và Trần Thiến qua lại, y cũng từng có hai người bạn gái, tất nhiên cũng không ngây thơ gì, đều đã xảy ra quan hệ xác thịt cả. Y cảm thấy mình cũng không có gì khác người —— y chỉ có phản ứng với nữ giới. Không nghi ngờ gì nữa, y không phải đồng tính.
Thậm chí lúc học đại học, có người bạn nam từng theo đuổi y, y chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, hoàn toàn không thể sinh ra bất kỳ cảm giác gì.
Nhưng mỗi khi giấc mộng kéo đến, Hà Xuân Sinh cũng giống như ngày hôm đó, xâm lược môi miệng y, mà y lại luôn dễ dàng ở trong giấc mộng này di tinh.
Hà Xuân Sinh cứ như một lời nguyền, Tiêu Thệ muốn quên, lại càng không thể quên được. Cuối cùng, y bỏ cuộc, nghĩ: Dù sao cũng chỉ là người trong mơ, cả đời này cũng không gặp lại, mơ giấc mơ như vậy vài lần, có lẽ cũng chẳng sao.
Lúc học đại học, Tiêu Thệ gia cảnh vẫn tốt, y ăn mặc tươm tất, dung mạo đẹp đẽ, vóc dáng cao ráo. Sau sự kiện lúc học trung học, y hâm mộ những cậu trai có vóc người cường tráng, rồi bắt đầu rèn luyện thân thể, cho nên vóc người y cũng cực kỳ đẹp. Y vô cùng hấp dẫn người khác, cũng yêu đương với vài cô, hoàn thành con đường tu hành mà sinh viên đại học nào cũng phải trải qua.
Trần Thiến tình cờ gặp lại Tiêu Thệ vào năm thứ ba đại học, bọn họ nhận ra nhau giữa xứ người, nhờ cảm giác nhớ nhà mà xích lại gần nhau, rồi nhanh chóng trở thành một đôi tình nhân khiến người người hâm mộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook