Nồi Nào Vung Nấy
-
Chương 21
Edit & Beta: Hoa Cúc
(Nhật Ký Tiền Miểu)
Chủ nhật, ngày 5 tháng 10 năm 2003, trời trong xanh.
Tôi ghét bệnh viện, ghét mùi nước khử trùng, ghét bị tiêm. Tiêm thật sự rất đau, nhưng tôi là một người đàn ông nhỏ, không thể kêu đau. Tôi không thích bị bệnh, bị bệnh không thể tới trường học đi học, chơi đùa cùng với các bạn. Thật ra tôi rất thích giờ học thể dục, nhưng tôi không thể chạy bộ cùng mọi người. Tôi hỏi cô giáo Hoàng vì sao tôi không thể chạy bộ, cô nói thân thể tôi không tốt, không thể giống như các bạn nhỏ khác.
Vì sao thân thể tôi không tốt nhỉ? Tôi chạy về hỏi mẹ, kết quả mẹ khóc, bà nói xin lỗi tôi, vì tôi chạy ra khỏi bụng mẹ quá sớm nên thân thể mới không tốt. Tôi không trách mẹ, nhìn mẹ khóc rất đáng thương. Mẹ nói tôi không nên chạy quá nhanh, cũng không được phơi nắng quá lâu, nếu không sẽ phải tới bệnh viện. Tôi ghét bệnh viện ghét bị tiêm, nên tôi nhịn một chút! Lớn lên rồi thân thể sẽ tốt hơn.
Thứ năm, ngày 1 tháng 9 năm 2005, trời nhiều mây.
Hôm nay tôi lên cấp hai rồi, tôi không phải đứa trẻ nữa rồi, cảm giác coi như không tệ.
Hôm nay có giờ học phiên âm tiếng anh, trước kia cô giáo thường đọc trực tiếp âm ngữ từ đơn, phiên âm thật là khó. Không chỉ khó đọc, còn khó tả nữa. Uốn qua uốn lại thật là tốn sức, nhưng mà tôi vẫn học xong, hắc hắc.
Giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm khắc, nhưng tôi cũng không sợ thầy. Cố gắng lên nhé Tiền Miểu!
Thứ sáu, ngày 21 tháng 4 năm 2006, mưa nhỏ.
Kể từ khi học sinh lý học con người trong lớp mọi người luôn rất lộn xộn, thật là nhao nhao ồn ào…, có gì đâu mà ầm ĩ thế chứ. Mấy cậu ấy suốt ngày thảo luận xem trong ai xinh nhất vóc người đẹp nhất. Xin nhờ, nam nữ phát dục chứ có gì, bây giờ nhìn trời nghĩ đến cái này, thật là ngây thơ.
Hơn nữa cũng rất nhiều người tỏ tình, nhưng dù sao tôi không có một chút hứng thú nào. Vẫn thấy đề toán hôm nay rất thú vị, ah… Từ đơn còn chưa học xong nữa!
Chủ nhật, ngày 28 tháng 10 năm 2007, mưa nhỏ.
Tôi không nghĩ mình là gì có lỗi với Trương Vũ Kiệt, vậy mà cậu ta lại chê cười tôi thấp, dựa vào cái gì mà nói tôi không dám chạy bộ, cậu ta thì biết cái gì! Tôi không phải lười biếng. Tôi thích giờ học thể dục hơn bất kỳ ai, tôi cũng thích chạy bộ hơn bất kỳ ai. Tôi cũng không muốn cái thân thể yếu như gà này, nhưng trời sinh tôi như thế tôi có thể tự nhét mình quay lại bụng mẹ sinh một lần nữa không?
Vì sao vóc dáng tôi không cao, tôi cũng không biết, rõ ràng cha mẹ tôi không lùn. Rõ ràng những mặt khác tôi đều làm rất tốt mà… Vốn sinh ra đã yếu… Thật ra đau lòng nhất là mẹ, tôi có lập trường gì trách bà. Sinh non chỉ có thể coi là ông trời vui đùa người khác mà thôi.
Thứ tư, ngày 11 tháng 11 năm 2009, trời rong xanh.
Đã học cấp ba rồi, mà vóc dáng vẫn thấp như vậy, ngay cả nữ sinh trong lớp học cũng cao hơn tôi, cảm giác thật sự rất tệ. Mẹ thường an ủi tôi nam sinh phát dục muộn, nhưng tôi biết mẹ chỉ đang an ủi tôi mà thôi. Tự tôi cũng biết không có hy vọng gì rồi, chiều cao và thân thể có chỗ thiếu hụt chỉ có dựa vào trí tuệ bổ sung thôi, may mà đầu tôi dễ dùng.
Tôi luôn nghe mấy cậu ấy thảo luận về nữ sinh thậm chí vấn đề XX, thật là làm cho người ta bất đắc dĩ. Tôi cũng không biết một nửa khác của tôi dạng gì nữa trời, kết quả tưởng tượng không ra được. Dường như tôi chưa từng có cảm giác hứng thú gì đối với nữ sinh, hình như bắt đầu vào trường cấp hai đã như vậy, chẳng lẽ tôi lãnh cảm?
Đi thử một chút, tuy dục vọng không nhiều, nhưng may mà vẫn bình thường. Ai, nhưng mà vóc dáng của tôi bình thường rất khó tìm được người yêu!
Thứ tư, ngày 8 tháng 6 năm 2011, trời trong xanh.
Vào tháng 6 rồi, sắp thi tốt nghiệp cấp ba, tôi sẽ thi đậu đại học gì đây? Thật là đáng chờ mong!
Chủ nhật, ngày 4 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.
Xuống xe lửa nhận sự tiếp đãi nhiệt tình của đàn anh đàn chị, không nghĩ tới còn có người đến tiếp đón! Thật không tệ. Trường học đại học ở ngoại thành, đường đi rất hoang vắng, nhưng không khí thật tốt ——ách, có lẽ do núi hoang cây rất to, không tệ không tệ. Vậy chắc là có từ rất lâu rồi!
Hoàn cảnh phòng ngủ khá tốt, một WC và sân thượng, nhưng sân thượng đối diện với dốc núi nhìn hơi sợ. Thảm thực vật trên núi thật rậm rạp nha!
Tôi là người đầu tiên đến phòng ngủ, khi tôi đang thu dọn giường chiếu lại có một người nữa đến. Nhìn thật đẹp trai, dáng rất cao, chắc phải đến 1m8! Thật hâm mộ người ta. Tôi bắt chuyện với cậu ấy, cậu ấy cứng ngắc nhìn lên trên. Có lẽ không mấy khi tiếp xúc kiểu này! Hy vọng ở chúng tốt đẹp. Ừ, tên là Trần Càn, nhớ kỹ.
Hơn nữa sắp đến huấn luyện quân sự rồi, nếu không lần này tôi tham gia huấn luyện thử xem sao? Có lẽ cố gắng một chút nhỉ? Mấy năm này thân thể tốt hơn nhiều rồi, có lẽ cố được. Trước thử xem, nếu không được thì tính sau.
Thứ ba, ngày 6 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.
Hôm nay sáng sớm đã xuất phát tới chỗ huấn luyện quân sự. Được đi quân doanh cảm giác thật cool, không biết có được đụng đến súng không nhỉ. Người mới tới trong phòng ngủ là Cao Á Phi và Vương Bằng Cử rất dễ thân cận, Ặc, có lẽ về sau sẽ rất náo nhiệt. Trần Càn vẫn không thích nói chuyện, chậc chậc, thật lạnh lùng đấy! Nhưng về sau sống chung một mái nhà, chỉ cần duy trì hòa bình là tốt rồi. Nếu như thật sự không thể làm bạn tôi cũng không cưỡng cầu.
…
Đến quân doanh mới biết điều kiện thật tệ, ngay cả giường cũng không có, phải ngủ trên đất thật quá độc ác. Được rồi, bởi vì gấp chăn tốt mà bị huấn luyện viên theo dõi. Như vậy huấn luyện viên thì sao? Không phải chỉ được khen một cái thôi sao? Xem ra ngày mai không trôi qua dễ dàng, luôn có một dự cảm không tốt.
…
Đi nhà tắm tắm rửa thật lừa bịp, ở nhà tôi chưa từng nghe nói cái thứ như nhà tắm công cộng. Nhiều người trần truồng như vậy tôi thấy sắp đau mắt hột rồi. Cho dù tôi lớn lên ở vùng biển, nhưng mọi người tốt xấu gì đều mặc áo tắm hay quấn khăn! Quyết đoán quay mặt vào tường tắm rửa! Nhìn không chớp mắt về phía trước là được.
Kỳ quái nhất là, tôi cảm thấy, cảm thấy có người nhìn chằm chằm sau lưng tôi, làm tôi nổi hết cả da gà lên. Nhất định là ảo giác, ảo giác!
Thứ tư, ngày 7 tháng 9 năm 2011, trời nắng
Tôi không thể cố chịu đựng huấn luyện quân sự giống như tôi tưởng tượng. Cái thân thể này của tôi bi kịch quá. Thiệt thòi là tôi thấp như vậy nên đứng đầu hàng, trước mặt nhiều người như vậy ngất đi thật xấu hổ muốn chết. Ai!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn nuối tiếc, từ nhỏ đến lớn đều không tham dự hoạt động thể dục tập thể, ngay cả khi thi cấp ba cũng được miễn thể dục. Thật vất vả thân thể tốt hơn một chút muốn nếm thử, kết quả vẫn chưa được…
Buổi chiều nằm trên giường đến trưa, điện thoại lại bị thu rồi, cả người choáng váng thật khó chịu. Ngày mai phải đi giúp nhà bếp, cũng tốt, cuối cùng cũng có thể nhận được điểm nghiệm thu.
Không nghĩ tới người quan tâm tôi nhất lại là Trần Càn luôn không thích nói chuyện, xem ra cậu ấy là người tốt! Chẳng lẽ vì không quen nên mới không thích nói chuyện? Nói không chừng có thể làm bạn được đây.
Khi tắm rửa lại có người nhìn tôi rồi, giết! Lão tử gầy không có mấy cân thịt có gì đẹp đâu! Chẳng lẽ có người cảm thấy hứng thú với tôi sao? Không thể nào… OH NO, cửa thế giới mới sẽ không sẽ mở ra cho tôi đâu! Cho dù tôi đã từng gặp ở trong sách nhưng thật không nghĩ tới ở trong hiện thực cũng gặp phải! Được rồi được rồi, có lẽ là ảo giác… Nói không chừng là chưa thấy ai thấp bé như tôi nên thấy hiếu kỳ?
Thứ năm, ngày 8 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.
Hôm nay sáng sớm đã phải dậy đi kéo đồ ăn, cảm giác thật thần kỳ. Cảm giác kéo đồ ăn thế nào mà lại giống như vậy đi chợ bán đồ vậy? Nhưng trên xe ba gác cái gì cũng có, cảm giác nhìn đồ ăn rất không tệ. Chỉ khi bắt đầu ăn hương vị, Ặc, hình như không tốt bằng hôm qua. Nhưng đói bụng cái gì cũng nuốt trôi.
Ah! Hôm nay không ngừng gọt vỏ khoai tây, vỏ củ cải trắng, vỏ bí đỏ, vỏ bí ngô, vỏ dưa leo… cho tới tận trưa. Tôi vẫn cho là gọt vỏ chẳng cần kỹ xảo gì, trên thực tế cũng không đơn giản! Lão đại nói tôi gọt vỏ mà mất một nửa thịt khoai, hình như không phải giả. Hơn nữa những vật này dài hình thù kỳ quái! Bí đỏ dưa leo coi như hợp quy tắc, củ cải trắng và khoai tây một củ hai củ nhìn như tác phẩm nghệ thuật. Thật đáng tiếc không thể chụp hình.
Nhưng mà lão đại thật trâu, có thể sử dụng đao điêu luyện như vậy, ngâm trong nước nhìn cực đẹp. Thật muốn có một cái làm kỷ niệm!
Giữa trưa khi chia đồ ăn cho phòng ngủ lấy nhiều hơn một có chút, quả nhiên tất cả mọi người y như quỷ chết đói ha ha ha, được rồi, thật ra tôi cũng không tốt hơn chỗ nào.
Trần Càn đúng là người tốt, tôi không biết có phải cậu ấy không nhìn ra tôi không thể huấn luyện quân sự nên tâm tình không tốt hay không, mà còn thường xuyên an ủi tôi. Thì ra lúc đầu tôi nhìn lầm người, xem ra cậu ấy cố ý muốn làm bạn với tôi đấy chứ. Ừ, có nhiều bạn cũng không tệ. Còn cười tôi băm hỏng thớt gỗ, tay tôi cũng không tàn đến vậy.
Ai nha tôi đi, vì sao khi tắm rửa luôn có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cảm giác này thật kì quái. Hơn nữa tôi còn đổi cả vị trí tắm rồi mà vì sao còn như vậy, chẳng lẽ có người nhìn vào tôi thật sao? Khi tắm giặt tôi luôn nổi hết cả da gà. Rất muốn quay đầu lại xem là ai, không được, làm như vậy quá rõ ràng, rất kỳ quái.
Chủ nhật, ngày 11 tháng 9 năm 2011, mưa lớn.
Ngày hôm qua vẫn còn nắng to, hôm nay đột nhiên hạ nhiệt độ còn mưa nữa. Lúc ra cửa khiến tôi lạnh đến run rẩy. May mà mang áo dài tay theo, lựa chọn thật sáng suốt.
Buổi sáng vẫn gọt đồ ăn, thái thịt và rửa rau. Trời mưa tất cả mọi người đều nhàm chán, làm xong việc đi xem dao phay củ cải của lão đại. Để lão đại làm thêm cho tôi một củ cải, Trần Càn cũng muốn xem.
Trần Càn quả nhiên rất thích củ cải, cũng đúng, nghệ thuật ẩm thực của Trung Quốc mà! Khục, mặc dù bình thường mọi người không thích ăn củ cải. Lại nói Trần Càn còn muốn đến nhà bếp giúp việc. Có lẽ cậu ấy huấn luyện quá mệt mỏi, hơn nữa thật sự cảm thấy không có ý nghĩa. Nhưng mà nhìn thể trạng của cậu ấy thì chắc là kiểu người thường xuyên rèn luyện, thân thể cơ bắt rất tốt, muốn cảm mạo thành bệnh nhân thật sự quá khó khăn. Tôi cũng muốn đi xem huấn luyện xem sao…
Hôm nay không đổ mồ hôi, thời tiết cũng hơi lạnh, không cần đi tắm. Lại nói mấy ngày nay cảm giác bị nhìn dường như đã biến mất, là do tôi quá nhạy cảm à? Mặt khác lần trước tôi nghiêng thân thể liếc một cái, đối diện tôi là Trần Càn. Ặc, chắc chắn không phải cậu ấy.
(Nhật Ký Tiền Miểu)
Chủ nhật, ngày 5 tháng 10 năm 2003, trời trong xanh.
Tôi ghét bệnh viện, ghét mùi nước khử trùng, ghét bị tiêm. Tiêm thật sự rất đau, nhưng tôi là một người đàn ông nhỏ, không thể kêu đau. Tôi không thích bị bệnh, bị bệnh không thể tới trường học đi học, chơi đùa cùng với các bạn. Thật ra tôi rất thích giờ học thể dục, nhưng tôi không thể chạy bộ cùng mọi người. Tôi hỏi cô giáo Hoàng vì sao tôi không thể chạy bộ, cô nói thân thể tôi không tốt, không thể giống như các bạn nhỏ khác.
Vì sao thân thể tôi không tốt nhỉ? Tôi chạy về hỏi mẹ, kết quả mẹ khóc, bà nói xin lỗi tôi, vì tôi chạy ra khỏi bụng mẹ quá sớm nên thân thể mới không tốt. Tôi không trách mẹ, nhìn mẹ khóc rất đáng thương. Mẹ nói tôi không nên chạy quá nhanh, cũng không được phơi nắng quá lâu, nếu không sẽ phải tới bệnh viện. Tôi ghét bệnh viện ghét bị tiêm, nên tôi nhịn một chút! Lớn lên rồi thân thể sẽ tốt hơn.
Thứ năm, ngày 1 tháng 9 năm 2005, trời nhiều mây.
Hôm nay tôi lên cấp hai rồi, tôi không phải đứa trẻ nữa rồi, cảm giác coi như không tệ.
Hôm nay có giờ học phiên âm tiếng anh, trước kia cô giáo thường đọc trực tiếp âm ngữ từ đơn, phiên âm thật là khó. Không chỉ khó đọc, còn khó tả nữa. Uốn qua uốn lại thật là tốn sức, nhưng mà tôi vẫn học xong, hắc hắc.
Giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm khắc, nhưng tôi cũng không sợ thầy. Cố gắng lên nhé Tiền Miểu!
Thứ sáu, ngày 21 tháng 4 năm 2006, mưa nhỏ.
Kể từ khi học sinh lý học con người trong lớp mọi người luôn rất lộn xộn, thật là nhao nhao ồn ào…, có gì đâu mà ầm ĩ thế chứ. Mấy cậu ấy suốt ngày thảo luận xem trong ai xinh nhất vóc người đẹp nhất. Xin nhờ, nam nữ phát dục chứ có gì, bây giờ nhìn trời nghĩ đến cái này, thật là ngây thơ.
Hơn nữa cũng rất nhiều người tỏ tình, nhưng dù sao tôi không có một chút hứng thú nào. Vẫn thấy đề toán hôm nay rất thú vị, ah… Từ đơn còn chưa học xong nữa!
Chủ nhật, ngày 28 tháng 10 năm 2007, mưa nhỏ.
Tôi không nghĩ mình là gì có lỗi với Trương Vũ Kiệt, vậy mà cậu ta lại chê cười tôi thấp, dựa vào cái gì mà nói tôi không dám chạy bộ, cậu ta thì biết cái gì! Tôi không phải lười biếng. Tôi thích giờ học thể dục hơn bất kỳ ai, tôi cũng thích chạy bộ hơn bất kỳ ai. Tôi cũng không muốn cái thân thể yếu như gà này, nhưng trời sinh tôi như thế tôi có thể tự nhét mình quay lại bụng mẹ sinh một lần nữa không?
Vì sao vóc dáng tôi không cao, tôi cũng không biết, rõ ràng cha mẹ tôi không lùn. Rõ ràng những mặt khác tôi đều làm rất tốt mà… Vốn sinh ra đã yếu… Thật ra đau lòng nhất là mẹ, tôi có lập trường gì trách bà. Sinh non chỉ có thể coi là ông trời vui đùa người khác mà thôi.
Thứ tư, ngày 11 tháng 11 năm 2009, trời rong xanh.
Đã học cấp ba rồi, mà vóc dáng vẫn thấp như vậy, ngay cả nữ sinh trong lớp học cũng cao hơn tôi, cảm giác thật sự rất tệ. Mẹ thường an ủi tôi nam sinh phát dục muộn, nhưng tôi biết mẹ chỉ đang an ủi tôi mà thôi. Tự tôi cũng biết không có hy vọng gì rồi, chiều cao và thân thể có chỗ thiếu hụt chỉ có dựa vào trí tuệ bổ sung thôi, may mà đầu tôi dễ dùng.
Tôi luôn nghe mấy cậu ấy thảo luận về nữ sinh thậm chí vấn đề XX, thật là làm cho người ta bất đắc dĩ. Tôi cũng không biết một nửa khác của tôi dạng gì nữa trời, kết quả tưởng tượng không ra được. Dường như tôi chưa từng có cảm giác hứng thú gì đối với nữ sinh, hình như bắt đầu vào trường cấp hai đã như vậy, chẳng lẽ tôi lãnh cảm?
Đi thử một chút, tuy dục vọng không nhiều, nhưng may mà vẫn bình thường. Ai, nhưng mà vóc dáng của tôi bình thường rất khó tìm được người yêu!
Thứ tư, ngày 8 tháng 6 năm 2011, trời trong xanh.
Vào tháng 6 rồi, sắp thi tốt nghiệp cấp ba, tôi sẽ thi đậu đại học gì đây? Thật là đáng chờ mong!
Chủ nhật, ngày 4 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.
Xuống xe lửa nhận sự tiếp đãi nhiệt tình của đàn anh đàn chị, không nghĩ tới còn có người đến tiếp đón! Thật không tệ. Trường học đại học ở ngoại thành, đường đi rất hoang vắng, nhưng không khí thật tốt ——ách, có lẽ do núi hoang cây rất to, không tệ không tệ. Vậy chắc là có từ rất lâu rồi!
Hoàn cảnh phòng ngủ khá tốt, một WC và sân thượng, nhưng sân thượng đối diện với dốc núi nhìn hơi sợ. Thảm thực vật trên núi thật rậm rạp nha!
Tôi là người đầu tiên đến phòng ngủ, khi tôi đang thu dọn giường chiếu lại có một người nữa đến. Nhìn thật đẹp trai, dáng rất cao, chắc phải đến 1m8! Thật hâm mộ người ta. Tôi bắt chuyện với cậu ấy, cậu ấy cứng ngắc nhìn lên trên. Có lẽ không mấy khi tiếp xúc kiểu này! Hy vọng ở chúng tốt đẹp. Ừ, tên là Trần Càn, nhớ kỹ.
Hơn nữa sắp đến huấn luyện quân sự rồi, nếu không lần này tôi tham gia huấn luyện thử xem sao? Có lẽ cố gắng một chút nhỉ? Mấy năm này thân thể tốt hơn nhiều rồi, có lẽ cố được. Trước thử xem, nếu không được thì tính sau.
Thứ ba, ngày 6 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.
Hôm nay sáng sớm đã xuất phát tới chỗ huấn luyện quân sự. Được đi quân doanh cảm giác thật cool, không biết có được đụng đến súng không nhỉ. Người mới tới trong phòng ngủ là Cao Á Phi và Vương Bằng Cử rất dễ thân cận, Ặc, có lẽ về sau sẽ rất náo nhiệt. Trần Càn vẫn không thích nói chuyện, chậc chậc, thật lạnh lùng đấy! Nhưng về sau sống chung một mái nhà, chỉ cần duy trì hòa bình là tốt rồi. Nếu như thật sự không thể làm bạn tôi cũng không cưỡng cầu.
…
Đến quân doanh mới biết điều kiện thật tệ, ngay cả giường cũng không có, phải ngủ trên đất thật quá độc ác. Được rồi, bởi vì gấp chăn tốt mà bị huấn luyện viên theo dõi. Như vậy huấn luyện viên thì sao? Không phải chỉ được khen một cái thôi sao? Xem ra ngày mai không trôi qua dễ dàng, luôn có một dự cảm không tốt.
…
Đi nhà tắm tắm rửa thật lừa bịp, ở nhà tôi chưa từng nghe nói cái thứ như nhà tắm công cộng. Nhiều người trần truồng như vậy tôi thấy sắp đau mắt hột rồi. Cho dù tôi lớn lên ở vùng biển, nhưng mọi người tốt xấu gì đều mặc áo tắm hay quấn khăn! Quyết đoán quay mặt vào tường tắm rửa! Nhìn không chớp mắt về phía trước là được.
Kỳ quái nhất là, tôi cảm thấy, cảm thấy có người nhìn chằm chằm sau lưng tôi, làm tôi nổi hết cả da gà lên. Nhất định là ảo giác, ảo giác!
Thứ tư, ngày 7 tháng 9 năm 2011, trời nắng
Tôi không thể cố chịu đựng huấn luyện quân sự giống như tôi tưởng tượng. Cái thân thể này của tôi bi kịch quá. Thiệt thòi là tôi thấp như vậy nên đứng đầu hàng, trước mặt nhiều người như vậy ngất đi thật xấu hổ muốn chết. Ai!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn nuối tiếc, từ nhỏ đến lớn đều không tham dự hoạt động thể dục tập thể, ngay cả khi thi cấp ba cũng được miễn thể dục. Thật vất vả thân thể tốt hơn một chút muốn nếm thử, kết quả vẫn chưa được…
Buổi chiều nằm trên giường đến trưa, điện thoại lại bị thu rồi, cả người choáng váng thật khó chịu. Ngày mai phải đi giúp nhà bếp, cũng tốt, cuối cùng cũng có thể nhận được điểm nghiệm thu.
Không nghĩ tới người quan tâm tôi nhất lại là Trần Càn luôn không thích nói chuyện, xem ra cậu ấy là người tốt! Chẳng lẽ vì không quen nên mới không thích nói chuyện? Nói không chừng có thể làm bạn được đây.
Khi tắm rửa lại có người nhìn tôi rồi, giết! Lão tử gầy không có mấy cân thịt có gì đẹp đâu! Chẳng lẽ có người cảm thấy hứng thú với tôi sao? Không thể nào… OH NO, cửa thế giới mới sẽ không sẽ mở ra cho tôi đâu! Cho dù tôi đã từng gặp ở trong sách nhưng thật không nghĩ tới ở trong hiện thực cũng gặp phải! Được rồi được rồi, có lẽ là ảo giác… Nói không chừng là chưa thấy ai thấp bé như tôi nên thấy hiếu kỳ?
Thứ năm, ngày 8 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.
Hôm nay sáng sớm đã phải dậy đi kéo đồ ăn, cảm giác thật thần kỳ. Cảm giác kéo đồ ăn thế nào mà lại giống như vậy đi chợ bán đồ vậy? Nhưng trên xe ba gác cái gì cũng có, cảm giác nhìn đồ ăn rất không tệ. Chỉ khi bắt đầu ăn hương vị, Ặc, hình như không tốt bằng hôm qua. Nhưng đói bụng cái gì cũng nuốt trôi.
Ah! Hôm nay không ngừng gọt vỏ khoai tây, vỏ củ cải trắng, vỏ bí đỏ, vỏ bí ngô, vỏ dưa leo… cho tới tận trưa. Tôi vẫn cho là gọt vỏ chẳng cần kỹ xảo gì, trên thực tế cũng không đơn giản! Lão đại nói tôi gọt vỏ mà mất một nửa thịt khoai, hình như không phải giả. Hơn nữa những vật này dài hình thù kỳ quái! Bí đỏ dưa leo coi như hợp quy tắc, củ cải trắng và khoai tây một củ hai củ nhìn như tác phẩm nghệ thuật. Thật đáng tiếc không thể chụp hình.
Nhưng mà lão đại thật trâu, có thể sử dụng đao điêu luyện như vậy, ngâm trong nước nhìn cực đẹp. Thật muốn có một cái làm kỷ niệm!
Giữa trưa khi chia đồ ăn cho phòng ngủ lấy nhiều hơn một có chút, quả nhiên tất cả mọi người y như quỷ chết đói ha ha ha, được rồi, thật ra tôi cũng không tốt hơn chỗ nào.
Trần Càn đúng là người tốt, tôi không biết có phải cậu ấy không nhìn ra tôi không thể huấn luyện quân sự nên tâm tình không tốt hay không, mà còn thường xuyên an ủi tôi. Thì ra lúc đầu tôi nhìn lầm người, xem ra cậu ấy cố ý muốn làm bạn với tôi đấy chứ. Ừ, có nhiều bạn cũng không tệ. Còn cười tôi băm hỏng thớt gỗ, tay tôi cũng không tàn đến vậy.
Ai nha tôi đi, vì sao khi tắm rửa luôn có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cảm giác này thật kì quái. Hơn nữa tôi còn đổi cả vị trí tắm rồi mà vì sao còn như vậy, chẳng lẽ có người nhìn vào tôi thật sao? Khi tắm giặt tôi luôn nổi hết cả da gà. Rất muốn quay đầu lại xem là ai, không được, làm như vậy quá rõ ràng, rất kỳ quái.
Chủ nhật, ngày 11 tháng 9 năm 2011, mưa lớn.
Ngày hôm qua vẫn còn nắng to, hôm nay đột nhiên hạ nhiệt độ còn mưa nữa. Lúc ra cửa khiến tôi lạnh đến run rẩy. May mà mang áo dài tay theo, lựa chọn thật sáng suốt.
Buổi sáng vẫn gọt đồ ăn, thái thịt và rửa rau. Trời mưa tất cả mọi người đều nhàm chán, làm xong việc đi xem dao phay củ cải của lão đại. Để lão đại làm thêm cho tôi một củ cải, Trần Càn cũng muốn xem.
Trần Càn quả nhiên rất thích củ cải, cũng đúng, nghệ thuật ẩm thực của Trung Quốc mà! Khục, mặc dù bình thường mọi người không thích ăn củ cải. Lại nói Trần Càn còn muốn đến nhà bếp giúp việc. Có lẽ cậu ấy huấn luyện quá mệt mỏi, hơn nữa thật sự cảm thấy không có ý nghĩa. Nhưng mà nhìn thể trạng của cậu ấy thì chắc là kiểu người thường xuyên rèn luyện, thân thể cơ bắt rất tốt, muốn cảm mạo thành bệnh nhân thật sự quá khó khăn. Tôi cũng muốn đi xem huấn luyện xem sao…
Hôm nay không đổ mồ hôi, thời tiết cũng hơi lạnh, không cần đi tắm. Lại nói mấy ngày nay cảm giác bị nhìn dường như đã biến mất, là do tôi quá nhạy cảm à? Mặt khác lần trước tôi nghiêng thân thể liếc một cái, đối diện tôi là Trần Càn. Ặc, chắc chắn không phải cậu ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook