Nơi Nào Cũng Là Anh
-
Chương 69: Không dám đối mặt
Tiệm bánh nhỏ ở con phố cũ.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, căn phòng ngủ tối mịt không có ánh đèn, Doãn Linh vẫn còn ngồi trên giường, thân thể nhỏ cuộn lại, đôi tay ôm lấy đôi chân, gương mặt trầm luân đã rất lâu không chớp mắt.
Trong cuộc đời của mỗi con người đều sẽ có những chuyện không dám đối mặt, có người đã bảo rằng cô nên dũng cảm một lần đối mặt, bởi dù sao cũng chẳng thể trốn chạy cả đời.
Cô cũng muốn đối mặt, cũng từng nghĩ sẽ đối mặt, vì cô muốn bảo vệ những thứ quý giá quan trọng, cô đã từng… Nghĩ rằng bản thân phải đối mặt thế nhưng…
Doãn Linh thở ra một âm thật dài, trĩu nặng theo màn đêm.
Thời gian trở lại ba tuần trước…
Khi bà Du cảm thấy lạ về hai người vệ sĩ đứng ở trước cửa tiệm bánh, chỉ là tiệm bánh nhỏ ở góc con phố lại có hai vệ sĩ to đùng đứng gác lẫn ngày lẫn đêm, bà Du cảm thấy nghi ngờ, bà đã hỏi Doãn Linh.
Doãn Linh cũng biết rằng không nên giấu diếm bà, bà là mẹ của Trình Quốc, bà còn rất yêu thương người con trai đã lâu không được gặp ấy, bà có quyền được biết mọi chuyện về con trai của mình.
Thế nên Doãn Linh đã nói hết mọi chuyện về ngày hôm đó, bảo rằng ngày hôm đó bọn người của Nhất Bang đến tìm con trai của bà, hai người vệ sĩ được bố trí kia là để bảo vệ Doãn Linh những khi bọn người Nhất Bang đến đây quấy phá.
Nghe xong chuyện về con trai, bà Du lặng lẽ rơi nước mắt, bà tự trách.
“Là bà đã không làm tốt trách nhiệm một người mẹ.”
Bà cho rằng vì bà không làm tốt bổn phận người mẹ, nên con trai mới sa đoạ như ngày nay, bị người máu mặt tìm giết.
Doãn Linh ngồi cạnh bên bà Du, cô không biết rõ về chuyện của mẹ con bà Du, thế nên chỉ có thể lặng im, nắm lấy bàn tay già nua nhăn nheo an ủi.
Bà Du tâm sự với Doãn Linh, kể ra nỗi niềm trong lòng về thời thiếu nữ, kể về đứa con trai đã lâu bà chẳng được gặp, lâu đến mức bà Du chẳng còn nhớ được dáng vẻ của con trai nữa.
"Ngày xưa, khi bà còn là một thiếu nữ, bà đã yêu một chàng trai thư sinh. Nhà chàng trai ấy nghèo khó, so với nhà bà thì kém xa, nhưng không vì thế mà chàng trai ấy từ bỏ bà, ngược lại, vì nghèo khó nên chàng trai ấy rất có chí tiến thủ. Chàng trai ấy đã theo đuổi và chinh phục được trái tim của bà, sau đó chàng ấy hẹn ước cùng bà, rằng chàng ấy rời đi theo cậu làm ăn ở xa, vài năm sau trở về nhất định sẽ lấy bà làm vợ. Nếu chàng ấy không chết, sẽ nhất định trở về lấy bà làm vợ, chàng hỏi, bà có nguyện ý chờ không.
Câu trả lời của bà rất chắc chắn, bà chờ được, vì bà yêu chàng ấy, có bao lâu bà cũng đợi được. Nhưng rồi, chỉ một năm sau khi chàng trai kia rời đi, cha bắt bà gả cho Trình Tuấn, người này là bạn thuở bé của bà, bà và Trình Tuấn lớn lên cùng nhau.
Vì là chỗ quen biết đã lâu, cha của bà rất yêu thích Trình Tuấn. Trình Tuấn cũng rất yêu bà, vì vậy mà nhất quyết phải lấy được bà làm vợ, dù bà không yêu Trình Tuấn đi chăng nữa, hắn cũng muốn lấy bà làm vợ, chiếm bà làm của riêng.
Gả cho Trình Tuấn, bà đánh mất đi tình yêu của đời mình, ngày bà gả cho Trình Tuấn, chàng trai ấy đến tham dự lễ cưới chúc phúc cho bà, chàng ấy không than không oán, chàng thật lòng chúc phúc cho bà một đời bình an hạnh phúc, điều ấy càng làm cho bà đau lòng.
Khi ấy, tình yêu của bà đã mất đi, bà hận thù Trình Tuấn, ngày càng ngày càng căm ghét hắn. Sau một năm chung sống thì bà mang thai, bà mang thai bộ dạng vừa béo vừa xấu lại còn chậm chạp, không làm gì được, Trình Tuấn trở nên chán ghét bà, hắn ta bắt đầu cặp kè bên ngoài.
Thời gian ấy đối với bà là cơn ác mộng không bao giờ dứt, bà chỉ muốn mang đứa con trong bụng đi tìm chết, may mắn có mẹ của bà ở bên cạnh động viên bà vượt qua thời gian ấy. Sau đó bà sinh ra Trình Quốc, bà lại mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh, thế nên lúc nào cũng muốn giết chết đứa trẻ ấy.
Bà căm ghét cha của đứa trẻ, thành ra bà cũng không yêu đứa trẻ ấy. Về sau, vì bà không yêu con, không thương chồng, gia đình tan vỡ, Trình Tuấn mang Trình Quốc rời đi, từ đó đến nay không bao giờ trở lại."
Đó là một câu chuyện bi thương, Doãn Linh nghe xong chỉ biết lặng người, hai mi mắt ướt nhoè đỏ hoe.
“Thế nên bà giờ đây, dù đã sáu mươi nhưng vẫn đơn thân lẻ bóng, bệnh tật đến giai đoạn này cũng không chồng cũng không con bên cạnh.”
Bà Du mắc bệnh tim, bà đã từ bỏ điều trị, cuộc đời của bà Du còn được ngày nào hay ngày đó, bà chỉ muốn dành khoảng đời cuối cùng để sống thật thoải mái.
Ba năm trước bà nhận cưu mang Doãn Linh, cho nên mới may mắn có Doãn Linh ở bên cạnh, cô vừa giúp bà buôn bán, vừa chăm sóc bà như một đứa con gái.
“May mắn còn có con, Doãn Linh, con giống như con gái của bà vậy.”
Doãn Linh vừa vặn là một người không nhận được yêu thương của cha mẹ, Doãn Linh và bà Du giống như hai mảnh ghép dành cho nhau. Xuất hiện trong đời đối phương vào thời gian vô cùng phù hợp để xoa dịu những vết thương khó lành, Doãn Linh cũng đã sớm xem bà Du như một người mẹ hiền.
“Bà cũng giống như mẹ của con vậy” Doãn Linh mím ra nụ cười hạnh phúc đáp.
Bà Du hạnh phúc vô cùng, ôm lấy Doãn Linh, cái ôm yêu thương trìu mến.
Sau đó, bà Du mở tủ, lấy ra chiếc hộp bằng gỗ, mở hộp gỗ ra, bà Du cầm lên một bức ảnh đã rất cũ đưa cho Doãn Linh xem.
“Đây, đây là con trai của bà.”
Doãn Linh thích thú hai tay nhận lấy bức ảnh, cầm bức ảnh lên xem, bên trong là hình một người phụ nữ trẻ đẹp nắm tay một cậu bé chừng năm hay bảy tuổi.
Cậu bé sẽ rất đáng yêu, Doãn Linh đã nghĩ như vậy, cho đến khi cô nhìn vào bức ảnh là gương mặt cậu bé mang tên Trình Quốc ấy.
Doãn Linh ngơ ra như một bức tượng dần dần đông cứng từ bàn chân đi lên, cô nhận ra gương mặt cậu bé ấy, hình dung ra nét tiêu sái của cậu bé nhỏ tuổi cho đến khi trưởng thành.
Một gương mặt thật lạ… Lại thật quen.
Bà Du cười tươi, hỏi.
“Thằng bé rất đáng yêu đúng không? Đã lâu rồi… Rất lâu rồi, bà không nhớ được hình bóng thằng bé nữa, giờ đây thằng bé chắc đã là một thanh niên trai tráng rồi.”
“…” Doãn Linh ngừng lại xót xa, nâng ra nụ cười trả lời.
“Rất đáng yêu…”
Màn đêm càng về khuya càng tĩnh lặng, Doãn Linh rút người lại, hai cánh tay ôm chặt đôi chân hơn, màn đêm vây kín Doãn Linh, bó buộc Doãn Linh vào một khoảng không vô tận chỉ có màn đêm đen.
Ở đời luôn có những chuyện rất kỳ lạ, cho ta sống một lần, cho ta nếm đủ loại đau khổ, ta chết một lần.
Bắt ta sống lại thêm một lần, trở về thời điểm trước khi gặp mặt, Doãn Linh đã tránh đi trên vết xe cũ, ngàn vạn lần không muốn gặp lại thế mà… Họ vẫn cư nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô.
Thêm một lần nữa.
Người đàn ông ở trên bãi cát đêm đó từng bảo, dù sao cũng không thể tránh cả đời thì chi bằng dũng cảm một lần, đến và đối mặt.
Đáng tiếc… Doãn Linh làm thế nào cũng không thể đối mặt được.
…
Từ đây về sau, mỗi khi anh tỉnh lại từ giấc mộng đều có cô ở bên cạnh ôm lấy anh, dỗ dành anh bằng giai điệu ngân nga, dịu dàng đưa anh trở lại giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Phàm Dương và Lâm Ninh ôm nhau ngủ cả ngày, với Lâm Ninh là vì ba đêm rồi thức trắng chìm trong những dòng suy nghĩ, thế nên được anh ôm ấp, cô liền ngủ rất say. Với Phàm Dương, anh vốn không ngủ nhiều, chỉ là vì muốn nằm ôm ấp để cho tổ tông trong lòng ngủ ngon.
Hai người nằm trên giường đến buổi chiều, người hầu trong nhà nhìn thấy cô cậu chủ hoà thuận lại cũng thở phào.
Chiều chiều, hoàng hôn chưa kịp buông, Lâm Ninh và Phàm Dương vừa ăn uống xong, cô nằm lăn qua lóc lại trên giường để tiêu hoá thức ăn.
Tạm thời không có năng lượng vận động, thế nên Lâm Ninh lăn lăn trên giường để tiêu hoá. Phàm Dương ngồi bên giường, nhìn cô lăn lăn từ mép giường bên này, lăn năm, sáu vòng sang mép giường bên kia rồi lăn tròn trở lại, giọng cô còn í ới phụ hoạ.
“Quầy quầy quay quay, sao mới vài vòng mà đầu mình quay quay.”
Lăn qua bên kia, Lâm Ninh lại lăn ngược trở lại.
“Chồng ơi chồng ồ, sao mới vài vòng mà cái đầu xoay xoay rồi.”
Cô lăn ngược lại, kết thúc câu hát đã lăn đụng tay anh.
Phàm Dương bắt lấy vai Lâm Ninh, nghi hoặc hỏi.
“Bà nhỏ, em làm gì đấy?”
“Em đang thể dục để tiêu hoá” Lâm Ninh rất tự nhiên trả lời.
Phàm Dương nheo lại đầu lông mày, giây sau đầu lông mày đá lên.
“Chật, anh giúp em” Anh túm lấy thân thể Lâm Ninh, tay đẩy lên vạt áo, muốn cùng nhau tập thể dục.
“Í á…”
“Nào nào, vợ anh ngoan ngoãn cho chồng em luyện tập cơ bụng một lát nào.”
Còn tiếp…
(P/s thịt thà là chi, bần ni nào có biết đến, a di đà lạt a di đà lạt, thiện style thiện style *Ni cô la nhập*)
_ThanhDii
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, căn phòng ngủ tối mịt không có ánh đèn, Doãn Linh vẫn còn ngồi trên giường, thân thể nhỏ cuộn lại, đôi tay ôm lấy đôi chân, gương mặt trầm luân đã rất lâu không chớp mắt.
Trong cuộc đời của mỗi con người đều sẽ có những chuyện không dám đối mặt, có người đã bảo rằng cô nên dũng cảm một lần đối mặt, bởi dù sao cũng chẳng thể trốn chạy cả đời.
Cô cũng muốn đối mặt, cũng từng nghĩ sẽ đối mặt, vì cô muốn bảo vệ những thứ quý giá quan trọng, cô đã từng… Nghĩ rằng bản thân phải đối mặt thế nhưng…
Doãn Linh thở ra một âm thật dài, trĩu nặng theo màn đêm.
Thời gian trở lại ba tuần trước…
Khi bà Du cảm thấy lạ về hai người vệ sĩ đứng ở trước cửa tiệm bánh, chỉ là tiệm bánh nhỏ ở góc con phố lại có hai vệ sĩ to đùng đứng gác lẫn ngày lẫn đêm, bà Du cảm thấy nghi ngờ, bà đã hỏi Doãn Linh.
Doãn Linh cũng biết rằng không nên giấu diếm bà, bà là mẹ của Trình Quốc, bà còn rất yêu thương người con trai đã lâu không được gặp ấy, bà có quyền được biết mọi chuyện về con trai của mình.
Thế nên Doãn Linh đã nói hết mọi chuyện về ngày hôm đó, bảo rằng ngày hôm đó bọn người của Nhất Bang đến tìm con trai của bà, hai người vệ sĩ được bố trí kia là để bảo vệ Doãn Linh những khi bọn người Nhất Bang đến đây quấy phá.
Nghe xong chuyện về con trai, bà Du lặng lẽ rơi nước mắt, bà tự trách.
“Là bà đã không làm tốt trách nhiệm một người mẹ.”
Bà cho rằng vì bà không làm tốt bổn phận người mẹ, nên con trai mới sa đoạ như ngày nay, bị người máu mặt tìm giết.
Doãn Linh ngồi cạnh bên bà Du, cô không biết rõ về chuyện của mẹ con bà Du, thế nên chỉ có thể lặng im, nắm lấy bàn tay già nua nhăn nheo an ủi.
Bà Du tâm sự với Doãn Linh, kể ra nỗi niềm trong lòng về thời thiếu nữ, kể về đứa con trai đã lâu bà chẳng được gặp, lâu đến mức bà Du chẳng còn nhớ được dáng vẻ của con trai nữa.
"Ngày xưa, khi bà còn là một thiếu nữ, bà đã yêu một chàng trai thư sinh. Nhà chàng trai ấy nghèo khó, so với nhà bà thì kém xa, nhưng không vì thế mà chàng trai ấy từ bỏ bà, ngược lại, vì nghèo khó nên chàng trai ấy rất có chí tiến thủ. Chàng trai ấy đã theo đuổi và chinh phục được trái tim của bà, sau đó chàng ấy hẹn ước cùng bà, rằng chàng ấy rời đi theo cậu làm ăn ở xa, vài năm sau trở về nhất định sẽ lấy bà làm vợ. Nếu chàng ấy không chết, sẽ nhất định trở về lấy bà làm vợ, chàng hỏi, bà có nguyện ý chờ không.
Câu trả lời của bà rất chắc chắn, bà chờ được, vì bà yêu chàng ấy, có bao lâu bà cũng đợi được. Nhưng rồi, chỉ một năm sau khi chàng trai kia rời đi, cha bắt bà gả cho Trình Tuấn, người này là bạn thuở bé của bà, bà và Trình Tuấn lớn lên cùng nhau.
Vì là chỗ quen biết đã lâu, cha của bà rất yêu thích Trình Tuấn. Trình Tuấn cũng rất yêu bà, vì vậy mà nhất quyết phải lấy được bà làm vợ, dù bà không yêu Trình Tuấn đi chăng nữa, hắn cũng muốn lấy bà làm vợ, chiếm bà làm của riêng.
Gả cho Trình Tuấn, bà đánh mất đi tình yêu của đời mình, ngày bà gả cho Trình Tuấn, chàng trai ấy đến tham dự lễ cưới chúc phúc cho bà, chàng ấy không than không oán, chàng thật lòng chúc phúc cho bà một đời bình an hạnh phúc, điều ấy càng làm cho bà đau lòng.
Khi ấy, tình yêu của bà đã mất đi, bà hận thù Trình Tuấn, ngày càng ngày càng căm ghét hắn. Sau một năm chung sống thì bà mang thai, bà mang thai bộ dạng vừa béo vừa xấu lại còn chậm chạp, không làm gì được, Trình Tuấn trở nên chán ghét bà, hắn ta bắt đầu cặp kè bên ngoài.
Thời gian ấy đối với bà là cơn ác mộng không bao giờ dứt, bà chỉ muốn mang đứa con trong bụng đi tìm chết, may mắn có mẹ của bà ở bên cạnh động viên bà vượt qua thời gian ấy. Sau đó bà sinh ra Trình Quốc, bà lại mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh, thế nên lúc nào cũng muốn giết chết đứa trẻ ấy.
Bà căm ghét cha của đứa trẻ, thành ra bà cũng không yêu đứa trẻ ấy. Về sau, vì bà không yêu con, không thương chồng, gia đình tan vỡ, Trình Tuấn mang Trình Quốc rời đi, từ đó đến nay không bao giờ trở lại."
Đó là một câu chuyện bi thương, Doãn Linh nghe xong chỉ biết lặng người, hai mi mắt ướt nhoè đỏ hoe.
“Thế nên bà giờ đây, dù đã sáu mươi nhưng vẫn đơn thân lẻ bóng, bệnh tật đến giai đoạn này cũng không chồng cũng không con bên cạnh.”
Bà Du mắc bệnh tim, bà đã từ bỏ điều trị, cuộc đời của bà Du còn được ngày nào hay ngày đó, bà chỉ muốn dành khoảng đời cuối cùng để sống thật thoải mái.
Ba năm trước bà nhận cưu mang Doãn Linh, cho nên mới may mắn có Doãn Linh ở bên cạnh, cô vừa giúp bà buôn bán, vừa chăm sóc bà như một đứa con gái.
“May mắn còn có con, Doãn Linh, con giống như con gái của bà vậy.”
Doãn Linh vừa vặn là một người không nhận được yêu thương của cha mẹ, Doãn Linh và bà Du giống như hai mảnh ghép dành cho nhau. Xuất hiện trong đời đối phương vào thời gian vô cùng phù hợp để xoa dịu những vết thương khó lành, Doãn Linh cũng đã sớm xem bà Du như một người mẹ hiền.
“Bà cũng giống như mẹ của con vậy” Doãn Linh mím ra nụ cười hạnh phúc đáp.
Bà Du hạnh phúc vô cùng, ôm lấy Doãn Linh, cái ôm yêu thương trìu mến.
Sau đó, bà Du mở tủ, lấy ra chiếc hộp bằng gỗ, mở hộp gỗ ra, bà Du cầm lên một bức ảnh đã rất cũ đưa cho Doãn Linh xem.
“Đây, đây là con trai của bà.”
Doãn Linh thích thú hai tay nhận lấy bức ảnh, cầm bức ảnh lên xem, bên trong là hình một người phụ nữ trẻ đẹp nắm tay một cậu bé chừng năm hay bảy tuổi.
Cậu bé sẽ rất đáng yêu, Doãn Linh đã nghĩ như vậy, cho đến khi cô nhìn vào bức ảnh là gương mặt cậu bé mang tên Trình Quốc ấy.
Doãn Linh ngơ ra như một bức tượng dần dần đông cứng từ bàn chân đi lên, cô nhận ra gương mặt cậu bé ấy, hình dung ra nét tiêu sái của cậu bé nhỏ tuổi cho đến khi trưởng thành.
Một gương mặt thật lạ… Lại thật quen.
Bà Du cười tươi, hỏi.
“Thằng bé rất đáng yêu đúng không? Đã lâu rồi… Rất lâu rồi, bà không nhớ được hình bóng thằng bé nữa, giờ đây thằng bé chắc đã là một thanh niên trai tráng rồi.”
“…” Doãn Linh ngừng lại xót xa, nâng ra nụ cười trả lời.
“Rất đáng yêu…”
Màn đêm càng về khuya càng tĩnh lặng, Doãn Linh rút người lại, hai cánh tay ôm chặt đôi chân hơn, màn đêm vây kín Doãn Linh, bó buộc Doãn Linh vào một khoảng không vô tận chỉ có màn đêm đen.
Ở đời luôn có những chuyện rất kỳ lạ, cho ta sống một lần, cho ta nếm đủ loại đau khổ, ta chết một lần.
Bắt ta sống lại thêm một lần, trở về thời điểm trước khi gặp mặt, Doãn Linh đã tránh đi trên vết xe cũ, ngàn vạn lần không muốn gặp lại thế mà… Họ vẫn cư nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô.
Thêm một lần nữa.
Người đàn ông ở trên bãi cát đêm đó từng bảo, dù sao cũng không thể tránh cả đời thì chi bằng dũng cảm một lần, đến và đối mặt.
Đáng tiếc… Doãn Linh làm thế nào cũng không thể đối mặt được.
…
Từ đây về sau, mỗi khi anh tỉnh lại từ giấc mộng đều có cô ở bên cạnh ôm lấy anh, dỗ dành anh bằng giai điệu ngân nga, dịu dàng đưa anh trở lại giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Phàm Dương và Lâm Ninh ôm nhau ngủ cả ngày, với Lâm Ninh là vì ba đêm rồi thức trắng chìm trong những dòng suy nghĩ, thế nên được anh ôm ấp, cô liền ngủ rất say. Với Phàm Dương, anh vốn không ngủ nhiều, chỉ là vì muốn nằm ôm ấp để cho tổ tông trong lòng ngủ ngon.
Hai người nằm trên giường đến buổi chiều, người hầu trong nhà nhìn thấy cô cậu chủ hoà thuận lại cũng thở phào.
Chiều chiều, hoàng hôn chưa kịp buông, Lâm Ninh và Phàm Dương vừa ăn uống xong, cô nằm lăn qua lóc lại trên giường để tiêu hoá thức ăn.
Tạm thời không có năng lượng vận động, thế nên Lâm Ninh lăn lăn trên giường để tiêu hoá. Phàm Dương ngồi bên giường, nhìn cô lăn lăn từ mép giường bên này, lăn năm, sáu vòng sang mép giường bên kia rồi lăn tròn trở lại, giọng cô còn í ới phụ hoạ.
“Quầy quầy quay quay, sao mới vài vòng mà đầu mình quay quay.”
Lăn qua bên kia, Lâm Ninh lại lăn ngược trở lại.
“Chồng ơi chồng ồ, sao mới vài vòng mà cái đầu xoay xoay rồi.”
Cô lăn ngược lại, kết thúc câu hát đã lăn đụng tay anh.
Phàm Dương bắt lấy vai Lâm Ninh, nghi hoặc hỏi.
“Bà nhỏ, em làm gì đấy?”
“Em đang thể dục để tiêu hoá” Lâm Ninh rất tự nhiên trả lời.
Phàm Dương nheo lại đầu lông mày, giây sau đầu lông mày đá lên.
“Chật, anh giúp em” Anh túm lấy thân thể Lâm Ninh, tay đẩy lên vạt áo, muốn cùng nhau tập thể dục.
“Í á…”
“Nào nào, vợ anh ngoan ngoãn cho chồng em luyện tập cơ bụng một lát nào.”
Còn tiếp…
(P/s thịt thà là chi, bần ni nào có biết đến, a di đà lạt a di đà lạt, thiện style thiện style *Ni cô la nhập*)
_ThanhDii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook