Nơi Nào Cũng Là Anh
-
Chương 62: Em là Lâm Ninh hay là ai?
Một tiếng thương trìu mến, đổi lấy là nhẹ nhõm vô phần trong đôi mắt già nua.
“Như vậy thì ông nội yên tâm rồi” Ông nội nhẹ lòng, nụ cười bạc màu vì thời gian.
“Ông biết ngay mà, lựa chọn của Phàm Dương chưa bao giờ sai cả.”
Ngày đó ông nội bắt buộc Phàm Dương kết hôn, thật ra ông cũng không mong cầu nhiều, chỉ mong Phàm Dương sẽ tìm ra một người ở bên cạnh. Giờ đây, có lẽ những cầu mong của ông nội đã được đền đáp, thậm chí kết quả còn như ý hơn những gì ông nội đã mong muốn.
“Cháu không biết mình có thể làm gì để xoa dịu trái tim anh ấy, nhưng việc ở bên anh ấy cả đời thì cháu chắc chắn, cháu làm được.”
Ông nội gật gật đầu, đối với đứa trẻ đáng thương ấy, chỉ mỗi việc ở cạnh bên là đã đủ.
“Lâm Ninh, ông xin lỗi cháu” Ông nội đột nhiên xin lỗi.
Lâm Ninh tròn xoe mắt chớp chớp, không hiểu vì sao ông nội lại xin lỗi mình, khi đầu não còn chưa kịp định hình, ông nội nói.
“Cháu trở về gặp Phàm Dương đi, lúc này có lẽ thằng bé đang ở nhà đợi cháu về.”
“Dạ?” Sao ông nội lại nói như thế? Lâm Ninh nghe không hiểu.
“Sao ạ?”
Ông nội đặt màn hình điện thoại lên bàn, ngón tay gõ gõ vào màn hình điện thoại để Lâm Ninh chú ý nhìn đến, ông nói.
“Giữa ông và Phàm Dương có một nguyên tắc là không tồn tại bí mật.”
Lâm Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, khung tin nhắn của ông nội và Phàm Dương, tin nhắn của ông gửi đi đã được mười phút.
Dòng tin nhắn viết gọn: “Ông đã nói với Lâm Ninh mọi chuyện.”
Lâm Ninh nhìn dòng tin nhắn mà ngơ ra.
Vậy nên anh đã biết cô gặp ông nội?
“Anh ấy… Biết rồi?” Lâm Ninh ngờ vực hỏi.
“Nói gì thì nói, đây cũng là chuyện đau lòng của Phàm Dương, thằng bé vẫn hơn là nên biết, lúc này có lẽ đang chờ cháu về.”
…
Lâm Ninh đứng trước Hoa Viên, trên đường về Hoa Viên, trái tim cô nặng trĩu, gấp rút như vậy, cô tạm thời không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Những chuyện đau lòng không muốn ai biết đến đó, cô lại tò mò tìm hiểu, chắc chắn anh sẽ giận cô.
Lâm Ninh thở ra một hơi thật dài, hít vào thật sâu sau đó đẩy cổng đi vào.
Vừa bước vào nhà, bà Năm đã chạy đến, sắc mặt trắng bệch vội vàng nói.
“Cô chủ cô về rồi, cậu đang trên phòng chờ cô đó.”
“Cháu biết rồi” Lâm Ninh gật đầu với bà Năm, dáng vẻ hoảng hốt của bà Năm càng làm cho trái tim Lâm Ninh loạn nhịp, chậm rãi bước lên bật thang, đột nhiên cảm thấy bước chân thật nặng nề.
Những người hầu đứng ở phòng khách nhìn theo bóng dáng Lâm Ninh đi lên lầu, bọn họ biết chuyện từ miệng bà Năm, phập phồng lo lắng nhìn theo bóng lưng cô chủ.
Lâm Ninh đi đến phòng ngủ chính, tay phải nắm lấy tay cầm cánh cửa, tay kia chùi qua hai mi mắt, cô phải chắc chắn rằng hai mi mắt không còn vươn bất kì long lanh nào.
Hít vào một hơi thật sâu thật dài, thổi phù ra bằng miệng tự trấn an, ổn định lại nhịp tim, Lâm Ninh mới đẩy chốt cửa.
Cạch.
Cửa mở ra, Lâm Ninh bước vào phòng.
Đi vào giữa phòng ngủ, nhìn thấy Phàm Dương đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài, vóc dáng anh cao lớn hướng về phía trước, hoàng hôn chiều đang đỏ rực, nắng chiều chiếu lên người anh, in bóng dưới mặt sàn, nhìn anh vững trải lại thật cô độc.
“Phàm Dương.”
Lâm Ninh cất tiếng gọi, khẽ nói.
“Em về rồi.”
Phàm Dương hướng về mặt trời đỏ rực, anh không quay đầu lại, đôi vai anh dường như rất nặng, trĩu nặng thở ra một âm thật dài.
“Nói anh nghe, sau khi em nghe hết mọi chuyện, em nghĩ điều gì?” Anh nhìn về phía xa hỏi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng.
Đáng lý ra anh phải nổi giận vì cô đã tò mò chuyện quá khứ của anh, thế mà anh lại rất nhẹ nhàng hỏi, chỉ là trong nhẹ nhàng mang theo một xa cách.
Câu hỏi này thật giống với câu mà ông nội vừa hỏi Lâm Ninh, cô nhìn dóc dáng vững vàng trước nắng chiều cam đỏ, đến cả chiếc bóng in trên sàn nhà cũng thật cô độc.
Anh xoay lưng đi, cô không thể nhìn thấy gương mặt anh.
“Anh không muốn nhìn em sao?” Lâm Ninh hỏi.
Phàm Dương không đáp, mặt trời chiếu lên gương mặt anh, rọi lên ánh mắt u phiền của Phàm Dương.
Anh lặng đi, Lâm Ninh cũng lặng im chờ đợi.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, không có gì ngoài ánh nắng chiều, lặng im đến âm thanh kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Đôi bàn tay Lâm Ninh nắm thành quả đấm nhỏ, cánh môi bậm bậm, tích tụ dũng cảm khẽ giọng.
“Phàm Dương, anh thật sự không muốn nhìn em sao?”
Anh phải quay lại, để cho cô nhìn anh, mới biết được anh đang cảm thấy thế nào.
Phàm Dương nặng nề hít thở, đôi vai nghiêm nghị trĩu nặng như hàng nghìn bao cát đang đè, Phàm Dương xoay người lại theo ý cô.
Nhìn thấy trong đôi mắt Lâm Ninh là một người vốn vững trải, ánh mắt anh lại hồng hồng theo màu nắng chiều.
“Nghe xong rồi, em cũng muốn thương hại anh phải không?”
Phàm Dương giương cao nụ cười không vui vẻ, nặng nề trong trái tim hoạ biếm giọng nói, âm thanh anh nặng trĩu khiến cho trái tim Lâm Ninh cũng đình chỉ.
“Anh đã cố tình không muốn em biết, anh vốn muốn chúng ta hoàn toàn bình thường đối xử công bằng với nhau, em vẫn phải biết cho bằng được, bây giờ biết rồi thì sao? Em muốn thương hại anh?”
Đôi mày rậm tuấn tú chau lại, nụ cười không vui vẻ trên môi anh bị dập tắt.
“Lâm Ninh, anh không cần.”
Anh trầm trọng lặp lại thêm một lần.
“Anh không cần.”
Lâm Ninh nhìn vào đôi mắt ánh hồng, đôi tay nắm chặt nổi ra điểm run, buộc phải nắm chặt lòng bàn tay hơn nữa, miệng lưỡi khô khan trở nên cứng ngắt.
Phàm Dương nhìn cô không động đậy, mi tâm chau lại, đôi mắt ánh hồng dần dần đỏ, giọng nói nhẹ nhàng dần trở nên nặng nề truy vấn.
“Anh không muốn em biết, em sẽ càng muốn biết phải không? Thế nào? Nghe xong rồi có phải đang nghĩ nên làm cách nào để bù đắp cho anh, vì quá khứ anh như thế này như thế nọ, em phải thương yêu anh hơn đúng không? Nói anh nghe, em định thương hại anh thế nào?”
Phàm Dương chau chặt đầu lông mày gần như nhăn nhó, anh nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn nhìn xem trái tim cô đang suy nghĩ điều gì.
Bạc môi nhếch cao, vẽ ra nụ cười chua xót, đáy mắt là hụt hẫng.
“Chúng ta bình thường đến với nhau không được sao Lâm Ninh?”
Anh từng nghĩ, anh và cô sẽ đến với nhau một cách bình thường nhất, sẽ yêu thương nhau một cách tự nguyện nhất. Sẽ không phải là vì anh có quá khứ như thế nào cả, anh không muốn cô biết đến, không muốn cô sẽ giống như những người khác thương hại cho anh.
Những người khác thương hại anh đã là một thảm hại, Lâm Ninh thương hại anh sẽ càng thảm hại hơn.
Anh không muốn cô biết đến chúng, chúng là những ô uế đạp đổ tự tôn của anh.
Đến với nhau một cách bình thường nhất, chân thành nhất không được sao? Cô nhất định phải chạm vào nỗi đau của anh mới được phải không?
Lâm Ninh đứng trước chất vấn của anh, hoá thành tản đá, nhất thời không biết phải xoa dịu người đàn ông này như thế nào.
Nói thế nào đây… Vừa rồi đối mặt với ông nội cũng là câu hỏi tương tự, nhưng khi đứng trước mặt Phàm Dương, trái tim Lâm Ninh tê tái đến trống rỗng.
Nhìn Lâm Ninh ngây ngốc chỉ biết đứng im, Phàm Dương duật ra nụ cười, nhìn thế nào cũng không ra nụ cười.
“Em biết hết rồi thì có lợi gì cho chúng ta không? Hay chỉ khiến anh cảm thấy thảm hại hơn? Lâm Ninh, nói anh nghe, em muốn thương hại anh như thế nào?”
Lâm Ninh im lặng, môi mím lại, mi mắt cũng xụp xuống.
“Thế thì…” Cất ra một âm nặng trĩu, hỏi ngược lại.
“Giấu em thì anh có ích lợi gì? Anh có cảm thấy thoái mái hơn không?”
Vừa rồi anh đã nói cái gì nhỉ? Lâm Ninh mím chặt môi, miệng lưỡi cứng ngắt khó khăn cất lời.
“Anh nói là bình thường đối xử công bằng… Anh giấu em như thế thì đã công bằng chưa? Anh lúc nào cũng quan tâm em mà, anh lo lắng cho em, thế thì tại sao em không được lo lắng cho anh? Chồng em ngủ không được, em không được phép lo lắng sao?”
Trái tim Lâm Ninh dâng trào như có con sóng lớn đang vỗ từng cơn, khiến cho giọng cô run lên, mền nhũng run rẩy chỉ còn là âm thì thầm.
“Em muốn được lo lắng cho chồng của em, giống như cách anh lo lắng cho em, như vậy là sai sao?”
Nghĩ về những đêm trước thử xem, khi anh tỉnh giấc vào giữa đêm, anh ngập chìm trong đau khổ, bóng tối dần dần nuốt chửng anh. Cô lại chẳng thể làm gì khác ngoài giả vờ ngủ, cô không thể xoa dịu anh, cảm giác đó bất lực đến mức khó chịu.
Phàm Dương lặng người.
“Em cũng thế thôi.”
“…?” Lâm Ninh chớp mắt, mày thanh nhíu lại tỏ ý không hiểu.
“Lâm Ninh, em cũng như vậy.”
“Anh nói cái gì?” Lâm Ninh nghe mãi không hiểu.
“Em cũng giấu anh, em cũng có chuyện trong lòng, chuyện mà em không bao giờ muốn anh biết đến.”
Nếu Lâm Ninh đã moi được chuyện trong lòng của anh, anh cũng chẳng phải im lặng, bạc môi cương nghị trầm ngâm.
“Kể từ khi em tỉnh lại sau khi tự sát, em không phải là em nữa, em không phải Lâm Ninh mà anh biết. Em chưa từng hoài nghi Lâm Ái Mỹ, bây giờ em lại nhìn ra Lâm Ái Mỹ có ý đồ. Em chưa từng gặp qua Lý Lộ Niên, thế mà em lại có thể chắc chắn Lý Lộ Niên khả nghi.”
Phàm Dương nghiêm mắt, con ngươi thâm sâu nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác, lột ra lớp mặt nạ của Lâm Ninh bằng vấn đề chủ chốt nhất.
“Lâm Ninh mà anh biết chưa từng muốn ở bên cạnh anh, chưa từng!”
Còn người con gái trước mặt lại có thể hẹn ước già đi cùng anh.
“Bà nhỏ, em thật sự là Lâm Ninh hay là ai?”
“Như vậy thì ông nội yên tâm rồi” Ông nội nhẹ lòng, nụ cười bạc màu vì thời gian.
“Ông biết ngay mà, lựa chọn của Phàm Dương chưa bao giờ sai cả.”
Ngày đó ông nội bắt buộc Phàm Dương kết hôn, thật ra ông cũng không mong cầu nhiều, chỉ mong Phàm Dương sẽ tìm ra một người ở bên cạnh. Giờ đây, có lẽ những cầu mong của ông nội đã được đền đáp, thậm chí kết quả còn như ý hơn những gì ông nội đã mong muốn.
“Cháu không biết mình có thể làm gì để xoa dịu trái tim anh ấy, nhưng việc ở bên anh ấy cả đời thì cháu chắc chắn, cháu làm được.”
Ông nội gật gật đầu, đối với đứa trẻ đáng thương ấy, chỉ mỗi việc ở cạnh bên là đã đủ.
“Lâm Ninh, ông xin lỗi cháu” Ông nội đột nhiên xin lỗi.
Lâm Ninh tròn xoe mắt chớp chớp, không hiểu vì sao ông nội lại xin lỗi mình, khi đầu não còn chưa kịp định hình, ông nội nói.
“Cháu trở về gặp Phàm Dương đi, lúc này có lẽ thằng bé đang ở nhà đợi cháu về.”
“Dạ?” Sao ông nội lại nói như thế? Lâm Ninh nghe không hiểu.
“Sao ạ?”
Ông nội đặt màn hình điện thoại lên bàn, ngón tay gõ gõ vào màn hình điện thoại để Lâm Ninh chú ý nhìn đến, ông nói.
“Giữa ông và Phàm Dương có một nguyên tắc là không tồn tại bí mật.”
Lâm Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, khung tin nhắn của ông nội và Phàm Dương, tin nhắn của ông gửi đi đã được mười phút.
Dòng tin nhắn viết gọn: “Ông đã nói với Lâm Ninh mọi chuyện.”
Lâm Ninh nhìn dòng tin nhắn mà ngơ ra.
Vậy nên anh đã biết cô gặp ông nội?
“Anh ấy… Biết rồi?” Lâm Ninh ngờ vực hỏi.
“Nói gì thì nói, đây cũng là chuyện đau lòng của Phàm Dương, thằng bé vẫn hơn là nên biết, lúc này có lẽ đang chờ cháu về.”
…
Lâm Ninh đứng trước Hoa Viên, trên đường về Hoa Viên, trái tim cô nặng trĩu, gấp rút như vậy, cô tạm thời không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Những chuyện đau lòng không muốn ai biết đến đó, cô lại tò mò tìm hiểu, chắc chắn anh sẽ giận cô.
Lâm Ninh thở ra một hơi thật dài, hít vào thật sâu sau đó đẩy cổng đi vào.
Vừa bước vào nhà, bà Năm đã chạy đến, sắc mặt trắng bệch vội vàng nói.
“Cô chủ cô về rồi, cậu đang trên phòng chờ cô đó.”
“Cháu biết rồi” Lâm Ninh gật đầu với bà Năm, dáng vẻ hoảng hốt của bà Năm càng làm cho trái tim Lâm Ninh loạn nhịp, chậm rãi bước lên bật thang, đột nhiên cảm thấy bước chân thật nặng nề.
Những người hầu đứng ở phòng khách nhìn theo bóng dáng Lâm Ninh đi lên lầu, bọn họ biết chuyện từ miệng bà Năm, phập phồng lo lắng nhìn theo bóng lưng cô chủ.
Lâm Ninh đi đến phòng ngủ chính, tay phải nắm lấy tay cầm cánh cửa, tay kia chùi qua hai mi mắt, cô phải chắc chắn rằng hai mi mắt không còn vươn bất kì long lanh nào.
Hít vào một hơi thật sâu thật dài, thổi phù ra bằng miệng tự trấn an, ổn định lại nhịp tim, Lâm Ninh mới đẩy chốt cửa.
Cạch.
Cửa mở ra, Lâm Ninh bước vào phòng.
Đi vào giữa phòng ngủ, nhìn thấy Phàm Dương đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài, vóc dáng anh cao lớn hướng về phía trước, hoàng hôn chiều đang đỏ rực, nắng chiều chiếu lên người anh, in bóng dưới mặt sàn, nhìn anh vững trải lại thật cô độc.
“Phàm Dương.”
Lâm Ninh cất tiếng gọi, khẽ nói.
“Em về rồi.”
Phàm Dương hướng về mặt trời đỏ rực, anh không quay đầu lại, đôi vai anh dường như rất nặng, trĩu nặng thở ra một âm thật dài.
“Nói anh nghe, sau khi em nghe hết mọi chuyện, em nghĩ điều gì?” Anh nhìn về phía xa hỏi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng.
Đáng lý ra anh phải nổi giận vì cô đã tò mò chuyện quá khứ của anh, thế mà anh lại rất nhẹ nhàng hỏi, chỉ là trong nhẹ nhàng mang theo một xa cách.
Câu hỏi này thật giống với câu mà ông nội vừa hỏi Lâm Ninh, cô nhìn dóc dáng vững vàng trước nắng chiều cam đỏ, đến cả chiếc bóng in trên sàn nhà cũng thật cô độc.
Anh xoay lưng đi, cô không thể nhìn thấy gương mặt anh.
“Anh không muốn nhìn em sao?” Lâm Ninh hỏi.
Phàm Dương không đáp, mặt trời chiếu lên gương mặt anh, rọi lên ánh mắt u phiền của Phàm Dương.
Anh lặng đi, Lâm Ninh cũng lặng im chờ đợi.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, không có gì ngoài ánh nắng chiều, lặng im đến âm thanh kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Đôi bàn tay Lâm Ninh nắm thành quả đấm nhỏ, cánh môi bậm bậm, tích tụ dũng cảm khẽ giọng.
“Phàm Dương, anh thật sự không muốn nhìn em sao?”
Anh phải quay lại, để cho cô nhìn anh, mới biết được anh đang cảm thấy thế nào.
Phàm Dương nặng nề hít thở, đôi vai nghiêm nghị trĩu nặng như hàng nghìn bao cát đang đè, Phàm Dương xoay người lại theo ý cô.
Nhìn thấy trong đôi mắt Lâm Ninh là một người vốn vững trải, ánh mắt anh lại hồng hồng theo màu nắng chiều.
“Nghe xong rồi, em cũng muốn thương hại anh phải không?”
Phàm Dương giương cao nụ cười không vui vẻ, nặng nề trong trái tim hoạ biếm giọng nói, âm thanh anh nặng trĩu khiến cho trái tim Lâm Ninh cũng đình chỉ.
“Anh đã cố tình không muốn em biết, anh vốn muốn chúng ta hoàn toàn bình thường đối xử công bằng với nhau, em vẫn phải biết cho bằng được, bây giờ biết rồi thì sao? Em muốn thương hại anh?”
Đôi mày rậm tuấn tú chau lại, nụ cười không vui vẻ trên môi anh bị dập tắt.
“Lâm Ninh, anh không cần.”
Anh trầm trọng lặp lại thêm một lần.
“Anh không cần.”
Lâm Ninh nhìn vào đôi mắt ánh hồng, đôi tay nắm chặt nổi ra điểm run, buộc phải nắm chặt lòng bàn tay hơn nữa, miệng lưỡi khô khan trở nên cứng ngắt.
Phàm Dương nhìn cô không động đậy, mi tâm chau lại, đôi mắt ánh hồng dần dần đỏ, giọng nói nhẹ nhàng dần trở nên nặng nề truy vấn.
“Anh không muốn em biết, em sẽ càng muốn biết phải không? Thế nào? Nghe xong rồi có phải đang nghĩ nên làm cách nào để bù đắp cho anh, vì quá khứ anh như thế này như thế nọ, em phải thương yêu anh hơn đúng không? Nói anh nghe, em định thương hại anh thế nào?”
Phàm Dương chau chặt đầu lông mày gần như nhăn nhó, anh nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn nhìn xem trái tim cô đang suy nghĩ điều gì.
Bạc môi nhếch cao, vẽ ra nụ cười chua xót, đáy mắt là hụt hẫng.
“Chúng ta bình thường đến với nhau không được sao Lâm Ninh?”
Anh từng nghĩ, anh và cô sẽ đến với nhau một cách bình thường nhất, sẽ yêu thương nhau một cách tự nguyện nhất. Sẽ không phải là vì anh có quá khứ như thế nào cả, anh không muốn cô biết đến, không muốn cô sẽ giống như những người khác thương hại cho anh.
Những người khác thương hại anh đã là một thảm hại, Lâm Ninh thương hại anh sẽ càng thảm hại hơn.
Anh không muốn cô biết đến chúng, chúng là những ô uế đạp đổ tự tôn của anh.
Đến với nhau một cách bình thường nhất, chân thành nhất không được sao? Cô nhất định phải chạm vào nỗi đau của anh mới được phải không?
Lâm Ninh đứng trước chất vấn của anh, hoá thành tản đá, nhất thời không biết phải xoa dịu người đàn ông này như thế nào.
Nói thế nào đây… Vừa rồi đối mặt với ông nội cũng là câu hỏi tương tự, nhưng khi đứng trước mặt Phàm Dương, trái tim Lâm Ninh tê tái đến trống rỗng.
Nhìn Lâm Ninh ngây ngốc chỉ biết đứng im, Phàm Dương duật ra nụ cười, nhìn thế nào cũng không ra nụ cười.
“Em biết hết rồi thì có lợi gì cho chúng ta không? Hay chỉ khiến anh cảm thấy thảm hại hơn? Lâm Ninh, nói anh nghe, em muốn thương hại anh như thế nào?”
Lâm Ninh im lặng, môi mím lại, mi mắt cũng xụp xuống.
“Thế thì…” Cất ra một âm nặng trĩu, hỏi ngược lại.
“Giấu em thì anh có ích lợi gì? Anh có cảm thấy thoái mái hơn không?”
Vừa rồi anh đã nói cái gì nhỉ? Lâm Ninh mím chặt môi, miệng lưỡi cứng ngắt khó khăn cất lời.
“Anh nói là bình thường đối xử công bằng… Anh giấu em như thế thì đã công bằng chưa? Anh lúc nào cũng quan tâm em mà, anh lo lắng cho em, thế thì tại sao em không được lo lắng cho anh? Chồng em ngủ không được, em không được phép lo lắng sao?”
Trái tim Lâm Ninh dâng trào như có con sóng lớn đang vỗ từng cơn, khiến cho giọng cô run lên, mền nhũng run rẩy chỉ còn là âm thì thầm.
“Em muốn được lo lắng cho chồng của em, giống như cách anh lo lắng cho em, như vậy là sai sao?”
Nghĩ về những đêm trước thử xem, khi anh tỉnh giấc vào giữa đêm, anh ngập chìm trong đau khổ, bóng tối dần dần nuốt chửng anh. Cô lại chẳng thể làm gì khác ngoài giả vờ ngủ, cô không thể xoa dịu anh, cảm giác đó bất lực đến mức khó chịu.
Phàm Dương lặng người.
“Em cũng thế thôi.”
“…?” Lâm Ninh chớp mắt, mày thanh nhíu lại tỏ ý không hiểu.
“Lâm Ninh, em cũng như vậy.”
“Anh nói cái gì?” Lâm Ninh nghe mãi không hiểu.
“Em cũng giấu anh, em cũng có chuyện trong lòng, chuyện mà em không bao giờ muốn anh biết đến.”
Nếu Lâm Ninh đã moi được chuyện trong lòng của anh, anh cũng chẳng phải im lặng, bạc môi cương nghị trầm ngâm.
“Kể từ khi em tỉnh lại sau khi tự sát, em không phải là em nữa, em không phải Lâm Ninh mà anh biết. Em chưa từng hoài nghi Lâm Ái Mỹ, bây giờ em lại nhìn ra Lâm Ái Mỹ có ý đồ. Em chưa từng gặp qua Lý Lộ Niên, thế mà em lại có thể chắc chắn Lý Lộ Niên khả nghi.”
Phàm Dương nghiêm mắt, con ngươi thâm sâu nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác, lột ra lớp mặt nạ của Lâm Ninh bằng vấn đề chủ chốt nhất.
“Lâm Ninh mà anh biết chưa từng muốn ở bên cạnh anh, chưa từng!”
Còn người con gái trước mặt lại có thể hẹn ước già đi cùng anh.
“Bà nhỏ, em thật sự là Lâm Ninh hay là ai?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook