Nơi Nào Cũng Là Anh
-
Chương 146: Có người khác
Vinh thự năm giờ sáng, năm giờ sáng ở vinh thự, người làm trong nhà đều đã thức dậy, bác Lý cùng vừa đi ra khỏi phòng ngủ, uể oải vung vai.
Ding dong.
Chuông cổng vang lên, bác Lý theo thói quen nghe chuông cửa thì đi đến bộ đàm.
Chỉ mới năm giờ sáng, ai lại đến sớm như thế?
Ding dong ding dong.
Chuông cổng lần nữa vang lên.
Bác Lý nhìn vào máy ghi hình của bộ đàm, nhìn vào người trong máy ghi hình, bác Lý dụi mắt, nhìn rõ lại một lần nữa.
“Ôi trời đất! Cô chủ!”
Bác Lý thốt lên, thân già vội vã chạy ra ngoài, Tiểu Vỹ đang lau chùi trên cánh cửa, nghe thấy bác Lý hốt hoảng, Tiểu Vỹ cũng ngạc nhiên.
“Cô chủ? Cô chủ đi Đài Tây rồi mà.”
Tiểu Vỹ bước sang chỗ bộ đàm, nhìn vào nhìn ảnh ghi bên trong, quả đúng là cô chủ, Tiểu Vỹ lập tức vội vã chạy ra ngoài.
Bác Lý nhanh chóng mở cổng, đập vào mắt bác Lý là bộ dạng thất thần, gương mặt thẫn thờ u ám như thể màn đêm chưa kịp sáng.
“Sao cô chủ lại ở đây? Chẳng phải cô chủ bảo đi đến chỗ cậu sao?”
Tiểu Vỹ cũng nhanh chạy ra.
“Cô chủ ơi, cô chủ về khi nào vậy?”
Đáy mắt Lâm Ninh u tối, cô không hề nhìn bác Lý và Tiểu Vỹ, đôi mắt thất thần cứ nhìn đi nơi đâu xa xôi ở phía trước, bước chân chậm chạp đi vào nhà.
Cô lướt qua bác Lý, Tiểu Vỹ liền vội đi theo chân Lâm Ninh.
“Cô chủ ơi…” Tiểu Vỹ ngắm nhìn gương mặt cô chủ, thấy sắc mặt cô chủ không tốt liền lo lắng.
“Cô chủ sao vậy?”
Lâm Ninh không đáp lời, chậm chạp đi vào trong nhà như một người mất hồn, bước chân vô cùng chậm chạp tiến đến sofa ngồi xuống, thả mình tựa lưng vào ghế, Lâm Ninh không nói một chữ nào, cứ thẩn thờ để cho hồn phách phiêu diêu đi nơi nào.
Tiểu Vỹ ngồi xuống bên cạnh cô chủ, lo lắng hỏi thêm một lần.
“Cô chủ sao vậy ạ?”
Tiểu Vỹ chờ đợi cô chủ trả lời, nhưng cô chủ chỉ tựa vào sofa, đôi mắt cô chủ vô hồn nhìn đi nơi xa xăm, trong đôi mắt là một màu u ám thật cô liêu, tuyệt vọng.
“Cô chủ… Cô chủ nói gì đi chứ, cô chủ sao vậy?” Tiểu Vỹ càng nhìn càng thấy cô chủ không được ổn, đôi bàn tay nhỏ nắm lấy tay Lâm Ninh.
Tiểu Vỹ mới chú ý đến, bàn tay phải của cô chủ đang nắm chặt thành quả đấm. Tiểu Vỹ dùng hai bàn tay nắm lấy nắm đấm tay của cô chủ, trông cô chủ lặng yên thất thần như vậy khiến cho Tiểu Vỹ sợ hãi.
“Có phải là cô chủ lại cãi nhau với cậu không?”
Lâm Ninh đến một cái nhăn mày cũng không, tựa vào sofa như một người đang nằm chờ đợi cái chết, gương mặt cô dần dần trắng bệch, hàng mi cong dài chậm rãi chớp một cái, sau đó lại tiếp tục thẫn thờ mất hồn.
“Cô chủ nói gì với em đi, cô chủ làm sao vậy ạ? Cô chủ đừng làm em sợ.”
Tiểu Vỹ phát hoảng, mếu máo nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô chủ, nhưng có thể nào đi chăng nữa, Lâm Ninh cũng không trả lời.
Cô chỉ nằm như thế, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn hư vô giống như một cái xác rỗng.
Bác Lý nhìn thấy thế, lánh vào một góc, gọi điện cho Phàm Dương, cuộc gọi đổ ba hồi chuông thì được kết nối.
“Cậu chủ ơi.”
Phàm Dương nằm trên giường ngủ, xoa xoa thái dương khẽ ra một âm.
“Ừ… Có chuyện gì vậy bác?” Trời vẫn còn chưa sáng, Phàm Dương còn chưa ngủ dậy, bác Lý đã gọi đến.
“Cậu và cô cãi nhau sao?” Bác Lý hỏi.
“Không có…” Phàm Dương xoa thái dương, vẫn chưa đủ tỉnh táo để hiểu câu hỏi của bác Lý.
“Cháu đang công tác, cô ấy ở nhà thì làm sao mà cãi nhau?”
“Cậu không gặp cô chủ sao?” Bác Lý kinh ngạc trợn mắt. Truyện Điền Văn
Sáng hôm qua cô chủ tiếu tít vui mừng chuẩn bị quần áo đi đến chỗ cậu chủ, vì muốn tạo bất ngờ cho cậu chủ, cô chủ đã dặn dò mọi người trong nhà giữ bí mật.
Bác Lý kinh ngạc, xoay mặt nhìn cô chủ ngồi ở sofa, bác vội vàng nói.
“Hôm qua cô chủ đến Đài Tây tìm cậu, cậu và cô không gặp nhau sao? Cô chủ vừa mới về, sắc mặt cô ấy không được tốt.”
Phàm Dương ngồi bật dậy, trong lòng nổi lên lo lắng, hốt hoảng hỏi.
“Cô ấy đến đây làm gì? Cô ấy đâu rồi?”
“Cô vừa về đến, trông cô không được ổn lắm.”
Bác Lý nhìn Tiểu Vỹ lay lay bàn tay của Lâm Ninh, nhưng Lâm Ninh không hề có phản ứng.
“Bác chuyển máy cho cô ấy đi.”
Bác Lý cầm chiếc điện thoại đi đến sofa, hai bàn tay đưa ra trước điện thoại.
“Cô chủ, cậu gọi.”
Lâm Ninh không phản ứng, nếu có cũng chỉ là một cái chớp mắt.
“Cô chủ…” Bác Lý nhắc khẽ.
“Cậu gọi cô.”
Lâm Ninh vẫn không có phản ứng, Tiểu Vỹ nắm bàn tay cô, lay lay bàn tay.
“Cô ơi cậu gọi cô kìa, cô nghe máy đi.”
Nhìn thấy Lâm Ninh không có phản ứng, cô dường như không hề nghe thấy, bác Lý đưa điện thoại lên tai.
“Cô ấy không nói gì cả.”
“Bác Lý mở loa điện thoại lên đi.”
Bác Lý gật gù, nhanh vội mở loa điện thoại sau đó đưa chiếc điện thoại tới trước mặt Lâm Ninh.
Âm thanh âm trầm từ điện thoại vang ra, giọng nói ấm áp của Phàm Dương lọt vào tai Lâm Ninh.
“Bà nhỏ, hôm qua em đến đây sao? Sao không nói cho anh ra đón em? Còn chưa gặp đã chạy về rồi? Em sao thế?”
Giọng anh vừa ấm áp vừa mang theo tia hoảng loạn, dường như là đang rất lo lắng cho cô.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Chà… Tối qua anh ôm người phụ nữ khác, bây giờ lại thật lo lắng cho cô.
Lâm Ninh nhắm mắt lại, hít vào một hơi trĩu nặng lồng ngực.
Phàm Dương không nghe thấy phản ứng của Lâm Ninh, ruột gan bấn loạn đứng bật dậy.
“Ninh à, em sao vậy?”
Đáp lại Phàm Dương vẫn là im lặng đến lạ lẫm.
“Thôi được rồi, anh về ngay” Phàm Dương rối rít chuẩn bị, từ Đài Tây về Thành An nhanh nhất bằng đường bay cũng phải mất hơn ba giờ, anh dặn dò bác Lý.
“Bác Lý trông chừng cô ấy giúp cháu, cháu về ngay.”
“Dạ cậu.”
Bác Lý cúp máy, Tiểu Vỹ bị doạ sợ, níu lấy đôi tay đang nắm chặt của Lâm Ninh.
“Cô chủ sao vậy cô chủ?”
Lâm Ninh nhắm mắt, hàng mi run run khép lồng vào nhau, gương mặt xoay đi.
Cô bị làm sao à…
Cô đã vui mừng biết bao, âm thầm đi đến Đài Tây để tạo cho anh một sự bất ngờ.
Khoác lên người chiếc váy màu hồng đáng yêu nhất trong tủ quần áo, còn mất gần mười phút chỉ để lựa chọn một chiếc kẹp tóc thật xinh xắn, ngồi xe cả ngày trời đi đến Đài Tây, cuối cùng… Tất cả chỉ để nhìn thấy anh ở trong xe ân ái cùng người khác.
Hình ảnh đó lại xuất hiện trong tâm trí Lâm Ninh, cô nhắm chặt mắt, đôi mày chau lại, nước mắt bắt đầu ứa ra, cố gắng xua đi hình bóng đó. Nhưng hình bóng đó vẫn thật rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, không tài nào xua đi được, Lâm Ninh mở mắt ra nhìn hư vô, hai dòng nước mắt lăn dài như dung nham nóng rực chạy trên đôi gò má.
Khi mà cô nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô chẳng có nổi một dũng cảm nào bước đến bắt gian, đổi lại, hèn nhát chạy về Thành An.
Trở về vinh thự đã năm giờ sáng, gió đêm lạnh lẽo từng đợt dập lên người cô cũng không thể làm cô run rẩy nữa.
Trái tim trong lồng ngực Lâm Ninh buốt lên, lồng ngực nặng nề trĩu lại, nghẹn ở giữa lồng ngực, tái tê nhức nhói bào mòn toàn bộ cơ thể, từng hơi rít vào là nghẹn ngào nghẽn tắt, cay xè trên hốc mắt, đắng chát trong yết hầu, từng hơi thở ra trĩu nặng, tê buốt khắp tứ chi.
Lâm Ninh nắm chặt chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay, siết thật chặt kẹp tóc để chiếc kẹp cắm vào lòng bàn tay, gây ra một chút cảm giác tê tê đối kháng với tái dại trong lòng.
Kẹp tóc cứa vào lòng bàn tay, dần dần ăn sâu vào da thịt, Lâm Ninh không hề cảm thấy đau, chỉ thấy lồng ngực nhức nhói.
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, anh có người khác.
Ba giờ trôi qua, tám giờ sáng, Lâm Ninh vẫn ngồi thất thần như thế, giống như một bức tượng đá vô hồn.
An Hoài Thương trở về cùng Ninh Tuệ, mẹ An vừa bước vào nhà, bác Lý vội thuật chuyện.
Hai người mẹ nghe xong câu chuyện, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Ninh.
“Ninh à, mẹ đây.”
Mẹ Ninh nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, tay cô vẫn nắm chặt thành quả đấm.
Lâm Ninh lúc này vẫn thờ thẫn, chỉ là nước mắt cô liên tục chảy xuống, mồ hôi trên vần trán tuông ra như tắm, toàn thân cô lấm tấm mồ hôi, mi mắt khép mở nhìn hư vô, nước mắt từng dòng cứ vô thức chảy xuống. Gương mặt cô tái miết, môi miệng không một huyết sắc, đôi mắt đỏ hoe cứ liên tục ứa ra lớp nước phù sương rồi chạy lăn tăn thành dòng trên đôi gò má.
“Con sao vậy Ninh?” Mẹ An ngồi bên còn lại, cầm chiếc khăn chấm chấm mồ hôi trên trán Lâm Ninh.
Cô không khóc cũng không cười mà cứ lặng thinh mặc cho nước mắt chạy xuống, đến một cái nhăn mày cũng không, mẹ An và Mẹ Ninh đều sốt ruột lo sợ.
Dò hỏi mãi cũng chẳng thấy cô trả lời.
“Con muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong thì nói mẹ nghe đã có chuyện gì? Chứ con đừng như vậy” Mẹ An lau đi mồ hôi, lau đi hàng nước mắt trên gò má cô, mồ hôi thì mẹ có thể lau được còn nước mắt trên gò má cô, mẹ An lau mãi cũng không hết.
Mẹ Ninh xót xa nắm lấy bàn tay phải của Lâm Ninh, xoa xoa mu bàn tay, vô tình lật ngửa nắm đấm tay của Lâm Ninh lên, mẹ Ninh trợn to mắt nhìn nắm tay nhỏ nhắn của con gái đầy máu, máu đã thấm xuống một chỗ trên gấu váy, hoà vào cùng màu hồng của hoạ tiết váy.
Mẹ Ninh nhìn thấy máu đỏ, bà hốt hoảng, mẹ An cũng trở nên hoảng hốt, Ninh Tuệ cố gắng gỡ ra nắm đấm tay của Lâm Ninh.
Gỡ bàn tay ra, giữa lòng bàn tay là chiếc kẹp tóc màu hồng bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Bác Lý chạy đi lấy hộp y tế, mẹ Ninh lấy ra chiếc kẹp tóc, xót xa níu giữ bàn tay nhỏ đang ứa ra máu, không cho cô cuộn bàn tay lại
“Con sao lại thế này? Ninh Ninh, con nói gì với mẹ đi.”
Lâm Ninh bị gỡ ra nắm đấm tay, không có cảm giác cắm cứa đau đớn từ bàn tay, cơn ê ẩm đau đớn trong bụng dần dần ăn sâu vào tiềm thức. Bụng đã ê ẩm cả giờ, dâng lên cơn đau tê tái, Lâm Ninh cũng mặc kệ cơn đau từ nó, siết chặt kẹp tóc, dùng cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay xua đi cơn đau từ bụng.
Giờ đây kẹp tóc đã bị lấy ra, cơn đau trong bụng tê tái khiến cho Lâm Ninh chau đầu lông mày, nước mắt theo cái nhăn mày ào ào chảy xuống.
Cô nhìn thấy mẹ Ninh lo lắng đến đôi mắt đỏ hoe, mẹ An bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt nhìn cô, bác Lý vừa mang hộp y tế đến, cửa chính cũng vừa vặn có một thân ảnh cao ráo lao vào.
Phàm Dương xuất hiện trong mắt cô, anh vì vội vàng chạy về mà hít thở thật vội.
“Dương, con đã làm gì vậy?” Mẹ An tức giận đứng bật dậy, trừng mắt đầy lửa giận nhìn con trai.
Nhìn thấy anh, Lâm Ninh cuối cùng cũng chịu hoạt động, cô chậm rãi nâng người đứng dậy, bước chân chập chững dường như sắp ngã bước đến trước mặt Phàm Dương.
Mẹ Ninh và mẹ An lo lắng theo sau đỡ lấy Lâm Ninh, cô đứng trước mặt anh, giống như một cạnh liễu ngả tà, có thể gãy bất kỳ lúc nào. Lòng bàn tay vẫn chưa kịp băng bó, máu từ lòng bàn tay chạy xuống ngón tay, tồn đọng ở đầu ngón tay rồi nhỏ giọt nhĩu xuống.
“Ninh…” Phàm Dương vừa mở lời.
“Nói dối…”
Giọng nói Lâm Ninh thật yếu ớt thều thào lại có thể chặt đứt lời Phàm Dương.
Phàm Dương hít thở không thông, anh cố gắng đều chỉnh lại hơi thở, khó hiểu nhìn cô, không rõ cô đang nói cái gì.
“Ninh Ninh…”
“Anh nói dối…” Lâm Ninh lại lần nữa cắt đứt lời nói của Phàm Dương, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã chạy xuống dù cô chẳng hề nhăn nhó.
“Anh có người khác rồi…”
Lâm Ninh thều thào, uất ức thật khẽ nghe như một câu hỏi lại giống như một câu khẳng định.
“Em nói ngốc nghếch cái gì vậy?” Phàm Dương không hiểu hỏi lại.
“Sao lại nói như thế?”
Sao lại nói như thế à… Bởi vì cô đã chính mắt nhìn thấy, nhìn thấy anh và người khác ân ái.
Lâm Ninh nhăn chặt đầu lông mày, miệng mấp mấy muốn mở ra nói chuyện nhưng cơ thể cô bỗng nhiên đau quá, bụng đau đến mức Lâm Ninh phát run, chậm chạp cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng tròn của bản thân.
Cơn đau trong bụng không còn ê ẩm nữa mà đổ nó ầm xuống, giống như một món đồ cheo giữa không trung rơi phịch xuống mặt đất vỡ tan nát, giữa chân ào ào chảy ra chất lỏng trong veo, nước ối lách tách đổ xuống sàn nhà bóng loáng.
Mẹ Ninh lẫn mẹ An trợn tròn mắt nhìn nước ối tí tách đổ xuống sàn nhà, từng người làm trong nhà nín lại hơi thở, nghe thật rõ từng đợt nước ối đổ xuống.
Phàm Dương đẫn ra, mở to mắt nhìn từng giọt từ chân cô nhĩu xuống sàn nhà, trái tim anh hụt mất một nhịp đập.
Đau đớn ê ẩm hoá thành cơn đau dữ dội, Lâm Ninh hình dung ra một chiếc búa bổ thẳng vào giữa đầu, đánh gục ý thức cuối cùng, hàng mi nặng nề sụp xuống, mi mắt khép chặt lại, trước mắt Lâm Ninh tối mịt. Toàn thân cô giống như một con rối đứt dây ngã xuống, mẹ An và mẹ Ninh ở phía sau chụp lấy thân thể mềm ngoặc của Lâm Ninh.
Ninh Tuệ thốt lên, đôi mắt già ứa nước mắt nhìn gương mặt con gái đã trắng bệch, chẳng khác gì một cái xác chết.
“Ôi… Ôi trời ơi.”
Thân thể cô vô lực mềm ngoặc, nước ối cứ chảy ra trong khi cô ngất liệm đi, gương mặt nhỏ tái miết, mồ hôi lần cuối cùng túa ra, ướt đẫm toàn thân.
Còn tiếp…
(P/s Một phút mặc niệm cho Phàm cưa cưa.)
_ThanhDii
Ding dong.
Chuông cổng vang lên, bác Lý theo thói quen nghe chuông cửa thì đi đến bộ đàm.
Chỉ mới năm giờ sáng, ai lại đến sớm như thế?
Ding dong ding dong.
Chuông cổng lần nữa vang lên.
Bác Lý nhìn vào máy ghi hình của bộ đàm, nhìn vào người trong máy ghi hình, bác Lý dụi mắt, nhìn rõ lại một lần nữa.
“Ôi trời đất! Cô chủ!”
Bác Lý thốt lên, thân già vội vã chạy ra ngoài, Tiểu Vỹ đang lau chùi trên cánh cửa, nghe thấy bác Lý hốt hoảng, Tiểu Vỹ cũng ngạc nhiên.
“Cô chủ? Cô chủ đi Đài Tây rồi mà.”
Tiểu Vỹ bước sang chỗ bộ đàm, nhìn vào nhìn ảnh ghi bên trong, quả đúng là cô chủ, Tiểu Vỹ lập tức vội vã chạy ra ngoài.
Bác Lý nhanh chóng mở cổng, đập vào mắt bác Lý là bộ dạng thất thần, gương mặt thẫn thờ u ám như thể màn đêm chưa kịp sáng.
“Sao cô chủ lại ở đây? Chẳng phải cô chủ bảo đi đến chỗ cậu sao?”
Tiểu Vỹ cũng nhanh chạy ra.
“Cô chủ ơi, cô chủ về khi nào vậy?”
Đáy mắt Lâm Ninh u tối, cô không hề nhìn bác Lý và Tiểu Vỹ, đôi mắt thất thần cứ nhìn đi nơi đâu xa xôi ở phía trước, bước chân chậm chạp đi vào nhà.
Cô lướt qua bác Lý, Tiểu Vỹ liền vội đi theo chân Lâm Ninh.
“Cô chủ ơi…” Tiểu Vỹ ngắm nhìn gương mặt cô chủ, thấy sắc mặt cô chủ không tốt liền lo lắng.
“Cô chủ sao vậy?”
Lâm Ninh không đáp lời, chậm chạp đi vào trong nhà như một người mất hồn, bước chân vô cùng chậm chạp tiến đến sofa ngồi xuống, thả mình tựa lưng vào ghế, Lâm Ninh không nói một chữ nào, cứ thẩn thờ để cho hồn phách phiêu diêu đi nơi nào.
Tiểu Vỹ ngồi xuống bên cạnh cô chủ, lo lắng hỏi thêm một lần.
“Cô chủ sao vậy ạ?”
Tiểu Vỹ chờ đợi cô chủ trả lời, nhưng cô chủ chỉ tựa vào sofa, đôi mắt cô chủ vô hồn nhìn đi nơi xa xăm, trong đôi mắt là một màu u ám thật cô liêu, tuyệt vọng.
“Cô chủ… Cô chủ nói gì đi chứ, cô chủ sao vậy?” Tiểu Vỹ càng nhìn càng thấy cô chủ không được ổn, đôi bàn tay nhỏ nắm lấy tay Lâm Ninh.
Tiểu Vỹ mới chú ý đến, bàn tay phải của cô chủ đang nắm chặt thành quả đấm. Tiểu Vỹ dùng hai bàn tay nắm lấy nắm đấm tay của cô chủ, trông cô chủ lặng yên thất thần như vậy khiến cho Tiểu Vỹ sợ hãi.
“Có phải là cô chủ lại cãi nhau với cậu không?”
Lâm Ninh đến một cái nhăn mày cũng không, tựa vào sofa như một người đang nằm chờ đợi cái chết, gương mặt cô dần dần trắng bệch, hàng mi cong dài chậm rãi chớp một cái, sau đó lại tiếp tục thẫn thờ mất hồn.
“Cô chủ nói gì với em đi, cô chủ làm sao vậy ạ? Cô chủ đừng làm em sợ.”
Tiểu Vỹ phát hoảng, mếu máo nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô chủ, nhưng có thể nào đi chăng nữa, Lâm Ninh cũng không trả lời.
Cô chỉ nằm như thế, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn hư vô giống như một cái xác rỗng.
Bác Lý nhìn thấy thế, lánh vào một góc, gọi điện cho Phàm Dương, cuộc gọi đổ ba hồi chuông thì được kết nối.
“Cậu chủ ơi.”
Phàm Dương nằm trên giường ngủ, xoa xoa thái dương khẽ ra một âm.
“Ừ… Có chuyện gì vậy bác?” Trời vẫn còn chưa sáng, Phàm Dương còn chưa ngủ dậy, bác Lý đã gọi đến.
“Cậu và cô cãi nhau sao?” Bác Lý hỏi.
“Không có…” Phàm Dương xoa thái dương, vẫn chưa đủ tỉnh táo để hiểu câu hỏi của bác Lý.
“Cháu đang công tác, cô ấy ở nhà thì làm sao mà cãi nhau?”
“Cậu không gặp cô chủ sao?” Bác Lý kinh ngạc trợn mắt. Truyện Điền Văn
Sáng hôm qua cô chủ tiếu tít vui mừng chuẩn bị quần áo đi đến chỗ cậu chủ, vì muốn tạo bất ngờ cho cậu chủ, cô chủ đã dặn dò mọi người trong nhà giữ bí mật.
Bác Lý kinh ngạc, xoay mặt nhìn cô chủ ngồi ở sofa, bác vội vàng nói.
“Hôm qua cô chủ đến Đài Tây tìm cậu, cậu và cô không gặp nhau sao? Cô chủ vừa mới về, sắc mặt cô ấy không được tốt.”
Phàm Dương ngồi bật dậy, trong lòng nổi lên lo lắng, hốt hoảng hỏi.
“Cô ấy đến đây làm gì? Cô ấy đâu rồi?”
“Cô vừa về đến, trông cô không được ổn lắm.”
Bác Lý nhìn Tiểu Vỹ lay lay bàn tay của Lâm Ninh, nhưng Lâm Ninh không hề có phản ứng.
“Bác chuyển máy cho cô ấy đi.”
Bác Lý cầm chiếc điện thoại đi đến sofa, hai bàn tay đưa ra trước điện thoại.
“Cô chủ, cậu gọi.”
Lâm Ninh không phản ứng, nếu có cũng chỉ là một cái chớp mắt.
“Cô chủ…” Bác Lý nhắc khẽ.
“Cậu gọi cô.”
Lâm Ninh vẫn không có phản ứng, Tiểu Vỹ nắm bàn tay cô, lay lay bàn tay.
“Cô ơi cậu gọi cô kìa, cô nghe máy đi.”
Nhìn thấy Lâm Ninh không có phản ứng, cô dường như không hề nghe thấy, bác Lý đưa điện thoại lên tai.
“Cô ấy không nói gì cả.”
“Bác Lý mở loa điện thoại lên đi.”
Bác Lý gật gù, nhanh vội mở loa điện thoại sau đó đưa chiếc điện thoại tới trước mặt Lâm Ninh.
Âm thanh âm trầm từ điện thoại vang ra, giọng nói ấm áp của Phàm Dương lọt vào tai Lâm Ninh.
“Bà nhỏ, hôm qua em đến đây sao? Sao không nói cho anh ra đón em? Còn chưa gặp đã chạy về rồi? Em sao thế?”
Giọng anh vừa ấm áp vừa mang theo tia hoảng loạn, dường như là đang rất lo lắng cho cô.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Chà… Tối qua anh ôm người phụ nữ khác, bây giờ lại thật lo lắng cho cô.
Lâm Ninh nhắm mắt lại, hít vào một hơi trĩu nặng lồng ngực.
Phàm Dương không nghe thấy phản ứng của Lâm Ninh, ruột gan bấn loạn đứng bật dậy.
“Ninh à, em sao vậy?”
Đáp lại Phàm Dương vẫn là im lặng đến lạ lẫm.
“Thôi được rồi, anh về ngay” Phàm Dương rối rít chuẩn bị, từ Đài Tây về Thành An nhanh nhất bằng đường bay cũng phải mất hơn ba giờ, anh dặn dò bác Lý.
“Bác Lý trông chừng cô ấy giúp cháu, cháu về ngay.”
“Dạ cậu.”
Bác Lý cúp máy, Tiểu Vỹ bị doạ sợ, níu lấy đôi tay đang nắm chặt của Lâm Ninh.
“Cô chủ sao vậy cô chủ?”
Lâm Ninh nhắm mắt, hàng mi run run khép lồng vào nhau, gương mặt xoay đi.
Cô bị làm sao à…
Cô đã vui mừng biết bao, âm thầm đi đến Đài Tây để tạo cho anh một sự bất ngờ.
Khoác lên người chiếc váy màu hồng đáng yêu nhất trong tủ quần áo, còn mất gần mười phút chỉ để lựa chọn một chiếc kẹp tóc thật xinh xắn, ngồi xe cả ngày trời đi đến Đài Tây, cuối cùng… Tất cả chỉ để nhìn thấy anh ở trong xe ân ái cùng người khác.
Hình ảnh đó lại xuất hiện trong tâm trí Lâm Ninh, cô nhắm chặt mắt, đôi mày chau lại, nước mắt bắt đầu ứa ra, cố gắng xua đi hình bóng đó. Nhưng hình bóng đó vẫn thật rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt, không tài nào xua đi được, Lâm Ninh mở mắt ra nhìn hư vô, hai dòng nước mắt lăn dài như dung nham nóng rực chạy trên đôi gò má.
Khi mà cô nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô chẳng có nổi một dũng cảm nào bước đến bắt gian, đổi lại, hèn nhát chạy về Thành An.
Trở về vinh thự đã năm giờ sáng, gió đêm lạnh lẽo từng đợt dập lên người cô cũng không thể làm cô run rẩy nữa.
Trái tim trong lồng ngực Lâm Ninh buốt lên, lồng ngực nặng nề trĩu lại, nghẹn ở giữa lồng ngực, tái tê nhức nhói bào mòn toàn bộ cơ thể, từng hơi rít vào là nghẹn ngào nghẽn tắt, cay xè trên hốc mắt, đắng chát trong yết hầu, từng hơi thở ra trĩu nặng, tê buốt khắp tứ chi.
Lâm Ninh nắm chặt chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay, siết thật chặt kẹp tóc để chiếc kẹp cắm vào lòng bàn tay, gây ra một chút cảm giác tê tê đối kháng với tái dại trong lòng.
Kẹp tóc cứa vào lòng bàn tay, dần dần ăn sâu vào da thịt, Lâm Ninh không hề cảm thấy đau, chỉ thấy lồng ngực nhức nhói.
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, anh có người khác.
Ba giờ trôi qua, tám giờ sáng, Lâm Ninh vẫn ngồi thất thần như thế, giống như một bức tượng đá vô hồn.
An Hoài Thương trở về cùng Ninh Tuệ, mẹ An vừa bước vào nhà, bác Lý vội thuật chuyện.
Hai người mẹ nghe xong câu chuyện, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Ninh.
“Ninh à, mẹ đây.”
Mẹ Ninh nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, tay cô vẫn nắm chặt thành quả đấm.
Lâm Ninh lúc này vẫn thờ thẫn, chỉ là nước mắt cô liên tục chảy xuống, mồ hôi trên vần trán tuông ra như tắm, toàn thân cô lấm tấm mồ hôi, mi mắt khép mở nhìn hư vô, nước mắt từng dòng cứ vô thức chảy xuống. Gương mặt cô tái miết, môi miệng không một huyết sắc, đôi mắt đỏ hoe cứ liên tục ứa ra lớp nước phù sương rồi chạy lăn tăn thành dòng trên đôi gò má.
“Con sao vậy Ninh?” Mẹ An ngồi bên còn lại, cầm chiếc khăn chấm chấm mồ hôi trên trán Lâm Ninh.
Cô không khóc cũng không cười mà cứ lặng thinh mặc cho nước mắt chạy xuống, đến một cái nhăn mày cũng không, mẹ An và Mẹ Ninh đều sốt ruột lo sợ.
Dò hỏi mãi cũng chẳng thấy cô trả lời.
“Con muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong thì nói mẹ nghe đã có chuyện gì? Chứ con đừng như vậy” Mẹ An lau đi mồ hôi, lau đi hàng nước mắt trên gò má cô, mồ hôi thì mẹ có thể lau được còn nước mắt trên gò má cô, mẹ An lau mãi cũng không hết.
Mẹ Ninh xót xa nắm lấy bàn tay phải của Lâm Ninh, xoa xoa mu bàn tay, vô tình lật ngửa nắm đấm tay của Lâm Ninh lên, mẹ Ninh trợn to mắt nhìn nắm tay nhỏ nhắn của con gái đầy máu, máu đã thấm xuống một chỗ trên gấu váy, hoà vào cùng màu hồng của hoạ tiết váy.
Mẹ Ninh nhìn thấy máu đỏ, bà hốt hoảng, mẹ An cũng trở nên hoảng hốt, Ninh Tuệ cố gắng gỡ ra nắm đấm tay của Lâm Ninh.
Gỡ bàn tay ra, giữa lòng bàn tay là chiếc kẹp tóc màu hồng bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Bác Lý chạy đi lấy hộp y tế, mẹ Ninh lấy ra chiếc kẹp tóc, xót xa níu giữ bàn tay nhỏ đang ứa ra máu, không cho cô cuộn bàn tay lại
“Con sao lại thế này? Ninh Ninh, con nói gì với mẹ đi.”
Lâm Ninh bị gỡ ra nắm đấm tay, không có cảm giác cắm cứa đau đớn từ bàn tay, cơn ê ẩm đau đớn trong bụng dần dần ăn sâu vào tiềm thức. Bụng đã ê ẩm cả giờ, dâng lên cơn đau tê tái, Lâm Ninh cũng mặc kệ cơn đau từ nó, siết chặt kẹp tóc, dùng cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay xua đi cơn đau từ bụng.
Giờ đây kẹp tóc đã bị lấy ra, cơn đau trong bụng tê tái khiến cho Lâm Ninh chau đầu lông mày, nước mắt theo cái nhăn mày ào ào chảy xuống.
Cô nhìn thấy mẹ Ninh lo lắng đến đôi mắt đỏ hoe, mẹ An bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt nhìn cô, bác Lý vừa mang hộp y tế đến, cửa chính cũng vừa vặn có một thân ảnh cao ráo lao vào.
Phàm Dương xuất hiện trong mắt cô, anh vì vội vàng chạy về mà hít thở thật vội.
“Dương, con đã làm gì vậy?” Mẹ An tức giận đứng bật dậy, trừng mắt đầy lửa giận nhìn con trai.
Nhìn thấy anh, Lâm Ninh cuối cùng cũng chịu hoạt động, cô chậm rãi nâng người đứng dậy, bước chân chập chững dường như sắp ngã bước đến trước mặt Phàm Dương.
Mẹ Ninh và mẹ An lo lắng theo sau đỡ lấy Lâm Ninh, cô đứng trước mặt anh, giống như một cạnh liễu ngả tà, có thể gãy bất kỳ lúc nào. Lòng bàn tay vẫn chưa kịp băng bó, máu từ lòng bàn tay chạy xuống ngón tay, tồn đọng ở đầu ngón tay rồi nhỏ giọt nhĩu xuống.
“Ninh…” Phàm Dương vừa mở lời.
“Nói dối…”
Giọng nói Lâm Ninh thật yếu ớt thều thào lại có thể chặt đứt lời Phàm Dương.
Phàm Dương hít thở không thông, anh cố gắng đều chỉnh lại hơi thở, khó hiểu nhìn cô, không rõ cô đang nói cái gì.
“Ninh Ninh…”
“Anh nói dối…” Lâm Ninh lại lần nữa cắt đứt lời nói của Phàm Dương, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã chạy xuống dù cô chẳng hề nhăn nhó.
“Anh có người khác rồi…”
Lâm Ninh thều thào, uất ức thật khẽ nghe như một câu hỏi lại giống như một câu khẳng định.
“Em nói ngốc nghếch cái gì vậy?” Phàm Dương không hiểu hỏi lại.
“Sao lại nói như thế?”
Sao lại nói như thế à… Bởi vì cô đã chính mắt nhìn thấy, nhìn thấy anh và người khác ân ái.
Lâm Ninh nhăn chặt đầu lông mày, miệng mấp mấy muốn mở ra nói chuyện nhưng cơ thể cô bỗng nhiên đau quá, bụng đau đến mức Lâm Ninh phát run, chậm chạp cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng tròn của bản thân.
Cơn đau trong bụng không còn ê ẩm nữa mà đổ nó ầm xuống, giống như một món đồ cheo giữa không trung rơi phịch xuống mặt đất vỡ tan nát, giữa chân ào ào chảy ra chất lỏng trong veo, nước ối lách tách đổ xuống sàn nhà bóng loáng.
Mẹ Ninh lẫn mẹ An trợn tròn mắt nhìn nước ối tí tách đổ xuống sàn nhà, từng người làm trong nhà nín lại hơi thở, nghe thật rõ từng đợt nước ối đổ xuống.
Phàm Dương đẫn ra, mở to mắt nhìn từng giọt từ chân cô nhĩu xuống sàn nhà, trái tim anh hụt mất một nhịp đập.
Đau đớn ê ẩm hoá thành cơn đau dữ dội, Lâm Ninh hình dung ra một chiếc búa bổ thẳng vào giữa đầu, đánh gục ý thức cuối cùng, hàng mi nặng nề sụp xuống, mi mắt khép chặt lại, trước mắt Lâm Ninh tối mịt. Toàn thân cô giống như một con rối đứt dây ngã xuống, mẹ An và mẹ Ninh ở phía sau chụp lấy thân thể mềm ngoặc của Lâm Ninh.
Ninh Tuệ thốt lên, đôi mắt già ứa nước mắt nhìn gương mặt con gái đã trắng bệch, chẳng khác gì một cái xác chết.
“Ôi… Ôi trời ơi.”
Thân thể cô vô lực mềm ngoặc, nước ối cứ chảy ra trong khi cô ngất liệm đi, gương mặt nhỏ tái miết, mồ hôi lần cuối cùng túa ra, ướt đẫm toàn thân.
Còn tiếp…
(P/s Một phút mặc niệm cho Phàm cưa cưa.)
_ThanhDii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook