Nơi Nào Có Nắng Ấm
-
Chương 50: Đứa bé còn chưa thành hình
Anh có thể vào thăm cô lần cuối ? Không ! Không thể như vậy.
Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm lớn.Sau đó mây đen nãy giờ tuôn xuống từng hạt mưa nặng hạt.
Abi tuột hai cánh tay thẳng xuống.Cả mặt cứng đờ.Anh bước nhanh qua mặt bác sĩ để vào trong.Nhưng một cánh tay lại bám lấy anh.
Abi ngạc nhiên quay mặt lại nhìn vị bác sĩ.
- Đứa bé....anh không hỏi về nó sao ? - Vị bác sĩ ngập ngừng.
- Đứa bé ? - Anh nhíu hai cánh mày lại.Đầu hơi nghiêng nghiêng.
- Anh không biết sao ? - Bác sĩ cũng ngạc nhiên chẳng kém - Cô ấy đã có thai hơn một tuần rồi..
- Ông nói...Mie có thai ? - Abi nghi ngờ.
Bác sĩ gật nhẹ đầu.
- Cô ấy bị sảy thai ngay khi vừa được đưa vào phòng cấp cứu.
- Trời ơi ....- Anh sốc.Thực sự sốc.Cô có thai...vậy mà anh không hề biết ? Hèn gì bác sĩ lại nói cô mất nhiều máu như vậy.....
Cô đã mang thai con của anh !!!
Abi lao như bay vào phòng bệnh,thấy bóng dáng cô đang nằm im trên bàn mổ.Cả người đều dán các dây dẫn thiết bị truyền điện.Mấy bác sĩ trợ giúp đều đứng quanh bàn mổ cúi đầu.
" Tútttttt....."
Máy đo nhịp tim chỉ có một đường thẳng dài chạy ngang màn hình.....
Abi chậm dãi bước tới.Hai mắt anh liếc qua viên đạn còn dính máu được đặt trên khay sắt trên bàn.Trái tim đau thắt lại,ánh mắt rời đi nhìn cơ thể đã lạnh của Mie.
Mấy bác sĩ biết ý,chỉ có thể cúi đầu tạ lỗi rồi rời đi.
Anh ngã quỵ xuống bên cạnh cô.Ngồi quỳ bên cạnh cô.Đưa bàn tay to lớn run run của mình lên sờ lấy khuôn mặt tái nhợt không còn chút sự sống nào của cô.
- Mie !!!!! - Abi đau đớn gào lớn tên cô giữa khoảng không tĩnh mặc.
Bầu trời vẫn đổ mưa lớn,ngày càng lớn.Mưa tuôn xối xả không ngừng..Mưa của những giọt nước mắt đau đớn,của những nỗi đau bất tận đang dâng cao.
Anh đã hại chết cô và đứa con chưa thành hình của mình rồi !!!!
Anh thật quá xấu xa mà.Tại sao có thể để một người phụ nữ thay mình đỡ đạn chứ ?
Ngay từ đầu,lẽ ra anh không nên chọn Male là nơi hưởng tuần trăng mật.Lẽ ra anh không nên để An Hương mất tích đột ngột trong chốc lát....lẽ ra anh nên ngăn chặn tất cả từ đầu mới phải...
Lúc chuẩn bị rời đi khỏi bệnh viện,lẽ ra anh nên để cho thuộc hạ tiếp tục ở đó canh chừng chứ không nên cho họ về như vậy....Mà không,khi anh gần như nắm chắc được mạng sống của Hà Linh trong tay,lẽ ra anh không nên mềm lòng tha cho cô ta như vậy.Lẽ ra anh phải giết cô ta lúc đó...để cô ta không có cơ hội ra tay....
Tất cả là tại anh ! Mọi chuyện này cũng đều từ anh mà xuất phát.Anh đã quá ngu xuẩn khi cho rằng chuyện An Hương bị bắt cóc không ảnh hưởng gì lớn...Chẳng lẽ cái giá phải trả cho sự tự tin cao ngạo của anh chính là cướp cô đi khỏi anh ?
Tại sao ông trời nỡ đối xử như vậy với anh chứ ? Anh có thể mất tất cả sự nghiệp,danh dự,tự trọng...để có cô.Cô là cuộc sống của anh.Là mặt trời chiếu sáng con đường của anh.Vậy tại sao lại cướp cuộc sống,cướp mặt trời của anh đi ?
- Mie....anh xin lỗi ! Mie....- Nước mắt vẫn lăn dài.Anh đau đớn ôm lấy cơ thể lạnh băng của cô.
- Anh xin lỗi !....xin lỗi em..Mie....- Anh nghẹn ngào nói trong tiếng nấc khổ sở.
Căn phòng vắng....tiếng khóc đau lòng bi thương của người đàn ông vang lên đến khắp hành lang.Cảm giác của Abi bây giờ,còn đau hơn cả việc bị moi tim ra ngoài.
Một bác sĩ không nỡ đứng nhìn anh đau khổ mãi vậy,bèn đi tới,đặt tay lên vai anh an ủi.
- Tôi biết anh đang sốc...nhưng người chết không thể sống lại.Anh đau buồn cũng không có ích gì.Anh cứ như vậy,cô ấy ở nơi chín suối cũng không yên tâm buông xuôi ân tình thế gian mà nhắm mắt.Anh hãy nên bình tĩnh lại chút,nghĩ thoáng lại chút....đừng chỉ đứng đây khóc nóc mãi.Hãy làm gì đó cho cô ấy lần cuối xem sao?- Có hơi vụng về,nhưng đó là tất cả những gì vị bác sĩ có thể nói.
Bác sĩ đưa tay kéo nhẹ tấm chăn mỏng lên che kín mặt cô.Cả người Mie đều chìm dưới lớp vải kia.
"Hãy thay em chăm sóc tốt cho con....."
Lời nói của cô vang vẳng bên tai.Là lời mà cô đã nói lúc còn đang ở hang ổ của Hà linh....là lời cuối cùng cô nhờ vả anh trước khi ngất đi không bao giờ tỉnh lại....
- Anh sẽ chăm sóc cho con......anh sẽ nuôi lớn nó...Nó sẽ giống em,xinh đẹp và hoàn mĩ về mọi thứ ! - Anh nhẹ giọng nói.
Từ ngoài cửa phòng cấp cứu vọng tới bước chân gấp gáp vội vàng.Sau đó là bóng dáng người phụ nữ trạc tuổi trung niên bước vào.Mặt mày đều hiện rõ vẻ lo lắng hốt hoảng.Mái tóc bết lại do nước mưa ngấm vào.
- Mie ? Mie của tôi ? Nó sao rồi ???? - Bà Hoàng Mai chưa hề biết mình đã đến muộn.Hay tay bám vịn vào tay áo của bác sĩ .Giọng nói mất kiên nhẫn trở nên gấp gáp.
Bác sĩ thở dài lắc đầu.Nhẹ giọng nói :
- Cô ấy không qua khỏi !
Bà Mai gần như sụp đổ hết toàn bộ tinh thần.Khi nghe Abi báo tin bà vì không đặt trước vé máy bay nên không tài nào bay ngay sang đây được.Đành sai người của mình trực tiếp lái máy bay tới.Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay bà đã rất nôn nóng.Mong tới đây có thể gặp được cô như trước.Ảm đạm cười với bà.Nhưng thật không ngờ....
Lúc này,bà Mai mới để ý tới người đàn ông đau đớn gục khóc bên cạnh một thi thể đã bị chùm kín mặt.Bà Mai mất hết toàn bộ tinh thần còn sót lại.Run run bước chân đi tới.
- Mie....Con tôi đây sao ??- Bà Mai không tin nhìn vào thi thể người phụ nữ vẫn còn trên bàn cấp cứu.
Bác sĩ đứng cạnh đó nãy giờ không trả lời lại.Chỉ cúi nhẹ đầu gật gật.
Bà Mai sốc,bước chân loạng choạng không vững lùi về phía sau suýt ngã.May mắn bác sĩ kia kịp thời đỡ lấy.Bà đưa tay lên phía trước ngực cố giữ bình tĩnh.Hơi thở gấp gáp cố hít sâu hơn.
- Không thể nào !! Không thể ! Con tôi không thể chết như vậy được.Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại không cố gắng cứu nó ??? Tại sao lại để nó....Hức hức....Đứa con gái tội nghiệp của tôi...- Bà Mai nói trong tiếng nấc.Tuy Mie không phải con ruột hay có quan hệ máu mủ gì với bà,nhưng từ trước đến nay bà vẫn coi cô như đứa con gái ruột mà bà sinh ra vậy.Như điên dại ,bà lao tới lật tấm vải kia ra khỏi mặt cô - Không đúng,nó chưa chết.Nó chỉ là đang ngủ.Tại sao các anh có thể làm thế này với nó ?
- Chúng tôi xin lỗi...chúng tôi đã cố hết sức rồi....- Bác sĩ ái ngại nói.
Bà Mai bám lấy bác sĩ.Đau đớn gào lên,hai ray không ngừng đập mạnh liên tục vào bác sĩ.
- Là do các anh !! Các anh hại chết con tôi !! Các anh không chịu cứu nó ....
- Mẹ,là do con ! Mẹ đừng trách bác sĩ,là do con không bảo vệ nổi cô ấy .- Abi nắm lấy hai cánh tay bà từ phía sau rồi tách bà ra khỏi vị bác sĩ.Không che dấu tự đổ tội cho mình.
- Phải rồi.Là do cậu ! Chẳng phải cậu là chồng nó sao ? Tại sao nó lại thành ra thêa koa trong khi cậu vẫn lành lặn không sứt sát chứ ? - Bà Mai lại quanh sang trách anh.Nắm đấm lại tiếp tục đặt lên người anh.
Abi cũng đau khổ chẳng kém gì bà cả Cũng đau đớn bất tận như vậy.Anh ôm chặt lấy mẹ cô để cả hai bình tĩnh lại.Mặc dù bà Mai vẫn vùng vẫy đánh anh,nhưng sức lực cũng dần yếu đi.Cuối cũng buông xõng ra.Chỉ còn khóc lóc.
- Đúng ! Là do con ! Là con không bảo vệ nổi Mie...- Anh nhẹ giọng trách hận bản thân.
Bà Mai đẩy sự an ủi của Abi ra,lao tới ôm lấy cơ thể Mie.Cả mặt đều gục xuống vai cô.
- Mie......con gái của mẹ....
Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm lớn.Sau đó mây đen nãy giờ tuôn xuống từng hạt mưa nặng hạt.
Abi tuột hai cánh tay thẳng xuống.Cả mặt cứng đờ.Anh bước nhanh qua mặt bác sĩ để vào trong.Nhưng một cánh tay lại bám lấy anh.
Abi ngạc nhiên quay mặt lại nhìn vị bác sĩ.
- Đứa bé....anh không hỏi về nó sao ? - Vị bác sĩ ngập ngừng.
- Đứa bé ? - Anh nhíu hai cánh mày lại.Đầu hơi nghiêng nghiêng.
- Anh không biết sao ? - Bác sĩ cũng ngạc nhiên chẳng kém - Cô ấy đã có thai hơn một tuần rồi..
- Ông nói...Mie có thai ? - Abi nghi ngờ.
Bác sĩ gật nhẹ đầu.
- Cô ấy bị sảy thai ngay khi vừa được đưa vào phòng cấp cứu.
- Trời ơi ....- Anh sốc.Thực sự sốc.Cô có thai...vậy mà anh không hề biết ? Hèn gì bác sĩ lại nói cô mất nhiều máu như vậy.....
Cô đã mang thai con của anh !!!
Abi lao như bay vào phòng bệnh,thấy bóng dáng cô đang nằm im trên bàn mổ.Cả người đều dán các dây dẫn thiết bị truyền điện.Mấy bác sĩ trợ giúp đều đứng quanh bàn mổ cúi đầu.
" Tútttttt....."
Máy đo nhịp tim chỉ có một đường thẳng dài chạy ngang màn hình.....
Abi chậm dãi bước tới.Hai mắt anh liếc qua viên đạn còn dính máu được đặt trên khay sắt trên bàn.Trái tim đau thắt lại,ánh mắt rời đi nhìn cơ thể đã lạnh của Mie.
Mấy bác sĩ biết ý,chỉ có thể cúi đầu tạ lỗi rồi rời đi.
Anh ngã quỵ xuống bên cạnh cô.Ngồi quỳ bên cạnh cô.Đưa bàn tay to lớn run run của mình lên sờ lấy khuôn mặt tái nhợt không còn chút sự sống nào của cô.
- Mie !!!!! - Abi đau đớn gào lớn tên cô giữa khoảng không tĩnh mặc.
Bầu trời vẫn đổ mưa lớn,ngày càng lớn.Mưa tuôn xối xả không ngừng..Mưa của những giọt nước mắt đau đớn,của những nỗi đau bất tận đang dâng cao.
Anh đã hại chết cô và đứa con chưa thành hình của mình rồi !!!!
Anh thật quá xấu xa mà.Tại sao có thể để một người phụ nữ thay mình đỡ đạn chứ ?
Ngay từ đầu,lẽ ra anh không nên chọn Male là nơi hưởng tuần trăng mật.Lẽ ra anh không nên để An Hương mất tích đột ngột trong chốc lát....lẽ ra anh nên ngăn chặn tất cả từ đầu mới phải...
Lúc chuẩn bị rời đi khỏi bệnh viện,lẽ ra anh nên để cho thuộc hạ tiếp tục ở đó canh chừng chứ không nên cho họ về như vậy....Mà không,khi anh gần như nắm chắc được mạng sống của Hà Linh trong tay,lẽ ra anh không nên mềm lòng tha cho cô ta như vậy.Lẽ ra anh phải giết cô ta lúc đó...để cô ta không có cơ hội ra tay....
Tất cả là tại anh ! Mọi chuyện này cũng đều từ anh mà xuất phát.Anh đã quá ngu xuẩn khi cho rằng chuyện An Hương bị bắt cóc không ảnh hưởng gì lớn...Chẳng lẽ cái giá phải trả cho sự tự tin cao ngạo của anh chính là cướp cô đi khỏi anh ?
Tại sao ông trời nỡ đối xử như vậy với anh chứ ? Anh có thể mất tất cả sự nghiệp,danh dự,tự trọng...để có cô.Cô là cuộc sống của anh.Là mặt trời chiếu sáng con đường của anh.Vậy tại sao lại cướp cuộc sống,cướp mặt trời của anh đi ?
- Mie....anh xin lỗi ! Mie....- Nước mắt vẫn lăn dài.Anh đau đớn ôm lấy cơ thể lạnh băng của cô.
- Anh xin lỗi !....xin lỗi em..Mie....- Anh nghẹn ngào nói trong tiếng nấc khổ sở.
Căn phòng vắng....tiếng khóc đau lòng bi thương của người đàn ông vang lên đến khắp hành lang.Cảm giác của Abi bây giờ,còn đau hơn cả việc bị moi tim ra ngoài.
Một bác sĩ không nỡ đứng nhìn anh đau khổ mãi vậy,bèn đi tới,đặt tay lên vai anh an ủi.
- Tôi biết anh đang sốc...nhưng người chết không thể sống lại.Anh đau buồn cũng không có ích gì.Anh cứ như vậy,cô ấy ở nơi chín suối cũng không yên tâm buông xuôi ân tình thế gian mà nhắm mắt.Anh hãy nên bình tĩnh lại chút,nghĩ thoáng lại chút....đừng chỉ đứng đây khóc nóc mãi.Hãy làm gì đó cho cô ấy lần cuối xem sao?- Có hơi vụng về,nhưng đó là tất cả những gì vị bác sĩ có thể nói.
Bác sĩ đưa tay kéo nhẹ tấm chăn mỏng lên che kín mặt cô.Cả người Mie đều chìm dưới lớp vải kia.
"Hãy thay em chăm sóc tốt cho con....."
Lời nói của cô vang vẳng bên tai.Là lời mà cô đã nói lúc còn đang ở hang ổ của Hà linh....là lời cuối cùng cô nhờ vả anh trước khi ngất đi không bao giờ tỉnh lại....
- Anh sẽ chăm sóc cho con......anh sẽ nuôi lớn nó...Nó sẽ giống em,xinh đẹp và hoàn mĩ về mọi thứ ! - Anh nhẹ giọng nói.
Từ ngoài cửa phòng cấp cứu vọng tới bước chân gấp gáp vội vàng.Sau đó là bóng dáng người phụ nữ trạc tuổi trung niên bước vào.Mặt mày đều hiện rõ vẻ lo lắng hốt hoảng.Mái tóc bết lại do nước mưa ngấm vào.
- Mie ? Mie của tôi ? Nó sao rồi ???? - Bà Hoàng Mai chưa hề biết mình đã đến muộn.Hay tay bám vịn vào tay áo của bác sĩ .Giọng nói mất kiên nhẫn trở nên gấp gáp.
Bác sĩ thở dài lắc đầu.Nhẹ giọng nói :
- Cô ấy không qua khỏi !
Bà Mai gần như sụp đổ hết toàn bộ tinh thần.Khi nghe Abi báo tin bà vì không đặt trước vé máy bay nên không tài nào bay ngay sang đây được.Đành sai người của mình trực tiếp lái máy bay tới.Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay bà đã rất nôn nóng.Mong tới đây có thể gặp được cô như trước.Ảm đạm cười với bà.Nhưng thật không ngờ....
Lúc này,bà Mai mới để ý tới người đàn ông đau đớn gục khóc bên cạnh một thi thể đã bị chùm kín mặt.Bà Mai mất hết toàn bộ tinh thần còn sót lại.Run run bước chân đi tới.
- Mie....Con tôi đây sao ??- Bà Mai không tin nhìn vào thi thể người phụ nữ vẫn còn trên bàn cấp cứu.
Bác sĩ đứng cạnh đó nãy giờ không trả lời lại.Chỉ cúi nhẹ đầu gật gật.
Bà Mai sốc,bước chân loạng choạng không vững lùi về phía sau suýt ngã.May mắn bác sĩ kia kịp thời đỡ lấy.Bà đưa tay lên phía trước ngực cố giữ bình tĩnh.Hơi thở gấp gáp cố hít sâu hơn.
- Không thể nào !! Không thể ! Con tôi không thể chết như vậy được.Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại không cố gắng cứu nó ??? Tại sao lại để nó....Hức hức....Đứa con gái tội nghiệp của tôi...- Bà Mai nói trong tiếng nấc.Tuy Mie không phải con ruột hay có quan hệ máu mủ gì với bà,nhưng từ trước đến nay bà vẫn coi cô như đứa con gái ruột mà bà sinh ra vậy.Như điên dại ,bà lao tới lật tấm vải kia ra khỏi mặt cô - Không đúng,nó chưa chết.Nó chỉ là đang ngủ.Tại sao các anh có thể làm thế này với nó ?
- Chúng tôi xin lỗi...chúng tôi đã cố hết sức rồi....- Bác sĩ ái ngại nói.
Bà Mai bám lấy bác sĩ.Đau đớn gào lên,hai ray không ngừng đập mạnh liên tục vào bác sĩ.
- Là do các anh !! Các anh hại chết con tôi !! Các anh không chịu cứu nó ....
- Mẹ,là do con ! Mẹ đừng trách bác sĩ,là do con không bảo vệ nổi cô ấy .- Abi nắm lấy hai cánh tay bà từ phía sau rồi tách bà ra khỏi vị bác sĩ.Không che dấu tự đổ tội cho mình.
- Phải rồi.Là do cậu ! Chẳng phải cậu là chồng nó sao ? Tại sao nó lại thành ra thêa koa trong khi cậu vẫn lành lặn không sứt sát chứ ? - Bà Mai lại quanh sang trách anh.Nắm đấm lại tiếp tục đặt lên người anh.
Abi cũng đau khổ chẳng kém gì bà cả Cũng đau đớn bất tận như vậy.Anh ôm chặt lấy mẹ cô để cả hai bình tĩnh lại.Mặc dù bà Mai vẫn vùng vẫy đánh anh,nhưng sức lực cũng dần yếu đi.Cuối cũng buông xõng ra.Chỉ còn khóc lóc.
- Đúng ! Là do con ! Là con không bảo vệ nổi Mie...- Anh nhẹ giọng trách hận bản thân.
Bà Mai đẩy sự an ủi của Abi ra,lao tới ôm lấy cơ thể Mie.Cả mặt đều gục xuống vai cô.
- Mie......con gái của mẹ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook