13.

Cuối cùng tôi vẫn không hẹn được ngày mổ.

Ôn Tinh Trầm đuổi bác sĩ đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi.

“Ôn Tinh Trầm, em chỉ hỏi anh một lần, tối hôm qua anh có về nhà không?”

“Anh…” – Anh ngây người.

Nụ cười trên mặt tôi không thay đổi, “Hôm qua em nói đau bụng, nhưng anh vẫn đi.”

Anh biết rất rõ, tôi chưa từng nói dối.

“Đã có người thay anh sinh con, vậy con của em, không cần thiết phải sinh ra để chịu khổ.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, kìm lại sự không đành lòng trong lòng.

“Anh và Ôn Lạc Sa không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu.” – Ôn Tinh Trầm nắm lấy tay tôi áp vào bụng, cẩn thận nâng niu.

Ngay khi tôi định hất tay anh ấy ra, Ôn Lạc Sa đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, cộng với dáng người mảnh mai, giống như chỉ cần có gió thổi qua cũng có thể khiến cô ấy lảo đảo.

Cô ấy cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, cả người cô ấy giống như đứng không vững, miễn cưỡng không bám vào mép cửa.

Chớp mắt, bàn tay đang nắm lấy tay tôi của Ôn Tinh Trầm khẩn trương run lên.

Quan tâm quá ắt loạn, Ôn Tinh Trầm.

“Anh Tinh Trầm nói đúng, anh ấy và tôi là vĩnh viễn không thể nào.” – Ôn Lạc Sa nở nụ cười đau thương.


“Chị có từng nghe qua Thiên Nam Tinh chưa? Loại hoa này nhìn thì đẹp đẽ, nhưng kỳ thực bên trong đã mục nát không chịu nổi.”

Không hiểu sao, tôi liền liên tưởng đến tấm ảnh chụp phần bụng chồng chất vết thương của cô ấy.

Ôn Tinh Trầm ngăn cản cô ấy nói tiếp: “Ôn Lạc Sa, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Chị Nam Sơ, chị không cần lo lắng, anh Tinh Trầm sẽ không chọn tôi, cho dù là tôi thích anh ấy, thích đến c.h.ế.t đi được.”

Nước mắt của Ôn Lạc Sa như hạt đậu lăn dài xuống.

Ánh mắt của Ôn Tinh Trầm tràn đầy sự thống khổ, như thể anh ấy mới là người sắp để lộ ra vết sẹo.

14.

Anh ấy muốn đứng dậy và kéo Ôn Lạc Sa đi, nhưng tôi đã nắm chặt tay anh ấy.

Ôn Tinh Trầm kinh ngạc nhìn tôi.

“Tôi cần một đáp án.” – Một đáp án cho phép tôi sinh con.

Ánh mắt Ôn Lạc Sa như kim châm, đâm về phía đôi tay đang nắm chặt của chúng tôi.

Bỗng dưng, một thân khí thế lại vô lực, yếu ớt.

Cô ấy mang theo vài phần mỉa mai, thả xuống một quả bom nặng ký.

“Tôi bị bệnh phụ khoa, đã từng ngồi tù.”

“Toàn thân tôi trên dưới mỗi một chỗ đều rất bẩn, tôi mãi mãi không có khả năng có con của riêng mình.”

“Cho nên, chị không cần lo lắng, cả đời này anh ấy cũng sẽ không chọn tôi.”

“Chúc vợ chồng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

“Yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện nữa.”

Ôn Tinh Trầm vội đuổi theo, anh ấy lại một lần nữa bỏ tôi lại.

Tôi có thể hiểu được tấm lòng anh hùng của anh ấy, thật khó để không rung động trước một người phụ nữ đáng thương và xinh đẹp như vậy.

Ôn Lạc Sa nhìn như để lộ vết thương của mình mặc cho người khác thấy, kỳ thực cô ấy đang lấy lùi làm tiến.

Thủ đoạn của cô ấy cao tay hơn những người phụ nữ trước đây.

Tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, làm sao lại mệt mỏi như vậy?

Tình cảm không xứng đôi thực sự có thể khiến người ta lo được lo mất.

Trước kia, gia đình tôi có chút tài sản, Ôn Tinh Trầm không có nền tảng.

Vì vậy, mặc dù tướng mạo tôi bình thường, chênh lệch xa với anh ấy về ngoại hình, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng giữa chúng tôi có một cơ hội.

Chí ít, tôi có thể giúp anh ấy.


Nhưng bây giờ, cha mẹ tôi đã qua đời, Ôn Tinh Trầm gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bây giờ anh ấy cũng coi như giàu có, chất lượng cao.

Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn.

Nhưng tôi không cam tâm, tôi không cam tâm với “người tiền nhiệm” đã trồng cái cây kia trước mắt tôi.

Tôi phải chiến đấu, tôi không thể thua.

Nhưng tôi vừa nâng lên sĩ khí, liền giống như một quả bóng bay, đã bị cái tên Lâm Trạch Khê kia chọc thủng bằng một cây kim.

Hắn mang theo video giám sát vụ tai nạn xe cộ đã xảy ra của Ôn Tinh Trầm.

15.

Trong video, Ôn Tinh Trầm ngồi ở ghế lái, Ôn Lạc Sa ngồi ở ghế phụ kế bên.

Bọn họ đang hôn nhau nồng nhiệt.

Ôn Tinh Trầm đặt tay lên cổ Ôn Lạc Sa, giống như cách anh ấy đã từng hôn tôi.

Video rất rõ ràng, rõ ràng đến mức tôi nhìn thấy ở góc màn hình điện thoại di động của Ôn Tinh Trầm không ngừng nhấp nháy.

Mười một giờ tối.

Đây là cuộc gọi mà tôi đã gọi cho anh khi tôi vừa biết được bệnh tình của cha tôi đang nguy kịch.

Hóa ra nguyên do anh ấy không bắt máy là vì đang bận hôn.

Rõ ràng là tôi đang cười, nhưng những giọt nước mắt óng ánh không ngừng bắn tung tóe lên màn hình.

Đoạn video rất đầy đủ, bao gồm toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn xe cộ.

Hai người đỗ xe bên đường, hôn nhau như chốn không người.

Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen với mục tiêu rõ ràng, hung hăng lao thẳng vào xe của Ôn Tinh Trầm.

Vào thời khắc mấu chốt, Ôn Lạc Sa cả người chắn phía trước Ôn Tinh Trầm.


Tôi đã không tiếp tục xem những phần sau.

Nào có cái tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, bất quá chỉ là hai người hôn nhau quá kích tình, bị tài xế say rượu đâm phải.

Nào có cái bồi thường tiền tai nạn xe cộ, bất quá chỉ là phí tổn thất tinh thần cho tình nhân bé nhỏ mà thôi.

Nào có ai không liên lạc được, bất quá chỉ là anh ấy không muốn bắt máy.

Nào có đột nhiên xuất hiện rượu trắng, đó chỉ là do người khác cố ý để lại để thị uy thôi.

Ôn Tinh Trầm đã lấy tài sản chung của vợ chồng chúng tôi để đi lấy lòng người tình, anh đã vượt quá giới hạn.

Trong một khoảnh khắc, tôi phảng phất như đã trở lại cái đêm mà cha tôi qua đời.

Bộ kim tiêm tăng cường đó chỉ trễ mười phút đồng hồ.

Nếu lúc đó số tiền trong thẻ không bị chuyển đi thì chí ít cha tôi còn có một tia hy vọng sống sót.

Trước đây, tôi tưởng rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn, cho dù tôi có đau buồn đến đâu, tôi cũng sẽ không trút giận lên Ôn Tinh Trầm.

Nhưng khi tất cả những điều này không phải là ngoài ý muốn, Ôn Tinh Trầm là thủ phạm chính (kẻ cầm đầu) đã hại c.h.ế.t cha tôi.

“Lâm Trạch Khê, phiền anh giúp tôi đặt lịch hẹn phá thai.”

“Không thành vấn đề.”

“Tại sao lại giúp tôi?”

“Tôi đã hứa với cô, ba ngày.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương