Nổi loạn ở địa ngục
-
Chương 48: - Đại náo đấu trường
Kinh Kong như con lợn bị chọc tiết đang sặc bằng máu của chính mình, nghẹt thở, cứ ngắc ngắc đầu run rẩy, hai tay đưa lên ôm chặt cổ họng, rồi quỵ gối, nằm vật xuống đất. Cả đấu rộ lên những tiếng gào rú ầm ĩ:
- Ma Hiệp... Ma Hiệp vẫn còn...
- Tên quỷ khốn kiếp chết rồi kìa.
- Phải thế chứ. Ma Hiệp mà. Ma Hiệp sẽ cứu chúng ta...
Đám quan chức địa ngục thì bàng hoàng, thi nhau gào thét loạn cả lên. Phạm Thanh gào to nhất, vừa trợn trừng mắt vừa chỉ tay về phía người kia:
- Cung thủ đâu… giết hắn!
Lập tức một loạt mũi tên từ đội cung thủ ở phía đối diện bắn tới Ma Hiệp vừa xuất hiện, anh bình tĩnh rút thanh gươm gạt những mũi tên đang lao về phía mình. Nhưng những người xung quanh anh thì trúng tên ngã xuống rất nhiều, những người còn lại thì hoảng loạn tìm cách chạy khỏi chỗ đó, nhưng vì họ bị buộc chung vào nhau nên ngã xuống liểng xiểng. Đội cung thủ chuẩn bị bắn tiếp loạt tên thứ hai thì chợt lại nghe bên phía khán đài đối diện một tiếng hô vang.
- Ta ở đây cơ. Ma Hiệp ở đây cơ.
Tất cả lại chuyển sự chú ý về phía tiếng nói vừa phát ra. Giữa trung tâm khán đài Phía Đông, một người nữa cũng có bề ngoài giống hệt Ma Hiệp đang đứng hiên ngang. Tất cả còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy một tiếng hô khác từ bên khán đài phía Tây. Thêm một Ma Hiệp nữa xuất hiện ở vị trí khác nữa, nghe tiếng nói lần này thì rõ ràng là giọng nữ:
- Đây nữa. Ta cũng là Ma Hiệp nữa. Ma Hiệp có ở khắp nơi.
Ngay sau đó, trên khán đài phía Nam cũng xuất hiện một Ma Hiệp nữa hô to:
- Cả đây nữa. Ta cũng là Ma Hiệp. Ma Hiệp là bất diệt.
…
Liên tiếp mười Ma Hiệp đã lần lượt xuất hiện. Đám cung thủ thực sự bối rối, bọn quan chức như Phạm Thanh cũng không biết nên chỉ đạo thế nào. Những tên lính cầm giáo đứng gần những vị Ma Hiệp vừa xuất hiện thì ngay lập tức bị tấn công và đánh hạ nhanh chóng. Các vị Ma Hiệp đồng loạt tấn công những tên lính gác để cướp vũ khí và giải thoát cho tất cả đám tù nhân đang bị trói xung quanh mình, vừa làm họ vừa hô hào:
- Các anh em, hãy chạy đi!
- Hãy chiến đấu cùng chúng tôi! Giết hết bọn quỷ đi!
- Hãy giải thoát cả những người khác để cùng nhau nổi dậy!
…
Chỉ trong chốc lát, cả đấu trường trở lên hỗn loạn. Những tên lính canh liên tiếp ngã xuống. Những người được cởi trói lại cầm ngay những cây gậy vừa trói mình và vũ khí của lính canh để đánh những tên lính canh khác và tiếp tục cởi trói cho những người khác. Bạo động như những vết dầu loang, từ vị trí của những Ma Hiệp lan tỏa ra xung quanh, chẳng mấy chốc đã lan khắp cả đấu trường. Các cung thủ bắn liên tục nhưng số người bị bắn hạ chẳng đáng là bao so với cả vạn người đang vùng lên, rồi thì chả mấy chốc khu vực bạo động lan lên tới đỉnh các khán đài cuốn phăng cả hai đội cung thủ.
Đám quan chức ngồi khu khán đài VIP cũng đã phải rút vũ khí vừa đánh vừa hô hào, thúc giục binh lính đánh trả. Một số tên thì tìm cách mở đường thoát thân. Giữa lúc đó Phạm Thanh gào lên:
- Lê Vinh, quân mai phục đâu? Triển khai đi!
Lê Vinh gào trả lời:
- Yên tâm đi. Ta chuẩn bị hết rồi. Không để tên nào thoát được đâu.
Rồi Lê Vinh rút từ trong túi áo ra một vật nhìn như một chiếc tù và. Chiếc tù và này chỉ nhỏ bằng bàn tay và có vẻ là được làm bằng gỗ chứ chẳng phải sừng trâu, ngà voi gì. Rồi hắn cho lên mồm thổi. Một tràng âm thanh vang lên “Tù…tù… tù…ù... ù...”. Một lúc sau, một đội quân hùng hậu ập vào cổng chính ở phía Bắc đấu trường, với khoảng 200 lính trang bị khiên giáp hạng nặng và 200 lính bắn cung. Bọn chúng xếp thành một hàng rào dày đặc đứng chắn lối thoát duy nhất. Lính trang bị khiên giáp đứng trước hướng mũi giáo ra trước mặt, đằng sau đội cung thủ liên tiếp ngắm bắn. Với cách bố trí này rõ ràng không kẻ nào có thể thoát ra được và sẽ dần dần bị bắn hạ hết. Đám quan chức địa ngục thấy vậy cùng kéo nhau tới lấp phía sau hàng rào phòng thủ đó. Lê Vinh vừa tới nơi thì gọi cung đội trưởng nói:
- Ngươi tới đây thì ai giữ cổng thành?
Cung Đội Trưởng cúi chào nói:
- Dạ Đô Đốc, theo lời Đô Đốc căn dặn, tiểu tướng vẫn để một đội ở lại giữ cổng thành rồi ạ. Bọn chúng sẽ không thể thừa cơ phá thành được nữa đâu ạ.
- Tốt.
- Thưa Đô Đốc, có cần tiểu tướng quay lại với đội giữ cổng thành đề phòng bất trắc không ạ?
- Được. Ngươi hãy quay lại đó chỉ huy phòng thủ đi.
- Dạ, tuân lệnh Đô Đốc. – Cung Đội Trưởng cúi chào rồi lập tức quay gót rời đi.
Trong khi đó, trên các khán đài đám lính canh đã yếu thế và hoàn toàn mất kiểm soát. Quân nổi dậy bắt đầu tràn xuống sàn đấu. Tuy nhiên những người tràn xuống dưới lập tức bị bắn hạ vì đó là vị trí trống trải, gây sự chú ý và rất gần hàng rào giữ cổng. Tiểu Văn thì vẫn nằm gục ở giữa sàn đấu. Một trong những người mặc đồ Ma Hiệp cũng nhảy xuống dưới sàn, nhắm vị trí Tiểu Văn đang nằm mà lao tới. Những người quen sẽ không khó nhận ra đó chính là Hà Tuất. Một loạt tên lập tức được bắn về phía anh, nhưng anh dễ dàng dùng kiếm gạt hết. Tuy vậy tiến được vài bước thì Hà Tuất lại phải lùi lại vì càng đến gần giữa sàn thì mật độ tên bắn càng dày đặc. Từ trên khán đài, Lính Đen, cũng đang trong trang phục Ma Hiệp, gọi cu Zin đứng gần đó nói:
- Xem kìa cu Zin! Cậu cũng xuống đó thu hút sự chú ý đi. Lúc này cần sự linh hoạt của cậu đấy.
Cu Zin lúc này cũng đang trong trang phục của Ma Hiệp, nhìn theo hướng chỉ tay của Lính Đen thấy Hà Tuất đang một mình vật lộn giữa khoảng đất trống liền hiểu ý. Ngay lập tức Zin cũng nhảy xuống sàn đấu nhưng ở vị trí khá xa Hà Tuất. Đội cung thủ đương nhiên không thể bỏ qua tới hai Ma Hiệp đang đứng ngay trước mắt chúng như khiêu khích. Toàn bộ các tay cung đều hướng về hai người này mà bắn. Tuy nhiên hai người này đều di chuyển rất linh hoạt nên chẳng có mũi tên nào bắn trúng, nếu có mũi tên nào hướng tới phía họ thì cũng bị dùng kiếm gạt ra hết.
Cùng lúc đó ở trên khán đài, Lính Đen hô hào:
- Các anh em hãy tập hợp về đây! Nghe lệnh tôi! Tất cả theo lệnh tôi!
Khu vực mà Lính Đen đang đứng nằm ở khán đài phía Đông, ở đây không gặp phải sự chống trả của đám quan chức địa ngục nên lính canh bị hạ nhanh hơn, lực lượng nổi dậy cũng tập hợp được đông đảo hơn. Nghe Lính Đen hô hào, những người khác đang đóng vai Ma Hiệp cũng lên tiếng kêu gọi các tù nhân nổi dậy ở quanh khu vực của mình để cùng tập hợp về phía Lính Đen. Chẳng mấy chốc một đội quân khá đông đảo đã được hình thành.
Bằng con mắt của một chuyên gia chỉ đạo chiến thuật, Lính Đen dễ dàng nhận thấy hàng rào khiên giáp của đội quân địa ngục dựng ra trước cổng đấu trường không phải là bất khả xâm phạm. Do đội hình trải dài để lấp kín toàn bộ cổng tương đương chiều ngang của đấu trường nên sẽ có những chỗ lực lượng rất mỏng. Đặc biệt là ở phía Đông, do bố trí vội, đội ngũ chỉ huy lại đứng tập trung hết ở phía Tây nên đoạn cuối hàng ở phía Đông sắp xếp khá lộn xộn. Giờ đã tập hợp được một đội quân trong tay, Lính Đen bỏ qua đám lính gác còn lại trên khán đài, tự tin dẫn quân đánh xuống hàng rào.
- Tất cả theo tôi! Xông lên!...
Vừa hô hào, Lính Đen vừa tự mình xông lên trước. Anh chạy trên khán đài tới khi ướm khoảng cách vừa đủ thì bật nhảy vọt một cú thẳng xuống đội quân khiên giáp phía dưới.
YA…YAAAA…
CỐP
Anh đạp trúng giữa một chiếc khiên trong hàng rào khiến nó bật ngược ra phía sau đập vào đầu tên lính đang giữ khiên. Mặc dù tên lính có đội mũ sắt che nửa đầu nhưng do cú đập quá mạnh đã khiến hắn ngã bật ngửa, bất tỉnh tại chỗ. Những tên đứng xung quanh chưa kịp hiểu chuyện gì thì cũng đã bị Lính Đen vung kiếm chém ngã một loạt. Ngay sau đó đội quân phía sau Lính Đen cũng đã lao tới, cũng theo cách của Lính Đen, lấy đà bật nhảy từ trên cao xuống tận dụng sức mạnh cú nhảy đánh bật hàng khiên chắn ngay từ cú đánh đầu tiên. Mặc dù cũng có một số người nhảy xuống bị mũi giáo của đối phương đâm trúng nhưng nhìn chung đợi tấn công đầu đã phá tan một đoạn của hàng rào chắn. Từ đó quân nổi dậy ào ạt xông tới khoét sâu vào vị trí đó mà tấn công.
Đội quân địa ngục lập tức rối loạn đội hình. Chúng phải co cụm lại về phía Tây, không còn che kín được lối ra nữa. Đội bắn cung cũng không thể ngắm bắn hai người ở giữa sàn đấu nữa mà đồng loạt quay về bắn vào đội quân đông đảo đang đánh tới, một số vị trí đã bị áp sát còn phải bỏ cung mà rút kiếm chiến đấu. Vì vậy hai người ở giữa sàn đấu không bị bắn liên tục như trước nên đã có thể dễ dàng di chuyển. Hà Tuất nhanh chóng chạy đến bên Tiểu Văn trong khi cu Zin thì gia nhập đội quân chiến đấu bên cạnh Lính Đen.
- Thủ Lĩnh! Thủ Lĩnh! Thủ Lĩnh sao rồi?
Hà Tuất vừa lay người Tiểu Văn vừa gọi nhưng chẳng thấy có phản ứng gì. Cậu ta xem qua tình hình vết thương rồi rút mạnh thanh gươm đang cắm trên người Tiểu Văn ra. Tác động mạnh như vậy nhưng Tiểu Văn cũng chẳng hề có chút động đậy, đúng chẳng khác nào một cái xác chết. Hà Tuất liền vác Tiểu Văn lên vai định chạy về phía Lính Đen. Nhưng đúng lúc đó một tên mặc khôi giáp thình lình xuất hiện, vung thanh kiếm chắn đường nói:
- Ngươi định chạy đi đâu?
Kẻ vừa xuất hiện không ai khác chính là Trương Tư. Hắn đứng trong đám quan chức chỉ đạo hàng rào chắn nhưng vẫn không rời mắt khỏi Tiểu Văn, giờ thấy Hà Tuất định đưa Tiểu Văn đi hắn đương nhiên không thể bỏ qua. Hà Tuất thấy có người chắn đường thì cau mày, một tay vẫn giữ Tiểu Văn trên vai, một tay cầm kiếm thủ thế, nói:
- Ta thích đi đâu thì đi. Ngươi cản thử xem.
Không ngờ Trương Tư lại cười nhạt nói:
- Há ha! Ta không nói với ngươi, ngươi chỉ là cái vỏ hóa trang thôi.
Hà Tuất tức giận, bặm môi vung kiếm chém tới. Nhưng Trương Tư đã bình tĩnh giơ kiếm ra đỡ dễ dàng, còn xoay người vung chân đá lại. Hà Tuất thấy đối thủ ra đòn nhanh nhẹn, vội vàng lùi lại mấy bước để tránh. Thấy vậy Trương Tư lại bước tới chém. Hà Tuất biết gặp phải đối thủ mạnh, lại vướng Tiểu Văn trên vai nên không dám ham đánh, chỉ tìm cách đỡ và lùi bước liên tục để tránh đòn. Đang lúc không biết làm thế nào để thoát đi được thì nghe một tiếng hô:
- Để hắn cho ta, cậu đưa Thủ Lĩnh chạy đi!
Một bóng áo đen từ trên khán đài phía Tây nhảy xuống đứng cạnh Hà Tuất, vung ngọn giáo chắn trước mặt Trương Tư. Người này cũng mặc đồ Ma Hiệp nhưng Hà Tuất đương nhiên nhận ra đó chính là Hỏa Bối.
Nguyên nhóm người đi giải cứu Ma Hiệp lọt vào đấu trường này chỉ có mười người, gồm: Lính Đen, cu Zin, Hỏa Bối, Đông Hạ, Hà Tuất và năm người khác thuộc đội trinh sát của cu Zin. Do vướng bức tường thành nên không thể đưa cả một đội quân vào trong này mà không bị phát hiện vì vậy Lính Đen bày ra kế hoạch táo bạo, chỉ có năm người có công lực cao tìm cách nhẹ nhàng vượt qua bức tường thành vào trong. Kết hợp với năm trinh sát đã được cài sẵn trong các mỏ đá, họ trà trộn vào đám lính canh và tù nhân được bố trí đến dự khán trận đấu võ này. Do địa ngục sắp xếp vị trí người xem ngẫu nhiên nên chỉ có Hà Tuất, Hỏa Bối, Đông Hạ và hai trinh sát khác ngồi ở khán đài phía Tây. Chính Hỏa Bối là người đã đâm gục Kinh Kong, châm ngòi cho cuộc nổi dậy. Tuy nhiên khán đài phía Tây bố trí nhiều lính canh hơn, lại có đám quan chức địa ngục nên việc hạ những tên lính canh mất nhiều thời gian hơn bên khán đài phía Đông. Bởi vậy giờ này Hỏa Bối mới rảnh tay một chút để nhảy xuống đây ứng cứu Hà Tuất.
Trương Tư thấy bị cản mũi thì cau mày nói:
- Hừ, sao lắm kẻ thích khoác cái vỏ Ma Hiệp thế. Để ta tóm chúng mày về phòng giam hết xem đứa nào là thật.
Rồi hắn vung kiếm lao tới chém. Hỏa Bối nhanh như cắt vung giáo đỡ. Tận dụng lúc đó Hà Tuất vác Tiểu Văn bỏ chạy về phía Lính Đen.
*
* *
Tại cổng đấu trường, cuộc chiến vẫn diễn ra rất quyết liệt. Phía quân nổi dậy cũng chỉ có khoảng 200 người tập hợp ở đây, phần còn lại vẫn đang đánh với đám lính canh trên các khán đài. Quân địa ngục ở đây là lực lượng trang bị khiên giáp hạng nặng nên lúc đầu có nhiệm vụ giữ cổng, giờ hàng rào đã bị phá thì co cụm lại để tập trung che chắn cho các vị quan chức chứ cũng không có xu hướng tấn công đối phương. Quân nổi dậy thì cơ bản cũng là đội ô hợp, tự phát, không phải quân đội được đào tạo bài bản, kỷ luật nên sức tấn công cũng yếu, vì vậy thế trận lúc này chỉ rằng co. Đúng lúc đó thì Hà Tuất vác Tiểu Văn chạy đến, vừa chạy vừa gọi Lính Đen:
- Đại ca, em đưa được Thủ Lĩnh ra rồi đây.
Lính Đen đang chiến đấu, quay ra thấy Hà Tuất vác Tiểu Văn đang chạy tới thì vui mừng nói:
- Đưa được ra rồi à? Tốt quá! – Rồi quay sang cu Zin gọi: - Zin, Thủ Lĩnh đây rồi, tìm cách rút lui thôi.
Cu Zin dường như đang mải mê đánh, không quay đầu ra nhưng vẫn gào lên đáp lời:
- Vâng, các anh em cứ theo kế hoạch rút đi. Em sẽ theo sau ngay.
Đúng lúc đó Đông Hạ cũng vừa thoát khỏi đám lính canh trên khán đài dẫn theo một tốp tù nhân chạy đến nói:
- May quá! Cứu được Thủ Lĩnh rồi à? Chúng ta rút thôi!
Lính Đen nhìn thấy Đông Hạ thì càng thêm mừng rỡ nói:
- À, Đông Hạ cũng đến rồi hả? Tốt quá! Còn Hỏa Bối đâu rồi?
Hà Tuất đáp:
- Anh Hỏa Bối bận cản chân địch, bảo chúng ta cứ đi trước.
Đông Hạ nhìn Lính Đen nói:
- Đại ca, tình thế hiểm nghèo, không thể đợi tất cả mọi người được. Quan trọng là đã cứu được Thủ Lĩnh.
Lính Đen gật đầu rồi quay ra gọi cu Zin:
- Zin, đến lúc phải đi rồi.
Cu Zin vẫn trong trạng thái bận rộn trả lời:
- Mọi người cứ đi trước, em cản bước bọn chúng một lúc rồi sẽ theo sau ngay.
Lính Đen quay lại nhìn Hà Tuất nói:
- Không chần chừ được nữa. Mau rút thôi!
Mấy người cùng nhau rút đi ra khỏi cổng, cu Zin thì vẫn đứng lại chiến đấu, dường như không phải không thể chạy được mà là cố ý chưa muốn chạy. Zin tiếp tục lao vào tấn công đối phương liên tục. Phải một lúc sau mới quay nhìn lại xung quanh. Trên các khán đài, cuộc chiến giữa tù nhân nổi dậy và lính canh vẫn rất ác liệt. Ở cổng này ngoài cu Zin vẫn còn hai người khác mặc áo Ma Hiệp, đó đều là thành viên đội trinh sát, còn lại khoảng 100 tù nhân cũng đang chiến đấu. Cu Zin không tiếp tục tấn công đối phương nữa mà lùi lại mấy bước hô lên:
- Các anh em, rút thôi! Tất cả rút theo tôi!
Hai thành viên trinh sát thấy vậy cũng hô hào rút quân. Đám tù nhân nổi dậy từ đầu vẫn nhìn ngó theo các vị Ma Hiệp mà hành động, giờ thấy cả ba vị Ma Hiệp ở đây đều hô rút quân thì lập tức tìm cách rứt ra khỏi cuộc chiến, theo hướng các vị Ma Hiệp mà rút.
Phía quân địa ngục, Phạm Thanh nhanh chóng nhận ra đối phương đang bỏ chạy nên nói với Lê Vinh:
- Hỏng rồi, bọn chúng đang bỏ chạy kìa. Hàng rào của ông vô tác dụng rồi.
Lê Vinh cau mày nói:
- Hừ, không ngờ khiên giáp hạng nặng thế mà chúng cũng phá được.
- Ông chủ quan bỏ mẹ. Mau đuổi theo chúng đi!
- Được rồi, không phải nhắc.
- Để chúng nó chạy mất thì ông chịu trách nhiệm đấy nhé.
- Tức thật! Nhưng mà không lo. Làm sao chúng nó qua cổng thành được. – Rồi Lê Vinh hô lớn: - Tất cả chú ý, chỉnh đốn đội hình chuẩn bị truy kích.
Đám lính của Lê Vinh nhận lệnh thì lập tức sắp xếp lại đội hình, mặc dù vẫn lác đác có giao tranh với một vài quân nổi dậy chưa chạy hết nhưng chúng cũng dần dần dịch chuyển để xếp thành hàng ngang với quân khiên giáp đứng trước, quân cung đứng sau hướng về phía quân nổi dậy đang bỏ chạy. Phạm Thanh nhìn thấy sốt ruột:
- Ông không có phương án nào khác à? Trông vào cái lũ chậm chạp như rùa này làm sao đuổi kịp chúng được?
Lê Vinh cười:
- Ha ha! Cần gì phải nhanh? Chúng chạy ra tới tường thành ắt sẽ quay lại. Ta sắp xếp lại đội hình này là để dồn theo, chờ lúc chúng quay đầu lại sẽ tiêu diệt hết thôi.
Phạm Thanh tỏ vẻ không tin tưởng, hằn học nói:
- Sốt ruột, thế cứ đứng đó mà cười à? Làm việc với bọn rùa bò ức chế thế không biết.
- Được rồi. Ta đuổi theo chúng, ông ở lại chỉ huy bắt hết cái bọn còn lại đi.
Lê Vinh nói rồi quay mặt đi, phất tay ra hiệu cho đội quân của mình tiến bước. Phạm Thanh không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi quay mặt nhìn vào bên trong các khán đài, nơi đám lính canh còn lại không nhiều nhưng quân nổi dậy cũng đã nằm xuống gần hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook