Nổi loạn ở địa ngục
Chương 37: - Lộ mặt

Khi bước chân ra khỏi hành lang tới sân chính dẫn ra cổng, mọi người nhìn thấy một người đang đứng chờ. Tiểu Văn nhận ra người đó có một hình dung rất quen thuộc với khuôn mặt lạnh như thép đúc, hai bên khóe miệng nhe ra hai chiếc răng lanh và trên trán là hai chiếc sừng nhô ra chỉ bằng hai ngón tay. Không ai khác, đó chính là tên Khát Máu, người của Bộ Kiến bại tướng của Tiểu Văn. Nhận ra tên Khát Máu, Tiểu Văn thoáng giật mình, tuy nhiên anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vì lúc này diện mạo, trang phục của anh khác rất nhiều so với bộ dạng Ma Hiệp mà tên Khát Máu đã biết. Anh cố gắng tỏ ra tự nhiên, đi thẳng, tránh gây chú ý. Tên Khát Máu đứng đó rõ ràng không phải để đợi đoàn người của Phó Ngục, khi đoàn người xuất hiện, hắn nhận ra Thái Yên nên quỳ xuống, chắp tay thi lễ chào:

-          Phó Ngục!

Rồi hắn cứ cúi mặt xuống, không ngẩng lên, tỏ ý chỉ chào vậy chứ không dám bắt chuyện. Thái Yên có lẽ cũng không biết đến cái tầm tiểu tốt như Khát Máu nên chỉ gật đầu đáp lại lời chào rồi cứ thế đi qua. Tên Khát Máu đợi cho đoàn người đi qua hết mới dám ngẩng mặt lên nhìn theo. Khi đó hai tên lính của Bộ Hình vừa dẫn đoàn người Phó Ngục ra cổng theo lễ tiễn khách mới quay trở vào, một tên cất tiếng gọi khiến tên Khát Máu đang mải nhìn phải giật mình:

-          Đội trưởng Khát Máu, đã khiến ngài phải chờ đợi vất vả rồi.

Khát Máu lục tục đứng lên, lắc đầu nói:

-          Không có gì. Không biết trong kia Trương đội trưởng đã xong việc chưa?

-          Dạ, đội trưởng vừa xong việc rồi, có lệnh cho chúng tôi mời ngài vào phòng nói chuyện. Xin mời ngài!

Một tên lính trả lời rồi cả hai tên cùng nhau đi vào trong tỏ ý dẫn đường mời Khát Máu đi theo. Khát Máu rạng rỡ khuôn mặt gật đầu rồi đi theo, miệng thì nói:

-          Dạ, tốt quá rồi! Phiền hai vị dẫn đường cho!

Trương Tư tiếp Khát Máu trong một căn phòng riêng, chỉ có hai người. Sau khi chào hỏi xã giao, Trương Tư nói:

-          Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?

Khát Máu cung kính trả lời:

-          Đa tạ Trương đội trưởng, tiểu nhân vẫn khỏe. Cũng lâu không được diện kiến đội trưởng, hôm nay tiểu nhân có chút quà mọn xin được biếu ngài.

Khát Máu nói xong thò tay vào trong áo lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật dài khoảng 30 cm, đưa cho Trương Tư. Trương Tư nhận lấy nói:

-          Ngươi cần gì phải quà cáp khách sáo thế?

Vừa nói Trương Tư vừa mở chiếc hộp, bên trong có một cây đoản kiếm được gói rất cẩn thận, mở ra thấy lưỡi kiếm sáng bóng. Đợi Trương Tư mở ra xong, Khát Máu mới nói:

-          Dạ, đây là thanh đoản kiếm đặc biệt, làm từ thép tốt. Tiểu nhân cũng vô tình có được trong một trận chiến đã lâu. Xin tặng đội trưởng.

Trương Tư gật đầu nói:

-          Đúng là một cây kiếm tốt!

Nói rồi Trương Tư cất thanh đoản kiếm vào lại trong hộp rồi để xuống bàn. Xong quay lên hỏi Khát Máu:

-          Phải rồi, hôm nay ngươi đến thăm ta hay có việc gì không?

-          Dạ, tiểu nhân vốn là dân võ biền nên cũng không thích nói quanh co, có việc này xin phép được thưa luôn với đội trưởng. Vốn là tiểu nhân có chơi thân với lão Đại bên bộ Binh, vừa rồi có nghe lão Đại nói Trương đội trưởng đây đang có ý tăng thêm nhân sự cho đội thanh tra. Tiểu nhân mạo muội xin được về với đội của ngài có được không ạ?

Trương Tư làm bộ tròn mắt ngạc nhiên hỏi:

-          Ủa? Ngươi đang là Thống Lĩnh của binh đoàn Vệ Binh Công Trường, không phải cũng là vị trí tốt hay sao mà lại xin về đội của ta?

Khát Máu thở dài, nói:

-          Hzai, chẳng dám dấu đội trưởng, tiểu nhân vừa rồi đánh với bọn giặc cỏ ngoài rừng đá không may thua mấy trận, nên giờ Kiến Thượng Thư chẳng coi tiểu nhân ra gì. Bây giờ Bộ Binh thực hiện kế hoạch xây tường rào, đưa người đến bảo vệ toàn bộ khu bìa rừng. Tiểu nhân trở thành như người thừa, chán lắm!

-          Ra vậy. Ta đúng là đang có ý định tìm người bổ sung cho đội thanh tra. Tuy nhiên kế hoạch bổ sung nhân sự vẫn chưa được thông qua. Được rồi, ta sẽ lưu ý. Khi nào kế hoạch được thông qua chính thức ta sẽ gọi ngươi.

-          Vâng. Vậy thì tốt quá ạ. Mong được đội trưởng ưu ái ạ.

-          Hà hà! Thôi được rồi. Ngươi cứ về đi!

Khát Máu đứng dậy làm động tác chào, nói:

-          Dạ, vậy tiểu nhân xin lui trước ạ.

Khát Máu định quay mặt bước đi, nhưng rồi bất ngờ hắn quay lại nói:

-          À, còn việc này có thể không liên quan tới tiểu nhân nhưng cũng mạo muội xin phép thưa với đội trưởng.

Trương Tư thấy lạ, ngơ ngác hỏi:

-          Hả, còn việc gì nữa à?

-          Dạ, trước hết xin đội trưởng thứ lỗi cho tiểu nhân nhiều chuyện. Vừa rồi tiểu nhân đứng ngoài kia đợi, vô tình có thấy một đoàn người từ trong đi ra, không biết có phải đó là Phó Ngục Thái Yên và bộ hạ không ạ?

Trương Tư vẫn tỏ vẻ ngơ ngác gật đầu:

-          Đúng vậy. Tuy nhiên hôm nay ta đã gửi thông báo tới các phủ, bộ là Thái Yên vừa bị đình chỉ chức vụ. Chắc ngươi chưa biết tin hả?

Giờ thì đến lượt Khát Máu tròn mắt ngạc nhiên:

-          Hả? Đình chỉ ư? Có chuyện động trời như vậy sao? Bà ấy tội gì mà ghê vậy?

-          Đúng thế. Cũng chính vì chuyện này mà ta để ngươi đợi lâu như vậy mới gặp được. Bà ta bị phát hiện nuôi nhiều võ sĩ trong phủ trái quy định, có dấu hiệu mưu đồ phản nghịch.

-          Ồ, ghê thật! Tiểu nhân muốn hỏi đội trưởng việc này vì vừa rồi khi đám người của bà ta đi qua, tiểu nhân có nhìn thấy một thanh niên rất lạ. Tiểu nhân ở ngục Đại Ngàn đã lâu, nhân sự các phủ, bộ hàng trăm năm nay cũng khá ổn định nên hầu hết đều quen mặt, dù không dám nói là biết hết mọi người nhưng có người mới thì nhận ra ngay.

-          Phải rồi. Cái tên đó Thái Yên nhận là sư đệ. Hôm nay ta mất thời gian cả ngày chính là để tra khảo hắn đấy.

-          Đội trưởng, thế đã điều tra ra lai lịch của hắn chưa ạ?

-          Mới chỉ có lời khai của hắn, nói là lính bảo vệ bìa rừng, bị mất trí nhớ lạc tới đây, mới vào phủ Phó Ngục chưa quá một tháng.

-          Khát Máu nghe thấy thế thì sáng mắt như bắt được vàng reo lên:

-          Vậy thì đúng rồi. Lúc nhìn thấy hắn tiểu nhân cứ ngờ ngợ. Nếu đúng như ngài nói thì không nghi ngờ gì nữa rồi.

-          Sao? Ngươi có biết hắn à?

Khát Máu cao giọng nói chắc nịch:

-          Đội trưởng, hắn chính là Ma Hiệp.

-          Cái gì? Ngươi nói gì cơ? Khát Máu, việc này không đùa được đâu đấy nhé.

-          Đội trưởng, làm sao tiểu nhân dám nói đùa việc này. Tuy nhìn bề ngoài hắn khác rất nhiều nhưng tiểu nhân chính là người giáp mặt với hắn nhiều nhất, chính hắn đã làm cho tiểu nhân khốn đốn, hắn có biến thành tro bụi tiểu nhân cũng sẽ nhận ra. Đặc biệt là cái dáng đi của hắn nhìn từ đằng sau lưng, không lẫn vào đâu được.

Trương Tư vẫn cảm thấy nghi hoặc:

-          Ta có nghe nói nhiều về Ma Hiệp, nhưng ta tưởng hắn cầm đầu một đám giặc cỏ gây rối ngoài rừng đá chứ tại sao lại chui vào đây được?

Nói đến đây thì Khát Máu điềm tĩnh trở lại:

-          Đội trưởng, chẳng phải hắn khai là từ bìa rừng vào đây sao? Hơn nữa, chúng ta cũng chưa biết nhiều về tên Ma Hiệp, ngộ nhỡ hắn là một người trong đội ngũ của chúng ta giả thần giả quỷ để gây rối thì sao?

Trương Tư cũng bình tĩnh trở lại, suy nghĩ một lúc mới nói:

-          Nếu quả thật hắn chính là Ma Hiệp thì phen này Thái Yên chết chắc rồi. Tốt lắm! Khát Máu, ta cần ngươi làm chứng giúp ta báo cáo việc này với Chúa Ngục. Việc này hết sức hệ trọng, vì vậy để chắc chắn hôm nay ngươi hãy ở lại trong phủ Bộ Hình đi! Ta sẽ bẩm với quan Thượng Thư, sớm mai chúng ta sẽ lập tức vào cung gặp Chúa Ngục.

-          Dạ, xin theo sự sắp xếp của đội trưởng.

Trương Tư chợt cất tiếng cười:

-          Ha ha ha! Còn việc của ngươi, cứ yên trí đi nhé. Vừa rồi Lý phó đội của ta bỗng dưng mất tích, theo ta thấy thì hắn lành ít giữ nhiều rồi. Ngươi cứ về đội của ta một thời gian ta sẽ cất nhắc lên chức phó đội thay hắn. Ha ha ha!

Khát Máu cũng tươi tỉnh nói:

-          Dạ, tiểu nhân đang lúc khốn đốn, được đội trưởng cưu mang là tốt lắm rồi, đâu dám mơ cái chức ấy.

-          Ấy, đừng nói thế! Lần này ngươi lập đại công thì được trọng thưởng cũng xứng đáng. Ha ha ha!

*

*          *

Giờ giới nghiêm, trong phủ Phó Ngục, Thái Yên, Tiểu Văn, Quế Thanh, Hai Lê đều đang có mặt ở trong phòng của Thái Yên để bàn tính. Thời điểm này quá nhiều vấn đề phải suy nghĩ, thảo luận. Chợt có lính gác vào báo tin về một vị khách bất ngờ. Lão Giả của Bộ Hình đến xin diện kiến, đang chờ ở cổng sau. Thái Yên tỏ vẻ ngạc nhiên lại nghi hoặc, sai lính gác ra mời khách vào.

Lão Giả được đưa vào phòng Thái Yên, ông ta chắp tay thi lễ:

-          Đang giờ giới nghiêm lão đường đột bái kiến, đã làm phiền Phó Ngục rồi.

Thái Yên đáp lễ:

-          Lão Giả tiên sinh đừng khách khí, tiên sinh luôn được chào đón ở phủ của ta. Không biết hôm nay có lý do đặc biệt gì mà tiên sinh đến thăm muộn vậy?

Lão Giả nhìn một lượt mọi người có mặt trong phòng, ánh mắt ông dừng lại lâu hơn một chút ở khuôn mặt của Tiểu Văn nhưng sau đó lại cố tình chuyển thật nhanh sang phía Thái Yên, nói:

-          Lão quả thực có việc khẩn cấp phải cầu kiến Phó Ngục, vì tình hình khẩn trương lão sẽ vào vấn đề chính ngay, không vòng vo câu lệ. Tuy nhiên, việc này cực kỳ cơ mật, không biết có thể nói riêng với Phó Ngục không?

Thái Yên quay sang nhìn đám Tiểu Văn, Quế Thanh một lượt rồi quay lại nói với Lão Giả:

-          Đây đều là những người tâm phúc nhất của ta, chắc tiên sinh cũng biết rồi. Tuy nhiên nếu tiên sinh thấy không tiện thì ta sẽ bảo chúng ra ngoài vậy. – rồi Thái Yên quay lại nói với mấy người kia: - Các con hãy về phòng nghỉ đi, ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp!

Bọn Tiểu Văn vâng mệnh rồi lục tục kéo nhau đi ra, rồi thì ai về phòng người ấy. Về tới phòng tự nhiên Tiểu Văn có cảm giác bất an. Có lẽ linh tính mách bảo anh điều gì đó, hoặc cũng có thể là do ánh mắt của Lão Giả lúc vừa rồi nhìn anh thật lạ. Giờ đây chỉ còn lại một mình trong căn phòng yên tĩnh, anh không sao gạt bỏ được ánh mắt đó ra khỏi đầu mình. Sự bất an thôi thúc khiến anh quyết định mở cửa phòng bước ra.

Từ khi mới đến phủ Phó Ngục anh đã để ý thấy rằng các căn nhà ở đây được xây với phần mái nhà khá cao và có vẻ như sản xuất gạch ngói ở đây là điều không thể nên tường được xây hoàn toàn bằng đá thì mái nhà cũng được lợp hoàn toàn bằng những phiến đá khá dày. Có nghĩa là không thể có kẻ nào đứng trên mái nhà hay đằng sau nhà nghe trộm được câu chuyện bên trong. Chính vì vậy mà những chuyện cơ mật vẫn được Thái Yên bàn luận ở trong phòng mà không sợ lọt thông tin nào ra ngoài. Ngay từ những ngày đầu Tiểu Văn đã tưởng tượng nếu có kẻ nào đó muốn nghe trộm thì chỉ có cách duy nhất là hắn phải đứng trước cửa chính mà nghe những âm thanh lọt ra qua khe cửa. Vấn đề là đứng trước cửa chính mà nghe trộm thì sẽ rất dễ bị đám lính canh thường xuyên đi tuần qua đây phát hiện. Tuy nhiên, vẫn không phải là không có cách nào khả thi.

Tiểu Văn quay trở lại cửa phòng của Thái Yên. Vừa đi vừa thận trọng nhìn trước ngó sau để tránh gặp phải lính đi tuần. Tới trước cửa, anh ngẩng mặt lên, trên đó có một trụ đá nằm ngang đóng vai trò như một thanh vì kèo đỡ phần mái hiên. Anh lập tức nhảy lên đó, rồi cố gắng nằm thu mình gọn vào đủ để thanh vì kèo che khuất gần hết thân mình. Như thế này thì lính tuần có đi qua cũng khó mà phát hiện được anh. Những tiếng nói chuyện từ trong phòng lọt qua khe cửa là rất nhỏ nhưng nếu chăm chú nghe cũng đủ hiểu. Thái Yên đang nói:

-          Tiên Sinh, tất cả là như thế. Ta không có dám dấu điều gì.

Tiếng Lão Giả trả lời:

-          Phó Ngục, thật không ngờ Phó Ngục có thể nói ra bí mật này với lão. Lão chỉ hỏi chuyện của vị thiếu hiệp kia là để xác định mối nguy cần cảnh báo với Phó Ngục. Vẫn biết xưa nay Phó Ngục đối đãi với lão có nhiều ưu ái nhưng lão lại là người của Bộ Hình, Phó Ngục tiết lộ những thông tin này cho lão không sợ lão sẽ gây họa sao?

Thái Yên cười:

-          Ha ha! Ta xưa nay đã kết thân với ai sẽ trao hết niềm tin cho người ấy. Mình không có niềm tin vào người khác thì sao có thể đòi hỏi người khác tin tưởng mình được.

-          Đúng vậy. Xưa nay vẫn biết Phó Ngục dùng nhân nghĩa đối đãi người dưới, hôm nay lão phu được thấy tận mắt quả thật cảm kích vô cùng.

-          Ha ha ha! Ta thấy tiên sinh theo cái tên Phạm Thanh ấy bao lâu nay cũng không thực sự được trọng dụng, chi bằng hãy về với ta đi, cùng giúp ta thực hiện kế hoạch này.

Lão Giả nghe thấy thế lập tức quỳ xuống, nói:

-          Phó Ngục, lão quả thực đã có bụng như thế từ lâu, nay được một lời của Phó Ngục như thấu hiểu tâm cam mình thật là may mắn. Từ nay lão nguyện hết mình phụng sự Phó Ngục.

Thái Yên vội đỡ Lão Giả đứng dậy, nói:

-          Tiên sinh, chớ nên đa lễ. Chính ta mới là người may mắn được tiên sinh theo về giúp sức. Ta vốn đang phân vân khả năng khởi sự lúc này còn chưa nắm chắc được phần thắng, nay có tiên sinh nữa ta thấy tự tin hơn nhiều rồi.

Lão Giả đứng dậy xong nói:

-          Phó Ngục, nếu Phó Ngục nói về việc khởi sự lúc này thì lão thấy là chưa ổn.

-          Ồ, lão cũng nghĩ như vậy ư?

-          Như lời Phó Ngục vừa nói thì về lực lượng, chúng ta chỉ mới có khoảng bảy mươi người. Vừa rồi lại còn bị bắt mất năm nữ tì cũng là sứt mẻ không nhỏ, rõ ràng là kém về quân số so với vệ binh cung Chúa Ngục. Mặc dù chúng ta có lợi thế về sự chủ động để bù đắp bất lợi quân số nhưng quan trọng là bản thân Chúa Ngục Hùng Trấn cũng có sức mạnh địch lại nhiều người. Lão ở ngục Đại Ngàn đã lâu nên cũng đủ biết một mình ông ta đủ sức chống lại ít nhất mười đại cao thủ, đấy là còn chưa kể con đại mãng xà của ông ta cũng rất nguy hiểm.

Thái Yên gật đầu:

-          Tiên sinh nói phải. Việc đó ta biết và đó cũng là điều ta đang băn khoăn. Ta chỉ đang nghĩ là đến khi đó ta sẽ đích thân đọ sức với lão ta. Chắc tiên sinh cũng biết ta cũng chẳng ngại đối thủ nào, tuy nhiên thực sự thì ta cũng chưa từng đánh với lão ta bao giờ nên cũng không dám chắc những gì mình biết về khả năng của lão ta được bao nhiêu phần thực chất và vì vậy cũng không dám chắc là nắm được bao nhiêu khả năng chiến thắng.

-          Nếu đã không nắm chắc được phần thắng thì chi bằng là cứ kiên trì chờ đợi để củng cố lực lượng.

-          Thì vẫn biết là như thế. Ta chỉ đang nghĩ là nếu tình thế bắt buộc thì ta phải ra tay trước để giành thế chủ động, còn nếu không thì vẫn phải giữ bí mật kế hoạch. Tiên sinh, liệu tiên sinh có thể cho ta biết thực sự phủ Bộ Hình đã nắm được thông tin gì và chúng đang định giở trò gì không?

-          Đây chính là lý do vì sao hôm nay lão liều chết đến đây báo tin.

Thái Yên nghe nói vậy thì tỏ ra hết sức sốt sắng:

-          Vậy sao? Là tin gì vậy?

Trái ngược với vẻ sốt ruột của Thái Yên, Lão Giả lại hết sức bình tĩnh, nói kiểu úp mở:

-          Nhưng trước khi nói tin tức này lão phải hỏi Phó Ngục một câu này trước đã.

-          Là câu gì vậy?

-          Phó Ngục có thể nói cụ thể cho lão biết vị thiếu hiệp mà Phó Ngục mới nhận làm sư đệ đó thực tế là ai, từ đâu tới không?

 Thái Yên như giãn cơ mặt ra nói:

-          Ồ, tưởng tiên sinh hỏi chuyện gì. Sư đệ ta là Tiểu Đồ, hắn trước đây là lính gác ngoài bìa rừng, sau bị thương nên vào đây dưỡng thương. Khoảng một tháng trước ta tình cờ gặp hắn, thấy hợp nên ta nhận hắn là sư đệ và đưa về phủ. Từ đó tới nay hắn đã giúp ta được khá nhiều việc.

Lão Giả thể hiện ánh mắt nghi hoặc hỏi tiếp:

-          Vị thiếu hiệp đó nói tên cậu ta là Tiểu Đồ ư?

Thái Yên mỉm cười:

-          Hì, không. Tên đó là do ta đặt. Hắn ta bị thương nặng, mất hết trí nhớ, đến tên mình cũng không nhớ nổi.

-          Lai lịch người này không rõ ràng như vậy tại sao Phó Ngục lại tin dùng dễ dàng như vậy?

-          Ta cũng cho người điều tra kỹ rồi. Ta tin những gì hắn nói là thật. Mà tại sao đột nhiên tiên sinh hỏi về hắn nhiều vậy?

-          Phó Ngục, hôm nay lão đứng hầu cạnh Phạm Thanh có nghe Trương Tư dẫn đến một người, chính là tên Khát Máu của Bộ Kiến. Tên Khát Máu đó nói khi đứng chờ trước cửa phủ Bộ Hình có gặp Phó Ngục và thuộc hạ đi ra, trong đám người của Phó Ngục hắn khẳng định đã nhận ra một người trong đó chính là Ma Hiệp.

Lão Giả nói đến đây thì Tiểu Văn đang nằm nghe trộm ngoài cửa cũng cảm thấy tay chân rụng rời. Trong khi đó Thái Yên nghe thấy thế cũng bàng hoàng thốt nên:

-          Ma Hiệp ư? Sao có thể thế được? không phải tên Khát Máu đó nói bậy chứ?

Lão Giả giơ hai tay lên như  để trấn an Thái Yên, nói:

-          Phó Ngục cứ bình tĩnh. Lời tên Khát Máu đó nói có thể đúng hoặc sai nhưng việc này chắc chắn sẽ gây hậu quả khó lường. Phó Ngục phải bình tĩnh xem xét tình hình để mà đối phó.

Thái Yên cau mày:

-          Hừ, liệu có phải đây lại là trò của Phạm Thanh bày ra không?

Lão Giả lắc đầu:

-          Lão không nghĩ vậy, khi nghe tin này chính Phạm Thanh cũng hết sức ngạc nhiên. Phó Ngục thử nghĩ xem có phải đã tin tưởng người đó hơi sớm quá không?

Thái Yên im lặng suy nghĩ. Một lát, bà ta đột nhiên nắm chặt bàn tay, bặm môi nói:

-          Hừ, thật không ngờ ta đối với nó một lòng ưu ái như thế hóa ra lại bị nó xỏ mũi ngay từ đầu.

Rồi bà ta đứng phắt dậy khỏi ghế, hầm hầm bước ra cửa. Lúc này Tiểu Văn nằm ngoài nghe cảm thấy không ổn, anh thoáng nghĩ có lẽ nên tìm cách chạy sớm đi. Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì đã thẩy cửa phòng đột nhiên mở toang. Thái Yên ngó đầu ra khỏi phòng hô to:

-          Người đâu!... người đâu!

Sau khi Thái Yên hô lần thứ hai thì có hai tên lính tuần lục tục chạy đến thưa:

-          Dạ, chủ nhân có gì sai bảo ạ?

Thái Yên vẫn bộ mặt hằm hằm, nói lớn:

-          Các người mau đến phòng Tiểu Đồ gọi hắn đến đây cho ta! Gọi cả Hai Lê nữa! Ngay đi!

Hai tên lính tuần cảm thấy sự gấp gáp của mệnh lệnh, lập tức vâng dạ rồi nhanh chóng chạy đi. Còn Thái Yên quay vào trong phòng, không buồn đóng cửa. Tiểu Văn thì im thít nằm lép trên thanh vì kèo, không dám cựa quậy chút nào.

Chỉ sau vài phút, Hai Lê cùng hai tên lính tuần vừa nãy cùng xuất hiện. Một tên lính tuần vội vàng thưa:

-          Dạ thưa chủ nhân, không thấy Tiểu Đồ huynh có ở trong phòng riêng ạ.

Thái Yên trợn mắt:

-          Hả? không thấy là thế nào? Không lẽ hắn trốn rồi? làm sao hắn biết mà trốn nhanh thế được?

Hai Lê ngơ ngác hỏi:

-          Chủ nhân, có việc gì mà cho gọi thuộc hạ gấp thế ạ?

Thái Yên quay sang Hai Lê quát:

-          Ngươi còn đứng đó hỏi nữa à? Mau huy động hết người của ngươi đi tìm Tiểu Đồ về đây cho ta.

Hai Lê chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị mắng, sợ khiếp vía, “vâng, dạ” rồi chạy đi ngay. Chờ cho Hai Lê đi khỏi, Lão Giả điềm đạm nói với Thái Yên:

-          Phó Ngục, sợ là giờ này tìm người ấy đã muộn rồi. Như vậy là có thể khẳng định người đó chính là Ma Hiệp rồi.

Thái Yên có vẻ vẫn phừng phừng cơn giận, nhưng vẫn nói với Lão Giả bằng giọng nhẹ nhàng:

-          Có lẽ vậy. Theo tiên sinh thì ta nên làm thế nào bây giờ?

Lão Giả im lặng giây lát mới nói:

-          Chắc hắn ta chạy chưa được bao xa, chúng ta có thể huy động hết người trong phủ tản ra đi tìm. Chắc hắn sẽ chạy về hướng Đông để hướng ra bìa rừng thôi. Nếu có thể tìm bắt được hắn trước khi hết giờ giới nghiêm thì tốt. Nếu không chúng ta sẽ phải tính cách khác.

Thái Yên gật đầu. Hai người đứng im lặng suy nghĩ thêm một lát thì thấy Hai Lê cùng một đám lính chạy đến, cả Quế Thanh cũng hớt hơ hớt hải theo đến. Hai Lê vội báo cáo:

-          Dạ thưa chủ nhân, đã tìm kiếm khắp phủ, không thấy Tiểu Đồ huynh đâu ạ.

Quế Thanh ngơ ngác nói:

-          Sư Phụ, có việc gì thế? Sao đột nhiên sư phụ lại gọi hết mọi người đến thế? Sao lại không thấy Tiểu Đồ sư huynh?

Thái Yên nhăn mặt nói:

-          Quế Thanh, con đừng có hỏi rối tinh rối mù lên có được không! Các ngươi hãy nghe ta nói đây! Tiểu Đồ thực ra chính là gián điệp của kẻ thù gài vào đây. Giờ hắn đã bỏ trốn. Tất cả chúng ta hãy cùng chia nhau ra đi tìm, ưu tiên các đường hướng về phía Đông dẫn ra bìa rừng. Nếu tìm thấy thì sống chết thế nào cũng phải bắt được hắn đưa về đây. Nếu không tìm thấy thì cũng phải quay về phủ trước khi hết giờ giới nghiêm. Rõ chưa?

Quế Thanh trợn tròn mắt kinh ngạc hỏi lại:

-          Sư phụ, sao lại thế? Huynh ấy làm gián điệp cho ai? Sao sư phụ biết được?

Thái Yên gắt:

-          Giờ đang là lúc cấp bách, tìm người đã rồi hãy nói. Các người còn đứng đó à?

Tất cả mọi người nghe thấy thế đều lần lượt “vâng, dạ” rồi khẩn trương chạy ra cổng. Lão Giả cũng nói:

-          Lão tuy tài hèn, sức yếu cũng xin phụ giúp thêm một nhân lực tìm kiếm.

Thái Yên gật đầu:

-          Vậy tốt quá rồi, chúng ta hãy cùng đi!

Rồi hai người cùng nhau đi ra cổng, theo sau đám lính.

Trong khi đó, Tiểu Văn vẫn đang nằm thu mình, im thít trên cây vì kèo. Chờ cho mọi người đi hết được một lúc, không gian xung quanh trở lại hoàn toàn tĩnh lặng, anh mới nhảy xuống đất. Nhìn qua nhìn lại không thấy ai, anh nhẹ nhàng đi ra cổng, sau đó thì cứ nhắm hướng Tây chạy thật nhanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương