Khi lớp học nghệ thuật bắt đầu, tôi tình cờ đi tìm Haruka nhưng không thấy anh đâu cả.

Đồng thời, tôi cũng không thể tìm thấy Ise Ria.
Tôi không phải là người duy nhất nhận thấy sự vắng mặt của họ.

Chẳng bao lâu sau, các bạn cùng lớp của tôi đã chú ý và lan truyền tin tức này.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã trở thành chủ đề bàn tán khắp lớp.
Hầu hết các chủ đề đều là chế giễu hai người họ, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Lớp học trở nên ồn ào một cách trắng trợn nhưng giáo viên lại không mắng họ vì điều đó.
Chúng tôi hiện đang trong lớp nghệ thuật làm một bài tập thực hành để xem chúng tôi có thể áp dụng những gì đã học ở trường tiểu học đến mức nào.

Chúng tôi được dành thời gian để tự học trong tiết thứ tư.

Mặc dù chúng tôi bị camera giám sát theo dõi nhưng hành vi của chúng tôi trong lớp học không được xem xét.
Không cách nào tôi có thể biết được lúc này hai người đang làm gì.

Điều này khiến tôi cảm thấy thất vọng ngoài sức tưởng tượng.
Tôi đổ những cảm xúc u ám của mình lên cọ và ném chúng vào khung vẽ.
Trong khi các bạn cùng lớp đang trò chuyện về những chuyện vụn vặt thì tôi đang im lặng hoàn thành công việc của mình.
Khi tôi trở lại lớp học sau giờ học mỹ thuật, Haruka và Ria đang ngồi ở chỗ riêng của mình, trò chuyện vui vẻ với nhau.
Họ dường như không bận tâm vì thực tế là mọi người rõ ràng đang chú ý đến họ.

Họ thậm chí còn không rời mắt khỏi người kia mặc dù xung quanh họ có những học sinh khác.
“Này hai người, sao lại trốn học cùng nhau vậy? Hãy học hành một cách nghiêm túc đi!”
Yunika xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người.
Nhìn thấy Haruka cười vui vẻ và trò chuyện với Yunika, ngực tôi thắt lại.

Kể từ khi học tiểu học, tôi chưa bao giờ quen với việc Haruka nói chuyện với con gái.

Ria là con trai nên điều đó không làm tôi bận tâm, nhưng Yunika thì khác.
Trong lúc tôi đang cảm thấy chán nản, một giọng nói khó chịu một lần nữa lọt vào tai tôi.
“Tôi nghĩ hai người họ là gay phải không?”
Fudo Akito, người trông giống một tên du côn hơn Haruka, thốt lên với giọng lớn đến mức chắc hẳn họ đã nghe thấy.
“Chà, Ise có khuôn mặt đẹp đấy.”
Shun tiếp tục cuộc trò chuyện dựa trên giả định rằng Haruka là người đồng tính.
“Cậu cũng là người đồng tính à? Thật kinh tởm.”
Kashiwagi Rui, một trí thức và thuộc loại nhỏ con, đã đưa ra một bình luận chế nhạo Shun.
“Nếu tôi phải lựa chọn giữa 'có' và 'không', câu trả lời chắc chắn sẽ là 'không', nhưng nếu Ise là con gái, các cậu chắc chắn cũng sẽ tán tỉnh cậu ấy.

Tôi nói có đúng không?”
Những chàng trai thuộc nhóm Thượng Đẳng đều đang chế nhạo Haruka và Ria.

Họ xúc phạm Haruka yêu thích của tôi bằng những lời dối trá và giả dối, khiến tôi ghê tởm.
Tuy nhiên, tôi tôn trọng bầu không khí và không chỉ trích họ.

Tôi luôn đọc bầu không khí.
Tôi ngơ ngác nhìn Haruka ở xa trong khi lắng nghe giọng nói của ba người.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh một lúc và nghiêng đầu.
Mặc dù tôi vẫn chăm chú nhìn anh nhưng anh chưa bao giờ quay lại nhìn tôi.
Tôi đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh một lúc rồi, nhưng anh dường như không chú ý.
Dường như trong tầm ngắm của anh chỉ có Yunika và Ria.

“......Tại sao?”
Tôi nắm chặt tay và cắn môi.
Gần đây nó luôn như thế này.

Mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Ria, anh đang vui vẻ vuốt tóc.
Mặc dù đó là lựa chọn của tôi nhưng anh đã không chạm vào mái tóc của tôi trong nhiều năm.
Tôi giận dữ ước gì tiết chủ nhiệm sớm bắt đầu và buổi học sẽ kết thúc.
Cuối cùng, một giáo viên cũng đến lớp và tiết chủ nhiệm cuối cùng cũng bắt đầu.
Nỗi lo lắng của tôi cuối cùng cũng được xoa dịu đôi chút.
Với lời chào cuối cùng của giáo viên, các học sinh cuối cùng cũng được tan trường.
Sau khi tiễn những thành viên thuộc nhóm Thượng Đẳng đang hối hả tham gia hoạt động câu lạc bộ, tôi vội vã tiến về phía Haruka.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi khai giảng tôi đến gặp Haruka.

Có vẻ như Haruka, Ria và những học sinh khác vẫn ở xung quanh đang tò mò theo dõi chuyển động của tôi.
“Haru-kun, chúng ta cùng nhau về nhà nhé?”
Lời nói của tôi đã gây ra một sự náo động xung quanh chúng tôi.

Ít người biết rằng tôi và Haruka là bạn thuở nhỏ.
Haruka trông có vẻ nghi ngờ và hỏi tôi.
“Okay, nhưng còn hoạt động câu lạc bộ của cậu thì sao?”
“Hôm nay tớ đã đến câu lạc bộ thể thao rồi, nhiều hơn nữa thì Đức Vua sẽ nổi giận với tớ mất.” (Tluc: Hừmmm, tôi chả nhớ là có giải thích chỗ này chưa, nhưng đúng vậy đất nước này người đứng đầu là Đức Vua với quyền lực tối cao về công nghệ khoa học tiên tiến nhất.)
“Ồ, tớ hiểu rồi.”
Tôi nói dối lấy cớ về nhà với anh, mặc dù Đức Vua không thực sự giận tôi.
Nếu máy tính đánh giá rằng chúng ta đã đắm chìm trong thế giới ảo quá nhiều và chưa vận động đủ thì khả năng tiếp cận VR của chúng ta sẽ bị hạn chế.

Trong trường hợp như vậy, hạn chế sẽ không được dỡ bỏ trừ khi thực hiện đủ số lượng bài tập cần thiết.
Máy tính khóa chúng tôi ngay cả trong các sự kiện quan trọng trong VRMMO, vì vậy chúng tôi phải có biện pháp đối phó bằng cách cài đặt ứng dụng quản lý và tập thể dục có chừng mực.
Tất nhiên là tôi đã quản lý lịch trình của mình.

Tôi thậm chí còn tham gia một câu lạc bộ thể thao ở thế giới thực, nên không thể nào tôi lại bị hạn chế do thiếu vận động, nhưng Haruka không hề nghi ngờ rằng tôi đang nói dối.
“Gặp lại sau, Haruka.”
“Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
Haruka chia tay Ria khỏi lớp học và rời khỏi trường học cùng với tôi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi lần đầu tiên được ở một mình với anh sau một thời gian dài.
Hôm qua, khi nhìn thấy anh và Ria ở riêng với nhau, tôi đã cảm thấy lo lắng không thể rũ bỏ.
“Đã lâu rồi hai ta chưa cùng nhau về nhà.”
“Tớ đoán vậy.

Lần trước nó chỉ xảy ra một lần vào năm chín, tớ nghĩ vậy á?”
“Đúng nhỉ.

Dù sao thì chúng ta cũng về nhà vào những thời điểm khác nhau mà.”
“Đó là vì tớ không tham gia câu lạc bộ nào cả.”
Haruka có lịch sử không tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào vì anh dành toàn bộ thời gian học tập chăm chỉ để vào cùng trường với tôi, Học viện A-10.

Nhờ đó, lý lịch và thành tích của anh đều trống rỗng, cái gọi là hồ sơ thông thường.

Những chàng trai bình thường dù có đẹp trai cũng không nổi tiếng lắm nên tôi hài lòng.
“Cậu có muốn nắm tay như hai ta đã từng không?”
Tôi đề nghị một cách đùa giỡn và trêu chọc.
Nếu tôi nói điều này với anh, anh chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi và nắm tay tôi như mọi khi.
“Miyako không còn là trẻ con nữa phải không?”

Nói đến đây, anh gạt bỏ cơ hội mà tôi đã trao cho anh.

Suy nghĩ của tôi lơ lửng một nửa, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Hửm? Miyako?”
“Ờm, ờm...!Không có gì.”
Tôi loạng choạng, lúng túng di chuyển đôi chân tê cứng của mình và bắt đầu bước đi.
Tôi sửng sốt và hết lần lượt liếc nhìn bàn tay trái và khuôn mặt nghiêng của anh khi anh đi ngay cạnh tôi.
Hơi ấm mà tôi mong đợi đã không đến.
Tôi mất khả năng suy nghĩ hợp lý.

Tôi kéo vai mình sát vào Haruka, muốn tay mình chạm vào tay anh, dù chỉ là một cái chạm nhẹ.

Tuy nhiên, tôi không thể đến gần anh một cách tự nhiên, tôi rất đau khổ.

Khoảng cách giữa hai bàn tay chúng tôi vẫn còn rất xa.
Tôi bực bội, tự hỏi tại sao anh không đề nghị tôi nắm tay.

Anh nắm tay Ria như một lẽ đương nhiên.

Nhưng tại sao anh lại không muốn nắm tay tôi? Lòng tôi đang sôi sục, dù tôi đã cho anh một cơ hội nhưng cuối cùng anh lại phớt lờ.
“......”
Hai chúng tôi bước đi trong im lặng một lúc.
Đáng lẽ tôi phải có khoảng thời gian vui vẻ trên đường về nhà khi nắm tay Haruka, điều này thật đáng thất vọng.
Mỗi bước tôi đi đều đưa tôi đến gần nhà hơn.

Tôi không muốn thời gian này kết thúc mà tôi không làm gì cả.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“....Cậu đã trốn tiết trước đó à?”
“Ờm, vâng.

Tớ thấy đói nên xuống căng tin mua gì đó để ăn.”
“Cậu phải đến lớp đúng giờ.

Tớ không muốn Haru-kun trở thành một kẻ du côn không chỉ ở bề ngoài mà còn cả tâm hồn nữa.” (Tluc: Ngoại hình Haruka là một tên du côn đẹp trai.)
“Lần sau tớ sẽ làm tốt hơn.”
Haruka trả lời với một nụ cười trên khuôn mặt.
“......”
Cuộc trò chuyện kết thúc và chúng tôi lại rơi vào im lặng.
Tôi cúi đầu xuống, bực tức.
Tôi ghét khi Haruka không cười thật lòng với tôi.
Khi nói chuyện với Ria, anh nở một nụ cười toe toét.

Nhưng khi nói chuyện với tôi, anh chỉ nở một nụ cười yếu ớt.
Mặc dù lần đầu tiên tôi đã cố gắng bắt chuyện với anh nhưng anh lại không cố gắng kết nối với tôi.
Trước đây, anh đã cố gắng hết sức để thu hút sự quan tâm của tôi bằng cách nói về những điều không quan trọng.

Anh từng cố gắng giải trí cho tôi bằng những câu chuyện thú vị hơn Shun nhưng giờ tôi không thấy được sự nhiệt tình của anh nữa.
Tại sao vậy Haru-kun? Chuyện gì vậy?
Haruka mà tôi đã biết rất rõ cho đến thời điểm này giờ đây đối với tôi là một điều xa lạ.
Tôi bị choáng ngợp bởi nỗi sợ hãi và lo lắng tột độ.

“Nghe này, Haru-kun...”
“Gì thế?”
“Thứ Bảy này, tại sao cậu và tớ không cùng nhau đi đâu đó nhỉ?”
Tôi quyết định hẹn anh đi chơi.

Thông thường, lẽ ra anh là người hẹn tôi đi hẹn hò, nhưng đây không còn là thời điểm thích hợp để tôi mò mẫm nữa.
“Tớ không nghĩ đó là ý kiến hay, nó sẽ không tốt cho Shun.”
“......Gì cơ?”
Tôi, người muốn thấy Haruka hạnh phúc, đã rất ngạc nhiên.

Máu chảy ra khỏi tĩnh mạch, khiến mặt tôi tái nhợt.
Với vẻ miễn cưỡng, Haruka từ chối lời mời của tôi.
“Cậu nói điều đó không tốt cho Shun-kun...!Là gì cơ?”
“Lần trước Miyako rất lo lắng cho Shun, nhưng tớ chắc chắn rằng Shun có tình cảm đặc biệt với cậu.

Đó là lý do tại sao tớ nói rằng có lẽ sẽ không tốt nếu tớ và Miyako hẹn hò riêng.”
Giọng điệu của Haruka đầy trách móc khi nhắc đến tên Shun.
Có cái gì đó đã vỡ vụn trong đầu tôi.
“....Tại sao?”
“?”
“Shun-kun cũng đang chơi đùa với những cô gái khác rồi phải không?...!Hơn hết, cậu ấy thậm chí còn làm những trò nghịch ngợm với họ! Sẽ ổn thôi nếu tớ đi chơi một mình với Haru-kun!”
Tôi không khỏi thốt lên một tiếng chói tai đầy đam mê.

Kết hợp với sự khó chịu đã tích tụ cho đến bây giờ, cuối cùng tôi đã đả kích Haruka như thể tôi sắp bùng nổ.
“Aaa, bình tĩnh lại, Miyako.

Ờm...!có chuyện gì à?”
“Chính cậu mới là người hành động kỳ lạ đấy, Haru-kun!”
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp khu dân cư vắng vẻ.

Đôi mắt Haruka mở to đầy ngạc nhiên.
“Tớ có lạ không? Không, tớ nghĩ mình chỉ bình thường thôi...”
Anh nhìn tôi chằm chằm như thể nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, khiến tôi sợ hãi.

Tôi cố gắng hết sức để làm nguội đầu mình.
“......Tớ xin lỗi vì đã đột ngột hét to như vậy.”
“Chà...!vì Shun không để ý đến cảm xúc của Miyako nên cậu muốn hẹn hò với tớ chỉ để khiến cậu ấy ghen phải không?”
Haruka bằng cách nào đó đã nghĩ ra một lý do từ sự bối rối không hiểu tại sao tôi lại hành động kỳ lạ như vậy.

Có hơi khác một chút nhưng tôi đã tận dụng cơ hội này và làm theo câu chuyện của anh.
Tôi không quan tâm đến lý do, tôi chỉ muốn hẹn hò với anh.
“Đó là...!bởi vì Shun-kun không tôn trọng tớ...!nè, Haru-kun?...!Làm ơn...!Cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?”
“Tớ xin lỗi, tớ không biết có nên không...!Sao cậu không nhờ những người bạn tốt của mình Fudo-kun hoặc Kashiwagi-kun?”
Nói ra tên của những chàng trai không quan trọng với tôi, Haruka một lần nữa từ chối lời cầu xin của tôi.
Tôi cảm thấy như cơ thể mình đang đóng băng.
Máu chảy ra khỏi huyết quản và làn da của tôi nhợt nhạt đến mức trông giống như một xác chết.
“Aaa...!T-Tớ xin lỗi, tớ không cố ý đột nhiên nhắc đến nó.”
“Tớ không có nhiều điều để nói về chuyện này, nhưng tớ sẽ nói với Shun rằng Miyako đang lo lắng.”
“......Okay cảm ơn cậu...”
Tôi cúi đầu và nói lời cảm ơn mà không có chút sức sống nào.
Cuối cùng chúng tôi đã tới nhà tôi.
“Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
“....Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
Không nhận ra hành động kỳ lạ của tôi, Haruka biến mất về nhà anh.
Tôi bước chậm rãi, vai rũ xuống, mở cửa vào nhà.
“Mình cảm thấy không được khỏe lắm...”
Khi cởi giày và đứng ở hành lang, tôi chợt cảm thấy buồn nôn.
Ngực tôi nặng trĩu, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Chẳng mấy chốc, miệng tôi đầy nước bọt.
Tôi cảm thấy một cuộc khủng hoảng sắp xảy ra và lao vào phòng tắm.

“Uu...!Oẹe...”
Người tôi ướt sũng, thức ăn tôi ăn bữa trưa trộn lẫn với dịch vị của tôi.
Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể và tôi bắt đầu run rẩy.
Tôi dọn dẹp đống bừa bộn rồi lê bước ra phòng khách.
Tôi nằm xuống thảm như sắp ngã.
“Tại sao...!tại sao...!Haru-kun...”
Nước mắt, những giọt lớn, chảy xuống khóe mắt và làm ướt thái dương tôi.
Em muốn nắm tay anh.

Em muốn hẹn hò với anh.

Em muốn anh cười với em một cách vui vẻ, giống như anh đã làm với Ria.

Nhưng dường như không có gì đã đi đúng hướng.
Tôi lại cảm thấy buồn nôn, mặc dù tôi vừa mới thải ra nhiều trong phòng tắm.
Và tôi cảm thấy một cơn đau đầu khủng khiếp đang ập đến.
Với một tiếng bíp the thé, một cửa sổ nổi màu đỏ xuất hiện trước mặt tôi.
[Sức khỏe của bạn đang bị suy giảm.

Vui lòng kiểm tra máy chủ y tế.]
Khuôn mặt nhợt nhạt của tôi càng trở nên tái nhợt hơn.
Với động tác chậm rãi, uể oải, tôi truy cập vào máy chủ y tế đặt gần nhà bếp.
Văn bản xuất hiện trên màn hình và một giọng nói cơ học vô cơ sẽ đọc văn bản.
[Sức khỏe của bạn đang bị suy giảm.
Bạn đã được kê đơn thuốc.
Vui lòng lấy nó trong vòng 24 giờ.
Nếu không uống sẽ bị buộc chuyển đến cơ sở y tế.
Hãy dùng thuốc càng sớm càng tốt.
Trong trường hợp bạn bị mất thuốc, vui lòng truy cập lại thiết bị.]
Thuốc được đẩy ra khỏi thiết bị.
Đồng thời, đồng hồ bấm giờ xuất hiện ở đầu màn hình, đếm 24 giờ.
Tôi cầm điếu thuốc lên với bàn tay run rẩy.
“......”
Tôi đang đứng đó với viên thuốc trên tay thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Tôi vội nhấn nút trả lời.
Một biểu tượng cho biết tôi đang nghe điện thoại, người khác có thể nhìn thấy, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển xung quanh tôi.
Là mẹ tôi gọi.
[Miyako?! Mẹ nhận được thông báo rằng con bị ốm, con ổn chứ?]
“Con ổn ạ...!Xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng.”
[Nếu con không thích trường học của mình, con luôn có thể chuyển sang trường khác.

Con thậm chí có thể tham gia một khóa học trao đổi thư từ nếu muốn.]
“Con không bị bắt nạt, ổn cả mà.

Con sẽ tự mình giải quyết nó.”
[Là vậy sao.

Đừng ép mình quá nhé, được chứ?]
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ nhé.”
Cuộc gọi cúp máy, đồng thời biểu tượng trên điện thoại cũng biến mất.
Tôi lấy một cốc nước và dùng hết sức mình đưa viên thuốc vào miệng.

Nước tràn vào bụng tôi.
Nước mắt tôi lăn dài trên má và rơi xuống bàn.
“......!Haru-kun.”
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550.

Cảm ơn mọi người.).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương