“Hai người họ đi đâu vậy”
Haruka đi theo Reika, người đã phát điên, theo hướng Yunika đã đi, nhưng anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh hay giọng nói nào nữa.
Anh bước vào một căn phòng bệnh viện thích hợp và đặt Ria xuống chiếc giường êm ái, không có một nếp nhăn nào.
“Chờ ở đây.

Tớ sẽ tìm thứ gì đó có thể chữa lành vết thương cho cậu.”
“Được rồi...!Nhưng tớ sợ lắm, nên hãy quay lại sớm nhé.”
Anh ấy nhìn Haruka một cách khiêm tốn và trêu chọc.

Sự dễ thương của anh ấy khiến đầu óc anh run lên.
“Hãy trao đổi thông tin liên lạc.”
Anh rút điện thoại ra.

Với một cú chạm, anh mở danh bạ.

Danh bạ điện thoại chỉ hiển thị số của chính anh chứ không có số của đối tác đầu tiên của anh, Ria.
Với đôi tay run rẩy, Ria lấy điện thoại từ trong túi ra và thao tác theo cách tương tự.

Nó dường như hiển thị số lượng người chơi gần đó và anh ấy chạm vào số Haruka xuất hiện trên màn hình để đăng ký.
Anh xác nhận rằng số của Ria được hiển thị và nút gọi xuất hiện, rồi gật đầu.

Anh tự hỏi liệu nó có phải là một con số không, vì không có màn hình để nhập số.
“Phòng của tớ, xin hãy nhớ nó.”
“Phòng 404, tớ sẽ nhớ.”
Haruka ghi nhớ con số treo phía trên lối vào phòng.

Vì có nhiều phòng giống nhau trong cùng một dãy nên anh sẽ không biết Ria ở phòng nào nếu không nhớ số.
Anh mở cửa và nhìn lại Ria một lần.

Với một cái vẫy tay, anh nhìn đi chỗ khác.
Khi anh bước ra hành lang, một cơn gió kỳ lạ, ấm áp và lạnh lẽo, vuốt ve má anh.

Vô tình, anh đưa tay lên má mình.
Đèn trên trần nhấp nháy rồi tắt, bắt đầu từ phía sau căn phòng.

Trong lúc anh đang choáng váng thì trời trở nên tối đen như mực.

Khu vực phía bên kia, nơi anh có thể nhìn thấy từ cửa sổ hành lang, cũng tối tăm.
“......Trông tệ quá.”
Anh quay người định quay lại căn phòng mà anh đã để Ria ở, nhưng căn phòng anh vừa rời đi lại không có ở đó.

Phòng 404 bị thiếu.

“Eh, Ria...!?”
Các phòng ở hai bên phòng được xếp theo kiểu đều đặn.

Chỉ có phòng của Ria đột nhiên biến mất một cách bất thường.
Bình tĩnh, anh với lấy tay nắm cửa trượt, nhưng chẳng có gì ở đó cả.

Có vẻ như cánh cửa phòng đã trở nên trong suốt.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra và bật chức năng đèn.

Haruka nhìn sang bên phải và bên trái.
Một người phụ nữ cao với mái tóc dài ngang lưng đứng cách anh chỉ 20 mét.
Ả ta đang mặc một chiếc váy trắng rách rưới và bẩn thỉu, giống như một người chết sẽ mặc.

Mái tóc dài xù xì che kín mặt và lưng.
Ả bước chậm về phía Haruka với đôi tay buông thõng.
Ả ta phát ra một âm thanh kỳ quái, giống như tiếng gió thổi qua một khe hở hẹp.
Haruka lặng lẽ chạy đi.
Anh nhận ra rằng Ria không hề biến mất mà có lẽ chính anh cũng đã biến mất.
Anh mở danh bạ điện thoại khi chạy.

Số của Ria được hiển thị nhưng lại nằm ngoài phạm vi liên lạc.

Không có cách nào để cảnh báo anh ấy hoặc báo cáo tình hình hiện tại.
Chạy trốn vào căn phòng không lối thoát là một ý tưởng tồi.

Sau đó, anh nên tiếp tục chạy dọc hành lang, cố gắng tìm cách thoát khỏi không gian xa lạ này.
Đi được khoảng 50 mét, Haruka quay lại và kiểm tra tốc độ của ma nữ.

Anh không thể nhìn thấy ả trong phạm vi ánh sáng.
“Ả ta đi rồi à?”
Nhẹ nhõm hơn, Haruka quay lại chỉ để nhìn thấy mái tóc đen dài của ma nữ trước mặt mình.
Trước khi anh nhận ra điều đó, người phụ nữ đã ở phía sau anh.
“Uwaa!?”
Haruka bất giác lùi lại.

Anh lùi lại hai hoặc ba bước và giữ khoảng cách với ả.
Một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng cười, thoát ra từ môi ả ta.
Ả không phải là người chạy nhanh.

Tuy nhiên, con ma thu hẹp khoảng cách với một chuyển động và tốc độ không thể tin được, như thể ả ta đang đi nhanh hơn bình thường gấp ba lần.
Ả duỗi cánh tay gầy gò, trắng trẻo và trắng ngần của mình ra và quàng qua cổ Haruka, người vẫn chưa thể phản ứng.

Con ma bóp cổ và nâng anh lên với một lực không thể tưởng tượng được.

“Gghh....!Aaa...”
Haruka đau đớn, anh không thể thở được.

Đầu óc anh trống rỗng, không thể nghĩ được gì nữa.
Anh cố gắng lấy đà với con lắc và tung ra một cú đá.

Tất nhiên, cú đá không đủ mạnh để làm gãy thân ả ta, và với tốc độ này thì anh sẽ kiệt sức mất.
Trái ngược với dự đoán của anh, cú đá không trúng gì cả.

Cú đá cắt xuyên không khí.
Haruka ngã dập mông.

Con ma bóp cổ anh đã biến mất trước khi anh kịp nhận ra.
“Gee...!Ugh...”
Đây là lần đầu tiên anh bị một con ma dùng sức lực bóp cổ và được nâng lên.

Đây chắc chắn là một trải nghiệm đau thương.
Haruka đứng dậy, cẩn thận nhìn xung quanh.
Anh muốn biết làm thế nào để thoát khỏi thế giới này.
Cho đến bây giờ, anh vẫn tận hưởng trải nghiệm này vì có Ria và Yunika ở bên anh, nhưng ở một mình thì quá đau đớn.
Với tốc độ này, ngay cả Haruka cũng sẽ phát điên.
Anh sợ, nhưng mọi thứ sẽ không tự giải quyết được trừ khi anh hành động.

Tự sát không phải là lối thoát.
Không có đèn, Haruka bước dọc hành lang tối, chăm chú lắng nghe.

Một tay chống vào tường, anh bước đi rất vững vàng, chỉ sử dụng đèn khẩn cấp màu đỏ làm mốc.
Anh mở mọi cánh cửa mà anh nhìn thấy, gây ra ít tiếng ồn nhất có thể.
Anh làm điều đó ở mọi căn phòng có thể chứa những Item quý hiếm, chẳng hạn như phòng mổ và phòng xạ trị.

Haruka chỉ tìm thấy thức ăn, nước uống và bộ dụng cụ y tế.

Không có vũ khí.
Haruka không hề cảm thấy khát hay đói, mặc dù đã 3 giờ trôi qua trong game.

Tuy nhiên, anh đã tiêu thụ nước và thức ăn ngay tại chỗ vì anh sợ rằng mình sẽ gặp phải tình trạng xấu nào đó nếu không ăn gì.
Anh nhặt hộp y tế lên và cầm nó bằng một tay, nghĩ rằng nó là dành cho Ria.
Rời khỏi phòng, Haruka đang định tiếp tục tìm kiếm thì đột nhiên ngừng cử động.
Anh có thể nghe được bước chân của ả.
Chủ nhân của âm thanh đó đang tiến về phía anh, phát ra một tiếng kêu kỳ lạ như tiếng gió thổi.


Đó chắc chắn là ma nữ.
Tai anh bắt đầu ù đi và anh không thể nghe thấy âm thanh nữa.

Haruka tự hỏi liệu anh có bị điên không.

Nhưng tâm trí và tầm nhìn của anh không bị ảnh hưởng.
Sau khi nghe tiếng chuông bên tai, cơ thể anh ngừng cử động.

Điều này thật tệ, anh nghĩ.

Anh không thể chịu đựng được nếu lại bị bóp cổ trong tình trạng như vậy.
Haruka đổ mồ hôi đầm đìa và cầu nguyện rằng mình có thể cử động trở lại.
Ngay trước mặt anh, giữa hành lang, ma nữ đi qua.

Anh đang đặt tay lên tường để không tiếp xúc với ả ta.

Vấn đề là liệu ả có để ý đến anh hay không.
Haruka không bật đèn và không gây ra tiếng động nào.

Nếu linh cảm của anh là đúng, anh có thể thoát khỏi nó.
Tim anh đập mạnh đến mức anh sợ tiếng nhịp tim của mình sẽ đánh thức ma nữ.

Anh cố gắng hết sức để nín thở.
Bóng ma nữ đi ngang qua mà không thay đổi tốc độ.

Khoảnh khắc nó biến mất khỏi tầm mắt, Haruka vẫn đứng yên.
Nghĩ rằng sự nhẹ nhõm hoặc nhìn lại là nguyên nhân rất có thể gây ra cuộc tấn công bất ngờ, anh giữ yên cơ thể trong khoảng một phút, giữ cảm giác căng thẳng, rồi tiếp tục nhiệm vụ trước mắt.
“Vì vậy, ít nhất mình sẽ vượt qua được.”
Sau vài phút, cuối cùng anh cũng thở được.

Anh lau mồ hôi trán.
Đi nhanh hơn một chút, anh tăng tốc tìm kiếm.

Nếu Ria đứng dậy và hành động một mình, anh ấy có thể bị kéo vào cùng thế giới với Haruka.

Thật khó để nói liệu Ria có thể chống cự sau khi bị tổn thương nặng nề như vậy hay không.
Để giúp Ria, Haruka phải quay lại sớm.
Haruka kết thúc việc tìm kiếm ở một khu vực và di chuyển qua hành lang đến khu vực khác.

Có quá nhiều nơi để tìm kiếm.

Một mình tìm kiếm sẽ mất hàng giờ đồng thời tránh được sự can thiệp của ma nữ.
Không bật đèn như thường lệ, anh bước vào phòng hồ sơ bệnh án ở cuối phòng khám tầng hai.
Ngay sau đó, một âm thanh buồn tẻ vang vọng khắp căn phòng.
Haruka mất vài nhịp trước khi nhận ra đó là âm thanh mình bị đánh.
Có vẻ như đó là một cú va chạm rất mạnh, tầm nhìn của anh rung chuyển và tai anh ù đi.

Một cơn đau mạnh chạy qua đầu anh.
Vì đã ở trong bóng tối lâu nên anh có thể phát hiện được đòn thứ hai sắp tới.


Anh ném hộp sơ cứu ở tay trái xuống và giơ cả hai tay lên che đầu.
Anh nhận tác động bằng cánh tay của mình.

Trong lúc nhất thời, bóng người trước mặt hiện rõ.

Vũ khí trông giống như một chiếc ghế ống gấp lại.

Haruka, người đã nghĩ rằng đó là một cuộc tấn công của quái vật, đã rất ngạc nhiên khi thấy chiếc ghế ống là vũ khí.
Có thể là một người chơi đang ở trước mặt anh? Có lẽ đối phương cũng nghĩ rằng Haruka là một con quái vật.
Người đó lại nhấc chiếc ghế ống của họ lên.

Đúng lúc đó, Haruka đá xuống sàn và lao đầu xuống.

Dù không chắc chắn về chiều cao của họ nhưng anh vẫn tiến về phía trước như thể sắp lao vào bụng họ.
“Kyaa!?”
Haruka đã bắt thành công đối thủ của mình trước khi họ có thể đập ghế xuống người anh một lần nữa.
Có thứ gì đó phía trước anh đang hét lên với giọng the thé.

Đó là giọng của một cô gái.

Cô hoảng sợ cố gắng đu chiếc ghế xuống, nhưng trọng tâm của cô trở nên kỳ lạ do thiếu kiên nhẫn và cô đã bị lực của ghế đẩy xuống.
“Buông tôi ra!”
“Bình tĩnh đi, tôi là người chơi—!”
Anh nói chuyện với cô bằng một giọng rất trầm.

Cô dường như đã lấy lại bình tĩnh và không còn chống cự nữa.
Cô nàng hỏi lại, thở dốc.
“......Người chơi?”
“Đúng, tôi là một người chơi...!Vì vậy hãy bình tĩnh.”
Haruka đứng dậy đỡ cô gái và rút điện thoại từ trong túi ra.
Anh sử dụng chức năng ánh sáng vì nghĩ rằng nó sẽ không thành vấn đề trong căn phòng nhỏ.
Đột nhiên khuôn mặt cô gái sáng lên, cô đưa tay che mắt.

Haruka cảm thấy thật thô lỗ nên nhanh chóng tắt đèn.

Anh đặt ngẫu nhiên thiết bị đầu cuối di động vào một tập tài liệu dày trên bàn.
Trong ánh sáng, Haruka có thể mơ hồ nhận ra đường nét của cô nàng này.
“Tôi nghĩ cậu học cùng lớp với tôi...”
“Ờm, Claudia-san?”
Một cô gái với mái tóc vàng bạch kim dường như phản chiếu ánh sáng và đưa tay ra sau.

Đôi mắt xanh lam to và mạnh mẽ của cô đỏ hoe vì khóc.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết dính đầy bụi và máu, như thể cô đã trải qua một trận chiến khốc liệt để đến được thời điểm này.
Có Claudia, học cùng lớp với Haruka và thường đi cùng Shun.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550.

Cảm ơn mọi người.).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương