“Tại sao?...có ai ở đây không...”
Shiono Yunika, một cô gái tóc đỏ buộc tóc hai bím, đứng sững sờ trong thành phố sương mù.
Cô tỉnh dậy giữa con đường rộng bốn làn xe.
Những ngọn đèn đường xếp thành dãy đều đặn, tỏa sáng lờ mờ phía xa, mờ mịt trong sương mù.
Mặt trời đã lặn hẳn, cộng với sự hiện diện của sương mù, trời tối đến mức cô không thể nhìn thấy gì nếu không có đèn đường.
Không khí lạnh lẽo, kỳ quái vuốt ve cô và khiến cô rùng mình.
Bầu không khí khó chịu này khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Game mới bắt đầu được một thời gian ngắn nhưng cô đã cảm thấy bất an.
Yunika được biết rằng nếu cô tham gia game với một nhóm, hai người sẽ được chọn ngẫu nhiên từ nhóm đã đăng ký và được ghép đôi với cô khi bắt đầu.
(Có phải họ đã để mình lại một mình?).
Hầu hết con gái trong nhóm mà Yunika tham gia đều quan tâm đến thủ lĩnh của nhóm, Kureha Shun.
Yunika không quan tâm đến Shun, nhưng cô rõ ràng được coi là đối thủ vì tình cảm của Shun dành cho cô bất kể tình cảm của cô như thế nào.
(Tluc: Shun thích Harem nên đều thích tất cả gái trong nhóm Thượng Đẳng.)
Có vẻ như Yunika đã bị bỏ lại một mình với hy vọng rằng cô sẽ đi lang thang khắp thành phố, choáng váng và sợ hãi trước một trong những “đối thủ” của mình.
Giả sử như vậy thì cô phải tự hỏi ai sẽ đủ can đảm để làm điều đó.
Cô không hề nghĩ rằng có người đàn ông nào bỏ Yunika lại phía sau.
Tất cả đều mang Shun đến cho các cô gái.
Cho dù cô không phải mẫu người của họ, cô vẫn tin tưởng rằng họ sẽ không bỏ mặc cô, người xinh đẹp đến mức không người cô gái nào có thể sánh bằng.
Yunika quay đầu lại và nghĩ về tính cách của những cô gái cũng tham gia game với cô.
Kamisato Reika đã miễn cưỡng và sợ hãi khi chơi Apocalypse cho đến phút cuối cùng.
Cô ấy sẽ quá sợ hãi nếu hành động một mình.
Unikumo Mika, nếu không sợ hãi thì là một cô gái rất vui vẻ và tốt bụng, không có động cơ thầm kín.
Claudia Shinku là một cô gái kỳ lạ, cách ăn nói đặc trưng và luôn tự tin vào mọi việc.
Điều đó là có thể.
Tuy nhiên, cô muốn nghĩ khác, vì Yunika và Shinku đã là bạn từ hồi tiểu học.
Sẽ thật đáng buồn nếu Shinku ưu tiên tình yêu hơn tình bạn.
Đó chắc chắn không phải là cô ấy.
Riho Hibiki là một cô gái có tính cách hơi lôi thôi.
Cô ấy tốt bụng và thẳng thắn.
Cô ấy có vẻ không hòa hợp với mọi người trong nhóm.
Yunika nghĩ rằng cô ấy có tiềm năng.
Shirogane Tsuyuri luôn trầm lặng và không thể hiện nhiều cảm xúc.
Thật khó để biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cô ấy chắc chắn là người có khả năng nhất.
Và cuối cùng là Uta Miyako.
Cô ấy là một cô gái duyên dáng và tốt bụng với mọi người, nhưng thành thật mà nói, Yunika không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cô là người được Kureha Shun yêu thích và là cô gái mà Shinku thường coi là đối thủ của mình.
Mặc dù là tình địch của Shinku nhưng cô ấy thường đối xử tốt với Yunika nên không thể ghét cô ấy được.
Tất cả các cô gái đều đáng nghi, nhưng cô không chắc ai đúng.
Cô thực sự không thể buộc tội họ vì không có bằng chứng.
Một tiếng gầm kỳ lạ làm rung chuyển không khí khiến Yunika tỉnh lại, cô vô tình ôm lấy cơ thể mình.
Cô nghĩ đây không phải là lúc tìm kiếm thủ phạm.
Hoàn cảnh hiện tại là cô phải một mình lang thang trong thế giới Apocalypse, nơi được cho là game kinh dị đáng sợ nhất trong lịch sử.
Shinku hay Mika, hay Miyako, hay bất cứ ai, có thể ở gần nơi cô ở.
Kể cả một người đàn ông, như Kureha Shun, Fudo Akito, Kashiwagi Rui, hay bất kỳ người đàn ông nào khác đến đây cùng cô.
Trường hợp xấu nhất, một người chơi đi lạc sẽ làm điều đó.
Có thể cô sẽ bị trúng đòn.
Thật đáng sợ khi đàn ông bộc lộ rõ ràng động cơ thầm kín của mình, nhưng giờ đây với tính năng báo cáo quấy rối, điều tốt nhất họ có thể làm trong game là hỏi thông tin liên lạc trong thế giới thực.
Nó tốt hơn là ở một mình.
“Mọi người, mình phải tìm ai đó...”
Yunika đi dọc theo những ngọn đèn đường.
Cùng lúc đó, một âm thanh điện tử vang lên từ trong túi cô, cô giật mình nhảy dựng lên.
“Đây là gì?”
Đó là một thiết bị đầu cuối di động mà cô không nhận ra.
Màn hình hiển thị “Danh bạ” nên cô chạm nhanh vào đó.
Màn hình hiển thị danh bạ của Yunika, ngoài ra không có gì khác.
Rõ ràng, cô chỉ có thể thực hiện cuộc gọi nếu gặp trực tiếp người chơi khác và trao đổi thông tin liên lạc với người đó.
“Ư ư...!Shinku, Miyako...!Giúp tớ với...”
Với những bước đi nặng nề, cô bước từng bước một, cẩn thận như thể đang băng qua một cây cầu treo sắp gãy.
Sau khi đi được một lúc, Yunika nhận thấy một âm thanh như thể không khí đang thoát ra ngoài.
Yunika tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.
Một trạm xăng lờ mờ ánh đèn đường.
Có một cái bóng.
Đó là cái bóng của một con vật, giống như một con chó.
Nó đang di chuyển đầu xuống gần mặt đất, như thể đang tìm kiếm một mùi hương.
Nhưng nó không có tai, thứ mà một con chó nên có.
Cũng không có đuôi.
Một tiếng còi báo động vang lên bên trong Yunika.
Nhưng cô không thể di chuyển.
Cô không thể rời mắt khỏi con vật trước mặt, theo dõi từng chuyển động của nó.
Nó tiến về phía Yunika, tiếng bước chân của nó nghe như tiếng chân trần đi dọc hành lang trường học.
Từng chút một, thân hình phủ đầy sương mù của nó lộ ra dưới ánh đèn đường.
Sinh vật giống động vật nhẹ nhàng ngẩng đầu lên khỏi mặt đất.
“Hiih...”
Yunika hét lên chói tai và lùi lại.
Cơ thể của nó được làm bằng thịt nhầy nhụa, cao su.
Phần trên khuôn mặt của nó có khoảng sáu con mắt, xếp thành một hàng một cách vụng về.
Cái miệng, chỉ có thể được mô tả bằng 70% khuôn mặt, rất lớn.
Nó không có lưỡi, hàm trên và hàm dưới có những chiếc răng nanh sắc nhọn với hình dạng không đều.
Khi sinh vật đó phát hiện ra Yunika, nó nhanh chóng áp sát.
Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng nó nhanh như một con chó thật.
“Không!”
Theo phản xạ, cô cố gắng bỏ chạy nhưng chân cô bị vướng và suýt ngã xuống.
Cô cố gắng bám trụ nhưng sinh vật đó đã ở ngay trước mặt cô.
Một cơn đau nhói chạy lên chân trái của cô.
Con quái vật đã cắn vào chân Yunika.
Nó di chuyển toàn bộ cơ thể theo một chuyển động rộng, cố gắng xé thịt.
Máu chảy ra từ chỗ bị thương của cô.
Theo quy định của VR, máu được hiển thị dưới dạng một hình vuông màu đỏ gồm các đa giác nhỏ, giúp Yunika bình tĩnh lại.
Yunika một lần nữa nhận ra rằng cô đang ở trong thế giới ảo và lấy lại được chút bình tĩnh.
Mặc dù không thể giữ vững tư thế nhưng cô đã đá vào sườn con quái vật bằng mũi chân phải bằng tất cả sức lực mà mình có.
Đáng lẽ nó không mạnh đến thế, nhưng sinh vật đó ngã xuống với một tiếng rên nhỏ.
Sau một cú giật mạnh, cô bắt đầu cử động tay chân để đứng dậy.
Tất nhiên là nó chưa chết.
Trong khi đó, Yunika bỏ chạy nhanh nhất có thể.
Chân trái của cô đau nhức nhưng cô không thể nghỉ ngơi.
Cô không nghe thấy âm thanh truy đuổi nào phía sau mình.
Cô nhìn ra phía sau để xem liệu nó có đi theo cô không, nhưng sinh vật đó đã ở gần cô rồi.
Cô giật mình đến mức không nói được.
Sinh vật đó lao vào Yunika với một lực rất lớn và đẩy cô nằm ngửa bằng toàn bộ trọng lượng của nó.
“Không! Không!”
Nuốt nước bọt, Yunika bị cắn vào cổ.
Cơn đau xuyên qua não cô, gần như khiến cô bất tỉnh.
Cô cố gắng hết sức để chống cự, nhưng nỗi đau và nỗi sợ hãi xâm chiếm và cơ thể cô không thể cử động bình thường.
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Yunika khóc trong nước mắt.
Cô bực bội đến mức không để ý đến tiếng bước chân từ xa vọng lại.
“Ei!”
Với một tiếng hét nhẹ, con quái chó đang bám vào lưng Yunika bị thổi bay.
Ise Ria dùng ngón chân đá vào sườn quái chó.
Obi Haruka nhảy ra từ phía sau Ria.
Anh dùng hết sức vung ống thép trong tay vào đầu con quái vật.
Haruka lại dùng ống đánh nó.
Anh tấn công nó một lần nữa.
Với cú đánh thứ ba của ống sắt, con quái vật cuối cùng cũng im lặng.
Nó thậm chí còn không co giật nữa.
“Khởi đầu đã khó khăn lắm phải hông? ~ “
Giọng Ria vui vẻ.
Haruka đặt chiếc ống đẫm máu bên cạnh con quái vật và đi đến chỗ Yunika.
“Cậu đứng dậy được không? Shiono-san”
Tầm nhìn của Yunika mờ đi vì nước mắt, nhưng cô bắt gặp Haruka đang đưa tay ra.
Nhẹ nhõm hơn, Yunika vẫn nằm trên mặt đất một lúc và khóc nức nở.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550.
Cảm ơn mọi người.).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook