Trở lại phòng, Chu Vân cảm thấy hơi buồn buồn nên đến trên ban công ngắm nhìn cảnh đêm, Khương Khai qua đó khoác áo vest lên trên người cô, cô dựa vào người anh ta nhưng không nói gì cả.

Một lát sau, Điền Đông và Nghiêm Nguyệt đi vào, cảm xúc của Nghiêm Nguyệt hạ xuống, cặp mắt hơi hoe đỏ.

Bốn người cùng nhau về khách sạn, Khương Khai vì để tiện ghé qua nên đã đặt phòng liền kề. Chu Vân mở một chai rượu vang đỏ, là do buổi sáng đến tổng công ty hỗ trợ nên vị tổng giám đáp tạ bằng quà. Người miền Nam phân biệt rõ ràng, có qua có lại, không thua thiệt gì nhau.

Lúc tỉnh dậy thì rượu vang đỏ đã đặt tại quầy bar, cô đi tháo trang sức rửa mặt rồi lấy khăn lông lau khô mặt. Cô nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác giống như về tới căn nhà nhỏ kia, chỉ là lần này không có vết máu trên mặt.

Từ lần đó trở về sau, cô không thích soi gương trang điểm nữa, cảm thấy mình không còn chỗ nào để che giấu, càng không thích kiểu vô lực này. Cô nhìn vào gương rồi mỉm cười, trong mắt có ánh sáng, cô buông khăn lông đi ra ngoài.

Nửa đêm Chu Vân bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, nhiệt độ ban đêm chênh lệch có hơi lớn. Cô tìm trong tủ một cái chăn lông phủ lên rồi bưng một ly rượu vang đỏ còn dư đi ra ngoài.

Hôm nay ánh trăng rất tròn, Chu Vân vừa uống rượu vừa ngửa đầu ngắm trăng, phát hiện vầng trăng trong mắt càng ngày càng nhỏ, mơ hồ có một bóng người.

Uống xong cô xoay người chuẩn bị về phòng thì phát hiện trên sân thượng cách vách có người, trên tay cầm một điếu thuốc, tàn thuốc sáng lên rồi vụt tắt.

Chu Vân đột nhiên nhớ tới một nghệ sĩ, mấy năm trước đã chia tay với người yêu, xa xôi vạn dặm đến Trung Quốc để tham gia biểu diễn nghệ thuật. Cả hai lên đường từ hai đầu của Vạn Lý Trường Thành, trải qua một quãng đường dài đi bộ, cuối cùng gặp nhau ở Sơn Hải quan. Sau khi nhìn nhau say đắm, họ tạm biệt nhau

Chu Vân cảm thấy hành vi của Điền Đông lúc này khiến người ta không thể hiểu nổi, giống với biểu diễn nghệ thuật của người nghệ sĩ kia.

Hắn nhìn chững chạc thành thục, không nói lời nào cũng có cảm giác tồn tại nhưng lại như tùy lúc có thể làm tan nát cõi lòng, cái cảm giác này lại khiến phụ nữ mê muội.

Trên thực tế hắn vô tình từ trong xương cốt, cưỡng gian bạo lực ngoại tình mọi thứ đều làm ra được.

Chu Vân nhìn hắn một cái, bưng cái ly xoay người chuẩn bị trở về phòng thì Điền Đông mở miệng: “Muốn thử một chút hay không?”

Chu Vân nhìn người trước mắt châm thuốc lá, giờ này khắc này, mọi âm thanh đều im lặng, ánh trăng vừa lúc lạnh lẽo giống như không có lý do gì để cự tuyệt.

Lấy lại đây hút một hơi, hương vị không có cảm giác gì, quan trọng là trong tâm lý có cảm giác phóng túng khiến người ta thả lỏng. Khói thuốc được nhả ra từ trong miệng bay về phía hắn. Cô rít một hơi xong còn đưa cho hắn, hắn nhận lấy hít sâu một hơi, khói thuốc được nhả ra sang bên phải, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô.

Hai người lấy phương thức này hút xong một điếu thuốc.

Ngày hôm sau, Chu Vân kết thúc nghỉ đông thì trở lại Bắc Kinh, nơi này không đẹp đẽ bằng Thượng Hải nhưng trở lại miền Bắc, giống như không khí, ngay cả bụi bay bên đường cũng cho cô cảm giác an tâm khó mà giải thích được.

Chưa tới mấy ngày, Khương Khai kết thúc công việc ở Thượng Hải cũng trở lại Bắc Kinh, hai người trở lại hình thức ở chung trước kia.

Tháng 8, Khương Khai đã hoàn tất công việc của mình ở Bắc Kinh và được chuyển trở lại Thượng Hải. Trước khi đi, hai người làm tình trắng cả đêm rồi lưu luyến chia tay. Khương Khai có ý tưởng điều Chu Vân đến Thượng Hải nhưng trước mắt năng lực của anh ta không đủ lớn, cần phải từ từ mưu tính.

Chu Vân không ôm hy vọng lớn với việc này, coi như một câu gió thoảng bên tai, gán tương lai ở trên người kẻ khác thật không đáng tin cậy.

Hai người duy trì tình yêu xa, đa số thời gian là Khương Khai tới Bắc Kinh còn Chu Vân rất ít khi đến Thượng Hải.

Có một cuối tuần, cô xin nghỉ thứ sáu, định đến Thượng Hải cho Khương Khai một bất ngờ, vì thế buổi tối thứ năm cô mua vé tàu nhanh nhất.

Đến tối, hành trình mệt nhọc, đến ga Thượng Hải cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô tìm một khách sạn nhỏ gần đó để nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau đến một nhà hàng món Tây đối diện công ty Liên Hoa đợi người.

Lúc gần 9 giờ Chu Vân nhìn thấy Khương Khai, anh ta ăn mặc bảnh bao, xách cặp đi dọc con phố phía nhà hàng phương Tây. Chu Vân đi đến cửa sổ sát đất trước, muốn gõ cửa kính để dọa anh ta một cái.

Chỉ thấy phía sau Khương Khai một cô gái thời thượng, tóc ngắn, quàng khăn lụa đang đuổi theo rồi bước đến choàng lên cánh tay anh ta, hôn cằm anh ta một cái. Hai người vừa nói vừa cười đi về trước.

Chu Vân mở cửa đi đến ven đường chào hỏi: “Xin chào.”

Khương Khai sửng sốt, sắc mặt hơi trắng bệch. Cô gái thời thượng bên cạnh thấy sắc mặt anh ta không đúng thì kịp phản ứng, nắm chặt cánh tay anh ta rồi lễ phép hỏi: “Anh, không giới thiệu một chút?”

Chu Vân hơi tủi thân: “Tôi là vợ anh ấy, mẹ chồng lo lắng cơm sáng ảnh ăn không ngon nên sai tôi tới đưa cơm sáng cho ảnh.”

Sau đó thẹn thùng cúi đầu xuống: “Gần đây đều là do chuẩn bị mang thai, đàn ông ăn cơm không ngon, sức khỏe không tốt thì làm sao được đây?”

Người phụ nữ kia phẫn nộ mà rút cánh tay ra nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Khương Khai, Chu Vân nhào tới trao cho anh ta một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, ngay tại buổi sáng mà hút đi linh hồn bé nhỏ của anh ta. Đang lúc say mê, một cái tát siêu nóng hổi rơi xuống mặt anh ta, ngay cả đầu óc cũng ong ong vang lên.

Khương Khai sợ hãi đan xen với tức giận, đũng quần lại ăn một cú thật mạnh. Lúc này anh ta cũng không còn cảm xúc gì nữa mà cúi người che lại đũng quần, toàn thế giới chỉ còn lại cơn đau trứng của anh ta.

Chu Vân cúi xuống nói một câu bên tai anh ta: “Tôi có thể xem ham muốn của anh như tình ái lãng mạn nhưng tôi không nghĩ tới anh lại thấp kém như vậy, fuck you!”

Trời đất quay cuồng, ở muôn vàn cảm xúc như tàu lượn siêu tốc, những lời này đã đâm vào trái tim Khương Khai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương