Alice Della Rocca ghét trường trượt tuyết. Em ghét phải thức dậy từ bảy giờ ba mươi phút sáng, kể cả vào dịp Giáng sinh. Em ghét cái cách ba nhìn em chằm chằm suốt bữa sáng, sốt ruột đánh nhịp chân dưới gầm bàn như thể giục em ăn mau lên. Em ghét đôi tất nịt bằng len khiến dọc đùi ngứa ngáy hết sức, ghét đôi găng tay to sù làm em không thể cử động thoải mái các ngón tay, ghét cái mũ bảo hiểm chẹn cứng hai bên má với miếng đệm sắt áp chặt lấy hàm dưới; lại còn đôi giày trượt tuyết to tướng nữa chứ, lúc nào chúng cũng bó quá chặt khiến em đi lại kềnh càng y chang một con đười ươi vậy.

"Thế nào, con có uống nốt sữa đi hay không?" Ba lại giục thêm lần nữa.

Alice uống vội một hớp sữa nóng, bỏng cả lưỡi, rồi cả thực quản lẫn dạ dày.

Tốt lắm, hôm nay con hãy chứng tỏ mình là ai, ba bảo em.

Thế mình là ai nhỉ? Alice nghĩ ngợi.

Bị đẩy ra khỏi nhà, em cuốn chặt mình trong bộ quần áo trượt tuyết màu xanh, đính phù hiệu và dòng chữ cổ động óng ánh của các nhà tài trợ. Lúc này ngoài trời lạnh âm 10oC; mặt trời trông chỉ như một đĩa tròn xám xịt hơn cả lớp sương dày đang bao phủ khắp xung quanh. Alice bắt đầu nghe tiếng sữa sôi lục bục trong bụng khi em đi vào màn tuyết, thanh trượt vác trên vai: trừ phi đã giỏi tới mức có cả người vác hộ đồ nghề, còn không thì lúc nào cũng phải tự thân vận động thôi.

"Nâng cao phía sau lên, nếu không là giết người như chơi đấy", ba nhắc.

Vào cuối mùa trượt tuyết Sci Club tặng bạn một chiếc khuyên cài áo có hình các ngôi sao in chìm. Cứ mỗi năm lại thêm một ngôi sao nữa kể từ khi bạn bốn tuổi, chân đủ dài để được đặt ngồi vào trong thang kéo lên trên núi, cho tới khi lên chín có thể tự ngồi một mình. Ba ngôi sao bạc, rồi thêm ba ngôi sao vàng. Mỗi năm lại thêm một ngôi sao xinh xắn nhắc nhở bạn đã giỏi hơn một chút, và gần thêm một chút những cuộc thi đấu mà mới chỉ nghĩ tới thôi, Alice cũng đã phát sợ lên rồi. Em đã nghĩ tới chuyện đó rồi, dù mới chỉ có ba ngôi sao.

Điểm hẹn là ở trước cáp treo vào đúng tám rưỡi giờ mở cửa để bắt đầu tập luyện. Lũ bạn Alice đã có mặt đông đủ, đứng túm tụm với nhau quây thành vòng tròn. Đứa nào đứa nấy trùm kín mít trong bộ đồng phục hệt như những chú lính tí hon đang tê cứng vì lạnh và buồn ngủ. Cắm đống gậy trượt xuống lớp tuyết phủ dày dưới chân, chúng tiện thể tỳ luôn người lên đó, đung đưa cẳng tay trông chẳng khác gì lũ bù nhìn cắm trên cây gậy. Chẳng đứa nào buồn mở miệng ra nói chuyện. Alice lại càng không.

Ba cốc cho em hai nhát rõ mạnh lên mũ, thiếu điều giúi luôn em xuống tuyết.

"Đè bẹp tất cả bọn nó nhé. Mà phải dồn trọng tâm lên phía trước, nhớ chưa? Trọng tâm dồn lên trước!"

Mấy tiếng "Trọng tâm dồn lên trước" dội lại trong đầu Alice.

Thế rồi ba đi xa dần, thổi phù phù vào hai lòng bàn tay úp chụm. Giờ thì ông sẽ sớm quay về căn nhà ấm áp mà ngồi đọc báo. Mới đi có vài bước chân thôi mà màn sương xám như đã nuốt chửng ông mất rồi.

Alice làm rơi thanh trượt tuyết xuống đất. Ba mà nhìn thấy chắc sẽ trách mắng em ngay trước mặt bạn bè. Em lấy gậy đánh tan lớp tuyết dính chặt vào đế giày trước khi xỏ chân vào ván trượt.

Mà em đã bắt đầu phải nhịn rồi. Bụng dưới em căng cứng như có cây ghim găm trong bụng. Thế nào rồi hôm nay em cũng không thể nhịn được đâu, em chắc thế mà.

Sáng nào cũng vậy, cứ ăn xong là em khóa mình trong nhà tắm, cố đi tiểu cho bằng hết. Em cứ ngồi thót bụng trên bồn cầu, cố gắng quá tới mức đầu óc đau thốc lên, mắt thì lòi ra khỏi tròng như thể một quả nho bị vắt hạt. Em mở vòi nước hết cỡ để ba không nghe thấy tiếng ồn. Tay em nắm chặt lại, cố rặn cho tới giọt cuối cùng.

Rồi em ngồi yên như thế cho tới lúc ba gõ cửa hét lên ầm ĩ: Thế nào hả cô nàng, đã xong chưa hay hôm nay cũng lại đến muộn?"

Dù thế nào thì cũng chẳng ích gì. Cứ tới phía cuối chặng cáp treo đầu tiên là em lại cảm thấy buồn tiểu tới mức phải tách ra một chút, tháo hai thanh trượt ra, cúi gập người trên nền tuyết lạnh, đi tiểu thật nhanh trong lúc giả vờ buộc lại dây giày. Em dồn tuyết lại hai bên cẳng chân khép chặt và cứ thế đi tiểu trong quần dài, đôi tất len; trong khi tất cả bạn bè nhìn em còn thầy Eric, như mọi khi, bảo chúng đợi Alice một chút.

Lần nào em cũng thấy nhẹ cả người khi dòng nước ấm chảy dọc cẳng chân lạnh toát.

Sẽ nhẹ người hơn biết bao nhiêu nếu bọn chúng không đứng ở đó mà nhìn mình như vậy, Alice nghĩ.

Trước sau gì chúng nó cũng sẽ biết thôi.

Trước sau gì mình cũng sẽ để lại một vệt bẩn màu vàng trên tuyết.

Rồi chúng nó sẽ tha hồ giễu cợt mình.

Một phụ huynh tiến lại gần thầy Eric hỏi liệu hôm nay sương mù nhiều như vậy có nên leo lên núi cao hay không. Alice dỏng tai nghe, tràn trề hy vọng. Nhưng thầy Eric đã nở nụ cười phải nói là hoàn hảo của thầy:

"Chỉ ở dưới này mới có sương mù thôi. Trên đỉnh núi mặt trời chói chang có thể xẻ đôi cả đá tảng ra ấy chứ. Nào cố lên các bạn trẻ, ta đi thôi!"

Alice ngồi chung khoang cáp treo với Giuliana, con gái một đồng nghiệp của ba. Suốt cả quãng đường hai đứa chẳng nói chẳng rằng. Chúng chẳng thích, cũng chẳng ghét nhau. Hai đứa không có điểm gì chung, trừ việc không đứa nào thích thú gì phải ngồi đây lúc này.

Tiếng gió quét trên đỉnh Fraiteve, ào ào thổi dọc theo đường dây cáp bằng thép mà Alice và Giuliana đang treo lơ lửng bên dưới, cằm thụt trong cổ áo khoác, tự làm ấm mình bằng hơi thở.

Alice tự nhủ: chỉ là lạnh thôi, không phải mình lại buồn đi tiểu nữa đâu.

Nhưng càng lên trên đỉnh, cái bọc căng cứng trong bụng càng tấm tức, như ghim cắm dần vào da thịt. Thậm chí còn tệ hơn mọi khi. Có lẽ lần này không chỉ có nước tiểu.

Khng, chỉ là lạnh thôi mà, mình không thể buồn tiểu thêm một lần nữa. Mình vừa mới đi xong mà, cố lên.

Một cái ợ hơi khiến sữa dâng lên tận cổ họng. Alice nhăn mặt kinh tởm nuốt nó xuống. Không thể nhịn nổi nữa, chết mất.

Còn những hai chặng nữa mới đến điểm dừng. Mnh sẽ không thể nhịn được lâu đến thế, Alice nghĩ.

Cáp treo vừa chạm đất, Giuliana nâng thanh chắn an toàn lên và cả hai cùng đẩy ghế ngồi ra phía trước một chút để trèo xuống. Alice thì phải chống tay xuống ghế để có thêm lực nhấc em khỏi chỗ ngồi.

Chẳng thể nhìn được gì xa quá hai mét, chứ đừng nói đến mặt trời chói chang. Tất cả toàn một màu trắng: phía trên, phía dưới, bốn phía xung quanh đâu đâu cũng một màu trắng toát. Đối lập hoàn toàn với bóng tối. Nhưng nỗi sợ mà chúng đem lại cho Alice thì giống hệt nhau.

Em lần ra bên đường trượt tìm một chỗ có tuyết chất lên cao để có thể giải quyết cái bụng căng cứng đang phát ra những tiếng sôi ùng ục như máy rửa bát. Alice ngoái lại đằng sau. Không thấy Giuliana, thế tức là con bé cũng không thể nhìn thấy em. Em lại leo thêm vài mét, hai thanh trượt chéo hình xương cá như ba đã luôn bắt em làm từ khi ông quyết tâm dạy em trượt tuyết: khi trèo lên phải bước theo kiểu leo cầu thang trong khi đi xuống chân phải dang rộng ra. Cứ thế mỗi ngày ba mươi, bốn mươi lần trèo lên, lao xuống trong đường trượt dành cho bọn trẻ con, bởi vì mua vé cả mùa chỉ để có đường trượt không thôi thì tốn kém quá, ấy là chưa kể trèo đi trèo lại như thế còn luyện luôn được cả đôi chân nữa chứ.

Alice tháo hai thanh trượt ra và bước thêm vài bước. Em giậm mạnh ủng cho tuyết ngập tới tận bắp chân.

Cuối cùng thì cũng có thể ngồi xuống được rồi. Em thả lỏng cơ bắp, khỏi phải nín thở nữa. Một cái rùng mình thích thú như luồng điện chạy khắp cơ thể rồi tập trung ở các đầu ngón chân Alice.

Chỉ là tại sữa thôi, chắc chắn là tại sữa. Tại hai mông em đã lạnh cứng rồi và cứ phải ngồi đây, trên đỉnh núi tuyết cao hơn hai ngàn mét này. Chưa bao giờ lại tệ đến thế này, ít nhất là em nhớ thế. Chưa, chưa một lần nào.

Không phải chỉ là đi tiểu. Không chỉ có thế. Alice đã đi đại tiện mất rồi, vào đúng chín giờ một buổi sáng tháng Giêng. Em đại tiện ra quần mà thậm chí còn chưa nhận ra, ít nhất là cho tới tận lúc nghe giọng thầy Eric văng vẳng gọi em từ một khoảng không vô định nào đó trong lớp sương mù.

Em bật dậy và chỉ đúng lúc ấy mới nhận thấy đũng quần có gì đó nằng nặng. Theo phản xạ em lấy tay sờ mông, nhưng chiếc găng tay to sụ khiến em không thể cảm thấy gì. Dù sao cũng không cần, em đã hiểu ra rồi.

Giờ thì mình biết làm thế nào? Em thẫn thờ tự hỏi.

Thầy Eric lại gọi em thêm lần nữa. Alice không trả lời. Miễn là cứ ở trên này, em sẽ được lớp sương mù che kín. Em có thể tụt quần rồi lau tạm bằng tuyết, hoặc em có thể xuống chỗ thầy Eric nói nhỏ vào tai thầy chuyện gì xảy đến với em. Em có thể nói bị đau đầu gối, nên em phải quay về. Hoặc cứ mặc kệ mọi chuyện mà tiếp tục trượt tuyết, chú ý cẩn thận luôn đi cuối hàng.

Nghĩ thế nhưng em vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ, bất động không hề nhúc nhích, được bao bọc hoàn toàn bởi lớp sương mù.

Thầy Eric gọi em lần thứ ba. Gọi to hơn nữa.

"Con ngốc ấy chắc lại lên chỗ trượt trước rồi", một thằng bé trả lời thay em.

Alice nghe tiếng bàn tán. Đứa thì nói cứ đi thôi, đứa thì kêu nó lạnh lắm, không thể cứ đứng nguyên một chỗ được. Có lẽ họ đang đứng ở ngay phía dưới, chỉ cách đó vài mét, hoặc thậm chí vẫn còn ở chỗ bến cáp treo. Âm thanh dội lại từ khắp các dãy núi, vang vang trong tuyết và đánh lừa thính giác.

"Khỉ thật cái con bé ấy. Thôi ta cứ lên đó xem thế nào", thầy Eric nói.

Alice chậm rãi đếm tới mười, cố nén cơn buồn nôn bởi chất lỏng khó chịu chảy dọc xuống hai bên đùi. Đếm đến mười, em lại đếm lại từ đầu cho tới tận hai mươi. Chẳng còn bất cứ một tiếng động nào nữa.

Em vác mấy thanh trượt đi xuống đường trượt. Mất một lúc em mới hiểu ra phải vác chúng thế nào cho vuông góc với đường trượt nghiêng. Trong màn sương mù dày đặc như thế này bạn sẽ chẳng thể nhận ra là đang quay về hướng nào đâu.

Em móc giày và chỉnh khớp nối với thanh trượt, đeo kính mắt bảo vệ, nhổ phù nước bọt vào trong vì nó bị mờ hơi sương. Em chỉ còn một việc là xuống núi một mình. Em chẳng quan tâm nếu như thầy Eric phải leo lên tận đỉnh Fraiteve để tìm em. Em không muốn ở lại đây thêm bất cứ một giây nào nữa trong cái tất len liền thân dính nhớp nháp toàn phân này. Em nghĩ tới quãng đường. Em chưa một mình đi xuống bao giờ, nhưng dù sao thì họ cũng chỉ đi bằng cáp treo và đường trượt này em cũng đã làm quen vài chục lần rồi.

Em vào tư thế sẵn sàng, chân chéo hình chữ V, cẩn thận hơn mọi khi. Hai chân dang rộng cũng giúp em cảm thấy đỡ dính dáp hơn. Mới hôm trước thầy Eric vừa bảo: nếu còn thấy em lượn vòng mà hai chân vẫn dang rộng ra như thế tôi sẽ trói hai cổ chân em lại.

Thầy Eric không thích em, em biết chắc như vậy. Thầy coi em là đứa kém cỏi. Và theo một cách nào đó thì thầy có lý. Thầy cũng chẳng ưa gì ba em, bởi hôm nào kết thúc buổi học ông cũng quấy rầy thầy với cả tỉ câu hỏi. Cô bé Alice của chúng ta thế nào rồi, có tiến bộ thêm được chút nào không, chúng ta sẽ có một nữ vô địch chứ, thế bao giờ các cuộc đua sẽ bắt đầu, vân vân và vân vân. Thầy Eric cứ nhìn chằm chằm vào một điểm phía trên vai của ba mà trả lời nhát gừng: vâng, chưa đâu, hoặc kéo dài giọng ừ à.

Alice trượt xuống thật chậm. Qua cặp kính dính đầy sương em vẫn nhìn thấy cảnh vật lướt qua mắt, dù chẳng thể phân biệt được gì xa quá đầu thanh trượt. Chỉ khi chạm phải lớp tuyết non em mới nhận ra tới lúc phải xoay người rẽ rồi.

Em cất tiếng hát khe khẽ để cảm thấy bớt lẻ loi. Thỉnh thoảng em lại đưa găng tay lên chùi nước mũi.

Tới những chỗ ngoặt em nghiêng mình về phía bên thành núi, chúc gậy xuống và xoay người trên đôi giày to kềnh. Bây giờ phải dồn trọng tâm lên trước, nhớ chưa? Trọng-tâm-dồn-về-phía-trước, cả thầy Eric, cả ba đều nhắc em như vậy.

Rồi ba sẽ nổi điên lên cho mà xem. Em phải bịa ra một cái cớ mới được. Chuyện gì đó phải có vẻ thuyết phục, không được sơ hở chút nào. Chắc chắn có nằm mơ em cũng sẽ không kể cho ba chuyện đã thực sự xảy ra. Sương mù, phải rồi, là tại sương mù. Em đang bám theo các bạn khác trên đường trượt chính thì thẻ trượt bị rơi ra khỏi áo khoác. À không nên, chẳng ai bị tuột tấm thẻ ấy bao giờ. Phải ngu ngốc lắm mới làm rơi mất nó. Hay là khăn quàng đi. Khăn quàng của em bị bay mất nên em quay lại nhặt, mà mọi người lại không chờ. Em đã gọi với theo cả trăm lần mà chẳng ai nghe thấy. Tất cả biến mất hút trong màn sương mù và thế là em trượt xuống dưới.

Thế sao con không trèo lên tiếp?" ba sẽ hỏi em như vậy.

Đúng thật, sao lại không? Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ tốt hơn cứ nói bị mất thẻ. Em không trèo lên được vì người trông coi cáp treo không cho em đi lên mà không có thẻ.

Alice mỉm cười hài lòng với câu chuyện của mình. Một cái cớ hoàn hảo. Em cũng không cảm thấy bẩn nữa. Cái của nợ ấy đã thôi nhỏ giọt trong quần.

Em nghĩ có lẽ nó đã bị đông cứng lại rồi.

Em đã có thể về nhà tắm táp, mặc quần áo sạch sẽ, xỏ chân trong đôi dép bông. Em đã có thể xem tivi cả phần ngày còn lại. Em đã có thể ngồi sưởi ấm suốt thời gian đó, nếu như em chịu ngước mắt nhìn lên, một chút thôi, đủ để thấy dòng chữ lớn màu cam:Đường trượt đóng cửa. Chẳng phải ba đã luôn dặn cần phải nhìn xem mình đang đi đâu hay sao. Nếu như em nhớ ra trên nền tuyết mềm thì không cần dồn hết trọng tâm lên trước như vậy. Và giá như thầy Eric vài ngày trước đã chỉnh lại cho em mức kẹp của đôi giày trượt này. Giá như ba đã cương quyết hơn về chuyện Alice nặng hai mươi tám kí lô nên như thế là quá chật.

Cô nhảy không cao lắm. Chỉ vài mét, vừa đủ thời gian cảm thấy dạ dày đột nhiên trống rỗng và khoảng không dưới chân. Ngay sau đó Alice đập mặt xuống đất, hai thanh trượt hướng lên trời, thẳng đuỗn, đè lên xương mác.

Em không cảm thấy quá đau. Nói cho đúng thì hầu như em không cảm thấy gì. Chỉ có tuyết chui đầy vào bên trong khăn quàng, trong mũ bảo hiểm và cháy bỏng khi chạm vào da.

Đầu tiên em cử động cánh tay. Khi em còn bé xíu vào những hôm có tuyết rơi, ngay sau khi tỉnh dậy ba sẽ mặc quần áo cho em rồi bế em xuống nhà. Họ sẽ đi bộ tới sân, vừa nắm tay vừa đếm một, hai, ba để cùng ngã lộn nhào ra đằng sau. Ba sẽ bảo em hãy làm thiên thần nhỏ đi, và thế là Alice vẫy vẫy hai cánh tay. Khi em đứng dậy nhìn hình dáng mình in trên bức màn trắng, trông thật chẳng khác gì một thiên thần với đôi cánh dang rộng.

Giờ thì Alice cũng đang thử vẫy tay như vậy. Chẳng vì lý do gì cả, chỉ để biết rằng mình vẫn còn sống. Em có thể xoay đầu sang một bên và bắt đầu thở lại được rồi, dù có vẻ như không khí hít vào không xuống tận tới nơi nó phải tới. Em có cảm giác rất lạ không biết hai chân đang ở tư thế nào rồi. Một cảm giác rất lạ, là em không còn chân nữa.

Em thử đứng dậy, nhưng không thể.

Nếu không có màn sương mù, có lẽ ai đó đã có thể nhìn thấy em từ trên cao. Một vệt xanh nổi rõ dưới đáy hẻm núi cách đó vài bước chân nơi sẽ trở thành một dòng suối nhỏ khi mùa xuân về và nắng ấm đầu mùa sẽ giục lũ dâu rừng mọc nhanh hơn. Nếu biết chờ đợi một chút cho tới khi chúng trở nên ngọt lừ như caramen, bạn có thể nhặt đầy cả giỏ chỉ trong một ngày.

Alice kêu cứu, nhưng âm thanh yếu ớt phát ra bị màn sương mù nuốt chửng. Em lại thử đứng dậy một lần nữa, ít nhất là thử xoay người, nhưng không thể.

Ba em từng nói, những ai chết vì lạnh chỉ một tích tắc trước khi lìa đời sẽ cảm thấy nóng kinh khủng, muốn cởi tung quần áo. Chính vì thế mà người ta tìm thấy phần lớn các trường hợp chết vì lạnh chỉ mặc quần áo lót. Mà quần áo lót của em lại còn bẩn nữa chứ.

Em bắt đầu cảm thấy tê liệt tất cả các ngón tay. Em tháo một găng tay ra, thổi hơi vào và rồi nhét tay trở lại cho ấm. Rồi cả tay kia nữa. Em lặp lại động tác kỳ quặc đó hai hay ba lần.

Chẳng phải ba vẫn luôn nói các bộ phận tiếp xúc với bên ngoài sẽ bị đông cứng trước tiên đó sao. Ngón chân, ngón tay, mũi, tai đều lạnh buốt. Trái tim tham lam giữ hết máu để nuôi nó nên để mặc những phần cơ thể còn lại bị đông cứng.

Alice tưởng tượng những ngón tay em sẽ chuyển sang màu xanh, rồi dần dần cả cánh tay và cẳng chân nữa. Em nghĩ đến trái tim đang đập ngày càng mạnh hơn, cố giữ cho nó mọi nguồn năng lượng còn lại. Em sẽ trở nên đông cứng đến mức một con sói chỉ cần giẫm lên cẳng tay em cũng có thể khiến nó gãy rời ra.

Họ đang đi tìm mình.

Ai mà biết được liệu có lũ sói thật hay không chứ.

Mình chẳng còn cảm giác gì ở đầu ngón tay nữa rồi.

Giá như mình không uống chỗ sữa đó.

Trọng tâm dồn về phía trước.

À mà không, lũ sói phải ngủ đông.

Thầy Eric sẽ nổi điên lên cho mà xem.

Mình chẳng muốn tham gia những cuộc thi đó.

Đừng có nói vớ vẩn, mày biết là sói không ngủ đông mà.

Mọi ý nghĩ của em bắt đầu luẩn quẩn và thiếu logic. Mặt trời chậm rãi lặn phía sau đỉnh núi Chaberton như thể không đoái hoài tới điều đang xảy ra. Bóng đỉnh núi cao bao trùm lên Alice và màn sương trở nên đen thẫm, nuốt gọn lấy em.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương