Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người
-
Chương 93: Thần tình yêu của tôi [1]
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Nhiếp Vũ Tranh im lặng vài giây, sau đó đáp: “Bước đầu tiên, cô ta ngụy trang thành kẻ yếu, nhận được sự tin tưởng và làm giảm mức độ cảnh giác của chúng ta. Bước thứ hai, cô ta nhấn mạnh sơ suất của cảnh sát trong quá trình điều tra vụ án mất tích khiến chúng ta áy náy. Cảm giác áy náy chính là nền tảng tình cảm để rơi vào việc dẫn dụ tâm lý tiêu cực. Kế tiếp, lặp lại động tác và âm thanh giống như thôi miên, chúng ta khó phát hiện ra động tác nhỏ này, nhưng nó lặng lẽ đi vào tiềm thức: cô ta muốn một cốc nước ấm, vừa uống nước vừa cào móng tay lên thành cốc, động tác của ngón tay không ngừng lặp lại, giống như nhà thôi miên lắc lư đồng hồ quả quýt trước mặt, tiếng ma sát tạo ra khá nhỏ nhưng rất quy luật, bào mòn ý thức của chúng ta từng chút một. Sở dĩ muốn đổi nước khoáng là bởi vì âm thanh từ chai nhựa không có quy luật, hơn nữa quá mức thường xuyên sẽ khiến cho người khác bực bội, không đạt được hiệu quả.”
Nghe mỗi một câu của anh, trong lòng Thẩm Tử Bình lại hiện ra một dấu chấm than thật to.
“Khác với thôi miên thật sự, động tác để đi vào tiềm thức không phát huy tác dụng quá nhanh, vậy nên cô ta cho chúng ta những khoảng thời gian rất dài để “nhớ kỹ”. Vừa rồi, phối hợp với câu hỏi của chúng ta, cô ta lợi dụng việc miêu tả nơi Tằng Đại Cường nhốt mình để dẫn dắt chúng ta vào giấc mơ sáng suốt. Phải biết rằng, nhà Tằng Đại Cường gần như đã bị trận hỏa hoạn lớn hủy hoại trong thời gian ngắn, rốt cuộc bên trong như thế nào, ngoại trừ cô ta thì không ai biết. Vậy nên lúc cô ta miêu tả, chúng ta sẽ bất giác triển khai tưởng tượng, sự tưởng tượng này vô cùng chủ quan, gắn bó chặt chẽ với những gì mà chúng ta trải qua và gặp phải suốt nhiều năm qua. Cùng là cửa, nhưng tôi có thể nghĩ nó màu xám, mà có khi các cậu tưởng tượng là màu đen hoặc màu trắng. Chỉ cần bắt đầu tưởng tượng thì chúng ta sẽ trúng kế, thật ra mỗi cảnh tượng mà cô ta miêu tả đều đại diện cho nơi bắt nguồn của cảm xúc tiêu cực trong sinh hoạt hằng ngày. Cô ta không biết chúng ta nên chỉ có thể áp dụng hình thức quăng lưới, từ những nơi bắt nguồn tạo thành một cảnh tượng, giống như con đường có nhiều ngã rẽ, hiển nhiên chúng ta sẽ lựa chọn hình ảnh đánh trúng nội tâm của mình, bởi vì cảm xúc tiêu cực trong lòng chúng ta cần một lối ra như vậy. Rất khó tưởng tượng, nếu cho cô ta thời gian để hiểu bất cứ ai trong số chúng ta thì sẽ có thể căn cứ vào đó để tạo ra cảnh trong mơ với người đó, để toàn bộ cảm giác tiêu cực của người đó bộc lộ và thay đổi.”
“Thật á?” Giả Á Liệt trợn mắt.
“Lấy mấy ví dụ nhé, vách tường đại diện cho cảm giác an toàn, bàn và khăn trải bàn mang ý nghĩa gia đình, khung sắt treo rèm cửa đại diện cho quan hệ hai giới tính, mái nhà và cửa sổ đại diện cho sự xung đột của giấc mơ với hiện thực trong lòng mỗi người, rèm cửa sổ đại diện cho sự vô nhân đạo, xác ruồi đại điện cho tử vong… Chỉ cần cảm xúc tiêu cực của chúng ta liên quan tới một trong số đó thì những miêu tả của cô ta sẽ như mồi nhử trên dây câu, câu được cảm xúc tiêu cực trong tiềm thức lên. Vậy nên, các cậu nói xem, lúc ấy trong lòng hai người nghĩ đến chuyện gì?” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười, ra hiệu “mời”.
Hai người họ kể lại suy nghĩ lúc ấy.
“Cô ta đánh trúng vào nguy cơ về cảm giác an toàn khi còn nhỏ của cậu.” Nhiếp Vũ Tranh nhìn Giả Á Liệt, sau đó quay sang Thẩm Tử Bình, thích thú nói, “Còn cậu thì chính là cảm giác tội lỗi với gia đình.”
Thẩm Tử Bình vỗ ngực, “Nói thật, trong lòng tôi rất khó chịu. Đúng rồi… tôi khá tò mò, lúc đấy cậu nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến lý do vì sao tên ở nhà của em gái tôi là Tráng Tráng.” Anh không nói hết.
“Ha ha ha.” Hai người họ bật cười, nhìn có vẻ không tin cho lắm.
Nhiếp Vũ Tranh giơ tay nhìn đồng hồ, hình như thời gian nghỉ ngơi giữa giờ cũng sắp hết, “Tôi chợt ý thức được, trong thẩm vấn, những chi tiết này nói cũng được không nói cũng chẳng sao, nếu nói nhiều hơn còn có thể tạo thành gánh nặng tâm lý cho mình, bình thường có thể sơ lược. Từ trước tôi đã nói, một số câu có vẻ vô nghĩa của đương sự thường cất giấu cảm xúc chân thực và mục đích thực sự của họ. Tôi luôn suy nghĩ tới hai vấn đề, đó là cô ta học điều khiển tâm lý từ đâu và tại sao lại tiến hành dẫn dụ tâm lý tiêu cực với chúng ta. Kết quả điều tra của Trần Dục gửi về đã giải đáp cho vấn đề thứ nhất của tôi. “Tâm lý học thực nghiệm” và “Tâm lý sinh học” không phải sách nhập môn của khoa tâm lý học, nhất là “tâm lý sinh học”, đây là một nhánh trong lĩnh vực chuyên nghiệp của tâm lý học, không có nền tảng tích lũy kiến thức nhất định về tâm lý học thì không thể đọc hết mà không gặp khó khăn, điều này chứng tỏ trước khi định cư ở làng Ô Lai, cô ta đã có nền tảng tâm lý học nhất định. Tôi đoán, suốt bảy năm bị nhốt, cô ta không phải chịu khổ từng ấy thời gian, hội chứng Stockholm của cô ta khiến Tằng Đại Cường buông lỏng cảnh giác, mua mỹ phẩm dưỡng da cao cấp cho cô ta, đồng thời có khả năng Tằng Đại Cường cho phép cô ta đọc một số sách, hoặc là đồng ý theo yêu cầu của Hòa Thi Nhụy, mua một ít sách cho cô ta tiêu khiển.”
Giả Á Liệt thở dài, “Còn nghi vấn thứ hai cậu đã hiểu chưa?”
“Vào hỏi tiếp thì có lẽ sẽ hiểu thôi.” Nhiếp Vũ Tranh chỉ đồng hồ trên tường, ý bảo bọn họ thời gian nghỉ ngơi chính thức kết thúc, “Giờ là thời điểm nên hỏi quá trình tử vong của Tằng Đại Cường và Tào Nghĩa Lê, nghe xem cô ta sẽ nói như thế nào.”
Trở lại phòng thẩm vấn, Giả Á Liệt và Thẩm Tử Bình nhìn Hòa Thi Nhụy với vẻ đề phòng hơn rất nhiều, thậm chí Giả Á Liệt còn lấy một lọ dầu gió, bôi một ít vào dưới mũi mình để nâng cao tinh thần, “Hòa Thi Nhụy, theo tình huống mà chúng tôi nắm được, Tằng Đại Cường từng có hai lần đòi Tào Nghĩa Lê phí bịt miệng lớn hơn bình thường, một lần năm vạn, một lần mười lăm vạn. Cô có biết không?”
Hòa Thi Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, “Tằng Đại Cường là một kẻ hết ăn lại nằm, cũng không có mong muốn học kỹ năng kiếm sống, nhiều năm như thế vẫn sống dựa vào nghề công nhân làm vườn ở công ty trồng cây, tiền lương không quá ổn định. Một công nhân ở chỗ hắn mua xổ số trúng hơn mười vạn nên mua một chiếc xe, có lẽ hắn cảm thấy bất công nên lập tức đòi Tào Nghĩa Lê năm vạn, ông ta đồng ý rất dễ dàng. Hắn nếm được mùi ngon ngọt, bỗng nhiên giở công phu sư tử ngoạm (1) đòi mười lăm vạn. Hai lần đều do Tào Nghĩa Lê tự đưa tiền tới.”
(1) Công phu sư tử ngoạm: nghĩa là đưa ra những giá cắt cổ, cũng để hình dung người có lòng tham.
Thẩm Tử Bình hít một hơi thật sâu, hỏi cô ta một vấn đề quan trọng: “Lần cuối cùng Tào Nghĩa Lê tìm Tằng Đại Cường đã xảy ra chuyện gì, cô có thấy không?”
Hòa Thi Nhụy ngẩng đầu, quan sát biểu cảm của ba người đối diện, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, “Bởi vì vấn đề tiền bạc, hai người bọn họ đánh nhau, Tằng Đại Cường giết chết ông ta.”
Nhiếp Vũ Tranh bình tĩnh lên tiếng: “Kể lại chuyện đã xảy ra đi.”
Cô ta hít sâu một hơi, ngực phập phồng mãnh liệt, chậm rãi thở ra, cụp mắt, “Tằng Đại Cường liên tục đòi hai khoản tiền lớn như vậy nên có lẽ trong lòng Tào Nghĩa Lê đã không còn kiên nhẫn nữa. Lúc đưa mười lăm vạn tới, ông ta nhiều lần nói năng đầy kiêu ngạo, bảo Tằng Đại Cường không biết phải trái, không coi trọng chữ tín các thứ. Tằng Đại Cường bắt đầu cáu kỉnh, đầu tiên hai người họ chửi bới nhau, cũng không biết ai vươn tay đẩy ai một cái rồi đánh nhau. Tào Nghĩa Lê rất cao, Tằng Đại Cường bị ông ta đè xuống đánh, tôi rất sợ, muốn giúp Tằng Đại Cường nên tìm một cái búa rồi đập Tào Nghĩa Lê…”
Giả Á Liệt lên tinh thần, “Đập vào đâu?”
“Đầu.”
“Sau đó thì sao?”
“Tào Nghĩa Lê ôm đầu kêu lớn, Tằng Đại Cường đẩy tôi, cướp lấy búa rồi đập cho ông ta không động đậy gì nữa, máu chảy rất nhiều. Xong xuôi hắn mới nhận ra mình đã làm chuyện gì nên vô cùng sợ hãi, đi tới đi lui trong nhà. Tôi không dám nói câu nào, cũng không biết phải làm sao. Đã lâu Tằng Đại Cường không trói tôi lại, nhưng hôm đó bỗng nhiên hắn lại trói tôi vào bên cạnh bồn rửa, còn bịt miệng tôi, thu gom mấy thứ đồ linh tinh dưới mặt đất. Sau khi trời tối, hắn lấy hai tấm ga giường bọc Tào Nghĩa Lê lại, khiêng ông ta ra ngoài, sáng hôm sau mới về, trên giày toàn là máu và còn có cả bùn đất. Tôi hỏi hắn đã mang Tào Nghĩa Lê đi đâu, hắn không nói, chỉ uống rượu liên tục. Tôi đoán hắn đã mang Tào Nghĩa Lê đi chôn, khi đó nhóm công nhân của hắn đang trồng cây ở một tiểu khu có tên là Tiêu Dao Du, đào không ít hố to đợi cây được vận chuyển đến. Loại người như hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp xử lý thi thể thông minh gì, có lẽ… đã chôn ở đó.”
Thẩm Tử Bình ngước mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng thấy, “Vậy còn Tằng Đại Cường chết như thế nào?”
“Hắn nói hình như lúc về bị người khác nhìn thấy, hơn nữa nhân vật như Tào Nghĩa Lê mất tích sang ngày thứ hai thì chắc chắn sẽ được chú trọng, cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra ra hắn. Buổi trưa, hắn ra ngoài mua rất nhiều thứ về, còn có rượu nữa rồi cởi sợi dây trên người tôi, bảo tôi nấu vài món ăn. Hắn uống rất nhiều rượu, vừa hút thuốc vừa gào khóc, đó là lần đầu tiên tôi thấy hắn khóc, hắn khóc rồi như nổi điên mà đánh tôi, oán trách tôi, nói nếu không phải tại tôi thì sẽ không có chuyện như vậy. Đã lâu rồi tôi không bị đánh, chỉ có thể trốn khắp nơi, khóc lóc cầu xin hắn đừng đánh nữa. Nhưng hắn càng đánh càng tức giận, ôm một thùng xăng dội khắp nơi, sau đó kéo một sợi dây thừng ghìm chặt cổ tôi, nói cùng nhau chết. Tôi bắt đầu giãy giụa. Có lẽ bởi vì khắp nơi đều là xăng nên hắn trượt một cái, đập vào bụng và nôn, tôi giật sợi dây trên cổ xuống, thấy hắn định đứng lên bắt mình nên mới liều lĩnh lồng sợi dây vào cổ hắn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn… bất động. Tôi còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì chợt nghe được âm thanh lốp bốp, thuốc lá của hắn rơi cách đó không xa đã đốt cháy xăng, lửa chợt bùng lên. Tôi mặc kệ tất cả, chạy ra ngoài. Đây là lần thứ nhất tôi bước chân ra khỏi nhà Tằng Đại Cường qua nhiều năm như vậy, vừa đi ra ngoài tôi đã hối hận, định lùi về nhưng bên trong có lửa cháy, tôi rất do dự, trong lúc vô tình nhìn thấy túi đựng tiền của Tào Nghĩa Lê nên tiến lên cầm lấy, lửa lan rất nhanh, tôi sặc khói nên vẫn chạy ra ngoài. Tôi cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng và sợ hãi, càng không biết phải đi đâu, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống trước.”
Mấy người nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.
Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có điểm gì mâu thuẫn với dấu vết còn sót lại tại hiện trường hay kết quả kiểm tra thi thể. Nhưng nếu như chân tướng như Hòa Thi Nhụy miêu tả, vậy lúc nãy cô ta tốn hết tâm tư tiến hành điều khiển tâm lý với những người thẩm vấn mình để làm gì? Trả thù cảnh sát vì nhiều năm qua đã không giải quyết được bí ẩn trong vụ án mất tích của mình à?
Giả Á Liệt hỏi thêm vài chi tiết, cô ta đều trả lời rành mạch.
Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô ta, làm như vô tình hỏi: “Dây chuyền bạch kim của cô đâu rồi? Khi mất tích cô vẫn đeo nó.”
Hòa Thi Nhụy thấp giọng đáp: “Không biết rơi mất ở đâu, đã không thấy từ lâu rồi.”
“Nghe nói đó là quà bà nội tặng cô. Sau khi cô mất tích, bà ấy không thể chịu đựng được cú sốc nên không đến một năm đã bị bệnh rồi qua đời.”
“... Đúng vậy.” Giọng cô ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, hốc mắt lại đỏ lên.
Nhiếp Vũ Tranh không hỏi nữa.
Cuộc thẩm vấn kéo dài ba tiếng, Hòa Thi Nhụy có vẻ rất mệt mỏi, cô ta lại xuất hiện tình trạng sốt nhẹ nên chỉ có thể dừng thẩm vấn, để cô ta về điều trị.
Tổ chuyên án không nghỉ ngơi mà mở một cuộc họp ngắn, Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt báo cáo tình hình lần thẩm vấn đầu tiên, Nhiêu Tích suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng, “Nhìn thì có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, sao tất cả lại trùng hợp như vậy chứ? Tằng Đại Cường trùng hợp uống say, đúng lúc hắn trượt chân rồi tàn thuốc vừa khéo rơi vào chỗ có xăng? Còn có, với sức của tên Tằng Đại Cường, tay không bóp chết đàn ông cũng có thừa thì sao còn dùng dây thừng làm gì? Quan trọng nhất là, nếu sự thật đúng như vậy thì Hòa Thi Nhụy không có lỗi, hoàn toàn là phòng vệ chính đáng khi mạng sống bị uy hiếp, rất hợp pháp. Nếu thật sự phải truy cứu thì chỉ phải chịu một số trách nhiệm vì cô ta đánh Tào Nghĩa Lê, nhưng cân nhắc đến việc cô ta bị nhốt, tâm lý lại mắc hội chứng Stockholm thì có thể được xử lý giảm nhẹ.”
Dứt lời, Nhiêu Tích im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: “Tổ trưởng Nhiếp có ý kiến gì không?”
Nhiếp Vũ Tranh không nghĩ ngợi đã đáp: “Chuyện Tằng Đại Cường mua mỹ phẩm giá cao cho Hòa Thi Nhụy đáng để điều tra thêm.”
Giả Á Liệt tán thành: “Sau khi Tằng Đại Cường chết, giới hạn điều tra của chúng ta chỉ trong khoảng thời gian trước khi tử vong, vì vậy chuyện hắn và Tào Nghĩa Lê có tranh chấp tiền bạc đã gây chú ý lớn với người ngoài, cho nên chúng ta không để ý đến sự thật trong nhà hắn còn giấu một người. Với tư cách là người tiếp xúc nhiều nhất với Hòa Thi Nhụy, muốn chứng minh xem Hòa Thi Nhụy nói thật hay không thì phải bắt đầu từ hắn. Tôi đề nghị tiến hành điều tra đợt hai với Tằng Đại Cường, thời gian phải mở rộng từ ngày Hòa Thi Nhụy mất tích đến ngày hắn chết, tổng cộng trong bảy năm, hắn có hành động gì bất thường, từng nói những gì không giống những câu hắn có thể nói… đều phải hiểu rõ ràng.”
Nhiêu Tích gật đầu, “Theo lời các cậu đi, tiếp tục điều tra. Hành động phải nhanh.”
Sau khi tan họp, mọi người bắt tay vào hành động, ý chí chiến đấu sục sôi. Trong thang máy xuống tầng một, Thẩm Tử Bình vươn vai, anh ta nhìn đồng hồ, nói chuyện với các đồng nghiệp đi cùng thang máy, “Giữa trưa cũng chưa ăn gì ngon đúng không? Đi thôi, tôi mời các cậu ăn thịt xiên nướng, xong rồi lại bắt đầu làm việc. Đúng rồi Vũ Tranh, cậu cũng nể mặt chứ nhỉ?”
“Không được, ở ký túc xá của quý đơn vị hai ngày nên tôi hơi nhớ nhà rồi.” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười từ chối.
Thẩm Tử Bình che ngực, vẻ mặt không thể chịu đựng khi anh thể hiện tình cảm mặn nồng, “Người khắp thiên hạ đều biết thứ mà cậu nhớ vốn không phải là nhà!”
Beta: Mạc Y Phi
Nhiếp Vũ Tranh im lặng vài giây, sau đó đáp: “Bước đầu tiên, cô ta ngụy trang thành kẻ yếu, nhận được sự tin tưởng và làm giảm mức độ cảnh giác của chúng ta. Bước thứ hai, cô ta nhấn mạnh sơ suất của cảnh sát trong quá trình điều tra vụ án mất tích khiến chúng ta áy náy. Cảm giác áy náy chính là nền tảng tình cảm để rơi vào việc dẫn dụ tâm lý tiêu cực. Kế tiếp, lặp lại động tác và âm thanh giống như thôi miên, chúng ta khó phát hiện ra động tác nhỏ này, nhưng nó lặng lẽ đi vào tiềm thức: cô ta muốn một cốc nước ấm, vừa uống nước vừa cào móng tay lên thành cốc, động tác của ngón tay không ngừng lặp lại, giống như nhà thôi miên lắc lư đồng hồ quả quýt trước mặt, tiếng ma sát tạo ra khá nhỏ nhưng rất quy luật, bào mòn ý thức của chúng ta từng chút một. Sở dĩ muốn đổi nước khoáng là bởi vì âm thanh từ chai nhựa không có quy luật, hơn nữa quá mức thường xuyên sẽ khiến cho người khác bực bội, không đạt được hiệu quả.”
Nghe mỗi một câu của anh, trong lòng Thẩm Tử Bình lại hiện ra một dấu chấm than thật to.
“Khác với thôi miên thật sự, động tác để đi vào tiềm thức không phát huy tác dụng quá nhanh, vậy nên cô ta cho chúng ta những khoảng thời gian rất dài để “nhớ kỹ”. Vừa rồi, phối hợp với câu hỏi của chúng ta, cô ta lợi dụng việc miêu tả nơi Tằng Đại Cường nhốt mình để dẫn dắt chúng ta vào giấc mơ sáng suốt. Phải biết rằng, nhà Tằng Đại Cường gần như đã bị trận hỏa hoạn lớn hủy hoại trong thời gian ngắn, rốt cuộc bên trong như thế nào, ngoại trừ cô ta thì không ai biết. Vậy nên lúc cô ta miêu tả, chúng ta sẽ bất giác triển khai tưởng tượng, sự tưởng tượng này vô cùng chủ quan, gắn bó chặt chẽ với những gì mà chúng ta trải qua và gặp phải suốt nhiều năm qua. Cùng là cửa, nhưng tôi có thể nghĩ nó màu xám, mà có khi các cậu tưởng tượng là màu đen hoặc màu trắng. Chỉ cần bắt đầu tưởng tượng thì chúng ta sẽ trúng kế, thật ra mỗi cảnh tượng mà cô ta miêu tả đều đại diện cho nơi bắt nguồn của cảm xúc tiêu cực trong sinh hoạt hằng ngày. Cô ta không biết chúng ta nên chỉ có thể áp dụng hình thức quăng lưới, từ những nơi bắt nguồn tạo thành một cảnh tượng, giống như con đường có nhiều ngã rẽ, hiển nhiên chúng ta sẽ lựa chọn hình ảnh đánh trúng nội tâm của mình, bởi vì cảm xúc tiêu cực trong lòng chúng ta cần một lối ra như vậy. Rất khó tưởng tượng, nếu cho cô ta thời gian để hiểu bất cứ ai trong số chúng ta thì sẽ có thể căn cứ vào đó để tạo ra cảnh trong mơ với người đó, để toàn bộ cảm giác tiêu cực của người đó bộc lộ và thay đổi.”
“Thật á?” Giả Á Liệt trợn mắt.
“Lấy mấy ví dụ nhé, vách tường đại diện cho cảm giác an toàn, bàn và khăn trải bàn mang ý nghĩa gia đình, khung sắt treo rèm cửa đại diện cho quan hệ hai giới tính, mái nhà và cửa sổ đại diện cho sự xung đột của giấc mơ với hiện thực trong lòng mỗi người, rèm cửa sổ đại diện cho sự vô nhân đạo, xác ruồi đại điện cho tử vong… Chỉ cần cảm xúc tiêu cực của chúng ta liên quan tới một trong số đó thì những miêu tả của cô ta sẽ như mồi nhử trên dây câu, câu được cảm xúc tiêu cực trong tiềm thức lên. Vậy nên, các cậu nói xem, lúc ấy trong lòng hai người nghĩ đến chuyện gì?” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười, ra hiệu “mời”.
Hai người họ kể lại suy nghĩ lúc ấy.
“Cô ta đánh trúng vào nguy cơ về cảm giác an toàn khi còn nhỏ của cậu.” Nhiếp Vũ Tranh nhìn Giả Á Liệt, sau đó quay sang Thẩm Tử Bình, thích thú nói, “Còn cậu thì chính là cảm giác tội lỗi với gia đình.”
Thẩm Tử Bình vỗ ngực, “Nói thật, trong lòng tôi rất khó chịu. Đúng rồi… tôi khá tò mò, lúc đấy cậu nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến lý do vì sao tên ở nhà của em gái tôi là Tráng Tráng.” Anh không nói hết.
“Ha ha ha.” Hai người họ bật cười, nhìn có vẻ không tin cho lắm.
Nhiếp Vũ Tranh giơ tay nhìn đồng hồ, hình như thời gian nghỉ ngơi giữa giờ cũng sắp hết, “Tôi chợt ý thức được, trong thẩm vấn, những chi tiết này nói cũng được không nói cũng chẳng sao, nếu nói nhiều hơn còn có thể tạo thành gánh nặng tâm lý cho mình, bình thường có thể sơ lược. Từ trước tôi đã nói, một số câu có vẻ vô nghĩa của đương sự thường cất giấu cảm xúc chân thực và mục đích thực sự của họ. Tôi luôn suy nghĩ tới hai vấn đề, đó là cô ta học điều khiển tâm lý từ đâu và tại sao lại tiến hành dẫn dụ tâm lý tiêu cực với chúng ta. Kết quả điều tra của Trần Dục gửi về đã giải đáp cho vấn đề thứ nhất của tôi. “Tâm lý học thực nghiệm” và “Tâm lý sinh học” không phải sách nhập môn của khoa tâm lý học, nhất là “tâm lý sinh học”, đây là một nhánh trong lĩnh vực chuyên nghiệp của tâm lý học, không có nền tảng tích lũy kiến thức nhất định về tâm lý học thì không thể đọc hết mà không gặp khó khăn, điều này chứng tỏ trước khi định cư ở làng Ô Lai, cô ta đã có nền tảng tâm lý học nhất định. Tôi đoán, suốt bảy năm bị nhốt, cô ta không phải chịu khổ từng ấy thời gian, hội chứng Stockholm của cô ta khiến Tằng Đại Cường buông lỏng cảnh giác, mua mỹ phẩm dưỡng da cao cấp cho cô ta, đồng thời có khả năng Tằng Đại Cường cho phép cô ta đọc một số sách, hoặc là đồng ý theo yêu cầu của Hòa Thi Nhụy, mua một ít sách cho cô ta tiêu khiển.”
Giả Á Liệt thở dài, “Còn nghi vấn thứ hai cậu đã hiểu chưa?”
“Vào hỏi tiếp thì có lẽ sẽ hiểu thôi.” Nhiếp Vũ Tranh chỉ đồng hồ trên tường, ý bảo bọn họ thời gian nghỉ ngơi chính thức kết thúc, “Giờ là thời điểm nên hỏi quá trình tử vong của Tằng Đại Cường và Tào Nghĩa Lê, nghe xem cô ta sẽ nói như thế nào.”
Trở lại phòng thẩm vấn, Giả Á Liệt và Thẩm Tử Bình nhìn Hòa Thi Nhụy với vẻ đề phòng hơn rất nhiều, thậm chí Giả Á Liệt còn lấy một lọ dầu gió, bôi một ít vào dưới mũi mình để nâng cao tinh thần, “Hòa Thi Nhụy, theo tình huống mà chúng tôi nắm được, Tằng Đại Cường từng có hai lần đòi Tào Nghĩa Lê phí bịt miệng lớn hơn bình thường, một lần năm vạn, một lần mười lăm vạn. Cô có biết không?”
Hòa Thi Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, “Tằng Đại Cường là một kẻ hết ăn lại nằm, cũng không có mong muốn học kỹ năng kiếm sống, nhiều năm như thế vẫn sống dựa vào nghề công nhân làm vườn ở công ty trồng cây, tiền lương không quá ổn định. Một công nhân ở chỗ hắn mua xổ số trúng hơn mười vạn nên mua một chiếc xe, có lẽ hắn cảm thấy bất công nên lập tức đòi Tào Nghĩa Lê năm vạn, ông ta đồng ý rất dễ dàng. Hắn nếm được mùi ngon ngọt, bỗng nhiên giở công phu sư tử ngoạm (1) đòi mười lăm vạn. Hai lần đều do Tào Nghĩa Lê tự đưa tiền tới.”
(1) Công phu sư tử ngoạm: nghĩa là đưa ra những giá cắt cổ, cũng để hình dung người có lòng tham.
Thẩm Tử Bình hít một hơi thật sâu, hỏi cô ta một vấn đề quan trọng: “Lần cuối cùng Tào Nghĩa Lê tìm Tằng Đại Cường đã xảy ra chuyện gì, cô có thấy không?”
Hòa Thi Nhụy ngẩng đầu, quan sát biểu cảm của ba người đối diện, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, “Bởi vì vấn đề tiền bạc, hai người bọn họ đánh nhau, Tằng Đại Cường giết chết ông ta.”
Nhiếp Vũ Tranh bình tĩnh lên tiếng: “Kể lại chuyện đã xảy ra đi.”
Cô ta hít sâu một hơi, ngực phập phồng mãnh liệt, chậm rãi thở ra, cụp mắt, “Tằng Đại Cường liên tục đòi hai khoản tiền lớn như vậy nên có lẽ trong lòng Tào Nghĩa Lê đã không còn kiên nhẫn nữa. Lúc đưa mười lăm vạn tới, ông ta nhiều lần nói năng đầy kiêu ngạo, bảo Tằng Đại Cường không biết phải trái, không coi trọng chữ tín các thứ. Tằng Đại Cường bắt đầu cáu kỉnh, đầu tiên hai người họ chửi bới nhau, cũng không biết ai vươn tay đẩy ai một cái rồi đánh nhau. Tào Nghĩa Lê rất cao, Tằng Đại Cường bị ông ta đè xuống đánh, tôi rất sợ, muốn giúp Tằng Đại Cường nên tìm một cái búa rồi đập Tào Nghĩa Lê…”
Giả Á Liệt lên tinh thần, “Đập vào đâu?”
“Đầu.”
“Sau đó thì sao?”
“Tào Nghĩa Lê ôm đầu kêu lớn, Tằng Đại Cường đẩy tôi, cướp lấy búa rồi đập cho ông ta không động đậy gì nữa, máu chảy rất nhiều. Xong xuôi hắn mới nhận ra mình đã làm chuyện gì nên vô cùng sợ hãi, đi tới đi lui trong nhà. Tôi không dám nói câu nào, cũng không biết phải làm sao. Đã lâu Tằng Đại Cường không trói tôi lại, nhưng hôm đó bỗng nhiên hắn lại trói tôi vào bên cạnh bồn rửa, còn bịt miệng tôi, thu gom mấy thứ đồ linh tinh dưới mặt đất. Sau khi trời tối, hắn lấy hai tấm ga giường bọc Tào Nghĩa Lê lại, khiêng ông ta ra ngoài, sáng hôm sau mới về, trên giày toàn là máu và còn có cả bùn đất. Tôi hỏi hắn đã mang Tào Nghĩa Lê đi đâu, hắn không nói, chỉ uống rượu liên tục. Tôi đoán hắn đã mang Tào Nghĩa Lê đi chôn, khi đó nhóm công nhân của hắn đang trồng cây ở một tiểu khu có tên là Tiêu Dao Du, đào không ít hố to đợi cây được vận chuyển đến. Loại người như hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp xử lý thi thể thông minh gì, có lẽ… đã chôn ở đó.”
Thẩm Tử Bình ngước mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng thấy, “Vậy còn Tằng Đại Cường chết như thế nào?”
“Hắn nói hình như lúc về bị người khác nhìn thấy, hơn nữa nhân vật như Tào Nghĩa Lê mất tích sang ngày thứ hai thì chắc chắn sẽ được chú trọng, cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra ra hắn. Buổi trưa, hắn ra ngoài mua rất nhiều thứ về, còn có rượu nữa rồi cởi sợi dây trên người tôi, bảo tôi nấu vài món ăn. Hắn uống rất nhiều rượu, vừa hút thuốc vừa gào khóc, đó là lần đầu tiên tôi thấy hắn khóc, hắn khóc rồi như nổi điên mà đánh tôi, oán trách tôi, nói nếu không phải tại tôi thì sẽ không có chuyện như vậy. Đã lâu rồi tôi không bị đánh, chỉ có thể trốn khắp nơi, khóc lóc cầu xin hắn đừng đánh nữa. Nhưng hắn càng đánh càng tức giận, ôm một thùng xăng dội khắp nơi, sau đó kéo một sợi dây thừng ghìm chặt cổ tôi, nói cùng nhau chết. Tôi bắt đầu giãy giụa. Có lẽ bởi vì khắp nơi đều là xăng nên hắn trượt một cái, đập vào bụng và nôn, tôi giật sợi dây trên cổ xuống, thấy hắn định đứng lên bắt mình nên mới liều lĩnh lồng sợi dây vào cổ hắn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn… bất động. Tôi còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì chợt nghe được âm thanh lốp bốp, thuốc lá của hắn rơi cách đó không xa đã đốt cháy xăng, lửa chợt bùng lên. Tôi mặc kệ tất cả, chạy ra ngoài. Đây là lần thứ nhất tôi bước chân ra khỏi nhà Tằng Đại Cường qua nhiều năm như vậy, vừa đi ra ngoài tôi đã hối hận, định lùi về nhưng bên trong có lửa cháy, tôi rất do dự, trong lúc vô tình nhìn thấy túi đựng tiền của Tào Nghĩa Lê nên tiến lên cầm lấy, lửa lan rất nhanh, tôi sặc khói nên vẫn chạy ra ngoài. Tôi cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng và sợ hãi, càng không biết phải đi đâu, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống trước.”
Mấy người nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.
Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có điểm gì mâu thuẫn với dấu vết còn sót lại tại hiện trường hay kết quả kiểm tra thi thể. Nhưng nếu như chân tướng như Hòa Thi Nhụy miêu tả, vậy lúc nãy cô ta tốn hết tâm tư tiến hành điều khiển tâm lý với những người thẩm vấn mình để làm gì? Trả thù cảnh sát vì nhiều năm qua đã không giải quyết được bí ẩn trong vụ án mất tích của mình à?
Giả Á Liệt hỏi thêm vài chi tiết, cô ta đều trả lời rành mạch.
Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô ta, làm như vô tình hỏi: “Dây chuyền bạch kim của cô đâu rồi? Khi mất tích cô vẫn đeo nó.”
Hòa Thi Nhụy thấp giọng đáp: “Không biết rơi mất ở đâu, đã không thấy từ lâu rồi.”
“Nghe nói đó là quà bà nội tặng cô. Sau khi cô mất tích, bà ấy không thể chịu đựng được cú sốc nên không đến một năm đã bị bệnh rồi qua đời.”
“... Đúng vậy.” Giọng cô ta nhỏ như tiếng muỗi kêu, hốc mắt lại đỏ lên.
Nhiếp Vũ Tranh không hỏi nữa.
Cuộc thẩm vấn kéo dài ba tiếng, Hòa Thi Nhụy có vẻ rất mệt mỏi, cô ta lại xuất hiện tình trạng sốt nhẹ nên chỉ có thể dừng thẩm vấn, để cô ta về điều trị.
Tổ chuyên án không nghỉ ngơi mà mở một cuộc họp ngắn, Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt báo cáo tình hình lần thẩm vấn đầu tiên, Nhiêu Tích suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng, “Nhìn thì có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, sao tất cả lại trùng hợp như vậy chứ? Tằng Đại Cường trùng hợp uống say, đúng lúc hắn trượt chân rồi tàn thuốc vừa khéo rơi vào chỗ có xăng? Còn có, với sức của tên Tằng Đại Cường, tay không bóp chết đàn ông cũng có thừa thì sao còn dùng dây thừng làm gì? Quan trọng nhất là, nếu sự thật đúng như vậy thì Hòa Thi Nhụy không có lỗi, hoàn toàn là phòng vệ chính đáng khi mạng sống bị uy hiếp, rất hợp pháp. Nếu thật sự phải truy cứu thì chỉ phải chịu một số trách nhiệm vì cô ta đánh Tào Nghĩa Lê, nhưng cân nhắc đến việc cô ta bị nhốt, tâm lý lại mắc hội chứng Stockholm thì có thể được xử lý giảm nhẹ.”
Dứt lời, Nhiêu Tích im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: “Tổ trưởng Nhiếp có ý kiến gì không?”
Nhiếp Vũ Tranh không nghĩ ngợi đã đáp: “Chuyện Tằng Đại Cường mua mỹ phẩm giá cao cho Hòa Thi Nhụy đáng để điều tra thêm.”
Giả Á Liệt tán thành: “Sau khi Tằng Đại Cường chết, giới hạn điều tra của chúng ta chỉ trong khoảng thời gian trước khi tử vong, vì vậy chuyện hắn và Tào Nghĩa Lê có tranh chấp tiền bạc đã gây chú ý lớn với người ngoài, cho nên chúng ta không để ý đến sự thật trong nhà hắn còn giấu một người. Với tư cách là người tiếp xúc nhiều nhất với Hòa Thi Nhụy, muốn chứng minh xem Hòa Thi Nhụy nói thật hay không thì phải bắt đầu từ hắn. Tôi đề nghị tiến hành điều tra đợt hai với Tằng Đại Cường, thời gian phải mở rộng từ ngày Hòa Thi Nhụy mất tích đến ngày hắn chết, tổng cộng trong bảy năm, hắn có hành động gì bất thường, từng nói những gì không giống những câu hắn có thể nói… đều phải hiểu rõ ràng.”
Nhiêu Tích gật đầu, “Theo lời các cậu đi, tiếp tục điều tra. Hành động phải nhanh.”
Sau khi tan họp, mọi người bắt tay vào hành động, ý chí chiến đấu sục sôi. Trong thang máy xuống tầng một, Thẩm Tử Bình vươn vai, anh ta nhìn đồng hồ, nói chuyện với các đồng nghiệp đi cùng thang máy, “Giữa trưa cũng chưa ăn gì ngon đúng không? Đi thôi, tôi mời các cậu ăn thịt xiên nướng, xong rồi lại bắt đầu làm việc. Đúng rồi Vũ Tranh, cậu cũng nể mặt chứ nhỉ?”
“Không được, ở ký túc xá của quý đơn vị hai ngày nên tôi hơi nhớ nhà rồi.” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười từ chối.
Thẩm Tử Bình che ngực, vẻ mặt không thể chịu đựng khi anh thể hiện tình cảm mặn nồng, “Người khắp thiên hạ đều biết thứ mà cậu nhớ vốn không phải là nhà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook