Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người
-
Chương 70: Tôi nhìn thấy nỗi lòng của người [3]
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Chúc Cẩn Niên đứng ở khúc ngoặt cửa ra vào, cô mím môi, chậm chạp không chịu bước vào. Đây là chỗ gần nhà cô nhất có thể mua được thứ đó, cô thường xuyên đến đây mua bình xịt khoáng hoặc dầu gội nhưng chưa từng nghĩ đến một ngày mình bị Nhiếp Vũ Tranh ép đi mua…
“Sao không vào?” Bàn tay ma quỷ đặt trên bả vai cô, tên ác quỷ nào đó thân thiết hỏi.
Mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, Nhiếp Vũ Tranh dẫn cô đi về phía trước, “Anh không biết khẩu vị và sở thích của em.”
“Cũng không phải để ăn, còn chú ý khẩu vị làm gì chứ.” Cô vừa lẩm bẩm vừa bị anh kéo vào, sau khi đến khu vực bán thứ đó thì vội bỏ tay anh ra, quay lưng lại tùy tiện cầm túi khăn giấy ngắm nghía, giả vờ không quen biết anh.
Nhân viên nhanh chóng lại gần, theo thói quen đi về phía khách hàng nữ, nhưng thoáng nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh thì mắt sáng lên, lập tức chuyển hướng đứng bên cạnh anh, cười xán lạn hơn mức bình thường, “Anh có cần giúp gì không ạ? Bình thường anh quen dùng nhãn hiệu nào? Anh xem kiểu này đi, siêu mỏng, chỉ có 0.01 cm, trong suốt, dùng như không dùng, được xưng là “trang bị mới của Hoàng đế”! Đừng thấy nó mỏng nhé, siêu dẻo dai, dao găm cũng không thể đâm thủng, mức độ co giãn tuyệt đối không thể chê!”
Chúc Cẩn Niên cố nhịn cười, nhìn thì như nhân viên đang đẩy mạnh tiêu thụ nhưng càng nghe càng thấy giống trêu ghẹo hơn.
“Có kích cỡ nhỏ nhất không?”
Suýt thì túi khăn giấy Chúc Cẩn Niên cầm trong tay rơi xuống đất, lời nói của anh cũng không biết đang trêu chọc ai nữa.
Vẻ mặt nhân viên thay đổi, đầy thất vọng quan sát Nhiếp Vũ Tranh một lượt từ trên xuống dưới, dáng vẻ “Đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp đẽ này”, nhỏ giọng đáp cho có lệ: “À… để em đi kiểm tra kho ạ…”
Nói xong thì nhanh chân rời đi.
Chúc Cẩn Niên quay đầu lại nhìn, hai tay anh đút vào túi quần, tác phong bình tĩnh kết hợp với dáng vẻ nhàn nhã nhìn cô.
Sao anh có thể nghĩ ra ý đó chứ?
“Em không có sở thích đặc biệt gì à?” Anh đưa lưng về phía cô, không chút để ý hỏi.
“Em cũng không phải anh, nào có nhiều sở thích không muốn để người khác biết vậy chứ.”
“Thật sự không muốn nhìn thử à?”
“Không nhìn!”
“Vậy anh sẽ không khách khí đâu đấy.” Dứt lời, anh vươn tay như tùy ý cầm một hộp rồi xoay người ôm eo cô đi đến chỗ quầy thu ngân.
Nhân viên vội vã đi tới thì đã muộn một bước, chỉ nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh cầm một hộp size L từ trên kệ xuống, ôm cô gái kia rời đi. Cô ta lắc đầu, trong lòng thương hại nghĩ thầm, vì sĩ diện mà làm việc quá khả năng trước mặt bạn gái, thật sự còn là đàn ông không đấy...
Suốt quãng đường Chúc Cẩn Niên đều cúi đầu, lúc ra khỏi thang máy lại chậm chạp lề mề, chân cứ nặng như đeo chì. Nhiếp Vũ Tranh thong thả đi tới chờ cô mở cửa. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi theo kịp, không biết có phải căng thẳng hay không mà cắm chìa khóa vài lần cũng không nhắm trúng ổ khóa.
Rất lâu sau, cửa mới mở ra, cô lại rụt vai lại như một con chim nhỏ hoảng sợ, vừa đề phòng vừa sợ hãi nhìn anh.
Anh đứng ngoài cửa, không vào.
“Chúc ngủ ngon.”
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, mấp máy môi.
Anh đưa cái hộp nhỏ cho Chúc Cẩn Niên, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, rõ ràng anh sắp dẹp đường trở về.
“Nhiếp Vũ Tranh, em…”
“Thả lỏng đi, anh không ép buộc em.” Nhiếp Vũ Tranh bóp bả vai căng cứng của cô.
Chúc Cẩn Niên nhìn anh đi về phía thang máy, nhấn nút đi xuống. Cô khẽ thở dài, đóng cửa lại rồi nhìn cái hộp nhỏ trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không hiểu bản thân đang để ý điều gì.
Cô nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, một giọng nữ máy móc thông báo số tầng và hướng đi.
Anh phải về.
Một lần nữa Nhiếp Vũ Tranh lại tôn trọng suy nghĩ sợ hãi của cô.
Rõ ràng cô cũng có đầy khát khao và ham muốn với anh.
Tình cảm chợt bùng nổ như giếng phun lên tận trời, tràn vào lồng ngực cô.
Chợt cô mở cửa xông ra ngoài, dùng tốc độ chạy nước rút 100m chạy như bay ra, nhấn vào nút đi xuống trước lúc thang máy sắp khép lại, cửa thang máy “tinh” một tiếng, từ từ mở ra lần nữa.
Cửa còn chưa hoàn toàn mở hết, cô đã vươn tay vào, giữ chặt cánh tay Nhiếp Vũ Tranh rồi kéo anh ra ngoài.
“Em?” Nhiếp Vũ Tranh không hiểu ý nghĩa hành động này của cô nên nhíu mày hỏi.
“Không cho anh đi.” Chúc Cẩn Niên ôm lấy anh như một cô bé ngang ngược không tình nguyện bị đưa đến nhà trẻ.
Nhiếp Vũ Tranh im lặng một lát.
Cô nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng mạnh của anh.
“Không đi nữa.” Anh nói xong thì bế cô lên.
***
Chúc Cẩn Niên còn buồn ngủ, thoáng nhìn trời đã sáng choang, cô sờ soạng lung tung bên gối nhưng không tìm thấy di động, mò mẫm đến chỗ tủ đầu giường thì thấy di động của Nhiếp Vũ Tranh lẳng lặng nằm ở đó, đã tám giờ hai mươi phút rồi.
Nhiếp Vũ Tranh bước từ phòng tắm ra, đang dùng khăn tắm của cô lau tóc. Anh chàng đẹp trai tắm xong đắm mình trong ánh nắng sớm mai đẹp không sao tả xiết, nhưng vừa nghĩ đến việc mình bị muộn ít nhất nửa tiếng thì Chúc Cẩn Niên không còn tâm trạng thưởng thức nữa.
“Rõ ràng em đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rưỡi rồi…”
“Hiển nhiên không có tác dụng, em cũng không dậy được.” Anh vắt khăn tắm sang một bên, tùy ý vuốt tóc về phía sau, thân trên trần trụi còn vương vài giọt nước. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm màu trắng ngà, tinh tế chiếu lên bả vai rắn chắc của anh như một vầng sáng mềm mại màu trắng bạc.
Nếu chắc chắn đã muộn thì Chúc Cẩn Niên cũng không chú ý nữa, cô ôm chăn vào ngực, uể oải ngồi dậy, cúi đầu thì thấy quần áo rơi vãi lung tung hay mấy thứ như giấy bạc đóng gói xé ra đã được anh thu dọn sạch sẽ, không còn nhìn ra được “tình hình chiến đấu” kịch liệt.
Cô vươn tay tìm quần áo của mình nhưng hồi lâu vẫn không thấy. Anh thấy vậy thì chọn hai bộ quần áo cho cô, còn dặn dò: “Khi anh vẫn còn giữ được tự chủ thì đánh nhanh thắng nhanh đi, nếu không cả buổi sáng em không cần đi làm nữa đâu.”
Chúc Cẩn Niên đứng lên, hai chân như nhũn ra, tức giận hỏi, “Anh còn có sức à?”
Khóe miệng anh cong lên đầy đắc ý, “Muốn thử không?”
“Không thử, chín giờ bốn mươi phút em còn có khách hàng tư vấn, không biết kịp không nữa.” Chúc Cẩn Niên vội vàng ôm quần áo vào phòng tắm. Thay quần áo xong, cô thò đầu ra, “Em mới nhớ ra em đang làm thuê cho anh! Em chuyên nghiệp như thế, chẳng lẽ anh không cảm động à?”
“Không cảm động.”
“Nhiếp Vũ Tranh!”
“Nhưng anh rất vừa lòng với buổi tối hôm qua.”
Vừa lòng cái đầu anh….
Giọng điệu của anh mang vẻ giải quyết việc chung, “Vừa lòng thì vừa lòng, nhưng không thể bởi vậy mà nới lỏng yêu cầu kỷ luật cho em, trừ tiền thì vẫn cứ phải trừ.”
“Anh cũng không nhìn xem vì sao em dậy muộn…” Cô oan ức đáp.
“Vì sao?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi lại.
Chúc Cẩn Niên nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh.
“Sau này tình huống như vậy sẽ thường xuyên xảy ra, nếu mỗi lần em đều coi đó là cái cớ để dậy muộn…”
“Thường xuyên xảy ra?” Chúc Cẩn Niên rùng mình.
Anh đã ăn mặc chỉnh tề, tràn ngập khí chất tinh anh, “Từ giờ đến lúc gặp khách hàng đầu tiên hôm nay của em chỉ còn bốn mươi lăm phút.”
Chúc Cẩn Niên đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi nhanh chóng rửa mặt.
Đưa cô đến văn phòng xong, Nhiếp Vũ Tranh đi bệnh viện đứng đầu thành phố Bằng. Chương Tĩnh Minh nằm ở phòng ICU, vẫn chưa khôi phục ý thức.
“Tổ trưởng Nhiếp, sao anh đến đây thế?” Trần Dục là một trong số những người điều tra và giải quyết vụ án, anh ta mới hỏi thăm tình huống từ chỗ bác sĩ chủ trị.
“Ai làm vậy?”
“Kẻ thù của tên này rất nhiều, mỗi người đều có khả năng lái xe đâm hắn. Bước đầu đã tập trung vào một nghi phạm, con gái của ông ta từng bị Chương Tĩnh Minh theo dõi và quấy rối, đây gần như là động cơ.” Trần Dục xem thường, “Nói thật là cực kỳ hả lòng hả dạ. Lúc chúng tôi đi điều tra, không một ai đồng cảm với hắn cả, đều nói vì dân trừ hại hay báo ứng gì đó… Nói với anh cũng không sợ, trong đội chúng tôi hễ là người biết đức hạnh thường ngày của hắn, nghe xong tin tức này đều cảm thấy rất sảng khoái, nhất là đội phó Thẩm của chúng tôi, cứ như trúng số ấy.”
“Bây giờ tình trạng của hắn thế nào rồi?”
“Bác sĩ thông báo là tình trạng khá nguy kịch, đốt xương sống thứ bảy của hắn bị gãy đã ảnh hưởng đến dây thần kinh, cho dù tỉnh lại thì nửa người dưới cũng liệt theo. Dù sao sau này hắn cũng đừng hòng nghĩ đến việc đứng lên.”
“Đúng là hả lòng hả dạ.” Đối với kết quả này, Nhiếp Vũ Tranh thành thật bình luận.
Trần Dục bật cười, “Tích lũy nhiều oán hận như vậy, tôi thấy hắn rất khó qua được cửa ải này.”
Anh im lặng vài giây mới lên tiếng, “Tốt nhất vẫn nên tỉnh lại. Bởi vì tôi còn có một số việc cần hắn xác minh về vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy.”
“Có manh mối à?!” Trần Dục có phần kích động hỏi.
“Hẹn thời gian với Thẩm Tử Bình đi.”
“Khi về tôi sẽ lập tức báo cáo!”
“Mười năm rồi mà vẫn chưa có kết quả của vụ án này, vì thế rất nhiều người tốn công tốn sức nhưng chỉ nhận lại những cách nhìn khác nhau. Cho dù lật lại vụ án hay tiếp tục điều tra manh mối thì đều sẽ gây sóng gió. Tôi chỉ cần biết quan điểm của một số người thôi, không cần quá nhiều người tham gia dự thính. Cậu hiểu ý tôi không?”
Trần Dục cẩn thận suy nghĩ một lát rồi gật đầu thật mạnh.
***
Vài ngày sau, khi biết được tình hình gần đây của Chương Tĩnh Minh, Chúc Cẩn Niên khó tin bịt miệng, hắn đã khôi phục ý thức, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ phần eo trở xuống đều bị liệt, sau này đừng nói đến chuyện đứng lên, có ngồi thẳng được hay không vẫn còn là vấn đề.
Người gây ra tai nạn nhanh chóng bị bắt, đó là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi mới ra tù, con gái của ông ta bị Chương Tĩnh Minh theo dõi, dẫn đến việc mắc chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, vì thế ông ta ghim trong lòng, theo dõi Chương Tĩnh Minh suốt ba tháng, thăm dò thói quen sinh hoạt của hắn. Cảnh sát lục soát được một lượng lớn ảnh chụp và ghi chép trong nhà ông ta, tất cả đều phân tích quỹ đạo hành động của Chương Tĩnh Minh, vào ngày gây án, ông ta đã đoán được chính xác đường đi của Chương Tĩnh Minh từ trước, lái xe chờ sẵn, sau đó thực hiện hành vi trả thù.
Rõ là châm chọc, một kẻ cuồng theo dõi lại bị người khác theo dõi, cuối cùng suýt thì phải trả giá bằng tính mạng.
Chúc Cẩn Niên đẩy cửa sổ ra quan sát khung cảnh đường phố, lại nhìn vô số tòa nhà cao tầng ở phía xa, cảm nhận không khí tươi mát phả vào mặt. Cô như một lần nữa lấy lại được tự do, không còn phải lo lắng sau lưng có đôi mắt nhìn chằm chằm mình rồi bất thình lình xuất hiện khiến mình hoảng sợ nữa.
Điện thoại trong văn phòng bỗng nhiên vang lên khiến cô giật mình, kéo cô từ trong niềm vui vẻ về với thực tại. Cô chạy tới nghe máy thì nghe thấy Kỳ Kỳ nói: “Chị Chúc, Khang tổng đến, anh ấy nói muốn gặp chị.”
Chúc Cẩn Niên cực kỳ chắc chắn trong lịch làm việc ngày hôm nay không có cuộc hẹn của Khang Kiên Dương.
“Đến ngay đây.” Cô cúp điện thoại, đi đến chỗ lễ tân thì thấy Khang Kiên Dương đã bước vội về phía cô với vẻ mặt buồn bực, nôn nóng và bất an.
“Có rảnh không?” Mặc dù hỏi vậy nhưng rõ ràng anh ta mang dáng vẻ “không rảnh cũng phải rảnh”.
Chúc Cẩn Niên nhìn đồng hồ, “Tôi mời Khang tổng ăn trưa nhé.”
“Đi thôi.” Khang Kiên Dương dứt khoát đồng ý rồi xoay người đi ra ngoài.
“Con mẹ nó, tối hôm qua tôi lại mơ thấy ác mộng, giống trước kia như đúc.”
Trong thang máy khi nghe thấy anh ta lên tiếng với giọng điệu đầy oán hận, trong lòng Chúc Cẩn Niên không khỏi giật mình, cô nhíu mày lại. Mặc dù công an địa phương chưa xác định chính xác Tia Chớp có bị người chồng là Sọc Trắng Đen làm hại không, nhưng trước khi Tia Chớp rơi xuống chỗ sâu hơn thì đã mất đi khả năng sống sót và không hề liên quan đến Khang Kiên Dương, chắc hẳn anh ta đã được giải thoát, vậy thì vì sao vẫn mơ thấy giấc mơ đó chứ? Cô không khỏi bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc bên trong con người Khang Kiên Dương có vẻ rộng lượng cởi mở vẫn giấu chuyện gì đó hay ngay từ đầu phân tích của cô đã đi sai hướng?
“Tiểu Chúc, tôi là người làm ăn nên cực kỳ chú ý đến việc trao đổi. Tiền là chuyện nhỏ, khoảng thời này tôi đã giành cho cô sự tín nhiệm lớn nhất, nhưng nếu lúc này tôi nói, tôi bắt đầu nghi ngờ Sa Mạc Cam Tuyền, thậm chí là việc tư vấn tâm lý rốt cuộc có thể giải quyết vấn đề của tôi không, cô cũng không lấy làm lạ chứ?”
Chúc Cẩn Niên trả lời, “Khang tổng, tôi có thể hiểu được tác phong làm việc và sự nghi ngờ của anh đối với chúng tôi. Lúc tôi mới vừa nuôi chí phải làm chuyên gia tư vấn, giáo viên hướng dẫn của tôi có nói rằng, khủng hoảng tâm lý không phải cảm cúm hay phát sốt, hôm nay tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh thì hai ba ngày sau đã có thể biết rõ bệnh tình rồi tiêm hoặc uống thuốc, vài ngày sau có thể khỏe lại. Nó giống bệnh cao huyết áp hơn, như căn bệnh mãn tính ở động mạch vành, bệnh tật hình thành không phải trong một sớm một chiều, để chữa khỏi lại càng không phải hai ba đợt trị liệu là có thể xong được. Chúng tôi kiên trì, người được tư vấn càng cần kiên nhẫn hơn, và cả tin tưởng nữa.”
“Nếu tôi đã mất đi sự kiên nhẫn và lòng tin thì phải làm sao bây giờ?”
“Một lần nữa lập kế hoạch phương án khơi thông tâm lý hoặc giới thiệu một chuyên gia tư vấn thích hợp hơn.” Đã đến tầng một, cửa thang máy mở ra, một tay Chúc Cẩn Niên ấn nút giữ cửa, tay kia nhẹ nhàng làm tư thế “mời”.
Beta: Mạc Y Phi
Chúc Cẩn Niên đứng ở khúc ngoặt cửa ra vào, cô mím môi, chậm chạp không chịu bước vào. Đây là chỗ gần nhà cô nhất có thể mua được thứ đó, cô thường xuyên đến đây mua bình xịt khoáng hoặc dầu gội nhưng chưa từng nghĩ đến một ngày mình bị Nhiếp Vũ Tranh ép đi mua…
“Sao không vào?” Bàn tay ma quỷ đặt trên bả vai cô, tên ác quỷ nào đó thân thiết hỏi.
Mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, Nhiếp Vũ Tranh dẫn cô đi về phía trước, “Anh không biết khẩu vị và sở thích của em.”
“Cũng không phải để ăn, còn chú ý khẩu vị làm gì chứ.” Cô vừa lẩm bẩm vừa bị anh kéo vào, sau khi đến khu vực bán thứ đó thì vội bỏ tay anh ra, quay lưng lại tùy tiện cầm túi khăn giấy ngắm nghía, giả vờ không quen biết anh.
Nhân viên nhanh chóng lại gần, theo thói quen đi về phía khách hàng nữ, nhưng thoáng nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh thì mắt sáng lên, lập tức chuyển hướng đứng bên cạnh anh, cười xán lạn hơn mức bình thường, “Anh có cần giúp gì không ạ? Bình thường anh quen dùng nhãn hiệu nào? Anh xem kiểu này đi, siêu mỏng, chỉ có 0.01 cm, trong suốt, dùng như không dùng, được xưng là “trang bị mới của Hoàng đế”! Đừng thấy nó mỏng nhé, siêu dẻo dai, dao găm cũng không thể đâm thủng, mức độ co giãn tuyệt đối không thể chê!”
Chúc Cẩn Niên cố nhịn cười, nhìn thì như nhân viên đang đẩy mạnh tiêu thụ nhưng càng nghe càng thấy giống trêu ghẹo hơn.
“Có kích cỡ nhỏ nhất không?”
Suýt thì túi khăn giấy Chúc Cẩn Niên cầm trong tay rơi xuống đất, lời nói của anh cũng không biết đang trêu chọc ai nữa.
Vẻ mặt nhân viên thay đổi, đầy thất vọng quan sát Nhiếp Vũ Tranh một lượt từ trên xuống dưới, dáng vẻ “Đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp đẽ này”, nhỏ giọng đáp cho có lệ: “À… để em đi kiểm tra kho ạ…”
Nói xong thì nhanh chân rời đi.
Chúc Cẩn Niên quay đầu lại nhìn, hai tay anh đút vào túi quần, tác phong bình tĩnh kết hợp với dáng vẻ nhàn nhã nhìn cô.
Sao anh có thể nghĩ ra ý đó chứ?
“Em không có sở thích đặc biệt gì à?” Anh đưa lưng về phía cô, không chút để ý hỏi.
“Em cũng không phải anh, nào có nhiều sở thích không muốn để người khác biết vậy chứ.”
“Thật sự không muốn nhìn thử à?”
“Không nhìn!”
“Vậy anh sẽ không khách khí đâu đấy.” Dứt lời, anh vươn tay như tùy ý cầm một hộp rồi xoay người ôm eo cô đi đến chỗ quầy thu ngân.
Nhân viên vội vã đi tới thì đã muộn một bước, chỉ nhìn thấy Nhiếp Vũ Tranh cầm một hộp size L từ trên kệ xuống, ôm cô gái kia rời đi. Cô ta lắc đầu, trong lòng thương hại nghĩ thầm, vì sĩ diện mà làm việc quá khả năng trước mặt bạn gái, thật sự còn là đàn ông không đấy...
Suốt quãng đường Chúc Cẩn Niên đều cúi đầu, lúc ra khỏi thang máy lại chậm chạp lề mề, chân cứ nặng như đeo chì. Nhiếp Vũ Tranh thong thả đi tới chờ cô mở cửa. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi theo kịp, không biết có phải căng thẳng hay không mà cắm chìa khóa vài lần cũng không nhắm trúng ổ khóa.
Rất lâu sau, cửa mới mở ra, cô lại rụt vai lại như một con chim nhỏ hoảng sợ, vừa đề phòng vừa sợ hãi nhìn anh.
Anh đứng ngoài cửa, không vào.
“Chúc ngủ ngon.”
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, mấp máy môi.
Anh đưa cái hộp nhỏ cho Chúc Cẩn Niên, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, rõ ràng anh sắp dẹp đường trở về.
“Nhiếp Vũ Tranh, em…”
“Thả lỏng đi, anh không ép buộc em.” Nhiếp Vũ Tranh bóp bả vai căng cứng của cô.
Chúc Cẩn Niên nhìn anh đi về phía thang máy, nhấn nút đi xuống. Cô khẽ thở dài, đóng cửa lại rồi nhìn cái hộp nhỏ trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không hiểu bản thân đang để ý điều gì.
Cô nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, một giọng nữ máy móc thông báo số tầng và hướng đi.
Anh phải về.
Một lần nữa Nhiếp Vũ Tranh lại tôn trọng suy nghĩ sợ hãi của cô.
Rõ ràng cô cũng có đầy khát khao và ham muốn với anh.
Tình cảm chợt bùng nổ như giếng phun lên tận trời, tràn vào lồng ngực cô.
Chợt cô mở cửa xông ra ngoài, dùng tốc độ chạy nước rút 100m chạy như bay ra, nhấn vào nút đi xuống trước lúc thang máy sắp khép lại, cửa thang máy “tinh” một tiếng, từ từ mở ra lần nữa.
Cửa còn chưa hoàn toàn mở hết, cô đã vươn tay vào, giữ chặt cánh tay Nhiếp Vũ Tranh rồi kéo anh ra ngoài.
“Em?” Nhiếp Vũ Tranh không hiểu ý nghĩa hành động này của cô nên nhíu mày hỏi.
“Không cho anh đi.” Chúc Cẩn Niên ôm lấy anh như một cô bé ngang ngược không tình nguyện bị đưa đến nhà trẻ.
Nhiếp Vũ Tranh im lặng một lát.
Cô nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng mạnh của anh.
“Không đi nữa.” Anh nói xong thì bế cô lên.
***
Chúc Cẩn Niên còn buồn ngủ, thoáng nhìn trời đã sáng choang, cô sờ soạng lung tung bên gối nhưng không tìm thấy di động, mò mẫm đến chỗ tủ đầu giường thì thấy di động của Nhiếp Vũ Tranh lẳng lặng nằm ở đó, đã tám giờ hai mươi phút rồi.
Nhiếp Vũ Tranh bước từ phòng tắm ra, đang dùng khăn tắm của cô lau tóc. Anh chàng đẹp trai tắm xong đắm mình trong ánh nắng sớm mai đẹp không sao tả xiết, nhưng vừa nghĩ đến việc mình bị muộn ít nhất nửa tiếng thì Chúc Cẩn Niên không còn tâm trạng thưởng thức nữa.
“Rõ ràng em đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rưỡi rồi…”
“Hiển nhiên không có tác dụng, em cũng không dậy được.” Anh vắt khăn tắm sang một bên, tùy ý vuốt tóc về phía sau, thân trên trần trụi còn vương vài giọt nước. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm màu trắng ngà, tinh tế chiếu lên bả vai rắn chắc của anh như một vầng sáng mềm mại màu trắng bạc.
Nếu chắc chắn đã muộn thì Chúc Cẩn Niên cũng không chú ý nữa, cô ôm chăn vào ngực, uể oải ngồi dậy, cúi đầu thì thấy quần áo rơi vãi lung tung hay mấy thứ như giấy bạc đóng gói xé ra đã được anh thu dọn sạch sẽ, không còn nhìn ra được “tình hình chiến đấu” kịch liệt.
Cô vươn tay tìm quần áo của mình nhưng hồi lâu vẫn không thấy. Anh thấy vậy thì chọn hai bộ quần áo cho cô, còn dặn dò: “Khi anh vẫn còn giữ được tự chủ thì đánh nhanh thắng nhanh đi, nếu không cả buổi sáng em không cần đi làm nữa đâu.”
Chúc Cẩn Niên đứng lên, hai chân như nhũn ra, tức giận hỏi, “Anh còn có sức à?”
Khóe miệng anh cong lên đầy đắc ý, “Muốn thử không?”
“Không thử, chín giờ bốn mươi phút em còn có khách hàng tư vấn, không biết kịp không nữa.” Chúc Cẩn Niên vội vàng ôm quần áo vào phòng tắm. Thay quần áo xong, cô thò đầu ra, “Em mới nhớ ra em đang làm thuê cho anh! Em chuyên nghiệp như thế, chẳng lẽ anh không cảm động à?”
“Không cảm động.”
“Nhiếp Vũ Tranh!”
“Nhưng anh rất vừa lòng với buổi tối hôm qua.”
Vừa lòng cái đầu anh….
Giọng điệu của anh mang vẻ giải quyết việc chung, “Vừa lòng thì vừa lòng, nhưng không thể bởi vậy mà nới lỏng yêu cầu kỷ luật cho em, trừ tiền thì vẫn cứ phải trừ.”
“Anh cũng không nhìn xem vì sao em dậy muộn…” Cô oan ức đáp.
“Vì sao?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi lại.
Chúc Cẩn Niên nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh.
“Sau này tình huống như vậy sẽ thường xuyên xảy ra, nếu mỗi lần em đều coi đó là cái cớ để dậy muộn…”
“Thường xuyên xảy ra?” Chúc Cẩn Niên rùng mình.
Anh đã ăn mặc chỉnh tề, tràn ngập khí chất tinh anh, “Từ giờ đến lúc gặp khách hàng đầu tiên hôm nay của em chỉ còn bốn mươi lăm phút.”
Chúc Cẩn Niên đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi nhanh chóng rửa mặt.
Đưa cô đến văn phòng xong, Nhiếp Vũ Tranh đi bệnh viện đứng đầu thành phố Bằng. Chương Tĩnh Minh nằm ở phòng ICU, vẫn chưa khôi phục ý thức.
“Tổ trưởng Nhiếp, sao anh đến đây thế?” Trần Dục là một trong số những người điều tra và giải quyết vụ án, anh ta mới hỏi thăm tình huống từ chỗ bác sĩ chủ trị.
“Ai làm vậy?”
“Kẻ thù của tên này rất nhiều, mỗi người đều có khả năng lái xe đâm hắn. Bước đầu đã tập trung vào một nghi phạm, con gái của ông ta từng bị Chương Tĩnh Minh theo dõi và quấy rối, đây gần như là động cơ.” Trần Dục xem thường, “Nói thật là cực kỳ hả lòng hả dạ. Lúc chúng tôi đi điều tra, không một ai đồng cảm với hắn cả, đều nói vì dân trừ hại hay báo ứng gì đó… Nói với anh cũng không sợ, trong đội chúng tôi hễ là người biết đức hạnh thường ngày của hắn, nghe xong tin tức này đều cảm thấy rất sảng khoái, nhất là đội phó Thẩm của chúng tôi, cứ như trúng số ấy.”
“Bây giờ tình trạng của hắn thế nào rồi?”
“Bác sĩ thông báo là tình trạng khá nguy kịch, đốt xương sống thứ bảy của hắn bị gãy đã ảnh hưởng đến dây thần kinh, cho dù tỉnh lại thì nửa người dưới cũng liệt theo. Dù sao sau này hắn cũng đừng hòng nghĩ đến việc đứng lên.”
“Đúng là hả lòng hả dạ.” Đối với kết quả này, Nhiếp Vũ Tranh thành thật bình luận.
Trần Dục bật cười, “Tích lũy nhiều oán hận như vậy, tôi thấy hắn rất khó qua được cửa ải này.”
Anh im lặng vài giây mới lên tiếng, “Tốt nhất vẫn nên tỉnh lại. Bởi vì tôi còn có một số việc cần hắn xác minh về vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy.”
“Có manh mối à?!” Trần Dục có phần kích động hỏi.
“Hẹn thời gian với Thẩm Tử Bình đi.”
“Khi về tôi sẽ lập tức báo cáo!”
“Mười năm rồi mà vẫn chưa có kết quả của vụ án này, vì thế rất nhiều người tốn công tốn sức nhưng chỉ nhận lại những cách nhìn khác nhau. Cho dù lật lại vụ án hay tiếp tục điều tra manh mối thì đều sẽ gây sóng gió. Tôi chỉ cần biết quan điểm của một số người thôi, không cần quá nhiều người tham gia dự thính. Cậu hiểu ý tôi không?”
Trần Dục cẩn thận suy nghĩ một lát rồi gật đầu thật mạnh.
***
Vài ngày sau, khi biết được tình hình gần đây của Chương Tĩnh Minh, Chúc Cẩn Niên khó tin bịt miệng, hắn đã khôi phục ý thức, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ phần eo trở xuống đều bị liệt, sau này đừng nói đến chuyện đứng lên, có ngồi thẳng được hay không vẫn còn là vấn đề.
Người gây ra tai nạn nhanh chóng bị bắt, đó là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi mới ra tù, con gái của ông ta bị Chương Tĩnh Minh theo dõi, dẫn đến việc mắc chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, vì thế ông ta ghim trong lòng, theo dõi Chương Tĩnh Minh suốt ba tháng, thăm dò thói quen sinh hoạt của hắn. Cảnh sát lục soát được một lượng lớn ảnh chụp và ghi chép trong nhà ông ta, tất cả đều phân tích quỹ đạo hành động của Chương Tĩnh Minh, vào ngày gây án, ông ta đã đoán được chính xác đường đi của Chương Tĩnh Minh từ trước, lái xe chờ sẵn, sau đó thực hiện hành vi trả thù.
Rõ là châm chọc, một kẻ cuồng theo dõi lại bị người khác theo dõi, cuối cùng suýt thì phải trả giá bằng tính mạng.
Chúc Cẩn Niên đẩy cửa sổ ra quan sát khung cảnh đường phố, lại nhìn vô số tòa nhà cao tầng ở phía xa, cảm nhận không khí tươi mát phả vào mặt. Cô như một lần nữa lấy lại được tự do, không còn phải lo lắng sau lưng có đôi mắt nhìn chằm chằm mình rồi bất thình lình xuất hiện khiến mình hoảng sợ nữa.
Điện thoại trong văn phòng bỗng nhiên vang lên khiến cô giật mình, kéo cô từ trong niềm vui vẻ về với thực tại. Cô chạy tới nghe máy thì nghe thấy Kỳ Kỳ nói: “Chị Chúc, Khang tổng đến, anh ấy nói muốn gặp chị.”
Chúc Cẩn Niên cực kỳ chắc chắn trong lịch làm việc ngày hôm nay không có cuộc hẹn của Khang Kiên Dương.
“Đến ngay đây.” Cô cúp điện thoại, đi đến chỗ lễ tân thì thấy Khang Kiên Dương đã bước vội về phía cô với vẻ mặt buồn bực, nôn nóng và bất an.
“Có rảnh không?” Mặc dù hỏi vậy nhưng rõ ràng anh ta mang dáng vẻ “không rảnh cũng phải rảnh”.
Chúc Cẩn Niên nhìn đồng hồ, “Tôi mời Khang tổng ăn trưa nhé.”
“Đi thôi.” Khang Kiên Dương dứt khoát đồng ý rồi xoay người đi ra ngoài.
“Con mẹ nó, tối hôm qua tôi lại mơ thấy ác mộng, giống trước kia như đúc.”
Trong thang máy khi nghe thấy anh ta lên tiếng với giọng điệu đầy oán hận, trong lòng Chúc Cẩn Niên không khỏi giật mình, cô nhíu mày lại. Mặc dù công an địa phương chưa xác định chính xác Tia Chớp có bị người chồng là Sọc Trắng Đen làm hại không, nhưng trước khi Tia Chớp rơi xuống chỗ sâu hơn thì đã mất đi khả năng sống sót và không hề liên quan đến Khang Kiên Dương, chắc hẳn anh ta đã được giải thoát, vậy thì vì sao vẫn mơ thấy giấc mơ đó chứ? Cô không khỏi bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc bên trong con người Khang Kiên Dương có vẻ rộng lượng cởi mở vẫn giấu chuyện gì đó hay ngay từ đầu phân tích của cô đã đi sai hướng?
“Tiểu Chúc, tôi là người làm ăn nên cực kỳ chú ý đến việc trao đổi. Tiền là chuyện nhỏ, khoảng thời này tôi đã giành cho cô sự tín nhiệm lớn nhất, nhưng nếu lúc này tôi nói, tôi bắt đầu nghi ngờ Sa Mạc Cam Tuyền, thậm chí là việc tư vấn tâm lý rốt cuộc có thể giải quyết vấn đề của tôi không, cô cũng không lấy làm lạ chứ?”
Chúc Cẩn Niên trả lời, “Khang tổng, tôi có thể hiểu được tác phong làm việc và sự nghi ngờ của anh đối với chúng tôi. Lúc tôi mới vừa nuôi chí phải làm chuyên gia tư vấn, giáo viên hướng dẫn của tôi có nói rằng, khủng hoảng tâm lý không phải cảm cúm hay phát sốt, hôm nay tiếp xúc với vi khuẩn gây bệnh thì hai ba ngày sau đã có thể biết rõ bệnh tình rồi tiêm hoặc uống thuốc, vài ngày sau có thể khỏe lại. Nó giống bệnh cao huyết áp hơn, như căn bệnh mãn tính ở động mạch vành, bệnh tật hình thành không phải trong một sớm một chiều, để chữa khỏi lại càng không phải hai ba đợt trị liệu là có thể xong được. Chúng tôi kiên trì, người được tư vấn càng cần kiên nhẫn hơn, và cả tin tưởng nữa.”
“Nếu tôi đã mất đi sự kiên nhẫn và lòng tin thì phải làm sao bây giờ?”
“Một lần nữa lập kế hoạch phương án khơi thông tâm lý hoặc giới thiệu một chuyên gia tư vấn thích hợp hơn.” Đã đến tầng một, cửa thang máy mở ra, một tay Chúc Cẩn Niên ấn nút giữ cửa, tay kia nhẹ nhàng làm tư thế “mời”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook