Tôi đem cơm trưa đưa đến cho Bộ Phàm.

Tôi đứng gõ cửa, trong đầu cũng đã nghĩ ra một trăm phương thức xin lỗi.

Bộ Phàm: “Cậu muốn bỏ đói tôi sao, sao giờ mới tới?”

Tôi trợn mắt ngoác mồm.

Nói gì thì nói đây cũng là “Ban Liên Ngành”, làm gì có chuyện ngay cả cơm cũng không có để ăn.

Tôi cẩn thận giải thích: “Chỉ vừa mới qua giờ cơm thôi mà.”

Bộ Phàm: “Cậu cũng biết là đã qua giờ cơm?”

Tôi bây giờ là tội nhân, thôi được rồi, tôi cho phép anh gây sự đấy.

Tôi hỏi Bộ Phàm: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Bộ Phàm: “Một chút cũng không.”

Dáng vẻ của anh ta cũng giống như bầu không khí bây giờ vậy, rất không hòa hảo, tôi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nghịch điện thoại di động, cũng không dám lên weibo.

Theo người đại diện nói thì buổi sáng anh ta bắt đầu tức giận, liệu có phải là do bệnh nghề nghiệp không nhỉ? Lỡ như Bộ Phàm dựa vào chức vụ khởi tố tôi thì sao đây?

Tôi không muốn vì chuyện này mà bị cấp trên điều đi nơi khác đâu.

Tôi nhất định phải nói cái gì đó, tôi đành nói: “Con người ai cũng sẽ mắc sai lầm mà, đúng không?”

Bộ Phàm: “Ân, cho nên mới có pháp luật.”

Tôi: “Nhưng có lúc, con người ta cũng không cố ý.”

Bộ Phàm: “Cho nên mới có tội cố ý giết người và tội giết người do tự vệ.”

Ha ha.

Không thể nào vui vẻ để tán gẫu được.

Tôi quyết định thẳng thắng thoải mái nói “Bài viết tên weibo… Tôi…”

Bộ Phàm: “Weibo làm sao?”

Ôi mẹ ơi thì ra anh ta không biết! Tôi suýt chút nữa còn tưởng…

Tôi: “Không có gì không có gì, ngày mai anh muốn ăn cái gì? Tôi làm cho anh.”

Bộ Phàm: “… Ngày mai là thứ sáu.”

—————————

Thống Nhất Lão Đàn: tên của một hãng mì gói ở TQ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương