Tôi gọi là Phụ Ninh, là một ca sĩ đã qua thời, mỗi ngày đều lên weibo viết vài truyện ngắn, nếu cho tôi một cơ hội, tôi chắc chắn mình có thể trở thành tác giả hạng hai, tam tuyến võng hồng. (Cái này tớ không biết là cái gì hết, ai đó giúp tớ đi QAQ)

Mãi đến một ngày, người đại diện nói với tôi, ông chủ muốn giao cho tôi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Tôi kích động đến mức không nói thành lời, đã nửa năm rồi tui vẫn chưa được nhận cái quảng cáo nào…

Còn cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ có thể mỗi ngày đến công ty lãnh cơm hộp về ăn…

Mọi người cũng biết đấy, viết truyện ngắn vô cùng mất sức a.

Ông chủ hẹn tôi đến một nhà hàng cơm Tây sang trọng ăn điểm tâm, tôi nghĩ mình nên thể hiện tốt một chút, cho nên ăn mặc rất nghiêm túc. Hi vọng ông chủ thấy được tâm ý của mình, vì vậy khi đứng trong phòng ăn cùng tổng giám đốc tôi cũng không thấy lúng túng.

Ông chủ hẹn ở phòng riêng, chỉ có hai người. Chắc chắn ông ta muốn nâng đỡ tôi, vận may của tôi cuối cùng cũng đến.

Tôi cũng không phải người không biết lí lẽ, liền nhanh chóng nói: “Cám ơn ông chủ đã coi trọng, tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Ông chủ lộ ra vẻ kinh ngạc “Tiểu Lục đã nói cho cậu biết?”

Tôi nhất định không thể bỏ qua cơ hội này, hướng ông chủ liếc mắt đưa tình “Đúng vậy.”

Ông chủ có chút cao hứng, mở chai rượu đỏ đắt tiền ra, nắm lấy tay tôi nói: “Vậy con trai của tôi liền giao cho cậu!”

Tôi: Oát đờ phắc?????

Ông chủ a, đến tột cùng thì ông đang nói cái gì vậy chứ, không phải chúng ta đang bàn bạc chuyện ra album sao?? Ông có nhớ là năm năm nay tôi vẫn chưa ra album nào không hả!

Ông chủ lệ nóng doanh tròng, càng làm tôi chả hiểu cái gì sất.

Ông ta nói một cách đầy nghẹn ngào “Con trai của tôi là gay, tôi không phải là không khuyên nó, nhưng mà bây giờ nó lại yêu thích Trình Sâm, là nghệ sĩ kiếm nhiều tiền nhất công ty chúng ta đó, nếu như cậu ta công khai chắc chắn sẽ phá hỏng danh tiếng, cậu ta mất hết danh tiếng thì công ty chúng ta sẽ phá sản…”

Ông chủ kéo tay áo của tôi lau nước mắt, tôi trợn mắt ngoác mồm. щ(ºДºщ)

Này, ông có cần phóng đại vậy không hả, trọng điểm ở đây không phải chuyện con ông là gay sao, vậy sao bây giờ lại biến thành việc danh tiếng của Trình Sâm rồi??

Tôi suy nghĩ một chút, tại sao nói nãy giờ mà không dính dáng gì đến chuyện của tôi hết nhỉ, vì thế đành lên tiếng: “Chúng ta nên thảo luận về chuyện ra album mới đi!”

Ông chủ vẻ mặt bi thương lấy tay lau nước mắt, nhìn tôi qua khe hở ngón tay “Vậy cậu đảm bảo Trình Sâm không bị con trai tôi bẻ cong đi, tôi sẽ cho cậu ra một EP gồm ba bài hát, không thể nhiều hơn!” (Extended play, viết tắt là EP (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa dơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Đĩa Mini-LP thường có độ dài 20-30 phút. Ở Vương quốc Anh, Công ty Bảng xếp hạng Chính thức (The Official Charts Company) định nghĩa điểm khác biệt giữa đĩa EP và album là độ dài 25 phút hay số lượng 4 bài.)

Chờ chút, ông có ý gì đây?? Cái gì gọi là đảm bảo Trình Sâm không bị bẻ cong? Tôi lấy cái khỉ gì để bảo đảm đây?

Tôi cùng ông chủ thương lượng “Ông chủ, tôi là thẳng nam, những chuyện này tôi không rõ đâu.”

Ông chủ ha ha cười vài tiếng, vỗ vỗ vai tôi “Người trẻ tuổi phải có lòng cầu tiến chứ, như vậy đi, tôi cho cậu ra thêm một cái MV nữa nhé?”

Excuses me??? Thì ra ông không hề có ý định ra MV cho tôi sao hả???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương