Nỗi Bất Hạnh Của Sophie
-
Chương 8: Đôi lông mày bị cắt
Còn một điều nữa Sophie rất mong muốn là có được đôi lông mày thật đậm. Một bữa người ta nói trước mặt cô là cô bé Louise de Berg có thể sẽ xinh đẹp hơn nếu có lông mày. Sophie có đôi lông mày thưa, chúng lại có màu vàng nhạt đến nỗi thật khó mà nhận ra nó có hay không.
Cô cũng nghe nói rằng để làm cho lông mày rậm và tóc mọc dày thêm, người ta phải thường xuyên cắt chúng.
Một hôm, Sophie ngắm mình trong gương và thấy lông mày mình quá thưa thớt.
- Vì tóc sẽ mọc dày hơn khi người ta cắt chúng, - cô tự nhủ, - nên lông mày vốn là những sợi tóc nhỏ cũng phải làm vậy. Mình sẽ phải cắt để chúng mọc lại thật dày.
Thế là Sophie lấy kéo cắt đôi lông mày càng ngắn càng tốt. Cô ngắm mình trong gương, nhưng thấy điều đó chỉ tạo cho cô một khuôn mặt rất buồn cười, nên cô không dám trở vô phòng khách.
- Mình sẽ đợi, - cô nói, - tới khi bữa ăn tối dọn ra, mọi người sẽ không nghĩ tới việc nhìn ngắm mình trong lúc ngồi vào bàn.
Nhưng vì không thấy cô tới, mẹ cô đã sai Paul tìm cô.
- Sophie, Sophie, em ở đó hả? - Paul vừa kêu lên vừa bước vô. - Em làm gì đó? Ra ăn tối đi.
- Dạ, dạ, em tới đây. - Sophie vừa trả lời vừa đi thụt lùi để Paul không trông thấy cặp lông mày đã bị cắt của cô.
Sophie đẩy cửa bước vô.
Cô vừa mới đặt chân vô phòng khách mọi người trông thấy cô đã phá lên cười.
- Cái mặt gì kỳ vậy? - ông de Réan kêu lên.
- Nó đã cắt lông mày! - Bà de Réan sửng sốt.
- Trông nó buồn cười làm sao! Trông nó buồn cười làm sao! - Paul nói..- Thật lạ lùng, đôi lông mày bị cắt làm nó thay đổi biết mấy. - ông d’Aubert, cha của Paul nhận xét.
- Tôi chưa bao giờ trông thấy một khuôn mặt nào kỳ dị vậy. - Bà d’Aubert tuyên bố.
Sophie tay buông thõng, đầu cúi gầm, không biết ẩn núp nơi đâu. Do đó cô thấy hài lòng phần nào khi mẹ bảo cô:
- Cô hãy biến về phòng cô đi, thưa cô, cô chỉ toàn làm những trò ngu ngốc. Cô hãy đi ra ngoài, mong rằng suốt tối nay tôi sẽ không phải gặp cô nữa.
Sophie bước ra. Đến lượt chị vú bắt đầu cười khi thấy khuôn mặt to bự đỏ lựng không có lông mày của Sophie. Sophie có đổ quạu cũng vô ích, ai trông thấy cô cũng bật cười và khuyên cô nên dùng than vẽ vào chỗ lông mày bị cắt. Một hôm, Paul mang tới cho cô một cái gói bé tí cột dây được niêm phong cẩn thận.
- Đây này, Sophie, cha anh gởi cho em một món quà. - Paul nói với chút tinh nghịch.
- Cái gì vậy? - Sophie vừa nói vừa hấp tấp cầm lấy gói quà.
Gói quà được mở ra: bên trong đựng một cặp lông mày to tướng, dày cộm.
Sophie đỏ mặt, tức tối ném chúng vào mũi Paul lúc đó đang vừa tìm cách lủi trốn vừa phá lên cười.
Lông mày của cô phải mất sáu tháng mới mọc lại nhưng chúng không bao giờ rậm như Sophie mong ước. Do vậy từ đó trở đi Sophie không bao giờ tìm cách tự tạo cho mình cặp lông mày xinh đẹp nữa..
Cô cũng nghe nói rằng để làm cho lông mày rậm và tóc mọc dày thêm, người ta phải thường xuyên cắt chúng.
Một hôm, Sophie ngắm mình trong gương và thấy lông mày mình quá thưa thớt.
- Vì tóc sẽ mọc dày hơn khi người ta cắt chúng, - cô tự nhủ, - nên lông mày vốn là những sợi tóc nhỏ cũng phải làm vậy. Mình sẽ phải cắt để chúng mọc lại thật dày.
Thế là Sophie lấy kéo cắt đôi lông mày càng ngắn càng tốt. Cô ngắm mình trong gương, nhưng thấy điều đó chỉ tạo cho cô một khuôn mặt rất buồn cười, nên cô không dám trở vô phòng khách.
- Mình sẽ đợi, - cô nói, - tới khi bữa ăn tối dọn ra, mọi người sẽ không nghĩ tới việc nhìn ngắm mình trong lúc ngồi vào bàn.
Nhưng vì không thấy cô tới, mẹ cô đã sai Paul tìm cô.
- Sophie, Sophie, em ở đó hả? - Paul vừa kêu lên vừa bước vô. - Em làm gì đó? Ra ăn tối đi.
- Dạ, dạ, em tới đây. - Sophie vừa trả lời vừa đi thụt lùi để Paul không trông thấy cặp lông mày đã bị cắt của cô.
Sophie đẩy cửa bước vô.
Cô vừa mới đặt chân vô phòng khách mọi người trông thấy cô đã phá lên cười.
- Cái mặt gì kỳ vậy? - ông de Réan kêu lên.
- Nó đã cắt lông mày! - Bà de Réan sửng sốt.
- Trông nó buồn cười làm sao! Trông nó buồn cười làm sao! - Paul nói..- Thật lạ lùng, đôi lông mày bị cắt làm nó thay đổi biết mấy. - ông d’Aubert, cha của Paul nhận xét.
- Tôi chưa bao giờ trông thấy một khuôn mặt nào kỳ dị vậy. - Bà d’Aubert tuyên bố.
Sophie tay buông thõng, đầu cúi gầm, không biết ẩn núp nơi đâu. Do đó cô thấy hài lòng phần nào khi mẹ bảo cô:
- Cô hãy biến về phòng cô đi, thưa cô, cô chỉ toàn làm những trò ngu ngốc. Cô hãy đi ra ngoài, mong rằng suốt tối nay tôi sẽ không phải gặp cô nữa.
Sophie bước ra. Đến lượt chị vú bắt đầu cười khi thấy khuôn mặt to bự đỏ lựng không có lông mày của Sophie. Sophie có đổ quạu cũng vô ích, ai trông thấy cô cũng bật cười và khuyên cô nên dùng than vẽ vào chỗ lông mày bị cắt. Một hôm, Paul mang tới cho cô một cái gói bé tí cột dây được niêm phong cẩn thận.
- Đây này, Sophie, cha anh gởi cho em một món quà. - Paul nói với chút tinh nghịch.
- Cái gì vậy? - Sophie vừa nói vừa hấp tấp cầm lấy gói quà.
Gói quà được mở ra: bên trong đựng một cặp lông mày to tướng, dày cộm.
Sophie đỏ mặt, tức tối ném chúng vào mũi Paul lúc đó đang vừa tìm cách lủi trốn vừa phá lên cười.
Lông mày của cô phải mất sáu tháng mới mọc lại nhưng chúng không bao giờ rậm như Sophie mong ước. Do vậy từ đó trở đi Sophie không bao giờ tìm cách tự tạo cho mình cặp lông mày xinh đẹp nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook